Hai người Đông Hạ về đến nhà, Việt Phong và Tú Linh đã ngồi ở phòng khách được một lúc rồi.
Nhìn thấy hai người, Minh Hạ cực kỳ ngạc nhiên, cô còn chưa kịp mở lời Việt Phong đã nói trước.
- Nhóc con, hôm nay anh mượn tạm nhà bạn trai mày một hôm, nhóc không có ý kiến gì chứ?
Hoàng Đông tuy hung dữ thật nhưng đứng trước mặt Minh Hạ thì chỉ là con mèo con mà thôi, cô đã quyết cái gì anh có không thích cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt nên Việt Phong mới hỏi cô mà không hỏi anh.
Minh Hạ vốn còn chột dạ do trên người cô và Hoàng Đông đều có máu, cách ăn mặc của cả hai còn rất giống phần tử phạm tội, nhưng khi thấy khuôn mặt bình thản của bộ đôi Phong Linh, Tú Linh thậm chí còn đang dán miếng ugo lên vết thương trên mu bàn tay anh ta, cô dần bình tĩnh lại, không những vậy trong lòng còn có cảm giác quen thuộc không nói nên lời.
Việt Phong thấy cô còn ngơ ngác nhìn mình liền đeo khẩu trang lên, cười híp mắt với cô.
- Có thấy quen không?
- Là anh?
Minh Hạ nhớ ra rồi, đây là người cô đã gặp ở khách sạn Đế Hoàng mấy tháng trước, khi đó anh ta còn lấy cớ đầu cô có lá để lấy mẫu tóc của cô.
Hèn chi cái người này tự dưng lại đối xử tốt với cô như vậy, làm cô mới đầu còn tưởng anh ta có ý đồ gì với mình chứ.
- Chào em gái.
Em gái? Lại cái gì nữa vậy?
Minh Hạ nhớ người này họ Lý, cô họ Lâm, anh em chỗ nào chứ? Cô cũng đâu nhớ Lâm Triều có thêm người con nào đâu?
Hay là họ hàng bên nhà họ Chu nhỉ?
Đúng rồi, nhà họ Chu quả thật có một cô cháu gái làm dâu nhà họ Lý.
Minh Hạ bừng tỉnh, cô nhìn Việt Phong với vẻ khó tin.
- Hèn gì ngày đó anh muốn lấy tóc tôi.
Thế cái người cứu tôi khỏi chân chạy vặt E.M cũng là anh hả?
Lúc đó cô tưởng anh cùng phe với Lâm Đình Vũ nên trốn trước, cũng may anh ta vẫn sống nhăn răng không chắc cô áy náy cả đời mất.
- Ừ, số hiệu của anh là .
Việt Phong từng gặp Lâm Nguyệt không chỉ một mà rất nhiều lần.
Một lần là ở ngoài đường, cô bị xe tông phải, cả người xây xát chảy máu nhưng vẫn ôm chặt ổ bánh mì trong tay, cũng không chờ chủ xe xuống xe đã chạy mất.
Lần thứ hai là ở ngoài đường giữa trời đông, cô ngồi ở trước cổng một ngôi biệt thự cặm cụi làm bài tập thuê cho con gái của chủ căn biệt thự đó, làm một môn được năm mươi ngàn.
Dưới ánh đèn đường, cô vừa hà hơi vào bàn tay nứt nẻ của mình vừa cặm cụi viết từng chữ, nhưng bởi vì lạnh nên tay cầm bút run rẩy không ngừng, cả người đen đen bẩn bẩn không có nổi một chỗ lành lặn.
Việt Phong muốn làm gì đó để giúp cô, nhưng hễ anh đến gần là cô lại chạy mất dạng, sau đó anh liền giả làm khách hàng thuê cô làm bài tập cho mình, thi thoảng sẽ mua đồ ăn cho cô làm phần thưởng.
Khi đó anh vẫn chưa biết cô là ai, chỉ cảm thấy cô đáng thương nên muốn giúp đỡ.
Mãi đến sau này mẹ kể và cho anh xem ảnh, anh mới biết cô bé ấy là em họ mình.
Mẹ nói bởi vì bà là con riêng nên không được mọi người yêu mến, duy chỉ có Chu Kiều là ngoại lệ, bác ấy không chỉ bảo vệ bà ấy mà còn giúp bà gả cho người mình yêu.
Cho nên bà ấy rất thích Chu Kiều, cũng yêu quý luôn đứa con gái của bác ấy, sau khi nghe tin Lâm Nguyệt mất tích, bà ấy luôn dặn anh phải tìm bằng được cô cháu gái ấy về cho bà.
Lần tìm kiếm này mất tận tám năm.
Mãi tới ba năm trước anh mới tra được cô đã gia nhập giới chạy việc vặt nên cũng tham gia vào tổ chức này để tìm cô.
Bặt vô âm tín đến tận bây giờ mới chính thức tìm thấy người, tiếc là khi đó anh đang có nhiệm vụ quấn thân, Hoàng Đông lại luôn kè kè ở bên cô nên anh chưa nói rõ ràng với cô đã phải đi trước.
Việt Phong giới thiệu với cô xong mới quay sang nhìn Hoàng Đông, cười híp mắt.
- Cửu gia, thấy tôi cậu không bất ngờ lắm nhỉ?
Hoàng Đông lui rồi Việt Phong mới vào nên ban đầu anh không biết anh ta, sau khi biết là ai và mục đích anh ta làm vậy thì kệ luôn.
Nghe anh ta chào hỏi, anh không đáp lại mà lạnh lùng đuổi khách.
- Không có việc gì nữa thì về đi.
Việt Phong rất mất hình tượng mà nằm dài trên ghế sô pha.
- Sao phải về? Nhà cậu là nơi an toàn nhất cái thành phố này bây giờ đấy.
Hoàng Đông đang định cho người tiễn khách, chú Đằng đã đi tới quăng cho anh thêm quả bom nữa.
- Cậu chủ, cậu có khách.
- Cộng sự, không phiền thì để tôi tá túc lại đây vài hôm nhé?
Người chưa thấy đâu mà đã nghe thấy tiếng, Hoàng Đông không cần hỏi cũng biết là ai luôn.
Anh nhíu mày nhìn cậu ta.
- Bị phát hiện rồi?
Triệu Kiệt luôn ở nước ngoài, mấy tháng trước mới về nhưng không ai biết chuyện này trừ anh, cho nên nếu anh ta đột ngột xuất hiện ở đây thì chỉ có một khả năng.
Cậu ta bị lộ rồi!
Triệu Kiệt còn tự nhiên hơn Việt Phong, anh ta rót một cốc nước uống cho nhuận giọng rồi mới trả lời.
- Ừ.
Đây là một cái bẫy, kẻ kia muốn dùng một mẻ bắt gọn bọn họ luôn.
Từ Hoàng Đông, Minh Hạ đến Cổ Đoá đều bị cùng một người bẫy.
Còn anh ta và Việt Phong? Ờ, bọn họ đều là hàng tặng kèm của Minh Hạ!
Còn lý do vì sao lại là cô thì đơn giản lắm Triệu Kiệt vì giúp Hoàng Đông nên lộ hành tung, Việt Phong thì vì cứu Cổ Đoá.
Mà cả hai người này gặp nguy hiểm đều vì Minh Hạ, không nói là hàng tặng kèm của cô thì của ai!
- Yo, nhà cậu hôm nay nhộn nhịp nhỉ?
Triệu Kiệt liếc nhìn Việt Phong với Tú Linh cười cười, hai người kia cũng gật đầu với anh, sau đó lại quay sang nhờ chú Đằng dẫn lên phòng nghỉ.
Hoàng Đông không muốn Minh Hạ lún sâu vào chuyện này, anh quay sang bảo cô.
- Em cũng đi tắm rửa nghỉ ngơi đi.
- Em muốn nghe.
- Để cô ấy nghe đi, có liên quan đến cả cô ấy đấy.
Cả Minh Hạ và Triệu Kiệt không hẹn mà cùng lên tiếng.
Trước sự mong chờ của hai người, Hoàng Đông chỉ đành gật đầu.
Kết quả Triệu Kiệt không nói gì về chuyện kia mà lại chào hỏi bạn gái anh trước.
- Đông nói cô bị mất ký ức, hoá ra là thật à?
Minh Hạ nhìn Hoàng Đông lại quay sang nhìn Triệu Kiệt, đầu đầy dấu hỏi chấm.
- Tôi từng gặp anh à?
Triệu Kiệt gật đầu.
- Ừ, tôi với cô ở chung nhóm trẻ ăn xin, lúc tôi bị đánh gãy chân rồi bị bỏ đói, cô là người chăm lấy đồ ăn cho tôi nhất.
Anh ta là đứa trẻ chăm bỏ chạy nhất, bởi vì vậy nên anh ta cũng bị ăn đòn nhiều nhất, đến mức bây giờ dù có chữa trị thì chân anh ta vẫn bị đau nhức mỗi khi thời tiết thay đổi hay phải đi bộ đường dài hoặc vận động mạnh.
Tất cả những đứa trẻ khác đều không dám lại gần hay cho anh ta đồ ăn, chỉ có cô là không sợ chết, thường hay chia đồ ăn cho anh ta, có khi là nửa cái bánh bao, có khi là viên kẹo người ta cho cô, cô lại để giành cho anh ta.
- Khi đó tôi rất cảm kích, còn muốn bán mạng mình vì cô, nhưng cô nói cô cứu tôi không phải vì thương hại tôi mà vì muốn tôi giúp cô bảo vệ một người.
- Có chuyện này à?
Nhưng sao cô không có chút ấn tượng nào về nó nhỉ?
- Mà tôi nhờ anh bảo vệ ai vậy?
- Cậu ta.
Triệu Kiệt chỉ vào Hoàng Đông, nói tiếp.
- Cô nói nếu sau này tôi có gặp cậu ta thì phải giúp cậu ta, bảo vệ cậu ta giúp cô.
- Thật à?
Minh Hạ hoang mang một thì Hoàng Đông hoang mang mười.
Nếu lời Triệu Kiệt nói là thật, vậy là từ lúc anh còn chưa biết đến sự hiện diện của cô, cô đã âm thầm ở phía sau bảo vệ giúp đỡ anh rồi.
- Hai người nhìn tôi như vậy làm gì?
Thấy hai người kia mặt nghệt ra nhìn mình, Triệu Kiệt bỗng dưng cảm thấy lúng túng, anh ta hắng giọng chuyển chủ đề.
- Đúng rồi, tôi tra ra được vị họ Mạc kia là ai rồi, hai người có hứng thú nghe không?
Câu nói này quả nhiên đủ sức hút khiến hai người kia di dời sự chú ý.
- Ai thế?
Là Mạc Hoàng Đức hay Mạc Hoàng Dũng?
- Là cậu.
Minh Hạ và Hoàng Đông lại ngơ ngác nhìn cậu ta.
- ...!
Triệu Kiệt cảm thấy cái cảm giác có một số việc chỉ bản thân biết còn người khác không biết nó không ưu việt như mọi người nói cho lắm, ngược lại còn khiến cho anh ta có cảm giác mình như một thằng thiểu năng.
Thật sự rất kỳ cục.
Để phá tan cái bầu không khí kỳ quái này, anh ta nói luôn.
- Mạnh Đạt chết rồi, cảnh sát tra được hai kẻ tình nghi, một người là Lâm Triều, người còn lại không đến hiện trường, nhưng hôm nay người nhà họ Mạc chỉ trừ cậu là không ở nhà, như vậy cậu đã đoán ra rồi chứ?
Có thể thiết kế ra cái bẫy tinh vi như vậy kẻ kia chắc chắn phải rất hiểu rõ bọn họ.
Đầu tiên hắn dùng Mạnh Đạt và người họ Mạc để dụ Hoàng Đông, lại giả làm khách hàng để thuê Minh Hạ khiến cảnh sát chú ý.
Sau đó lại lợi dụng cảnh sát và E.M làm Cổ Đoá phân tâm để tìm ra vị trí của cô ta, Triệu Kiệt cũng vì giúp cô ta và Hoàng Đông nên mới bị lộ vị trí.
- Có lẽ hắn đã lên kế hoạch từ lâu và chỉ chờ thời cơ đến là giăng một mẻ bắt hết tất cả chúng ta.
Hoàng Đông, cậu có đối thủ rồi đấy!
Đối thủ này còn không phải dạng vừa đâu.
Minh Hạ không biết nghĩ đến cái gì, cô âm thầm hỏi hệ thống.
"Hệ thống, mày cố tình ẩn tất cả các ký ức liên quan đến Hoàng Đông đi đúng không?"
Cô đã nghi ngờ chuyện này từ lâu và lúc này cô có thể chắc chắn là hệ thống giở trò.
Hệ thống không giấu cô nữa, nó nói thẳng.
"Ký ức về nhân vật Mạc Hoàng Đông không ảnh hưởng nhiều đến ký chủ, cô không cần quá quan tâm đến vấn đề này, chỉ cần tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình là được."
"Nhưng chuyện này liên quan đến an nguy của tao, tao có thể không quan tâm à?"
Tất cả manh mối mấu chốt đều liên quan đến Mạc Hoàng Đông nhưng con mắm hệ thống này lại không chịu cung cấp thông tin cho cô, khiến cô luôn trong tình huống bị động không rõ địch ta, thật sự chưa thấy cái hệ thống nào vô dụng như nó luôn ấy.
"Bản hệ thống làm vậy chỉ muốn tốt cho cô thôi.
Ký chủ, cô không cần quá quan tâm đến những chuyện này, vai trò của cô ở thế giới này chỉ là có tác dụng phụ trợ, thúc đẩy hành vi của các nhân vật khác mà thôi."
Đã sai lầm một lần, hệ thống tuyệt đối không để nó lặp lại lần thứ hai.
An toàn của ký chú mới là điều nó quan tâm nhất ở thế giới này.
Nhất là khi tình hình thực tế của cô ở thế giới thật không ổn chút nào.
Hệ thống tuy chỉ là một dãy số liệu, nhưng nó là một dãy số liệu có tâm nhé..