Trên dưới Thần vương phủ một mảnh đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng cả kinh đô và các vùng lân cận!
Tối nay, Thần vương phủ nhất định không yên tĩnh!
"Tất cả đều đi ra ngoài tìm cho bổn vương, dù lật tung kinh thành cũng phải tìm vương phi trở về cho bổn vương! Tìm không ra, thì chờ đi biên cương trấn thủ đi!"
Vẻ mặt Tiêu Dung Diệp đã xanh mét, phái toàn bộ hạ nhân trong phủ ra ngoài. Hắn luôn luôn ổn trọng, kiềm nén rất tốt, lúc này đã gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, chỉ vì tìm một sắc nữ lừa đảo - - Lệ Ảnh Yên!
"Bẩm vương gia, không tìm được vương phi ở Tây Uyển vương phủ!"
"Bẩm vương gia, không tìm được vương phi ở Nam Uyển vương phủ!"
"Bẩm vương gia, không tìm được vương phi ở Đông Trì vương phủ!"
Mẹ nó, Lệ Ảnh Yên, nữ rùa đen lừa đảo này dám chơi mất tích với bổn vương!
"Tìm tiếp cho bổn vương ! !"
Vừa dứt lời - -
"Vương... vương... vương gia, không, không tốt rồi!" Khuôn mặt gã sai vặt sưng đỏ như đầu heo, vừa lăn vừa bò chạy vào đại sảnh!
"Vương, vương gia, không tốt rồi! Vương phi nàng, nàng ở Di Hương viện hiến nghệ bán thân!"
"Cái gì? !"
Tiêu Dung Diệp kinh hãi, nhất thời giữa trán toát đầy vạch đen. Nữ lừa đảo này lại có thể, lại có thể đi bán thân!
Tiêu Dung Diệp không quan tâm đến thân phận vương gia, không chút suy nghĩ liền vỗ bàn nổi giận nói: "Lệ Ảnh Yên - nữ cặn bã không biết sống chết, lại có thể đi ra ngoài quyến rũ nam nhân! Chẳng lẽ công phu của bổn vương thật sự kém như vậy sao?"
Nghẹn một bụng lửa giận, hắn xoay người lấy một cái áo khoác qua, khoác lên người, hoàn toàn không phát hiện thần sắc khác thường của thị nữ và gã sai vặt này, nhanh chóng phất tay áo rời đi!
- - phân cách tuyến - -
Di Hương viện tọa lạc tại góc tây bắc của kinh thành, là một thanh lâu nổi tiếng gần xa!
"Các vị khách quan, tới nhìn một chút đi. Đêm nay Di Hương viện có cô nương nhà giàu ra tiền mua nam nhân, yêu cầu rất đơn giản, chính là có thể thỏa mãn nàng!" Khuôn mặt già nua của bà chủ ở trên sân khấu kịch đánh một lớp phấn dày như đóa phù dung giữa sương trắng, mặt mày hớn hở nói!
Làm bà chủ thanh lâu hơn nữa đời người, còn chưa thấy nữ tử nào tới thanh lâu bao dưỡng nam nhân nhưng lại trả thù lao đâu! Thật sự là mở mang tầm mắt mà!
Lời này vừa nói ra, các nam nhân dưới đài nóng lòng muốn thử, chen lấn lên phía trước vây kín sân khấu!
"Ta tới!"
"Ta tới!"
...
Sau một thời gian chen lấn lên phía trước, một giọng nói trầm thấp đổ ập xuống!
"Đều mẹ nó cút cho ta, ai dám cướp đoạt việc này với ta, ta sẽ đặc biệt làm thịt người đó!" Tiêu Dung Diệp một thân áo bào trắng xuất hiện ở cửa, khuôn mặt tuấn tuyệt, môi mỏng nhếch thành một đường thẳng, một đôi mắt xếch lộ ra ánh sáng lạnh sắc bén đầy chiếm giữ!
"Ta nói khách quan này! Di Hương viện chúng ta có quy định đó! Vào trước là chủ, ngài đột nhiên xuất hiện, muốn cướp đoạt... về lý là không đúng rồi!"
"Ba ngàn lượng!"
Thấy thái độ bà chủ là thấy chết không sờn, Tiêu Dung Diệp mở miệng đánh gãy!
"A, khách quan, ngài cho Di Hương viện này là gì hả? Chừng ấy ngân lượng đã muốn..."
"Năm ngàn lượng!"
"Khách quan, nếu ngài vẫn như vậy, thật đúng là giống như đang đánh vào mặt ta! Sao ta có thể..."
"Một vạn hai!"
* Nhất thời kinh hãi, đã bao lâu rồi bà chưa thấy qua nhiều ngân lượng như vậy rồi hả?
"Khách quan, ngài..."
"Một vạn hai, ta tiếp việc này. Còn nói lời vô nghĩa nữa, ta san bằng Di Hương viện của ngươi!"
"Được, được, được." Bà chủ cúi đầu khom lưng, liên tục hô được. Nụ cười trên mặt người đẹp hết thời đã sắp chảy ra nước đấy!