"Ách..." Tiêu Dung Vĩ không hiểu gì nhìn một đứa bé mặc trang phục nử tử, hình như hắn không biết nàng?
"À... Mỹ nữ, chúng ta biết nhau sao?"
Giai nhân ở bên, Tiêu Dung Vĩ tự nhiên là cười không khép miệng, nhưng bọn họ... cũng không biết nhau, cứ không có tiết tháo làm một bộ dáng phu xướng phụ tùy, thật sự tốt sao?
"Ách? Lục vương gia, người không biết ta hả?"
Lệ Ảnh Yên theo bản năng hỏi ra miệng, cũng không lâu lắm, liền giống như nghĩ tới cái gì!
Ngừng lại, nàng mặc trang phục nữ tử, không biết nàng cũng quá bình thường, nhưng gạt hắn ta thật sự tốt sao?
"Lục hoàng đệ, ngươi đương nhiên không biết nàng rồi!" Chợt, gương mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp tràn đầy bình tĩnh mở miệng, bàn tay to dày nắm chặt cánh tay Lệ Ảnh Yên, nàng liền rơi vào trong ngực của hắn.
"Bởi vì nàng là đầu bếp nữ mà Thần vương phủ ta vừa mới thuê!" Tiêu Dung Diệp nhếch mày kiếm dày hẹp, tiếng nói tràn đầy từ tính giống như là báo cáo chủ quyền với Tiêu Dung Vĩ.
Đột nhiên bị Tiêu Dung Diệp lôi kéo, Lệ Ảnh Yên cảm giác dạ dày mình đau giống như co rúm lại, mà câu sau của hắn "Nàng là nữ đầu bếp mà Thần vương phủ ta mới thuê!" Càng khiến đầu nàng đau đến "ong ong".
Con tôm, Lệ Ảnh Yên nàng làm cái gì? Nữ đầu bếp? Này mẹ nó thân phận không có tiết tháo? Có ai gặp qua nữ đầu bếp xinh đẹp như nàng không?
"Ta nói ngươi ra cửa quên uống thuốc à, ngươi mẹ nó nơi nào gặp qua nữ đầu bếp có hơi thở đoan trang, bề trên như ta không?"
Dám nói nàng là nữ đầu bếp, Lệ Ảnh Yên tự nhiên tức giận nói qua.
"Câm miệng, nơi này nàng không có quyền lợi nói chuyện!"
Vốn Tiêu Dung Diệp không thuận khí, bởi vì nàng mà tức giận đến đầu như muốn nổ tung, lúc này càng là cả vú lấp miệng em cắt đứt lời nàng.
"Vì sao ta không có quyền nói chuyện? Lục vương gia, ngài tới phân xử công bằng. Ngài nói đi, làm gì có chủ tử như Tiêu Dung Diệp hắn không?"
Lệ Ảnh Yên đưa tay, khí thế mãnh liệt đánh bàn tay to của Tiêu Dung Diệp đang giữ chặt vai mình xuống, giống nhau con báo nhỏ rít gào với Tiêu Dung Diệp.
Đối với việc Lệ Ảnh Yên gọi thẳng tục danh của Tiêu Dung Diệp, Tiêu Dung Vĩ suýt kinh ngạc ngây người, miệng sắp rớt xuống đất.
Bất quá nói đi phải nói lại, thủ hạ của Tứ hoàng huynh hắn thật đúng là một người tiếp một người kỳ tài.
Lúc trước là Cẩu Đản đại náo Đào Nhiên đình, nhục mạ hoàng phi, ấu đả công chúa, khiến cho trên dưới hoàng cung gà chó không yên; lúc này lại là nữ đầu bếp, nói chuyện với Tứ hoàng huynh mà giống như sai sử nô tài! Nói thật, thủ hạ của Tứ hoàng huynh hắn thật đúng là khiến hắn mở mang tầm mắt!
"Đây... đây là chuyện của chủ tớ các ngươi, ta không nên bình luận?"
Tiêu Dung Vĩ ở một bên, trực tiếp cảm giác mình là nằm cũng trúng đạn, chủ tớ bọn họ cãi nhau, sao muốn chen hắn vào giữa, làm Trư Bát Giới soi gương - - một nhân vật không thể được lòng người cả trong lẫn ngoài?
"Lục vương gia, trong chuyện này, ngài có quyền lên tiếng nhất. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ngài tới phân xử là công bằng nhất!"
Đang lúc tiến thối không được, Tiêu Dung Vĩ bất đắc dĩ lau mồ hôi lạnh đầy trán, tiếng nói trầm thấp của Tiêu Dung Diệp chậm rãi vang lên.
"Chuyện giữa chúng ta, những người khác có thể bình luận rõ ràng được sao? Đến đây đi, nữ đầu bếp của ta, chuyện của chúng ta nên để chúng ta tự giải quyết!"
Nói xong, tay Tiêu Dung Diệp liền lại kéo đầu vai Lệ Ảnh Yên qua.
Nhất thời, lông mày thanh tú của Lệ Ảnh Yên phẫn nộ nhíu chặt.
"Ách... Tứ hoàng huynh, không phải Ý phi nương nương tìm huynh sao? Hay là chờ huynh xử lý xong chuyện rồi hồi phủ giải quyết chuyện các ngươi đi! Dù sao phải phân rõ chuyện nặng nhẹ."
Được Tiêu Dung Vĩ nhắc nhở như vậy, Tiêu Dung Diệp như là lập tức nghĩ tới cái gì!
Đúng vậy, mẫu phi hắn còn ở Bích Tiêu cung chờ hắn, sao hắn phải dây dưa không dứt với nữ cặn bã này, vẫn là trước thu phục chuyện mẫu phi bên kia rồi nói sau. Dù sao còn nhiều thời gian với nữ cặn bã này, không được bọn họ liền lên giường giải quyết.
"Lục hoàng đệ, trước tiên đệ giúp ta tạm thời chiếu cố nàng một chút. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể để nàng ta chạy loạn!"
Tiêu Dung Diệp híp con ngươi hẹp dài, gằn từng tiếng nhắc nhở Tiêu Dung Vĩ.
Hắn quả thật không thể mang theo Lệ Ảnh Yên đi gặp mặt Ý phi, dù sao mẫu phi mình sớm nhìn trúng Tư Đồ Lan Cẩn kia. Nếu như mang nàng đến, sẽ chỉ làm mẫu phi mình sinh nghi, nếu mẫu phi mình lại làm ra chuyện tổn hại đến nàng, chẳng phải ruột gan hắn đều bị đốt cháy sao!
"Được, ta đáp ứng huynh, nhất định sẽ coi chừng nàng!"
Tiêu Dung Vĩ có nề nếp đáp ứng Tiêu Dung Diệp.
Thấy Tiêu Dung Vĩ lên tiếng trả lời, Tiêu Dung Diệp vừa lòng gật đầu, tiếp đó xoay người, chuẩn bị bước ra khỏi cửa phòng.
Lại cố tình vào lúc này, giọng nói lưu manh không sợ chết của Lệ Ảnh Yên vang lên - -
"Này, nam cặn bã, không phải ngươi nói muốn lúc nào cũng mang ta theo bên người sao? Tại sao lúc này không mang theo rồi hả? Sao, sợ ta làm mẫu thân ngươi thành tàn phế à?"
Quả nhiên, giọng nói không tiết tháo của Lệ Ảnh Yên vừa vang lên, gương mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp lập tức giận đến tái đi, mang theo ánh mắt sắc bén xoay người, tiến lên vài bước lớn, một phen lôi kéo cánh tay của nàng.
"Cái miệng phá la này của ngươi thật đúng là càng ngày càng làm càn rồi!"
Khuôn mặt thâm thúy của hắn giận đến đỏ bừng, không chút suy nghĩ liền cúi người, cắn nuốt miệng chó không mọc ra ngà voi của nàng vào trong môi mỏng của mình.
Mãnh liệt lại bá đạo, không có ôn nhu gì đáng nói, hai cánh môi mềm mại hấp dẫn có lực, lưỡi linh động cạy mở hàm răng của Lệ Ảnh Yên, ngậm chặt cái lưỡi thơm ngát không hề phòng bị, mãnh liệt dây dưa, hơi thở thơm tho thanh nhã giữa môi và răng của nàng càng khiến Tiêu Dung Diệp say mê quyến luyến.
Hình ảnh kích thích mạnh mẽ như vậy, chiếc ngược vào trong đồng tử của Tiêu Dung Vĩ, lập tức khiến hắn cường ngạn nuốt một ngụm nước miếng.
"Này..." Tiêu Dung Vĩ không thể tin mở to miệng. Hắn, hắn không nhìn lầm đi? Tứ hoàng huynh của hắn lại có thể….lại có thể cường hôn một - - nữ đầu bếp!
Theo ý hắn, từ trước đến nay Tứ hoàng huynh không gần nữ sắc, thanh tâm quả dục, hiện giờ lại hôn một nữ đầu bếp, đây có phải đại biểu định hướng của Tứ hoàng huynh hắn - - bình thường không!
Thật lâu sau, thẳng đến khi Tiêu Dung Diệp nghe không được lời nói lảm nhảm của Lệ Ảnh Yên, thẳng đến hô hấp nàng dồn dập, còn có tiếng tim đập cuồng loạn đang không ngừng đánh sâu vào thần kinh của hắn, hắn mới không nỡ mà buông nàng ra.
Đều thở gấp giống nhau, Tiêu Dung Diệp nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của Lệ Ảnh Yên, hô hấp dồn dập mở miệng nói - -
"... Ta nói rồi, nếu miệng phá la này của nàng còn không ngừng la lối, ta sẽ không để ý cứ luôn luôn hôn nàng như vậy!"
"Ngươi..."
Lệ Ảnh Yên giương cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ lên, tức giận đến dậm chân chỉ vào hắn, ánh mắt oán độc gần như có thể lăng trì xử tử hắn.
"Còn muốn nói chuyện đúng không? Như vậy là thích ta hôn nàng à?"
Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp cười ngượng ngùng, ánh mắt thâm thúy nhiễm lên tình dục liếc nhìn Lệ Ảnh Yên, khiến tâm nàng, lông trên toàn thân nàng đều phát run.
Nghe được lời nói không có tiết tháo của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên tức giận đến mặt thoắt đỏ, thoắt trắng, gần như có thể bốc hỏa.
Một lúc lâu sau, thấy Lệ Ảnh Yên không nói chuyện nữa, chỉ dùng ánh mắt tà ác lăng trì mình, Tiêu Dung Diệp mới thoáng bình phục quyết tâm, dù sao hắn vẫn biết nữ hài tử này có chút tình cảm của tiểu nữ tử, có thể không giận dỗi với hắn đã là trên trời ban ân lớn nhất, hắn làm gì phải so đo nữa!
"Lục hoàng đệ, nhớ kỹ đệ đã đáp ứng ta, ta đi rồi về ngay!"
Tiêu Dung Diệp nói một câu với Tiêu Dung Vĩ, tiếp đó không thèm ngoái đầu nhìn lại, lườm Lệ Ảnh Yên một cái, sau đó cũng không quay đầu lại bước nhanh ra ngoài.
- - phân cách tuyến - -
Tiêu Dung Diệp gặp lại Ý phi đã là ba ngày sau, bởi vì chuyện yến tiệc tối đó, hoàng thượng gán tội quản giáo Uyển Nhu công chúa không nghiêm lên đầu Ý phi, điều này khiến bà thoạt nhìn rất tiều tụy.
"Nhi thần bái kiến mẫu phi, nguyện mẫu phi kim an!" Tiêu Dung Diệp quỳ một gối xuống, cúi đầu nói.
Thấy con trai của mình khí vũ bất phàm xuất hiện trước mặt mình, Ý phi tự nhiên là cao hứng từ trong đáy lòng. Nhưng nhớ đến chuyện đêm đó bà liền không yên lòng, hoàng thượng ở trước mặt mọi người không cho mình bậc thềm đi xuống.
"Ngươi và Uyển nhu đều tùy hứng như vậy, quen gây phiền toái cho ta, ta làm sao có thể kim an?"
Nghĩ đến hai đứa nhỏ này không làm mình bớt lo, Ý phi liền cảm thấy cực kỳ buồn lòng.
Ý phi bà có thể ở trong cung lông tóc không tổn hao gì đấu hơn nửa đời người, tự nhiên có tính toán nhỏ nhặt của bà. Cho dù bọn họ không có người thẳng thắn thành khẩn nói lời thật, nhưng trên đời này không có tường không bị gió lùa, huống chi bộ dáng mảnh mai này của Uyển Nhu công chúa, tự nhiên sẽ đi tìm bà cáo trạng, cho nên Ý phi biết từ đầu đến cuối chuyện này, một chút cũng không kỳ quái.
Nếu không phải này Tư Đồ Lan Cẩn giúp bà giải vây, nói là đùa giỡn với Uyển Nhu công chúa, không cẩn thận ngã bị thương, có thế đẩy toàn bộ trách nhiệm của hai huynh muội bọn họ lên trên người nàng ta, như thế mới khiến cho bà thoáng an tâm xuống.
"Mẫu phi... ta..."
"Được rồi, Diệp nhi, đừng nói thêm cái gì nữa! Mẫu phi đều biết, toàn bộ chuyện này đều là cẩu nô tài kia làm ra. Bất quá may là có Lan Cẩn ở đây, hai huynh muội các ngươi mới có thể bình an, xem ra! Ta đã nghĩ ra biện pháp rồi!"
"Mẫu phi... Người... Người muốn?"
"Bản cung nghĩ thế này, sau này để cho Lan Cẩn bồi ở bên cạnh ngươi thời thời khắc khắc đi, để nàng trông chừng ngươi, tránh cho ngươi lại gây chuyện phiền toái cho bổn cung. Có Lan Cẩn ở đây, bản cung cũng yên tâm, đúng lúc để các ngươi bồi đắp tình cảm!"
Đối với ý nghĩ của mình, Ý phi tự nhiên là không thể không vừa lòng, bà thích Lan Cẩn, hi vọng Lan Cẩn làm con dâu tương lai của mình, điểm ấy là không thể nghi ngờ.
Nhưng chủ ý này của Ý phi nghe vào trong tai Tiêu Dung Diệp, khiến hắn nhất thời cảm thấy như là có sâu đang cắn xương cốt của hắn.
"Mẫu phi, cứ như vậy để Lan Cẩn lấy thân phận không minh bạch xuất hiện bên cạnh nhi thần, thích hợp sao?"
"Ách..." Tiêu Dung Vĩ không hiểu gì nhìn một đứa bé mặc trang phục nử tử, hình như hắn không biết nàng?
"À... Mỹ nữ, chúng ta biết nhau sao?"
Giai nhân ở bên, Tiêu Dung Vĩ tự nhiên là cười không khép miệng, nhưng bọn họ... cũng không biết nhau, cứ không có tiết tháo làm một bộ dáng phu xướng phụ tùy, thật sự tốt sao?
"Ách? Lục vương gia, người không biết ta hả?"
Lệ Ảnh Yên theo bản năng hỏi ra miệng, cũng không lâu lắm, liền giống như nghĩ tới cái gì!
Ngừng lại, nàng mặc trang phục nữ tử, không biết nàng cũng quá bình thường, nhưng gạt hắn ta thật sự tốt sao?
"Lục hoàng đệ, ngươi đương nhiên không biết nàng rồi!" Chợt, gương mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp tràn đầy bình tĩnh mở miệng, bàn tay to dày nắm chặt cánh tay Lệ Ảnh Yên, nàng liền rơi vào trong ngực của hắn.
"Bởi vì nàng là đầu bếp nữ mà Thần vương phủ ta vừa mới thuê!" Tiêu Dung Diệp nhếch mày kiếm dày hẹp, tiếng nói tràn đầy từ tính giống như là báo cáo chủ quyền với Tiêu Dung Vĩ.
Đột nhiên bị Tiêu Dung Diệp lôi kéo, Lệ Ảnh Yên cảm giác dạ dày mình đau giống như co rúm lại, mà câu sau của hắn "Nàng là nữ đầu bếp mà Thần vương phủ ta mới thuê!" Càng khiến đầu nàng đau đến "ong ong".
Con tôm, Lệ Ảnh Yên nàng làm cái gì? Nữ đầu bếp? Này mẹ nó thân phận không có tiết tháo? Có ai gặp qua nữ đầu bếp xinh đẹp như nàng không?
"Ta nói ngươi ra cửa quên uống thuốc à, ngươi mẹ nó nơi nào gặp qua nữ đầu bếp có hơi thở đoan trang, bề trên như ta không?"
Dám nói nàng là nữ đầu bếp, Lệ Ảnh Yên tự nhiên tức giận nói qua.
"Câm miệng, nơi này nàng không có quyền lợi nói chuyện!"
Vốn Tiêu Dung Diệp không thuận khí, bởi vì nàng mà tức giận đến đầu như muốn nổ tung, lúc này càng là cả vú lấp miệng em cắt đứt lời nàng.
"Vì sao ta không có quyền nói chuyện? Lục vương gia, ngài tới phân xử công bằng. Ngài nói đi, làm gì có chủ tử như Tiêu Dung Diệp hắn không?"
Lệ Ảnh Yên đưa tay, khí thế mãnh liệt đánh bàn tay to của Tiêu Dung Diệp đang giữ chặt vai mình xuống, giống nhau con báo nhỏ rít gào với Tiêu Dung Diệp.
Đối với việc Lệ Ảnh Yên gọi thẳng tục danh của Tiêu Dung Diệp, Tiêu Dung Vĩ suýt kinh ngạc ngây người, miệng sắp rớt xuống đất.
Bất quá nói đi phải nói lại, thủ hạ của Tứ hoàng huynh hắn thật đúng là một người tiếp một người kỳ tài.
Lúc trước là Cẩu Đản đại náo Đào Nhiên đình, nhục mạ hoàng phi, ấu đả công chúa, khiến cho trên dưới hoàng cung gà chó không yên; lúc này lại là nữ đầu bếp, nói chuyện với Tứ hoàng huynh mà giống như sai sử nô tài! Nói thật, thủ hạ của Tứ hoàng huynh hắn thật đúng là khiến hắn mở mang tầm mắt!
"Đây... đây là chuyện của chủ tớ các ngươi, ta không nên bình luận?"
Tiêu Dung Vĩ ở một bên, trực tiếp cảm giác mình là nằm cũng trúng đạn, chủ tớ bọn họ cãi nhau, sao muốn chen hắn vào giữa, làm Trư Bát Giới soi gương - - một nhân vật không thể được lòng người cả trong lẫn ngoài?
"Lục vương gia, trong chuyện này, ngài có quyền lên tiếng nhất. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ngài tới phân xử là công bằng nhất!"
Đang lúc tiến thối không được, Tiêu Dung Vĩ bất đắc dĩ lau mồ hôi lạnh đầy trán, tiếng nói trầm thấp của Tiêu Dung Diệp chậm rãi vang lên.
"Chuyện giữa chúng ta, những người khác có thể bình luận rõ ràng được sao? Đến đây đi, nữ đầu bếp của ta, chuyện của chúng ta nên để chúng ta tự giải quyết!"
Nói xong, tay Tiêu Dung Diệp liền lại kéo đầu vai Lệ Ảnh Yên qua.
Nhất thời, lông mày thanh tú của Lệ Ảnh Yên phẫn nộ nhíu chặt.
"Ách... Tứ hoàng huynh, không phải Ý phi nương nương tìm huynh sao? Hay là chờ huynh xử lý xong chuyện rồi hồi phủ giải quyết chuyện các ngươi đi! Dù sao phải phân rõ chuyện nặng nhẹ."
Được Tiêu Dung Vĩ nhắc nhở như vậy, Tiêu Dung Diệp như là lập tức nghĩ tới cái gì!
Đúng vậy, mẫu phi hắn còn ở Bích Tiêu cung chờ hắn, sao hắn phải dây dưa không dứt với nữ cặn bã này, vẫn là trước thu phục chuyện mẫu phi bên kia rồi nói sau. Dù sao còn nhiều thời gian với nữ cặn bã này, không được bọn họ liền lên giường giải quyết.
"Lục hoàng đệ, trước tiên đệ giúp ta tạm thời chiếu cố nàng một chút. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể để nàng ta chạy loạn!"
Tiêu Dung Diệp híp con ngươi hẹp dài, gằn từng tiếng nhắc nhở Tiêu Dung Vĩ.
Hắn quả thật không thể mang theo Lệ Ảnh Yên đi gặp mặt Ý phi, dù sao mẫu phi mình sớm nhìn trúng Tư Đồ Lan Cẩn kia. Nếu như mang nàng đến, sẽ chỉ làm mẫu phi mình sinh nghi, nếu mẫu phi mình lại làm ra chuyện tổn hại đến nàng, chẳng phải ruột gan hắn đều bị đốt cháy sao!
"Được, ta đáp ứng huynh, nhất định sẽ coi chừng nàng!"
Tiêu Dung Vĩ có nề nếp đáp ứng Tiêu Dung Diệp.
Thấy Tiêu Dung Vĩ lên tiếng trả lời, Tiêu Dung Diệp vừa lòng gật đầu, tiếp đó xoay người, chuẩn bị bước ra khỏi cửa phòng.
Lại cố tình vào lúc này, giọng nói lưu manh không sợ chết của Lệ Ảnh Yên vang lên - -
"Này, nam cặn bã, không phải ngươi nói muốn lúc nào cũng mang ta theo bên người sao? Tại sao lúc này không mang theo rồi hả? Sao, sợ ta làm mẫu thân ngươi thành tàn phế à?"
Quả nhiên, giọng nói không tiết tháo của Lệ Ảnh Yên vừa vang lên, gương mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp lập tức giận đến tái đi, mang theo ánh mắt sắc bén xoay người, tiến lên vài bước lớn, một phen lôi kéo cánh tay của nàng.
"Cái miệng phá la này của ngươi thật đúng là càng ngày càng làm càn rồi!"
Khuôn mặt thâm thúy của hắn giận đến đỏ bừng, không chút suy nghĩ liền cúi người, cắn nuốt miệng chó không mọc ra ngà voi của nàng vào trong môi mỏng của mình.
Mãnh liệt lại bá đạo, không có ôn nhu gì đáng nói, hai cánh môi mềm mại hấp dẫn có lực, lưỡi linh động cạy mở hàm răng của Lệ Ảnh Yên, ngậm chặt cái lưỡi thơm ngát không hề phòng bị, mãnh liệt dây dưa, hơi thở thơm tho thanh nhã giữa môi và răng của nàng càng khiến Tiêu Dung Diệp say mê quyến luyến.
Hình ảnh kích thích mạnh mẽ như vậy, chiếc ngược vào trong đồng tử của Tiêu Dung Vĩ, lập tức khiến hắn cường ngạn nuốt một ngụm nước miếng.
"Này..." Tiêu Dung Vĩ không thể tin mở to miệng. Hắn, hắn không nhìn lầm đi? Tứ hoàng huynh của hắn lại có thể….lại có thể cường hôn một - - nữ đầu bếp!
Theo ý hắn, từ trước đến nay Tứ hoàng huynh không gần nữ sắc, thanh tâm quả dục, hiện giờ lại hôn một nữ đầu bếp, đây có phải đại biểu định hướng của Tứ hoàng huynh hắn - - bình thường không!
Thật lâu sau, thẳng đến khi Tiêu Dung Diệp nghe không được lời nói lảm nhảm của Lệ Ảnh Yên, thẳng đến hô hấp nàng dồn dập, còn có tiếng tim đập cuồng loạn đang không ngừng đánh sâu vào thần kinh của hắn, hắn mới không nỡ mà buông nàng ra.
Đều thở gấp giống nhau, Tiêu Dung Diệp nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của Lệ Ảnh Yên, hô hấp dồn dập mở miệng nói - -
"... Ta nói rồi, nếu miệng phá la này của nàng còn không ngừng la lối, ta sẽ không để ý cứ luôn luôn hôn nàng như vậy!"
"Ngươi..."
Lệ Ảnh Yên giương cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ lên, tức giận đến dậm chân chỉ vào hắn, ánh mắt oán độc gần như có thể lăng trì xử tử hắn.
"Còn muốn nói chuyện đúng không? Như vậy là thích ta hôn nàng à?"
Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp cười ngượng ngùng, ánh mắt thâm thúy nhiễm lên tình dục liếc nhìn Lệ Ảnh Yên, khiến tâm nàng, lông trên toàn thân nàng đều phát run.
Nghe được lời nói không có tiết tháo của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên tức giận đến mặt thoắt đỏ, thoắt trắng, gần như có thể bốc hỏa.
Một lúc lâu sau, thấy Lệ Ảnh Yên không nói chuyện nữa, chỉ dùng ánh mắt tà ác lăng trì mình, Tiêu Dung Diệp mới thoáng bình phục quyết tâm, dù sao hắn vẫn biết nữ hài tử này có chút tình cảm của tiểu nữ tử, có thể không giận dỗi với hắn đã là trên trời ban ân lớn nhất, hắn làm gì phải so đo nữa!
"Lục hoàng đệ, nhớ kỹ đệ đã đáp ứng ta, ta đi rồi về ngay!"
Tiêu Dung Diệp nói một câu với Tiêu Dung Vĩ, tiếp đó không thèm ngoái đầu nhìn lại, lườm Lệ Ảnh Yên một cái, sau đó cũng không quay đầu lại bước nhanh ra ngoài.
- - phân cách tuyến - -
Tiêu Dung Diệp gặp lại Ý phi đã là ba ngày sau, bởi vì chuyện yến tiệc tối đó, hoàng thượng gán tội quản giáo Uyển Nhu công chúa không nghiêm lên đầu Ý phi, điều này khiến bà thoạt nhìn rất tiều tụy.
"Nhi thần bái kiến mẫu phi, nguyện mẫu phi kim an!" Tiêu Dung Diệp quỳ một gối xuống, cúi đầu nói.
Thấy con trai của mình khí vũ bất phàm xuất hiện trước mặt mình, Ý phi tự nhiên là cao hứng từ trong đáy lòng. Nhưng nhớ đến chuyện đêm đó bà liền không yên lòng, hoàng thượng ở trước mặt mọi người không cho mình bậc thềm đi xuống.
"Ngươi và Uyển nhu đều tùy hứng như vậy, quen gây phiền toái cho ta, ta làm sao có thể kim an?"
Nghĩ đến hai đứa nhỏ này không làm mình bớt lo, Ý phi liền cảm thấy cực kỳ buồn lòng.
Ý phi bà có thể ở trong cung lông tóc không tổn hao gì đấu hơn nửa đời người, tự nhiên có tính toán nhỏ nhặt của bà. Cho dù bọn họ không có người thẳng thắn thành khẩn nói lời thật, nhưng trên đời này không có tường không bị gió lùa, huống chi bộ dáng mảnh mai này của Uyển Nhu công chúa, tự nhiên sẽ đi tìm bà cáo trạng, cho nên Ý phi biết từ đầu đến cuối chuyện này, một chút cũng không kỳ quái.
Nếu không phải này Tư Đồ Lan Cẩn giúp bà giải vây, nói là đùa giỡn với Uyển Nhu công chúa, không cẩn thận ngã bị thương, có thế đẩy toàn bộ trách nhiệm của hai huynh muội bọn họ lên trên người nàng ta, như thế mới khiến cho bà thoáng an tâm xuống.
"Mẫu phi... ta..."
"Được rồi, Diệp nhi, đừng nói thêm cái gì nữa! Mẫu phi đều biết, toàn bộ chuyện này đều là cẩu nô tài kia làm ra. Bất quá may là có Lan Cẩn ở đây, hai huynh muội các ngươi mới có thể bình an, xem ra! Ta đã nghĩ ra biện pháp rồi!"
"Mẫu phi... Người... Người muốn?"
"Bản cung nghĩ thế này, sau này để cho Lan Cẩn bồi ở bên cạnh ngươi thời thời khắc khắc đi, để nàng trông chừng ngươi, tránh cho ngươi lại gây chuyện phiền toái cho bổn cung. Có Lan Cẩn ở đây, bản cung cũng yên tâm, đúng lúc để các ngươi bồi đắp tình cảm!"
Đối với ý nghĩ của mình, Ý phi tự nhiên là không thể không vừa lòng, bà thích Lan Cẩn, hi vọng Lan Cẩn làm con dâu tương lai của mình, điểm ấy là không thể nghi ngờ.
Nhưng chủ ý này của Ý phi nghe vào trong tai Tiêu Dung Diệp, khiến hắn nhất thời cảm thấy như là có sâu đang cắn xương cốt của hắn.
"Mẫu phi, cứ như vậy để Lan Cẩn lấy thân phận không minh bạch xuất hiện bên cạnh nhi thần, thích hợp sao?"