Trong hoàng cung đều là nhất phong cách xa hoa, đến ngay cả phòng tắm cũng là khí thế lộng lẫy to lớn.
Bên ngoài cửa phòng tắm, hai cung nữ nhìn thấy Tiêu Dung Diệp xích lõa nửa người trên, hơi chật vật nhưng không mất sức quyến rũ ôm ngang một nữ tử sải bước đi tới phòng tắm bên này, vội vàng gật đầu nói - -
"Nô tì gặp qua Thần vương điện hạ, nguyện điện hạ thiên tuế!"
"Miễn lễ, nhanh tìm cho bổn vương một gian phòng tắm."
Tiêu Dung Diệp ra lệnh một tiếng, hai cung nữ vội vàng dẫn đường cho Tiêu Dung Diệp.
Xuyên qua hành lang dài rộng rãi, Tiêu Dung Diệp đi về phía trước, tấm màn ở phía sau theo đó bị để xuống.
Trong quá trình tìm phòng tắm, Tiêu Dung Diệp đều ôm chặt Lệ Ảnh Yên, sợ mình không lưu ý một chút, nàng sẽ chạy trốn.
Đến phòng tắm, Tiêu Dung Diệp trầm giọng phân phó nói với cung nữ - -
"Tìm cho bổn vương hai bộ y phục của nam tử."
"Vâng"
Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, hai cung nữ vội vàng mở nước, rồi ra khỏi phòng tắm.
Đợi sau khi ra khỏi phòng tắm, hai cung nữ đưa mắt nhìn nhau. Hai nàng không nhìn lầm đi, Thần vương điện hạ anh khí bức người trong mắt các nàng lại có thể mang một người nữ tử đến tắm uyên ương?
Bộ dạng nàng ta bất quá chỉ bình thường thôi, làm sao có thể bắt được Thần vương gia tuấn dật như tiên đây.
Chỉ là thấy toàn bộ quá trình Thần vương gia ôm nàng ta ở trong ngực, hoàn toàn là một bộ dáng bảo vệ và chiếm hữu. Hơn nữa vạt áo phía dưới đều bị xé rách, chẳng lẽ bọn họ đã...
Nghĩ đến đây, trong lòng hai người cung nữ đều chua xót. Dù sao Thần vương gia của bọn họ là tình nhân hoàn mỹ nhất trong lòng mọi người, cứ như vậy bị một ranh con không có danh tiếng chiếm hữu, ngẫm lại liền khó chịu.
Nhưng cung nữ chính là cung nữ, có thể hầu hạ Thần vương gia đã là phúc khí tu luyện ba đời, còn dám hy vọng xa vời cái gì đâu.
Đợi sau khi hai người cung nữ phẫn nộ rời đi, Tiêu Dung Diệp mới yên tâm để Lệ Ảnh Yên xuống.
Lệ Ảnh Yên mới nhảy xuống từ trong ngực Tiêu Dung Diệp, thấy không có người liền không cần thiết lại giữ mặt mũi cho Tiêu Dung Diệp, đưa tay chỉ vào Tiêu Dung Diệp phê phán- -
"Tiêu Dung Diệp, ngươi - nam cặn bã này, lão nương thật sự là đời trước nợ ngươi, tắm rửa cho ngươi. Ta phi, tay ta là để cầm vàng, không phải tắm cho ngươi."
"..."
"Ngươi nói, sao ngươi cường thế, bá đạo, cộng thêm thối không biết xấu hổ như vậy chứ? Dọc theo đường đi còn không cho ta nói chuyện. Sao? Ngươi là vương gia thì giỏi lắm hả? Cẩu Đản ta cũng là lão thủ bước chân vào giang hồ nhiều năm, công phu trên người còn nhiều mà, sớm muộn gì cũng có một ngày ta làm cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn, vào không được phần mộ tổ tiên của Tiêu gia các ngươi, xem ngươi làm sao có mặt mũi đối diện với liệt tổ liệt tông Tiêu gia các ngươi!"
Lệ Ảnh Yên đỏ mặt tía tai tức giận mắng, nghe vào trong lỗ tai của Tiêu Dung Diệp, chẳng những không cảm thấy chán ghét, ngược lại có chút cực kỳ đáng yêu.
Hắn thật yêu chết bộ dáng khí thế không sợ trời trời, không sợ đất này của nàng.
Thấy sắc mặt Tiêu Dung Diệp giận quá hóa cười, nụ cười rất xinh đẹp, lộ ra hàm răng trắng tinh, Lệ Ảnh Yên cảm thấy cực kỳ chói mắt. Nhưng nàng lại không thể không thừa nhận, bộ dáng nam tử này cười rộ lên thật là đẹp mắt.
"Này, nam cặn bã, ngươi cười cái gì? Cười đến ghê tởm!"
Lệ Ảnh Yên ngược lại xem thường hắn, bất tri bất giác lại mang theo dỗi hờn ngây thơ.
Suy nghĩ từ khi mình và hắn sai lầm quen biết đến bây giờ đã được một thời gian dài, hình như mỗi ngày đều trôi qua trong vui cười đùa giỡn, hai bên đều diễn trò với đối phương không biết mệt. Những ngày trôi qua, vui cười, tức giận, mắng chửi, hình như hai người không thiếu thứ gì. Bầu không khí kỳ diệu đó cứ từ từ bao vây xung quanh hai người, làm cho bọn họ trong lúc lơ đãng, vén lên một tình cảm khác thường.
"Ta cười đến ghê tởm? Nữ cặn bã, đều do lời nói đỏ mặt tía tai của nàng khiến ta cảm thấy khôi hài thôi!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền tiến lên, đưa tay nắm khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng.
"Thế nào? Hi vọng ta đoạn tử tuyệt tôn như vậy sao? Nếu nàng khiến ta đoạn tử tuyệt tôn cũng được, bất quá nàng đáp ứng giúp ta sinh đứa bé, hơn nữa phải là hai nam hai nữ, như thế nào? Tiểu Cẩu Đản của ta?" Nghe được Tiêu Dung Diệp dùng giọng nói tràn đầy từ tính nói "nàng sinh đứa nhỏ cho hắn", khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên lập tức đỏ bừng. Nam nhân này sao lại không biết xấu hổ như vậy, nói ra lời nói giống như phóng p, đứa nhỏ nói một tiếng liền sinh được sao?
"Ta nói ngươi bệnh thần kinh à? Đứa nhỏ nói sinh là sinh hả? Huống chi... sinh đứa nhỏ phải là kết tinh giữa hai vợ chồng, hai chúng ta cái gì cũng không phải, sinh đứa nhỏ quỷ quái gì?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên nóng đến đỏ bừng, gần như là rống lên với Tiêu Dung Diệp - kẻ ngu ngốc này.
"Thế nào, thẹn thùng rồi hả? Nhưng Tiêu Dung Diệp ta chính là bốc đồng như vậy, muốn nàng sinh đứa nhỏ cho ta. Huống chi ta cũng nói chỉ cần nàng nguyện ý, ta hoàn toàn có thể thu nàng làm trắc vương phi, như vậy chúng ta có thể danh chính ngôn thuận sinh đứa nhỏ rồi! Nàng nói như vậy được không..."
"Đủ, ta không đồng ý!"
Nghe được lời nói của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên không chút suy nghĩ liền cắt đứt hắn.
Nam cặn bã này là đầu gỗ sao? Phải biết rằng, thu Lệ Ảnh Yên nàng làm thiếp còn khó chịu hơn giết nàng. Huống chi, đánh chết Lệ Ảnh Yên nàng, nàng cũng sẽ không thể trở thành người của nam cặn bã.
Trắc vương phi con la, bỏ mẹ nó đi, Lệ Ảnh Yên nàng không thèm!
"Vì sao không đồng ý? Ta muốn một lý do đầy đủ."
"Không có lý do gì, không đồng ý chính là không đồng ý, đừng nói nhảm!"
Lệ Ảnh Yên mang theo tức giận nói qua, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ tím.
Đầu nam nhân này bị cửa kẹp hả? Nói nhiều lần với hắn như vậy, bọn họ không có khả năng ở cùng nhau, cũng không có cơ hội ở cùng nhau, càng không có lý do gì? Sao nam cặn bã này lại nghe không hiểu chứ? Chẳng lẽ phải để Lệ Ảnh Yên nàng viết chứng từ ra cho hắn, thì hắn mới có thể nghe hiểu ư?
"Bởi vì Thiếu Nghi, phải không?"
Trong lòng Tiêu Dung Diệp có chút mất mát, không biết vì sao, hắn vẫn cho rằng Hoắc Thiếu Nghi là nguyên nhân, nàng mới có thể hết một tới hai, hết hai tới ba nói 'Không có khả năng ở cùng nhau' với mình.
Hắn thừa nhận hắn không chết tâm, đối với nàng, hắn luôn có một tình cảm khó hiểu, khiến hắn muốn dè dặt cẩn trọng bảo hộ nàng.
"Không đúng, ai cũng không phải, ta chính là không đồng ý lại có liên quan gì với ngươi. Sau kỳ hạn một tháng, chúng ta sẽ không có quan hệ gì nữa!"
Lúc Lệ Ảnh Yên nói ra những lời này lần nữa, không hiểu vì sao trong lòng nàng có chút đau, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, nàng liền xem nhẹ này cảm xúc không quan trọng này, bản thân âm thầm hít vào một hơi, tận lực khiến bản thân bình tĩnh.
Kỳ thực không phải nàng không có lý do, chính là lý do này quá mức gượng ép, nàng không muốn gặp lại Hoắc Thiếu Nghi. Nếu thật sự trở thành trắc vương phi của hắn, vậy chẳng phải mỗi ngày đều sẽ nhìn thấy Tiêu Uyển Nhu và Hoắc Thiếu Nghi ân ái sao? Lệ Ảnh Yên nàng không muốn nhìn thấy, thật sự không muốn nhìn thấy.
Hơn nữa, nếu để cho Hoắc Thiếu Nghi biết mình gả cho Tiêu Dung Diệp, nàng không thể thừa nhận sóng lớn lại dâng lên giữa bọn họ!
"Vậy nàng nói cho ta biết, Yên Nhi là tên thật của nàng đúng không?"
Giọng nói của Tiêu Dung Diệp có chút run rẩy nghẹn ngào. Nếu Hoắc Thiếu Nghi có thể gọi nàng như vậy, tự nhiên là có lý do, mà lý do là bọn họ biết nhau, hơn nữa quan hệ không tệ. Nếu không, loại xưng hô thân mật Yên Nhi này, người bình thường có thể gọi sao?
"Ta gọi là Cẩu Đản!"
Lệ Ảnh Yên nghiêm mặt nói qua, năm năm trước, cái tên Lệ Ảnh Yên đã biến mất trên đời, hiện tại chỉ có Cẩu Đản.
"Vẫn không chịu nói thật với ta đúng không?"
"..."
"Mặc kệ nàng tên gì, ta chỉ muốn nói với nàng, Thiếu Nghi lập tức là muội phu của ta, nàng và hắn ta không có khả năng. Mà ta không giống, ta có thể cưới nàng, cho nàng danh phận, cho nàng tất cả mong muốn của nàng!"
"Đừng quên, ngươi cũng là người lập tức phải thành thân. Cả chuyện của mình cũng xử lý không tốt, ngươi không có tư cách đi nói những người khác!"
Những người khác? Nàng nói chính là Hoắc Thiếu Nghi ư? Quả nhiên nữ cặn bã này để ý nhất vẫn là Hoắc Thiếu Nghi, cho dù nói xấu hắn ta một câu, nàng cũng sẽ nghĩ biện pháp vãn hồi thể diện cho hắn ta, nàng quả nhiên rất thích Hoắc Thiếu Nghi.
Nghĩ đến đây, đáy lòng Tiêu Dung Diệp bỗng vọt lên lửa ghen tị vô danh.
"Quả nhiên, nàng vẫn để ý hắn ta."
Những lời này, Tiêu Dung Diệp gằn từng từ qua giữa kẽ răng, giờ khắc này hắn không muốn thừa nhận bản thân vì nàng mà sợ sệt, vì nàng mà hèn nhát. Nàng là của hắn, vô luận là thân thể hay là tâm, Tiêu Dung Diệp hắn đều muốn.
Phút chốc, bàn tay to đột nhiên kéo lấy cổ tay Lệ Ảnh Yên, sau đó kéo về phía mình, ngón tay dài nhẹ nắm giữ cằm của nàng, ánh mắt thâm thúy không ngừng nhìn nàng, có nề nếp nói qua - -
"Từ đầu tới cuối, địa vị của Tiêu Dung Diệp ta ở trong lòng của nàng chưa từng ở trên Hoắc Thiếu Nghi. Một khi đã như vậy, ta còn cần gì phải coi nàng như mạng?"
Nói xong, ngón tay thon dài dưới sự kinh ngạc của nàng chuyển qua trước ngực, bàn tay to dùng lực kéo một cái, vạt áo trước ngực liền hy sinh ở dưới bàn tay to của hắn.
Nhất thời, da thịt trắng nõn lộ ra giữa không khí
Nhìn thấy một mảnh cảnh đẹp kiều diễm như một bức tranh cuốn đang mở ra, dừng ở trong mắt mình, đáy mắt Tiêu Dung Diệp lập tức xuất hiện lửa nóng xâm lược.
Hắn thừa nhận, hắn nghiện thân thể ngây ngô của nữ tử này, biết được cảm giác khiến hắn quyến luyến trầm mê đến tận xương cốt.
Không giống nữ tử khác xuất hiện ở trước mắt hắn, hoàn toàn không làm hắn dâng lên hứng thú, nhưng nữ cặn bã này không giống, thân thể của nàng giống như một đóa hoa anh túc, làm cho người ta cam nguyện trầm luân trong đó.
"Cẩu Đản, à không, Yên Nhi, thân thể của nàng làm ta nghiện, ta chẳng qua là một nam nhân có sinh lý bình thường, cảm giác này muốn cự tuyệt cũng không được, cho nên đêm nay, ta không tính buông tha nàng đâu."
Nói xong, ngón tay dài duỗi ra, mở ra từng cái một dưới sự kinh ngạc của nàng.
Từng tấc da thịt nhiễm một tầng sáng bóng quyến rũ, xinh đẹp như ánh trăng sáng, làm yết hầu của Tiêu Dung Diệp cảm thấy quay cuồng lên xuống một chút.
Trong hoàng cung đều là nhất phong cách xa hoa, đến ngay cả phòng tắm cũng là khí thế lộng lẫy to lớn.
Bên ngoài cửa phòng tắm, hai cung nữ nhìn thấy Tiêu Dung Diệp xích lõa nửa người trên, hơi chật vật nhưng không mất sức quyến rũ ôm ngang một nữ tử sải bước đi tới phòng tắm bên này, vội vàng gật đầu nói - -
"Nô tì gặp qua Thần vương điện hạ, nguyện điện hạ thiên tuế!"
"Miễn lễ, nhanh tìm cho bổn vương một gian phòng tắm."
Tiêu Dung Diệp ra lệnh một tiếng, hai cung nữ vội vàng dẫn đường cho Tiêu Dung Diệp.
Xuyên qua hành lang dài rộng rãi, Tiêu Dung Diệp đi về phía trước, tấm màn ở phía sau theo đó bị để xuống.
Trong quá trình tìm phòng tắm, Tiêu Dung Diệp đều ôm chặt Lệ Ảnh Yên, sợ mình không lưu ý một chút, nàng sẽ chạy trốn.
Đến phòng tắm, Tiêu Dung Diệp trầm giọng phân phó nói với cung nữ - -
"Tìm cho bổn vương hai bộ y phục của nam tử."
"Vâng"
Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, hai cung nữ vội vàng mở nước, rồi ra khỏi phòng tắm.
Đợi sau khi ra khỏi phòng tắm, hai cung nữ đưa mắt nhìn nhau. Hai nàng không nhìn lầm đi, Thần vương điện hạ anh khí bức người trong mắt các nàng lại có thể mang một người nữ tử đến tắm uyên ương?
Bộ dạng nàng ta bất quá chỉ bình thường thôi, làm sao có thể bắt được Thần vương gia tuấn dật như tiên đây.
Chỉ là thấy toàn bộ quá trình Thần vương gia ôm nàng ta ở trong ngực, hoàn toàn là một bộ dáng bảo vệ và chiếm hữu. Hơn nữa vạt áo phía dưới đều bị xé rách, chẳng lẽ bọn họ đã...
Nghĩ đến đây, trong lòng hai người cung nữ đều chua xót. Dù sao Thần vương gia của bọn họ là tình nhân hoàn mỹ nhất trong lòng mọi người, cứ như vậy bị một ranh con không có danh tiếng chiếm hữu, ngẫm lại liền khó chịu.
Nhưng cung nữ chính là cung nữ, có thể hầu hạ Thần vương gia đã là phúc khí tu luyện ba đời, còn dám hy vọng xa vời cái gì đâu.
Đợi sau khi hai người cung nữ phẫn nộ rời đi, Tiêu Dung Diệp mới yên tâm để Lệ Ảnh Yên xuống.
Lệ Ảnh Yên mới nhảy xuống từ trong ngực Tiêu Dung Diệp, thấy không có người liền không cần thiết lại giữ mặt mũi cho Tiêu Dung Diệp, đưa tay chỉ vào Tiêu Dung Diệp phê phán- -
"Tiêu Dung Diệp, ngươi - nam cặn bã này, lão nương thật sự là đời trước nợ ngươi, tắm rửa cho ngươi. Ta phi, tay ta là để cầm vàng, không phải tắm cho ngươi."
"..."
"Ngươi nói, sao ngươi cường thế, bá đạo, cộng thêm thối không biết xấu hổ như vậy chứ? Dọc theo đường đi còn không cho ta nói chuyện. Sao? Ngươi là vương gia thì giỏi lắm hả? Cẩu Đản ta cũng là lão thủ bước chân vào giang hồ nhiều năm, công phu trên người còn nhiều mà, sớm muộn gì cũng có một ngày ta làm cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn, vào không được phần mộ tổ tiên của Tiêu gia các ngươi, xem ngươi làm sao có mặt mũi đối diện với liệt tổ liệt tông Tiêu gia các ngươi!"
Lệ Ảnh Yên đỏ mặt tía tai tức giận mắng, nghe vào trong lỗ tai của Tiêu Dung Diệp, chẳng những không cảm thấy chán ghét, ngược lại có chút cực kỳ đáng yêu.
Hắn thật yêu chết bộ dáng khí thế không sợ trời trời, không sợ đất này của nàng.
Thấy sắc mặt Tiêu Dung Diệp giận quá hóa cười, nụ cười rất xinh đẹp, lộ ra hàm răng trắng tinh, Lệ Ảnh Yên cảm thấy cực kỳ chói mắt. Nhưng nàng lại không thể không thừa nhận, bộ dáng nam tử này cười rộ lên thật là đẹp mắt.
"Này, nam cặn bã, ngươi cười cái gì? Cười đến ghê tởm!"
Lệ Ảnh Yên ngược lại xem thường hắn, bất tri bất giác lại mang theo dỗi hờn ngây thơ.
Suy nghĩ từ khi mình và hắn sai lầm quen biết đến bây giờ đã được một thời gian dài, hình như mỗi ngày đều trôi qua trong vui cười đùa giỡn, hai bên đều diễn trò với đối phương không biết mệt. Những ngày trôi qua, vui cười, tức giận, mắng chửi, hình như hai người không thiếu thứ gì. Bầu không khí kỳ diệu đó cứ từ từ bao vây xung quanh hai người, làm cho bọn họ trong lúc lơ đãng, vén lên một tình cảm khác thường.
"Ta cười đến ghê tởm? Nữ cặn bã, đều do lời nói đỏ mặt tía tai của nàng khiến ta cảm thấy khôi hài thôi!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền tiến lên, đưa tay nắm khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng.
"Thế nào? Hi vọng ta đoạn tử tuyệt tôn như vậy sao? Nếu nàng khiến ta đoạn tử tuyệt tôn cũng được, bất quá nàng đáp ứng giúp ta sinh đứa bé, hơn nữa phải là hai nam hai nữ, như thế nào? Tiểu Cẩu Đản của ta?" Nghe được Tiêu Dung Diệp dùng giọng nói tràn đầy từ tính nói "nàng sinh đứa nhỏ cho hắn", khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên lập tức đỏ bừng. Nam nhân này sao lại không biết xấu hổ như vậy, nói ra lời nói giống như phóng p, đứa nhỏ nói một tiếng liền sinh được sao?
"Ta nói ngươi bệnh thần kinh à? Đứa nhỏ nói sinh là sinh hả? Huống chi... sinh đứa nhỏ phải là kết tinh giữa hai vợ chồng, hai chúng ta cái gì cũng không phải, sinh đứa nhỏ quỷ quái gì?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên nóng đến đỏ bừng, gần như là rống lên với Tiêu Dung Diệp - kẻ ngu ngốc này.
"Thế nào, thẹn thùng rồi hả? Nhưng Tiêu Dung Diệp ta chính là bốc đồng như vậy, muốn nàng sinh đứa nhỏ cho ta. Huống chi ta cũng nói chỉ cần nàng nguyện ý, ta hoàn toàn có thể thu nàng làm trắc vương phi, như vậy chúng ta có thể danh chính ngôn thuận sinh đứa nhỏ rồi! Nàng nói như vậy được không..."
"Đủ, ta không đồng ý!"
Nghe được lời nói của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên không chút suy nghĩ liền cắt đứt hắn.
Nam cặn bã này là đầu gỗ sao? Phải biết rằng, thu Lệ Ảnh Yên nàng làm thiếp còn khó chịu hơn giết nàng. Huống chi, đánh chết Lệ Ảnh Yên nàng, nàng cũng sẽ không thể trở thành người của nam cặn bã.
Trắc vương phi con la, bỏ mẹ nó đi, Lệ Ảnh Yên nàng không thèm!
"Vì sao không đồng ý? Ta muốn một lý do đầy đủ."
"Không có lý do gì, không đồng ý chính là không đồng ý, đừng nói nhảm!"
Lệ Ảnh Yên mang theo tức giận nói qua, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ tím.
Đầu nam nhân này bị cửa kẹp hả? Nói nhiều lần với hắn như vậy, bọn họ không có khả năng ở cùng nhau, cũng không có cơ hội ở cùng nhau, càng không có lý do gì? Sao nam cặn bã này lại nghe không hiểu chứ? Chẳng lẽ phải để Lệ Ảnh Yên nàng viết chứng từ ra cho hắn, thì hắn mới có thể nghe hiểu ư?
"Bởi vì Thiếu Nghi, phải không?"
Trong lòng Tiêu Dung Diệp có chút mất mát, không biết vì sao, hắn vẫn cho rằng Hoắc Thiếu Nghi là nguyên nhân, nàng mới có thể hết một tới hai, hết hai tới ba nói 'Không có khả năng ở cùng nhau' với mình.
Hắn thừa nhận hắn không chết tâm, đối với nàng, hắn luôn có một tình cảm khó hiểu, khiến hắn muốn dè dặt cẩn trọng bảo hộ nàng.
"Không đúng, ai cũng không phải, ta chính là không đồng ý lại có liên quan gì với ngươi. Sau kỳ hạn một tháng, chúng ta sẽ không có quan hệ gì nữa!"
Lúc Lệ Ảnh Yên nói ra những lời này lần nữa, không hiểu vì sao trong lòng nàng có chút đau, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, nàng liền xem nhẹ này cảm xúc không quan trọng này, bản thân âm thầm hít vào một hơi, tận lực khiến bản thân bình tĩnh.
Kỳ thực không phải nàng không có lý do, chính là lý do này quá mức gượng ép, nàng không muốn gặp lại Hoắc Thiếu Nghi. Nếu thật sự trở thành trắc vương phi của hắn, vậy chẳng phải mỗi ngày đều sẽ nhìn thấy Tiêu Uyển Nhu và Hoắc Thiếu Nghi ân ái sao? Lệ Ảnh Yên nàng không muốn nhìn thấy, thật sự không muốn nhìn thấy.
Hơn nữa, nếu để cho Hoắc Thiếu Nghi biết mình gả cho Tiêu Dung Diệp, nàng không thể thừa nhận sóng lớn lại dâng lên giữa bọn họ!
"Vậy nàng nói cho ta biết, Yên Nhi là tên thật của nàng đúng không?"
Giọng nói của Tiêu Dung Diệp có chút run rẩy nghẹn ngào. Nếu Hoắc Thiếu Nghi có thể gọi nàng như vậy, tự nhiên là có lý do, mà lý do là bọn họ biết nhau, hơn nữa quan hệ không tệ. Nếu không, loại xưng hô thân mật Yên Nhi này, người bình thường có thể gọi sao?
"Ta gọi là Cẩu Đản!"
Lệ Ảnh Yên nghiêm mặt nói qua, năm năm trước, cái tên Lệ Ảnh Yên đã biến mất trên đời, hiện tại chỉ có Cẩu Đản.
"Vẫn không chịu nói thật với ta đúng không?"
"..."
"Mặc kệ nàng tên gì, ta chỉ muốn nói với nàng, Thiếu Nghi lập tức là muội phu của ta, nàng và hắn ta không có khả năng. Mà ta không giống, ta có thể cưới nàng, cho nàng danh phận, cho nàng tất cả mong muốn của nàng!"
"Đừng quên, ngươi cũng là người lập tức phải thành thân. Cả chuyện của mình cũng xử lý không tốt, ngươi không có tư cách đi nói những người khác!"
Những người khác? Nàng nói chính là Hoắc Thiếu Nghi ư? Quả nhiên nữ cặn bã này để ý nhất vẫn là Hoắc Thiếu Nghi, cho dù nói xấu hắn ta một câu, nàng cũng sẽ nghĩ biện pháp vãn hồi thể diện cho hắn ta, nàng quả nhiên rất thích Hoắc Thiếu Nghi.
Nghĩ đến đây, đáy lòng Tiêu Dung Diệp bỗng vọt lên lửa ghen tị vô danh.
"Quả nhiên, nàng vẫn để ý hắn ta."
Những lời này, Tiêu Dung Diệp gằn từng từ qua giữa kẽ răng, giờ khắc này hắn không muốn thừa nhận bản thân vì nàng mà sợ sệt, vì nàng mà hèn nhát. Nàng là của hắn, vô luận là thân thể hay là tâm, Tiêu Dung Diệp hắn đều muốn.
Phút chốc, bàn tay to đột nhiên kéo lấy cổ tay Lệ Ảnh Yên, sau đó kéo về phía mình, ngón tay dài nhẹ nắm giữ cằm của nàng, ánh mắt thâm thúy không ngừng nhìn nàng, có nề nếp nói qua - -
"Từ đầu tới cuối, địa vị của Tiêu Dung Diệp ta ở trong lòng của nàng chưa từng ở trên Hoắc Thiếu Nghi. Một khi đã như vậy, ta còn cần gì phải coi nàng như mạng?"
Nói xong, ngón tay thon dài dưới sự kinh ngạc của nàng chuyển qua trước ngực, bàn tay to dùng lực kéo một cái, vạt áo trước ngực liền hy sinh ở dưới bàn tay to của hắn.
Nhất thời, da thịt trắng nõn lộ ra giữa không khí
Nhìn thấy một mảnh cảnh đẹp kiều diễm như một bức tranh cuốn đang mở ra, dừng ở trong mắt mình, đáy mắt Tiêu Dung Diệp lập tức xuất hiện lửa nóng xâm lược.
Hắn thừa nhận, hắn nghiện thân thể ngây ngô của nữ tử này, biết được cảm giác khiến hắn quyến luyến trầm mê đến tận xương cốt.
Không giống nữ tử khác xuất hiện ở trước mắt hắn, hoàn toàn không làm hắn dâng lên hứng thú, nhưng nữ cặn bã này không giống, thân thể của nàng giống như một đóa hoa anh túc, làm cho người ta cam nguyện trầm luân trong đó.
"Cẩu Đản, à không, Yên Nhi, thân thể của nàng làm ta nghiện, ta chẳng qua là một nam nhân có sinh lý bình thường, cảm giác này muốn cự tuyệt cũng không được, cho nên đêm nay, ta không tính buông tha nàng đâu."
Nói xong, ngón tay dài duỗi ra, mở ra từng cái một dưới sự kinh ngạc của nàng.
Từng tấc da thịt nhiễm một tầng sáng bóng quyến rũ, xinh đẹp như ánh trăng sáng, làm yết hầu của Tiêu Dung Diệp cảm thấy quay cuồng lên xuống một chút.