Thấy bộ dáng Tiêu Dung Diệp bá đạo không phân rõ phải trái, Lệ Ảnh Yên hít một hơi, tận lực để bản thân tâm bình khí hòa nói chuyện với hắn.
"Đại ca, người đều đi rồi, có phải ngươi cũng nên đi không?"
Kỳ thực thời điểm hắn xông tới cứu mình, trong lòng Lệ Ảnh Yên bị một dòng nhiệt ấm áp vây quanh, thậm chí có chút mừng thầm nho nhỏ.
Nhưng nghĩ lại, còn không phải vì nam cặn bã này gây họa. Không có sự tồn tại của hắn, bản thân cũng sẽ không bị ô nhục như vậy.
Vừa suy nghĩ, Lệ Ảnh Yên liền cảm thấy bản thân không cần cảm kích hắn, ngược lại càng phải oán trách hắn vài phần. Huống chi vừa rồi không phải là ôm Tư Đồ Lan Cẩn rất lâu ư? Sao còn coi hắn như người tốt.
Nghĩ đến đây, cho Tiêu Dung Diệp một vẻ mặt thối như thiếu Lệ Ảnh Yên nàng năm vạn lượng hoàng kim.
Thấy bộ dáng tức giận này của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp giận quá hóa cười. Đầu ngón tay bị chai chậm rãi xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của nàng, thong thả vuốt ve.
"Thế nào? Đã chiếm tiện nghi của Lan Cẩn, còn muốn giận dỗi với ta?"
Tiêu Dung Diệp vừa hỏi, liền khiến khuôn mặt vốn khóc tang của Lệ Ảnh Yên chợt ngẩn ra.
Có chút không thể tin nhìn Tiêu Dung Diệp liếc mắt một cái, nháy mắt liền bị đôi mắt đen sáng của hắn hấp dẫn.
Chẳng lẽ hắn nhìn ra cái gì? Không phải hắn nhìn ra cái gì chứ? Hắn sẽ vạch trần mình ư? Hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Làm sao có thể tùy tiện để vương phi tương lai của hắn chịu khi dễ! "Thế nào? Rất hiếu kỳ với lời nói của ta sao?"
Thấy đôi mắt trong suốt của Lệ Ảnh Yên không hề chớp mắt nhìn mình, Tiêu Dung Diệp không nhanh không chậm nói ra câu dưới - -
"Từ một khắc ta đẩy cửa vào, ta liền rất hiếu kỳ, Lan Cẩn là một tiểu thư quan gia, là một nữ tử nhu nhược, làm sao có thể là đối thủ của nàng – một người giang hồ lão luyện, nữ cặn bã đại lừa đảo? Sau đó, năm dấu tay không sâu trên mặt Lan Cẩn liền chứng thực suy đoán của ta!"
Đột nhiên, bàn tay to của Tiêu Dung Diệp vuốt ve trượt từ lông mày đến dưới cằm, ngón tay khẽ nắm lại, cằm Lệ Ảnh Yên liền bị hắn nắm chặt trong tay. Ánh mắt lợi hại dần dần nhiễm lên vài phần lệ khí, gằn từng chữ.
"Chắc là Lan Cẩn tới tìm nàng gây phiền toái, ăn chút thiệt thòi, thậm chí bị nàng tát ô nhục. Không chịu nổi khuất nhục, Lan Cẩn và nha hoàn của nàng ta chuẩn bị cùng nhau sửa chữa nàng. Bổn vương lại kịp lúc chạy tới nơi này, sau đó nàng lại diễn cảnh đau khổ, tất cả đều có thể thuận lý thành chương! Ta nói rất đúng không? Tiểu Cẩu Đản của ta!"
Khuôn mặt thâm thúy như gốm sứ, lãnh mị mê hoặc dò xét tiến lên vài phần. Từng đợt mùi hương nam tính vây quanh Lệ Ảnh Yên, khiến trái tim nhỏ của nàng nhất thời liền đập rối loạn.
Nhưng còn chưa chờ Lệ Ảnh Yên nghĩ muốn đẩy hắn ra, tiếng nói thâm thúy tràn đầy từ tính của nam tử lại lần nữa vang lên - -
"Thật sự là không nghĩ tới, kỹ thuật diễn của Tiểu Cẩu Đản lại cao như vậy! Đến ta cũng thiếu chút nữa mắc mưu!"
Tiếng nói trầm thấp mang theo trêu cợt không dễ phát giác làm người ta đắm chìm! Hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Chẳng biết từ lúc nào nói chuyện với nàng, đều sẽ cố ý vô ý mang theo chút đùa giỡn!
Bị Tiêu Dung Diệp đoán trúng tiểu tư tâm của nàng, đầu quả tim của Lệ Ảnh Yên run lên, con ngươi sáng ngời hơi hoảng sợ nhìn khuôn mặt tuấn tú kiêu căng của Tiêu Dung Diệp
Giờ phút này Lệ Ảnh Yên giống như chột dạ, không sai, tất cả đều như lời của Tiêu Dung Diệp.
Nàng thật là sử dụng khổ nhục kế, thật sự sau khi nhục nhã Tư Đồ Lan Cẩn một phen, còn một bộ dáng được tiện nghi còn khoe mã đến trước mặt hắn tranh thủ đồng tình.
Bản thân sở dĩ không biết sợ như vậy, còn không phải chắc chắn nam cặn bã này sẽ dung túng mình sao? Sẽ không đánh chửi mình, thậm chí là không nỡ để nàng chịu ủy khuất!
Nhưng nàng vẫn đánh giá cao địa vị của mình ở trong lòng nam cặn bã này.
"Ít nói nhảm. Đã bị ngươi đoán trúng, muốn chém giết, muốn róc thịt, tùy ngươi. Đừng dây dưa với ta, ta không muốn nghe!"
Loại thủ đoạn nham hiểm này không thích hợp với Tiêu Dung Diệp hắn, bản thân cũng không cần bày ra một bộ dáng điềm đạm đáng yêu nữa!
Dù sao hai người bọn họ đều không vừa mắt nhau!
"Giết nàng, róc thịt nàng không có ý tứ! Để nàng muốn sống không được, muốn chết không xong mới là mục đích chân chính của ta!"
Nói xong, tay Tiêu Dung Diệp liền như rắn nước, bò lên da thịt bóng loáng lõa lồ ở ngoài vạt áo của Lệ Ảnh Yên.
Động tác giống như lông chim xẹt qua, tuy rằng mềm nhẹ như nước, lại mang theo chân tình, nhẹ nhàng chậm chạp giống như hoa rơi xuống nước lạnh, khiến cho thân thể Lệ Ảnh Yên sợ run.
"Đừng... Đừng chạm vào ta!"
Tuy rằng lý trí của Lệ Ảnh Yên bảo phải giữ mình với Tiêu Dung Diệp, nhưng thân thể mẫn cảm do bị đụng chạm sớm bán đứng lòng của nàng.
"Nữ nhân các ngươi đều khẩu thị tâm phi như vậy à? Tiểu Cẩu Đản của ta, giờ khắc này thân thể của nàng, dùng bản năng nói rõ với ta - - nàng rất cần ta, đúng không?"
Nói xong, càng thêm tò mò xâm nhập vào bên trong.
# đã che chắn #
"Ưm..." một tiếng rên khẽ, thân thể Lệ Ảnh Yên co giật tê dại cuộn lại!
Một dòng nước ấm nhanh chóng theo bụng chảy ra ngoài, dũng mãnh lao tới miệng phát tiết.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên bị mình trêu chọc đến đỏ hồng, Tiêu Dung Diệp vô cùng tự hào từ trong đáy lòng.
# đã che chắn #
Tiêu Dung Diệp bị khuôn mặt nhỏ nhắn như bị nhiễm men say của Lệ Ảnh Yên trêu chọc khiến bản thân cũng nhiễm lên ánh lửa tình dục.
Tiêu Dung Diệp không khỏi lộ ra tiếng nói trầm thấp như bàn thạch, mê ly dụ hoặc, vừa dỗ lại lừa dẫn dụ Lệ Ảnh Yên.
"Đến, ngoan, tiểu yêu tinh, nói với ta, nàng cần ta!"
Cùng với lời nói trầm thấp này, môi lãnh bạc hôn lên cánh môi kiều diễm ướt át này.
Môi bị hơi thở lạnh lùng tấn công, suy nghĩ của Lệ Ảnh Yên run lên bần bật, nháy mắt theo khí thế ngất trời thấy được một tia sáng ở trong biển.
"Ưm... Đừng..."
Lệ Ảnh Yên vừa muốn mở miệng phản kháng, nhưng ngay sau đó, lời nói của nàng liền bị Tiêu Dung Diệp mãnh liệt bá đạo lật ngược trở về
Lưỡi dài linh động khuấy đảoở trong miệng ẩm ướt đầy hương thơm ngào ngạt của Lệ Ảnh Yên, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m hơi thở nam tính mạnh mẽ mang theo sóng lớn, nháy mắt quét toàn bộ lý trí Lệ Ảnh Yên vừa khôi phục được.
Bàn tay to của Tiêu Dung Diệp ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lệ Ảnh Yên, vừa hôn môi nàng, vừa ở trong đường hầm kia # đã che chắn #
Bị quyến rũ cực hạn như vậy, sợ chỉ cần là nữ tử có sinh lý bình thường đều sẽ hãm sâu vào vũng bùn!
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên bị nhiễm lên một tầng dục vọng, Tiêu Dung Diệp đều không có suy nghĩ gì, một lòng muốn giữ chặt lấy nàng.
Cảm thấy Lệ Ảnh Yên đã có cảm giác, Tiêu Dung Diệp rèn sắt khi còn nóng, một phen ôm thân thể gầy yếu của nàng lên giường sạp!
- - phân cách tuyến - -
Vội vàng kịch chiến một phen, vừa nghĩ đến trong cung còn có việc chờ mình làm, Tiêu Dung Diệp quyến luyến không tha rời khỏi thân thể của Lệ Ảnh Yên.
Sau khi Tiêu Dung Diệp mặc quần áo chỉnh tề, bước chân tiến lên thấy Lệ Ảnh Yên như là một bãi bùn nhão phủ phục ở trên giường sạp, bàn tay to vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng.
"Cẩu Đản, đứng lên, ta mang nàng tiến cung!"
Tình dục chưa lui, trong tiếng nói của Tiêu Dung Diệp còn lộ ra vài phần sắc thái mê ly.
Sau khi đôi mắt trống rỗng của Lệ Ảnh Yên nhìn thoáng qua Tiêu Dung Diệp, liền tức giận chuyển sang nơi khác, không muốn liếc nhìn hắn một cái nào nữa. Bằng không, nàng không thể cam đoan bản thân có lấy đao giết hắn hay không!
Nhìn thấy bộ dáng Lệ Ảnh Yên xa cách với mình như vậy, đầu quả tim của Tiêu Dung Diệp run lên, như là bị cái gì đánh mạnh một kích.
Nhưng nghĩ nghĩ, bản thân vẫn lo lắng lưu lại một mình nàng ở trong vương phủ, dù sao mình không ở đây, dám hạ nhân đều sẽ nghe lời nói của Tư Đồ Lan Cẩn - vương phi tương lai.
Tiêu Dung Diệp lè lưỡi liếm liếm cánh môi khô cạn của mình, dằn lại tâm tư dỗ Lệ Ảnh Yên - -
"Đừng tìm ta giận dỗi, cùng một việc, ta không hy vọng phát sinh lần thứ hai. Lần đầu tiên ta có thể vừa đúng lúc trở về cứu nàng, không có nghĩa là lần thứ hai, hoặc là lần thứ ba còn có thể chuẩn xác không lầm cứu được nàng! Cho nên, ta lo lắng để lại một mình nàng ở trong vương phủ, nàng phải đi cùng ta!"
Nói xong, bàn tay to của Tiêu Dung Diệp liền kéo tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên qua, nắm chặt ở trong lòng bàn tay.
Tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên bị Tiêu Dung Diệp lôi kéo, cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp vây quanh mình, theo bản năng tức giận rút ra.
"Không cần ngươi để ý!"
Tiếng nói thanh lãnh mang theo xa cách lạnh lùng, nàng thật sự cảm tạ hắn có thể dung túng bản thân cố tình gây sự như vậy, nhưng không muốn lấy thân thể của mình làm lợi thế trao đổi, khom lưng đón ý nói hùa với hắn - nam cặn bã không có tiết tháo này.
"Không cần ta quản, vậy nàng tính để ai quản? Đừng quên, cho dù nàng chết, Tiêu Dung Diệp ta cũng phải nhặt xác cho nàng, lo an táng cho nàng xuống mồ! Nàng nói ta có nên quản nàng hay không? Huống chi, nàng là nữ nhân của Tiêu Dung Diệp ta, ta có thể dung túng nàng lấy sinh mệnh ra đùa giỡn hay sao?"
Đối với nữ cặn bã này, bản thân đã vứt bỏ cực hạn của chính mình, không biết vì sao, nàng thế nào cũng phải phân cao thấp, giận dỗi với hắn. Chẳng lẽ phải giẫm lên tôn nghiêm của Tiêu Dung Diệp hắn, khiến hắn thất bại thảm hại, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn nàng mới có thể không giận dỗi với hắn nữa ư?
Tiếng nói gần như rít gào này dọa sợ trái tim Lệ Ảnh Yên.
Đôi mắt long lanh như nước mang theo một tia hoài nghi nhìn về phía Tiêu Dung Diệp. Thấy đôi mắt đen tỏa sáng của hắn, ánh mắt nóng rực cứ như vậy nhìn mình.
Kỳ thực nàng cũng biết hắn dung túng và yêu thương mình, chỉ là lý trí của nàng đang phân cao thấp với nàng, không cho phép nàng tiếp cận hắn.
Sau khi suy nghĩ xong, Lệ Ảnh Yên chợt cảm thấy lời nói của hắn có lý. Hắn không ở đây, nếu Tư Đồ Lan Cẩn lại đến gây phiền toái, bản thân không nhất định có thể may mắn thoát khỏi ma trảo rồi!
Lẳng lặng hít sâu một hơi, bình phục tâm tình nói một câu với Tiêu Dung Diệp - -
"Được, ta đáp ứng ngươi, cùng ngươi tiến cung!"
Bỗng nhiên bị đoạt đi chăn, Lệ Ảnh Yên theo bản năng mở miệng rít gào - -
"Mẹ nó, tên đáng chết nào dám quấy nhiễu giấc ngủ của lão nương!"
Dù sao tối hôm qua ép buộc lâu như vậy, trắng đêm không ngủ.
Hai mí mắt của Lệ Ảnh Yên đã sớm đánh vào nhau, còn bị người khác không thức thời xốc chăn, nàng không bốc lửa cao trượng mới là lạ.
Lệ Ảnh Yên bật dậy từ trên giường sạp, chống nạnh, mắt đầy lửa giận nhìn kẻ xâm phạm.
Mới vừa nhìn chăm chú, gương mặt mỹ lệ của Tư Đồ Lan Cẩn liền rơi vào trong mắt nàng, so sánh tương đối bộ dáng dịu dàng lúc trước của nàng ta, lúc này sắc mặt nàng ta rất dữ tợn đáng sợ.
Nhưng Lệ Ảnh Yên nàng là người như thế nào! Dù sao cũng đi qua nam, xông qua bắc, uống qua nước trong nhà vệ sinh nam, chân đi trên thềm đá cẩm thạch, còn đấu võ mồm với nhân vật nam cặn bã giống như thần kia, làm sao có thể sợ Tư Đồ Lan Cẩn khoác lác không cần viết nháp này.
Huống chi vừa nghĩ đến Tư Đồ Lan Cẩn ôm lấy thắt lưng Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên liền cực kỳ tức giận.
Lệ Ảnh Yên không khỏi đứng thẳng thân thể, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trên giường, một bộ dáng muốn đánh nhau.
Trong đôi mắt trong suốt dấy lên lửa mạnh, chỉ vào mũi Tư Đồ Lan Cẩn, chửi ầm lên - -
"Ta nói ngươi có bệnh sao? Không thấy ta đang ngủ à? Đùa giỡn mẹ nó. không đàng hoàng cái gì, đừng tưởng rằng có Tiêu Dung Diệp - nam cặn bã kia làm chỗ dựa cho ngươi thì ngươi có thể không biết sợ. Mẹ nó, chọc ta nóng nảy, ta mẹ nó tìm người cưỡng gian ngươi!"
"Còn nữa, ngươi là tiểu thư quan gia liền ngạo mạn sao? Nói cho ngươi biết, Cẩu Đản ta cũng là người đã từng vượt núi, đánh qua hổ, luyện qua võ thiếu lâm, thiên hoàng lão tử ta còn không sợ. Ngươi tính là cẩu vật gì, dám tới quấy rầy ta ngủ!"
Lời nói sắc bén của Lệ Ảnh Yên đổ ập xuống như là dao găm nện lên mặt Tư Đồ Lan Cẩn, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn khiến mặt Tư Đồ Lan Cẩn lúc đỏ lúc trắng, muốn phản bác Lệ Ảnh Yên lại tìm không ra được một câu nào có thể nói lại nàng.
"Ta... Ta... Ta quấy rầy ngươi ngủ thì thế nào? Ai biểu ngươi không biết xấu hổ thấp hèn quyến rũ Dung Diệp của ta!"
Vốn Tư Đồ Lan Cẩn bị lời nói khí phách của Lệ Ảnh Yên đổ ập đến không thể nói câu nào, vì không muốn tiểu thư quan gia như mình bại bởi 'Hắn' - một tiểu nô tài, chỉnh chỉnh sống lưng, bơm hơi cho mình phản bác lời nói của Lệ Ảnh Yên.
"Câu dẫn Dung Diệp của ta! Ôi chao, gọi thật là ngọt! Nhưng mà ta cứ quyến rũ hắn thì thế nào? Ai biểu ta có tư cách làm chi!"
Lệ Ảnh Yên vừa đá lông nheo, vừa nói chuyện dương dương đắc ý, thật giống như là thiếp đấu thê, càng đấu thì chính thê càng đầu rơi máu chảy vậy.
"Ngươi..."
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Đồ Lan Cẩn đỏ hồng, má phình tròn trịa, tức giận đến dậm chân.
"Ta cái gì ta? Ôi ôi, xem lại bản thân ngươi đi, nói như thế nào cũng là một tiểu thư quan gia, sao muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông, nam nhân có thể coi trọng ngươi ư!"
Lúc nói lời này, Lệ Ảnh Yên kỳ thực không có để ý gì, dù sao nàng bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ một thời gian dài nên bản thân phát dục không tốt. Hiện tại hùng hổ nói với Tư Đồ Lan Cẩn như vậy, hoàn toàn bởi vì nàng tin tưởng vững chắc Tư Đồ Lan Cẩn hoàn toàn không biết nàng là thân nữ nhi.
"Tư Đồ Lan Cẩn ta nơi nào không có..."
Phút chốc, Tư Đồ Lan Cẩn cảm giác lời nói kế tiếp sẽ làm nhục thân phận tiểu thư quan gia, hoangdung_๖ۣۜdiendanlequydncm liền nhanh chóng ngừng nói, xấu hổ che mặt.
Đưa lưng về phía Lệ Ảnh Yên lẩm bẩm một câu: "Ngươi vô sỉ!"
"Ta vô sỉ? Ta vô sỉ thế nào hả?"
Lệ Ảnh Yên không ngốc, tự nhiên biết Tư Đồ Lan Cẩn muốn nói "Bản thân nơi nào không có ngực, nơi nào không có mông!", nhưng dù sao nàng ta cũng là tiểu thư quan gia, không thể hỗn loạn giống như nàng, nói ra lời nói lưu manh đó.
Đối với bộ dáng xấu xa của Lệ Ảnh Yên, Tư Đồ Lan Cẩn thật sự hận không thể xé nát nàng, nhưng bản thân ồn ào quá lớn, để Tiêu Dung Diệp biết sẽ ảnh hưởng không tốt. Một khi nháo lớn, nhất định sẽ hủy đi bộ dáng danh môn thục viện dịu dàng hiền lành của nàng ta, nàng ta tuyệt đối không hy vọng thấy loại chuyện này phát sinh. Cho nên, nàng ta muốn tìm một biện pháp khác vặn ngã con lừa này.
Hít thật sâu vào một hơi, Tư Đồ Lan Cẩn quay mặt lại, nhìn Lệ Ảnh Yên.
Đột nhiên đôi mắt to đen tỏa sáng của Lệ Ảnh Yên không chứa một tia tạp chất, như là ngọc tinh thuần vậy, khiến Tư Đồ Lan Cẩn ngẩn ra.
Hắn, hắn... làm sao có thể có đôi mắt tỏa sáng như vậy?
"Này, làm gì nhìn ta ghê tởm như vậy, cẩn thận ta báo quan bắt ngươi!"
Thấy mắt đẹp của Tư Đồ Lan Cẩn không hề chớp, ngưng mắt nhìn mình, đáy lòng Lệ Ảnh Yên sợ hãi một trận.
Mẹ nó, không phải bị Tư Đồ Lan Cẩn ác tâm này nhìn ra cái gì chứ?
Bị lời nói của Lệ Ảnh Yên làm cả kinh, Tư Đồ Lan Cẩn nhanh chóng thu hồi suy nghĩ. Mặt mày đỏ ửng không rõ liếc nhìn Lệ Ảnh Yên.
"Ta hỏi ngươi, ngươi và Dung Diệp là quan hệ gì?"
Tư Đồ Lan Cẩn có nề nếp ép hỏi Lệ Ảnh Yên, vấn đề này quanh quẩn ở trong đầu nàng thật lâu, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Tiêu Dung Diệp đối xử với 'Hắn' thật sự rất đặc biệt, hoàn toàn không giống thái độ nên có của một chủ tử với nô bộc.
Nàng cũng từng hoài nghi định hướng tình dục của Tiêu Dung Diệp có vấn đề, nhưng nữ tử xuất hiện ngày ấy, quần áo lụa trắng xinh đẹp chói mắt. Thấy người nữ tử đó rời đi, Tiêu Dung Diệp thậm chí có thể đuổi theo, vậy càng khiến nàng cảm thấy định hướng tình dục của Tiêu Dung Diệp không có vấn đề.
Từ trước đến nay nữ nhân đều rất nhạy cảm, cho nên mặc kệ tiểu nô bộc này hay là nữ tử áo trắng kia, Tư Đồ Lan Cẩn đều sẽ tra nhất thanh nhị sở quan hệ của hai người đó với Tiêu Dung Diệp.
Tiêu Dung Diệp chỉ có thể là của một mình Tư Đồ Lan Cẩn nàng. Hơn nữa, vị trí Thần vương phi chỉ có thể thuộc về nàng!
Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau! - Chapter 116
Thấy bộ dáng Tiêu Dung Diệp bá đạo không phân rõ phải trái, Lệ Ảnh Yên hít một hơi, tận lực để bản thân tâm bình khí hòa nói chuyện với hắn.
"Đại ca, người đều đi rồi, có phải ngươi cũng nên đi không?"
Kỳ thực thời điểm hắn xông tới cứu mình, trong lòng Lệ Ảnh Yên bị một dòng nhiệt ấm áp vây quanh, thậm chí có chút mừng thầm nho nhỏ.
Nhưng nghĩ lại, còn không phải vì nam cặn bã này gây họa. Không có sự tồn tại của hắn, bản thân cũng sẽ không bị ô nhục như vậy.
Vừa suy nghĩ, Lệ Ảnh Yên liền cảm thấy bản thân không cần cảm kích hắn, ngược lại càng phải oán trách hắn vài phần. Huống chi vừa rồi không phải là ôm Tư Đồ Lan Cẩn rất lâu ư? Sao còn coi hắn như người tốt.
Nghĩ đến đây, cho Tiêu Dung Diệp một vẻ mặt thối như thiếu Lệ Ảnh Yên nàng năm vạn lượng hoàng kim.
Thấy bộ dáng tức giận này của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp giận quá hóa cười. Đầu ngón tay bị chai chậm rãi xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của nàng, thong thả vuốt ve.
"Thế nào? Đã chiếm tiện nghi của Lan Cẩn, còn muốn giận dỗi với ta?"
Tiêu Dung Diệp vừa hỏi, liền khiến khuôn mặt vốn khóc tang của Lệ Ảnh Yên chợt ngẩn ra.
Có chút không thể tin nhìn Tiêu Dung Diệp liếc mắt một cái, nháy mắt liền bị đôi mắt đen sáng của hắn hấp dẫn.
Chẳng lẽ hắn nhìn ra cái gì? Không phải hắn nhìn ra cái gì chứ? Hắn sẽ vạch trần mình ư? Hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Làm sao có thể tùy tiện để vương phi tương lai của hắn chịu khi dễ! "Thế nào? Rất hiếu kỳ với lời nói của ta sao?"
Thấy đôi mắt trong suốt của Lệ Ảnh Yên không hề chớp mắt nhìn mình, Tiêu Dung Diệp không nhanh không chậm nói ra câu dưới - -
"Từ một khắc ta đẩy cửa vào, ta liền rất hiếu kỳ, Lan Cẩn là một tiểu thư quan gia, là một nữ tử nhu nhược, làm sao có thể là đối thủ của nàng – một người giang hồ lão luyện, nữ cặn bã đại lừa đảo? Sau đó, năm dấu tay không sâu trên mặt Lan Cẩn liền chứng thực suy đoán của ta!"
Đột nhiên, bàn tay to của Tiêu Dung Diệp vuốt ve trượt từ lông mày đến dưới cằm, ngón tay khẽ nắm lại, cằm Lệ Ảnh Yên liền bị hắn nắm chặt trong tay. Ánh mắt lợi hại dần dần nhiễm lên vài phần lệ khí, gằn từng chữ.
"Chắc là Lan Cẩn tới tìm nàng gây phiền toái, ăn chút thiệt thòi, thậm chí bị nàng tát ô nhục. Không chịu nổi khuất nhục, Lan Cẩn và nha hoàn của nàng ta chuẩn bị cùng nhau sửa chữa nàng. Bổn vương lại kịp lúc chạy tới nơi này, sau đó nàng lại diễn cảnh đau khổ, tất cả đều có thể thuận lý thành chương! Ta nói rất đúng không? Tiểu Cẩu Đản của ta!"
Khuôn mặt thâm thúy như gốm sứ, lãnh mị mê hoặc dò xét tiến lên vài phần. Từng đợt mùi hương nam tính vây quanh Lệ Ảnh Yên, khiến trái tim nhỏ của nàng nhất thời liền đập rối loạn.
Nhưng còn chưa chờ Lệ Ảnh Yên nghĩ muốn đẩy hắn ra, tiếng nói thâm thúy tràn đầy từ tính của nam tử lại lần nữa vang lên - -
"Thật sự là không nghĩ tới, kỹ thuật diễn của Tiểu Cẩu Đản lại cao như vậy! Đến ta cũng thiếu chút nữa mắc mưu!"
Tiếng nói trầm thấp mang theo trêu cợt không dễ phát giác làm người ta đắm chìm! Hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Chẳng biết từ lúc nào nói chuyện với nàng, đều sẽ cố ý vô ý mang theo chút đùa giỡn!
Bị Tiêu Dung Diệp đoán trúng tiểu tư tâm của nàng, đầu quả tim của Lệ Ảnh Yên run lên, con ngươi sáng ngời hơi hoảng sợ nhìn khuôn mặt tuấn tú kiêu căng của Tiêu Dung Diệp
Giờ phút này Lệ Ảnh Yên giống như chột dạ, không sai, tất cả đều như lời của Tiêu Dung Diệp.
Nàng thật là sử dụng khổ nhục kế, thật sự sau khi nhục nhã Tư Đồ Lan Cẩn một phen, còn một bộ dáng được tiện nghi còn khoe mã đến trước mặt hắn tranh thủ đồng tình.
Bản thân sở dĩ không biết sợ như vậy, còn không phải chắc chắn nam cặn bã này sẽ dung túng mình sao? Sẽ không đánh chửi mình, thậm chí là không nỡ để nàng chịu ủy khuất!
Nhưng nàng vẫn đánh giá cao địa vị của mình ở trong lòng nam cặn bã này.
"Ít nói nhảm. Đã bị ngươi đoán trúng, muốn chém giết, muốn róc thịt, tùy ngươi. Đừng dây dưa với ta, ta không muốn nghe!"
Loại thủ đoạn nham hiểm này không thích hợp với Tiêu Dung Diệp hắn, bản thân cũng không cần bày ra một bộ dáng điềm đạm đáng yêu nữa!
Dù sao hai người bọn họ đều không vừa mắt nhau!
"Giết nàng, róc thịt nàng không có ý tứ! Để nàng muốn sống không được, muốn chết không xong mới là mục đích chân chính của ta!"
Nói xong, tay Tiêu Dung Diệp liền như rắn nước, bò lên da thịt bóng loáng lõa lồ ở ngoài vạt áo của Lệ Ảnh Yên.
Động tác giống như lông chim xẹt qua, tuy rằng mềm nhẹ như nước, lại mang theo chân tình, nhẹ nhàng chậm chạp giống như hoa rơi xuống nước lạnh, khiến cho thân thể Lệ Ảnh Yên sợ run.
"Đừng... Đừng chạm vào ta!"
Tuy rằng lý trí của Lệ Ảnh Yên bảo phải giữ mình với Tiêu Dung Diệp, nhưng thân thể mẫn cảm do bị đụng chạm sớm bán đứng lòng của nàng.
"Nữ nhân các ngươi đều khẩu thị tâm phi như vậy à? Tiểu Cẩu Đản của ta, giờ khắc này thân thể của nàng, dùng bản năng nói rõ với ta - - nàng rất cần ta, đúng không?"
Nói xong, càng thêm tò mò xâm nhập vào bên trong.
# đã che chắn #
"Ưm..." một tiếng rên khẽ, thân thể Lệ Ảnh Yên co giật tê dại cuộn lại!
Một dòng nước ấm nhanh chóng theo bụng chảy ra ngoài, dũng mãnh lao tới miệng phát tiết.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên bị mình trêu chọc đến đỏ hồng, Tiêu Dung Diệp vô cùng tự hào từ trong đáy lòng.
# đã che chắn #
Tiêu Dung Diệp bị khuôn mặt nhỏ nhắn như bị nhiễm men say của Lệ Ảnh Yên trêu chọc khiến bản thân cũng nhiễm lên ánh lửa tình dục.
Tiêu Dung Diệp không khỏi lộ ra tiếng nói trầm thấp như bàn thạch, mê ly dụ hoặc, vừa dỗ lại lừa dẫn dụ Lệ Ảnh Yên.
"Đến, ngoan, tiểu yêu tinh, nói với ta, nàng cần ta!"
Cùng với lời nói trầm thấp này, môi lãnh bạc hôn lên cánh môi kiều diễm ướt át này.
Môi bị hơi thở lạnh lùng tấn công, suy nghĩ của Lệ Ảnh Yên run lên bần bật, nháy mắt theo khí thế ngất trời thấy được một tia sáng ở trong biển.
"Ưm... Đừng..."
Lệ Ảnh Yên vừa muốn mở miệng phản kháng, nhưng ngay sau đó, lời nói của nàng liền bị Tiêu Dung Diệp mãnh liệt bá đạo lật ngược trở về
Lưỡi dài linh động khuấy đảoở trong miệng ẩm ướt đầy hương thơm ngào ngạt của Lệ Ảnh Yên, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m hơi thở nam tính mạnh mẽ mang theo sóng lớn, nháy mắt quét toàn bộ lý trí Lệ Ảnh Yên vừa khôi phục được.
Bàn tay to của Tiêu Dung Diệp ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lệ Ảnh Yên, vừa hôn môi nàng, vừa ở trong đường hầm kia # đã che chắn #
Bị quyến rũ cực hạn như vậy, sợ chỉ cần là nữ tử có sinh lý bình thường đều sẽ hãm sâu vào vũng bùn!
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên bị nhiễm lên một tầng dục vọng, Tiêu Dung Diệp đều không có suy nghĩ gì, một lòng muốn giữ chặt lấy nàng.
Cảm thấy Lệ Ảnh Yên đã có cảm giác, Tiêu Dung Diệp rèn sắt khi còn nóng, một phen ôm thân thể gầy yếu của nàng lên giường sạp!
- - phân cách tuyến - -
Vội vàng kịch chiến một phen, vừa nghĩ đến trong cung còn có việc chờ mình làm, Tiêu Dung Diệp quyến luyến không tha rời khỏi thân thể của Lệ Ảnh Yên.
Sau khi Tiêu Dung Diệp mặc quần áo chỉnh tề, bước chân tiến lên thấy Lệ Ảnh Yên như là một bãi bùn nhão phủ phục ở trên giường sạp, bàn tay to vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng.
"Cẩu Đản, đứng lên, ta mang nàng tiến cung!"
Tình dục chưa lui, trong tiếng nói của Tiêu Dung Diệp còn lộ ra vài phần sắc thái mê ly.
Sau khi đôi mắt trống rỗng của Lệ Ảnh Yên nhìn thoáng qua Tiêu Dung Diệp, liền tức giận chuyển sang nơi khác, không muốn liếc nhìn hắn một cái nào nữa. Bằng không, nàng không thể cam đoan bản thân có lấy đao giết hắn hay không!
Nhìn thấy bộ dáng Lệ Ảnh Yên xa cách với mình như vậy, đầu quả tim của Tiêu Dung Diệp run lên, như là bị cái gì đánh mạnh một kích.
Nhưng nghĩ nghĩ, bản thân vẫn lo lắng lưu lại một mình nàng ở trong vương phủ, dù sao mình không ở đây, dám hạ nhân đều sẽ nghe lời nói của Tư Đồ Lan Cẩn - vương phi tương lai.
Tiêu Dung Diệp lè lưỡi liếm liếm cánh môi khô cạn của mình, dằn lại tâm tư dỗ Lệ Ảnh Yên - -
"Đừng tìm ta giận dỗi, cùng một việc, ta không hy vọng phát sinh lần thứ hai. Lần đầu tiên ta có thể vừa đúng lúc trở về cứu nàng, không có nghĩa là lần thứ hai, hoặc là lần thứ ba còn có thể chuẩn xác không lầm cứu được nàng! Cho nên, ta lo lắng để lại một mình nàng ở trong vương phủ, nàng phải đi cùng ta!"
Nói xong, bàn tay to của Tiêu Dung Diệp liền kéo tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên qua, nắm chặt ở trong lòng bàn tay.
Tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên bị Tiêu Dung Diệp lôi kéo, cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp vây quanh mình, theo bản năng tức giận rút ra.
"Không cần ngươi để ý!"
Tiếng nói thanh lãnh mang theo xa cách lạnh lùng, nàng thật sự cảm tạ hắn có thể dung túng bản thân cố tình gây sự như vậy, nhưng không muốn lấy thân thể của mình làm lợi thế trao đổi, khom lưng đón ý nói hùa với hắn - nam cặn bã không có tiết tháo này.
"Không cần ta quản, vậy nàng tính để ai quản? Đừng quên, cho dù nàng chết, Tiêu Dung Diệp ta cũng phải nhặt xác cho nàng, lo an táng cho nàng xuống mồ! Nàng nói ta có nên quản nàng hay không? Huống chi, nàng là nữ nhân của Tiêu Dung Diệp ta, ta có thể dung túng nàng lấy sinh mệnh ra đùa giỡn hay sao?"
Đối với nữ cặn bã này, bản thân đã vứt bỏ cực hạn của chính mình, không biết vì sao, nàng thế nào cũng phải phân cao thấp, giận dỗi với hắn. Chẳng lẽ phải giẫm lên tôn nghiêm của Tiêu Dung Diệp hắn, khiến hắn thất bại thảm hại, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn nàng mới có thể không giận dỗi với hắn nữa ư?
Tiếng nói gần như rít gào này dọa sợ trái tim Lệ Ảnh Yên.
Đôi mắt long lanh như nước mang theo một tia hoài nghi nhìn về phía Tiêu Dung Diệp. Thấy đôi mắt đen tỏa sáng của hắn, ánh mắt nóng rực cứ như vậy nhìn mình.
Kỳ thực nàng cũng biết hắn dung túng và yêu thương mình, chỉ là lý trí của nàng đang phân cao thấp với nàng, không cho phép nàng tiếp cận hắn.
Sau khi suy nghĩ xong, Lệ Ảnh Yên chợt cảm thấy lời nói của hắn có lý. Hắn không ở đây, nếu Tư Đồ Lan Cẩn lại đến gây phiền toái, bản thân không nhất định có thể may mắn thoát khỏi ma trảo rồi!
Lẳng lặng hít sâu một hơi, bình phục tâm tình nói một câu với Tiêu Dung Diệp - -