Nhận được lệnh của Ý phi, hai người thị vệ tiến lên, rút bội kiếm ra từ vỏ kiếm, tính chém Lệ Ảnh Yên!
Trùng hợp lúc này, đoàn người hoàng thượng cũng đi ra từ trong phòng.
"Đao hạ lưu nhân!"
Người nói chuyện không phải Tiêu Dung Diệp, mà là Hoắc Thiếu Nghi, người tương đối thích hợp tranh luận.
"Thiếu Nghi!"
"Thiếu Nghi!"
"Thiếu Nghi!"
Hoàng thượng, Ý phi và Tiêu Uyển Nhu đồng thời lên tiếng, rất khiếp sợ với việc Hoắc Thiếu Nghi mở miệng.
Mà Tiêu Dung Diệp lưu manh ôm ngực đợi ở một bên, khóe môi gợi lên một chút nếp nhăn sâu khi cười, tựa hồ Hoắc Thiếu Nghi mở miệng ngăn cản nằm trong dự kiến của mình!
"Thiếu Nghi, ngươi..."
Ý phi nâng tay chỉ vào Hoắc Thiếu Nghi, mắt đều là không thể tin.
"Ý phi nương nương, không phải Thiếu Nghi thật tâm mạo phạm, chỉ là Thiếu Nghi cảm thấy, tội của tiểu cung nữ không đáng chết!"
"Thế nào, đến tội nhục mạ bổn cung còn không đáng chết?"
Ánh mắt Ý phi rõ ràng sắc bén thêm vài phần, lời nói nghiến răng nghiến lợi gần như bắn ra từ giữa hàm răng.
"Không nhắc đến miệng tiểu cung nữ này không lựa chọn lời nói, huống chi Ý phi nương nương lòng dạ từ bi, chắc chắn bao dung lỗ mãng của tiểu cung nữ này! Như vậy không chỉ có thể thể hiện được sự đại nhân đại lượng của người, càng là tấm gương hiền thục trong hậu cung, Ý phi nương nương chắc chắn biết nên làm thế nào!"
Từng chữ vang vang của Hoắc Thiếu Nghi nghiễm nhiên chính là biện hộ cho Lệ Ảnh Yên, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn chỉ là ánh mắt sóng nước chẳng xao này vẫn không lưu lại chút nào ở trên người Lệ Ảnh Yên, điểm ấy lại khiến mọi người kinh hãi, nhất là Tiêu Dung Diệp.
Đối với lời nói của Hoắc Thiếu Nghi, ánh mắt đầy lửa giận của Ý phi càng tăng vọt, mang theo chất vấn nhìn vẻ mặt không phục không cam lòng của Lệ Ảnh Yên, lại chuyển mắt nhìn bộ dạng phục tùng cúi đầu của Hoắc Thiếu Nghi, một loại cảm giác không rõ chân tướng khiến suy nghĩ của bà bị kiềm hãm.
Nhìn thấy trường hợp hỗn loạn như vậy, Tiêu Hạo Thiên hiếm khi tiến lên một bước, kéo tay mềm của Ý phi vào trong tay, an ủi nói - -
"Ý nhi, nàng vẫn dễ dàng tức giận như vậy, tổn thương thân thể sẽ không tốt! Bất quá chỉ là một tỳ nữ, sao phải tức giận như vậy, nàng nhìn thấy gia đình lớn của chúng ta vui vẻ như vậy, bị phá vỡ sẽ không tốt. Lại nói, hôm nay trẫm ở trong này, chuyện này cứ bỏ qua đi!"
Nghe được giọng nói già nua của Tiêu Hạo Thiên dỗ dành mình, Ý phi cũng không tiện tác uy tác phúc, hờn dỗi đánh Tiêu Hạo Thiên, nói - -
"Thiếp thân cũng không muốn phá hủy vui vẻ của gia đình lớn chúng ta, chỉ là cung nữ này quá càn rỡ! Thiếp thân..."
"Được rồi, được rồi, vậy nàng cứ phạt nàng ta là được? Đêm nay, chúng ta hiếm khi tụ tập một chỗ, vui vẻ không tốt sao?"
Tiêu Hạo Thiên tiếp tục dỗ Ý phi như nữ nhi phát tính khí, cặp mắt già nua in vẻ mặt Ý phi vào đáy mắt, trong mắt tràn đầy thương tiếc.
Nghe được lời nói nhu tình như nước của Tiêu Hạo Thiên, Ý phi tự biết cũng không thể cãi lại rồi? Huống chi, muốn trừng phạt cung nữ thấp hèn kia, bản thân có rất nhiều thủ đoạn, có rất nhiều thời gian, còn sợ không có ngày tra tấn được nàng ta sao!
Sau khi suy nghĩ như vậy, Ý phi cũng cảm thấy nên bỏ qua chuyện này. Hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Dù sao hoàng đế ở trong này, bản thân phát uy quyền cái gì!
"Thiếp thân cũng là nhất thời bị lý trí hôn mê đầu, hoàng thượng đừng có thành kiến gì với thiếp thân mới tốt!"
Ý phi nũng nịu nói, tâm của hoàng thượng Tiêu Hạo Thiên nhất thời mềm nhũn, bàn tay to nắm chặt Ý phi càng dùng thêm sức.
Đột nhiên, giọng nói của Tiêu Dung Diệp chen vào - -
"Cung tỳ đáng chết, còn không cảm tạ hoàng thượng cầu tình cho ngươi!"
Tiếp đó, liếc mắt ra hiệu với Lệ Ảnh Yên.
Nhưng nào biết Lệ Ảnh Yên này giống như cọc gỗ đứng ở nơi đó, mắt đều là khinh thường, nhìn tặc phu tặc thê này vành tai tóc mai chạm vào nhau.
Trời biết, giờ phút này Lệ Ảnh Yên cảm thấy bộ dáng kia của Ý phi thật dâm đãng đến cực điểm, một khắc trước còn có thể vui vẻ ở dưới thân một người nam nhân, ngay sau đó liền tiến vào ôm ấp của hoàng thượng, vứt mặt mày làm nũng cười đùa, dùng hết thủ đoạn lấy lòng hoàng thượng. Thật đúng là làm nổi bật câu châm ngôn trong nhà hồng kỳ không ngã, bên ngoài cờ màu phất phới!
Ngược lại gã hoàng đế này, trên đầu mình đã đội nón xanh rồi, còn có thể chìm đắm đưa tình với bà ta! Làm khốn khiếp còn có thể bất diệc nhạc hồ như vậy, đối với hỗn loạn trong cung An Nam quốc này, Lệ Ảnh Yên thật đúng là quỳ rồi!
Mà giờ phút này, Tiêu Dung Diệp - nam cặn bã kia lại có thể bắt mình quỳ xuống tạ ơn hoàng thượng đội mũ xanh này, đây không phải là đánh vào mặt nàng sao?
Thấy một bộ dáng lưu manh giang hồ của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp tức giận đến nổi gân xanh giữa trán, tiến lên nhấc chân đá chân Lệ Ảnh Yên quỳ xuống.
"Bùm!" Một tiếng, Lệ Ảnh Yên liền quỳ ở trên mặt đất!
"Ưm!"
Cảm giác xương đầu gối như bị gãy lìa khiến Lệ Ảnh Yên theo bản năng hô đau một tiếng.
Tiếp đó, không để ý đau đớn nâng mắt, mang theo oán hận thật sâu liếc mắt nhìn vẻ mặt không đổi sắc của Tiêu Dung Diệp.
Nhất thời, đầu quả tim như bị chạm đau.
Nhưng một lúc sau, Lệ Ảnh Yên liền xem nhẹ cảm giác chua xót trong lòng này, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn vẫn là vẻ mặt chính khí nhìn hoàng thượng và Ý phi trước mắt.
Quật cường như nàng, thanh lãnh như nàng. Cho dù là chặt đầu, nàng cũng sẽ không thể cúi đầu tạ ơn với đôi cẩu nam nữ này.
Hơi liếc mắt, thấy đôi mắt trong veo sạch sẽ của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp đau lòng, hắn thật sự không thể tưởng tượng được, nữ cặn bã này đối mặt với thánh thượng đương triều cũng có thể quật cường đến như vậy.
Thấy Lệ Ảnh Yên chậm chạp không mở miệng nhận sai, vốn Tiêu Uyển Nhu nén giận vì Hoắc Thiếu Nghi cầu tình, lúc này càng tức giận đến đầu choáng váng, tiến lên giương tay tát Lệ Ảnh Yên một cái.
"Tiện tỳ thấp hèn, giả bộ thanh cao cái gì, phụ hoàng mẫu phi rộng lượng có thể tha thứ cho ngươi, nhưng công chúa là ta không đồng ý. Dám can đảm ô nhục mẫu phi của ta, dù thế nào ta cũng phải đánh nát cái miệng này của ngươi!"
Nói xong liền giương tay lên lần nữa, vung lên mặt vốn sưng đỏ của Lệ Ảnh Yên.
"Bốp, bốp, bốp, bốp!" bốn tiếng, gần như làm chấn động Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi.
Nhưng Tiêu Uyển Nhu vẫn không chịu dừng tay, vừa tát Lệ Ảnh Yên, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn nàng ta vẫn không kiềm được giận mắng to.
"Đồ thấp hèn, ta muốn vả nát miệng của ngươi!"
"Bốp!" một tiếng vang lớn lại lần nữa dừng ở trên má sưng giống như đầu heo của Lệ Ảnh Yên.
Nhất thời, một dòng chất lỏng xinh đẹp tràn ra theo khóe môi của Lệ Ảnh Yên.
Nhìn thấy chất lỏng màu đỏ này như là ma chú dọa sợ bản thân, Tiêu Dung Diệp theo bản năng mở miệng nói - -
"Đủ rồi!"
Quả nhiên, hai chữ ngắn gọn không thể bỏ qua của Tiêu Dung Diệp, nhất thời khiến tay Tiêu Uyển Nhu ngẩn ra, liền cứng ngắc dừng ở giữa không trung như vậy!
Tiêu Uyển Nhu còn chưa phản ứng kịp, giọng nói quyết tuyệt của Tiêu Dung Diệp mang theo ý lạnh như băng bỗng vang lên - -
"Tiêu Uyển Nhu, đừng quên, ngươi là công chúa An Nam quốc, ngôn hành cử chỉ đại biểu hình tượng của An Nam quốc, bộ dáng này của ngươi như người đàn bà chanh chua chửi đổng, thật sự là làm người ta thất vọng!"
Tiêu Dung Diệp phất tay áo một cái, không chỉ bộ dáng của Tiêu Uyển Nhu khiến trái tim hắn trở nên băng giá, quan trọng hơn là thấy Lệ Ảnh Yên bị hoàng muội mình tát tai, tâm hắn không khống chế được co rút đau đớn, cái loại phản ứng kích thích ở trong cơ thể này khiến hắn theo bản năng mở miệng ngăn cản!
"Huynh chỉ biết rống muội, thế nào? Người hoàng huynh như huynh cũng muốn bởi vì một cung tỳ mà đến trách cứ muội sao? Muội không hiểu, huynh và Thiếu Nghi, hai người năm lần bảy lượt bởi vì hạ nhân mà ồn ào không thoải mái với muội. Chẳng lẽ kẻ tiện tì này thật sự tốt như vậy sao? Lại nói, hai người các ngươi lại rẻ tiền như vậy, thích cung nữ ư?"
Vừa nghĩ đến hoàng huynh và phu quân tương lai của mình bởi vì một cung nữ thấp hèn mà rống bản thân, Tiêu Uyển Nhu liền cảm thấy vô cùng ủy khuất, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn càng nghĩ, trong mắt cứ như vậy "tách, tách" chảy xuống.
Tại sao bản thân đường đường là một công chúa, lại không bằng một cung nữ chứ?
"Uyển Nhu, sao lại quên lời nói ta từng nói với nàng rồi?"
Thấy Tiêu Uyển Nhu rơi nước mắt như mưa, Hoắc Thiếu Nghi tiến lên kéo hai vai của nàng qua, thấp giọng mở miệng hỏi.
"Kẻ lừa đảo, dối trá, chàng hoàn toàn không yêu ta. Ta không muốn nghe chàng nói nữa!'
Nói xong, Tiêu Uyển Nhu kích động đẩy Hoắc Thiếu Nghi ra, che mặt chật vật chạy ra ngoài.
Thấy vậy, Hoắc Thiếu Nghi theo bản năng tiến lên, cũng đuổi theo Tiêu Uyển Nhu.
Bích Tiêu cung ồn ào chướng khí mù mịt lại lần nữa khôi phục lại yên tĩnh lúc trước!
Giờ phút này, Bích Tiêu cung yên tĩnh đến nỗi có thể nghe cả tiếng cây kim rơi xuống đất!
Thật lâu sau, cũng không có bất luận kẻ nào nói chuyện.
Trong nháy mắt, tiếng nói của hoàng thượng Tiêu Hạo Thiên mang theo ngữ điệu già nua vang lên- -
"Ngươi, ngẩng đầu lên!"
Con ngươi quắc thước như là liệp ưng nhìn chằm chằm bộ dáng cúi đầu của Lệ Ảnh Yên.
Lệ Ảnh Yên không ngốc, tự nhiên biết Tiêu Hạo Thiên nói mình. Hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Nhưng giờ phút này hoàn toàn không muốn ngước mặt gặp người, có thể là ngạo khí trong lòng khiến nàng không muốn nhìn hoàng đế hèn nhát như vậy.
Không nghĩ đến Tiêu Hạo Thiên lại tăng thêm ngữ điệu nói qua - -
"Trẫm cho ngươi ngẩng đầu lên!"
"Ngẩng đầu liền ngẩng đầu, lỗ tai ta không điếc, không cần lặp lại lần nữa!"
Nghe thấy hoàng thượng hèn nhát này gào lên với mình, Lệ Ảnh Yên nhất thời khó chịu không phục. Bản thân đã đội nón xanh, còn làm ra vẻ. Thật đúng làm như đầu mình không đội nón xanh, cuộc sống liền không qua được!
"Đồ hỗn trướng, dám can đảm nói như vậy với hoàng thượng! Ăn gan hùm mật gấu sao?"
Thấy Lệ Ảnh Yên bảy ra bộ dáng không tuân phục, khó chịu. Ý phi liền thấy vô cùng chói mắt, hận không thể xé nát nàng!
Nhưng nào biết, Tiêu Hạo Thiên lại là một bộ dáng không thèm quan tâm mở miệng - -
"Ôi chao, ái phi, không sao đâu!"
Tiêu Hạo Thiên vẫy vẫy tay, ý bảo Ý phi bình tĩnh một chút, chớ vội nóng nảy, tiếp đó nâng bước chân tiến lên một bước - -
Tiêu Hạo Thiên dừng chân cách Lệ Ảnh Yên một bước xa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bị Tiêu Uyển Nhu đánh sưng, trầm giọng nói - -
"Nói cho trẫm biết, tên của ngươi là gì!"
“Tên của ta là gì, có liên quan gì tới ngươi ư? Vì sao phải nói cho ngươi biết?"
Đối với hoàng đế hèn nhát này, Lệ Ảnh Yên không phục từ trong đáy lòng, làm sao có thể nói cho ông ta biết tên họ của mình là gì chứ?
Chương .:
Editor: Hoàng Dung
Hai người chủ tớ các nàng lại có thể, lại có thể đến gây phiền toái!
Thấy y phục của Lệ Ảnh Yên bị xé rách đến hoàn toàn thay đổi, đáy lòng Tiêu Dung Diệp run lên, cảm giác chua sót xẹt qua tâm của hắn.
May mắn hắn trở về, nếu không Tiểu Cẩu Đản của hắn còn có thể gặp phải khuất nhục lớn hơn gì nữa, hắn thật sự không dám tưởng tượng.
Xem ra, chủ ý muốn mang theo nàng thời thời khắc khắc, chắc chắn phải thi hành rồi.
"Dung Diệp, sao đột nhiên lại trở về?"
Tư Đồ Lan Cẩn tự biết bản thân phạm sai lầm, tiến lên một bước lôi kéo ôm cánh tay Tiêu Dung Diệp ở trong ngực, một bộ dáng làm nũng nói qua.
Tiêu Dung Diệp vốn bị lửa giận thiêu đốt, nghe nàng ta làm nũng với mình, tay tức giận hất Tư Đồ Lan Cẩn ra, cất cao tiếng nói thâm thúy tiếp tục chất vấn - -
"Gặp quỷ, ngươi đến cùng đang làm cái gì?"
Thấy đôi mắt ưng lạnh lẽo của Tiêu Dung Diệp là lửa nóng hừng hực, Tư Đồ Lan Cẩn lập tức sợ hãi, bước chân lảo đảo lui ra phía sau vài bước.
Mà giờ phút này, nhìn thấy Tiêu Dung Diệp giống như là ngọc hoàng đại đế xuất hiện trong đôi mắt nước của mình. Lệ Ảnh Yên lập tức như là một lần nữa đoạt lại được sinh mệnh, hé ra khuôn mặt khóc lóc thảm thiết, xuống giường, bước chân lảo đảo chạy về phía Tiêu Dung Diệp.
Nháy mắt đã chạy tới, Lệ Ảnh Yên làm bộ như chân không vững, bỗng chốc liền bổ nhào ngã xuống dưới chân Tiêu Dung Diệp, từng bước một tiến lên, kéo lấy vạt áo Tiêu Dung Diệp, tận lực khóc lớn - -
"Hu... vương gia, mệnh Cẩu Đản thật khổ! Để Tư Đồ tiểu thư ô nhục như vậy, Cẩu Đản không sống nổi!"
Từng tiếng kêu khóc kinh sợ tâm Tiêu Dung Diệp, khiến lòng hắn run rẩy không ngừng.
Không khỏi ngồi xổm người xuống, ôm Lệ Ảnh Yên vào trong ngực, cằm nhẹ nhàng đặt ở trên đầu nhỏ của nàng, mắt đầy yêu thương trấn an.
"Là ta không tốt, ta phải mang theo nàng bên cạnh thời thời khắc khắc, như vậy nàng sẽ không bị ai khi dễ rồi!"
Nói xong, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Tiêu Dung Diệp càng thêm dùng sức ôm nàng vào lòng.
Tiêu Dung Diệp trở về lần này, thật sự chính là vì Lệ Ảnh Yên.
Hắn biết tiểu nữ tử quật cường này vốn bởi vì chuyện Tư Đồ Lan Cẩn nên trong lòng nàng đã nén giận chạy ra. Nếu nữ cặn bã này lại làm ra hành vi quá khích gì, hoàn toàn có khả năng lại vô thanh vô tức rời khỏi mình.
Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp liền ra roi thúc ngựa chạy trở về., không khéo để hắn nhìn thấy một màn trước mắt.
Cẩu Đản của hắn bị khi dễ, thậm chí bị lột xuống vạt áo, muốn ô nhục nàng. Nghĩ đến đây, tâm Tiêu Dung Diệp co rút đau đớn
Thấy bộ dáng Tiêu Dung Diệp ôm Lệ Ảnh Yên vào lòng, cùng với thái độ lạnh như băng của Tiêu Dung Diệp đối với mình trong ngày thường, quả thực tưởng như hai người, tâm Tư Đồ Lan Cẩn lập tức mất mác lớn.
Rõ ràng mình mới là vương phi tương lai của Tiêu Dung Diệp. Vì sao, vì sao hắn sẽ lộ ra vẻ mặt khẩn trương với một kẻ thấp hèn.
Nàng không phục, không phục!
Nhìn đến một màn kích thích thần kinh mình như vậy, Tư Đồ Lan Cẩn âm thầm cắn răng, không chịu thua tiến lên, ngồi xổm người xuống, giữ chặt vạt áo Tiêu Dung Diệp.
"Dung Diệp, chàng không nên nghe cẩu nô tài này trợn tròn mắt nói lời bịa đặt. Thiếp làm sao có thể ô nhục một nô tài thấp hèn chứ, chàng..."
"Đủ!"
Tiêu Dung Diệp bạo rống một tiếng sắc bén, cắt đứt lời nói của Tư Đồ Lan Cẩn, hoangdung_๖ۣۜdiendanlequydncm mắt ưng giận đỏ liếc nhìn nàng ta.
"Ngươi há mồm ngậm miệng đều là nô tài, nô tài. Không nghĩ tới ở trong mắt ngươi lại xem trọng địa vị tôn ti như vậy. Tư Đồ Lan Cẩn, Tiêu Dung Diệp ta thật sự là nhìn lầm ngươi rồi!"
Giờ phút này, Tiêu Dung Diệp thật sự thất vọng với Tư Đồ Lan Cẩn. Vốn tưởng rằng nàng ta là một nữ tử lương thiện, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đối xử tử tế với mọi người, không nghĩ tới đó chỉ là một túi da giả dối thôi.
Nhìn thấy Tiêu Dung Diệp thất vọng với mình như thế, Tư Đồ Lan Cẩn theo bản năng muốn mở miệng giải thích - -
"Không phải như thế. Dung Diệp, chàng hãy nghe thiếp nói!"
"Ta không muốn nghe ngươi nói gì hết, cút!"
Đôi mắt tức giận nhiễm lên một màu đỏ tươi, giờ phút này Tiêu Dung Diệp giống như con sói khát máu, lời nói lạnh như băng như một thanh lợi kiếm đâm vào tâm Tư Đồ Lan Cẩn, nhất thời máu tươi đầm đìa, đau đến nàng ta không thể hô hấp.
Bị Tiêu Dung Diệp đối đãi như thế, tâm Tư Đồ Lan Cẩn như chết rồi.
Nàng không muốn tiếp tục ở lại trong này, một giây cũng không muốn.
Chật vật đứng dậy, kéo lấy vạt váy, mang theo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn ngập nước mắt chạy ra ngoài!
Đợi sau khi Tư Đồ Lan Cẩn chạy ra, trong phòng lại lần nữa khôi phục yên tĩnh lúc trước.
Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau! - Chapter 119
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhận được lệnh của Ý phi, hai người thị vệ tiến lên, rút bội kiếm ra từ vỏ kiếm, tính chém Lệ Ảnh Yên!
Trùng hợp lúc này, đoàn người hoàng thượng cũng đi ra từ trong phòng.
"Đao hạ lưu nhân!"
Người nói chuyện không phải Tiêu Dung Diệp, mà là Hoắc Thiếu Nghi, người tương đối thích hợp tranh luận.
"Thiếu Nghi!"
"Thiếu Nghi!"
"Thiếu Nghi!"
Hoàng thượng, Ý phi và Tiêu Uyển Nhu đồng thời lên tiếng, rất khiếp sợ với việc Hoắc Thiếu Nghi mở miệng.
Mà Tiêu Dung Diệp lưu manh ôm ngực đợi ở một bên, khóe môi gợi lên một chút nếp nhăn sâu khi cười, tựa hồ Hoắc Thiếu Nghi mở miệng ngăn cản nằm trong dự kiến của mình!
"Thiếu Nghi, ngươi..."
Ý phi nâng tay chỉ vào Hoắc Thiếu Nghi, mắt đều là không thể tin.
"Ý phi nương nương, không phải Thiếu Nghi thật tâm mạo phạm, chỉ là Thiếu Nghi cảm thấy, tội của tiểu cung nữ không đáng chết!"
"Thế nào, đến tội nhục mạ bổn cung còn không đáng chết?"
Ánh mắt Ý phi rõ ràng sắc bén thêm vài phần, lời nói nghiến răng nghiến lợi gần như bắn ra từ giữa hàm răng.
"Không nhắc đến miệng tiểu cung nữ này không lựa chọn lời nói, huống chi Ý phi nương nương lòng dạ từ bi, chắc chắn bao dung lỗ mãng của tiểu cung nữ này! Như vậy không chỉ có thể thể hiện được sự đại nhân đại lượng của người, càng là tấm gương hiền thục trong hậu cung, Ý phi nương nương chắc chắn biết nên làm thế nào!"
Từng chữ vang vang của Hoắc Thiếu Nghi nghiễm nhiên chính là biện hộ cho Lệ Ảnh Yên, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn chỉ là ánh mắt sóng nước chẳng xao này vẫn không lưu lại chút nào ở trên người Lệ Ảnh Yên, điểm ấy lại khiến mọi người kinh hãi, nhất là Tiêu Dung Diệp.
Đối với lời nói của Hoắc Thiếu Nghi, ánh mắt đầy lửa giận của Ý phi càng tăng vọt, mang theo chất vấn nhìn vẻ mặt không phục không cam lòng của Lệ Ảnh Yên, lại chuyển mắt nhìn bộ dạng phục tùng cúi đầu của Hoắc Thiếu Nghi, một loại cảm giác không rõ chân tướng khiến suy nghĩ của bà bị kiềm hãm.
Nhìn thấy trường hợp hỗn loạn như vậy, Tiêu Hạo Thiên hiếm khi tiến lên một bước, kéo tay mềm của Ý phi vào trong tay, an ủi nói - -
"Ý nhi, nàng vẫn dễ dàng tức giận như vậy, tổn thương thân thể sẽ không tốt! Bất quá chỉ là một tỳ nữ, sao phải tức giận như vậy, nàng nhìn thấy gia đình lớn của chúng ta vui vẻ như vậy, bị phá vỡ sẽ không tốt. Lại nói, hôm nay trẫm ở trong này, chuyện này cứ bỏ qua đi!"
Nghe được giọng nói già nua của Tiêu Hạo Thiên dỗ dành mình, Ý phi cũng không tiện tác uy tác phúc, hờn dỗi đánh Tiêu Hạo Thiên, nói - -
"Thiếp thân cũng không muốn phá hủy vui vẻ của gia đình lớn chúng ta, chỉ là cung nữ này quá càn rỡ! Thiếp thân..."
"Được rồi, được rồi, vậy nàng cứ phạt nàng ta là được? Đêm nay, chúng ta hiếm khi tụ tập một chỗ, vui vẻ không tốt sao?"
Tiêu Hạo Thiên tiếp tục dỗ Ý phi như nữ nhi phát tính khí, cặp mắt già nua in vẻ mặt Ý phi vào đáy mắt, trong mắt tràn đầy thương tiếc.
Nghe được lời nói nhu tình như nước của Tiêu Hạo Thiên, Ý phi tự biết cũng không thể cãi lại rồi? Huống chi, muốn trừng phạt cung nữ thấp hèn kia, bản thân có rất nhiều thủ đoạn, có rất nhiều thời gian, còn sợ không có ngày tra tấn được nàng ta sao!
Sau khi suy nghĩ như vậy, Ý phi cũng cảm thấy nên bỏ qua chuyện này. Hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Dù sao hoàng đế ở trong này, bản thân phát uy quyền cái gì!
"Thiếp thân cũng là nhất thời bị lý trí hôn mê đầu, hoàng thượng đừng có thành kiến gì với thiếp thân mới tốt!"
Ý phi nũng nịu nói, tâm của hoàng thượng Tiêu Hạo Thiên nhất thời mềm nhũn, bàn tay to nắm chặt Ý phi càng dùng thêm sức.
Đột nhiên, giọng nói của Tiêu Dung Diệp chen vào - -
"Cung tỳ đáng chết, còn không cảm tạ hoàng thượng cầu tình cho ngươi!"
Tiếp đó, liếc mắt ra hiệu với Lệ Ảnh Yên.
Nhưng nào biết Lệ Ảnh Yên này giống như cọc gỗ đứng ở nơi đó, mắt đều là khinh thường, nhìn tặc phu tặc thê này vành tai tóc mai chạm vào nhau.
Trời biết, giờ phút này Lệ Ảnh Yên cảm thấy bộ dáng kia của Ý phi thật dâm đãng đến cực điểm, một khắc trước còn có thể vui vẻ ở dưới thân một người nam nhân, ngay sau đó liền tiến vào ôm ấp của hoàng thượng, vứt mặt mày làm nũng cười đùa, dùng hết thủ đoạn lấy lòng hoàng thượng. Thật đúng là làm nổi bật câu châm ngôn trong nhà hồng kỳ không ngã, bên ngoài cờ màu phất phới!
Ngược lại gã hoàng đế này, trên đầu mình đã đội nón xanh rồi, còn có thể chìm đắm đưa tình với bà ta! Làm khốn khiếp còn có thể bất diệc nhạc hồ như vậy, đối với hỗn loạn trong cung An Nam quốc này, Lệ Ảnh Yên thật đúng là quỳ rồi!
Mà giờ phút này, Tiêu Dung Diệp - nam cặn bã kia lại có thể bắt mình quỳ xuống tạ ơn hoàng thượng đội mũ xanh này, đây không phải là đánh vào mặt nàng sao?
Thấy một bộ dáng lưu manh giang hồ của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp tức giận đến nổi gân xanh giữa trán, tiến lên nhấc chân đá chân Lệ Ảnh Yên quỳ xuống.
"Bùm!" Một tiếng, Lệ Ảnh Yên liền quỳ ở trên mặt đất!
"Ưm!"
Cảm giác xương đầu gối như bị gãy lìa khiến Lệ Ảnh Yên theo bản năng hô đau một tiếng.
Tiếp đó, không để ý đau đớn nâng mắt, mang theo oán hận thật sâu liếc mắt nhìn vẻ mặt không đổi sắc của Tiêu Dung Diệp.
Nhất thời, đầu quả tim như bị chạm đau.
Nhưng một lúc sau, Lệ Ảnh Yên liền xem nhẹ cảm giác chua xót trong lòng này, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn vẫn là vẻ mặt chính khí nhìn hoàng thượng và Ý phi trước mắt.
Quật cường như nàng, thanh lãnh như nàng. Cho dù là chặt đầu, nàng cũng sẽ không thể cúi đầu tạ ơn với đôi cẩu nam nữ này.
Hơi liếc mắt, thấy đôi mắt trong veo sạch sẽ của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp đau lòng, hắn thật sự không thể tưởng tượng được, nữ cặn bã này đối mặt với thánh thượng đương triều cũng có thể quật cường đến như vậy.
Thấy Lệ Ảnh Yên chậm chạp không mở miệng nhận sai, vốn Tiêu Uyển Nhu nén giận vì Hoắc Thiếu Nghi cầu tình, lúc này càng tức giận đến đầu choáng váng, tiến lên giương tay tát Lệ Ảnh Yên một cái.
"Tiện tỳ thấp hèn, giả bộ thanh cao cái gì, phụ hoàng mẫu phi rộng lượng có thể tha thứ cho ngươi, nhưng công chúa là ta không đồng ý. Dám can đảm ô nhục mẫu phi của ta, dù thế nào ta cũng phải đánh nát cái miệng này của ngươi!"
Nói xong liền giương tay lên lần nữa, vung lên mặt vốn sưng đỏ của Lệ Ảnh Yên.
"Bốp, bốp, bốp, bốp!" bốn tiếng, gần như làm chấn động Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi.
Nhưng Tiêu Uyển Nhu vẫn không chịu dừng tay, vừa tát Lệ Ảnh Yên, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn nàng ta vẫn không kiềm được giận mắng to.
"Đồ thấp hèn, ta muốn vả nát miệng của ngươi!"
"Bốp!" một tiếng vang lớn lại lần nữa dừng ở trên má sưng giống như đầu heo của Lệ Ảnh Yên.
Nhất thời, một dòng chất lỏng xinh đẹp tràn ra theo khóe môi của Lệ Ảnh Yên.
Nhìn thấy chất lỏng màu đỏ này như là ma chú dọa sợ bản thân, Tiêu Dung Diệp theo bản năng mở miệng nói - -
"Đủ rồi!"
Quả nhiên, hai chữ ngắn gọn không thể bỏ qua của Tiêu Dung Diệp, nhất thời khiến tay Tiêu Uyển Nhu ngẩn ra, liền cứng ngắc dừng ở giữa không trung như vậy!
Tiêu Uyển Nhu còn chưa phản ứng kịp, giọng nói quyết tuyệt của Tiêu Dung Diệp mang theo ý lạnh như băng bỗng vang lên - -
"Tiêu Uyển Nhu, đừng quên, ngươi là công chúa An Nam quốc, ngôn hành cử chỉ đại biểu hình tượng của An Nam quốc, bộ dáng này của ngươi như người đàn bà chanh chua chửi đổng, thật sự là làm người ta thất vọng!"
Tiêu Dung Diệp phất tay áo một cái, không chỉ bộ dáng của Tiêu Uyển Nhu khiến trái tim hắn trở nên băng giá, quan trọng hơn là thấy Lệ Ảnh Yên bị hoàng muội mình tát tai, tâm hắn không khống chế được co rút đau đớn, cái loại phản ứng kích thích ở trong cơ thể này khiến hắn theo bản năng mở miệng ngăn cản!
"Huynh chỉ biết rống muội, thế nào? Người hoàng huynh như huynh cũng muốn bởi vì một cung tỳ mà đến trách cứ muội sao? Muội không hiểu, huynh và Thiếu Nghi, hai người năm lần bảy lượt bởi vì hạ nhân mà ồn ào không thoải mái với muội. Chẳng lẽ kẻ tiện tì này thật sự tốt như vậy sao? Lại nói, hai người các ngươi lại rẻ tiền như vậy, thích cung nữ ư?"
Vừa nghĩ đến hoàng huynh và phu quân tương lai của mình bởi vì một cung nữ thấp hèn mà rống bản thân, Tiêu Uyển Nhu liền cảm thấy vô cùng ủy khuất, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn càng nghĩ, trong mắt cứ như vậy "tách, tách" chảy xuống.
Tại sao bản thân đường đường là một công chúa, lại không bằng một cung nữ chứ?
"Uyển Nhu, sao lại quên lời nói ta từng nói với nàng rồi?"
Thấy Tiêu Uyển Nhu rơi nước mắt như mưa, Hoắc Thiếu Nghi tiến lên kéo hai vai của nàng qua, thấp giọng mở miệng hỏi.
"Kẻ lừa đảo, dối trá, chàng hoàn toàn không yêu ta. Ta không muốn nghe chàng nói nữa!'
Nói xong, Tiêu Uyển Nhu kích động đẩy Hoắc Thiếu Nghi ra, che mặt chật vật chạy ra ngoài.
Thấy vậy, Hoắc Thiếu Nghi theo bản năng tiến lên, cũng đuổi theo Tiêu Uyển Nhu.
Bích Tiêu cung ồn ào chướng khí mù mịt lại lần nữa khôi phục lại yên tĩnh lúc trước!
Giờ phút này, Bích Tiêu cung yên tĩnh đến nỗi có thể nghe cả tiếng cây kim rơi xuống đất!
Thật lâu sau, cũng không có bất luận kẻ nào nói chuyện.
Trong nháy mắt, tiếng nói của hoàng thượng Tiêu Hạo Thiên mang theo ngữ điệu già nua vang lên- -
"Ngươi, ngẩng đầu lên!"
Con ngươi quắc thước như là liệp ưng nhìn chằm chằm bộ dáng cúi đầu của Lệ Ảnh Yên.
Lệ Ảnh Yên không ngốc, tự nhiên biết Tiêu Hạo Thiên nói mình. Hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Nhưng giờ phút này hoàn toàn không muốn ngước mặt gặp người, có thể là ngạo khí trong lòng khiến nàng không muốn nhìn hoàng đế hèn nhát như vậy.
Không nghĩ đến Tiêu Hạo Thiên lại tăng thêm ngữ điệu nói qua - -
"Trẫm cho ngươi ngẩng đầu lên!"
"Ngẩng đầu liền ngẩng đầu, lỗ tai ta không điếc, không cần lặp lại lần nữa!"
Nghe thấy hoàng thượng hèn nhát này gào lên với mình, Lệ Ảnh Yên nhất thời khó chịu không phục. Bản thân đã đội nón xanh, còn làm ra vẻ. Thật đúng làm như đầu mình không đội nón xanh, cuộc sống liền không qua được!
"Đồ hỗn trướng, dám can đảm nói như vậy với hoàng thượng! Ăn gan hùm mật gấu sao?"
Thấy Lệ Ảnh Yên bảy ra bộ dáng không tuân phục, khó chịu. Ý phi liền thấy vô cùng chói mắt, hận không thể xé nát nàng!
Nhưng nào biết, Tiêu Hạo Thiên lại là một bộ dáng không thèm quan tâm mở miệng - -
"Ôi chao, ái phi, không sao đâu!"
Tiêu Hạo Thiên vẫy vẫy tay, ý bảo Ý phi bình tĩnh một chút, chớ vội nóng nảy, tiếp đó nâng bước chân tiến lên một bước - -
Tiêu Hạo Thiên dừng chân cách Lệ Ảnh Yên một bước xa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bị Tiêu Uyển Nhu đánh sưng, trầm giọng nói - -
"Nói cho trẫm biết, tên của ngươi là gì!"
“Tên của ta là gì, có liên quan gì tới ngươi ư? Vì sao phải nói cho ngươi biết?"
Đối với hoàng đế hèn nhát này, Lệ Ảnh Yên không phục từ trong đáy lòng, làm sao có thể nói cho ông ta biết tên họ của mình là gì chứ?