Lộ Lệ điên cuồng phun ra những lời nói càng ngày càng sắc bén với Tiêu Dung Diệp.
Mà trùng hợp lúc này, Tiêu Uyển Nhu và Hoắc Thiếu Nghi thân mật khoác tay nhau đi vào đình hóng mát.
"Hoàng huynh, Lộ thái y, các ngươi đều ở đây sao? Hôm nay thật sự là rất náo nhiệt!"
"Vi thần bái kiến Uyển Nhu công chúa, phò mã tương lai!"
Thấy công chúa và phò mã gia đến đây, Lộ Lệ chắp tay hành lễ.
"Lộ thái y không cần đa lễ, bản công chúa và phò mã cũng là đi dạo mà thôi. Vừa mới thấy hoàng huynh và Lộ thái y tán rất vui, không biết các ngươi đang nói chuyện gì?"
Tiêu Uyển Nhu hỏi không đúng lúc, khiến vẻ mặt Tiêu Dung Diệp và Lộ Lệ cứng đờ.
Vừa rồi nàng không có nghe được lời nói không nên nghe nào chứ?
Lộ Lệ hít một hơi, tiếp đó thần thái lạnh nhạt nói - -
"Thân thể Thần vương điện hạ có chút không khoẻ, vi thần đang hỏi bệnh tình!"
"A? Vậy vì sao không hỏi ở Thái Y viện, cố tình chạy tới phía sau núi giả xa xôi như vậy?"
Kỳ thực Tiêu Uyển Nhu vốn định cùng Hoắc Thiếu Nghi đến trong đình hóng mát này ngồi một chút, không khéo để Tiêu Dung Diệp và Lộ Lệ quấy nhiễu nhã hứng
Vừa bị Tiêu Uyển Nhu hỏi như vậy, lưng Lộ Lệ nhất thời cảm giác căng cứng, độ cứng ngắc của thân thể đã lên đến cấp độ một.
"Là như vậy, công chúa điện hạ, bệnh tình của Thần vương điện hạ không thích hợp chẩn đoán ở Thái Y viện, bởi vì Thần vương điện hạ bị liệt giang!" (chính là liệt hậu môn đấy ạ, nhưng ta thấy nên để liệt giang sẽ tốt hơn :v)
Quả nhiên, Lộ Lệ vừa nói ra, Tiêu Uyển Nhu liền cười to đến đau bụng, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn mà Hoắc Thiếu Nghi bình thường không nói cười tùy tiện cũng hiếm khi lộ ra nếp nhăn trên mặt khi cười.
Không biết một nam cặn bã nào đấy giờ phút này giữa trán đang bốc lên hắc tuyến, tuấn nhan xanh mét đã biến thành đen.
"Lộ Lệ, ngươi nói dối cũng không cần viết nháp, chuyên bôi đen bổn vương khắp nơi!"
"Ha ha, Tiêu tứ gia, chớ trách, chớ trách! Kỳ thực ta càng muốn nói ngươi là hư thận!"
Nói xong, Lộ Lệ liền xấu xa tiến đến bên tai Tiêu Dung Diệp, dùng tiếng nói nhỏ như muỗi kêu nói qua - -
"Tối hôm qua làm kịch liệt như vậy, có cần ta cho ngươi chút thuốc bổ thận không?"
Nói xong, Lộ Lệ càng là há miệng rộng, cười ra tiếng!
Lời nói của Lộ Lệ khiến Tiêu Dung Diệp trực tiếp cảm giác nhân cách, tôn nghiêm của mình đã bị khiêu chiến, không khỏi nắm chặt nắm tay.
Mà lúc Tiêu Dung Diệp tính toán hung bạo với Lộ Lệ, giọng nói thanh u của Tiêu Uyển Nhu vang lên - -
"Hoàng huynh, Lan Cẩn tỷ vào trong cung rồi, ở bên chỗ mẫu phi, huynh không đi xem vương phi tương lai của huynh sao?"
Nói xong, Tiêu Uyển Nhu bưng miệng cười.
Lại không phát hiện sắc mặt Tiêu Dung Diệp càng thêm khó coi.
Mà Lộ Lệ cợt nhả lại lần nữa tiến đến bên tai Tiêu Dung Diệp, thúc giục - -
"A, Dung Diệp, đã ăn trong bát, còn bá trong nồi, không tệ đâu!"
Giờ phút này Tiêu Dung Diệp cảm giác bản thân là trước sau đều có địch, trước có Lộ Lệ - nam cặn bã đáng chết không biết xấu hổ, sau có ánh mắt trêu chọc của Tiêu Uyển Nhu.
Bất đắc dĩ, Tiêu Dung Diệp vẫn lựa chọn nhanh chóng chuồn đi!
"Ta vừa nhớ tới phụ hoàng tìm ta có việc, ta đi trước!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền đứng dậy muốn đi, trùng hợp Hoắc Thiếu Nghi lại mở miệng gọi hắn lại.
"Dung Diệp, chờ một chút, ta tìm ngươi có việc!"
Thấy Hoắc Thiếu Nghi gọi bản thân dừng lại, Tiêu Dung Diệp trực tiếp cảm giác như là đối diện tình địch, không khỏi đứng thẳng thân mình, vẻ mặt khinh thường nói - -
"Chuyện gì?"
"Chúng ta có thể kiếm một chỗ nói chuyện không?"
Nghe thấy lời mời thịnh tình của Hoắc Thiếu Nghi, Tiêu Dung Diệp cũng cảm thấy giữa bọn họ quả thật phải có một cuộc nói chuyện thật tốt.
Vì thế đáp ứng.
"Được, ta cũng nghĩ chúng ta nên nói chuyện!"
Nói xong, hai nam nhân liền đứng dậy, theo một con đường hẹp quanh co, đi đến chỗ sâu phía sau núi.
- - phân cách tuyến - -
Chỗ sâu phía sau núi vắng vẻ không người, dưới bóng mát cây cối, hai thân thể cao to tiêu sái xuất hiện ở nơi đó, giống như thần tiên giáng xuống.
Dù sao Hoắc Thiếu Nghi cũng lớn hơn Tiêu Dung Diệp một tuổi, mà chính hắn lại gọi Tiêu Dung Diệp tới đây, cho nên hắn liền mở miệng nói chuyện trước.
"Dung Diệp, hôm nay ta gọi ngươi tới đây, chỉ có một việc muốn hỏi ngươi. Ngươi và Yên Nhi là xảy ra chuyện gì?"
"Yên Nhi? A, ngươi nói là Yên Nhi nào vậy?"
"Dung Diệp, ngươi đừng giả ngu với ta, ta nói tới ai, trong lòng ngươi biết rõ!"
Trong giọng nói sóng nước chẳng xao của Hoắc Thiếu Nghi không có một tia cảm xúc phập phồng, giống như đang nói việc nhà với hắn.
"A, đã như vậy, ngươi tới nói với ta trước, ngươi và nàng là quan hệ gì!"
"Ta... không phải... không phải như thế!"
Nghe được hoàng thượng hỏi mình như vậy, Lệ Ảnh Yên càng gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, trước không biết nói chuyện như thế nào, sau không thấy đường lui.
Con ngươi trong suốt mang theo ngoan độc nhìn về phía Tiêu Dung Diệp, lại thấy trong mắt lưu manh của hắn đều là vẻ đắc ý!
Lệ Ảnh Yên liền tức giận đến tay nắm thành nắm đấm.
"Khởi bẩm hoàng thượng, trong lòng Cẩu Đản đã có chủ, nhưng người đó lại không phải là Thần vương g. Cho nên, Thần vương gia..."
Lệ Ảnh Yên chợt quay đầu, đôi mắt trong suốt chống lại khuôn mặt đỏ rực của Tiêu Dung Diệp, gằn từng tiếng - -
"Ngài cũng đừng mơ mộng hão huyền nữa!"
Từng chữ châu ngọc của Lệ Ảnh Yên giống như thanh đao đâm vào ngực Tiêu Dung Diệp, làm hắn đau đến không thở nổi.
Nàng lại có thể nói với hoàng thượng, trong lòng nàng đã có chủ.
Đáng chết, Hoắc Thiếu Nghi kia thật sự tốt như vậy sao? Khiến nàng không tiếc gì thiên vị che chở như vậy.
Tiêu Dung Diệp nổi giận, gương mặt tuấn tú đều là màu đen.
Hắn muốn há mồm chửi ầm lên với Lệ Ảnh Yên, nhưng yết hầu giống như bốc lửa, nhanh chóng cháy lan, làm hắn muốn nói chuyện nhưng lại không phát ra tiếng được.
Đột nhiên thấy ly trà trên bàn, theo bản năng bưng lên, muốn dùng nước trà dập tắt lửa giận, điên cuồng uống nước trà vào trong bụng, cho đến khi không thừa một giọt.
Nhưng nước trà vừa đến yết hầu, Tiêu Dung Diệp liền cảm giác được một cỗ cay nồng toát lên trong cổ họng.
Loại cảm giác khó chịu này khiến hắn theo bản năng phun nước trà ra.
"Phốc!" một tiếng, nước trà văng ra khắp nơi!
"Ư... Khụ khụ... Khụ khụ, khụ..."
Nhìn thấy Tiêu Dung Diệp đến uống trà cũng có thể không quy củ như vậy, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn trong lòng Tiêu Hạo Thiên nhất thời tức điên, nổi giận quát - -
"Dung Diệp, trước mặt mọi người phun nước trà ra khắp nơi, còn có thể thống gì?"
"Ư... Khụ khụ, không phải, phụ hoàng... nước, nước này..."
"Thật sự là hồ nháo, trẫm và Tư Đồ đại tướng quân đều uống nước trà này, sao không có chuyện gì, cố tình đến ngươi liền có việc?"
Đối với việc Tiêu Dung Diệp cực lực biện giải, hoàng thượng tự nhiên là tràn đầy bất mãn. Người đã trưởng thành như vậy rồi mà vẫn xúc động như thế, thật sự là làm cho người ta không bớt lo!
Thấy bộ dáng đôi phụ thân Tiêu Hạo Thiên và tiêu Dung Diệp này tranh chấp không ngừng, Lệ Ảnh Yên ở một bên vui đến sắp nở hoa, một đôi mắt to đen như là hắc trân châu mang theo ý cười, làm mặt quỷ với khuôn mặt đỏ bừng của Tiêu Dung Diệp.
Nhìn đến Lệ Ảnh Yên ở một bên mang theo khiêu khích nhìn mình, Tiêu Dung Diệp tức giận đến muốn tóm nàng lại, hung hăng sửa chữa một phen.
Lệ Ảnh Yên tinh mắt thấy Tiêu Dung Diệp âm thầm nắm tay thành nắm đấm, tự biết bản thân đã đắc tội với nam cặn bã kia, liền thức thời cúi đầu, bất an đứng sau lưng hoàng thượng, không lên tiếng nữa.
"Hoàng thượng, có thể là độ ấm của nước không thích hợp đi? Bằng không, Thần vương làm sao có thể không có phong độ ho khan như vậy?"
Thấy phụ tử hai người tranh chấp kịch liệt như vậy, Tư Đồ Hoảng hợp thời nói chen vào.
Tiêu Dung Diệp đã là con rể của mình, tương lai rất có khả năng ngồi ở trên ngôi vị hoàng đế. Tư Đồ Hoảng nghĩ rằng, ông chính là quốc trượng đại nhân tương lai, làm sao có thể không hướng về con rể tương lai của mình!
"Sao độ ấm có thể không thích hợp được? Rõ ràng trẫm phân phó thị nữ pha trà lạnh, giữa hè oi bức, trẫm có thể đầu bị nước vào mà muốn trà nóng ư?"
Lời nói của Tiêu Hạo Thiên phản kích đúng chỗ như thế, đến mức Tư Đồ Hoảng lập tức xám xịt ngậm miệng lại.
Thấy hoàng thượng đều thu thập Tiêu Dung Diệp và Tư Đồ Hoảng đến không nói nên lời, Lệ Ảnh Yên liền muốn mua pháo chúc mừng ngày lành đại cát đại lợi này.
"Phụ hoàng, chuyện này là Dung Diệp không hợp quy củ, nhi thần lần nữa nhận sai với phụ hoàng!"
Dứt lời, Tiêu Dung Diệp quỳ một gối xuống, chủ động thừa nhận sai lầm với Tiêu Hạo Thiên.
- - phân cách tuyến - -
Thượng nghị đại hôn của Tiêu Dung Diệp tan rã trong không vui.
Tư Đồ Hoảng và Tiêu Dung Diệp đều trở về nhà, Tiêu Hạo Thiên nghỉ trưa ở Thiên Điện.
Lệ Ảnh Yên thật vất vả mới được nhàn hạ, trải qua hành hạ đêm hôm đó, cũng muốn nghỉ ngơi tốt một phen liền tự mình đi bộ trở về Dịch Đình.
Vừa mới xuyên qua hành lang dài, một bóng đen với tư thế sét đánh không kịp bưng tai kéo vòng eo Lệ Ảnh Yên từ phía sau, nhanh chóng né tránh một cái liền vào một gian phòng.
Lệ Ảnh Yên hoảng sợ, vừa định lớn tiếng gọi, cánh môi của nàng liền nhanh chóng bị che lên.
"... ưm..."
Lệ Ảnh Yên không thể tin trừng lớn mắt, khuôn mặt tuấn dật như tiên của Tiêu Dung Diệp gần trong gang tấc, chiếu ngược vào trong mắt nước của nàng
Vừa thấy là Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên theo bản năng giãy dụa kịch liệt. hoangdung_๖ۣۜdiendanlequydncm Từng màn ký ức động tâm động phách tối hôm qua vẫn còn mới mẻ với nàng, nàng hoàn toàn không dám tưởng tượng hắn sẽ làm ra chuyện không lý trí gì nữa, cho nên lý trí nói với nàng, phải tránh thoát hắn!
Lệ Ảnh Yên nắm chặt vạt áo của hắn, dùng sức xô đẩy ngực của hắn! Nhưng lại xem nhẹ lời lẽ tiến công này.
Lưỡi linh động của Tiêu Dung Diệp xuyên qua hàm răng của Lệ Ảnh Yên, quấy lên từng đợt long trời lở đất giữa môi và răng của nàng, từng trận cảm giác kích thích mê man làm phiền lý trí của nàng.
Cuốn lấy lưỡi thơm tho, bừa bãi quét ngang trong miệng nàng. Ở trong miệng nàng dây dưa quấn quýt lại với nhau, một lúc lâu sau Tiêu Dung Diệp mới lưu luyến dời khỏi môi của nàng.
Khóe môi kéo ra một sợi chỉ bạc, nhẹ nhàng mà dùng đầu lưỡi liếm đi, quyến luyến không thôi miêu tả lại hình dáng cánh môi của Lệ Ảnh Yên!
"Tiêu Dung Diệp... Ngươi vô sỉ!"
Lệ Ảnh Yên bị hôn đến suýt chút nữa đoạn khí, hơi thở bất ổn tức giận mắng Tiêu Dung Diệp, nâng tay liền muốn vung cho Tiêu Dung Diệp một bạt tai!
Đúng lúc Tiêu Dung Diệp tay mắt lanh lẹ nhanh chóng ngăn tay Lệ Ảnh Yên ở giữa không trung!
"Thế nào, muốn đánh ta như vậy sao?"
"Tiêu Dung Diệp, ngươi - nam cặn bã không có tiết tháo, năm lần bảy lượt cường hôn ta! Vì sao ta không thể đánh ngươi?"
"Năm lần bảy lượt cường hôn nàng? Đừng quên, tiểu yêu tinh nàng là nữ nhân của ta, ta hôn nàng là thiên kinh địa nghĩa!"
Tiêu Dung Diệp gằn từng tiếng, tuyên cáo một sự thật, Lệ Ảnh Yên nàng là nữ nhân của mình!
Nhưng Lệ Ảnh Yên đà điểu như vậy, làm sao có thể thừa nhận!
"Ta mới không phải nữ nhân của ngươi! Ta không phải!"
Lệ Ảnh Yên giãy dụa cổ tay bị Tiêu Dung Diệp nắm chặt, nhưng lực đạo của nàng chẳng những không tránh thoát được giam cầm của Tiêu Dung Diệp, ngược lại càng bị hắn nắm chặt như gông cùm xiềng xiếc.
Ngay sau đó Tiêu Dung Diệp mang theo Lệ Ảnh Yên chuyển mấy vòng, đè ép thân thể gầy yếu của nàng trên giường sạp.
Thấy trong mắt ưng đen nhánh là ánh lửa không thể dò xét, Lệ Ảnh Yên nhất thời hoảng hốt. Nàng không ngốc, tự nhiên biết ánh mắt sắc bén này của nam cặn bã đại biểu cái gì!
Hắn thích thân thể mình, chiếm giữ nàng thật chặt. Nàng rất quen thuộc loại ánh mắt này, cho nên Lệ Ảnh Yên theo bản năng liền giãy dụa kịch liệt!
"Tiêu Dung Diệp, không thể, nơi này là hoàng cung... Ta... không muốn!"
Chuyện tối ngày hôm qua còn khiến lòng nàng vẫn còn sợ hãi, giờ phút này Lệ Ảnh Yên thật sự cực kỳ sợ hãi. Bởi vì sợ hãi, giọng nói của nàng thậm chí có chút tan thành từng mảnh nhỏ!
"Phạm sai sẽ nhận trừng phạt, huống chi một chén nước tiêu nóng như vậy mà ta đều đã uống hết, nàng nói nàng không nên bồi thường ta một chút sao?"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền bắt đầu xé rách y phục Lệ Ảnh Yên.
"Ưm... Không thể, Tiêu Dung Diệp, ta, ta không yêu ngươi. Cho dù ngươi chiếm được thân thể của ta, ta vẫn sẽ không yêu ngươi... Cho nên, ngươi đừng tạo nghiệp chướng nữa!"
Lệ Ảnh Yên sợ hãi đến nỗi tiếng nói đều tê tâm lực kiệt, nhưng Tiêu Dung Diệp hoàn toàn không để ở trong lòng, một lòng chỉ nghĩ đến nàng là của mình, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn cho dù nàng nói nàng không thương mình, nhưng đáng chết, hắn chính là nghiện thân thể ngây ngô này của nàng, muốn chiếm lấy nàng thật sâu, tuyên cáo chủ quyền của mình!
"Nàng không yêu ta cũng không sao, ta chỉ muốn chiếm được thân thể của nàng, như vậy là đủ rồi!"
Nói xong, bàn tay to của Tiêu Dung Diệp liền tà ác di chuyển trên người Lệ Ảnh Yên.
- - phân cách tuyến - -
Một hồi đại chiến kịch liệt, đại chiến hai hiệp, Tiêu Dung Diệp mới thỏa mãn rời khỏi thân thể xanh tím của Lệ Ảnh Yên!
Tiêu Dung Diệp ăn mặc chỉnh tề, thong thả bước đến trước giường Lệ Ảnh Yên, nhìn nàng xích lõa phủ phục ở trên giường sạp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt chảy đầy những dòng mồ hôi tinh tế.
Nhất thời, cái loại cảm giác yêu thương tự nhiên sinh ra, Tiêu Dung Diệp không khỏi đau lòng, tay lướt nhẹ qua khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
"Về sau... Đừng nói lời giận dỗi với ta nữa, nàng là của ta, điểm ấy là không thể nghi ngờ. Nếu ai dám tranh nàng với ta, ta không ngại để cả nhà hắn chôn cùng!"
Tiêu Dung Diệp gằn từng tiếng, mắt đều là vẻ chắc chắn.
Hắn không biết có phải bản thân động chân tình không nên có với nữ cặn bã này không? Hoangdung_๖ۣۜdiendanlequydncm Nhưng có một điều hắn rất khẳng định, đó chính là nàng là của hắn, hắn muốn giữ nàng ở bên mình - - một đời một kiếp, chỉ đơn giản như vậy!
"Ngươi là Thần vương gia cao cao tại thương, muốn ai chết, người đó liền nhìn không thấy mặt trời ngày mai, có ai dám làm trái ý ngươi đâu? Đúng, ngươi quả thật chiếm được thân thể của ta, nhưng trái tim của ta, ngươi vĩnh viễn không chiếm được! Còn có, ngươi muốn tự cho mình thân phận là nam nhân của ta, ngươi nằm mơ đi!"
Cho dù giọng nói Lệ Ảnh Yên rất suy yếu, nhưng từng chữ vang vang kiên định này hoàn toàn thật sự khinh thường Tiêu Dung Diệp. Cho dù hắn lại tra tấn tàn phá bản thân như thế nào, nàng cũng sẽ vĩnh viễn không thừa nhận sự thật hắn là nam nhân của mình.
Thấy lòng dạ Lệ Ảnh Yên cứng rắn giống như đá, Tiêu Dung Diệp cảm thấy trong lòng vô cùng mất mác.
Hắn hoàn toàn không hiểu nổi này tiểu cô nương này khó chịu cái gì? Tại sao cứ nháo loạn với mình!
"Nói với ta, nàng muốn cái gì? Phải làm sao nàng mới có thể dứt khoát đi theo ta? Nàng nói đi!"
Tiêu Dung Diệp kích động kéo cổ tay Lệ Ảnh Yên qua, siết chặt trong tay. Lực đạo ngoan lệ, hoàn toàn muốn đạt tới mục đích hắn muốn!
"Ta muốn cái gì? Ta muốn rất đơn giản! Đó chính là - - ta muốn ngươi chết!"