Ngay sau đó, vào lúc Lệ Ảnh Yên còn đang đắm chìm ở trong câu nói kia, bàn tay to của Hoắc Thiếu Nghi đột nhiên kéo lấy cổ tay trắng noãn của nàng.
"Thật là hắn sao?"
Dần dần, đôi mắt Hoắc Thiếu Nghi trở nên giận tái đi, mắt ưng lợi hại vụt sáng, trong mắt đột nhiên xuất hiện lửa mạnh.
Nhìn vẻ mặt kích động của Hoắc Thiếu Nghi, Lệ Ảnh Yên biết đó là một lý do rất tốt để đả kích hắn.
Liền chỉnh lại giọng điệu, vẻ mặt tiếp tục nụ cười xinh đẹp - -
"Đúng vậy, chính là hắn, huynh cũng biết ta muốn cuộc sống cơm no áo ấm mà. Loại cuộc sống này, Tiêu Dung Diệp hoàn toàn có thể cho ta, hơn nữa hắn vẫn là hoàng tử. Ở bên hắn, nói như thế nào ta cũng có thể được một vị trí trắc vương phi!"
"Không, ta không tin, ta không tin, "
Quả nhiên, những lời này kích thích được Hoắc Thiếu Nghi, hắn một phen buông lỏng cổ tay trắng noãn của Lệ Ảnh Yên ra, thân thể không thể tin mà run rẩy.
Nhưng giây lát, ánh mắt sắc bén lại liếc nhìn Lệ Ảnh Yên.
"Nhưng hắn có vương phi, muội làm sao có thể cam tâm tình nguyện làm thiếp đây?"
"Vì sao không thể? Chỉ có Tiêu Dung Diệp hắn có thể cho ta cuộc sống ta muốn. Đừng nói là làm thiếp, làm nha hoàn, ta cũng cam tâm tình nguyện!"
Lệ Ảnh Yên tiếp tục mặt chứa ý cười nói qua, lúm đồng tiền nhợt nhạt, một bộ dáng xinh đẹp đến tận xương tủy.
Thấy bộ dáng này của Lệ Ảnh Yên, tâm Hoắc Thiếu Nghi mất mác không thôi, nàng thật sự biến thành cái dạng này sao? Hay là nói, nàng đã nhập màn khách của Tiêu Dung Diệp rồi?
"Muội thương hắn?"
"Đương nhiên, hắn cho ta tất cả mong muốn, vì sao không thương?"
Lệ Ảnh Yên cười rất tươi, gợn sóng nhàn nhạt, cùng với vẻ thanh thuần kia của nàng, tưởng như hai người.
Lệ Ảnh Yên một khi nói ra khỏi miệng, thân mình Hoắc Thiếu Nghi không thể khống chế được lui hai bước, tiếp đó đau lòng nhắm mắt lại.
Một lúc sau, Hoắc Thiếu Nghi mới mở mắt ra, đáy mắt hỗn độn không rõ đều là vẻ thê lương.
"Ta cứu muội ra, kế tiếp muội muốn làm cái gì thì tùy muội. Nhưng bất kể như thế nào, ta đều sẽ không cho muội trở về trong cung. Mà Tiêu Dung Diệp, cho dù chết, ta cũng kiên quyết không cho các ngươi ở cùng nhau!"
Lạnh lùng bỏ lại mấy câu nói đó, thân mình cao to của Hoắc Thiếu Nghi mang theo vẻ thê lương, không hề lưu luyến leo lên khoái mã.
Đợi khoái mã đi mất, bề ngoài cường thế mà Lệ Ảnh Yên cố gắng giữ vững lúc nãy triệt để tan rã. Như là đứa nhỏ bị thương ngồi ở trên đất, ở trong sơn cốc không một bóng người, càn rỡ khóc lớn.
- - phân cách tuyến - -
Tiêu Dung Diệp không đuổi theo mà là một mình đi tửu quán.
Hắn ở trong tửu quán mua say, giống như một con sói suy sụp.
Một chén lớn tiếp một ly rượu lớn chảy xuống bụng, chẳng những không có khiến hắn cảm thấy suy nghĩ của mình bị gây tê, ngược lại nỗi lòng càng thêm hỗn độn nhớ đến Lệ Ảnh Yên.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú quật cường như quỷ hồn quấn quanh thể xác và tinh thần của hắn, xuất hiện trong đầu đều là bộ dáng nàng và mình vui vẻ.
Cái loại cảm giác này không tản đi, khiến hắn cảm thấy bản thân chính là một câu chuyện cười.
Vốn tưởng rằng nàng xuất hiện ngăn cản đại hôn của hắn, là vì trong lòng nàng có hắn, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn không hy vọng hắn thành thân với người khác.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, trận đại náo ở Bích Tiêu cung chỉ vì chứng minh Hoắc Thiếu Nghi quan tâm nàng, thậm chí không tiếc đối địch với hoàng thất.
Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp nắm chặt nắm tay máu tươi đầm đìa kia thành nắm đấm, không chút bận tâm máu này đã chảy như dòng suối nhỏ.
Tâm hắn loạn như ma, không nghĩ "Nhất Túy Giải Thiên Sầu" lại biến thành " Mượn rượu giải sầu, sầu càng sầu", đột nhiên ném vỡ ly rượu, cầm lấy vò rượu, điên cuồng uống vào bụng.
Rượu rơi xuống, đổ lên cánh tay bị thương, bả vai bị thương cũng bị hắn giãy dụa tới chảy máu.
Toàn thân Tiêu Dung Diệp bị máu tươi và rượu vây quanh, nhìn từ đàng xa thấy rất chật vật.
Qua khoảng một canh giờ, người trong cung phái ra mới tìm được Tiêu Dung Diệp.
"Tứ hoàng huynh?"
Thấy Tiêu Dung Diệp uống thành tửu quỷ nằm ở trên bàn, Tiêu dung Vĩ kinh ngạc nhìn hết tất cả.
Ở trong mắt hắn, từ trước đến nay Tứ hoàng huynh đều là người ổn trọng nội liễm. Mà giờ phút này uống say như chết, hoàn toàn vượt quá dự kiến của hắn.
Tiêu Dung Vĩ kinh sợ tiến lên, kéo Tiêu Dung Diệp.
Lại thấy trên tay hắn, trên bờ vai đều thấm máu loãng.
"Tứ hoàng huynh, sao, sao huynh lại biến thành như thế này!"
Không có chính trực cuồng khí như ngày xưa, hiện tại hắn chính là hình tượng của một kẻ lang thang.
Tiêu Dung Diệp mới được Tiêu Dung Vĩ nâng đứng dậy từ trên bàn, liền điên cuồng ho không dứt, phun rượu đục ngầu xuống đất.
"Khụ khụ... ọe..."
Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp lại phun ra máu.
Nhìn máu mơ hồ không rõ đầy đất, Tiêu Dung Vĩ lập tức hoảng sợ mở to hai mắt nhìn.
- - - - - - - -
Vốn Lệ Ảnh Yên không muốn nhắc lại chuyện thương tâm đó, nhưng Tiêu Hạo Thiên cứ tiếp tục chất vấn, khiến Lệ Ảnh Yên không thể không trả lời.
"Ta cái gì cũng không biết! Ngài có thể đừng hỏi nữa được không?"
Giờ phút này Lệ Ảnh Yên bị Tiêu Hạo Thiên chất vấn đến sắp chảy nước mắt, lông mày thanh tú đều rối rắm nhíu lại một chỗ.
Thấy bộ dáng điềm đạm đáng yêu này của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Hạo Thiên quả thật không đành lòng tiếp tục hỏi nữa. Nhưng bản thân càng không hỏi, lại càng tò mò.
"Cẩu Đản, ngươi là cô nhi, trẫm chính là muốn giúp ngươi tìm được phụ mẫu của ngươi mà thôi! Nếu ngươi không đồng ý, trẫm sẽ không giúp ngươi nữa!"
Giúp nàng tìm phụ mẫu? Phút chốc, ý niệm này chợt lóe lên trong đầu của nàng.
Từ khi bẳt đầu có trí nhớ, Lệ Ảnh Yên liền vô cùng khát vọng có phụ mẫu đến yêu thương mình. Cho dù đã nhiều năm như vậy, bản thân đã cố gắng không nghĩ đến nữa, nhưng khi nghe được có người nguyện ý giúp nàng tìm phụ mẫu, Lệ Ảnh Yên lại kích động từ trong đáy lòng. Huống chi người này là hoàng thượng An Nam quốc, nếu ông ta đáp ứng trợ giúp mình tìm phụ mẫu, vậy nhất định sẽ tìm được.
Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên kích động muốn nói chuyện, lời nói lại mắc kẹt ở trong cổ họng, cường ngạnh không phát ra tiếng được.
Thấy cảm xúc trong mắt Lệ Ảnh Yên đã biến hóa, Tiêu Hạo Thiên mới biết, tiểu nha đầu này vẫn rất khát vọng tìm được phụ mẫu của mình.
"Đến, Cẩu Đản ngoan, nói cho trẫm biết, chuyện có liên quan đến thân thế của ngươi, trẫm nhất định dốc hết toàn lực giúp ngươi tìm được phụ mẫu của mình!"
"Thật... Thật không?"
Lệ Ảnh Yên không thể tin run giọng hỏi, một đôi mắt trong suốt như làn nước đều là vui mừng khôn xiết.
"Ừ, thật sự, là thật!"
"Được, vậy ta nói!"
- - phân cách tuyến - -
Lệ Ảnh Yên tận lực nói hết thân thế của mình cho Tiêu Hạo Thiên, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn nhưng về khối ngọc tím trên người, Lệ Ảnh Yên vẫn không nói cho ông.
Không phải là không muốn nói với ông ta, chỉ là trong lòng rõ ràng có một tiếng nói nhắc nhở lý trí của nàng, đừng nói bí mật của khối ngọc tím này cho người khác!
Đợi khi trở lại dịch đình từ chỗ hoàng thượng, Lệ Ảnh Yên thật sự cảm thấy tâm lực hết sức mệt mỏi, loại cảm giác rất mệt mỏi này đè ép thần kinh của nàng.
Bận rộn rửa mặt một phen, Lệ Ảnh Yên liền chuẩn bị đi vào giấc ngủ. Đang tính đóng cửa, một đạo bóng dáng liền chế trụ cổ tay của nàng từ phía sau.
Lực đạo mạnh mẽ lôi kéo, Lệ Ảnh Yên liền ngã vào trong một vòng tay ấm áp.
Chưa kịp định hồn, Lệ Ảnh Yên ngoái đầu lại liền nhìn thấy, là - - Tiêu Dung Diệp.
Còn chưa kịp đẩy Tiêu Dung Diệp ra, nụ hôn mãnh liệt liền đè ép lên!
"Ưm!"
Bị lực đạo mạnh mẽ mút lấy đôi môi của mình, thân thể gầy yếu của Lệ Ảnh Yên run lên. Ngay sau đó, lưỡi to linh động liền chui vào trong khoang miệng của nàng, quấn quít lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, khuấy đảo đến long trời lở đất.
Tiêu Dung Diệp không biết bản thân đã mê luyến đôi môi của nàng từ lúc nào, hoangdung_๖ۣۜdiendanlequydncm cánh môi mềm mại như là bánh ngọt phượng lê thơm mềm, khiến bản thân biết rõ có độc, lại si mê nghiện uống rượu độc để giải khát!
Hấp mút triền miên thật sâu, Tiêu Dung Diệp mới quyến luyến không tha rời khỏi cánh môi bị hôn đến sưng đỏ của Lệ Ảnh Yên, sợi chỉ bạc theo đó được kéo ra, Tiêu Dung Diệp thõa mãn liếm một cái.
"Hương vị của nàng thật sự là cực kỳ tuyệt vời, khiến ta không muốn buông ra!"
Ngón tay dài lười nhác nhẹ lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên, như là bút lông tinh tế phác họa hình dáng lớn cỡ bàn tay này.
"Không phải ngươi đi rồi ư? Sao... sao lại còn xuất hiện ở nơi này?"
Đối với đụng chạm của hắn, tuy rằng Lệ Ảnh Yên rất là chán ghét, nhưng càng khiến nàng tò mò hơn là không phải nam cặn bã này trốn đi từ cửa sổ rồi mà, sao còn có thể trở về?
"Rất hiếu kỳ phải không? Ta đây nói cho nàng biết! Kỳ thực - - từ đầu ta đã không đi!"
Đôi mắt đen sáng của Tiêu Dung Diệp lóe ra ánh sáng sắc bén, một đôi mắt ưng liếc nhìn vẻ mặt không ngừng né tránh của nữ cặn bã!
"Ta chỉ là mở cửa sổ mà thôi, thực tế chính là ta trốn ở sau bình phong. Chuyện chỉ đơn giản như vậy, đã hiểu chưa?"
Nói xong, ngón tay dài của Tiêu Dung Diệp lại lần nữa nắm giữ cằm Lệ Ảnh Yên, quay về phía cánh môi của mình, muốn hôn nàng thêm lần nữa.
Nhưng bị Lệ Ảnh Yên nhanh chóng đẩy thân thể cao ngất của mình ra.
"Gì chứ? Còn muốn chiếm tiện nghi của ta, ta nói này, sao tính dục của nam cặn bã ngươi lại tràn đầy như vậy hả?"
"Ta chỉ muốn hôn nàng, có quan hệ gì với tính dục? Chẳng lẽ, nàng muốn có chút quan hệ gì với ta ư?"
Tiêu Dung Diệp tiến sát vào Lệ Ảnh Yên, hơi nghiêng mặt, vẻ mặt đều là hơi thở lưu manh.
"Tiêu Dung Diệp, ngươi quả nhiên không có tiết tháo đến cực hạn rồi! Sao phụ mẫu ngươi lại tạo ra một người đần độn như ngươi chứ? Thật sự là rất có dũng khí đó!"
"Ta không tiết tháo đến không cực hạn? Là nữ cặn bã nàng rơi tiết tháo xuống tới mười tám tầng địa ngục rồi. Còn nữa, ta đoán nàng mới là người phụ mẫu không dụng tâm tạo ra!"
Đối mặt với lời nói khiêu chiến của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp tự nhiên là không thể bại bởi nàng, nếu không mình há mồm chính là quá dài rồi!
Thấy Tiêu Dung Diệp không có tiết tháo đến không có giới hạn, Lệ Ảnh Yên lười so đo với hắn.
"Thôi, nhìn phân thượng cánh tay đã tàn tật của ngươi, ta lười so đo với ngươi!"
"Cái gì? Nói ta là tàn tật?"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp lôi kéo cánh tay Lệ Ảnh Yên, chính là vừa lay vừa nói liên tục.
Mà Lệ Ảnh Yên đã im lặng, mắt điếc tai ngơ với lời nói của Tiêu Dung Diệp.
Thấy Lệ Ảnh Yên không nói chuyện, Tiêu Dung Diệp cảm giác mình dùng võ mồm cũng không có ý tứ gì, cũng không tiếp tục nói chuyện nữa.
Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp như nghĩ tới cái gì, xoay thân thể Lệ Ảnh Yên lại, lần nữa hỏi.
"Đúng rồi, phụ hoàng ta tìm nàng làm cái gì?"
"Có một xu quan hệ gì với ngươi sao? Bắt chó đi cày xen vào việc của người khác!"
Lệ Ảnh Yên khoanh tay trước ngực, giống như lưu manh trừng mắt nhìn Tiêu Dung Diệp.
"Không nói với ta phải không? Hiện tại ta liền muốn nàng!"
- - - - - -