Sau lần hộc máu trước, Tiêu Dung Diệp còn chưa khỏi hẳn bệnh tình, nhưng khi nhận được tin nói là tìm được Lệ Ảnh Yên, hắn liền không quan tâm gì cả, cấp tốc tới rồi.
Mà trùng hợp nhìn thấy cảnh Dư Văn Diên muốn giết Lệ Ảnh Yên, không biết vì sao, cho dù trước đó Lệ Ảnh Yên đối xử với hắn như vậy, nhưng giờ phút này Tiêu Dung Diệp vẫn muốn cứu nàng.
Mà việc ném đá về phía Dư Văn Diên đủ để chứng minh, hắn - - vẫn không bỏ nàng xuống được!
"Dư đại tướng quân thật là uy phong, đến mệnh lệnh của phụ hoàng cũng dám coi như là gió thoảng bên tai! Nếu bổn vương không đến, nói vậy loạn thần tặc tử này đã sớm là quỷ dưới đao của đại tướng quân rồi!"
Lời nói của Tiêu Dung Diệp như là sóng nước chẳng xao, từng chữ như cách không xuyên vào trong màng nhĩ của Lệ Ảnh Yên, trực tiếp vang lên "Ong ong",
"Mạt tướng không dám, Thần vương điện hạ khai ân! Ngàn vạn lần đừng bẩm báo với thánh thượng!"
Gương mặt Dư Văn Diên đầy sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng giữa trán, mắt đều là cầu xin tha thứ.
Thánh thượng đã phân phó chính là giữ người sống, mà vừa rồi bản thân suýt chút nữa giết ả thấp hèn này. Nếu để cho hoàng thượng biết, còn không cho rằng bản thân không để ý đến hoàng mệnh sao!
Nghĩ đến đây, Dư Văn Diên đến thở mạnh cũng không dám.
"Dư đại tướng quân chớ hoảng sợ, bổn vương chính là đề cập một câu thôi. Nếu đại tướng quân có công vụ trong người, còn không mau chấp hành!"
Từng chữ châu ngọc của Tiêu Dung Diệp nhàn hạ nói qua, giống như chuyện này không liên quan đến hắn chút nào.
"Mạt tướng không dám tranh công, Thần vương điện hạ giá lâm, công lao này vẫn là nhường điện hạ lĩnh đi!"
"Ha ha!"
Chợt cười nịnh nọt với Tiêu Dung Diệp.
Trong lòng không khỏi châm chọc, Dư Văn Diên này thật đúng là một tường cỏ, gặp gió lớn liền đổ.
"Nếu Dư đại tướng quân cho bổn vương nhân tình này, bổn vương cũng đành phải nhận. Người tới, bắt hai người bọn hắn lại."
Tiếng nói Tiêu Dung Diệp có chút âm dương quái khí, quả nhiên lời nói hăng hái kế tiếp của hắn lập tức làm cho Lệ Ảnh Yên đỏ mặt xấu hổ.
"A, đúng rồi, phải tách ra ở hai xe lao, bổn vương không hy vọng - - "
Phút chốc, con ngươi hẹp dài của Tiêu Dung Diệp chợt lóe, một đạo ánh lửa không sáng không tối xẹt qua đáy mắt - -
"Đôi cẩu nam nữ này sẽ làm việc trơ trẽn gì đó, bẩn mắt bổn vương!"
Ánh mắt thâm thúy luôn luôn lưu luyến ở trên thân thể bé nhỏ kia, chưa từng dời đi.
Quả nhiên lời nói kích thích lòng người đó của Tiêu Dung Diệp khiến Lệ Ảnh Yên nắm chặt tay nhỏ bé thành nắm đấm, âm thầm nắm ở bên sườn.
Binh lính tiến lên, đỡ Dư Văn Diên lên ngựa, mà Hoắc Thiếu Nghi cũng bị áp giải lên xe lao.
Khi binh lính muốn áp giải Lệ Ảnh Yên lên xe lao, Tiêu Dung Diệp chợt mở miệng nói - -
"Áp giải nàng tiến vào trong xe bổn vương!"
Nhìn thấy thế liền khiến cho Hoắc Thiếu Nghi luống cuống tay chân.
"Không, không thể. Yên Nhi, không thể, muội không thể lên xe của hắn!"
Không biết vì sao, Hoắc Thiếu Nghi cảm thấy lần này Tiêu Dung Diệp có mục đích. Hơn nữa là mang theo loại cảm giác trở lại đầy mạnh mẽ, cảm giác như vậy khiến hắn không an tâm.
Cảm thấy chỉ cần Lệ Ảnh Yên lên xe đó, chính là đưa dê vào miệng cọp. hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Hắn tuyệt đối không dám tiếp tục nghĩ nữa, như vậy sẽ hành hạ hắn đến chết.
"Hoắc Thiếu Nghi, hiện tại ngươi đã không phải phò mã gia, chỉ là một tù nhân thảm hại, ngươi cảm thấy ngươi còn có quyền nói chuyện sao? Người tới, đưa Dư đại tướng quân và nịnh thần tặc tử này hồi cung!"
Nhận được mệnh lệnh, binh lính không dám chậm trễ chút nào liền lên xe hồi cung, nhưng Hoắc Thiếu Nghi vẫn chưa từ bỏ ý định ở phía sau hô to - -
"Yên Nhi, muội chạy mau. Yên Nhi, đừng, đừng lên xe của hắn!"
Nhưng xe ngựa chạy rất nhanh, tiếng nói của Hoắc Thiếu Nghi càng lúc càng xa, chậm rãi biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Đợi xe ngựa đi rồi, thôn dân chạy nạn lại khôi phục yên tĩnh lúc trước.
Tiêu Dung Diệp tiến lên, đi đến trước thi thể của hai ông cụ chết ở dưới lưỡi dao, ngồi xổm người xuống, nhìn hai lão nhân nhi, vô cùng đau đớn.
Thật lâu sau, Tiêu Dung Diệp mới bình phục suy nghĩ đứng dậy, nói A Quân lấy ra 500 lượng bạc giao cho lão nhân trong thôn.
"Các vị yên tâm, ta sẽ không để hai lăo giả này uổng mạng, ta nhất định sẽ khiến kẻ giết người nợ máu phải trả bằng máu. Nơi này có chút ngân lượng, an táng hai vị lão giả, ngân lượng thừa lại, các ngươi giữ lại dùng đi!"
Tiếng nói của Tiêu Dung Diệp gần như kiềm nén muốn khóc, trầm đau kịch liệt nói qua.
Nhóm thôn dân ngẩng đầu nhìn nam tử sang trọng kia, giống như một vị thần giáng xuống. Cảm giác xúc động sùng bái này khiến trực giác của bọn họ cho rằng, nam tử này thật sự có thể dựa vào được.
Chỉ thấy Tiêu Dung Diệp xoay người, bước tiếp bước chân tao nhã đến gần Lệ Ảnh Yên, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m bàn tay to chế trụ hai vai của nàng, chặn ngang ôm lấy, đi về phía xe ngựa.
Giờ phút này, bộ dáng yên tĩnh của Lệ Ảnh Yên giống một con rối gỗ. Nàng không có giãy dụa, tùy ý Tiêu Dung Diệp cường thế ôm lấy bản thân như vậy.
Có lẽ nàng chết lặng như vậy sẽ giúp bản thân không chịu sự tàn phá của hắn.
Sau khi bị ôm lên xe ngựa, Tiêu Dung Diệp đặt nàng ở trên ghế, tiếp đó hai tay chống ở hai bên thân thể của nàng.
Giờ phút này Lệ Ảnh Yên dịu ngoan giống con mèo nhỏ, co rút ở một góc, trong con ngươi trong suốt là một mảnh trống rỗng, không có thần sắc gì.
Nhìn thấy bộ dạng này của Lệ Ảnh Yên, trong lòng Tiêu Dung Diệp run lên, nàng - - giống như lại gầy đi rồi!
Nhưng không đến một lát, trong lòng có một âm thanh khác lôi kéo suy nghĩ của nàng, để nàng không cần che giấu tình cảm mạc danh kỳ diệu của mình nữa.
Ngón tay dài khẽ nắm giữ cái cằm mềm yếu của Lệ Ảnh Yên, tiến đến gần nàng, gằn từng tiếng - -
"Xem ra không có ta, cuộc sống của nàng cũng không quá tệ!"
Chợt nghe đến lời nói châm chọc của Tiêu Dung Diệp, trong lòng Lệ Ảnh Yên đau xót, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m không biết vì sao cảm giác co rút đau đớn mơ hồ lại khiến nàng cảm thấy thật không tốt.
Đột nhiên Lệ Ảnh Yên ngước mắt, chống lại đồng tử thâm thúy như hắc diệu thạch này.
"Đúng! Không có ngươi, ta sống rất tốt! Thiếu Nghi ca ca đối với ta tốt lắm, ta và hắn đã trải qua thời gian vui vẻ nhất đời người!"
Nghe lời nói kích thích hắn như thế, phút chốc, bàn tay to đang giữ chặt cằm nàng của Tiêu Dung Diệp càng tăng thêm lực đạo.
Con ngươi đen khiếp người chợt lóe, nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của nàng, gằn từng tiếng - -
"Nói, có phải hắn chạm vào nàng rồi không?"
Ánh mắt khiếp người của Tiêu Dung Diệp gắt gao nhìn chăm chú hai tròng mắt, sợ bỏ qua ánh mắt hoảng loạn của nàng.
"Đúng, chạm rồi, hơn nữa một đêm năm lần!"
Lệ Ảnh Yên trợn tròn mắt nói dối, nàng không dám chuyển động ánh mắt, sợ tiết lộ ra cảm xúc bị che giấu