"Cẩu Đản, nếu trẫm muốn gả ngươi cho Dung Diệp hoặc Thiếu Nghi. Trong hai người bọn họ, ngươi sẽ chọn ai?"
Quả nhiên, lời nói của Tiêu Hạo Thiên giống như một tia sấm rền, nổ vang cả đám người. Không chỉ có có Lệ Ảnh Yên kinh ngạc đến ngây người, còn có Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi ở bên cạnh.
Sắc mặt vài đương sự lập tức thay đổi, biểu cảm giống như là ăn cứt chó.
"Hoàng, hoàng thượng, ngài... đùa ư?"
Giữa trán Lệ Ảnh Yên gần như bốc lên hắc tuyến, cả trái tim đều đang run rẩy kịch liệt.
"Chính cái gọi là quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên, trẫm làm sao có thể đùa giỡn với nữ hài tử đây? Trẫm hỏi ngươi rất nghiêm túc!"
Vừa nghe đến hoàng thượng nói không đùa giỡn với mình, Lệ Ảnh Yên lập tức bị dọa đến mềm chân, đầu đều là tiếng "ong ong", suýt nữa ngã nhào trên đất.
"Hoàng thượng, này..."
"Không cần thẹn thùng, ngươi thành thật trả lời trẫm là tốt rồi!"
Thành thật trả lời ông ta sao? Lệ Ảnh Yên cảm giác bản thân chính là thịt bị kẹp giữa dao thớt, đây là muốn nàng trả lời như thế nào.
Thích Hoắc Thiếu Nghi, ông để công chúa bảo bối của ông từ hôn như thế nào?
Thích Tiêu Dung Diệp? Đây hóa ra là chuyện cười ở ranh giới khai quốc sao. Thích đầu heo cũng không thể thích nam cặn bã kia, huống chi bản thân đã cực kỳ thất vọng với hắn.
Nhìn sắc mặt rối rắm của Lệ Ảnh Yên, hai đại nam nhân đã gấp đến độ lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.
Không biết từ lúc nào, lại có thể vì một nữ nhân mà để ý thua bởi đối phương!
Lệ Ảnh Yên cảm giác mình đâm lao phải theo lao, thích ai cũng sẽ khiêu chiến tôn nghiêm của người còn lại.
Hiện tại Tiêu Dung Diệp đã bởi vì chuyện của mình mà giận đỏ mắt, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn nếu không chọn hắn, không biết còn nhận được loại trả thù gì đây? Nếu chọn hắn, lương tâm của mình lại bất an.
Lệ Ảnh Yên luôn luôn cảm thấy bản thân thích chính là Hoắc Thiếu Nghi, nhưng sau khi Tiêu Dung Diệp xuất hiện, cái gọi là kiên trì đều tan rã. Nàng không biết tình cảm của mình với hai nam tử này là gì? Thậm chí hoài nghi rốt cuộc mình còn có thể giống như năm năm trước, kiên định không dời thích Hoắc Thiếu Nghi không?
Đúng lúc Lệ Ảnh Yên do dự, Lâm Đức - tổng quản thái giám tiến vào bẩm báo - -
"Khởi bẩm hoàng thượng, Ý phi nương nương và Uyển Nhu công chúa cầu kiến!"
Nghĩ đến đôi mẫu tử này biết hai nhân vật chính bỏ trốn đã trở lại, lần này đến cũng vì tìm hiểu nguyên nhân lúc trước. Dù sao đêm đó đại náo Bích Tiêu cung, hai người các nàng cũng là người bị hại.
Nghĩ đến đây, Tiêu Hạo Thiên liền khoác tay, ý bảo mẫu tử hai người đi vào.
Vào Thiên Điện, mẫu tử Ý phi liếc mắt liền thấy bóng dáng nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên đang núp ở trong góc, nàng cúi đầu, hoàn toàn nhìn không thấy sắc mặt biến hóa.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện đêm đó, mắt sắc của mẫu tử hai người lập tức trở nên sắc bén như hỏa.
Nếu ánh mắt mẫu tử hai người các nàng là cung tiễn, giờ phút này Lệ Ảnh Yên đã sớm vỡ nát, vạn tên xuyên tim rồi.
Nghĩ đến hoàng thượng còn ở chỗ này, mẫu tử hai người liền thu hồi ánh mắt oán độc, di0en-da14n.le9.quy76.d00n chắp tay hành lễ nói với hoàng thượng - -
Mà Tiêu Uyển Nhu chậm chạp không di chuyển, thậm chí đang ở trong trạng thái cứng ngắc nhìn chằm chằm vào thân hình thẳng tắp nào đấy.
Tiêu Hạo Thiên không ngốc, tự nhiên biết nữ nhi này đang nhìn cái gì.
Kỳ thực từ lúc Tiêu Uyển Nhu vừa vào cửa, ánh mắt liền luôn lưu luyến ở trên người Hoắc Thiếu Nghi, chưa từng rời đi chút nào.
Tiêu Hạo Thiên thấy hòn ngọc quý trên tay của mình không chịu ngồi xuống, chỉ mắt sắc mang theo thê lương nhìn Hoắc Thiếu Nghi một thân tù phục đang quỳ trên mặt đất. Tâm, cũng co rút đau đớn.
Dù sao cũng là hòn ngọc quý trên tay của mình, người thân thiết của mình, thấy Tiêu Uyển Nhu vì một nam tử lo được lo mất như thế, người làm phụ thân, làm nương đều sẽ đau lòng.
"Uyển Nhu, nghĩ cái gì đấy? Đến ngồi xuống chỗ này với phụ hoàng!"
Nói xong, Tiêu Hạo Thiên liền chỉ vào chỗ trống bên người, ý bảo Tiêu Uyển Nhu ngồi xuống.
Nhưng Tiêu Uyển Nhu không chịu? Nam tử mình yêu bị phạt quỳ ở nơi đó, nàng làm sao có thể an tâm ngồi xuống đây!
"Phụ hoàng, thỉnh ngài để hắn đứng lên, bằng không Uyển Nhu nguyện quỳ gối không dậy!"
Thấy Tiêu Uyển Nhu không ương ngạnh xảo quyệt như trước kia, giờ phút này khuôn mặt đều là vẻ chắc chắn và kiên định không dời, mọi người đều kinh hãi, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m nhất là Hoắc Thiếu Nghi.
"Uyển Nhu, nàng, nàng làm cái gì vậy?"
Hoắc Thiếu Nghi dùng giọng nói khàn khàn chất vấn, tiếng nói hữu khí vô lực này lộ ra gợn sóng đau lòng nhàn nhạt.
Nhìn thấy Tiêu Uyển Nhu im lặng không nói, đôi mắt ngập nước chỉ không ngừng chớp mắt nhìn mình, tâm Hoắc Thiếu Nghi lập tức giống như là bị đao đâm sinh đau.
Mà một màn này cũng khiến Lệ Ảnh Yên tò mò nâng mắt lên, chỉ thấy Tiêu Uyển Nhu lại có thể vì Hoắc Thiếu Nghi nguyện ý quỳ thân thể tôn quý, bồi ở bên người hắn, cùng nhận trừng phạt.
Nhìn đến đây, Lệ Ảnh Yên trực tiếp cảm giác không bằng. Bản thân luôn miệng nói vẫn luôn thích Hoắc Thiếu Nghi, nhưng mình đã làm gì cho hắn chứ?
Trái lại vẫn là Tiêu Uyển Nhu không tiếc dẫm tôn nghiêm ở dưới chân, cùng gánh chịu khó khăn với Hoắc Thiếu Nghi.
Nhất thời, cảm giác chua xót dâng lên trong ngực, khiến Lệ Ảnh Yên đau lòng không thôi.
"Uyển Nhu, con làm cái gì vậy? Không đáng giá, mau đứng lên, nghe lời mẫu phi!"
Ý phi sốt ruột cho ái nữ, thấy Tiêu Uyển Nhu mấy ngày nay vì Hoắc Thiếu Nghi không nuốt nổi cơm, cả người đều trở nên gầy yếu, Ý phi vô cùng đau đớn tiến lên, một phen nâng cánh tay nàng lên, muốn để nàng đứng lên.
"Không, mẫu phi, tha thứ nữ nhi lần này không nghe lời!"
Nói xong, Tiêu Uyển Nhu cố chấp đẩy Ý phi ra, cứng rắn một lòng bồi ở bên cạnh Hoắc Thiếu Nghi.
Thấy nữ nhi của mình vì một kẻ phụ tình cố chấp như thế, hoàng thượng và Ý phi cũng không muốn nói cái gì nữa.
Nhưng có một số việc nên giải quyết hoặc là phải giải quyết, chuyện kéo dài quá lâu sẽ chỉ làm tình thế càng thêm nghiêm trọng, chẳng bằng sớm xử lý mới tốt.
Tiêu Hạo Thiên sửa sang lại một chút suy nghĩ hỗn độn của bản thân, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn lại lần nữa dùng giọng nói già nua hỏi - -
"Cẩu Đản, vấn đề mà trẫm hỏi ngươi, ngươi nghĩ như thế nào? Hai người bọn họ, rốt cuộc ngươi thích ai hơn?"
Lại lần nữa bị chất vấn vấn đề lúc trước, trong lòng Lệ Ảnh Yên càng thêm hoảng loạn, vốn không có Tiêu Uyển Nhu thì hoàn hảo, nhìn thấy nàng ta xuất hiện, khiến Lệ Ảnh Yên càng thêm khó có thể trả lời rồi.
Nàng không có khả năng lại lựa chọn Hoắc Thiếu Nghi, như vậy rất không công bằng với Tiêu Uyển Nhu. Tuy rằng bản thân không thích Tiêu Uyển Nhu, nhưng cũng không thể cho rằng mối tình si của nàng ta là thứ không đáng giá.
Nếu lựa chọn Tiêu Dung Diệp, đây chẳng phải là bán đứng lương tâm của mình ư?
Lệ Ảnh Yên suy trước nghĩ sau, nhàn nhạt trả lời hoàng thượng - -
"Cẩu Đản không thích ai hết, định hướng tình dục của Cẩu Đản không bình thường, Cẩu Đản thích nữ!"
Ở trường hợp chính thức như vậy, Lệ Ảnh Yên lại có thể trái lương tâm nói một câu ô nhục nhân cách mình nhất.
Quả nhiên lời nói của Lệ Ảnh Yên làm Tiêu Hạo Thiên cả kinh nhíu mày núi.
"Ngươi xác định, ngươi đều không thích ai trong hai người sao?"
Tiêu Hạo Thiên lại lần nữa không thể tin hỏi, cả trái tim đều run rẩy lên theo.
"Vâng, Cẩu Đản không thích ai trong hai người!"
Lệ Ảnh Yên lại lần nữa trảm đinh chặt sắt nói một câu.
Dưới loại tình huống này, nàng tự nhiên là không thể lựa chọn ai, di0en-da14n.le9.quy76.d00n bằng không tổn thương không chỉ một người đơn giản như vậy.
"Không, Yên Nhi, nàng làm sao có thể trợn tròn mắt nói lời bịa đặt? Nàng thích ta, ta còn nhớ rõ, mỗi một câu nàng nói với ta! Huống chi, cho dù nàng không thích ta, nàng cũng không thể ô nhục nhân cách của chính mình?"
Không biết vì sao, nghe được Lệ Ảnh Yên nói như vậy để ô nhục nhân cách của chính mình, Hoắc Thiếu Nghi theo bản năng liền mở miệng ngắt lời Lệ Ảnh Yên.
Nghe được lời nói rít gào như lang tựa hổ của Hoắc Thiếu Nghi, ánh mắt Tiêu Uyển Nhu càng thêm thống khổ.
Quả nhiên, toàn bộ lòng của Hoắc Thiếu Nghi vẫn ở trên người tiểu nữ tử này.
Tiêu Uyển Nhu không khỏi tan nát cõi lòng, nàng chưa từ bỏ ý định, vẫn là khàn giọng chất vấn Hoắc Thiếu Nghi một câu - -
"Thiếu Nghi, nói với ta, giữa ta và nàng, chàng - - thích ai?"
Hoắc Thiếu Nghi bị hỏi câu này, lập tức trầm mặc.
Mà người ở đây cũng đều im lặng, đều đợi đáp án từ miệng của Hoắc Thiếu Nghi, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m có thể khiến cho Tiêu Uyển Nhu vui vẻ, cũng có thể nhường Tiêu Uyển Nhu ưu sầu.
"Uyển Nhu, đừng hận ta, ta không thể làm trái tâm của ta. Thực xin lỗi, ta thích chính là Yên Nhi!"
Hoắc Thiếu Nghi vừa nói ra khỏi miệng, Tiêu Uyển Nhu lập tức cảm thấy long trời lở đất, trong thế giới của nàng biến thành một mảnh đen tối tĩnh mịch.
Quả nhiên, hắn thích vẫn nàng ta, Tiêu Uyển Nhu cảm thấy bản thân tồn tại chính là một chê cười. Thời niên thiếu kinh hoảng liếc mắt một cái liền khiến bản thân chôn giấu tình yêu say đắm cuồng dại mười năm, cuối cùng lại nhận được một câu "Thực xin lỗi, ta thích chính là Yên Nhi!"
Một khắc này, Tiêu Uyển Nhu khóc không ra nước mắt, dường như phát điên cười ha hả càn rỡ - -
"Ha ha... ha ha..."
Sau một trận cười to điên cuồng, Tiêu Uyển Nhu vô cùng đau đớn, suy nghĩ hỗn độn gì đó đều biến thành một chữ chết - - đáng sợ!
Nghĩ đến đây, tiến vài bước xa, lấy con dao trên bàn cách mình không xa, nhẫn tâm cứa cổ tay của mình - -
Nhất thời máu tươi bắn ra, màu đỏ đậm tràn đầy trong đôi mắt của mỗi một người ở đây.
"Uyển Nhu!"
Tiếng nói kinh hô của Hoắc Thiếu Nghi vừa ra khỏi miệng, thân thể Tiêu Uyển Nhu tựa như cánh hoa anh đào rơi xuống đất.
Thấy thân thể Tiêu Uyển Nhu ngã xuống, Hoắc Thiếu Nghi không chút suy nghĩ liền xông lên - -
Đến Thái Y viện, Diên nhi nói lại tình huống đại khái của Lệ Ảnh Yên với Lộ Lệ.
Diên nhi vừa mới nói xong, Lộ Lệ liền tràn đầy tức giận nắm tay lại thật chặt.
Không khỏi rủa thầm một câu ở trong lòng: "Nam cặn bã họ Tiêu rất có tiền đồ, gà con biến thành hùng ưng rồi!"
Lộ Lệ vội vàng cho mấy phương thuốc, lại dặn dò Diên nhi một vài lời, rồi mới để cho nàng trở về Dịch Đình.
Diên nhi về tới Dịch Đình, vừa vào cửa lại thấy Tiêu Dung Diệp dựa ở bên giường, ôm sát thân thể suy yếu của Lệ Ảnh Yên.
Không có khiếp sợ như lúc ban đầu, Diên nhi thu lại ánh mắt tiến lên, nói khẽ: "Thần vương điện hạ, nô tì đã trở lại!"
Nghe được giọng nói Diên nhi, Tiêu Dung Diệp cũng không có ngẩng đầu, chỉ là hơi hơi gật đầu, ngón tay dài tiếp tục quyến luyến vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tro tàn của Lệ Ảnh Yên.
"Lộ thái y nói như thế nào?"
"Hồi bẩm vương gia, Lộ thái y chỉ đưa cho nô tì mấy phương thuốc, dặn dò nô tì một vài việc cần chú ý, còn về bệnh tình của Cẩu Đản thì không có nói một câu nào với nô tì!"
Diên nhi vừa nói ra khỏi miệng, đầu ngón tay của Tiêu Dung Diệp hơi ngừng lại, con ngươi đen lạnh lùng cũng co rút lại rất nhanh.
"Diên nhi, ngươi tới chiếu cố Cẩu Đản, bổn vương có việc ra ngoài một chuyến!"
Nói xong, động tác thong thả đặt thân thể Lệ Ảnh Yên nằm thẳng ở trên giường.
Xoay người liền muốn ra cửa, vừa tới cửa, đột nhiên giống như nghĩ tới cái gì, xoay người, đôi mắt chợt dâng lên vẻ rét lạnh.
"Diên nhi, có một số việc..."
"Vương gia không nói, Diên nhi cũng biết!"
Làm nô tì tất nhiên phải học đoán tâm tư chủ tử, như vậy mới có thể nhận được tán thưởng của chủ tử. Diên nhi không ngốc, đã sớm đoán được Tiêu Dung Diệp muốn nói cái gì với mình.
Thần vương gia cơ trí thông tuệ như vậy, tự nhiên là sợ miệng mình không kín, để lộ tiếng gió.
Vì không để cung nhân nghi ngờ, Tiêu Dung Diệp phái nô tài gọi Lộ Lệ vào đình hóng mát phía sau núi giả trong Ngự Hoa Viên.
Lộ Lệ mới vừa vào trong đình hóng mát, Tiêu Dung Diệp liền tiến lên, một phen kéo lấy cổ áo của hắn.
"Không nói với Diên nhi bệnh tình của nàng, ngươi tính tự mình nói với ta ư? Còn tính toán dẫn ta rời khỏi bên cạnh nàng sao?"
Trong đôi mắt sáng của Tiêu Dung Diệp tràn đầy tức giận, đều là lửa mạnh không thể che giấu, mắt ưng đỏ như lửa, mà trong mắt thâm thúy đều là một mảnh rét lạnh tĩnh mịch.
"Đáng chết, ngươi cứ như vậy không hy vọng ta có liên quan gì với nàng sao?"
Tiêu Dung Diệp không kiềm chế nổi, lực đạo nắm chặt cổ áo Lộ Lệ tăng thêm vài phần. Tuấn nhan xanh mét, hoàn toàn không chút che giấu phẫn nộ.
"Ngươi nói ngươi phát thần kinh cái gì hả?"
Lộ Lệ cũng nóng nảy, nắm lấy cổ tay Tiêu Dung Diệp, lực đạo mạnh mẽ lôi kéo.
Kéo gông cùm xiềng xiếc của Tiêu Dung Diệp ra, Lộ Lệ đưa tay chỉ vào Tiêu Dung Diệp, nổi giận quát - -
"Tiêu Dung Diệp, ngươi không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc như thế, hôm nay ngươi là vì người nữ tử đó mà bại lộ tất cả cảm xúc của ngươi. Đáng chết, ngươi có nghĩ tới đây rất có khả năng trở thành nhược điểm trí mạng, sẽ bị người khác kiềm chế ngươi hay không?"
Lộ Lệ vừa nói như thế, thân thể hùng ưng của Tiêu Dung Diệp run lên.
Mỗi câu nói của Lộ Lệ đều không có sai, hiện tại có bao nhiêu người muốn thấy hắn và Ý phi bị chê cười, nhưng mấy năm nay đều không để cho bọn họ nắm giữ được nhược điểm. Nhưng hiện tại bản thân lại có thể bại lộ nhược điểm của mình, nếu để cho gia tộc hoàng hậu bắt lấy nhược điểm, hắn và mẫu phi còn lấy cái gì đấu với người khác.
Nhưng dù sao Tiêu Dung Diệp cũng là người lý trí, hắn sẽ không cho phép có người lấy Lệ Ảnh Yên đến uy hiếp mình. Cho dù chết, cũng tuyệt không cho phép.
Tiêu Dung Diệp hít sâu mấy hơi, muốn để lòng dạ bản thân bình tĩnh lại. Chốc lát, một bộ dáng nghiêm trang nói qua với Lộ Lệ - -
"Vậy tại sao ngươi không chịu nói cho Diên nhi về bệnh tình của Cẩu Đản?"
"Tiêu Dung Diệp, ta nói đầu ngươi bị đổ trì vào sao? Diên nhi kia là địch hay bạn, chúng ta đều không phân rõ, ta có thể nói bệnh tình cho nàng ta sao?"
Lộ Lệ tức giận liếc mắy nhìn Tiêu Dung Diệp một cái, nam cặn bã này thật đúng là gặp đúng người, thần kinh sẽ trở nên thô đến thiếu đầu óc.
"Ta... Ta..."
"Ta cái gì mà ta, không phải ta nói ngươi, Dung Diệp, tối hôm qua nam cặn bã ngươi làm quá độc ác đi, phía dưới của cô nương nhà người ta đều có dấu hiệu xé rách rồi! Đã chảy ra tơ máu! Mặc kệ thế nào, trong vòng bảy ngày không thể phát sinh chuyện phòng the lần nữa, ngươi khắc chế chút đi!"
Tâm đại phu như phụ mẫu, làm một thế hệ thần y, không chỉ có muốn học giết phú tế bần, càng muốn học che chở người bệnh, cho nên Lộ Lệ tất nhiên sẽ thiên vị bên yếu thế. Huống chi Lệ Ảnh Yên còn là nữ, điều này làm cho tâm Lộ Lệ - hoa hoa công tử này càng nảy sinh yêu thương.
"À? Như vậy..."
Nghe được lời nói của Lộ Lệ, Tiêu Dung Diệp nhíu mày, phiền chán nắm lấy tóc.
"Ta... không phải, nàng là nữ nhân của ta, ta nghĩ muốn nàng mà thôi... Cho nên liền..."
Tiêu Dung Diệp còn chưa nói xong, Lộ Lệ liền cường ngạnh ngắt lời hắn.
"Mẹ nó, nàng là nữ nhân của ngươi, vậy thì ngươi sẽ không cho nàng không bị thương à? Tiêu Dung Diệp, nam nhân như ngươi có chút kiến thức thông thường được không? Có nghĩ tới làm như vậy đối với cô nương nhà người ta có bao nhiêu tổn hại không? Ngươi thật đúng là một cầm thú mặc y phục!"
Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau! - Chapter 136
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Cẩu Đản, nếu trẫm muốn gả ngươi cho Dung Diệp hoặc Thiếu Nghi. Trong hai người bọn họ, ngươi sẽ chọn ai?"
Quả nhiên, lời nói của Tiêu Hạo Thiên giống như một tia sấm rền, nổ vang cả đám người. Không chỉ có có Lệ Ảnh Yên kinh ngạc đến ngây người, còn có Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi ở bên cạnh.
Sắc mặt vài đương sự lập tức thay đổi, biểu cảm giống như là ăn cứt chó.
"Hoàng, hoàng thượng, ngài... đùa ư?"
Giữa trán Lệ Ảnh Yên gần như bốc lên hắc tuyến, cả trái tim đều đang run rẩy kịch liệt.
"Chính cái gọi là quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên, trẫm làm sao có thể đùa giỡn với nữ hài tử đây? Trẫm hỏi ngươi rất nghiêm túc!"
Vừa nghe đến hoàng thượng nói không đùa giỡn với mình, Lệ Ảnh Yên lập tức bị dọa đến mềm chân, đầu đều là tiếng "ong ong", suýt nữa ngã nhào trên đất.
"Hoàng thượng, này..."
"Không cần thẹn thùng, ngươi thành thật trả lời trẫm là tốt rồi!"
Thành thật trả lời ông ta sao? Lệ Ảnh Yên cảm giác bản thân chính là thịt bị kẹp giữa dao thớt, đây là muốn nàng trả lời như thế nào.
Thích Hoắc Thiếu Nghi, ông để công chúa bảo bối của ông từ hôn như thế nào?
Thích Tiêu Dung Diệp? Đây hóa ra là chuyện cười ở ranh giới khai quốc sao. Thích đầu heo cũng không thể thích nam cặn bã kia, huống chi bản thân đã cực kỳ thất vọng với hắn.
Nhìn sắc mặt rối rắm của Lệ Ảnh Yên, hai đại nam nhân đã gấp đến độ lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.
Không biết từ lúc nào, lại có thể vì một nữ nhân mà để ý thua bởi đối phương!
Lệ Ảnh Yên cảm giác mình đâm lao phải theo lao, thích ai cũng sẽ khiêu chiến tôn nghiêm của người còn lại.
Hiện tại Tiêu Dung Diệp đã bởi vì chuyện của mình mà giận đỏ mắt, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn nếu không chọn hắn, không biết còn nhận được loại trả thù gì đây? Nếu chọn hắn, lương tâm của mình lại bất an.
Lệ Ảnh Yên luôn luôn cảm thấy bản thân thích chính là Hoắc Thiếu Nghi, nhưng sau khi Tiêu Dung Diệp xuất hiện, cái gọi là kiên trì đều tan rã. Nàng không biết tình cảm của mình với hai nam tử này là gì? Thậm chí hoài nghi rốt cuộc mình còn có thể giống như năm năm trước, kiên định không dời thích Hoắc Thiếu Nghi không?
Đúng lúc Lệ Ảnh Yên do dự, Lâm Đức - tổng quản thái giám tiến vào bẩm báo - -
"Khởi bẩm hoàng thượng, Ý phi nương nương và Uyển Nhu công chúa cầu kiến!"
Nghĩ đến đôi mẫu tử này biết hai nhân vật chính bỏ trốn đã trở lại, lần này đến cũng vì tìm hiểu nguyên nhân lúc trước. Dù sao đêm đó đại náo Bích Tiêu cung, hai người các nàng cũng là người bị hại.
Nghĩ đến đây, Tiêu Hạo Thiên liền khoác tay, ý bảo mẫu tử hai người đi vào.
Vào Thiên Điện, mẫu tử Ý phi liếc mắt liền thấy bóng dáng nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên đang núp ở trong góc, nàng cúi đầu, hoàn toàn nhìn không thấy sắc mặt biến hóa.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện đêm đó, mắt sắc của mẫu tử hai người lập tức trở nên sắc bén như hỏa.
Nếu ánh mắt mẫu tử hai người các nàng là cung tiễn, giờ phút này Lệ Ảnh Yên đã sớm vỡ nát, vạn tên xuyên tim rồi.
Nghĩ đến hoàng thượng còn ở chỗ này, mẫu tử hai người liền thu hồi ánh mắt oán độc, di0en-da14n.le9.quy76.d00n chắp tay hành lễ nói với hoàng thượng - -
Mà Tiêu Uyển Nhu chậm chạp không di chuyển, thậm chí đang ở trong trạng thái cứng ngắc nhìn chằm chằm vào thân hình thẳng tắp nào đấy.
Tiêu Hạo Thiên không ngốc, tự nhiên biết nữ nhi này đang nhìn cái gì.
Kỳ thực từ lúc Tiêu Uyển Nhu vừa vào cửa, ánh mắt liền luôn lưu luyến ở trên người Hoắc Thiếu Nghi, chưa từng rời đi chút nào.
Tiêu Hạo Thiên thấy hòn ngọc quý trên tay của mình không chịu ngồi xuống, chỉ mắt sắc mang theo thê lương nhìn Hoắc Thiếu Nghi một thân tù phục đang quỳ trên mặt đất. Tâm, cũng co rút đau đớn.
Dù sao cũng là hòn ngọc quý trên tay của mình, người thân thiết của mình, thấy Tiêu Uyển Nhu vì một nam tử lo được lo mất như thế, người làm phụ thân, làm nương đều sẽ đau lòng.
"Uyển Nhu, nghĩ cái gì đấy? Đến ngồi xuống chỗ này với phụ hoàng!"
Nói xong, Tiêu Hạo Thiên liền chỉ vào chỗ trống bên người, ý bảo Tiêu Uyển Nhu ngồi xuống.
Nhưng Tiêu Uyển Nhu không chịu? Nam tử mình yêu bị phạt quỳ ở nơi đó, nàng làm sao có thể an tâm ngồi xuống đây!
"Phụ hoàng, thỉnh ngài để hắn đứng lên, bằng không Uyển Nhu nguyện quỳ gối không dậy!"
Thấy Tiêu Uyển Nhu không ương ngạnh xảo quyệt như trước kia, giờ phút này khuôn mặt đều là vẻ chắc chắn và kiên định không dời, mọi người đều kinh hãi, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m nhất là Hoắc Thiếu Nghi.
"Uyển Nhu, nàng, nàng làm cái gì vậy?"
Hoắc Thiếu Nghi dùng giọng nói khàn khàn chất vấn, tiếng nói hữu khí vô lực này lộ ra gợn sóng đau lòng nhàn nhạt.
Nhìn thấy Tiêu Uyển Nhu im lặng không nói, đôi mắt ngập nước chỉ không ngừng chớp mắt nhìn mình, tâm Hoắc Thiếu Nghi lập tức giống như là bị đao đâm sinh đau.
Mà một màn này cũng khiến Lệ Ảnh Yên tò mò nâng mắt lên, chỉ thấy Tiêu Uyển Nhu lại có thể vì Hoắc Thiếu Nghi nguyện ý quỳ thân thể tôn quý, bồi ở bên người hắn, cùng nhận trừng phạt.
Nhìn đến đây, Lệ Ảnh Yên trực tiếp cảm giác không bằng. Bản thân luôn miệng nói vẫn luôn thích Hoắc Thiếu Nghi, nhưng mình đã làm gì cho hắn chứ?
Trái lại vẫn là Tiêu Uyển Nhu không tiếc dẫm tôn nghiêm ở dưới chân, cùng gánh chịu khó khăn với Hoắc Thiếu Nghi.
Nhất thời, cảm giác chua xót dâng lên trong ngực, khiến Lệ Ảnh Yên đau lòng không thôi.
"Uyển Nhu, con làm cái gì vậy? Không đáng giá, mau đứng lên, nghe lời mẫu phi!"
Ý phi sốt ruột cho ái nữ, thấy Tiêu Uyển Nhu mấy ngày nay vì Hoắc Thiếu Nghi không nuốt nổi cơm, cả người đều trở nên gầy yếu, Ý phi vô cùng đau đớn tiến lên, một phen nâng cánh tay nàng lên, muốn để nàng đứng lên.
"Không, mẫu phi, tha thứ nữ nhi lần này không nghe lời!"
Nói xong, Tiêu Uyển Nhu cố chấp đẩy Ý phi ra, cứng rắn một lòng bồi ở bên cạnh Hoắc Thiếu Nghi.
Thấy nữ nhi của mình vì một kẻ phụ tình cố chấp như thế, hoàng thượng và Ý phi cũng không muốn nói cái gì nữa.
Nhưng có một số việc nên giải quyết hoặc là phải giải quyết, chuyện kéo dài quá lâu sẽ chỉ làm tình thế càng thêm nghiêm trọng, chẳng bằng sớm xử lý mới tốt.
Tiêu Hạo Thiên sửa sang lại một chút suy nghĩ hỗn độn của bản thân, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn lại lần nữa dùng giọng nói già nua hỏi - -
"Cẩu Đản, vấn đề mà trẫm hỏi ngươi, ngươi nghĩ như thế nào? Hai người bọn họ, rốt cuộc ngươi thích ai hơn?"
Lại lần nữa bị chất vấn vấn đề lúc trước, trong lòng Lệ Ảnh Yên càng thêm hoảng loạn, vốn không có Tiêu Uyển Nhu thì hoàn hảo, nhìn thấy nàng ta xuất hiện, khiến Lệ Ảnh Yên càng thêm khó có thể trả lời rồi.
Nàng không có khả năng lại lựa chọn Hoắc Thiếu Nghi, như vậy rất không công bằng với Tiêu Uyển Nhu. Tuy rằng bản thân không thích Tiêu Uyển Nhu, nhưng cũng không thể cho rằng mối tình si của nàng ta là thứ không đáng giá.
Nếu lựa chọn Tiêu Dung Diệp, đây chẳng phải là bán đứng lương tâm của mình ư?
Lệ Ảnh Yên suy trước nghĩ sau, nhàn nhạt trả lời hoàng thượng - -
"Cẩu Đản không thích ai hết, định hướng tình dục của Cẩu Đản không bình thường, Cẩu Đản thích nữ!"
Ở trường hợp chính thức như vậy, Lệ Ảnh Yên lại có thể trái lương tâm nói một câu ô nhục nhân cách mình nhất.
Quả nhiên lời nói của Lệ Ảnh Yên làm Tiêu Hạo Thiên cả kinh nhíu mày núi.
"Ngươi xác định, ngươi đều không thích ai trong hai người sao?"
Tiêu Hạo Thiên lại lần nữa không thể tin hỏi, cả trái tim đều run rẩy lên theo.
"Vâng, Cẩu Đản không thích ai trong hai người!"
Lệ Ảnh Yên lại lần nữa trảm đinh chặt sắt nói một câu.
Dưới loại tình huống này, nàng tự nhiên là không thể lựa chọn ai, di0en-da14n.le9.quy76.d00n bằng không tổn thương không chỉ một người đơn giản như vậy.
"Không, Yên Nhi, nàng làm sao có thể trợn tròn mắt nói lời bịa đặt? Nàng thích ta, ta còn nhớ rõ, mỗi một câu nàng nói với ta! Huống chi, cho dù nàng không thích ta, nàng cũng không thể ô nhục nhân cách của chính mình?"
Không biết vì sao, nghe được Lệ Ảnh Yên nói như vậy để ô nhục nhân cách của chính mình, Hoắc Thiếu Nghi theo bản năng liền mở miệng ngắt lời Lệ Ảnh Yên.
Nghe được lời nói rít gào như lang tựa hổ của Hoắc Thiếu Nghi, ánh mắt Tiêu Uyển Nhu càng thêm thống khổ.
Quả nhiên, toàn bộ lòng của Hoắc Thiếu Nghi vẫn ở trên người tiểu nữ tử này.
Tiêu Uyển Nhu không khỏi tan nát cõi lòng, nàng chưa từ bỏ ý định, vẫn là khàn giọng chất vấn Hoắc Thiếu Nghi một câu - -
"Thiếu Nghi, nói với ta, giữa ta và nàng, chàng - - thích ai?"
Hoắc Thiếu Nghi bị hỏi câu này, lập tức trầm mặc.
Mà người ở đây cũng đều im lặng, đều đợi đáp án từ miệng của Hoắc Thiếu Nghi, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m có thể khiến cho Tiêu Uyển Nhu vui vẻ, cũng có thể nhường Tiêu Uyển Nhu ưu sầu.
"Uyển Nhu, đừng hận ta, ta không thể làm trái tâm của ta. Thực xin lỗi, ta thích chính là Yên Nhi!"
Hoắc Thiếu Nghi vừa nói ra khỏi miệng, Tiêu Uyển Nhu lập tức cảm thấy long trời lở đất, trong thế giới của nàng biến thành một mảnh đen tối tĩnh mịch.
Quả nhiên, hắn thích vẫn nàng ta, Tiêu Uyển Nhu cảm thấy bản thân tồn tại chính là một chê cười. Thời niên thiếu kinh hoảng liếc mắt một cái liền khiến bản thân chôn giấu tình yêu say đắm cuồng dại mười năm, cuối cùng lại nhận được một câu "Thực xin lỗi, ta thích chính là Yên Nhi!"
Một khắc này, Tiêu Uyển Nhu khóc không ra nước mắt, dường như phát điên cười ha hả càn rỡ - -
"Ha ha... ha ha..."
Sau một trận cười to điên cuồng, Tiêu Uyển Nhu vô cùng đau đớn, suy nghĩ hỗn độn gì đó đều biến thành một chữ chết - - đáng sợ!
Nghĩ đến đây, tiến vài bước xa, lấy con dao trên bàn cách mình không xa, nhẫn tâm cứa cổ tay của mình - -
Nhất thời máu tươi bắn ra, màu đỏ đậm tràn đầy trong đôi mắt của mỗi một người ở đây.
"Uyển Nhu!"
Tiếng nói kinh hô của Hoắc Thiếu Nghi vừa ra khỏi miệng, thân thể Tiêu Uyển Nhu tựa như cánh hoa anh đào rơi xuống đất.
Thấy thân thể Tiêu Uyển Nhu ngã xuống, Hoắc Thiếu Nghi không chút suy nghĩ liền xông lên - -