Lệ Ảnh Yên một đường nghiêng ngả lảo đảo, như là một đứa nhỏ lạc đường, đi dạo không mục đích ở trong hoàng cung.
"Rầm!" một tiếng, giữa trán Lệ Ảnh Yên đau xót, hình như là đụng vào một bức tường, thân thể nàng đột nhiên ngã xuống.
"A... Đau quá..."
Lệ Ảnh Yên vừa vỗ trán đau đớn, vừa nghi hoặc ngước mắt nhìn lại.
Chỉ thấy một nam tử tuấn dật phi phàm xuất hiện ở trước mặt mình.
Một thân áo bào Giang Tô màu tím nhẹ nhàng, cột tóc bằng mũ Lục Ngọc nạm vàng, khuôn mặt như được gọt dũa, không thể bỏ qua một tia nếp nhăn trên mặt khi cười, nhất là mày núi này đen nhánh lại đặc biệt mang theo hơi lạnh thấu xương.
Mắt Lệ Ảnh Yên tỏa ra đầy sao vàng, cho rằng bản thân nhìn thấy chính là thần tiên giáng xuống từ trên trời
"Ngươi là ai? Thần tiên ca ca sao?"
Lệ Ảnh Yên ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, tò mò đặt câu hỏi.
Bộ dáng vô hại này làm cánh môi Tiêu Dung Thước nở một nụ cười thản nhiên.
"Làm càn, đây là thái..."
Thái giám phía sau vừa định nói ra thân phận của Tiêu Dung Thước, Tiêu Dung Thước liền xua tay, ý bảo hắn im miệng.
Hiếm khi Tiêu Dung Thước hưng trí dạt dào, ngồi xổm thân mình xuống, đùa giỡn hỏi - -
"Đúng vậy, ta là thần tiên ca ca, vậy muội có phải là tiên nữ muội muội không?"
"Ưm!"
Lệ Ảnh Yên lắc lắc đầu, rầm rì một tiếng.
"À không, ta không phải tiên nữ, ta là Cẩu Đản, Cẩu Đản của trăm họ!"
"Phốc!" một tiếng, Tiêu Dung Thước cười lớn ra tiếng, trực tiếp cảm giác bụng vừa căng vừa đau.
Đùa giỡn tiểu cung nữ này thật vui!
"Cẩu Đản này, muội ở trong cung nào?"
"Trong cung nào?"
Đột nhiên, Lệ Ảnh Yên buông hai tay đang ôm khuôn mặt nhỏ nhắn ra, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn ngửa đầu, mơ màng nói một câu - -
"Muội là người của nam cặn bã Tiêu Dung Diệp!"
Giờ phút này, Lệ Ảnh Yên giống như bị chuyện của Hoắc Thiếu Nghi và Tiêu Uyển Nhu dọa choáng váng, vừa nghiêng đầu vừa nói lung tung.
"A!"
Tiêu Dung Thước than dài tượng trưng một tiếng, hóa ra là thủ hạ của Tiêu Dung Diệp.
Đang nghĩ tới đó, Lệ Ảnh Yên lại lần nữa nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhàn nhạt như ánh trăng, đường cong khuôn mặt vô cùng ôn hòa, như là một khối ngọc óng ánh trong suốt.
Tiêu Dung Thước có chút giật mình, sao nữ tử này lại thuần khiết như vậy, di0en-da14n.le9.quy76.d00n con ngươi mơ màng giống như một hồ nước trong suốt.
Đang lúc Tiêu Dung Thước nhìn Lệ Ảnh Yên đến ngây ngốc, bước chân của Tiêu Dung Diệp gần như vô cùng lo lắng, cấp tốc đi tới.
Nhìn thấy thái tử Tiêu Dung Thước ở chỗ này, Tiêu Dung Diệp hơi hơi gật đầu.
"Nhị hoàng huynh, nàng... không gây phiền cho huynh chứ?"
Tiêu Dung Diệp nhíu mày núi, trong lòng có chút không nắm chắc, nghi ngờ hỏi một câu.
Thái tử gia không có danh tiếng này làm sao có thể sinh ra hứng thú với nữ cặn bã chứ?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Ha ha, Tứ hoàng đệ, hoàng huynh còn có việc, không phụng bồi nữa!"
Nói xong, Tiêu Dung Thước khom người, vẫy vẫy tay với Lệ Ảnh Yên ở dưới đất.
"Ta đi đây. Tiểu Cẩu Đản, nếu có duyên, chúng ta còn có thể gặp lại!"
Dứt lời, Tiêu Dung Thước liền cười nhẹ nhàng đi theo đường nhỏ.
Vẫn còn trầm tư ở trong cuộc gặp bất ngờ vừa rồi, Lệ Ảnh Yên lại giống như điên cuồng, đứng dậy chạy về phía Tiêu Dung Thước vừa rời đi.
"Này, thần tiên ca ca, đợi Cẩu Đản một chút! Cẩu Đản muốn đi với huynh!"
Thấy Lệ Ảnh Yên nghĩ muốn đuổi theo, Tiêu Dung Diệp theo bản năng kéo thân thể nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên trở về.
"Mẹ nó, nàng trở lại cho ta!"
"Ta không muốn, không muốn, ta muốn đi tìm thần tiên ca ca!"
Thấy Lệ Ảnh Yên ầm ĩ muốn đi tìm thần tiên ca ca quỷ quái nào đó, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Tiêu Dung Diệp nhất thời tức giận nổi trận lôi đình.
"Vừa đi một Hoắc Thiếu Nghi, nàng lại quyến rũ một Tiêu Dung Thước. Mẹ nó, sao tình địch của Tiêu Dung Diệp ta lại nhiều như vậy!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền tức giận khiêng thân mình gầy yếu của Lệ Ảnh Yên lên đầu vai.
Đánh chết cũng không thể để nàng ở lại hoàng cung này. Bằng không, nón xanh chói lọi này, không biết hắn phải đội bao nhiêu cái.
Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp trực tiếp cảm giác mình muốn nhốt nàng ở trong đại viện Thần vương phủ, để không cho bất luận kẻ nào có quyền lợi đến cướp đoạt nàng.
- - phân cách tuyến - -
Trải qua bữa tiệc mù quáng ép buộc này, thần chí mơ hồ của Lệ Ảnh Yên đã sớm tỉnh táo lại rồi.
Lúc nàng bị Tiêu Dung Diệp ném lên giường sạp, nhất thời cảm giác được hơi thở nguy hiểm tiến đến.
"Này, ngươi... ngươi muốn làm gì?"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền theo bản năng co rút, lui về phía sau.
"Làm nàng chứ làm gì!"
Mẹ meo, thật sự muốn cái kia sao?
Nhớ lại vài ngày trước đó, hắn tràn đầy tinh lực, suýt nữa ép buộc nàng thành mảnh vụn, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn lòng Lệ Ảnh Yên nhất thời căng thẳng.
"Đừng, đừng nháo!"
Lệ Ảnh Yên vừa lui thân thể, vừa không quên run rẩy cầu xin.
Bên môi xao động nếp nhăn chua xót nhàn nhạt trên mặt khi cười, mồ hôi lạnh lớn bằng hạt đậu treo ở giữa trán.
Nàng vẫn thật sợ Tiêu Dung Diệp như lang tựa hổ muốn bản thân.
Thống khổ ba ngày ba đêm không thể xuống giường, nàng tuyệt đối không muốn lại nếm thử lần thứ hai đâu.
"Cắt, ta cũng không muốn nháo với nàng. Trên người nàng có mùi của nam nhân khác, ta chạm vào, tay sợ sẽ thối rữa đấy!"
Tiêu Dung Diệp tức giận trả lời Lệ Ảnh Yên bằng lời nói rơi xuống tiết tháo.
Dứt lời, ném một bộ y phục sạch sẽ cho nàng.
"Mẹ nó, tự mình tắm rửa đi."
Sau khi Tiêu Dung Diệp hùng hổ nói dứt lời liền sải bước ra khỏi phòng.
Đợi Lệ Ảnh Yên kì kèo mè nheo tắm rửa xong đã là nửa đêm rồi.
Vốn thân thể bẩn thỉu dơ dáy, không chỉ có dính máu Tiêu Uyển Nhu, còn có hơi thở nam tính của Tiêu Dung Thước quấn quanh.
Điều này làm cho nam cặn bã Tiêu Dung Diệp kia rất là khó chịu.
Sau khi thấy Lệ Ảnh Yên tắm xong, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt cực kỳ sạch sẽ, di0en-da14n.le9.quy76.d00n nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ như vậy xuất hiện ở trước mắt mình.
Tiêu Dung Diệp nâng chung trà lên, động tác uống trà nhất thời liền cứng ngắc.
Mẹ nó, bộ dáng nữ cặn bã này tắm rửa xong vẫn thật là có một mỹ cảm trong suốt như phù dung.
"Ôi chao, vương gia, người còn chưa ngủ sao?"
Thấy Tiêu Dung Diệp không chớp hai mắt, Lệ Ảnh Yên ngưng mi nghi hoặc, tiến lên một bước, tay quơ quơ ở trước mặt hắn.
"Này, vương gia, sao vậy? Hóa đá rồi ư?"
Lệ Ảnh Yên vừa mới nói ra miệng.
Chỉ nghe "Choảng!" một tiếng, ly trà rơi xuống đất.
Tiếng vang đột ngột này khiến Lệ Ảnh Yên theo bản năng kinh hô một tiếng.
Không nghĩ đến thân thể suy nhược của mình lại bị Tiêu Dung Diệp ôm vào trong lòng.
"Nàng còn chưa ngủ, ta có thể nào an tâm đi vào giấc ngủ đây!"
Nói xong, cánh môi Tiêu Dung Diệp mập mờ kèm trên vành tai Lệ Ảnh Yên.
Cánh môi mỏng manh này như là giác hút, bỗng chốc ngậm vành tai nàng trong miệng, tiếp đó thấp giọng nỉ non.
"Ta đang đợi nàng cùng nhau ngủ!"
Ánh đèn chiếu rọi, bóng dáng hoa cỏ ở trong màn đen, hoàng cung cao thấp một mảnh cảnh tượng xanh vàng rực rỡ.
Còn không phải do hôm nay Tiêu Hạo Thiên mở tiệc chiêu đãi hai nhà Tư Đồ Hoàng và Hoắc Bỉnh Thân làm khách ở Bích Tiêu cung sao?
Người sáng suốt đều biết hiểu đây là chủ ý của Ý phi, trên danh nghĩa là mở tiệc chiêu đãi dùng bữa, kì thực còn không phải thương nghị cái gọi là hôn nhân đại sự, mượn sức đệ nhất phú thương An Nam quốc và nhà võ tướng ư?
Bàn tròn lớn gỗ hồng tùng thượng đẳng, khăn trải bàn hoa văn từ gấm Tứ Xuyên, toàn bộ là một bức thêu bông lúa uốn lượn thành dòng.
Xung quanh một cái bàn lớn là một nhà ba người của Hoắc thị, một nhà ba người của Tư Đồ, một nhà ba người trong hoàng thất.
Đang lúc chuyện trò vui vẻ, thân mình tuấn mỹ như tiên của Tiêu Dung Diệp xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.
Vốn Tiêu Dung Diệp đi nhìn Lệ Ảnh Yên, lại không nghĩ nàng vẫn hôn mê bất tỉnh, hơn nữa tiệc tối bên này cũng đã sắp bắt đầu. Bất đắc dĩ, hắn vẫn lựa chọn chạy tới ứng phó bữa tiệc tối này.
"Dung Diệp bái kiến phụ hoàng, mẫu phi, nhi thần đến chậm, để chư vị chờ đợi rồi!"
Tiêu Dung Diệp quỳ một gối xuống, cử chỉ tao nhã, lộ khí chất cao quý bẩm sinh của hắn.
"Không sao. Đến, Dung Diệp tới đây ngồi!"
Nói xong, Tiêu Hạo Thiên chỉ vào vị trí bên cạnh mình, để Tiêu Dung Diệp ngồi xuống.
Thấy Tiêu Dung Diệp đã đến, khuôn mặt xinh đẹp của Tư Đồ Lan Cẩn đã sớm đỏ hồng sáng rực một mảnh như hoa đào. Phu thê Tư Đồ Tướng quân thấy Tiêu Dung Diệp giơ tay nhấc chân đều là hơi thở ổn trọng nội liễm, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn vừa lòng mỉm cười gật đầu với hắn.
Một bữa tiệc tối tiến hành vô cùng thuận lợi.
Tiêu Hạo Thiên thừa dịp mọi người đang vui mừng, giọng nói già nua nói - -
"Trước mắt, hoàng tử, hoàng nữ của trẫm đã đến tuổi hôn phối, trẫm và Ý phi suy nghĩ nhiều lần, quyết định tác hợp hai đôi bích nhân, sớm ngày tổ chức đại hôn cho bọn chúng."
Nói xong, Ý phi kéo thân thể Tiêu Hạo Thiên đứng dậy, mắt đều là ý cười liếc nhìn mọi người.
Thấy hoàng thượng đứng dậy, tám người khác cũng ào ào đứng dậy.
Tiêu Hạo Thiên hăng hái bừng bừng tiếp tục nói qua - -
"Tâm Tứ hoàng tử Dung Diệp của trẫm vương vấn ái nữ của Tư Đồ đại tướng quân đã lâu, trẫm cảm thấy hai người bọn họ quả thực chính là ông trời tác hợp. Mà ái nữ Uyển Nhu của trẫm có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại rất lễ phép, trẫm dĩ nhiên quyết định gả Uyển Nhu cho tam tử Thiếu Nghi của Hoắc thị làm vợ. Hai đôi bích nhân đã được Khâm Thiên Giám coi quẻ, ngày tốt được quyết định thành hôn là ngày tám tháng tám!"
Nói xong, mọi người ngoại trừ Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi, toàn bộ đều vỗ tay bảo tốt.
Chỉ có đáy mắt hai người bọn họ là một mảnh trống rỗng, không người hỏi thăm!
Đột nhiên, một đạo tiếng nói thanh u như là tiếng sấm rền đổ ập xuống - -
"Chậm đã!"
Mọi người kinh ngạc không thôi, chỉ thấy một bóng dáng bé bỏng suy nhược thanh lãnh xuất hiện tại cửa.
"Cẩu Đản?"
Tiêu Hạo Thiên gần như mang theo nghi hoặc mở miệng, thấy tiểu cô nương này lại có thể cau mày, khó khăn di chuyển bước chân tiến lên.
Thấy Lệ Ảnh Yên tiến lên từng bước một, tâm Tiêu Dung Diệp cũng đau đớn theo từng bước chân của nàng.
Thật lâu sau, Lệ Ảnh Yên mới đi tới trước mặt đám người hoàng thượng.
Vốn Lệ Ảnh Yên là phóng đãng không kềm chế được, đến quy củ lễ nghi tối thiểu trong cung đều không có được, trực tiếp xem nhẹ đoàn người hoàng thượng, hoangdung_๖ۣۜdiendanlequydncm chỉ vào cái mũi Tiêu Dung Diệp, môi nhiễm vẻ tái nhợt, dùng giọng nói suy yếu gần như tê liệt nói - -
"Tiêu Dung Diệp, ngươi - cầm thú mặc y phục này, hiện tại lại có thể dám đường đường chính chính ở trong này đàm hôn luận gả, ngươi không sợ ngũ lôi oanh đỉnh ư? Ta nguyền rủa ngươi, chết không được tử tế!"
"Càn rỡ, kẻ thấp hèn kia, đến thân vương cũng dám ô nhục sao! Người tới, vả miệng tiện tỳ này cho ta!"
Thấy có người ô nhục đứa nhỏ của mình, Ý phi tự nhiên là phát ra gió bão, lạnh giọng phân phó với cung nhân ở cửa.
Thấy vậy, vài cung nữ tiến lên, tính dùng tay vả miệng Lệ Ảnh Yên.
Lại không nghĩ đến, giờ phút này Lệ Ảnh Yên như phát điên rít gào - -
"Đều cút cho ta!"
Sau khi Lệ Ảnh Yên thô bạo rống giận một tiếng, một đôi mắt màu đỏ tươi liếc vẻ mặt tôn quý của Ý phi, phẫn hận nói, gần như bật ra từ giữa kẽ răng - -
"Ý phi, ngươi - một nữ nhân không biết xấu hổ, dùng vị trí của mình âm mưu uế loạn cung đình, tăng thêm một tội. Thật đúng là có mẫu như thế nào, tất có tử như thế ấy, mẫu tử hai người đều có thói xấu trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài!"
Giờ phút này Lệ Ảnh Yên giống như là một ma quỷ không có lý trí, miệng không đắn đo phun ra toàn bộ lời nói đầy ô nhục.
Nghe được Lệ Ảnh Yên gằn từng tiếng khiến tâm hồn mình đau đớn, Ý phi nhất thời kinh hách, một khuôn mặt xinh đẹp thoắt đỏ, thoắt trắng như là tiến vào bên trong chảo nhuộm lớn.
"Một kẻ tiện tỳ, chỉ bằng ngươi cũng xứng ở đây diễu võ dương oai ư! Người tới, tử hình kẻ thấp hèn đó ngay tại chỗ cho bản cung!"
Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau! - Chapter 139
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lệ Ảnh Yên một đường nghiêng ngả lảo đảo, như là một đứa nhỏ lạc đường, đi dạo không mục đích ở trong hoàng cung.
"Rầm!" một tiếng, giữa trán Lệ Ảnh Yên đau xót, hình như là đụng vào một bức tường, thân thể nàng đột nhiên ngã xuống.
"A... Đau quá..."
Lệ Ảnh Yên vừa vỗ trán đau đớn, vừa nghi hoặc ngước mắt nhìn lại.
Chỉ thấy một nam tử tuấn dật phi phàm xuất hiện ở trước mặt mình.
Một thân áo bào Giang Tô màu tím nhẹ nhàng, cột tóc bằng mũ Lục Ngọc nạm vàng, khuôn mặt như được gọt dũa, không thể bỏ qua một tia nếp nhăn trên mặt khi cười, nhất là mày núi này đen nhánh lại đặc biệt mang theo hơi lạnh thấu xương.
Mắt Lệ Ảnh Yên tỏa ra đầy sao vàng, cho rằng bản thân nhìn thấy chính là thần tiên giáng xuống từ trên trời
"Ngươi là ai? Thần tiên ca ca sao?"
Lệ Ảnh Yên ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, tò mò đặt câu hỏi.
Bộ dáng vô hại này làm cánh môi Tiêu Dung Thước nở một nụ cười thản nhiên.
"Làm càn, đây là thái..."
Thái giám phía sau vừa định nói ra thân phận của Tiêu Dung Thước, Tiêu Dung Thước liền xua tay, ý bảo hắn im miệng.
Hiếm khi Tiêu Dung Thước hưng trí dạt dào, ngồi xổm thân mình xuống, đùa giỡn hỏi - -
"Đúng vậy, ta là thần tiên ca ca, vậy muội có phải là tiên nữ muội muội không?"
"Ưm!"
Lệ Ảnh Yên lắc lắc đầu, rầm rì một tiếng.
"À không, ta không phải tiên nữ, ta là Cẩu Đản, Cẩu Đản của trăm họ!"
"Phốc!" một tiếng, Tiêu Dung Thước cười lớn ra tiếng, trực tiếp cảm giác bụng vừa căng vừa đau.
Đùa giỡn tiểu cung nữ này thật vui!
"Cẩu Đản này, muội ở trong cung nào?"
"Trong cung nào?"
Đột nhiên, Lệ Ảnh Yên buông hai tay đang ôm khuôn mặt nhỏ nhắn ra, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn ngửa đầu, mơ màng nói một câu - -
"Muội là người của nam cặn bã Tiêu Dung Diệp!"
Giờ phút này, Lệ Ảnh Yên giống như bị chuyện của Hoắc Thiếu Nghi và Tiêu Uyển Nhu dọa choáng váng, vừa nghiêng đầu vừa nói lung tung.
"A!"
Tiêu Dung Thước than dài tượng trưng một tiếng, hóa ra là thủ hạ của Tiêu Dung Diệp.
Đang nghĩ tới đó, Lệ Ảnh Yên lại lần nữa nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhàn nhạt như ánh trăng, đường cong khuôn mặt vô cùng ôn hòa, như là một khối ngọc óng ánh trong suốt.
Tiêu Dung Thước có chút giật mình, sao nữ tử này lại thuần khiết như vậy, di0en-da14n.le9.quy76.d00n con ngươi mơ màng giống như một hồ nước trong suốt.
Đang lúc Tiêu Dung Thước nhìn Lệ Ảnh Yên đến ngây ngốc, bước chân của Tiêu Dung Diệp gần như vô cùng lo lắng, cấp tốc đi tới.
Nhìn thấy thái tử Tiêu Dung Thước ở chỗ này, Tiêu Dung Diệp hơi hơi gật đầu.
"Nhị hoàng huynh, nàng... không gây phiền cho huynh chứ?"
Tiêu Dung Diệp nhíu mày núi, trong lòng có chút không nắm chắc, nghi ngờ hỏi một câu.
Thái tử gia không có danh tiếng này làm sao có thể sinh ra hứng thú với nữ cặn bã chứ?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Ha ha, Tứ hoàng đệ, hoàng huynh còn có việc, không phụng bồi nữa!"
Nói xong, Tiêu Dung Thước khom người, vẫy vẫy tay với Lệ Ảnh Yên ở dưới đất.
"Ta đi đây. Tiểu Cẩu Đản, nếu có duyên, chúng ta còn có thể gặp lại!"
Dứt lời, Tiêu Dung Thước liền cười nhẹ nhàng đi theo đường nhỏ.
Vẫn còn trầm tư ở trong cuộc gặp bất ngờ vừa rồi, Lệ Ảnh Yên lại giống như điên cuồng, đứng dậy chạy về phía Tiêu Dung Thước vừa rời đi.
"Này, thần tiên ca ca, đợi Cẩu Đản một chút! Cẩu Đản muốn đi với huynh!"
Thấy Lệ Ảnh Yên nghĩ muốn đuổi theo, Tiêu Dung Diệp theo bản năng kéo thân thể nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên trở về.
"Mẹ nó, nàng trở lại cho ta!"
"Ta không muốn, không muốn, ta muốn đi tìm thần tiên ca ca!"
Thấy Lệ Ảnh Yên ầm ĩ muốn đi tìm thần tiên ca ca quỷ quái nào đó, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Tiêu Dung Diệp nhất thời tức giận nổi trận lôi đình.
"Vừa đi một Hoắc Thiếu Nghi, nàng lại quyến rũ một Tiêu Dung Thước. Mẹ nó, sao tình địch của Tiêu Dung Diệp ta lại nhiều như vậy!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền tức giận khiêng thân mình gầy yếu của Lệ Ảnh Yên lên đầu vai.
Đánh chết cũng không thể để nàng ở lại hoàng cung này. Bằng không, nón xanh chói lọi này, không biết hắn phải đội bao nhiêu cái.
Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp trực tiếp cảm giác mình muốn nhốt nàng ở trong đại viện Thần vương phủ, để không cho bất luận kẻ nào có quyền lợi đến cướp đoạt nàng.
- - phân cách tuyến - -
Trải qua bữa tiệc mù quáng ép buộc này, thần chí mơ hồ của Lệ Ảnh Yên đã sớm tỉnh táo lại rồi.
Lúc nàng bị Tiêu Dung Diệp ném lên giường sạp, nhất thời cảm giác được hơi thở nguy hiểm tiến đến.
"Này, ngươi... ngươi muốn làm gì?"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền theo bản năng co rút, lui về phía sau.
"Làm nàng chứ làm gì!"
Mẹ meo, thật sự muốn cái kia sao?
Nhớ lại vài ngày trước đó, hắn tràn đầy tinh lực, suýt nữa ép buộc nàng thành mảnh vụn, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn lòng Lệ Ảnh Yên nhất thời căng thẳng.
"Đừng, đừng nháo!"
Lệ Ảnh Yên vừa lui thân thể, vừa không quên run rẩy cầu xin.
Bên môi xao động nếp nhăn chua xót nhàn nhạt trên mặt khi cười, mồ hôi lạnh lớn bằng hạt đậu treo ở giữa trán.
Nàng vẫn thật sợ Tiêu Dung Diệp như lang tựa hổ muốn bản thân.
Thống khổ ba ngày ba đêm không thể xuống giường, nàng tuyệt đối không muốn lại nếm thử lần thứ hai đâu.
"Cắt, ta cũng không muốn nháo với nàng. Trên người nàng có mùi của nam nhân khác, ta chạm vào, tay sợ sẽ thối rữa đấy!"
Tiêu Dung Diệp tức giận trả lời Lệ Ảnh Yên bằng lời nói rơi xuống tiết tháo.
Dứt lời, ném một bộ y phục sạch sẽ cho nàng.
"Mẹ nó, tự mình tắm rửa đi."
Sau khi Tiêu Dung Diệp hùng hổ nói dứt lời liền sải bước ra khỏi phòng.
Đợi Lệ Ảnh Yên kì kèo mè nheo tắm rửa xong đã là nửa đêm rồi.
Vốn thân thể bẩn thỉu dơ dáy, không chỉ có dính máu Tiêu Uyển Nhu, còn có hơi thở nam tính của Tiêu Dung Thước quấn quanh.
Điều này làm cho nam cặn bã Tiêu Dung Diệp kia rất là khó chịu.
Sau khi thấy Lệ Ảnh Yên tắm xong, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt cực kỳ sạch sẽ, di0en-da14n.le9.quy76.d00n nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ như vậy xuất hiện ở trước mắt mình.
Tiêu Dung Diệp nâng chung trà lên, động tác uống trà nhất thời liền cứng ngắc.
Mẹ nó, bộ dáng nữ cặn bã này tắm rửa xong vẫn thật là có một mỹ cảm trong suốt như phù dung.
"Ôi chao, vương gia, người còn chưa ngủ sao?"
Thấy Tiêu Dung Diệp không chớp hai mắt, Lệ Ảnh Yên ngưng mi nghi hoặc, tiến lên một bước, tay quơ quơ ở trước mặt hắn.
"Này, vương gia, sao vậy? Hóa đá rồi ư?"
Lệ Ảnh Yên vừa mới nói ra miệng.
Chỉ nghe "Choảng!" một tiếng, ly trà rơi xuống đất.
Tiếng vang đột ngột này khiến Lệ Ảnh Yên theo bản năng kinh hô một tiếng.
Không nghĩ đến thân thể suy nhược của mình lại bị Tiêu Dung Diệp ôm vào trong lòng.
"Nàng còn chưa ngủ, ta có thể nào an tâm đi vào giấc ngủ đây!"
Nói xong, cánh môi Tiêu Dung Diệp mập mờ kèm trên vành tai Lệ Ảnh Yên.
Cánh môi mỏng manh này như là giác hút, bỗng chốc ngậm vành tai nàng trong miệng, tiếp đó thấp giọng nỉ non.