Trở lại Thần vương phủ, cả trái tim Tiêu Dung Diệp đều đang lo sợ bất an. Tại sao bây giờ nữ cặn bã này lại thu hút nhiều ong bướm như vậy? Già trẻ đều ăn hết, đến hoàng thượng - một lão già năm mươi tuổi cũng có thể bắt được, thật đúng là xem nhẹ thực lực nữ cặn bã này.
Trở lại Thần vương phủ, Tiêu Dung Diệp trực tiếp đến phòng Lệ Ảnh Yên, ném đạo thánh chỉ này cho nàng.
"Nhìn xem đi, phụ hoàng ta đã lập án để ta tra rõ chuyện này, xem thế này thì có thể minh oan cho hai vị lão giả ở thôn dân chạy nạn rồi!"
Lệ Ảnh Yên gần như mừng rỡ như điên mở đạo thánh chỉ này ra, mấy chữ viết lớn ở mặt trên uốn lượn như rồng bay phượng múa.
"Oa ha ha, nam cặn bã, hôm nay ngươi làm quá tuyệt vời!"
Nói xong liền tiến lên, một phen ôm lấy Tiêu Dung Diệp, trên mặt là vẻ hưng phấn sôi nổi.
"Này, đừng nháo, coi chừng ta ăn nàng đến xương cốt cũng không thừa giờ!"
Nói thật, hôm nay Tiêu Dung Diệp thật sự mệt mỏi, có thể chấm dứt đại hôn với Tư Đồ Lan Cẩn thì mới làm thần kinh quá căng thẳng của mình có thể lập tức thả lỏng được.
"Thế nào, mỗi ngày ăn còn ăn không đủ ư?"
Lệ Ảnh Yên ngượng ngùng thu hồi tay ôm sát cổ hắn, hơi thất vọng, hụt hẫng ở trong lòng.
"Ăn không đủ, ta hận không thể một ngày ăn nàng 100 lần!"
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thất vọng của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp không thể không dằn lại tâm tư mềm nhũn.
Hắn muốn đối tốt với nàng, một chút cũng không muốn tổn thương lòng của nàng. Hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Mặc dù lúc trước mình có dùng chút thủ đoạn nhỏ, nhưng tha thứ cho lòng riêng của hắn, thầm nghĩ giữ lấy lòng của một mình nàng.
"Đừng nháo, nói cũng vô dụng thôi!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên nâng tay, đánh ngực Tiêu Dung Diệp một cái.
"Nghiêm chỉnh mà nói, ta không biết chữ. Hắc hắc, trên đó viết gì vậy?"
Lệ Ảnh Yên một bộ dáng cục cưng tò mò dò xét tiến lên, nàng thật sự không biết chữ này đọc thế nào?
Nghe được lời nói ngốc nghếch như vậy của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp bất đắc dĩ cho nàng một cú hạt dẻ lớn.
"Cốc!"
"Cho nàng không đi học này, ngay cả chữ cũng không biết! Thật sự là không còn gì để nói với nàng!"
Cũng không nghĩ, Lệ Ảnh Yên ôm cái trán phát đau, cười ngượng ngùng.
"Sinh nhiều bê ít trồng cây, sinh nhiều con ít đi học! Đây mới là cuộc sống Cẩu Đản ta nên có, đi học gì đó! Lão nương không biết nó!"
"Sinh nhiều con?"
Nghe đến đó, Tiêu Dung Diệp đầu tiên là nghi hoặc, chốc lát sau liền phản ứng kịp, cười tà ác với Lệ Ảnh Yên.
"Hắc hắc, nàng vốn định sinh nhiều con với ta sao! Tốt lắm, ta thỏa mãn nàng!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền một phen ôm lấy Lệ Ảnh Yên đi đến giường sạp bên kia.
"Này, ngươi còn chưa có nói với ta trên thánh chỉ kia viết cái gì?"
"Xong việc rồi nói cho nàng cũng không muộn!"
"Không được, ngươi nói cho ta biết trước!"
"Làm việc trước rồi sẽ nói cho nàng biết!"
"Ta không..."
"Làm trước!"
Hai người giằng co với nhau, Lệ Ảnh Yên là một khí thế nếu ngươi không nói với ta, ta sẽ không theo ngươi, mà Tiêu Dung Diệp cố tình là một bộ dáng bá vương ngạnh thượng cung.
Ai cũng không chịu nhường một bước, bất đắc dĩ, vẫn là Tiêu Dung Diệp tước vũ khí đầu hàng đầu tiên.
"Trên thánh chỉ kia đều là một đống lời khách sáo phóng p, nàng chỉ cần nhớ được ngày mai nàng trở về thôn dân chạy nạn bên kia, tìm vài nhân chứng là được rồi!"
Tiêu Dung Diệp vội vàng gấp gáp nói xong, hắn thật sự chờ không nổi rồi.
Ngay sau đó liền như lang tựa hổ đánh tiếp.
"Cẩu Đản, mười mấy bản hoàng thư của ta, cộng thêm bảy trăm tấm xuân cung đồ, hai người chúng ta đều thử một chút các tư thế đó, được không?"
Tiêu Dung Diệp rơi xuống tiết tháo, cái gì cũng không quan tâm nói qua với Lệ Ảnh Yên, một bộ dáng nghiễm nhiên không làm tất cả các tư thế đó một lần, đánh chết cũng không bỏ qua!
Tiêu Dung Diệp một khi nói ra khỏi miệng, cúc hoa Lệ Ảnh Yên lập tức căng thẳng.
Nằm máng, hơn bảy trăm tư thế đều phải thử một lần, cho nàng là cái gì hả?
Sau khi thử hết nhiều tư thế như vậy, coi như mình không nát vụn thì cũng là gần chết rồi.
Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên theo bản năng lắc đầu.
"Không cần, đánh chết cũng không cần!"
"Vì sao không cần? Nàng rõ ràng cũng có cảm giác với ta, nhìn nàng ngày đó như con ngựa hoang vui vẻ. Nàng thích, ta cũng thích, sao lại không làm chứ!"
Tiêu Dung Diệp nói chuyện càng ngày càng hỗn đản, Lệ Ảnh Yên tức đến một khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng.
"Ta mới không cần đâu. Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết, ngươi cũng không sợ tinh tẫn nhân vong(1) ư!"
Lệ Ảnh Yên tức đến không lựa lời nói, cảm giác bị hắn nói như mình là một đại sắc nữ, còn nói bản thân giống con ngựa hoang vui vẻ. Mẹ nó, chẳng lẽ nam cặn bã Tiêu Dung Diệp ngươi là đại thảo nguyên sao!
"Này, nữ cặn bã, là nàng nói muốn sinh đứa nhỏ với ta, ta cũng hi vọng nàng sinh đứa nhỏ cho ta. Nói không chừng, hiện tại trong bụng của nàng đã có hài tử của ta rồi đấy!"
Nói xong, ngón tay dài của Tiêu Dung Diệp chạm vào bụng nhỏ của Lệ Ảnh Yên, di0en-da14n.le9.quy76.d00n nhẹ nhàng vuốt ve!
Bị ngón tay Tiêu Dung Diệp chạm vào, bụng nàng giống như đúng là đang mang một sinh mệnh nhỏ.
"Bốp!" một tiếng, Lệ Ảnh Yên hất tay Tiêu Dung Diệp ra.
"Mẹ nó, ta là thạch nữ, sẽ không sinh đứa nhỏ. Nếu muốn sinh đứa nhỏ, đi tìm Tư Đồ Lan Cẩn, nàng ta sẽ sinh!"
Lệ Ảnh Yên như là đang tức giận, nghiêng đầu đi. Vừa nghĩ đến hắn còn có hôn ước, Lệ Ảnh Yên liền không muốn quan tâm nam cặn bã này.
"Thế nào? Còn đang ghen ư? Nói cho nàng một tin tức?"
Tiêu Dung Diệp lật thân thể của nàng lại, một bộ nghiêm trang nói.
"Cái gì?"
Lệ Ảnh Yên theo bản năng hỏi ra miệng, lông mày thanh tú cũng nghi hoặc nhíu lại.
"Hôn ước của ta và Lan Cẩn, giải trừ rồi!"
"Cái gì? Giải trừ rồi hả?"
Lệ Ảnh Yên nhất thời cảm thấy trong lòng run lên, một loại cảm giác thoải mái không có đã lâu dần dâng lên.
Hắn thật sự hủy bỏ hôn ước?
"Ừ, giải trừ rồi!"
Tiêu Dung Diệp thoải mái gật đầu, cũng không nghĩ Lệ Ảnh Yên giống như khàn giọng nói qua - -
"Bỗng nhiên giải trừ hôn ước, có phải ngươi rất thương tâm không?"
Nghe Lệ Ảnh Yên không lương tâm nói như vậy, Tiêu Dung Diệp tức giận đến mặt co rúm đau một trận.
"Nữ cặn bã, nàng đúng là đồ không lương tâm! Nói chuyện với nàng, ta thật sự có thể giảm thọ."
Nói xong, tay Tiêu Dung Diệp tức giận đè lại pp của nàng, hung dữ bóp một cái.
"Mẹ nó, câm miệng, chúng ta bắt đầu kế hoạch tạo người!"
Nói xong, hơi thở nam tính mạnh mẽ, dời núi lấp biển tiến gần đến Lệ Ảnh Yên.
Hoắc Thiếu Nghi mang theo Lệ Ảnh Yên lên trên một con khoái mã, khẽ giương roi ngựa, khoái mã liền chạy đi.
Trốn khỏi hoàng cung đầy ầm ĩ, ở bên cạnh dòng suối, trong ban đêm yên tĩnh, dòng nước nhẹ nhàng chảy.
"Xuy!" một tiếng, khoái mã vững bước dừng bên dòng suối chảy róc rách.
Hoắc Thiếu Nghi ôm Lệ Ảnh Yên còn đang sững sờ xuống ngựa, để thân mình suy yếu của nàng dán ở trong ngực của mình.
"Yên Nhi, nàng có khỏe không?"
Tiếng nói ôn nhuận như ngọc, nhẹ nhàng chậm chạp, trầm thấp, dễ nghe đến đòi mạng.
Nghe tiếng nói giống như thiên âm như thế, Lệ Ảnh Yên mới có chút phản ứng.
Ngước mắt, hình dáng tuấn tú của Hoắc Thiếu Nghi chiếu ngược ở trong đáy mắt, ở dưới ánh trăng, có vẻ càng thêm tuấn tuyệt.
"Ngươi... ta..."
"Muốn nói cái gì? Hửm?"
Thấy bộ dáng ấp úng nói không ra lời của Lệ Ảnh Yên, Hoắc Thiếu Nghi chỉ cảm thấy đáng yêu đến mức tâm đều mềm nhũn rồi.
"Để... để ta xuống dưới, ta có thể tự đi!"
"Thân thể của nàng còn rất suy yếu, thật sự có thể sao?"
"Ta có thể, để ta xuống đây đi!"
Nhìn nam tử tuấn mỹ đến không biên giới như thế, giữa lúc hoảng hốt, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Lệ Ảnh Yên cảm thấy hình như bọn họ đã trở lại năm năm trước, bộ dáng hiểu nhau không cần phải nói!
Thấy Lệ Ảnh Yên lần nữa kiên trì bản thân có thể, Hoắc Thiếu Nghi liền để nàng xuống, nhưng bàn tay to vẫn quyến luyến không thôi lôi kéo tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên.
Cảm nhận được ngón tay nàng lạnh như băng, Hoắc Thiếu Nghi hận không thể cho nàng toàn bộ ấm áp trong lòng bàn tay mình, bàn tay to không khỏi tăng thêm lực đạo nắm chặt.
"Buông ta ra!"
Đột nhiên, câu nói thanh u của Lệ Ảnh Yên câu làm chấn động tâm hồn Hoắc Thiếu Nghi.
"Không, Yên Nhi, hiện tại ta không có gì hết, ta chỉ có muội thôi!"
Hoắc Thiếu Nghi không tha, lôi kéo tay Lệ Ảnh Yên đặt lên ngực của mình, đó là nơi tim hắn đang đập.
"Vì cứu nàng, ta đã bỏ qua hết thảy, nàng - - còn nhẫn tâm rời khỏi ta sao?"
Trong lời nói thê lương của Hoắc Thiếu Nghi là bất đắc dĩ nồng đậm, vì nàng, hắn đắc tội hoàng thất. Hủy hôn, có thể nói cho hoàng thượng và Ý phi một bạt tai trời đất tối sầm. Ở An Nam quốc, hắn không còn cả đất cắm dùi! Huống chi, phụ mẫu của hắn cũng bởi vì hắn mà xấu hổ.
Vì nàng, Hoắc Thiếu Nghi đã cam tâm làm người bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu rồi!
Lệ Ảnh Yên rõ ràng cảm nhận được, nét mặt thống khổ của Hoắc Thiếu Nghi
Nàng tự nhiên sẽ hiểu, nam nhân này vì bản thân mà trả giá bao nhiêu.
Năm năm thua thiệt, hắn lựa chọn phải chịu bêu danh để bồi thường cho nàng. Hoangdung_๖ۣۜdiendanlequydncm Cam tâm tình nguyện làm người bị ngàn người chỉ trỏ, vạn người phỉ nhổ.
Hết thảy, chỉ là vì nàng!
"Nếu ngươi muốn bồi thường năm năm thua thiệt của ta, vậy cũng không cần phải dùng tiền đồ tươi sáng, tước vị quan lớn để đổi lấy sự tha thứ của ta. Hoắc Thiếu Nghi, ta chỉ có thể nói, ngươi rất ngu ngốc!"
Tiếng nói thanh lãnh của Lệ Ảnh Yên vẫn là một bộ dáng xa cách, cự tuyệt hắn ở ngoài ngàn dặm.
Nghe được lời nói Lệ Ảnh Yên tổn thương mình như vậy, tâm Hoắc Thiếu Nghi giống như mũi nhọn đâm, hắn đau đến mức thở cũng đau.
Bỗng nhiên, xoay thân thể yếu đuối của Lệ Ảnh Yên qua, bắt buộc bốn mắt nhìn nhau, nhìn chăm chú con ngươi trong suốt như nước của Lệ Ảnh Yên, gằn từng tiếng - -
"Vì sao? Vì sao muốn xem nhẹ sự tồn tại của ta? Vì sao muốn dùng lời nói đả kích ta? Năm năm trước, ta có lý do bất đắc dĩ mới rời khỏi muội, năm năm sau ta đã trở về, ta muốn nói lời mà ta muốn nói với muội nhất trong suốt năm năm qua. Yên Nhi, ta yêu nàng, ta thật sự yêu nàng! Vì nàng, ta không cần gì hết! Ta chỉ muốn nàng thôi, Yên Nhi!"
Hoắc Thiếu Nghi kích động đến nước mắt xoay chuyển trong đôi mắt, lời nói là từng chữ khoét tâm, đều xuất phát từ đáy lòng.
Hoắc Thiếu Nghi tiến lên, một phen giữ chặt thân thể gầy yếu của Lệ Ảnh Yên, ôm vào trong ngực, vùi đầu ở trong cổ nàng, như là đứa nhỏ bị thương thống khổ nức nở.
Thấy vẻ mặt thống khổ của Hoắc Thiếu Nghi, nghe lời nói triệt tâm triệt phổi của hắn, Lệ Ảnh Yên cũng rơi lệ không ngừng.
Cho dù năm năm không thấy, trong lòng có oán niệm, nhưng loại tình yêu xâm nhập cốt tủy này, sao có thể nói bỏ qua liền có thể bỏ qua? Nghĩ đến đây, tay Lệ Ảnh Yên theo bản năng tiến lên nhốt chặt thắt lưng Hoắc Thiếu Nghi.
"Thực xin lỗi, ta không nên giận huynh, Thiếu Nghi ca ca!"
Lại lần nữa nghe được Lệ Ảnh Yên gọi mình là "Thiếu Nghi ca ca", Hoắc Thiếu Nghi gần như vui mừng mà khóc, bàn tay to càng thêm dùng sức ôm chặt Lệ Ảnh Yên.
Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau! - Chapter 141
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trở lại Thần vương phủ, cả trái tim Tiêu Dung Diệp đều đang lo sợ bất an. Tại sao bây giờ nữ cặn bã này lại thu hút nhiều ong bướm như vậy? Già trẻ đều ăn hết, đến hoàng thượng - một lão già năm mươi tuổi cũng có thể bắt được, thật đúng là xem nhẹ thực lực nữ cặn bã này.
Trở lại Thần vương phủ, Tiêu Dung Diệp trực tiếp đến phòng Lệ Ảnh Yên, ném đạo thánh chỉ này cho nàng.
"Nhìn xem đi, phụ hoàng ta đã lập án để ta tra rõ chuyện này, xem thế này thì có thể minh oan cho hai vị lão giả ở thôn dân chạy nạn rồi!"
Lệ Ảnh Yên gần như mừng rỡ như điên mở đạo thánh chỉ này ra, mấy chữ viết lớn ở mặt trên uốn lượn như rồng bay phượng múa.
"Oa ha ha, nam cặn bã, hôm nay ngươi làm quá tuyệt vời!"
Nói xong liền tiến lên, một phen ôm lấy Tiêu Dung Diệp, trên mặt là vẻ hưng phấn sôi nổi.
"Này, đừng nháo, coi chừng ta ăn nàng đến xương cốt cũng không thừa giờ!"
Nói thật, hôm nay Tiêu Dung Diệp thật sự mệt mỏi, có thể chấm dứt đại hôn với Tư Đồ Lan Cẩn thì mới làm thần kinh quá căng thẳng của mình có thể lập tức thả lỏng được.
"Thế nào, mỗi ngày ăn còn ăn không đủ ư?"
Lệ Ảnh Yên ngượng ngùng thu hồi tay ôm sát cổ hắn, hơi thất vọng, hụt hẫng ở trong lòng.
"Ăn không đủ, ta hận không thể một ngày ăn nàng 100 lần!"
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thất vọng của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp không thể không dằn lại tâm tư mềm nhũn.
Hắn muốn đối tốt với nàng, một chút cũng không muốn tổn thương lòng của nàng. Hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Mặc dù lúc trước mình có dùng chút thủ đoạn nhỏ, nhưng tha thứ cho lòng riêng của hắn, thầm nghĩ giữ lấy lòng của một mình nàng.
"Đừng nháo, nói cũng vô dụng thôi!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên nâng tay, đánh ngực Tiêu Dung Diệp một cái.
"Nghiêm chỉnh mà nói, ta không biết chữ. Hắc hắc, trên đó viết gì vậy?"
Lệ Ảnh Yên một bộ dáng cục cưng tò mò dò xét tiến lên, nàng thật sự không biết chữ này đọc thế nào?
Nghe được lời nói ngốc nghếch như vậy của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp bất đắc dĩ cho nàng một cú hạt dẻ lớn.
"Cốc!"
"Cho nàng không đi học này, ngay cả chữ cũng không biết! Thật sự là không còn gì để nói với nàng!"
Cũng không nghĩ, Lệ Ảnh Yên ôm cái trán phát đau, cười ngượng ngùng.
"Sinh nhiều bê ít trồng cây, sinh nhiều con ít đi học! Đây mới là cuộc sống Cẩu Đản ta nên có, đi học gì đó! Lão nương không biết nó!"
"Sinh nhiều con?"
Nghe đến đó, Tiêu Dung Diệp đầu tiên là nghi hoặc, chốc lát sau liền phản ứng kịp, cười tà ác với Lệ Ảnh Yên.
"Hắc hắc, nàng vốn định sinh nhiều con với ta sao! Tốt lắm, ta thỏa mãn nàng!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền một phen ôm lấy Lệ Ảnh Yên đi đến giường sạp bên kia.
"Này, ngươi còn chưa có nói với ta trên thánh chỉ kia viết cái gì?"
"Xong việc rồi nói cho nàng cũng không muộn!"
"Không được, ngươi nói cho ta biết trước!"
"Làm việc trước rồi sẽ nói cho nàng biết!"
"Ta không..."
"Làm trước!"
Hai người giằng co với nhau, Lệ Ảnh Yên là một khí thế nếu ngươi không nói với ta, ta sẽ không theo ngươi, mà Tiêu Dung Diệp cố tình là một bộ dáng bá vương ngạnh thượng cung.
Ai cũng không chịu nhường một bước, bất đắc dĩ, vẫn là Tiêu Dung Diệp tước vũ khí đầu hàng đầu tiên.
"Trên thánh chỉ kia đều là một đống lời khách sáo phóng p, nàng chỉ cần nhớ được ngày mai nàng trở về thôn dân chạy nạn bên kia, tìm vài nhân chứng là được rồi!"
Tiêu Dung Diệp vội vàng gấp gáp nói xong, hắn thật sự chờ không nổi rồi.
Ngay sau đó liền như lang tựa hổ đánh tiếp.
"Cẩu Đản, mười mấy bản hoàng thư của ta, cộng thêm bảy trăm tấm xuân cung đồ, hai người chúng ta đều thử một chút các tư thế đó, được không?"
Tiêu Dung Diệp rơi xuống tiết tháo, cái gì cũng không quan tâm nói qua với Lệ Ảnh Yên, một bộ dáng nghiễm nhiên không làm tất cả các tư thế đó một lần, đánh chết cũng không bỏ qua!
Tiêu Dung Diệp một khi nói ra khỏi miệng, cúc hoa Lệ Ảnh Yên lập tức căng thẳng.
Nằm máng, hơn bảy trăm tư thế đều phải thử một lần, cho nàng là cái gì hả?
Sau khi thử hết nhiều tư thế như vậy, coi như mình không nát vụn thì cũng là gần chết rồi.
Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên theo bản năng lắc đầu.
"Không cần, đánh chết cũng không cần!"
"Vì sao không cần? Nàng rõ ràng cũng có cảm giác với ta, nhìn nàng ngày đó như con ngựa hoang vui vẻ. Nàng thích, ta cũng thích, sao lại không làm chứ!"
Tiêu Dung Diệp nói chuyện càng ngày càng hỗn đản, Lệ Ảnh Yên tức đến một khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng.
"Ta mới không cần đâu. Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết, ngươi cũng không sợ tinh tẫn nhân vong(1) ư!"
Lệ Ảnh Yên tức đến không lựa lời nói, cảm giác bị hắn nói như mình là một đại sắc nữ, còn nói bản thân giống con ngựa hoang vui vẻ. Mẹ nó, chẳng lẽ nam cặn bã Tiêu Dung Diệp ngươi là đại thảo nguyên sao!
"Này, nữ cặn bã, là nàng nói muốn sinh đứa nhỏ với ta, ta cũng hi vọng nàng sinh đứa nhỏ cho ta. Nói không chừng, hiện tại trong bụng của nàng đã có hài tử của ta rồi đấy!"
Nói xong, ngón tay dài của Tiêu Dung Diệp chạm vào bụng nhỏ của Lệ Ảnh Yên, di0en-da14n.le9.quy76.d00n nhẹ nhàng vuốt ve!
Bị ngón tay Tiêu Dung Diệp chạm vào, bụng nàng giống như đúng là đang mang một sinh mệnh nhỏ.
"Bốp!" một tiếng, Lệ Ảnh Yên hất tay Tiêu Dung Diệp ra.
"Mẹ nó, ta là thạch nữ, sẽ không sinh đứa nhỏ. Nếu muốn sinh đứa nhỏ, đi tìm Tư Đồ Lan Cẩn, nàng ta sẽ sinh!"
Lệ Ảnh Yên như là đang tức giận, nghiêng đầu đi. Vừa nghĩ đến hắn còn có hôn ước, Lệ Ảnh Yên liền không muốn quan tâm nam cặn bã này.
"Thế nào? Còn đang ghen ư? Nói cho nàng một tin tức?"
Tiêu Dung Diệp lật thân thể của nàng lại, một bộ nghiêm trang nói.
"Cái gì?"
Lệ Ảnh Yên theo bản năng hỏi ra miệng, lông mày thanh tú cũng nghi hoặc nhíu lại.
"Hôn ước của ta và Lan Cẩn, giải trừ rồi!"
"Cái gì? Giải trừ rồi hả?"
Lệ Ảnh Yên nhất thời cảm thấy trong lòng run lên, một loại cảm giác thoải mái không có đã lâu dần dâng lên.
Hắn thật sự hủy bỏ hôn ước?
"Ừ, giải trừ rồi!"
Tiêu Dung Diệp thoải mái gật đầu, cũng không nghĩ Lệ Ảnh Yên giống như khàn giọng nói qua - -
"Bỗng nhiên giải trừ hôn ước, có phải ngươi rất thương tâm không?"
Nghe Lệ Ảnh Yên không lương tâm nói như vậy, Tiêu Dung Diệp tức giận đến mặt co rúm đau một trận.
"Nữ cặn bã, nàng đúng là đồ không lương tâm! Nói chuyện với nàng, ta thật sự có thể giảm thọ."
Nói xong, tay Tiêu Dung Diệp tức giận đè lại pp của nàng, hung dữ bóp một cái.
"Mẹ nó, câm miệng, chúng ta bắt đầu kế hoạch tạo người!"
Nói xong, hơi thở nam tính mạnh mẽ, dời núi lấp biển tiến gần đến Lệ Ảnh Yên.