Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, ánh mặt trời ấm áp trút xuống, xuyên qua song cửa sổ chiếu vào trên gương mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp.
So sánh tương đối, lúc trước đều là Tiêu Dung Diệp tỉnh lại trước, nhưng hôm nay dĩ nhiên là Lệ Ảnh Yên đã chạy trốn không còn bóng dáng trước.
Tiêu Dung Diệp mơ màng mở mắt ra, trên giường lộn xộn, lộ ra dấu vết lưu lại sau khi bọn họ quấn quýt lấy nhau.
Đột nhiên Tiêu Dung Diệp có chút xấu hổ, sờ sờ mũi của mình.
Hình như tối hôm qua hắn làm rất mạnh, nếu không sao bản thân có thể mệt đến hiện tại mới tỉnh.
Thay đổi mười mấy tư thế cũng khiến bản thân đạt tới đỉnh cao, cảm nhận được nhiệt tình của Lệ Ảnh Yên.
Chợt, Tiêu Dung Diệp ngẩn ra, nữ cặn bã kia đâu?
Sao nàng không có ở trên giường, chẳng lẽ nàng không biết mệt ư? Hay là nói, ngày hôm qua nàng đã uống thuốc rồi?
Mang theo nghi hoặc, Tiêu Dung Diệp vội vàng mặc quần áo, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Một loại dự cảm không tốt dâng lên trong lòng hắn, chẳng lẽ nàng lại chuồn đi rồi hả?
Ở bên trong phòng nàng tìm kiếm thật lâu cũng không tìm được bóng dáng của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp có chút nóng nảy.
Vô cùng lo lắng đi tới nhà chính, nếu lại không tìm thấy nàng, Tiêu Dung Diệp quyết định sẽ xuất động đội tự vệ của Thần vương phủ.
Mới vừa đi đến cửa phòng chính, Tiêu Dung Diệp liền bị âm thanh ồn ào trong đó làm kinh ngạc.
Đây là tình huống gì?
Tiêu Dung Diệp không khỏi nhíu mày, sao lại có một loại cảm giác phiền não không rõ chứ.
Bước chân không mang theo chần chờ, Tiêu Dung Diệp sải bước đi vào.
Vừa vào cửa liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Tràng diện thật lớn đấy!
Lệ Ảnh Yên một bộ dáng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang vui vẻ đứng ở trên ghế, kêu gào ồn ào, mà bên cạnh là đầu tiểu tử đông nghìn nghịt vây quanh thật chật.
Tiêu Dung Diệp nhận ra mấy tên tiểu tử này, chính là đám Sơn Pháo, Thảo Bao ngu ngốc đó!
Mang theo vẻ mặt lệ khí, Tiêu Dung Diệp bước nhanh tiến lên, vừa tới gần liền nhìn thấy bọn họ lại có thể ngang nhiên đổ xí hào!
Mà lúc này, Lệ Ảnh Yên chính là nhà cái, đè nặng xúc xắc, ồn ào rít gào: "Đại, đại, đại!"
"Mẹ nó, nữ cặn bã, nàng đang làm gì?"
Giọng nói Tiêu Dung Diệp đổ ập xuống giống như sấm rền áp tới vậy, mọi người ở đây đều cả kinh đến ngẩn ra.
"Lão đại, người này là ai vậy? Vừa nhìn cách ăn mặc liền biết đó chính là con cái nhà giàu, gõ một gậy đấy?"
Sơn Pháo liếc mắt ra hiệu với Lệ Ảnh Yên, ý bảo nàng lừa gạt vị công tử Tiêu Dung Diệp này một khoản.
Vốn là người nghèo thấy kẻ có tiền, có thể không ghét ác như cừu sao.
"Ôi chao, các ngươi đừng nháo, đây chính là 'Tử(tứ) hoàng tử' An Nam quốc, mau gọi Vương Gia đi!"
Nghe lão đại lên tiếng, đám người không dám lỗ mãng.
Thấy những người này phát âm không rõ gọi bản thân, Tiêu Dung Diệp khóc cũng không được, cười cũng không được, gương mặt tuấn tú đều lâm vào một chữ "Quẫn" lớn.
"Được rồi, Vương Gia, bang huynh đệ này của ta cũng đã chào hỏi ngươi xong rồi. Đi đi, chúng ta đói bụng, chuẩn bị phòng và bữa cơm cho chúng ta đi!"
Lệ Ảnh Yên đảo khách thành chủ, giống như mình mới là chủ nhân nơi này, ra lệnh cho Tiêu Dung Diệp.
Điều này làm cho tâm tình vốn còn tốt của hắn nhất thời bị lửa giận bao vây.
Mẹ nó, nữ cặn bã nữ này xem hắn - người Vương Gia này như hạ nhân mà sai bảo ư?
Đang lúc Tiêu Dung Diệp tức giận đến lông mày đều nhíu lại một chỗ, giọng nói lưu manh của Lệ Ảnh Yên lại lần nữa vang lên.
"Đến đến đến, nên chơi chúng ta liền chơi, chơi một ngày luôn ha!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên lại lần nữa vung xúc xắc trong tay mình, tiếp tục một bộ dáng nóng lòng muốn thử.
Thấy Lệ Ảnh Yên coi bản thân như không khí, hoàn toàn không đặt mình ở trong mắt, Tiêu Dung Diệp tức giận đến tóc đều buộc chặt lại.
Bước một bước dài tiến lên, một phen kéo lấy cánh tay Lệ Ảnh Yên, lực đạo ngoan lệ làm Lệ Ảnh Yên đến đau lập tức hít một hơi.
"Mẹ nó, nữ cặn bã đáng chết, ngươi biến Thần vương phủ này trở thành đổ phường sao? Còn dẫn theo nhiều tên Tiểu La như vậy, biến nơi này thành cứ điểm phân chia tang vật hả?"
Tiêu Dung Diệp như là một ngọn lửa, điên cuồng phun, vậy mà còn chưa xong, đình trệ gần một khắc, quở trách lại đổ ập xuống Lệ Ảnh Yên.
"Nãi nãi à, nàng thật không biết xấu hổ, lại có thể muốn ta chuẩn bị thức ăn cho bang lưu manh nhỏ của nàng sao? Ta thành ngự trù của đám người này rồi ư! Nữ cặn bã đáng chết, không tiết tháo!"
Vừa nói xong, lực đạo trên tay càng thêm dùng sức.
"Này, nam cặn bã, đau, buông ra!"
Cánh tay của nàng bị siết chặt, khiến lông mày thanh tú của Lệ Ảnh Yên nhíu lại một chỗ.
"Nàng còn biết đau ư? Cẩu Đản không sợ chết mới vừa rồi đâu? Mẹ nó, mau nói xin lỗi ta!"
Nắm chặt cánh tay của nàng, bộ dáng đánh chết không tha, đám người Sơn Pháo nhìn đến trong lòng vài người trực tiếp ngứa ngáy.
Lão đại của mình bị khi dễ, bang huynh đệ của bọn họ làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
"Này, buông lão đại của chúng ta ra! Bằng không, huynh đệ chúng ta sẽ biến Tứ Vương Gia ngươi thành 'Tử Vương Gia' chân chính."
Đám người Sơn Pháo chỉ vào mũi Tiêu Dung Diệp, lải nhải ồn ào một phen, làm cho đầu Tiêu Dung Diệp như biến thành bốn cái.
Vốn nữ cặn bã này đủ làm bản thân không bớt lo, lúc này cố tình còn xuất hiện vài tên Tiểu La không sợ chết.
Thế nào? Bang lưu manh nhỏ này thật đúng là con gián đánh không chết sao!
"Gì chứ? Vào Thần vương phủ này của ta mà các ngươi còn coi mình là đại gia làm mưa làm gió ở bên ngoài ư? Người tới, trói mấy tên Tiểu La này lại cho bổn vương!"
Tiêu Dung Diệp hô một tiếng, đội tự vệ của Thần vương phủ lập tức vọt vào.
Không đến một lúc liền trói đám Tiểu La này lại.
"Mẹ nó, tiểu tử được lắm, ngươi có gan dám trói đại gia sao? Mau thả lão đại ta, bằng không huynh đệ chúng ta sẽ làm ngươi không có chỗ để trốn đâu!"
Sơn Pháo tức tức oai oai nói qua, bị trói vẫn không quên bộc lộ khả năng miệng lưỡi với Tiêu Dung Diệp.
"Câm miệng đi, đều bị trói lại, còn có thể khiến ta chịu không nổi sao! Thật sự giống như là không khoác lác liền sợ người ta không biết các ngươi biết nói chuyện ư!"
Giữa trán Tiêu Dung Diệp rơi xuống hắc tuyến, tức giận trừng mắt với đám Tiểu La, chốc lát sau liền xoay người, điên cuồng oanh tạc một trận với Lệ Ảnh Yên - -
"Mẹ nó, thật đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, Lệ Ảnh Yên nàng mang người ra ngoài chính là cặn bã, không thể thuyết phục như vậy sao!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp tức giận liếc mắt xem thường Lệ Ảnh Yên một cái.
"Nhìn đám huynh đệ của nàng xem, đều giống như thổ phỉ. Không chỉ không ngừng ba hoa! Còn là cùng loại mặt hàng với nàng!"
Ánh mắt khinh thường liếc nhìn vẻ mặt nhe răng trợn mắt của Lệ Ảnh Yên.
Nhưng vẻ nhu hòa nơi đáy mắt vẫn như trước.
Thấy nàng làm Thần vương phủ ồn ào chướng khí mù mịt, Tiêu Dung Diệp cũng không quá tức giận. Chỉ là sao nữ nhân đại ngu ngốc này cứ thích đi với bang Tiểu La này, bọn họ đều là nam nhân đấy, không biết Tiêu Dung Diệp sẽ ghen à?
"Không, không phải ngươi nói à? Để ta tìm nhân chứng. Buổi sáng hôm nay trời còn chưa sáng, ta liền thức dậy, ra roi thúc ngựa chạy về thôn dân chạy nạn, mang nhân chứng đến cho ngươi, sao ngươi còn quở trách ta chứ?"
"Cái gì? Nhân chứng? Là bọn họ ư?"
Tiêu Dung Diệp lập tức cảm giác bản thân dở khóc dở cười.
Để đám người Tiểu La đến nói cũng nói không rõ, sao có thể làm nhân chứng?
Không phải quan chủ thẩm sẽ cho là mình dẫn theo một đám khỉ làm xiếc đi qua xử án rồi sao!
Đến lúc đó, đâu giống xử án? Nghiễm nhiên chính là tạp kỹ khỉ làm xiếc thôi!
Nghĩ đến đây, lòng Tiêu Dung Diệp vừa động, hận không thể cười ra tiếng thật lớn!
"Bọn họ thì sao? Sơn Pháo kia làm người chính trực, không a dua nịnh bợ, từng cõng Trương đại nương trong thôn dân chạy nạn đi xem đại phu; còn có Thảo Bao kia, ngay thẳng hồn nhiên, ghét ác như cừu, từng cho mèo lưu lạc ăn; còn có cái kia..."
"Ôi chao, đợi chút đại tỷ, nàng xác định muốn bọn họ đi làm nhân chứng, mà không phải khỉ làm xiếc?"
Tiêu Dung Diệp vội vàng cắt đứt lời nói của Lệ Ảnh Yên, tận lực bĩnh tĩnh chất vẫn nỗi lòng với nàng.
"Nói cái gì đó? Cái gì khỉ làm xiếc, bọn họ như vậy thích hợp làm khỉ sao? Vẫn có thể làm gấu chứ!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên cười "Khanh khách", hoàn toàn không có chú ý tới Tiêu Dung Diệp đã tức giận đến khuôn mặt tuấn tú thoắt đỏ, thoắt trắng, cực kỳ yêu diễm.
"Câm miệng đi! Mọi chuyện nàng nói đều là vô nghĩa! Tìm khỉ làm xiếc, trêu chọc gấu, ta tìm bọn họ làm gì? Mẹ nó, chúng ta muốn chính là nhân chứng nói chuyện có trọng lượng! Nếu nàng đem đám người này lên, chúng ta không thua kiện mới là lạ!"
"Nói cái gì đấy? Quái lạ, thật sự không được thì chúng ta dùng kế sách, chúng ta cũng nghĩ xong kế sách rồi!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền lớn tiếng thét lên với bọn họ - -
"Các huynh đệ, nói cho 'Thỉ' vương gia, chúng ta có kế sách gì đi!"
Giọng nói vừa dứt, đám Tiểu La liền cùng hét lớn lên - -
"Mỹ nhân kế!"
"Phốc!" Một tiếng, Tiêu Dung Diệp hoàn toàn cười ra tiếng.
Bộ dáng đám người này đều dưa vẹo táo nứt, Lệ Ảnh Yên lại làm như bảo vật, lớn lên thành cái dạng này còn dám sử dụng mỹ nhân kế, giống như là đang đùa giỡn.
"Được rồi, các ngươi đừng náo loạn nữa, ta sai lầm rồi được chưa? Ta cho bọn hắn ăn uống đã đời, sau đó nàng đưa bọn hắn trở về đi, để bọn họ từ đâu tới đây thì trở về đó!"
"Khó mà làm được!"
Tiêu Dung Diệp vừa mới dứt lời, đám người Sơn Pháo liền tập thể kháng nghị.
"Chúng ta đến để làm nhân chứng!"
Nói xong, đám Tiểu La bị trói lại liền giãy dụa tứ chi, tạo đội hình, cùng kêu lên - -
"Lão đại xuất chinh, không có một ngọn cỏ; người xấu không chết, thánh chiến không ngừng!"
Vừa dứt lời, Tiêu Dung Diệp lập tức là biểu cảm hộc máu, giơ ngón tay cái lên với Lệ Ảnh Yên, chứa một chút nếp nhăn trên mặt khi cười nói qua - -
"Không thẹn được gọi là Sơn Pháo, Thảo Bao, cách làm này thực xứng với tên bọn họ. Kỳ thực ta cảm giác, nàng không nên gọi là Cẩu Đản, hẳn nên gọi là đần độn mới đúng!"
Lại lần nữa nghe được Lệ Ảnh Yên gọi mình là "Thiếu Nghi ca ca", Hoắc Thiếu Nghi gần như vui mừng mà khóc, bàn tay to càng thêm dùng sức ôm chặt Lệ Ảnh Yên.
"Yên Nhi, chúng ta không bao giờ náo loạn nữa. Chúng ta rời khỏi nơi này, tìm một thế ngoại đào nguyên, trải qua cuộc sống không có người quấy rầy chúng ta, được không?"
Nghe được Hoắc Thiếu Nghi nói như vậy, Lệ Ảnh Yên hít hít mũi, trực giác muốn lên tiếng trả lời đáp ứng hắn.
Nhưng trong nháy mắt, bộ dáng tà mị, hai mắt đỏ đậm của Tiêu Dung Diệp chợt lóe lên trong đầu nàng.
Nhất thời, các loại khuất nhục lại lần nữa nổi lên trong đầu, các hình ảnh điên cuồng đó có thể bức điên nàng, như là ngàn vạn con trùng bò đầy toàn thân, không ngừng ăn mòn thể xác và tinh thần của nàng, thẳng đến khi cắn gân cốt không còn dư thừa.
Bản năng của thân thể khiến Lệ Ảnh Yên đột nhiên đẩy Hoắc Thiếu Nghi ra một thước xa.
Thấy vẻ mặt Lệ Ảnh Yên có chút xấu hổ, Hoắc Thiếu Nghi chớ có lên tiếng hỏi - -
"Như thế nào? Yên Nhi."
"Cái kia... Ta..."
Lệ Ảnh Yên bất an quấn mười ngón tay, bộ dáng cúi đầu như là tiểu hài tử phạm lỗi.
Thật lâu sau, Lệ Ảnh Yên mới lại lần nữa ngước mắt, mặt mày kiên định nói qua - -
"Thực xin lỗi, Thiếu Nghi ca ca, ta tha thứ nhưng cũng không muốn ngày ngày quấy rầy huynh!"
Bởi vì ta đã không còn hoàn bích rồi!
Câu nói kia, Lệ Ảnh Yên vụng trộm mặc niệm ở trong lòng.
Đúng vậy, thân thể nàng đã không còn sạch sẽ, lễ giáo trói buộc quá lớn, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn nàng hoàn toàn không trở thân ra được. Cho dù Hoắc Thiếu Nghi không cần, nhưng nàng vẫn để ý trinh tiết của nữ tử.
Dù sao thân thể của nữ nhân quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cho nam tử mình yêu thương một thân thể không sạch sẽ, đây quả thực còn khó chịu hơn giết nàng.
"Vì sao?"
Nghe được lời nói của Lệ Ảnh Yên, Hoắc Thiếu Nghi run giọng hỏi. Dù sao hắn đã không cần gì hết, hắn chỉ muốn nàng, nhưng tiểu nữ nhân đáng chết này vẫn là bộ dáng hậm hực.
Nghe ra trong giọng nói Hoắc Thiếu Nghi mang theo run rẩy chất vấn, Lệ Ảnh Yên cũng xót xa không thôi. Nhưng đau dài không bằng đau ngắn, dù sao đời này, giữa bọn họ là không có khả năng, sao còn phải lưu lại nhớ nhung cho hắn.
Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên hít vào một hơi thật sâu, sau đó một bộ nghiêm trang tiếp tục nói - -
"Thiếu Nghi ca ca, huynh hẳn là biết, thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ. Đối với ta mà nói, ta đã sớm không phải là nữ hài tử đơn thuần kia, hiện tại ta thích bạc, thích cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý. Mà hiện tại huynh là hai bàn tay trắng, huynh không thể cho cho ta mấy thứ này. Cho nên ta làm sao có thể trải qua cuộc sống màn trời chiếu đất với huynh đây? Tỉnh táo lại chút đi!"
Lệ Ảnh Yên vừa nói vừa cười nhạo, dùng hết tâm tư nói móc Hoắc Thiếu Nghi. Chỉ là nỗi đau trong lòng nàng, cũng không hề ít hơn hắn!
"Không có khả năng, Yên Nhi. Muội không phải nữ tử như thế, muội là dạng nữ tử gì, trong lòng ta rất rõ ràng, muội hoàn toàn không có khả năng thích những vật ngoài thân đó. Muội thích chính là tự do tự tại, cho nên Yên Nhi, đừng gạt ta nữa!"
"Huynh cho là huynh hiểu ta được bao nhiêu?"
Lệ Ảnh Yên lạnh lùng ngước mắt, ánh mắt sắc bén nhìn nam tử gấp đến độ thái dương đều chảy đầy mồ hôi.
Nàng thật sự không muốn hắn thương hại, lại càng không muốn hắn vì người nữ nhân dơ bẩn như mình mà bỏ qua tiền đồ cẩm tú.
Nếu hắn thật sự vì mình mà hủy bỏ hôn ước với Tiêu Uyển Nhu, sẽ có rất nhiều người trong gia tộc Hoắc thị bị chôn cùng! Nàng làm sao có thể để Hoắc Thiếu Nghi vì nàng mà phải gặp chuyện bỏ mạng.
"Hoắc Thiếu Nghi, nói thật cho huynh biết. Năm năm lưu lạc đầu đường khiến ta hiểu được rất nhiều việc, ta không muốn tiếp tục đói một ngày nào nữa. Những ngày đó thật sự rất đen tối, đáng sợ. Còn có chính là, cho dù chúng ta ở cùng nhau, có năng lực trốn đến nơi nào đây? Huynh đắc tội chính là hoàng thất, đối địch chính là toàn bộ An Nam quốc. Huynh có nghĩ tới điều này không?"
Từng chữ của Lệ Ảnh Yên như kim châm, đâm đau tâm vừa hoàn chình của Hoắc Thiếu Nghi.
"Yên Nhi, ta đi tới bước này, muội nghĩ rằng ta và muội còn có đường thối lui sao?"
"Chỉ cần huynh muốn, huynh sẽ có, bắt ta trở về, thừa nhận sai lầm với mọi người, huynh vẫn là phò mã gia tôn quý của An Nam quốc!"
"Không, ta không thể lại để cho muội quay về. Hoàng cung chính là một cái động ma, muội ở nơi đó thêm một khắc, có khả năng sẽ bị người sát hại. Cho nên dù là muốn ta chết, ta cũng kiên quyết không thể giao muội ra."
"Ai nói ta nhất định sẽ chết?"
Đột nhiên, Lệ Ảnh Yên cười xinh đẹp, ngón tay đã cắt sửa chỉnh tề xoa gương mặt cương nghị của Hoắc Thiếu Nghi.
"Yên tâm, ta có thể càn rỡ nhục mạ hoàng phi, tự nhiên là có người làm chỗ dựa cho ta, cho nên - - ta hoàn toàn không có khả năng chết đâu!"
"Muội nói là - - Tiêu Dung Diệp?"
Thấy đôi mắt hạnh của Lệ Ảnh Yên lộ ra vẻ quyến rũ, trái tim Hoắc Thiếu Nghi chợt lạnh.
Mà nàng nói đến có người làm chỗ dựa cho nàng, Hoắc Thiếu Nghi theo bản năng nghĩ tới là Tiêu Dung Diệp.
Quả nhiên, lời nói của Hoắc Thiếu Nghi khiến tay xoa gò má hắn của Lệ Ảnh Yên khẽ run.
Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau! - Chapter 142
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, ánh mặt trời ấm áp trút xuống, xuyên qua song cửa sổ chiếu vào trên gương mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp.
So sánh tương đối, lúc trước đều là Tiêu Dung Diệp tỉnh lại trước, nhưng hôm nay dĩ nhiên là Lệ Ảnh Yên đã chạy trốn không còn bóng dáng trước.
Tiêu Dung Diệp mơ màng mở mắt ra, trên giường lộn xộn, lộ ra dấu vết lưu lại sau khi bọn họ quấn quýt lấy nhau.
Đột nhiên Tiêu Dung Diệp có chút xấu hổ, sờ sờ mũi của mình.
Hình như tối hôm qua hắn làm rất mạnh, nếu không sao bản thân có thể mệt đến hiện tại mới tỉnh.
Thay đổi mười mấy tư thế cũng khiến bản thân đạt tới đỉnh cao, cảm nhận được nhiệt tình của Lệ Ảnh Yên.
Chợt, Tiêu Dung Diệp ngẩn ra, nữ cặn bã kia đâu?
Sao nàng không có ở trên giường, chẳng lẽ nàng không biết mệt ư? Hay là nói, ngày hôm qua nàng đã uống thuốc rồi?
Mang theo nghi hoặc, Tiêu Dung Diệp vội vàng mặc quần áo, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Một loại dự cảm không tốt dâng lên trong lòng hắn, chẳng lẽ nàng lại chuồn đi rồi hả?
Ở bên trong phòng nàng tìm kiếm thật lâu cũng không tìm được bóng dáng của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp có chút nóng nảy.
Vô cùng lo lắng đi tới nhà chính, nếu lại không tìm thấy nàng, Tiêu Dung Diệp quyết định sẽ xuất động đội tự vệ của Thần vương phủ.
Mới vừa đi đến cửa phòng chính, Tiêu Dung Diệp liền bị âm thanh ồn ào trong đó làm kinh ngạc.
Đây là tình huống gì?
Tiêu Dung Diệp không khỏi nhíu mày, sao lại có một loại cảm giác phiền não không rõ chứ.
Bước chân không mang theo chần chờ, Tiêu Dung Diệp sải bước đi vào.
Vừa vào cửa liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Tràng diện thật lớn đấy!
Lệ Ảnh Yên một bộ dáng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang vui vẻ đứng ở trên ghế, kêu gào ồn ào, mà bên cạnh là đầu tiểu tử đông nghìn nghịt vây quanh thật chật.
Tiêu Dung Diệp nhận ra mấy tên tiểu tử này, chính là đám Sơn Pháo, Thảo Bao ngu ngốc đó!
Mang theo vẻ mặt lệ khí, Tiêu Dung Diệp bước nhanh tiến lên, vừa tới gần liền nhìn thấy bọn họ lại có thể ngang nhiên đổ xí hào!
Mà lúc này, Lệ Ảnh Yên chính là nhà cái, đè nặng xúc xắc, ồn ào rít gào: "Đại, đại, đại!"
"Mẹ nó, nữ cặn bã, nàng đang làm gì?"
Giọng nói Tiêu Dung Diệp đổ ập xuống giống như sấm rền áp tới vậy, mọi người ở đây đều cả kinh đến ngẩn ra.
"Lão đại, người này là ai vậy? Vừa nhìn cách ăn mặc liền biết đó chính là con cái nhà giàu, gõ một gậy đấy?"
Sơn Pháo liếc mắt ra hiệu với Lệ Ảnh Yên, ý bảo nàng lừa gạt vị công tử Tiêu Dung Diệp này một khoản.
Vốn là người nghèo thấy kẻ có tiền, có thể không ghét ác như cừu sao.
"Ôi chao, các ngươi đừng nháo, đây chính là 'Tử(tứ) hoàng tử' An Nam quốc, mau gọi Vương Gia đi!"
Nghe lão đại lên tiếng, đám người không dám lỗ mãng.
Thấy những người này phát âm không rõ gọi bản thân, Tiêu Dung Diệp khóc cũng không được, cười cũng không được, gương mặt tuấn tú đều lâm vào một chữ "Quẫn" lớn.
"Được rồi, Vương Gia, bang huynh đệ này của ta cũng đã chào hỏi ngươi xong rồi. Đi đi, chúng ta đói bụng, chuẩn bị phòng và bữa cơm cho chúng ta đi!"
Lệ Ảnh Yên đảo khách thành chủ, giống như mình mới là chủ nhân nơi này, ra lệnh cho Tiêu Dung Diệp.
Điều này làm cho tâm tình vốn còn tốt của hắn nhất thời bị lửa giận bao vây.
Mẹ nó, nữ cặn bã nữ này xem hắn - người Vương Gia này như hạ nhân mà sai bảo ư?
Đang lúc Tiêu Dung Diệp tức giận đến lông mày đều nhíu lại một chỗ, giọng nói lưu manh của Lệ Ảnh Yên lại lần nữa vang lên.
"Đến đến đến, nên chơi chúng ta liền chơi, chơi một ngày luôn ha!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên lại lần nữa vung xúc xắc trong tay mình, tiếp tục một bộ dáng nóng lòng muốn thử.
Thấy Lệ Ảnh Yên coi bản thân như không khí, hoàn toàn không đặt mình ở trong mắt, Tiêu Dung Diệp tức giận đến tóc đều buộc chặt lại.
Bước một bước dài tiến lên, một phen kéo lấy cánh tay Lệ Ảnh Yên, lực đạo ngoan lệ làm Lệ Ảnh Yên đến đau lập tức hít một hơi.
"Mẹ nó, nữ cặn bã đáng chết, ngươi biến Thần vương phủ này trở thành đổ phường sao? Còn dẫn theo nhiều tên Tiểu La như vậy, biến nơi này thành cứ điểm phân chia tang vật hả?"
Tiêu Dung Diệp như là một ngọn lửa, điên cuồng phun, vậy mà còn chưa xong, đình trệ gần một khắc, quở trách lại đổ ập xuống Lệ Ảnh Yên.
"Nãi nãi à, nàng thật không biết xấu hổ, lại có thể muốn ta chuẩn bị thức ăn cho bang lưu manh nhỏ của nàng sao? Ta thành ngự trù của đám người này rồi ư! Nữ cặn bã đáng chết, không tiết tháo!"
Vừa nói xong, lực đạo trên tay càng thêm dùng sức.
"Này, nam cặn bã, đau, buông ra!"
Cánh tay của nàng bị siết chặt, khiến lông mày thanh tú của Lệ Ảnh Yên nhíu lại một chỗ.
"Nàng còn biết đau ư? Cẩu Đản không sợ chết mới vừa rồi đâu? Mẹ nó, mau nói xin lỗi ta!"
Nắm chặt cánh tay của nàng, bộ dáng đánh chết không tha, đám người Sơn Pháo nhìn đến trong lòng vài người trực tiếp ngứa ngáy.
Lão đại của mình bị khi dễ, bang huynh đệ của bọn họ làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
"Này, buông lão đại của chúng ta ra! Bằng không, huynh đệ chúng ta sẽ biến Tứ Vương Gia ngươi thành 'Tử Vương Gia' chân chính."
Đám người Sơn Pháo chỉ vào mũi Tiêu Dung Diệp, lải nhải ồn ào một phen, làm cho đầu Tiêu Dung Diệp như biến thành bốn cái.
Vốn nữ cặn bã này đủ làm bản thân không bớt lo, lúc này cố tình còn xuất hiện vài tên Tiểu La không sợ chết.
Thế nào? Bang lưu manh nhỏ này thật đúng là con gián đánh không chết sao!
"Gì chứ? Vào Thần vương phủ này của ta mà các ngươi còn coi mình là đại gia làm mưa làm gió ở bên ngoài ư? Người tới, trói mấy tên Tiểu La này lại cho bổn vương!"
Tiêu Dung Diệp hô một tiếng, đội tự vệ của Thần vương phủ lập tức vọt vào.
Không đến một lúc liền trói đám Tiểu La này lại.
"Mẹ nó, tiểu tử được lắm, ngươi có gan dám trói đại gia sao? Mau thả lão đại ta, bằng không huynh đệ chúng ta sẽ làm ngươi không có chỗ để trốn đâu!"
Sơn Pháo tức tức oai oai nói qua, bị trói vẫn không quên bộc lộ khả năng miệng lưỡi với Tiêu Dung Diệp.
"Câm miệng đi, đều bị trói lại, còn có thể khiến ta chịu không nổi sao! Thật sự giống như là không khoác lác liền sợ người ta không biết các ngươi biết nói chuyện ư!"
Giữa trán Tiêu Dung Diệp rơi xuống hắc tuyến, tức giận trừng mắt với đám Tiểu La, chốc lát sau liền xoay người, điên cuồng oanh tạc một trận với Lệ Ảnh Yên - -
"Mẹ nó, thật đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, Lệ Ảnh Yên nàng mang người ra ngoài chính là cặn bã, không thể thuyết phục như vậy sao!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp tức giận liếc mắt xem thường Lệ Ảnh Yên một cái.
"Nhìn đám huynh đệ của nàng xem, đều giống như thổ phỉ. Không chỉ không ngừng ba hoa! Còn là cùng loại mặt hàng với nàng!"
Ánh mắt khinh thường liếc nhìn vẻ mặt nhe răng trợn mắt của Lệ Ảnh Yên.
Nhưng vẻ nhu hòa nơi đáy mắt vẫn như trước.
Thấy nàng làm Thần vương phủ ồn ào chướng khí mù mịt, Tiêu Dung Diệp cũng không quá tức giận. Chỉ là sao nữ nhân đại ngu ngốc này cứ thích đi với bang Tiểu La này, bọn họ đều là nam nhân đấy, không biết Tiêu Dung Diệp sẽ ghen à?
"Không, không phải ngươi nói à? Để ta tìm nhân chứng. Buổi sáng hôm nay trời còn chưa sáng, ta liền thức dậy, ra roi thúc ngựa chạy về thôn dân chạy nạn, mang nhân chứng đến cho ngươi, sao ngươi còn quở trách ta chứ?"
"Cái gì? Nhân chứng? Là bọn họ ư?"
Tiêu Dung Diệp lập tức cảm giác bản thân dở khóc dở cười.
Để đám người Tiểu La đến nói cũng nói không rõ, sao có thể làm nhân chứng?
Không phải quan chủ thẩm sẽ cho là mình dẫn theo một đám khỉ làm xiếc đi qua xử án rồi sao!
Đến lúc đó, đâu giống xử án? Nghiễm nhiên chính là tạp kỹ khỉ làm xiếc thôi!
Nghĩ đến đây, lòng Tiêu Dung Diệp vừa động, hận không thể cười ra tiếng thật lớn!
"Bọn họ thì sao? Sơn Pháo kia làm người chính trực, không a dua nịnh bợ, từng cõng Trương đại nương trong thôn dân chạy nạn đi xem đại phu; còn có Thảo Bao kia, ngay thẳng hồn nhiên, ghét ác như cừu, từng cho mèo lưu lạc ăn; còn có cái kia..."
"Ôi chao, đợi chút đại tỷ, nàng xác định muốn bọn họ đi làm nhân chứng, mà không phải khỉ làm xiếc?"
Tiêu Dung Diệp vội vàng cắt đứt lời nói của Lệ Ảnh Yên, tận lực bĩnh tĩnh chất vẫn nỗi lòng với nàng.
"Nói cái gì đó? Cái gì khỉ làm xiếc, bọn họ như vậy thích hợp làm khỉ sao? Vẫn có thể làm gấu chứ!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên cười "Khanh khách", hoàn toàn không có chú ý tới Tiêu Dung Diệp đã tức giận đến khuôn mặt tuấn tú thoắt đỏ, thoắt trắng, cực kỳ yêu diễm.
"Câm miệng đi! Mọi chuyện nàng nói đều là vô nghĩa! Tìm khỉ làm xiếc, trêu chọc gấu, ta tìm bọn họ làm gì? Mẹ nó, chúng ta muốn chính là nhân chứng nói chuyện có trọng lượng! Nếu nàng đem đám người này lên, chúng ta không thua kiện mới là lạ!"
"Nói cái gì đấy? Quái lạ, thật sự không được thì chúng ta dùng kế sách, chúng ta cũng nghĩ xong kế sách rồi!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền lớn tiếng thét lên với bọn họ - -
"Các huynh đệ, nói cho 'Thỉ' vương gia, chúng ta có kế sách gì đi!"
Giọng nói vừa dứt, đám Tiểu La liền cùng hét lớn lên - -
"Mỹ nhân kế!"
"Phốc!" Một tiếng, Tiêu Dung Diệp hoàn toàn cười ra tiếng.
Bộ dáng đám người này đều dưa vẹo táo nứt, Lệ Ảnh Yên lại làm như bảo vật, lớn lên thành cái dạng này còn dám sử dụng mỹ nhân kế, giống như là đang đùa giỡn.
"Được rồi, các ngươi đừng náo loạn nữa, ta sai lầm rồi được chưa? Ta cho bọn hắn ăn uống đã đời, sau đó nàng đưa bọn hắn trở về đi, để bọn họ từ đâu tới đây thì trở về đó!"
"Khó mà làm được!"
Tiêu Dung Diệp vừa mới dứt lời, đám người Sơn Pháo liền tập thể kháng nghị.
"Chúng ta đến để làm nhân chứng!"
Nói xong, đám Tiểu La bị trói lại liền giãy dụa tứ chi, tạo đội hình, cùng kêu lên - -
"Lão đại xuất chinh, không có một ngọn cỏ; người xấu không chết, thánh chiến không ngừng!"
Vừa dứt lời, Tiêu Dung Diệp lập tức là biểu cảm hộc máu, giơ ngón tay cái lên với Lệ Ảnh Yên, chứa một chút nếp nhăn trên mặt khi cười nói qua - -
"Không thẹn được gọi là Sơn Pháo, Thảo Bao, cách làm này thực xứng với tên bọn họ. Kỳ thực ta cảm giác, nàng không nên gọi là Cẩu Đản, hẳn nên gọi là đần độn mới đúng!"