"Ưm..." một tiếng, tiếng ca uyển chuyển của Linh nhi liền bị chặn lại.
"Mẹ nó, thanh âm gào khóc thảm thiết cuối cùng cũng bị áp xuống rồi!"
Lệ Ảnh Yên vừa trói Linh nhi lại bằng sợi dây đã chuẩn bị trước đó, vừa lầu bầu lẩm bẩm ở trong miệng.
Vốn Lệ Ảnh Yên còn đang đắm chìm ở trong vui sướng vì chế trụ được nữ nhân này, lại không nghĩ đến giọng nói Tiêu Dung Diệp đột nhiên vang lên.
"Này, sao tự nhiên cắt đứt tiếng nhạc của đại gia!"
Tiêu Dung Diệp nói như không có việc gì, bỗng chốc liền chọc lông Lệ Ảnh Yên, cũng không để ý Linh nhi này liền tiến lên, nắm tay liên tục đánh lên bộ phận má tuấn mỹ của Tiêu Dung Diệp.
"Á..."
Tiêu Dung Diệp theo bản năng hô đau một tiếng, cảm giác răng và lợi của mình đều đau đớn.
"Mẹ nó, nam cặn bã, thích loại này nữ nhân ư? Nàng ta được coi là loại hàng thối nát gì, khiến ngươi thần hồn điên đảo như vậy. Ta phi!"
Miệng không đắn đo, Lệ Ảnh Yên trực tiếp nói tục.
Cũng không nghĩ loại hành động nổi giận này nhìn trong mắt Tiêu Dung Diệp rất giống như người đàn bà đanh đá ra ngoài bắt quả tang chồng trộm hương.
Tiểu Cẩu Đản này đang ghen sao?
"Sao nàng ta lại là hàng thối nát rồi hả? Nữ nhân tốt như vậy, ta đều hận không thể lấy về nhà!"
"Bốp!"
Lệ Ảnh Yên lại lần nữa không kềm được giận, cho Tiêu Dung Diệp một cú. Hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Cho dù lực đạo không phải rất lớn, nhưng đủ để Tiêu Dung Diệp lui ra phía sau một bước.
Tiêu Dung Diệp không kiêu ngạo không nóng nảy, biết nàng đang ghen liền làm nũng, ôm quai hàm run lên, oán giận với Lệ Ảnh Yên - -
"Làm chi? Mưu sát chồng à?"
"Mưu sát ngươi thì thế nào? Ai biểu ngươi phạm tiện như vậy, thích loại hàng thối nát Dư Văn Diên chơi đùa!"
Cả người Lệ Ảnh Yên đều bị Tiêu Dung Diệp chọc giận, bên quai hàm không ngừng co rút.
Cũng không hiểu nguyên nhân là gì, chỉ cần nghĩ đến Tiêu Dung Diệp khen những nữ nhân khác tốt, Lệ Ảnh Yên liền muốn hành hung hắn một trận.
Vậy còn chưa xong, Lệ Ảnh Yên nóng nảy lần nữa đi đến Linh nhi bên kia, quăng nàng ta hai bạt tai.
"Mẹ nó, nam nhân nào cũng muốn quyến rũ!"
Hôm nay không biết Lệ Ảnh Yên trúng tà phong gì, nghĩ đến hai cẩu nam nữ này ở cùng nhau chàng chàng thiếp thiếp, nàng giống như là muốn ăn thịt người vậy.
Linh nhi bị quăng hai bạt tai, nhất thời liền cảm thấy vô cùng ủy khuất, bản thân chỉ là có vị nữ nhân một chút liền chịu khổ độc, bị quăng hai bạt tai nóng rát, sao nàng còn chết oan hơn cả Đậu Nga vậy hả!
Nghĩ đến đây, Linh nhi liền lắc đầu, ấp úng muốn nói ra ủy khuất của mình. Lại không nghĩ đến bị túi này nhét thật chặt, nước mắt vừa thấy đã thương "tách, tách" rơi xuống.
"Mẹ nó, khóc cái gì mà khóc? Lần sau muốn quyến rũ nam nhân, phải nhìn xem có chủ nhân hay chưa!"
Tiếng nói đổ ập xuống của Lệ Ảnh Yên giống như là ăn thuốc súng, n bộ dáng bá đạo mãnh liệt, cực kỳ đáng sợ.
Đang lúc Lệ Ảnh Yên chống nạnh quở trách Linh nhi, Tiêu Dung Diệp đột nhiên xông tới từ phía sau, ôm nàng vào lòng.
Cúi đầu, vùi đầu ở cổ của nàng, một chuỗi ý cười thấp giọng mang theo gợn sóng đắm chìm.
"Tiểu yêu tinh, dấm chua của nàng cũng có chút quá lớn rồi!"
Bị hơi thở nam tính quen thuộc vậy quanh, Lệ Ảnh Yên phẫn nộ dẫm cho hắn một cước.
"A ưm..."
"Nam cặn bã đáng chết. Ta phi, ngươi đã thích loại nữ nhân này, vậy sau này chạm vào thân thể của nàng ta là được rồi!"
Lệ Ảnh Yên quả thật là tràn đầy dấm chua, cũng không biết sao lại như thế. Từ khi hắn nguyện ý buông tôn nghiêm đi bảo vệ thân phận nam tử của nàng, thái độ của nàng đối với hắn liền thay đổi trong nháy mắt. Dù sao nam nhân chịu nghe theo lời mình nói như vậy thì thật sự đã ít lại càng ít, huống chi còn là một vương gia cao cao tại thượng.
Lệ Ảnh Yên mang theo cảm xúc hất tay Tiêu Dung Diệp ra, trốn cách hắn vài thước xa.
"Chúng ta tới chỗ này để xử lý việc công, chuyện riêng của ta và ngươi, chờ về đến trong phủ, chúng ta cùng tính nợ mới nợ cũ một lượt."
Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền hùng hổ khiêng thân thể Linh nhi lên, đột nhiên ném lên trên giường.
Thấy khí thế mãnh liệt của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp theo bản năng lui qua một bên.
"Cẩu Đản, nàng đây là muốn làm gì?"
Thấy Lệ Ảnh Yên bổ nhào lên phía trước, tay dùng lực xé rách y phục Linh nhi, Tiêu Dung Diệp kinh hãi.
Mặc dù mình đã sớm nhìn rõ rành mạch mỗi một chỗ trên thân mình của Lệ Ảnh Yên, nhưng thân mình nữ nhân bên ngoài, Tiêu Dung Diệp vẫn chưa từng thấy qua.
Nghĩ đến đây, giữa trán Tiêu Dung Diệp bốc lên hắc tuyến.
"Thế nào? Đau lòng sao?"
Lệ Ảnh Yên khinh thường liếc nhìn Tiêu Dung Diệp một cái, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng, nhưng lại đi trêu chọc Tiêu Dung Diệp.
Thật sự không nghĩ tới, nam cặn bã Tiêu Dung Diệp này này lại có thú tính với giày rách người khác chơi ngán!
"Ta, ta có thể đau lòng cái gì? Ta chỉ là tò mò nàng muốn thẩm vấn như thế nào thôi?"
Tiêu Dung Diệp cũng là xuất phát từ tò mò, đầu không ngừng dò xét, muốn tìm hiểu đến tột cũng, nữ cặn bã này muốn thẩm vấn Linh nhi này như thế nào?
Nhìn một chút cũng không sao đâu, thân thể xích lõa mềm mại của Linh nhi xuất hiện ở trong mắt Tiêu Dung Diệp.
Vốn tưởng rằng nàng làm danh kỹ, dáng người sẽ rất quyến rũ, không nghĩ đến, quả thực kém muốn chết, còn không bằng một phần mười dáng người của tiểu Cẩu Đản đâu!
Tuy rằng ngực của tiểu Cẩu Đản không có lớn bằng Linh nhi này, nhưng Tiêu Dung Diệp tin tưởng vững chắc, trải qua một phen lễ rửa tội và dạy dỗ của hắn, nhất định có thể "Xưng bá!"
Đang lúc Tiêu Dung Diệp suy tư về chuyện khuê phòng của bản thân và Lệ Ảnh Yên, tiểu nữ cặn bã này đột nhiên quay đầu.
Phát hiện ánh mắt hắn như là nhìn chăm chú vào thân mình xích lõa của Linh nhi, Lệ Ảnh Yên nhất thời tức giận giống như quả bom nổ mạnh!
"Nhìn, nhìn, ta cho ngươi nhìn. Ta thế nào cũng phải trọc mù tròng mắt của ngươi!"
Mang theo phẫn nộ tiến lên, một phen níu chặt cổ áo của hắn.
"Không được nhìn nữa, cút đi!"
Đột nhiên đạp một cước đến trên pp của Tiêu Dung Diệp.
Tiêu Dung Diệp vô cùng vô tội nhìn thoáng qua, lửa giận của Lệ Ảnh Yên bốc cao 3000 trượng, nhưng vẫn nghe lời mở cửa, xám xịt ra khỏi phòng.
Đợi sau khi tất cả đều khôi phục lại yên lặng, Lệ Ảnh Yên tà ác giơ khóe miệng lên, tiến lên.
"Hắc hắc, mỹ nữ, đêm nay ta sẽ hầu hạ ngươi thật tốt!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền cực có sắc tình vuốt ve lên người Linh nhi, ngón tay khéo léo vuốt ve từng tấc da thịt của nàng ta, khiến cho Linh nhi theo bản năng sợ run.
"Ưm ưm..."
Linh nhi lắc lắc đầu lung tung, hoàn toàn không hiểu Lệ Ảnh Yên này muốn làm gì.
"Mỹ nữ, ta chính là muốn hỏi ngươi mấy vấn đề. Ngươi hãy thành thật trả lời. Trả lời tốt, ta sẽ tha cho ngươi, trả lời không tốt, ta liền..."
Phút chốc, Lệ Ảnh Yên lấy ra hỏa chiết tử và một cây nến bên cạnh, đốt nến lên. Sau đó, thần thái tà ác cười một tiếng.
"Sáp trôi trong nến, đổ lên ngực và phía dưới của ngươi. A, đúng rồi, còn khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ nam nhân này của ngươi, ta cũng muốn phá hủy đi! Bất quá, hình như ta vẫn không vừa lòng, sẽ để cho giọng hát giống như linh đang này của ngươi uống thuốc câm! Xem ngươi còn có cách gì quyến rũ nam nhân!"
Lệ Ảnh Yên hung dữ nói những chuyện lạ, Linh nhi sợ tới mức lập tức không thể tin trừng lớn mắt.
"Cho nên, ta đây xin khuyên ngươi, ngoan ngoãn phối hợp. Bằng không da thịt chịu khổ, ngươi thật đúng là không thể thừa nhận nổi đâu!"
Lệ Ảnh Yên hung tợn uy hiếp Linh nhi, khiến nàng ta vội vàng gật đầu, di0en-da14n.le9.quy76.d00n ý bảo Lệ Ảnh Yên, nàng ta nguyện ý ngoan ngoãn phối hợp.
"Tốt lắm, hiện tại ta lấy vải trong miệng ngươi ra, không cho phép ngươi nói chuyện. Ta nói ngươi nói chuyện thì ngươi mới được nói!"
Thấy vậy, Linh nhi lại lần nữa gật đầu đáp ứng.
Thấy nàng ngoan ngoãn phối hợp như thế, Lệ Ảnh Yên tiến lên một phen lấy túi vải ra.
"Có ai không, cứu mạng!"
Túi vải mới vừa lấy ra, Linh nhi liền lớn tiếng la lên.
Thấy vậy, Lệ Ảnh Yên lập tức nóng nảy.
"Bốp!" một tiếng, đá một cú đá thối vào trên quai hàm của Linh nhi, Linh nhi lập tức ngất đi.
Linh nhi đáng chết này vừa kêu, nhất thời khiến gã sai vặt làm việc bên ngoài bước nhanh tới phòng bên này.
Thấy tình huống không đúng, Tiêu Dung Diệp chạy nhanh trốn vào trong phòng, nhìn thấy nữ nhân trên giường sạp đã sớm hôn mê bất tỉnh, hắn lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.
Trước mắt, không nên nghiêm hình tra khảo Linh nhi kia như thế nào? Mà là nên thoát khỏi đám gã sai vặt làm việc vặt này như thế nào?
Dưới sự cấp bách không thể đợi, trong đầu Tiêu Dung Diệp nảy sinh một kế, _ kéo thân thể Lệ Ảnh Yên qua liền vứt lên giường sạp, tiếp đó bản thân khi dễ áp xuống.
"Này, ngươi làm gì vậy, nam cặn bã!"
Cảm nhận được mình bị một thân thể nặng nề đè lên, Lệ Ảnh Yên lập tức hoảng sợ nâng mắt lên.
"Đừng nói chuyện, hãy nghe ta nói, nàng làm bộ như nàng là Linh nhi. Một lát nữa, nếu bọn họ xông tới, nàng liền kêu lên, hiểu chưa?"
Lệ Ảnh Yên cái hiểu cái không, nhưng cũng kiên trì nhắm mắt đáp ứng.
Thấy Lệ Ảnh Yên đáp ứng, Tiêu Dung Diệp dùng chăn bao trùm sơ sài thân mình xích lõa của Linh nhi lại, nhét vào bên trong giường sạp.
Buông màn trướng xuống, Tiêu Dung Diệp khi dễ đè lên người Lệ Ảnh Yên, cường thế hôn lên môi của nàng.
Lệ Ảnh Yên kinh hãi, nàng cứ như vậy bị hắn không mang theo lý do hôn lên miệng. Không phải nói ra ngoài làm nhiệm vụ ư? Sao lại biến thành thời cơ cực tốt hắn tự xuống tay với mình rồi.
Lúc hai người đang hôn môi khắn khít, cửa phòng bị một lực đạo mở ra. Tiếp đó, vài tráng nam tiến vào.
Tiêu Dung Diệp đột nhiên rời khỏi môi Lệ Ảnh Yên, nói với nàng - -
"Kêu lên. Mau, lớn tiếng một chút!"
Lệ Ảnh Yên dưới sự khống chế vụng về của tay Tiêu Dung Diệp, không chút suy nghĩ liền phát ra âm thanh.
"Ừ ừ, ưm... Ách... ưm..."
Cùng với Lệ Ảnh Yên dùng lực rên rỉ, thân mình Tiêu Dung Diệp đã phập phồng rất có tần suất.
Lệ Ảnh Yên ở bên ngoài một đêm, suy nghĩ rất nhiều chuyện, từng màn hí kịch xuất hiện ở trong thế giới của nàng.
Cuộc sống gian khổ lúc nhỏ, vui vẻ ngắn ngủi sau khi gặp được Hoắc Thiếu Nghi, sống nương tựa với đại gia, đại nương trong thôn dân chạy nạn, sau đó lại có khúc mắc tình cảm với Tiêu Dung Diệp, Hoắc Thiếu Nghi. Tất cả mọi thứ như là cảnh trong mơ, khiến nàng không muốn tin tưởng.
Nhưng sự thật chính là sự thật, đây không phải mộng, là sự thật cực kỳ rõ ràng, đau triệt nội tâm.
Gần như khóc suốt cả một đêm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn đầy nước mắt, khóc đến y phục ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt.
Thẳng đến sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời mờ ảo chiếu vào hang núi, rơi lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Lệ Ảnh Yên, trong đôi mắt trống rỗng của nàng mới có chút phản ứng.
Tiếp đó, kéo thân thể mỏi mệt đứng lên, di chuyển bước chân đau đớn như thoát gân cốt, từng bước một đi dọc theo đường nhỏ.
Lệ Ảnh Yên không có chỗ có thể đi, cũng không biết nên đi nơi nào, nghĩ nghĩ, vẫn là trở lại thôn dân chạy nạn đi.
Dù sao thôn dân chạy nạn nhỏ bé kia mới là nơi nàng muốn dừng chân.
Vừa đi ra khỏi cửa hang, Lệ Ảnh Yên hơi ngước mắt, thân mình cao to của Hoắc Thiếu Nghi dựa vào trên một gốc cây khô không xa.
Trên mặt thâm thúy toàn là vẻ sa sút, giống như chỉ trong một đêm, hắn đã già đi rất nhiều.
Nhìn thấy Hoắc Thiếu Nghi như vậy, Lệ Ảnh Yên tự nhiên là đau từ đáy lòng.
Chẳng lẽ hắn canh giữ ở ngoài sơn cốc cả một đêm?
Vừa nghĩ như thế, Lệ Ảnh Yên nhất thời dâng lên một cỗ chua xót.
Nàng thật sự không thể lại thương hại hắn, bản thân đã không còn hoàn chỉnh, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn chỉ cần tiếp cận hắn một chút, sẽ một lần nữa dấy lên hi vọng cho hắn, cho nên nàng phải chạy trốn!
Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên theo bản năng co cẳng chạy.
Vừa mới chạy vài bước xa, cảm giác đau đớn rõ ràng trên thân thể kéo đến mỗi dây thần kinh, điều này làm cho nàng cảm thấy đến hô hấp cũng rất khó khăn.
Trùng hợp lúc này, Hoắc Thiếu Nghi không ngủ một đêm tiến lên vài bước xa, một phen kéo lại cánh tay Lệ Ảnh Yên, tiếp đó ôm nàng vào trong lòng.
Lồng ngực rộng rãi ấm áp của nam tử như là cảng tránh gió, khiến Lệ Ảnh Yên có một loại xúc động rất muốn dựa vào.
"Yên Nhi, ta cho muội thời gian một đêm để muội bình tĩnh, cũng cho bản thân ta thời gian một đêm để ta bình tĩnh. Ta nghĩ rồi lại nghĩ, ta hoàn toàn không tìm thấy một lý do nào có thể buông tay muội! Cho nên, Yên Nhi, cho dù chết, ta cũng sẽ không buông tay!"
Hoắc Thiếu Nghi ôm sát thân thể nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên, nói qua từng chữ, mỗi chữ mỗi câu đều như in một phong ấn thần thánh.
Lời nói ấm lòng, xúc động khiến Lệ Ảnh Yên muốn hoàn toàn dựa vào hắn. Nhưng vừa nghĩ đến thân thể suy tàn của mình, nàng liền không thể có lý do có được hạnh phúc.
Sau khi suy tư thật lâu, Lệ Ảnh Yên vẫn quyết định đẩy hắn ra, đẩy nắng ấm trong tính mạng của mình ra, tình nguyện chạy về phía sa đọa và hắc ám.
Nàng không thể lại để hắn thua thiệt, nàng trả không nổi, cũng muốn không nổi.
"Hoắc Thiếu Nghi, ta nói ta muốn cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý. Nếu huynh không buông tay ta, hãy tìm những thứ đó cho ta, bằng không, huynh liền - - cút!"
Lệ Ảnh Yên không thể không bắt buộc chính mình nói lời tổn thương hắn, hoangdung_๖ۣۜdiendanlequydncm cũng tổn thương bản thân. Nàng thật sự không thể lại lưu cho hắn ý niệm gì, bản thân đã là một nhành tàn hoa bại liễu, dựa vào cái gì có được nam tử ưu tú như vậy, là nàng không xứng với hắn!
"Không, Yên Nhi, muội đang gạt ta. Cho dù muội muốn những vật ngoài thân đó, dựa vào bản lĩnh của Hoắc Thiếu Nghi ta, nhất định sẽ làm cho muội có được!"
"Huynh đến cùng là ngu ngốc hay đần độn? Huynh cho là sau khi huynh hủy đi hôn ước vẫn sẽ là này công tử của đệ nhất phú thương An Nam quốc sao? Nếu hoàng thất muốn động đến huynh, đừng nói là tiệm cầm đồ phố đông, cửa hàng phố tây của nhà huynh, cả toàn bộ giới thương nghiệp đều sẽ long trời lở đất, đến lúc đó huynh đến một tên khất cái cũng không bằng, dựa vào cái gì vẫn hứa hẹn cho ta cẩm y ngọc thực!"
Lệ Ảnh Yên ngoan độc chỉ vào mũi Hoắc Thiếu Nghi, lời nói khó nghe máu chó đầy đầu, đều tát lên trên đầu Hoắc Thiếu Nghi.
Lệ Ảnh Yên biết bản thân sắc bén, cũng không nghĩ mình lại sắc bén đến cả nam tử mà mình yêu mến cũng có thể quyết tuyệt như vậy.
Cũng không nghĩ khi Hoắc Thiếu Nghi nghe lời nói như thế, lại đắm chìm giống như phụ thân sờ đầu nữ nhi của mình. Tiếng nói ôn nhuận, nhàn nhạt mở miệng.
"Yên Nhi, tùy muội dùng phép khích tướng gì, lần này ta nhất định sẽ không buông tay nữa, ta yêu muội, điều này là không thể thay đổi!"
Nói xong, ngón tay dài nâng gò má Lệ Ảnh Yên lên, cánh môi mỏng giống như hoa đào nhẹ nhàng rơi xuống đất in lên cánh môi trắng bệch như giấy của Lệ Ảnh Yên.
Đụng chạm dịu dàng như là che chở trân bảo, mang theo nhàn nhạt gợn sóng, cũng mang theo ý tứ hàm xúc thần thánh.
Cảm giác đụng chạm nhẹ nhàng như vậy khiến lý trí Lệ Ảnh Yên tan rã trong nháy mắt.
Không có bá đạo bú mút mãnh liệt như Tiêu Dung Diệp, cánh môi nàng như có một tầng dịch bảo hộ, tình cảm ôn nhuận mềm mại như vậy.
Lệ Ảnh Yên không khỏi say mê đáp lại nụ hôn dịu dàng này.
Hai người triền miên thật lâu, Hoắc Thiếu Nghi thật không muốn rời khỏi nụ hôn đó. Hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Hắn không dám hôn nàng quá sâu, chỉ là nhẹ nhàng đụng chạm.
Đối mặt nữ tử trong lòng mình, Hoắc Thiếu Nghi rất sợ nắm chắc không tốt chừng mực. Dù sao nữ tử này là người mà hắn muốn dùng một đời che chở, thanh thuần của nàng, ngây ngô của nàng, xinh đẹp đến mức dụ dỗ bản thân phạm tội. Hắn không dám để lộ dục vọng bản năng nhất của con người ở trước mặt nàng, hắn sợ như vậy sẽ dọa sợ nàng.
"Yên Nhi, hiện tại hai người chúng ta đều là người cô đơn, ta không biết quá khứ của muội như thế nào, ta muốn chính là tương lai của chúng ta. Cho nên Yên Nhi, chúng ta không náo loạn, chúng ta ổn định sống ngày yên tĩnh, có được không?"
Thấy vẻ mặt thâm tình khẩn thiết của nam tử, Lệ Ảnh Yên hoàn toàn tìm không thấy một lý do nào cự tuyệt hắn.
Có lẽ trong lòng mình vẫn có cỗ khát vọng muốn được nam tử này dốc lòng chiếu cố.
Dù sao năm năm trước khiến bọn họ bỏ qua nhau, hiện tại gặp lại một lần nữa, chỉ có thể chứng minh một chuyện. Duyên phận của bọn họ chưa hết, là ý trên trời để cho bọn họ sau năm năm trôi dạt khắp nơi, lại lần nữa ở chung với nhau.
"Yên Nhi, ta yêu muội, chúng ta ở cùng nhau được không?"
Nghe được lời tuyên thệ thần thánh của Hoắc Thiếu Nghi, bỗng dưng một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ khuôn mặt nhỏ nhắn. Lệ Ảnh Yên cúi đầu, nhỏ giọng khóc gật đầu.
Nhìn thấy Lệ Ảnh Yên khóc thút thít đáp ứng lời nói của mình, Hoắc Thiếu Nghi chợt nở nụ cười. Nụ cười trong sáng, lộ ra răng trắng tinh sáng ngời, thật sự là cực kỳ suất khí!
Đưa tay ôm Lệ Ảnh Yên vào lòng, dùng lực ôm sát nàng.
Thân hình cao ngất của nam nhân ôm lấy thân thể nhỏ bé của nữ tử, nhìn từ đàng xa đến, cực kỳ xinh đẹp!
- - phân cách tuyến - -
Cùng Hoắc Thiếu Nghi thương nghị một phen, hai người vẫn quyết định trở lại thôn dân chạy nạn, trợ giúp mọi người nơi đó cùng nhau xây dựng gia nghiệp, cùng tạo nên cuộc sống an nhàn, là cảng tránh gió của bọn họ.
Sống ở thôn dân chạy nạn ba ngày, đại gia, đại nương và bọn nhỏ trong thôn vui vẻ ở cùng với hai người bọn họ, bộ dáng thoải mái hòa thuận, là đại gia đình ấm áp.
Cho dù người trong thôn đều biết Lệ Ảnh Yên là thân nữ nhi, nhưng nàng không nói ra, mọi người cũng không nói toạc ra, chỉ coi nàng như nam hài tử mà sinh hoạt.
Mà đối với Hoắc Thiếu Nghi - nam tử anh tuấn cùng đến này, người trong thôn vẫn nhịn không được xì xào bàn tán, dù sao này nam tử này suất khí đến mức bọn họ không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Nhìn bộ dáng thân mật khăng khít của hắn và Lệ Ảnh Yên, mọi người không mù, có thể nhìn ra quan hệ của bọn họ. Càng thú vị hơn chính là có đứa nhỏ từng nhìn thấy hai người bọn họ hôn môi, khiến tiểu hài tử cực kỳ xấu hổ.
Nhưng mà, cuộc sống bình thản luôn ngắn ngủi.
Ngày đó, Lệ Ảnh Yên và Hoắc Thiếu Nghi ở trong thôn xây nhà cho gia đình lớn, tiếng vó ngựa lộn xộn nhiễu loạn cuộc sống yên tĩnh của thôn xóm.
"Đến, bao vây nơi này cho bản tướng quân!"
Dư Văn Diên ra lệnh một tiếng, đoàn người có ba mươi, bốn mươi người, người nào cũng là binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh, bao vây thôn dân chạy nạn.
Trẻ con chơi ở bên ngoài thấy tình thế không ổn, kích động chạy vào trong thôn đưa tin, hoangdung_๖ۣۜdiendanlequydncm Hoắc Thiếu Nghi và Lệ Ảnh Yên nhận được tin tức, tự nhiên vô cùng kinh hoảng.
Nhưng nghĩ nghĩ, người hoàng thất có thể tìm tới cửa, không phải đã sớm ở trong dự kiến sao? Chỉ là tốc độ này tựa hồ nhanh hơn suy đoán của bọn họ!
"Thiếu Nghi ca ca, làm sao bây giờ?"
Giờ phút này Lệ Ảnh Yên không phải một bộ dáng nam tử không gì không sợ rồi.
Nàng có Hoắc Thiếu Nghi, có một người sẽ bảo vệ mình, cho nên nàng nguyện ý dỡ xuống vỏ ngoài, toàn bộ tâm tư đều dựa vào hắn.
"Đừng sợ, Yên Nhi, có ta ở đây, sẽ không có người thương tổn được muội. Đi, chúng ta đi đối mặt, đánh thắng trận đấu này, chúng ta có thể ở cùng nhau mà không cần lo lắng sợ hãi rồi!"
Nói xong, Hoắc Thiếu Nghi liền dắt tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên, đi đến cửa thôn bên kia.
Đến cửa thôn, vừa thấy là Phó tướng của Tư Đồ Hoảng, mười ngón tay của Hoắc Thiếu Nghi và Lệ Ảnh Yên càng thêm nắm chặt.
Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì sau khi bọn họ rời đi vào đêm đó, hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả là gì?
Bọn họ hoàn toàn không biết, sau đêm đó, không chỉ có Tiêu Dung Diệp tức giận đến lửa giận công tâm, phun ra máu tươi. Ngay cả phu thê Tư Đồ Hoảng, Tư Đồ Lan Cẩn, phu thê Hoắc lão đều kinh hách, thậm chí Tiêu Uyển Nhu đã có dấu hiệu nổi điên.
Bỗng chốc, Ý phi thành trò cười của hậu cung. Vốn là hỉ sự của nữ nhi, hiện tại suýt chút nữa trở thành tang sự. Trong một đêm, Ý phi già hơn rất nhiều, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn ngay đến thái độ của hoàng thượng đối với bà cũng thay đổi rất nhiều.
"Mạt tướng vâng mệnh thánh thượng, bắt nịnh thần tặc tử Hoắc Thiếu Nghi và thị nữ Cẩu Đản, hồi cung chịu thẩm tra. Hai vị, khuyên hai người đừng giãy dụa vô ích, bó tay chịu trói đi!"
Giọng nói của Dư Văn Diên ác liệt đến cực điểm, mắt đầy khinh bỉ nhìn đôi nam nữ trước mắt này!