Tiếng nói trầm thấp vừa dứt, một khuôn mặt tuấn tú tà tứ khi dễ đến gần nàng, chuẩn xác không lầm tìm được hai cánh hoa đỏ bừng vểnh lên giống như gà con mổ thóc, lấy được thơm ngọt của nàng, như một ngọn lửa triền miên quít lấy nàng.
Lưỡi đói khát đã lâu, tiến quân thần tốc, đâm xuyên qua hàm răng Lệ Ảnh Yên, tùy ý mang theo cái lưỡi thơm tho, xoay tròn nhảy múa.
"Ưm..."
Đầu óc Lệ Ảnh Yên thiếu dưỡng khí, khiến nàng phân không rõ tình huống, lý trí đều bị người lấy mất. Thân mình như là bông liễu lay động bất định vậy, gắt gao níu chặt y phục Tiêu Dung Diệp, muốn bản thân nhận được trợ giúp của hắn, nóng cháy cuốn lấy, lôi kéo lưỡi dài của hắn.
Tiêu Dung Diệp bị Lệ Ảnh Yên ngây ngô đụng chạm, khát vọng lấy được tình cảm của nàng càng tăng lên, càng thêm bá đạo vô lý hút lấy thơm ngọt của nàng, tựa hồ giống như muốn dùng sức nuốt hai cánh hoa vào trong bụng vậy.
Nhiệt độ dần tăng lên, làm thân thể hai người càng nóng hơn, hơi thở nam tính cực nóng như là một ngọn lửa mạnh, gắt gao vây quanh hai người.
"Ưm... Cẩu Đản, muốn sao?"
Tiêu Dung Diệp ở trong lửa nóng môi lưỡi kia, rút ra một khe hở chất vấn Lệ Ảnh Yên.
Nhìn thấy thần sắc động tình của nàng, hắn biết nàng cũng có cảm giác rồi, hơn nữa cảm giác như lang tựa hổ, hoàn toàn không dừng lại được.
"Chúng ta còn có nhiều tư thế chưa thử đâu, hôm nay làm mấy tư thế mới được không?"
Có một số người, có lẽ chính là trời sinh vương giả, mà giờ phút này Tiêu Dung Diệp chính là như thế, nói lời nói thô tục cũng là thâm thúy dễ nghe như vậy, hoàn toàn không có loại cảm giác làm cho người ta buồn nôn.
Mà Tiêu Dung Diệp nghe được Lệ Ảnh Yên nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn châu tròn ngọc sáng lập tức đỏ hồng một mảnh.
Nàng thở gấp nặng nề, đôi mắt quyến rũ như tơ, mắt hạnh má đào.
"Này... ta muốn ở phía trên, bình thường đều là ngươi khi dễ ta, hôm nay ta muốn khi dễ ngươi!"
Đã bị cảm tính phá tan lý trí, Lệ Ảnh Yên hoàn toàn không quan tâm bản thân đang nói cái gì, một lòng chỉ muốn phóng thích tình triều nóng bỏng này, để bản thân đạt tới đỉnh điểm của khoái cảm.
"Được, đều theo ý tiểu yêu tinh!"
Nghe được yêu cầu chủ động như vậy của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp sao dám không thuận theo.
Nói xong, Tiêu Dung Diệp kéo thân mình Lệ Ảnh Yên, quay cuồng một cái liền để nàng cưỡi lên eo của mình.
Bàn tay to dày tiếp tục trêu chọc nắm bóp mông của Lệ Ảnh Yên.
"Ưm...ừ..."
Lệ Ảnh Yên đột nhiên rên ngâm kiều mị một tiếng.
Mà Tiêu Dung Diệp cũng mang theo nụ cười gợn sóng xấu xa, vuốt ve một vài sợi tóc đen của nàng, giọng nói bởi vì nhiễm lên tình dục mà khàn khàn nói qua - -
"Tiểu yêu tinh, ta mỏi mắt mong chờ biểu hiện của nàng!"
Nhẹ mổ đôi môi hồng đào này một chút, nếp nhăn trên mặt khí cười lóe lên trên khuôn mặt tuấn nhan "Tính" phúc.
"Hắc hắc!"
Lệ Ảnh Yên chợt cười ra tiếng, đưa tay lên môi, liếm liếm ngón tay nhỏ, di0en-da14n.le9.quy76.d00n trong mắt mang theo dục vọng liếc mắt nhìn thẳng Tiêu Dung Diệp.
Thấy động tác quyến rũ thêm gợi tình như vậy của Lệ Ảnh Yên, đầu quả tim Tiêu Dung Diệp trực tiếp ngứa ngáy, một cỗ luồng nhiệt ấm áp cũng tuôn lên từ trong bụng.
"Nam cặn bã, ta đến đây!"
Nói xong, đầu nhỏ Lệ Ảnh Yên liền đè nặng lấn đến gần lồng ngực to lớn.
"Rầm!" Một tiếng, động tác triền miên của hai người nam nữ đột nhiên ngừng lại, ánh mắt mang theo tình dục chưa lui lườm qua.
Chỉ thấy hai người Thảo Bao và Sơn Pháo trợn mắt há hốc mồm nhìn đôi "Nam nhân" đang chuẩn bị điên loan đảo phượng trên giường sạp!
Vốn đang cầm đồ ăn trong tay cũng bị kinh hách đánh rơi ở trên mặt đất, thanh âm các loại đồ sứ, bình sứ vỡ vụn làm hai người sắp đấu tranh anh dũng đột nhiên tỉnh táo lại.
Hai người trong bang Tiểu La như bị điểm huyệt đạo, cương cứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích thì thào tự nói.
"Này, Thảo Bao, ngươi vừa mới nhìn thấy gì?"
"Hình như là hai nam nhân đang 'chuẩn bị nhảy', nhưng lại có lão đại!"
"Ôi chao, Thảo Bao, ngươi có nghĩ tới định hướng tình dục của lão đại có vấn đề không?"
"Có đấy. Ngươi ngẫm lại đi, Sơn Pháo, bình thường lúc chúng ta đi dạo ở chỗ Diểu Tử, cho tới bây giờ lão đại đều là lấy các loại lý do từ chối, kỳ thực ta đã sớm nghĩ tới định hướng tình dục của lão đại có vấn đề!"
"Nói như vậy, trong hai nam nhân đó, có một là lão đại rồi?"
"Ừ, không chỉ có như thế, ta còn dám khẳng định lão đại nhất định là công!"
"Ngươi làm sao biết lão đại là công?"
"Ngu ngốc, chính ngươi nhìn đi, đây rõ ràng là lão đại ở phía trên, có thể không là công sao!"
Nói tới đây, hai Tiểu La kinh hãi che má, miệng mở rộng thành chữ "O", tiếp đó không thể tin liếc nhìn nhau một cái, rồi đột nhiên hít một hơi.
"Á!" Một tiếng, hai người như là gặp quỷ vậy, vội vàng chạy ra ngoài.
Vừa chạy ra ngoài, vẫn còn không quên lớn tiếng hô - -
"Mẹ meo, rất chấn kinh rồi, lão đại và Tử (Tứ) vương gia đang làm chuyện đó sao! Hơn nữa lão đại còn là công, Tử (Tứ) vương gia là thụ!"
- - phân cách tuyến - -
Suốt cả một đêm, bọn Thảo Bao đều lâm vào trong khiếp sợ thật sâu, ở trong mắt bọn họ, hoàn toàn cũng không tin lão đại của mình lại có thể có định hướng tình dục không bình thường. Vốn tưởng rằng, Lệ Ảnh Yên không đi dạo chỗ Diệu Tử là vì ngại nữ nhân ở đó bẩn nên mới không đi, lại không nghĩ đến, dĩ nhiên là bởi vì định hướng tình dục không bình thường mới không đi, điểm này làm cho đám huynh đệ bọn họ đánh chết cũng không đồng ý tin tưởng.
Thẳng đến khi ăn sáng vào ngày hôm sau, mọi người cũng không có tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ tối hôm qua.
Đồ ăn sáng của Thần vương phủ rất là phong phú, hơn nữa trừ bỏ Tiêu Dung Diệp, mọi người đều không phân cấp bậc, vui vẻ hòa thuận ngồi cùng một chỗ ăn cơm.
Bọn cặn bã Thảo Bao này chính là cùng nhau ăn ngủ với đám người A Quân, nhưng hình như cấp bọn họ còn cao hơn A Quân một chút, bởi vì bọn họ không cần làm việc.
"Này, A Quân, có phải Tử vương gia nhà ngươi có định hướng tình dục không bình thường không?"
Thảo Bao cầm bát cơm tiến đến bên cạnh A Quân, nói lảm nhảm hỏi. Kỳ thực từ đầu hắn vẫn không đồng ý tin tưởng sự thật định hướng tình dục của lão đại không bình thường.
"Ừ, ngươi làm sao mà biết được?"
Nghe thấy Thảo Bao hỏi hắn vấn đề này, A Quân vội vàng kéo gần khoảng cách hai người, lầu bầu lẩm bẩm nói qua.
"Bởi vì ta thấy, hắn và..."
"Và Cẩu Đản đó!"
A Quân cơ trí tiếp được lời nói của Thảo Bao, bởi vì hắn liệu định, Thảo Bao này nhất định đã biết chút gì, bằng không sẽ không thể chắc chắn lại đi hỏi mình như vậy.
"Ôi mẹ nó, ngươi làm sao mà biết là lão đại?"
Khiếp sợ, khiếp sợ, vẫn là khiếp sợ, xem ra chuyện giữa lão đại và Tử Vương Gia, người Thần vương phủ đều biết đến!
"Đâu chỉ vậy, ta không chỉ biết lão đại ngươi và vương gia chúng ta làm chuyện đó. Ta còn biết vương gia chúng ta là công, lão đại các ngươi là thụ đấy!"
"Cái gì chứ, không đúng, lão đại chúng ta là công, vương gia các ngươi mới là thụ!"
Thảo Bao khoát tay, ý bảo A Quân nói sai rồi, vốn lão đại bọn họ là công mới đúng. Lão đại bọn họ đã cưỡi trên người vương gia, làm sao có thể là thụ.
"Lão đại các ngươi mới là thụ!"
"Vương gia các ngươi mới là thụ!"
Nói xong, hai người vốn còn nói lí nhí, bỗng chốc liền nói lớn lên.
Thấy hai người như là gà chọi cấu véo nhau, người ngựa hai bên ào ào tiến lên, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, một đám bên Tiểu La chính là về phe Thảo Bao, mà hạ nhân, gã sai vặt bên Thần vương phủ tự nhiên là về phe A Quân rồi.
Ầm ĩ ồn ào liền diễn biến thành cuộc chiến nước miếng của đám người đông nghìn nghịt.
"Cẩu Đản của các ngươi mới là thụ!"
"Tử Vương Gia của các ngươi mới là thụ!"
Vốn đám Thảo Bao là bọn phố phường vô lại, vẫn còn không quên nói tục để gia tăng khí thế, cái gì giơ ngón tay giữa lên, nhục mạ hạ nhân Thần Vương Gia đều là nhẹ nhất rồi.
"Tử Vương Gia hư thận nhà các ngươi mới là thụ, tối hôm qua đều để lão đại chúng ta đè phía dưới! Còn nói sạo cái gì chứ!"
"Lão đại các ngươi là thụ mới đúng! Bị vương gia chúng ta uy phong lẫm lẫm kiềm chế, ngày đó Cẩu Đản tẩm bổ nhiều đồ bổ dưỡng như vậy, dùng chân nghĩ đều biết Cẩu Đản là thụ!"
Hai nhóm người ngựa đối kháng, nói cái gì đều như lời chú, hoàn toàn chính là miệng không chừng mực.
Hai nhóm người như nhau, chẳng phân biệt được gì, thậm chí đều có động tác tay chân đụng chạm rồi.
"Đều câm miệng, sáng tinh mơ liền huyên náo như thế, còn ra thể thống gì!"
Đang lúc người hai bên đang ồn ào đến khí thế ngất trời, thân mình cao to của Tiêu Dung Diệp giáng xuống giống như một vị thần.
Nghe được một đạo tiếng nói thâm thúy mang theo giận dữ đổ ập xuống, mọi người ào ào thu lại cảm xúc, khúm núm cúi đầu, đứng ở một bên.
Thấy sáng tinh mơ lại không để bản thân được yên tĩnh, Tiêu Dung Diệp tức giận đến một cái đầu biến lớn thành bốn cái.
"A Quân, ngươi tới đây nói cho bổn vương biết, mới sáng tinh mơ mà đã xảy ra chuyện gì?"
"Hồi bẩm vương gia, tiểu nhân... tiểu nhân ở và đám người Sơn Pháo tranh cãi, giữa người và Cẩu Đản, ai là công, ai là thụ!"
"Hồ nháo!"
Vừa nghe đến người hai bên ồn ào khí thế ngất trời lại là bởi vì chuyện mình và Cẩu Đản, gương mặt tuấn tú lập tức biến thành xanh mét.
Hắn chỉ biết, chuyện tối hôm qua để bọn Sơn Pháo thấy được, sẽ không xong việc như vậy, lại không lường được, lại còn có thể như là lưỡi thương môi chiến, làm cho nước miếng bay loạn.
"Ở đây, bổn vương trịnh trọng thanh minh một chút, quan hệ của Cẩu Đản và bổn vương cực kỳ 'Thuần khiết'. Tối hôm qua, thắt lưng của bổn vương có chút đau, nàng bất quá là đang mát xa cho bổn vương thôi, chỉ đơn giản như vậy, cho nên chuyện này đến đây thôi, nhắc lại nữa thì bổn vương sẽ thiến hắn!"
Gương mặt tuấn dật Tiêu Dung Diệp siết chặt, ngoan lệ xẹt qua đáy mắt.
Một màn này khiến thuộc hạ cả kinh, ào ào hai mặt nhìn nhau, cúi đầu xuống.
Tiêu Dung Diệp xuống xe, áo bào trắng choàng trên đầu vai bay lượn, vốn gò má cương nghị, giờ phút này lại nhiễm tái nhợt, mặt mày thâm thúy cũng là vẻ tiều tụy.
Sau lần hộc máu trước, Tiêu Dung Diệp còn chưa khỏi hẳn bệnh tình, nhưng khi nhận được tin nói là tìm được Lệ Ảnh Yên, hắn liền không quan tâm gì cả, cấp tốc tới rồi.
Mà trùng hợp nhìn thấy cảnh Dư Văn Diên muốn giết Lệ Ảnh Yên, không biết vì sao, cho dù trước đó Lệ Ảnh Yên đối xử với hắn như vậy, nhưng giờ phút này Tiêu Dung Diệp vẫn muốn cứu nàng.
Mà việc ném đá về phía Dư Văn Diên đủ để chứng minh, hắn - - vẫn không bỏ nàng xuống được!
"Dư đại tướng quân thật là uy phong, đến mệnh lệnh của phụ hoàng cũng dám coi như là gió thoảng bên tai! Nếu bổn vương không đến, nói vậy loạn thần tặc tử này đã sớm là quỷ dưới đao của đại tướng quân rồi!"
Lời nói của Tiêu Dung Diệp như là sóng nước chẳng xao, từng chữ như cách không xuyên vào trong màng nhĩ của Lệ Ảnh Yên, trực tiếp vang lên "Ong ong",
"Mạt tướng không dám, Thần vương điện hạ khai ân! Ngàn vạn lần đừng bẩm báo với thánh thượng!"
Gương mặt Dư Văn Diên đầy sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng giữa trán, mắt đều là cầu xin tha thứ.
Thánh thượng đã phân phó chính là giữ người sống, mà vừa rồi bản thân suýt chút nữa giết ả thấp hèn này. Nếu để cho hoàng thượng biết, còn không cho rằng bản thân không để ý đến hoàng mệnh sao!
Nghĩ đến đây, Dư Văn Diên đến thở mạnh cũng không dám.
"Dư đại tướng quân chớ hoảng sợ, bổn vương chính là đề cập một câu thôi. Nếu đại tướng quân có công vụ trong người, còn không mau chấp hành!"
Từng chữ châu ngọc của Tiêu Dung Diệp nhàn hạ nói qua, giống như chuyện này không liên quan đến hắn chút nào.
"Mạt tướng không dám tranh công, Thần vương điện hạ giá lâm, công lao này vẫn là nhường điện hạ lĩnh đi!"
"Ha ha!"
Chợt cười nịnh nọt với Tiêu Dung Diệp.
Trong lòng không khỏi châm chọc, Dư Văn Diên này thật đúng là một tường cỏ, gặp gió lớn liền đổ.
"Nếu Dư đại tướng quân cho bổn vương nhân tình này, bổn vương cũng đành phải nhận. Người tới, bắt hai người bọn hắn lại."
Tiếng nói Tiêu Dung Diệp có chút âm dương quái khí, quả nhiên lời nói hăng hái kế tiếp của hắn lập tức làm cho Lệ Ảnh Yên đỏ mặt xấu hổ.
"A, đúng rồi, phải tách ra ở hai xe lao, bổn vương không hy vọng - - "
Phút chốc, con ngươi hẹp dài của Tiêu Dung Diệp chợt lóe, một đạo ánh lửa không sáng không tối xẹt qua đáy mắt - -
"Đôi cẩu nam nữ này sẽ làm việc trơ trẽn gì đó, bẩn mắt bổn vương!"
Ánh mắt thâm thúy luôn luôn lưu luyến ở trên thân thể bé nhỏ kia, chưa từng dời đi.
Quả nhiên lời nói kích thích lòng người đó của Tiêu Dung Diệp khiến Lệ Ảnh Yên nắm chặt tay nhỏ bé thành nắm đấm, âm thầm nắm ở bên sườn.
Binh lính tiến lên, đỡ Dư Văn Diên lên ngựa, mà Hoắc Thiếu Nghi cũng bị áp giải lên xe lao.
Khi binh lính muốn áp giải Lệ Ảnh Yên lên xe lao, Tiêu Dung Diệp chợt mở miệng nói - -
"Áp giải nàng tiến vào trong xe bổn vương!"
Nhìn thấy thế liền khiến cho Hoắc Thiếu Nghi luống cuống tay chân.
"Không, không thể. Yên Nhi, không thể, muội không thể lên xe của hắn!"
Không biết vì sao, Hoắc Thiếu Nghi cảm thấy lần này Tiêu Dung Diệp có mục đích. Hơn nữa là mang theo loại cảm giác trở lại đầy mạnh mẽ, cảm giác như vậy khiến hắn không an tâm.
Cảm thấy chỉ cần Lệ Ảnh Yên lên xe đó, chính là đưa dê vào miệng cọp. hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Hắn tuyệt đối không dám tiếp tục nghĩ nữa, như vậy sẽ hành hạ hắn đến chết.
"Hoắc Thiếu Nghi, hiện tại ngươi đã không phải phò mã gia, chỉ là một tù nhân thảm hại, ngươi cảm thấy ngươi còn có quyền nói chuyện sao? Người tới, đưa Dư đại tướng quân và nịnh thần tặc tử này hồi cung!"
Nhận được mệnh lệnh, binh lính không dám chậm trễ chút nào liền lên xe hồi cung, nhưng Hoắc Thiếu Nghi vẫn chưa từ bỏ ý định ở phía sau hô to - -
"Yên Nhi, muội chạy mau. Yên Nhi, đừng, đừng lên xe của hắn!"
Nhưng xe ngựa chạy rất nhanh, tiếng nói của Hoắc Thiếu Nghi càng lúc càng xa, chậm rãi biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Đợi xe ngựa đi rồi, thôn dân chạy nạn lại khôi phục yên tĩnh lúc trước.
Tiêu Dung Diệp tiến lên, đi đến trước thi thể của hai ông cụ chết ở dưới lưỡi dao, ngồi xổm người xuống, nhìn hai lão nhân nhi, vô cùng đau đớn.
Thật lâu sau, Tiêu Dung Diệp mới bình phục suy nghĩ đứng dậy, nói A Quân lấy ra lượng bạc giao cho lão nhân trong thôn.
"Các vị yên tâm, ta sẽ không để hai lăo giả này uổng mạng, ta nhất định sẽ khiến kẻ giết người nợ máu phải trả bằng máu. Nơi này có chút ngân lượng, an táng hai vị lão giả, ngân lượng thừa lại, các ngươi giữ lại dùng đi!"
Tiếng nói của Tiêu Dung Diệp gần như kiềm nén muốn khóc, trầm đau kịch liệt nói qua.
Nhóm thôn dân ngẩng đầu nhìn nam tử sang trọng kia, giống như một vị thần giáng xuống. Cảm giác xúc động sùng bái này khiến trực giác của bọn họ cho rằng, nam tử này thật sự có thể dựa vào được.
Chỉ thấy Tiêu Dung Diệp xoay người, bước tiếp bước chân tao nhã đến gần Lệ Ảnh Yên, hoangdung_๖ۣۜdiendanlequydncm bàn tay to chế trụ hai vai của nàng, chặn ngang ôm lấy, đi về phía xe ngựa.
Giờ phút này, bộ dáng yên tĩnh của Lệ Ảnh Yên giống một con rối gỗ. Nàng không có giãy dụa, tùy ý Tiêu Dung Diệp cường thế ôm lấy bản thân như vậy.
Có lẽ nàng chết lặng như vậy sẽ giúp bản thân không chịu sự tàn phá của hắn.
Sau khi bị ôm lên xe ngựa, Tiêu Dung Diệp đặt nàng ở trên ghế, tiếp đó hai tay chống ở hai bên thân thể của nàng.
Giờ phút này Lệ Ảnh Yên dịu ngoan giống con mèo nhỏ, co rút ở một góc, trong con ngươi trong suốt là một mảnh trống rỗng, không có thần sắc gì.
Nhìn thấy bộ dạng này của Lệ Ảnh Yên, trong lòng Tiêu Dung Diệp run lên, nàng - - giống như lại gầy đi rồi!
Nhưng không đến một lát, trong lòng có một âm thanh khác lôi kéo suy nghĩ của nàng, để nàng không cần che giấu tình cảm mạc danh kỳ diệu của mình nữa.
Ngón tay dài khẽ nắm giữ cái cằm mềm yếu của Lệ Ảnh Yên, tiến đến gần nàng, gằn từng tiếng - -
"Xem ra không có ta, cuộc sống của nàng cũng không quá tệ!"
Chợt nghe đến lời nói châm chọc của Tiêu Dung Diệp, trong lòng Lệ Ảnh Yên đau xót, hoangdung_๖ۣۜdiendanlequydncm không biết vì sao cảm giác co rút đau đớn mơ hồ lại khiến nàng cảm thấy thật không tốt.
Đột nhiên Lệ Ảnh Yên ngước mắt, chống lại đồng tử thâm thúy như hắc diệu thạch này.
"Đúng! Không có ngươi, ta sống rất tốt! Thiếu Nghi ca ca đối với ta tốt lắm, ta và hắn đã trải qua thời gian vui vẻ nhất đời người!"
Nghe lời nói kích thích hắn như thế, phút chốc, bàn tay to đang giữ chặt cằm nàng của Tiêu Dung Diệp càng tăng thêm lực đạo.
Con ngươi đen khiếp người chợt lóe, nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của nàng, gằn từng tiếng - -
"Nói, có phải hắn chạm vào nàng rồi không?"
Ánh mắt khiếp người của Tiêu Dung Diệp gắt gao nhìn chăm chú hai tròng mắt, sợ bỏ qua ánh mắt hoảng loạn của nàng.
"Đúng, chạm rồi, hơn nữa một đêm năm lần!"
Lệ Ảnh Yên trợn tròn mắt nói dối, nàng không dám chuyển động ánh mắt, sợ tiết lộ ra cảm xúc bị che giấu
Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau! - Chapter 146
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tiếng nói trầm thấp vừa dứt, một khuôn mặt tuấn tú tà tứ khi dễ đến gần nàng, chuẩn xác không lầm tìm được hai cánh hoa đỏ bừng vểnh lên giống như gà con mổ thóc, lấy được thơm ngọt của nàng, như một ngọn lửa triền miên quít lấy nàng.
Lưỡi đói khát đã lâu, tiến quân thần tốc, đâm xuyên qua hàm răng Lệ Ảnh Yên, tùy ý mang theo cái lưỡi thơm tho, xoay tròn nhảy múa.
"Ưm..."
Đầu óc Lệ Ảnh Yên thiếu dưỡng khí, khiến nàng phân không rõ tình huống, lý trí đều bị người lấy mất. Thân mình như là bông liễu lay động bất định vậy, gắt gao níu chặt y phục Tiêu Dung Diệp, muốn bản thân nhận được trợ giúp của hắn, nóng cháy cuốn lấy, lôi kéo lưỡi dài của hắn.
Tiêu Dung Diệp bị Lệ Ảnh Yên ngây ngô đụng chạm, khát vọng lấy được tình cảm của nàng càng tăng lên, càng thêm bá đạo vô lý hút lấy thơm ngọt của nàng, tựa hồ giống như muốn dùng sức nuốt hai cánh hoa vào trong bụng vậy.
Nhiệt độ dần tăng lên, làm thân thể hai người càng nóng hơn, hơi thở nam tính cực nóng như là một ngọn lửa mạnh, gắt gao vây quanh hai người.
"Ưm... Cẩu Đản, muốn sao?"
Tiêu Dung Diệp ở trong lửa nóng môi lưỡi kia, rút ra một khe hở chất vấn Lệ Ảnh Yên.
Nhìn thấy thần sắc động tình của nàng, hắn biết nàng cũng có cảm giác rồi, hơn nữa cảm giác như lang tựa hổ, hoàn toàn không dừng lại được.
"Chúng ta còn có nhiều tư thế chưa thử đâu, hôm nay làm mấy tư thế mới được không?"
Có một số người, có lẽ chính là trời sinh vương giả, mà giờ phút này Tiêu Dung Diệp chính là như thế, nói lời nói thô tục cũng là thâm thúy dễ nghe như vậy, hoàn toàn không có loại cảm giác làm cho người ta buồn nôn.
Mà Tiêu Dung Diệp nghe được Lệ Ảnh Yên nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn châu tròn ngọc sáng lập tức đỏ hồng một mảnh.
Nàng thở gấp nặng nề, đôi mắt quyến rũ như tơ, mắt hạnh má đào.
"Này... ta muốn ở phía trên, bình thường đều là ngươi khi dễ ta, hôm nay ta muốn khi dễ ngươi!"
Đã bị cảm tính phá tan lý trí, Lệ Ảnh Yên hoàn toàn không quan tâm bản thân đang nói cái gì, một lòng chỉ muốn phóng thích tình triều nóng bỏng này, để bản thân đạt tới đỉnh điểm của khoái cảm.
"Được, đều theo ý tiểu yêu tinh!"
Nghe được yêu cầu chủ động như vậy của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp sao dám không thuận theo.
Nói xong, Tiêu Dung Diệp kéo thân mình Lệ Ảnh Yên, quay cuồng một cái liền để nàng cưỡi lên eo của mình.
Bàn tay to dày tiếp tục trêu chọc nắm bóp mông của Lệ Ảnh Yên.
"Ưm...ừ..."
Lệ Ảnh Yên đột nhiên rên ngâm kiều mị một tiếng.
Mà Tiêu Dung Diệp cũng mang theo nụ cười gợn sóng xấu xa, vuốt ve một vài sợi tóc đen của nàng, giọng nói bởi vì nhiễm lên tình dục mà khàn khàn nói qua - -
"Tiểu yêu tinh, ta mỏi mắt mong chờ biểu hiện của nàng!"
Nhẹ mổ đôi môi hồng đào này một chút, nếp nhăn trên mặt khí cười lóe lên trên khuôn mặt tuấn nhan "Tính" phúc.
"Hắc hắc!"
Lệ Ảnh Yên chợt cười ra tiếng, đưa tay lên môi, liếm liếm ngón tay nhỏ, di0en-da14n.le9.quy76.d00n trong mắt mang theo dục vọng liếc mắt nhìn thẳng Tiêu Dung Diệp.
Thấy động tác quyến rũ thêm gợi tình như vậy của Lệ Ảnh Yên, đầu quả tim Tiêu Dung Diệp trực tiếp ngứa ngáy, một cỗ luồng nhiệt ấm áp cũng tuôn lên từ trong bụng.
"Nam cặn bã, ta đến đây!"
Nói xong, đầu nhỏ Lệ Ảnh Yên liền đè nặng lấn đến gần lồng ngực to lớn.
"Rầm!" Một tiếng, động tác triền miên của hai người nam nữ đột nhiên ngừng lại, ánh mắt mang theo tình dục chưa lui lườm qua.
Chỉ thấy hai người Thảo Bao và Sơn Pháo trợn mắt há hốc mồm nhìn đôi "Nam nhân" đang chuẩn bị điên loan đảo phượng trên giường sạp!
Vốn đang cầm đồ ăn trong tay cũng bị kinh hách đánh rơi ở trên mặt đất, thanh âm các loại đồ sứ, bình sứ vỡ vụn làm hai người sắp đấu tranh anh dũng đột nhiên tỉnh táo lại.
Hai người trong bang Tiểu La như bị điểm huyệt đạo, cương cứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích thì thào tự nói.
"Này, Thảo Bao, ngươi vừa mới nhìn thấy gì?"
"Hình như là hai nam nhân đang 'chuẩn bị nhảy', nhưng lại có lão đại!"
"Ôi chao, Thảo Bao, ngươi có nghĩ tới định hướng tình dục của lão đại có vấn đề không?"
"Có đấy. Ngươi ngẫm lại đi, Sơn Pháo, bình thường lúc chúng ta đi dạo ở chỗ Diểu Tử, cho tới bây giờ lão đại đều là lấy các loại lý do từ chối, kỳ thực ta đã sớm nghĩ tới định hướng tình dục của lão đại có vấn đề!"
"Nói như vậy, trong hai nam nhân đó, có một là lão đại rồi?"
"Ừ, không chỉ có như thế, ta còn dám khẳng định lão đại nhất định là công!"
"Ngươi làm sao biết lão đại là công?"
"Ngu ngốc, chính ngươi nhìn đi, đây rõ ràng là lão đại ở phía trên, có thể không là công sao!"
Nói tới đây, hai Tiểu La kinh hãi che má, miệng mở rộng thành chữ "O", tiếp đó không thể tin liếc nhìn nhau một cái, rồi đột nhiên hít một hơi.
"Á!" Một tiếng, hai người như là gặp quỷ vậy, vội vàng chạy ra ngoài.
Vừa chạy ra ngoài, vẫn còn không quên lớn tiếng hô - -
"Mẹ meo, rất chấn kinh rồi, lão đại và Tử (Tứ) vương gia đang làm chuyện đó sao! Hơn nữa lão đại còn là công, Tử (Tứ) vương gia là thụ!"
- - phân cách tuyến - -
Suốt cả một đêm, bọn Thảo Bao đều lâm vào trong khiếp sợ thật sâu, ở trong mắt bọn họ, hoàn toàn cũng không tin lão đại của mình lại có thể có định hướng tình dục không bình thường. Vốn tưởng rằng, Lệ Ảnh Yên không đi dạo chỗ Diệu Tử là vì ngại nữ nhân ở đó bẩn nên mới không đi, lại không nghĩ đến, dĩ nhiên là bởi vì định hướng tình dục không bình thường mới không đi, điểm này làm cho đám huynh đệ bọn họ đánh chết cũng không đồng ý tin tưởng.
Thẳng đến khi ăn sáng vào ngày hôm sau, mọi người cũng không có tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ tối hôm qua.
Đồ ăn sáng của Thần vương phủ rất là phong phú, hơn nữa trừ bỏ Tiêu Dung Diệp, mọi người đều không phân cấp bậc, vui vẻ hòa thuận ngồi cùng một chỗ ăn cơm.
Bọn cặn bã Thảo Bao này chính là cùng nhau ăn ngủ với đám người A Quân, nhưng hình như cấp bọn họ còn cao hơn A Quân một chút, bởi vì bọn họ không cần làm việc.
"Này, A Quân, có phải Tử vương gia nhà ngươi có định hướng tình dục không bình thường không?"
Thảo Bao cầm bát cơm tiến đến bên cạnh A Quân, nói lảm nhảm hỏi. Kỳ thực từ đầu hắn vẫn không đồng ý tin tưởng sự thật định hướng tình dục của lão đại không bình thường.
"Ừ, ngươi làm sao mà biết được?"
Nghe thấy Thảo Bao hỏi hắn vấn đề này, A Quân vội vàng kéo gần khoảng cách hai người, lầu bầu lẩm bẩm nói qua.
"Bởi vì ta thấy, hắn và..."
"Và Cẩu Đản đó!"
A Quân cơ trí tiếp được lời nói của Thảo Bao, bởi vì hắn liệu định, Thảo Bao này nhất định đã biết chút gì, bằng không sẽ không thể chắc chắn lại đi hỏi mình như vậy.
"Ôi mẹ nó, ngươi làm sao mà biết là lão đại?"
Khiếp sợ, khiếp sợ, vẫn là khiếp sợ, xem ra chuyện giữa lão đại và Tử Vương Gia, người Thần vương phủ đều biết đến!
"Đâu chỉ vậy, ta không chỉ biết lão đại ngươi và vương gia chúng ta làm chuyện đó. Ta còn biết vương gia chúng ta là công, lão đại các ngươi là thụ đấy!"
"Cái gì chứ, không đúng, lão đại chúng ta là công, vương gia các ngươi mới là thụ!"
Thảo Bao khoát tay, ý bảo A Quân nói sai rồi, vốn lão đại bọn họ là công mới đúng. Lão đại bọn họ đã cưỡi trên người vương gia, làm sao có thể là thụ.
"Lão đại các ngươi mới là thụ!"
"Vương gia các ngươi mới là thụ!"
Nói xong, hai người vốn còn nói lí nhí, bỗng chốc liền nói lớn lên.
Thấy hai người như là gà chọi cấu véo nhau, người ngựa hai bên ào ào tiến lên, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, một đám bên Tiểu La chính là về phe Thảo Bao, mà hạ nhân, gã sai vặt bên Thần vương phủ tự nhiên là về phe A Quân rồi.
Ầm ĩ ồn ào liền diễn biến thành cuộc chiến nước miếng của đám người đông nghìn nghịt.
"Cẩu Đản của các ngươi mới là thụ!"
"Tử Vương Gia của các ngươi mới là thụ!"
Vốn đám Thảo Bao là bọn phố phường vô lại, vẫn còn không quên nói tục để gia tăng khí thế, cái gì giơ ngón tay giữa lên, nhục mạ hạ nhân Thần Vương Gia đều là nhẹ nhất rồi.
"Tử Vương Gia hư thận nhà các ngươi mới là thụ, tối hôm qua đều để lão đại chúng ta đè phía dưới! Còn nói sạo cái gì chứ!"
"Lão đại các ngươi là thụ mới đúng! Bị vương gia chúng ta uy phong lẫm lẫm kiềm chế, ngày đó Cẩu Đản tẩm bổ nhiều đồ bổ dưỡng như vậy, dùng chân nghĩ đều biết Cẩu Đản là thụ!"
Hai nhóm người ngựa đối kháng, nói cái gì đều như lời chú, hoàn toàn chính là miệng không chừng mực.
Hai nhóm người như nhau, chẳng phân biệt được gì, thậm chí đều có động tác tay chân đụng chạm rồi.
"Đều câm miệng, sáng tinh mơ liền huyên náo như thế, còn ra thể thống gì!"
Đang lúc người hai bên đang ồn ào đến khí thế ngất trời, thân mình cao to của Tiêu Dung Diệp giáng xuống giống như một vị thần.
Nghe được một đạo tiếng nói thâm thúy mang theo giận dữ đổ ập xuống, mọi người ào ào thu lại cảm xúc, khúm núm cúi đầu, đứng ở một bên.
Thấy sáng tinh mơ lại không để bản thân được yên tĩnh, Tiêu Dung Diệp tức giận đến một cái đầu biến lớn thành bốn cái.
"A Quân, ngươi tới đây nói cho bổn vương biết, mới sáng tinh mơ mà đã xảy ra chuyện gì?"
"Hồi bẩm vương gia, tiểu nhân... tiểu nhân ở và đám người Sơn Pháo tranh cãi, giữa người và Cẩu Đản, ai là công, ai là thụ!"
"Hồ nháo!"
Vừa nghe đến người hai bên ồn ào khí thế ngất trời lại là bởi vì chuyện mình và Cẩu Đản, gương mặt tuấn tú lập tức biến thành xanh mét.
Hắn chỉ biết, chuyện tối hôm qua để bọn Sơn Pháo thấy được, sẽ không xong việc như vậy, lại không lường được, lại còn có thể như là lưỡi thương môi chiến, làm cho nước miếng bay loạn.
"Ở đây, bổn vương trịnh trọng thanh minh một chút, quan hệ của Cẩu Đản và bổn vương cực kỳ 'Thuần khiết'. Tối hôm qua, thắt lưng của bổn vương có chút đau, nàng bất quá là đang mát xa cho bổn vương thôi, chỉ đơn giản như vậy, cho nên chuyện này đến đây thôi, nhắc lại nữa thì bổn vương sẽ thiến hắn!"
Gương mặt tuấn dật Tiêu Dung Diệp siết chặt, ngoan lệ xẹt qua đáy mắt.
Một màn này khiến thuộc hạ cả kinh, ào ào hai mặt nhìn nhau, cúi đầu xuống.