ói xong, Tiêu Dung Diệp liền cười lạnh xoay người, để lại cho Lộ Lệ một bóng lưng tiêu sái.
- - phân cách tuyến - -
Không có chỗ có thể đi, Tiêu Dung Diệp rất muốn trở về tìm Lệ Ảnh Yên. Nhưng dù sao hắn còn chưa có từ hôn, có phải tiểu nữ cặn bã này sẽ giết mình hay không?
Chính hắn đã nhớ tiểu nữ cặn bã kia rồi, lại không muốn đi từ hôn, tiến thối lưỡng nan, tra tấn cái đầu Tiêu Dung Diệp như biến lớn thành hai cái.
Chợt Tiêu Dung Diệp nhớ tới mình cũng đã trở về một ngày, còn chưa có đi thăm mẫu phi của mình. Về lý là không thể nào nói nổi, nghĩ nghĩ, tính toán đi Bích Tiêu cung thăm mẫu phi.
Đến Bích Tiêu cung, Tiêu Dung Diệp chợt phát hiện Tiêu Uyển Nhu và Hoắc Thiếu Nghi đã ở đó, cực kỳ khiến cho hắn khó mà tin được chính là Tư Đồ Lan Cẩn cũng ở đó.
Nhìn đến đây, Tiêu Dung Diệp hận không thể tát bản thân mấy bạt tai, đi nơi nào không tốt, cố tình đến nơi thối nát này, đối mặt với một đám người không muốn gặp.
"Diệp nhi, con đã đến rồi! Bản cung đã nói hôm nay con nhất định sẽ đến thăm bản cung. Con xem, bản cung đã mời hoàng muội, muội phu tương lai của con. À...còn có vương phi tương lai của con tới rồi, đều là người nhà, hôm nay thật sự là náo nhiệt!"
"Dung Diệp!"
Tư Đồ Lan Cẩn mềm mại gọi một tiếng liền tiến lên, một phen nhốt chặt cánh tay của Tiêu Dung Diệp ở trong ngực, nhấc đầu không kiêng kỵ áp vào trên đầu vai hắn.
"Ta thật sự rất nhớ chàng!"
Trong giọng nói nũng nịu nhiễm gợn sóng ôn nhu, khiến đầu quả tim của Tiêu Dung Diệp run lên.
Đều là nữ nhân, sao Lan Cẩn biết nói chuyện như vậy, mà nữ cặn bã đáng chết không biết trời cao đất rộng kia đến miệng cũng thối như thế chứ!
Thật đúng là người so với người không bằng người mà! Cùng so sánh với Lan Cẩn này, Cẩu Đản kia thật là chút xíu ưu thế cũng không có, rốt cuộc nàng dựa vào ưu thế gì để chiếm lấy tâm của mình đây?
Aizz, ngẫm lại, Tiêu Dung Diệp liền cảm thấy khó hiểu, mình rốt cuộc là trúng độc gì của nàng?
Đang lúc Tiêu Dung Diệp nghĩ đến mê mẩn, giọng nói Ý phi liền xen vào.
"Diệp nhi, nghĩ cái gì thế? Xuất thần như vậy, ngay cả Lan Cẩn cũng bị bỏ quên!"
Giọng nói bất thình lình này làm Tiêu Dung Diệp ngẩn ra, nhưng dù sao Tiêu Dung Diệp không phải người bình thường, lập tức phản ứng kịp - -
"Không có gì, nhi thần chỉ là đang nghĩ mang theo một đôi vòng tay kim hoàn thúy của bộ lạc Tiên Ti tặng cho mẫu phi, lại không nhớ đã để quên ở nơi nào!"
"Ngươi - tiểu tử hồ đồ này, đến lễ vật tặng mẫu phi cũng quên, xem ra là nên tìm người quản tên tiểu tử mao đầu mơ hồ như ngươi rồi!"
Nói xong, ánh mắt Ý phi liền đánh giá liếc nhìn Tư Đồ Lan Cẩn.
Mà nhìn thấy ánh mắt Ý phi đánh giá bản thân, dung nhan xinh đẹp phấn nộn của Tư Đồ Lan Cẩn nhất thời liền đỏ hồng một mảnh.
Phụ thân nhà nàng vốn bởi vì chuyện của Dư Văn Diên nên có cái nhìn rất lớn với Tiêu Dung Diệp, bản thân kẹp ở giữa, bất chợt nói lời tốt cho Tiêu Dung Diệp, cũng để phụ thân của mình sửa lại cái nhìn với hắn.
Nghĩ đến đây, Tư Đồ Lan Cẩn tự nhận mình coi như là có tài có đức, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn cũng đủ có thể trợ giúp Tiêu Dung Diệp xử lý tất cả việc nhỏ lông gà vỏ tỏi!
"Đúng vậy, mẫu phi. Quả thật nên tìm người quản tính đãng trí này của nhi thần rồi."
Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết, nụ cười khéo léo của Lệ Ảnh Yên liền hiện lên ở trong đầu Tiêu Dung Diệp, làm ánh mắt hắn chậm dần, khóe môi cũng hữu ý vô ý chứa một chút nếp nhăn trên mặt khi cười.
"Phụ hoàng đã định ra hôn ước, để nhi thần ba ngày sau cùng hoàng muội Uyển Nhu tổ chức đại hôn. Nhi thần may mắn, cưới nữ tử là thị nữ bên cạnh phụ hoàng - - Cẩu Đản làm vợ!"
"Cái gì?"
Mọi người ở đây sau khi nghe được lời nói của Tiêu Dung Diệp liền im bặt.
Gương mặt màu gan heo, một cái càng khó coi hơn một cái. Nhất là Hoắc Thiếu Nghi, trên gương mặt có thói quen che giấu cảm xúc kia là biểu cảm giật mình chưa từng có, chỉ vì một câu kia của Tiêu Dung Diệp mà khiếp sợ đến tận trong tâm khảm của hắn.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn kết hôn với Yên Nhi?"
Hoắc Thiếu Nghi gần như dùng giọng nói run rẩy hỏi Tiêu Dung Diệp, hắn không tin, hết thảy giống như là một cơn ác mộng, Yên Nhi làm sao có thể sẽ gả cho hắn ta?
Lúc trước, Yên Nhi có thể vừa đúng lúc nhìn thấy hình ảnh hắn và Uyển Nhu ôm hôn, còn không phải kẻ chết tiệt này gây ra sao? Một nam tử dụng tâm cơ như vậy, sao có thể xứng đôi với nữ tử tốt như Yên Nhi.
"Thế nào? Chẳng lẽ muội phu tương lai của ta còn có ý nghĩ gì khác?"
Giọng nói nhàn nhạt của Tiêu Dung Diệp tràn đầy khinh thường, nhất là bốn chữ muội phu tương lai này, hắn cắn đặc biệt nặng, giống như không lúc nào không nhắc nhở hắn ta, ngươi đã có hoàng muội của ta, đừng nghĩ đi quấy nhiễu Cẩu Đản nữa. di0en-da14n.le9.quy76.d00n Cẩu Đản là của ta, ngươi đến quyền lợi mơ ước cũng không có đâu.
"Không có khả năng, điều đó không có khả năng. Dung Diệp, chàng nhất định là đang gạt ta đúng không?"
Nói xong, Tư Đồ Lan Cẩn phát điên tiến lên, một phen kéo lấy ống tay áo Tiêu Dung Diệp.
"Dung Diệp, người chàng muốn cưới là Tư Đồ Lan Cẩn ta, sẽ không phải là bất luận kẻ nào khác. Chàng nhất định là đang gạt ta, chàng thật hư! Đùa giỡn kiểu này!"
"Nếu nghĩ như vậy có thể khiến trong lòng ngươi dễ chịu một chút, ta không ý kiến. Chỉ là sự thật chính là sự thật, gạt được bản thân nhất thời, không lừa được bản thân một đời!"
Giọng nhàn nhạt không có chút tình điệu nào, Tiêu Dung Diệp cũng rất không muốn thương tổn tâm Tư Đồ Lan Cẩn. Nhưng đau dài không bằng đau ngắn, để nàng ta sớm một chút nhận rõ sự thật, miễn cho rước lấy bi thương lớn hơn.
Lời nói của Tiêu Dung Diệp làm đầu Tư Đồ Lan Cẩn "Ông" một tiếng nổ tung, suy nghĩ điên cuồng gì ở một khắc này đều có rồi.
"Ta không tin, ta không tin... Ta không tin!" Một câu cuối cùng, Tư Đồ Lan Cẩn gần như không để ý hình tượng hô to ra tiếng, tiếp đó phát điên kéo tóc đen, như là một sư tử cái bị thương vậy, mang theo nước mắt phi gió bão, không quan tâm chạy ra ngoài.
Mà thấy Tư Đồ Lan Cẩn chạy ra ngoài, mặt Tiêu Dung Diệp vẫn thong dong lạnh nhạt.
"Hoàng huynh, huynh đuổi theo Lan Cẩn tỷ đi!"
Tiêu Uyển Nhu đứng ở một bên, kinh ngạc hồi lâu mới phát ra tiếng.
Nhưng nào biết, Tiêu Dung Diệp này giống như cọc gỗ đứng ở nơi đó, không có chút ý tứ đuổi theo ra ngoài.
Tiêu Uyển Nhu gấp đến độ dậm chân, Lan Cẩn này lẻ loi một mình chạy ra ngoài, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?
Thấy Tiêu Dung Diệp không có phản ứng, Tiêu Uyển Nhu chỉ có thể tự mình nhấc chân đuổi theo.
Hoắc Thiếu Nghi nghi hoặc, theo bản năng ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy Lệ Ảnh Yên bị Ý phi quăng một bạt tai, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt bị đánh nghiêng sang một bên, năm dấu tay đỏ bừng bắt mắt.
Còn chưa hết, tiếng chửi rủa của Ý phi như lang tựa hổ, rít gào đánh úp về phía Lệ Ảnh Yên - -
"Ngươi - đồ ác quỷ thấp hèn, không nói đến việc hại bản cung thảm như vậy, lại còn muốn giết chết nhi nữ của bản cung. Đời trước Liễu Hoa Ý ta thiếu tội nghiệt gì, để kẻ thối nát như ngươi năm lần bảy lượt khiêu khích, hiện tại thậm chí muốn lấy mạng nữ nhi của bản cung. Ngươi là khắc tinh, tiện nhân thấp hèn, bản cung không thể không đánh chết ngươi!"
Nói xong, Ý phi lại lần nữa giương tay, chưởng phong sắc bén xẹt qua gò má Lệ Ảnh Yên, liền đánh xuống.
"Mẫu phi, người bình tĩnh một chút!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp nhanh chóng cầm tay mẫu phi của mình, tự nhiên chặn lại.
"Bình tĩnh, ngươi - tên nghịch tử này muốn bản cung bình tĩnh như thế nào? Nằm trong đó chính là hoàng muội của ngươi, thịt trong tim của Liễu Hoa Ý ta. Hiện tại ngươi lại muốn thiên vị tiện nhân này, nàng ta đã cho ngươi uống thuốc gì sao? Khiến ngươi say mê đến thất điên bát đảo!"
Từng chữ của Ý phi như kim châm, không chỉ có chê bai Lệ Ảnh Yên không đáng giá một đồng, càng mắng Tiêu Dung Diệp đến máu chó đầy đầu.
Giờ phút này, Ý phi quả thực giận đỏ mắt, ánh mắt oán độc, hận không thể lăng trì xử tử Lệ Ảnh Yên. Nếu không có nàng ta, bản thân tự nhiên sẽ không có lo lắng, cũng đã sớm hoàn thành đại hôn cho nữ nhi đáng yêu rồi!
"Mẫu phi, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Cẩu Đản. Người không cảm thấy hắn cũng có trách nhiệm nhất định sao?"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp chỉ về phía Hoắc Thiếu Nghi đang sa sút tinh thần ở bên cạnh.
Theo đầu ngón tay Tiêu Dung Diệp, rơi vào trong mắt mọi người là sắc mặt thê lương của Hoắc Thiếu Nghi.
"Thiếu Nghi?"
Giọng nói Ý phi mang theo run rẩy nhẹ giọng nỉ non nói, nhưng nháy mắt, ánh mắt lại lần nữa trở nên sắc bén nhìn Lệ Ảnh Yên.
"Nếu không có ả thấp hèn đó quyến rũ, Thiếu Nghi làm sao có thể bị mê hoặc đầu óc. Thiếu Nghi có thể coi như là người bị hại, người khởi xướng tất cả chuyện này đều là tỳ nữ thấp hèn này."
Nói xong, thừa dịp Lệ Ảnh Yên chưa chuẩn bị, giương tay, lại lần nữa quăng một cái tát lên mặt nàng cho hả giận.
Lực đạo ngoan lệ lướt qua quai hàm của Lệ Ảnh Yên, nhất thời, cảm giác đau đớn nóng bừng toát lên trên mặt nàng.
Gò má Lệ Ảnh Yên bị đánh nghiêng sang một bên, một chất lỏng xinh đẹp liền tràn ra theo khóe môi.
"Cẩu Đản!"
Thấy bên môi Lệ Ảnh Yên chảy máu, Tiêu Dung Diệp theo bản năng tiến lên, một phen ôm nàng vào trong ngực, một bộ dáng bảo vệ nàng.
"Nghịch tử, ngươi lại che chở ả hạ tiện này, uổng phí mẫu phi một lòng vất vả bồi dưỡng ngươi!"
Nhìn thấy Tiêu Dung Diệp che chở Lệ Ảnh Yên, thậm chí lau khóe miệng cho nàng, Ý phi tức đến ngón tay run run chỉ Tiêu Dung Diệp.
Bộ dáng ác độc, như là ma quỷ hung thần ác sát đi ra từ trong địa ngục.
"Nhi thần chỉ đứng ở góc độ người đứng xem để đánh giá chuyện này, một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng, mẫu phi quy kết hết mọi căn nguyên lên trên người nàng, không phải rất võ đoán, cũng quá tàn nhẫn rồi sao?"
Tiêu Dung Diệp chính là một bộ che chở nàng, bộ dáng đánh chết cũng không để nàng bị thương. Hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Trời biết, tàn nhẫn quy kết ngọn nguồn tội ác đến trên người nàng - một nữ tử mới mười bảy tuổi, đây quả thực còn khiến nàng khó chịu hơn cả việc giết nàng!
Huống chi hết thảy chuyện này cũng không phải do nàng tạo thành, lại càng không phải nàng muốn nhìn thấy, dựa vào cái gì muốn nàng chịu ô nhục đau đớn như vậy.
"Nghịch tử, vì ả thấp hèn này, ngươi cắt ngang, đối nghịch với bản cung sao?"
Ý phi giận không kềm được, một gương mặt bị Tiêu Dung Diệp chọc tức đến đỏ lên.
"Tùy mẫu phi nghĩ như thế nào, nếu mẫu phi không muốn mất đi nhi tử là con, vậy thì đừng gây chuyện với nàng nữa!"
"Cái gì? Ngươi đang uy hiếp bản cung sao?"
Ý phi tức giận đến tâm đều muốn nổ tung, vỗ ngực, ánh mắt sắc bén chất vấn.
Vừa rồi bà không nghe lầm chứ, không muốn mất đi nhi tử là nó sao? Nó lại có thể uy hiếp bà, tiện tì này tốt như vậy ư? Không tiếc cá chết lưới rách với thân mẫu của hắn luôn sao!
"Đủ!"
Thấy cục diện giằng co không ngừng của mẫu tử hai người, Lệ Ảnh Yên khàn giọng, nhàn nhạt mở miệng.
Nàng vốn là một tội nhân? Cớ gì lại để hai người mẫu tử bọn họ vì mình mà đối địch với nhau, cuối cùng hai bên đều tổn hại, để cho người khác ngồi ngư ông đắc lợi.
"Thần vương điện hạ, nô tì cám ơn ngày đã biện giải thay nô tì, nhưng nô tì là một người mệnh tiện, ngài đừng lãng phí lời nói nữa. Huống chi..."
Đột nhiên, trong mắt Lệ Ảnh Yên có nước mắt xoay chuyển, giọng nói khàn khàn vỡ nát, lẩm bẩm - -
"Cẩu Đản không muốn nợ ngươi cái gì hết!"
Sau khi yếu ớt nói xong, làm thể xác và tinh thần Tiêu Dung Diệp run lên.
Nàng tính nói lời ly biệt với mình sao?
Chỉ thấy sau khi Lệ Ảnh Yên hít hít mũi, tránh khỏi trong lòng Tiêu Dung Diệp, sửa sang lại một chút cảm xúc, lại lần nữa xoay người, nghiêm nghị nói với Ý phi - -
"Ngươi yên tâm, chờ Uyển Nhu công chúa tỉnh lại, muốn chém giết muốn róc thịt, ta không có một câu oán hận! Nhưng nói như thế nào, ngươi vẫn là hoàng phi, chú ý lời nói của ngươi, ta không né tránh cái tát của ngươi, không có nghĩa là ta sợ ngươi, là ta thiếu nữ nhi của ngươi, cũng là gián tiếp thiếu ngươi, cho nên ta cho phép ngươi xuống tay với ta, vung bạt tai ta."
Đôi mắt Lệ Ảnh Yên trong suốt, bên môi nhiễm tái nhợt vô lực, từng chữ vang vang.
Nàng chịu đủ sắc mặt xấu xí của người trong cung rồi, Ý phi như thế, hoàng hậu cũng như thế, thật sự là dơ bẩn đáng sợ.
Trùng hợp lúc này, bóng dáng hoàng thượng đi ra từ trong phòng chính của Thái Y viện.
Thấy Lệ Ảnh Yên cũng tới Thái Y viện rồi, trong lòng có chút suy nghĩ hỗn loạn, sau khi nhíu mày núi, lại lần nữa dãn ra.
Cưỡng chế đè nén cảm xúc chua xót trong lòng xuống, vững bước tiến lên đến trước mặt mọi người, mấp máy môi - -
"Cẩu Đản, ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi. Dung Diệp, con đi cùng nàng!"
Không lâu sau, thong thả bước đến bên cạnh Hoắc Thiếu Nghi đang sa sút.
"Thiếu Nghi, ngươi cũng trở về đi, Hoắc lão đang ở nhà chờ ngươi đấy! Nơi này có trẫm và Ý phi, Uyển Nhu có tình huống gì, trẫm sẽ phái người thông tri ngươi!"
Tiêu Hạo Thiên cố nén cảm xúc chua xót ở đầu quả tim, mấy đứa trẻ này đều là thịt trong lòng mình, buông tha ai, bản thân đều không dễ chịu!
"Không, hoàng thượng, ngài để ta ở trong này trông coi Uyển Nhu đi. Là ta nợ nàng, là ta có lỗi với nàng. Ta muốn ở chỗ này chuộc tội, Uyển Nhu chưa tỉnh, đánh chết ta, ta cũng không đi!"
Từng chữ châu ngọc của Hoắc Thiếu Nghi, ánh mắt hắn đều rất chắc chắn.
Thấy vậy, hoàng thượng cũng không biết nói nữa gì nữa.
Vẫn là lựa chọn xoay người, ý bảo Tiêu Dung Diệp mang Lệ Ảnh Yên tránh ra.
Tiếp đến hoàng thượng chuyển mắt, Tiêu Dung Diệp tiến lên kéo bả vai Lệ Ảnh Yên qua.
"Cẩu Đản, chúng ta đi thôi!"
"Không!"
Đột nhiên, Lệ Ảnh Yên bắt lấy tay Tiêu Dung Diệp.
"Ta phải ở chỗ này chờ nàng tỉnh lại, nếu không ta sẽ không an tâm!"
"Ngươi cút cho ta! Ở trong này sẽ chỉ làm bản cung có kích động giết ngươi!"
Nghe được Lệ Ảnh Yên nói muốn lưu lại, Ý phi gần như thất thần lớn tiếng rít gào.
Bà thật không muốn nhìn thấy Lệ Ảnh Yên, nếu nàng bướng bỉnh ở trong này, dien-dan.le.quy.dn Ý phi sợ mình quá kích động, sẽ không nhịn được ra tay giết nàng.
"Được rồi, ái phi, đã xảy ra loại chuyện này, ai cũng không thể bình tĩnh! Nàng cũng mệt mỏi rồi, cùng trẫm đi nghỉ ngơi đi!"
Nói xong, Tiêu Hạo Thiên lại lần nữa cho Tiêu Dung Diệp một ánh mắt, ý bảo hắn nhanh mang Lệ Ảnh Yên đi.
Không muốn Lệ Ảnh Yên lại chịu ô nhục, Tiêu Dung Diệp nâng thân thể của nàng lên, ôm vào trong ngực, đi đến cửa Thái Y viện.
Sau khi Lệ Ảnh Yên bị Tiêu Dung Diệp mang đi, Tiêu Hạo Thiên cũng tiến lên giữ chặt cổ tay Ý phi, nhàn nhạt mở miệng nói - -
"Đi thôi, có Thiếu Nghi ở trong này trông chừng Uyển Nhu, sẽ không có việc gì. Trẫm tin tưởng, thông qua chuyện này, nhất định sẽ làm cho mấy đứa trẻ bọn chúng hiểu rõ tâm của mình!"
"Nhưng là..."
Ý phi vẫn không yên lòng nghĩ muốn nói gì đó, nhưng vẫn bị Tiêu Hạo Thiên cường ngạnh ngắt lời.
"Thiếu Nghi nhất định sẽ lựa chọn Uyển Nhu!"