"Này, nam cặn bã đáng chết, ta đã nói ta không sao, sao chàng cứ như gà mẹ vậy hả?"
"Cái gì gà mẹ? Sao ta lại không đi quan tâm những nữ nhân khác chứ? Nàng - nữ cặn bã đáng chết không có lương tâm này!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp cũng không để ý Lệ Ảnh Yên giãy dụa, ôm lấy thân thể của nàng liền đi đến phương hướng Thái Y viện.
"Này, ta đã nói ta không sao!"
"Câm miệng!"
"Không câm."
"Không câm sao? Ta đây liền hôn nàng!"
- - phân cách tuyến - -
Chịu không nổi câu uy hiếp "Nàng còn không câm miệng, ta liền hôn nàng" của Tiêu Dung Diệp.
Lệ Ảnh Yên vẫn ngoan ngoãn tùy theo ý của Tiêu Dung Diệp, không có bao nhiêu cảm xúc giãy dụa cùng hắn đến Thái Y viện này.
Vừa vào Thái Y viện, Lệ Ảnh Yên liền thần kỳ phát hiện, Diên nhi lại có thể vây quanh bên cạnh Lộ thần y đang giã thuốc kia, như là một con bươm bướm, xoay tới xoay lui.
Lệ Ảnh Yên và Tiêu Dung Diệp đánh đến khí thế ngất trời nên cũng không có chú ý nhiều tới chuyện của người khác.
Nhưng Lệ Ảnh Yên vẫn phát hiện, gần đây Diên nhi giống như không có việc gì cũng chạy đến Thái Y viện.
Hình như lần trước, sự kiện Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi đánh nhau cũng chính là nàng ấy chạy tới Dịch Đình nói cho mình. Sao gần đây nha đầu này lại thân với thần y Lộ Lệ này như vậy?
Chẳng lẽ, bọn họ có bí mật gì không thể cho ai biết sao?
Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên cười gian như kẻ trộm.
"A, đây là có làn gió tà ác nào thổi Tiêu tứ gia tới Thái Y viện của ta vậy!"
Lộ Lệ buông chày giã thuốc trong tay ra, vội vàng cợt nhả tiến lên. Một đôi mắt đào hoa như là rada, xem xét nữ tử được Tiêu Dung Diệp bế ngang.
"A, vương phi cũng tới rồi sao! Gần đây sắc mặt vương phi không tốt lắm. Tứ gia, người là làm rất mạnh ư? Sao lại không thương hương tiếc ngọc như vậy chứ?"
Lời nói lưu manh của Lộ Lệ vang lên, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên trong nháy mắt liền đỏ hồng giống quả táo chín, đầu nhỏ không khỏi càng chôn sâu vào trong lòng Tiêu Dung Diệp.
Nghe thấy lời nói không có ý tốt của Lộ Lệ, lại nhìn thấy được bộ dáng thẹn thùng của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp rõ ràng có chút không vui. Nhưng sau khi tia không vui xẹt qua đáy mắt, liền khôi phục bộ dáng bình thường như lúc trước.
Tiêu Dung Diệp nhàn nhạt giơ khóe môi lên, một chút nếp nhăn tà mị trên mặt khi cười nở rộ vô cùng diễm lệ.
"Lộ thần y, sao bổn vương lại cảm thấy đã nhiều ngày không 'Tiện', Diên nhi lại trở nên sắc mặt hồng nhuận, nhưng mà ngươi... Aizz, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng như nến này, có phải dương khí bị hút sạch rồi không? Thôi vậy đi, ngày mai bổn vương đưa máu hươu quý trong vương phủ tới cho ngươi, giúp ngươi tráng dương!"
Lời nói của Tiêu Dung Diệp cực kỳ nhẹ nhàng, lại mang theo ý khiêu khích nồng đậm.
"À, không. Tiêu tứ gia cứ giữ lại cho bản thân ngài dùng đi, đồ chơi này để cho nam nhân làm việc không tốt dùng mới đúng, trong vương phủ ngài có, xem ra là tự chuẩn bị cho mình đi, hắc hắc! Vương phi, 'Tính' phúc của người rất tốt đó!"
Nói xong, Lộ Lệ liền cười ngượng ngùng. Nam cặn bã đáng chết này nói vui đùa với một thần y trải nghiệm nhiều như hắn, làm sao có thể là đối thủ của hắn chứ.
"Mẹ nó, Lộ Lệ, Ít nói nhảm, đến xem nàng rốt cuộc là bị gì?"
Nói chuyện vô nghĩa với Lộ Lệ không tiết tháo, chi bằng chú ý bệnh tình Cẩu Đản mới là trọng yếu nhất.
Lộ Lệ cũng biết, Tiêu tứ gia này là vô sự bất đăng tam bảo điện, có thể mang vương phi tương lai đến đây, tự nhiên là thật có biến rồi.
Nghĩ đến đây, Lộ Lệ cũng không cãi cọ nữa, ý bảo Tiêu Dung Diệp đặt Lệ Ảnh Yên lên trên sạp.
Trải qua một phen khám và chữa bệnh, Lộ Lệ phát hiện vấn đề rất lớn.
Nâng một đôi mắt đào hoa lên, nhìn nhìn bộ dáng sốt ruột của Tiêu Dung Diệp ở bên cạnh, lại cúi đầu nhìn nhìn sắc mặt tái nhợt của Lệ Ảnh Yên, trong lòng đã có chẩn đoán không sai biệt lắm.
"Rốt cuộc nàng làm sao?"
"Suỵt, đừng nói chuyện!"
Lộ Lệ ý bảo Tiêu Dung Diệp sớm gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh ở bên cạnh an tâm một chút, chớ vội nóng nảy.
"Không cho ta nói chuyện, ngươi đến cùng phóng cái P, nói đại gia biết nàng có sao không?"
Tiêu Dung Diệp ở một bên gấp đến độ toát mồ hôi, mà thấy Lộ Lệ một bộ dáng lưu manh đáng chết chính là không chịu nói gì với hắn.
"Còn không câm miệng, ta ném ngươi ra khỏi Thái Y viện!"
"Câm miệng, bằng không đêm nay ta ngủ với nữ nhân của ngươi!"
"Ngươi..."
Tiêu Dung Diệp tức giận đến không kềm được, mà giờ phút này Lộ Lệ lại bình tĩnh giống như là một tòa tượng đá.
Lười phản ứng lại với Tiêu Dung Diệp, Lộ Lệ cúi đầu, đè lại mạch đập của Lệ Ảnh Yên, chỉ sợ chẩn sai nên lại khám và chẩn bệnh một phen.
"Nguyệt sự tháng trước là lúc nào?"
"Hả..."
Bị hỏi vấn đề này, Lệ Ảnh Yên nhất thời liền e lệ đỏ mặt. Cho dù đối mặt chính là thái y, ở góc độ thầy thuốc mà nói thì không có cái gọi là phân chia nam nữ, nhưng vấn đề nhạy cảm như vậy, tựa hồ vẫn là...
"Này Lộ Lệ, ngươi hỏi cái này làm gì? Đến ta là nam nhân của nàng cũng không hỏi, ngươi giả bộ đầu tỏi hỏi nàng làm gì?"
"Câm miệng, nam cặn bã họ Tiêu, đây là trọng điểm trị liệu. Nếu không, ngươi tìm thái y khác, ta mặc kệ!"
"Đừng, ta không nói chuyện nữa, vậy còn không được sao?"
Tiếp đó Tiêu Dung Diệp nhún nhún vai, phẫn nộ thối lui đến một bên.
Nhìn thấy Tiêu Dung Diệp - nam nhân huyên náo kia tránh ra, Lộ Lệ lại hỏi Lệ Ảnh Yên.
Cho dù vấn đề rất nhạy cảm, nhưng Lệ Ảnh Yên cũng biết, có lẽ đây thật sự là chỗ trị liệu trọng điểm!
"Ừ, là nửa tháng trước!"
"Vậy gần đây thấy đồ ăn có dấu hiệu không có khẩu vị hoặc là nôn mửa không?"
"À, cái này... có chút. Gần đây có chút không muốn ăn, hơn nữa vài ngày nay đều có dấu hiệu nôn mửa rất nhỏ, bất quá không nghiêm trọng!"
"Được rồi, ta hiểu tình huống rồi!"
Nói xong câu đó, Lộ Lệ liền vẫy tay, ý bảo Tiêu Dung Diệp ở một bên, sớm đợi đến sứt đầu mẻ trán đi tới.
Nhìn thấy Lộ Lệ gọi mình, Tiêu Dung Diệp bước vài bước xa liền đi tới.
"Nàng như thế nào?"
Lời nói Tiêu Dung Diệp vừa hỏi ra miệng, Lộ Lệ không giải thích được hung dữ nện lên ngực to lớn của Tiêu Dung Diệp một quyền.
"Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết, xuống tay rất nhanh đó, người sắp làm phụ thân rồi!"
"Hả, cái gì?"
Tiêu Dung Diệp ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu rõ Lộ Lệ này đang nói cái gì.
"Mẹ nó, giả ngu với ta đúng không? Ta nói Cẩu Đản nhà ngươi mang thai, ngươi sắp làm phụ thân rồi!"
Lộ Lệ lại lần nữa trịnh trọng nói qua, một đôi mắt đào hoa rất là khinh thường nhìn nam cặn bã đáng chết, hắn lại có thể làm phụ thân trước mình.
Mẹ nó, Lộ Lệ cảm giác bản thân thật sự là tình nhầm, vốn cho là Tiêu Dung Diệp chỉ chơi đùa mà thôi, không nghĩ tới làm lớn bụng người ta luôn!
"Ta... Ngươi... Cái kia..."
Giờ khắc này, Tiêu Dung Diệp đã bắt đầu nói năng lộn xộn, hắn còn sa vào ở trong không thể tin.
Hắn không nghe lầm chứ, Cẩu Đản của hắn có thai, bọn họ đã có kết tinh tình yêu sao?
"Nói cái gì đấy? Nam cặn bã, người sắp làm phụ thân, hài tử của ngươi đã lớn một tháng!"
"Mẹ meo! Thật sao?"
Nghe được Lộ Lệ lại không ngại phiền toái trả lời bản thân một lần nữa, Tiêu Dung Diệp cảm giác mình sắp không che đậy được kích động rồi.
Lộ Lệ gật gật đầu, ý bảo Tiêu Dung Diệp đúng là sự thật.
Lấy được gật đầu của Lộ Lệ, Tiêu Dung Diệp gần như điên cuồng xông lên phía trước, một phen nắm chặt tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên.
"Cẩu Đản, chúng ta có con rồi, ta thật vui vẻ. Ta đã chờ giờ phút này thật lâu rồi, rốt cục chúng ta đã có kết tinh tình yêu!"
Tiêu Dung Diệp kích động nhếch khóe môi lên, nếp nhăn trên mặt khi cười rõ ràng sáng rực, một đôi mắt ưng giống như hắc diệu thạch đều là thần sắc vui sướng.
"Có cái gì mà kích động?"
Lệ Ảnh Yên tức giận nghiêng đầu qua, nàng kỳ thực sớm nên nghĩ đến bọn họ không tránh thai, lại điên cuồng làm, mang thai là chuyện sớm hay muộn thôi.
Bất quá so với dự đoán của nàng vẫn hơi sớm một chút, nhất là trong lúc mấu chốt sắp đại hôn này.
Như vậy, nếu nàng muốn lại đào tẩu, sợ là càng thêm khó khăn.
"Này!"
Tiêu Dung Diệp rất là bất mãn tiểu nữ cặn bã này quấy rầy cảm xúc kích động của mình, liền nâng tay đánh nàng một cú hạt dẻ.
"Ta sắp làm phụ thân, mà nàng cũng sắp làm nương, chẳng lẽ không nên kích động à?"
"Tiêu Dung Diệp, chàng là óc heo sao? Đứa nhỏ này hoàn toàn không nên đến trên đời. Chàng có nghĩ tới mẫu phi bên kia của chàng không? Chàng phải giao phó như thế nào? Bà ta có thể đồng ý chấp nhận con của chúng ta đến đến trên thế giới này sao?"
Lệ Ảnh Yên khó thở, Ý phi kia có bao nhiêu đáng giận, nàng rõ ràng nhất. di0en-da14n.le9.quy76.d00n Tâm tính dơ bẩn ương ngạnh đó, không có khả năng cho phép tiểu sinh mệnh này tồn tại trên đời.
"Nói lời không may gì đó, không phải nàng không sợ mẫu phi ta à?"
"Đúng, ta không sợ bà ta!"
"Vậy không phải là tốt rồi sao. Nữ cặn bã đáng chết, xuất ra sức chiến đấu này của nàng, nàng không sợ mẫu phi ta, ta làm nam nhân của nàng, càng sẽ không sợ bà ấy. Huống chi hiện tại, chúng ta còn có kết tinh tình yêu, nàng không phải là chiến đấu hăng hái một mình, chúng ta cùng chung một sinh mệnh, không phải sợ, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc ở cùng nhau!"
Tiêu Dung Diệp bình tĩnh nói, có lẽ trước kia là hắn quá mức khiếp nhược, luôn nghe theo mẫu phi an bày. Nhưng hiện tại không giống, hắn có đứa nhỏ, có nữ nhân yêu thích, hắn nên vì bọn họ mà trở nên cường đại, không thể bị những người khác bài bố.
Cho dù người kia là thân mẫu của mình, vì Cẩu Đản và đứa nhỏ, Tiêu Dung Diệp cũng không tiếc huyên náo đến cá chết lưới rách với mẫu phi!
"Chàng thật sự không hối hận sao? Ở cùng với ta, chàng sẽ phải chịu rất nhiều trở ngại, chàng có thể..."
"Cẩu Đản, mặc kệ tình hình phía trước có bao nhiêu cực khổ nguy hiểm, chỉ cần nàng nắm tay của ta không buông ra, ta nhất định có thể vì nàng và đứa nhỏ mà mạnh mẽ hơn!"
Tiêu Dung Diệp ngăn lại lời nói của Lệ Ảnh Yên, nói chắc chắn như trảm đinh chặt sắt.
Thấy vẻ mặt kiên định của Tiêu Dung Diệp đều là tình thâm, lòng Lệ Ảnh Yên trở nên căng thẳng, hắn thật sự muốn vì mình mà làm như vậy sao?
Hoắc Thiếu Nghi không khỏi cười nhạo một chút, tiếp đó nâng khuôn mặt kiêu căng lên, khẩu khí nhàn nhạt nói qua - -
"Dung Diệp, ta đã tặng Yên Nhi cho ngươi, ngươi còn có cái gì không vừa lòng?"
"Cái gì gọi là ngươi tặng cho ta? Nàng vốn là của ta, ôm chầm vai nàng, hôn qua môi nàng, ngủ cùng nàng đều là ta. Hoắc Thiếu Nghi, ngươi lại nói nàng là người của ngươi, không phải rất buồn cười ư?"
Tiêu Dung Diệp lạnh lùng cười nhạo, bộ dáng Hoắc Thiếu Nghi giống như hắn ta không cần, bố thí cho hắn vậy.
Nghe được lời nói của Tiêu Dung Diệp, Hoắc Thiếu Nghi nhất thời liền sợ ngây người.
Ngủ cùng nàng? Có ý tứ gì? Chẳng lẽ...
Phút chốc, một loại dự cảm không tốt dung hòa ở trong lòng Hoắc Thiếu Nghi.
Đột nhiên, Hoắc Thiếu Nghi một phen kéo lấy cổ áo Tiêu Dung Diệp, hung hăng nắm chặt, con ngươi đột nhiên đỏ tươi, ảnh ngược của khuôn mặt tuấn dật phi phàm ngưng ở trong mắt hắn, gằn từng tiếng - -
"Ngươi thật sự chạm vào nàng rồi sao?"
Khiếp sợ, khiếp sợ khó có thể che giấu!
Hoắc Thiếu Nghi hoàn toàn không muốn tin tưởng sự thật đáng buồn này. Kỳ thực ở chung với nàng mấy ngày, hắn liền phát hiện nàng có chỗ không ổn, chỉ là khi đó bản thân bị cảm giác hạnh phúc gắt gao vây quanh, liền không để ý nhiều như vậy.
"A, đây có cái gì tốt để che giấu à? Ngươi không biết, bộ dáng nàng phóng túng dục vọng ở dươi thân ta có bao nhiêu phóng đãng đâu. Quả thực chính là một con ngựa hoang vui vẻ, triền miên quấn quít lấy ta, gắt gao không tha!"
Khóe môi Tiêu Dung Diệp chứa một chút nụ cười khiêu khích, một gương mặt tuấn tú hoàn toàn hiển lộ cảm giác thích ý thực cốt thừa hoan.
Chợt, tay Hoắc Thiếu Nghi níu chặt cổ áo Tiêu Dung Diệp nhẹ buông ra, bước chân lảo đảo lui ra phía sau vài bước, thần sắc kinh ngạc tràn ngập cả gương mặt.
Tuy nói hiện tại Lệ Ảnh Yên không phải của mình, nhưng bản thân nghĩ đến, nàng đơn thuần như vậy lại bị chính người bằng hữu tốt của hắn tùy ý chà đạp, nội tâm Hoắc Thiếu Nghi vẫn rất lâu không thể bình tĩnh lại được.
Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc không thôi của Hoắc Thiếu Nghi, Tiêu Dung Diệp đưa tay sửa lại cổ áo của mình, không có ý tốt tiếp tục nói qua - -
"Làm người không thể quá tham, ngày đó ngươi hôn hoàng muội ta, nàng đã nhìn thấy; ngươi nói lời nói phiến tình với hoàng muội ta, nàng cũng nghe thấy được. Nàng đã chết tâm với ngươi, sao ngươi vẫn còn quan tâm nhiều như vậy!"
Cái gì? Nàng nhìn thấy? Nàng nghe thấy được? Làm sao có thể trùng hợp như thế chứ?
Đầu quả tim của Hoắc Thiếu Nghi đột nhiên run lên, nâng con ngươi đỏ tươi như máu lên, gằn từng tiếng với Tiêu Dung Diệp - -
"Tiêu Dung Diệp, ngươi giở trò?"
"Giở trò? A, Hoắc Thiếu Nghi, đối với ngươi, sử dụng một chút tài mọn, ngươi liền mê tâm trí, thật sự - - rất đáng buồn!"
Mấy chữ cuối cùng, Tiêu Dung Diệp gần như dùng giọng điệu cười nhạo nói qua, tiếp đó làm như không thấy Hoắc Thiếu Nghi, kiêu căng xoay người, đi vào nội đường.
Để lại một mình Hoắc Thiếu Nghi như là kẻ ngốc, thân mình cứng ngắc tại chỗ.
- - phân cách tuyến - -
Vào nội đường, hoàng thượng kêu Tiêu Dung Diệp đi qua.
"Dung Diệp, con cũng đã trưởng thành, trẫm hỏi con một câu, con là thật tâm nguyện ý cưới nữ nhi Tư Đồ đại tướng quân sao?"
Giọng nói già nua không có cảm xúc dao động, con ngươi quắc thước lại không hề chớp mắt nhìn chăm chú Tiêu Dung Diệp, tựa hồ muốn nhìn thấu hắn vậy, muốn từ trong đáy mắt hắn nhìn ra chút gì đó.
"Nhi thần... quả thật không thích Tư Đồ Lan Cẩn, nhưng nghĩ đến an nguy An Nam quốc, nhi thần lại... không thể không cưới nàng!"
Tiêu Dung Diệp đúng sự thật nói qua, hắn quả thật không thích Tư Đồ Lan Cẩn, cảm giác Tư Đồ Lan Cẩn này cho hắn còn không bằng một phần mười của tiểu Cẩu Đản đâu? Nói gì đến thích!
Chỉ là nghĩ đến một mảnh dụng tâm lương khổ của mẫu phi mình và an nguy An Nam quốc, Tiêu Dung Diệp vẫn không tình nguyện nói ra tình hình thực tế.
Tư Đồ gia này ngang tàng một phương, nếu mình không lôi kéo nhà võ tướng đang nắm giữ binh quyền tới dưới cờ của mình, mình càng không phải là đối thủ của một tộc hoàng hậu rồi.
Huống chi, tuyệt đối không thể đắc tội một nhà Tư Đồ Hoảng. Đã định ra hôn ước rồi, nếu trong lúc này vội vàng thoái hôn, đây chính là muốn đối nghịch bằng vũ trang! Làm không tốt, thiên hạ An Nam quốc liền đại loạn!
"Dung Diệp, trẫm cũng biết dụng tâm của con, cho dù trẫm không hỏi qua chuyện hậu cung, nhưng có thể nghĩ đến trong đó có bao nhiêu ba đào gợn sóng. Mẫu phi con cũng là muốn mượn sức binh quyền và thương mậu đến phạm vi thế lực của bản thân, nhưng lại không nghĩ sẽ làm con đau khổ. Uyển Nhu thích Thiếu Nghi thì thôi, chỉ là con lại không thích Lan Cẩn, chẳng phải là làm lỡ cuộc đời con sao?"
Tiêu Hạo Thiên than thở, ông quả thật xem trọng Tiêu Dung Diệp này, _ trong phần lớn hoàng tử, chỉ có hắn gan dạ sáng suốt và mưu kế hơn người nhất. Nhưng Ý phi này không có gia tộc cường đại chống đỡ, nên phải chắp tay tặng ngôi vị thái tử cho nhị hoàng tử.
"Phụ hoàng, nhi thần bỏ hạnh phúc một người, nhưng có thể đổi lấy thái bình trên dưới An Nam quốc, có được điều này, nhi thần cũng không ủy khuất!"
Tiêu Dung Diệp nhẹ nhàng nói, Tiêu Hạo Thiên nghe đến tâm càng nhói đau.
Cả giác năm đó không phải mình cũng là thân bất do kỷ nên mới mất đi tình cảm chân thành ư? Chiếm được thiên hạ cẩm tú, nhưng không có người tri âm ở bên cạnh, lúc đó chẳng phải ông cũng chê cười một trận sao!
Huống chi Tư Đồ gia này cũng không phải dễ chọc, dựa vào một tờ hôn ước đã muốn thu mua Tư Đồ Hoảng, hiển nhiên là đầm rồng hang hổ.
Tính người có bao nhiêu tham lam, hoàng đế rất rõ ràng.
Hồi lâu sau, Tiêu Hạo Thiên mới mở miệng - -
"Để trẫm nghĩ thật kỹ một phen!"
Chuyện này tất nhiên phải bàn bạc kỹ hơn, Tiêu Hạo Thiên cũng không thể giống như Ý phi, chỉ lo lợi ích trước mắt mà bỏ qua vấn đề lớn ở phía sau.
"Nhi thần chờ đợi ý kiến của phụ hoàng."
Tiêu Dung Diệp gật đầu ôm quyền, không đến một lát, giống như nghĩ tới chuyện gì.
"Đúng rồi, phụ hoàng, nhi thần có một chuyện muốn bẩm rõ với ngài!"
"Dung Diệp cứ nói đừng ngại!"
Dù sao cũng là phụ tử, tâm liền tâm, tự nhiên hiểu rõ.
Được đáp ứng, Tiêu Dung Diệp liền một năm một mười kể hết ra hành động Dư Văn Diên ở thôn dân chạy nạn ngày đó.
Dứt lời, mặt Tiêu Hạo Thiên lập tức nhiễm lên tàn khốc.
"Hỗn trướng giết người bừa bãi, trẫm đã sớm muốn xử lý hắn, lại luôn ngại có Tư Đồ Hoảng làm chỗ dựa cho hắn, trẫm cũng không có lý do gì đi khiển trách hắn, nhìn thế này có thể tính là hắn đụng vào họng súng rồi không?"
Tiêu Hạo Thiên mang theo tướng đế vương, tiện tay viết xuống một đạo thánh chỉ, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn giao cho Tiêu Dung Diệp.
"Dung Diệp, trẫm giao cho con toàn quyền xử lý chuyện này, đi thôn dân chạy nạn bên kia tìm thôn dân làm nhân chứng. Tiếp đó, con lại âm thầm thu thập chứng cứ hắn ăn hối lộ trái pháp luật. Lần này, cần phải xử lý xong Dư Văn Diên."
"Vâng, nhi thần tuân mệnh!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp cầm thánh chỉ liền tính đi ra ngoài, nhưng nào biết, Tiêu Hạo Thiên bỗng nhiên mở miệng.
"Đợi một chút, Dung Diệp!"
Tiêu Dung Diệp động tác tao nhã xoay người, gật đầu hỏi - -
"Phụ hoàng còn có gì phân phó?"
"Phân phó thì không có, chính là chừng nào thì con trả Cẩu Đản lại cho trẫm?"
Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau! - Chapter 160
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Này, nam cặn bã đáng chết, ta đã nói ta không sao, sao chàng cứ như gà mẹ vậy hả?"
"Cái gì gà mẹ? Sao ta lại không đi quan tâm những nữ nhân khác chứ? Nàng - nữ cặn bã đáng chết không có lương tâm này!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp cũng không để ý Lệ Ảnh Yên giãy dụa, ôm lấy thân thể của nàng liền đi đến phương hướng Thái Y viện.
"Này, ta đã nói ta không sao!"
"Câm miệng!"
"Không câm."
"Không câm sao? Ta đây liền hôn nàng!"
- - phân cách tuyến - -
Chịu không nổi câu uy hiếp "Nàng còn không câm miệng, ta liền hôn nàng" của Tiêu Dung Diệp.
Lệ Ảnh Yên vẫn ngoan ngoãn tùy theo ý của Tiêu Dung Diệp, không có bao nhiêu cảm xúc giãy dụa cùng hắn đến Thái Y viện này.
Vừa vào Thái Y viện, Lệ Ảnh Yên liền thần kỳ phát hiện, Diên nhi lại có thể vây quanh bên cạnh Lộ thần y đang giã thuốc kia, như là một con bươm bướm, xoay tới xoay lui.
Lệ Ảnh Yên và Tiêu Dung Diệp đánh đến khí thế ngất trời nên cũng không có chú ý nhiều tới chuyện của người khác.
Nhưng Lệ Ảnh Yên vẫn phát hiện, gần đây Diên nhi giống như không có việc gì cũng chạy đến Thái Y viện.
Hình như lần trước, sự kiện Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi đánh nhau cũng chính là nàng ấy chạy tới Dịch Đình nói cho mình. Sao gần đây nha đầu này lại thân với thần y Lộ Lệ này như vậy?
Chẳng lẽ, bọn họ có bí mật gì không thể cho ai biết sao?
Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên cười gian như kẻ trộm.
"A, đây là có làn gió tà ác nào thổi Tiêu tứ gia tới Thái Y viện của ta vậy!"
Lộ Lệ buông chày giã thuốc trong tay ra, vội vàng cợt nhả tiến lên. Một đôi mắt đào hoa như là rada, xem xét nữ tử được Tiêu Dung Diệp bế ngang.
"A, vương phi cũng tới rồi sao! Gần đây sắc mặt vương phi không tốt lắm. Tứ gia, người là làm rất mạnh ư? Sao lại không thương hương tiếc ngọc như vậy chứ?"
Lời nói lưu manh của Lộ Lệ vang lên, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên trong nháy mắt liền đỏ hồng giống quả táo chín, đầu nhỏ không khỏi càng chôn sâu vào trong lòng Tiêu Dung Diệp.
Nghe thấy lời nói không có ý tốt của Lộ Lệ, lại nhìn thấy được bộ dáng thẹn thùng của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp rõ ràng có chút không vui. Nhưng sau khi tia không vui xẹt qua đáy mắt, liền khôi phục bộ dáng bình thường như lúc trước.
Tiêu Dung Diệp nhàn nhạt giơ khóe môi lên, một chút nếp nhăn tà mị trên mặt khi cười nở rộ vô cùng diễm lệ.
"Lộ thần y, sao bổn vương lại cảm thấy đã nhiều ngày không 'Tiện', Diên nhi lại trở nên sắc mặt hồng nhuận, nhưng mà ngươi... Aizz, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng như nến này, có phải dương khí bị hút sạch rồi không? Thôi vậy đi, ngày mai bổn vương đưa máu hươu quý trong vương phủ tới cho ngươi, giúp ngươi tráng dương!"
Lời nói của Tiêu Dung Diệp cực kỳ nhẹ nhàng, lại mang theo ý khiêu khích nồng đậm.
"À, không. Tiêu tứ gia cứ giữ lại cho bản thân ngài dùng đi, đồ chơi này để cho nam nhân làm việc không tốt dùng mới đúng, trong vương phủ ngài có, xem ra là tự chuẩn bị cho mình đi, hắc hắc! Vương phi, 'Tính' phúc của người rất tốt đó!"
Nói xong, Lộ Lệ liền cười ngượng ngùng. Nam cặn bã đáng chết này nói vui đùa với một thần y trải nghiệm nhiều như hắn, làm sao có thể là đối thủ của hắn chứ.
"Mẹ nó, Lộ Lệ, Ít nói nhảm, đến xem nàng rốt cuộc là bị gì?"
Nói chuyện vô nghĩa với Lộ Lệ không tiết tháo, chi bằng chú ý bệnh tình Cẩu Đản mới là trọng yếu nhất.
Lộ Lệ cũng biết, Tiêu tứ gia này là vô sự bất đăng tam bảo điện, có thể mang vương phi tương lai đến đây, tự nhiên là thật có biến rồi.
Nghĩ đến đây, Lộ Lệ cũng không cãi cọ nữa, ý bảo Tiêu Dung Diệp đặt Lệ Ảnh Yên lên trên sạp.
Trải qua một phen khám và chữa bệnh, Lộ Lệ phát hiện vấn đề rất lớn.
Nâng một đôi mắt đào hoa lên, nhìn nhìn bộ dáng sốt ruột của Tiêu Dung Diệp ở bên cạnh, lại cúi đầu nhìn nhìn sắc mặt tái nhợt của Lệ Ảnh Yên, trong lòng đã có chẩn đoán không sai biệt lắm.
"Rốt cuộc nàng làm sao?"
"Suỵt, đừng nói chuyện!"
Lộ Lệ ý bảo Tiêu Dung Diệp sớm gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh ở bên cạnh an tâm một chút, chớ vội nóng nảy.
"Không cho ta nói chuyện, ngươi đến cùng phóng cái P, nói đại gia biết nàng có sao không?"
Tiêu Dung Diệp ở một bên gấp đến độ toát mồ hôi, mà thấy Lộ Lệ một bộ dáng lưu manh đáng chết chính là không chịu nói gì với hắn.
"Còn không câm miệng, ta ném ngươi ra khỏi Thái Y viện!"
"Câm miệng, bằng không đêm nay ta ngủ với nữ nhân của ngươi!"
"Ngươi..."
Tiêu Dung Diệp tức giận đến không kềm được, mà giờ phút này Lộ Lệ lại bình tĩnh giống như là một tòa tượng đá.
Lười phản ứng lại với Tiêu Dung Diệp, Lộ Lệ cúi đầu, đè lại mạch đập của Lệ Ảnh Yên, chỉ sợ chẩn sai nên lại khám và chẩn bệnh một phen.
"Nguyệt sự tháng trước là lúc nào?"
"Hả..."
Bị hỏi vấn đề này, Lệ Ảnh Yên nhất thời liền e lệ đỏ mặt. Cho dù đối mặt chính là thái y, ở góc độ thầy thuốc mà nói thì không có cái gọi là phân chia nam nữ, nhưng vấn đề nhạy cảm như vậy, tựa hồ vẫn là...
"Này Lộ Lệ, ngươi hỏi cái này làm gì? Đến ta là nam nhân của nàng cũng không hỏi, ngươi giả bộ đầu tỏi hỏi nàng làm gì?"
"Câm miệng, nam cặn bã họ Tiêu, đây là trọng điểm trị liệu. Nếu không, ngươi tìm thái y khác, ta mặc kệ!"
"Đừng, ta không nói chuyện nữa, vậy còn không được sao?"
Tiếp đó Tiêu Dung Diệp nhún nhún vai, phẫn nộ thối lui đến một bên.
Nhìn thấy Tiêu Dung Diệp - nam nhân huyên náo kia tránh ra, Lộ Lệ lại hỏi Lệ Ảnh Yên.
Cho dù vấn đề rất nhạy cảm, nhưng Lệ Ảnh Yên cũng biết, có lẽ đây thật sự là chỗ trị liệu trọng điểm!
"Ừ, là nửa tháng trước!"
"Vậy gần đây thấy đồ ăn có dấu hiệu không có khẩu vị hoặc là nôn mửa không?"
"À, cái này... có chút. Gần đây có chút không muốn ăn, hơn nữa vài ngày nay đều có dấu hiệu nôn mửa rất nhỏ, bất quá không nghiêm trọng!"
"Được rồi, ta hiểu tình huống rồi!"
Nói xong câu đó, Lộ Lệ liền vẫy tay, ý bảo Tiêu Dung Diệp ở một bên, sớm đợi đến sứt đầu mẻ trán đi tới.
Nhìn thấy Lộ Lệ gọi mình, Tiêu Dung Diệp bước vài bước xa liền đi tới.
"Nàng như thế nào?"
Lời nói Tiêu Dung Diệp vừa hỏi ra miệng, Lộ Lệ không giải thích được hung dữ nện lên ngực to lớn của Tiêu Dung Diệp một quyền.
"Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết, xuống tay rất nhanh đó, người sắp làm phụ thân rồi!"
"Hả, cái gì?"
Tiêu Dung Diệp ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu rõ Lộ Lệ này đang nói cái gì.
"Mẹ nó, giả ngu với ta đúng không? Ta nói Cẩu Đản nhà ngươi mang thai, ngươi sắp làm phụ thân rồi!"
Lộ Lệ lại lần nữa trịnh trọng nói qua, một đôi mắt đào hoa rất là khinh thường nhìn nam cặn bã đáng chết, hắn lại có thể làm phụ thân trước mình.
Mẹ nó, Lộ Lệ cảm giác bản thân thật sự là tình nhầm, vốn cho là Tiêu Dung Diệp chỉ chơi đùa mà thôi, không nghĩ tới làm lớn bụng người ta luôn!
"Ta... Ngươi... Cái kia..."
Giờ khắc này, Tiêu Dung Diệp đã bắt đầu nói năng lộn xộn, hắn còn sa vào ở trong không thể tin.
Hắn không nghe lầm chứ, Cẩu Đản của hắn có thai, bọn họ đã có kết tinh tình yêu sao?
"Nói cái gì đấy? Nam cặn bã, người sắp làm phụ thân, hài tử của ngươi đã lớn một tháng!"
"Mẹ meo! Thật sao?"
Nghe được Lộ Lệ lại không ngại phiền toái trả lời bản thân một lần nữa, Tiêu Dung Diệp cảm giác mình sắp không che đậy được kích động rồi.
Lộ Lệ gật gật đầu, ý bảo Tiêu Dung Diệp đúng là sự thật.
Lấy được gật đầu của Lộ Lệ, Tiêu Dung Diệp gần như điên cuồng xông lên phía trước, một phen nắm chặt tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên.
"Cẩu Đản, chúng ta có con rồi, ta thật vui vẻ. Ta đã chờ giờ phút này thật lâu rồi, rốt cục chúng ta đã có kết tinh tình yêu!"
Tiêu Dung Diệp kích động nhếch khóe môi lên, nếp nhăn trên mặt khi cười rõ ràng sáng rực, một đôi mắt ưng giống như hắc diệu thạch đều là thần sắc vui sướng.
"Có cái gì mà kích động?"
Lệ Ảnh Yên tức giận nghiêng đầu qua, nàng kỳ thực sớm nên nghĩ đến bọn họ không tránh thai, lại điên cuồng làm, mang thai là chuyện sớm hay muộn thôi.
Bất quá so với dự đoán của nàng vẫn hơi sớm một chút, nhất là trong lúc mấu chốt sắp đại hôn này.
Như vậy, nếu nàng muốn lại đào tẩu, sợ là càng thêm khó khăn.
"Này!"
Tiêu Dung Diệp rất là bất mãn tiểu nữ cặn bã này quấy rầy cảm xúc kích động của mình, liền nâng tay đánh nàng một cú hạt dẻ.
"Ta sắp làm phụ thân, mà nàng cũng sắp làm nương, chẳng lẽ không nên kích động à?"
"Tiêu Dung Diệp, chàng là óc heo sao? Đứa nhỏ này hoàn toàn không nên đến trên đời. Chàng có nghĩ tới mẫu phi bên kia của chàng không? Chàng phải giao phó như thế nào? Bà ta có thể đồng ý chấp nhận con của chúng ta đến đến trên thế giới này sao?"
Lệ Ảnh Yên khó thở, Ý phi kia có bao nhiêu đáng giận, nàng rõ ràng nhất. di0en-da14n.le9.quy76.d00n Tâm tính dơ bẩn ương ngạnh đó, không có khả năng cho phép tiểu sinh mệnh này tồn tại trên đời.
"Nói lời không may gì đó, không phải nàng không sợ mẫu phi ta à?"
"Đúng, ta không sợ bà ta!"
"Vậy không phải là tốt rồi sao. Nữ cặn bã đáng chết, xuất ra sức chiến đấu này của nàng, nàng không sợ mẫu phi ta, ta làm nam nhân của nàng, càng sẽ không sợ bà ấy. Huống chi hiện tại, chúng ta còn có kết tinh tình yêu, nàng không phải là chiến đấu hăng hái một mình, chúng ta cùng chung một sinh mệnh, không phải sợ, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc ở cùng nhau!"
Tiêu Dung Diệp bình tĩnh nói, có lẽ trước kia là hắn quá mức khiếp nhược, luôn nghe theo mẫu phi an bày. Nhưng hiện tại không giống, hắn có đứa nhỏ, có nữ nhân yêu thích, hắn nên vì bọn họ mà trở nên cường đại, không thể bị những người khác bài bố.
Cho dù người kia là thân mẫu của mình, vì Cẩu Đản và đứa nhỏ, Tiêu Dung Diệp cũng không tiếc huyên náo đến cá chết lưới rách với mẫu phi!
"Chàng thật sự không hối hận sao? Ở cùng với ta, chàng sẽ phải chịu rất nhiều trở ngại, chàng có thể..."
"Cẩu Đản, mặc kệ tình hình phía trước có bao nhiêu cực khổ nguy hiểm, chỉ cần nàng nắm tay của ta không buông ra, ta nhất định có thể vì nàng và đứa nhỏ mà mạnh mẽ hơn!"
Tiêu Dung Diệp ngăn lại lời nói của Lệ Ảnh Yên, nói chắc chắn như trảm đinh chặt sắt.
Thấy vẻ mặt kiên định của Tiêu Dung Diệp đều là tình thâm, lòng Lệ Ảnh Yên trở nên căng thẳng, hắn thật sự muốn vì mình mà làm như vậy sao?