"Không có nguyên nhân gì, vì phát triển buôn bán nên rời đi, đây mà cũng là lý do sao?"
Ánh mắt Hoắc Bỉnh Thân không dám nháy một cái, sợ ánh mắt mình không cẩn thận tiết lộ, sẽ khiến Hoắc Thiếu Nghi phát hiện ra manh mối gì.
"Đúng vậy, Thiếu Nghi. Lúc trước rời đi quả thật không có lý do gì, chỉ đơn thuần vì buôn bán thôi!"
Hoắc mẫu ở bên cạnh nói giúp, bà rõ ràng chân tướng chuyện này, làm sao có thể nói nguyên nhân cho nhi tử của mình chứ?
"Không có nguyên nhân? A, lúc trước hai vị lão nhân các người một khóc, hai nháo, ba thắt cổ lấy chết đi uy hiếp ta, khi ta nghĩ muốn mang theo thị nữ cùng nhau đi, các ngươi đều không đồng ý, ta liền không rõ, các ngươi đều có thể mang hạ nhân khác đi, vì sao chỉ riêng nàng thì không được?"
Nghe được chất vấn của Hoắc Thiếu Nghi, thân thể hai vị lão nhân đều run lên theo bản năng.
Câu hỏi vừa rồi của hắn không quan trọng, mấu chốt vấn đề khiến suy nghĩ của hai người bọn họ đột nhiên trở lại năm năm trước.
Hoắc Thiếu Nghi bỗng nhiên nhắc tới nữ tử này, làm cho bọn họ rất là khiếp sợ. Dù sao nhiều năm qua, sao có thể lại nhắc tới chuyện xưa đây?
"Sao lại đột nhiên nhắc tới năm năm trước, hơn nữa quan trọng là còn nhắc đến nữ tử kia?"
Hoắc Bỉnh Thân kinh hãi, bất an cười gượng hai tiếng. Chỉ cần nhắc đến nữ hài tử đó, đến bây giờ đối với ông, ký ức đó vẫn còn mới mẻ.
Vì tránh cho Hoắc Thiếu Nghi thấy thần sắc quẫn bách của mình, Hoắc Bỉnh Thân cầm lấy ly trà làm bộ nhấp một hớp.
Cho dù ông che giấu cực kỳ tốt, nhưng ánh mắt sắc bén của Hoắc Thiếu Nghi vẫn phát hiện ra một ít manh mối.
"Phụ than, nương, hai người có biết Thần vương phi này là ai không?"
"..."
"Chính là Lệ Ảnh Yên - nữ hài tử các người cự tuyệt mang đi vào năm đó. Nàng sắp là Thần vương phi của An Nam quốc!"
"Choang!"
"Cái gì?"
Hoắc Thiếu Nghi gầm nhẹ, lời vừa mới nói ra miệng, tay cầm tách của Hoắc Bỉnh Thân đột nhiên run một cái, tách trà rơi xuống đất, vỡ nát.
"Con nói cái gì? Con lặp lại lần nữa?"
Hoắc Bỉnh Thân run giọng càng lợi hại, giống như là sắp nghẹt thở vậy.
Mà Hoắc mẫu ở bên cạnh cũng kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
Khiếp sợ, không thể tin, toàn bộ đều hiện lên trên mặt.
"Như thế nào? Hai người giống như rất khiếp sợ?"
Hoắc Thiếu Nghi là một bộ dáng lưu manh, giọng điệu cũng có vài phần khinh thường. Hắn chỉ biết, để cho bọn họ biết tin tức này, chắc chắn làm cho bọn họ kinh hãi. Dù sao lúc trước Lệ Ảnh Yên kia chỉ là một tiểu nha đầu làm việc vặt ở Hoắc phủ, chỉ năm năm không gặp mà thôi, nàng liền biến hóa nhanh chóng, thành Thần vương phi, sao hai vị lão nhân bọn họ có thể tin tưởng đây!
Hoắc Bỉnh Thân tiến lên, một phen kéo lấy cổ tay Hoắc Thiếu Nghi, lạnh lùng nói - -
"Nói mau, đây đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Thấy thần sắc phụ thân mình không giống thường ngày, Hoắc Thiếu Nghi có chút kinh ngạc, không phải là thị nữ biến thành vương phi thôi sao? Có cần chuyện bé xé to như vậy không?
"Phụ thân, người gấp gáp hỏi ta như vậy, rốt cuộc là vì sao?"
"Nói mau, sao nàng lại thành Thần vương phi?"
Hoắc Bỉnh Thân cho là bọn họ rời khỏi An Nam quốc, vậy người tiểu nha đầu đó cũng sẽ đi các nước khác, hoặc là sống cuộc sống ăn xin dọc phố. Chính là không nghĩ tới, nàng lại...lại thành Thần vương phi.
Xem ra, năm năm này thay đổi thật là rất lớn, trong lúc đó đã gặp nhau vài lần, bản thân đến tiểu nha đầu lớn lên trông thế nào cũng quên mất. Thật đúng là năm tháng không buông tha người, tiểu nha đầu không rành thế sự lúc trước, hiện tại đã trở nên quang vinh chói lọi như vậy rồi.
Thấy vẻ mặt kích động của Hoắc Bỉnh Thân, Hoắc Thiếu Nghi đột nhiên cảm thấy chuyện giống như không có đơn giản như vậy.
"Ta, ta cũng không biết tình huống như thế nào, nhưng bọn họ quả thật ở cùng một chỗ, hơn nữa..."
Đang nói, cổ họng Hoắc Thiếu Nghi lại trở nên nghẹn ngào.
"Hơn nữa cái gì?"
Hoắc phụ, Hoắc mẫu không chờ kịp, vội vàng hỏi ra miệng.
Vừa hỏi liền khiến cho tâm tư Hoắc Thiếu Nghi càng thêm ngưng trọng, hình như phụ thân và nương hắn có cảm xúc rất lớn khi Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên ở cùng nhau.
"Hơn nữa, Yên Nhi nàng đã có đứa nhỏ của Tiêu Dung Diệp!"
"Cái gì?" Giờ khắc này, đôi mắt Hoắc phụ, Hoắc mẫu trừng lớn, biểu cảm giật mình này có thể cường ngạnh nuốt vào một quả táo.
"Như thế nào? Hai người phản ứng có chút không thích hợp? Phụ thân, nương, rốt cuộc là như thế nào?"
Hoắc Thiếu Nghi dùng giọng điệu cứng rắn hỏi ra lời, thân mình hai vị lão nhân lập tức xụi lơ ngồi lên trên ghế.
Ánh mắt kích động, mang theo bất an xao động.
"Đến tột cùng là như thế nào? Các người đừng dọa con!"
Hoắc Thiếu Nghi thấy biểu hiện phụ thân và nương mình khác ngày thường thì sợ tới mức sắc mặt tái nhợt giống người chết
"Nghiệp chướng!"
"Haizz" một tiếng, Hoắc Bỉnh Thân ngửa mặt lên trời thở dài, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ nồng đậm.
"Đến cùng là như thế nào? Phụ thân, người nói đi!"
Thấy biểu cảm của phụ thân, Hoắc Thiếu Nghi cũng trở nên khẩn trương, tiếng lòng căng thẳng vội vàng chất vấn.
Nhưng nào biết, Hoắc Bỉnh Thân chỉ lắc lắc đầu, không phát ra một tiếng. Tiếng thở dài nồng đậm như là bị dồn ép kinh sợ, thật lâu cũng không thể bình phục!
"Phụ thân, người đừng dọa con!"
Thấy phụ thân bên này không có phản ứng, Hoắc Thiếu Nghi lại vội vàng đi hỏi mẹ ruột ở bên kia.
"Đến cùng là như thế nào? Nương, ngài đến nói cho con!"
"Aizz!"
Hoắc mẫu vừa bị hỏi đến, cũng chỉ là lắc đầu thở dài, vẻ mặt không thể làm gì khiến cho bà thật tiều tụy.
"Thiếu Nghi, con có biết lúc trước phụ thân dẫn dắt bộ tộc Hoắc thị rời khỏi An Nam quốc, chính là vì nàng không!"
"Cái gì?"
Nghe được Hoắc Bỉnh Thân nói như vậy, Hoắc Thiếu Nghi cũng kinh ngạc.
Làm sao có thể? Hàng năm Hoắc phủ đều sẽ thu lưu vài đứa không nhà để về ở trên đường cái, dien^dan^le@quy$don@ nàng cũng chỉ là một trong số đó thôi, làm sao có thể khiến cho bộ tộc Hoắc thị rời xa An Nam quốc chứ?
"Con là có điều không biết, Thiếu Nghi. Đứa bé kia đâu phải là đứa bé con nhà bình thường chứ? Nàng... Nàng... Nàng là công chúa vong quốc Bắc Minh quốc! Là vị công chúa cuối cùng của Bắc Minh quốc!"
"Cái gì? Nàng..."
Nghe thấy phụ thân mình nói như vậy, Hoắc Thiếu Nghi càng thêm kinh hãi, điều này sao có thể, nàng lại có thể là...
Thân thế bí ẩn bực này, phụ thân và nương của mình biết được từ đâu chứ?
"Người, làm sao hai người biết được?"
Hoắc Thiếu Nghi vẫn không nguyện ý tin tưởng, nàng quả thật là một đứa bé lưu lạc không nhà để về, làm sao có thể là công chúa vong quốc đây?
"Thiếu Nghi, mới đầu chúng ta cũng cho rằng nàng là đứa nhỏ gia đình bình thường, chính vào lúc nàng tắm rửa, nương đi đổi nước cho nàng, trong lúc vô tình thấy một khối ngọc tím trên người nàng, mà khối ngọc thạch màu tím này, con cũng biết, đó chính là vật đính ước hoàng thượng Bắc Minh quốc - Lệ Hùng Phong đưa cho hoàng hậu Hứa Di!"
"..."
"Hiện tại, khối ngọc tím này ở trên thân thể nàng, vậy nàng tất nhiên là người Bắc Minh quốc. Tại sao tín vật định tình của hoàng hậu lại có thể cho bé gái bình thường, đây tất nhiên là cốt nhục của hoàng hậu thôi!"
"Nương con nói rất đúng, lúc nương con nói tin tức đó cho phụ thân, mới đầu phụ thân cũng không tin, dù sao Bắc Minh quốc này bị An Nam quốc tàn sát hàng loạt dân trong thành, làm sao có thể để nàng sống sót. Nhưng khối ngọc tím này quả thật là vật tượng trưng thân phận của nàng. Nàng là bé gái mất nước, điểm ấy không thể nghi ngờ!"
Hai phu thê Hoắc Bỉnh Thân nói từ đầu đến cuối phát triển chuyện đó cho Hoắc Thiếu Nghi.
Mà sau khi nghe đầy đủ quá trình toàn bộ mọi chuyện, hắn sớm đã kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt cũng biến thành một mảnh trống trơn.
"Cho nên, lúc hai người phát hiện nàng là công chúa vong quốc, liền muốn nghĩ hết thảy biện pháp vứt bỏ nàng đi. Thậm chí không tiếc lấy sinh mạng uy hiếp con, cùng các người rời khỏi An Nam quốc. Mục đích rất đơn giản, vì để nàng tự sinh tự diệt, không liên lụy gì đến bộ tộc Hoắc thị!"
Hoắc Thiếu Nghi nói tiếp lời của phụ mẫu hắn, vì vậy mới thiết kế toàn bộ quá trình khoa trương lại giả tạo, thậm chí hắn có một loại xúc động muốn cười to.
"Ừ, con nói rất đúng, Thiếu Nghi. Nhưng vì một bé gái mất nước mà phải kéo theo tính mạng toàn bộ gia tộc Hoắc thị, phụ thân phải làm như vậy sao! Ta không thể tàn nhẫn đuổi tận giết tuyệt nàng, hoặc là bẩm báo quan phủ, cho nên ta chỉ có thể lựa chọn để nàng tự sinh tự diệt. Chỉ là không nghĩ tới, aizz... nàng lại có thể thành Thần vương phi!"
"Thế sự khó liệu, coi như lúc trước chúng ta mang nàng đi rồi thì sao chứ? Phụ thân, người có biết hay không, người làm như vậy là hại ta? Ta thích nàng, lại phải cưới một nữ tử ta không yêu làm thê tử, người không biết đây rất không công bằng sao?"
"Câm miệng!"
Ấnh mắt Hoắc Bỉnh Thân rất bình tĩnh, đột nhiên cắt đứt lời Hoắc Thiếu Nghi, đôi mắt quắc thước nhiễm lên ngọn lửa tức giận.
"Đừng nói là ngươi, ai cũng không có tư cách cưới nàng làm vợ. Ngươi cũng biết, Thần vương Điện hạ sẽ đại hôn với nàng, hoàn toàn là không cưới được!"
"Cái gì? Vì sao không cưới được?"
Hoắc Thiếu Nghi run run giọng, đối với nói lời của phụ thân mình, hắn hoàn toàn không hiểu nổi. Cho dù Lệ Ảnh Yên là công chúa vong quốc, sự việc này đều đã qua nhiều năm như vậy, chỉ cần chuyện này không có mấy người biết, vì sao bọn họ lại không thể đại hôn đây?
Hơn nữa, gạo đã nấu thành cơm rồi, cũng đã có đứa nhỏ, nếu không đại hôn, vậy Lệ Ảnh Yên có thể sẽ bị chậm trễ!
Nghe được Hoắc Thiếu Nghi chất vấn, ánh mắt Hoắc Bỉnh Thân đột nhiên trở nên sắc bén, ngay sau đó gằn từng tiếng từ trong kẽ răng- -
"Bởi vì bọn họ là huynh muội, nếu đại hôn, còn sinh đứa nhỏ, đó chính là chuyện ô nhục nhất của hoàng thất, loạn luân!"
"Cái gì? Bọn họ là huynh muội?"
Khiếp sợ một cái tiếp một cái, Hoắc Thiếu Nghi quả thực sắp bị sét đánh đến nổ tung.
Điều này sao có thể? Bọn họ là huynh muội, vui đùa tình cảm ở ranh giới khai quốc sao!
"Không sai, bọn họ quả thật là huynh muội, nha đầu kia là đứa nhỏ của hoàng hậu Hứa Di Bắc Minh quốc và thiên tử đương triều An Nam quốc! Chuyện năm đó, cũng coi như là chuyện ô nhục nhất của hai nước!"
Cùng với Lệ Ảnh Yên dùng lực rên rỉ, thân mình Tiêu Dung Diệp đã phập phồng rất có tần suất.
Nhìn trên giường sạp, đôi nam nữ tùy ý quấn quýt triền miên, một đám gã sai vặt xông tới trợn mắt há mồm. Đây là tình huống gì hả? Vừa rồi rõ ràng mới nghe được có người kêu cứu mạng mà, làm sao có thể là một tình huống như thế này chứ.
"Tiểu yêu tinh, còn dám kêu cứu mạng không? Đại gia thế nào cũng phải ép khô nàng, cho nàng không xuống giường được!"
Tiêu Dung Diệp nằm rạp xuống, bò xổm ở trên người Lệ Ảnh Yên, nói những lời vốn nói với Lệ Ảnh Yên cho mấy gã sai vặt này nghe.
Vừa thấy hai người làm quá mức kịch liệt mà phát ra tiếng kêu cứu, mấy gã sai vặt cũng rất ngượng ngùng.
Bất quá nghe được tiếng rên của nữ nhân này như là con cừu nhỏ, kêu thật sự phóng túng, mấy gã sai vặt lập tức đứng thẳng, ào ào đưa tay lên mặt, không nhịn được sờ một chút. Nếu lại tiếp tục ở lại bên trong, bọn họ thật sự sợ bản thân sẽ nộp vũ khí đầu hàng.
Bất đắc dĩ, mấy gã sai vặt xám xịt ra khỏi phòng.
Đợi sau khi xác định mấy người này hoàn toàn đi xa, Tiêu Dung Diệp mới nhẹ nhàng thở ra, đứng lên từ trên người Lệ Ảnh Yên.
"Vừa rồi thật sự làm ta sợ muốn chết, thật sự là rất mạo hiểm rồi!"
Vừa nói xong, Lệ Ảnh Yên vừa lấy tay vỗ ngực của mình.
Chưa ổn định lại tinh thân, may là nam cặn bã này cái khó ló cái khôn. Nếu không, mình vẫn không thể không bị các đại hán cường tráng kia đánh nát bươm!
"Cốc!" một tiếng, Tiêu Dung Diệp cho Lệ Ảnh Yên một cú hạt dẻ.
"Nàng còn không biết xấu hổ nói hù chết nàng ư? Nhìn chuyện nàng làm đi, thật không biết đầu của nàng có phải chỉ để trang trí thôi không?"
Tiêu Dung Diệp làm bộ nhíu mày tức giận, đáy mắt tràn đầy tình cảm nhàn nhạt, khe nhỏ sông dài trút xuống.
"Ta nào biết xú nữ nhân kia lại có thể hô to? Hơn nữa, hiện tại ngươi bởi vì nàng đến quở trách ta, không phải là cố ý bao che nàng sao? Nói!"
Nghĩ đến lúc trước Tiêu Dung Diệp đứng về phía Linh nhi, Lệ Ảnh Yên giống như là bắt được cái đuôi nhỏ của Tiêu Dung Diệp, đúng lý không buông tha người.
"Ta bao che nàng ta? Nàng là óc heo sao? Chất lượng này đến rửa chân cho ta, ta cũng không cần! Ta làm sao có thể bao che nàng ta?"
Tiêu Dung Diệp hỏi lại Lệ Ảnh Yên một câu, giữa lông mày nhiễm lên vài phần không vui, tại sao nữ cặn bã này phải nói chuyện về loại kỹ nữ đó chứ.
Nghĩ lại, bản thân cũng lười so đo với nữ cặn bã này, chính cái gọi là "Chó cắn ngươi một miếng, ngươi cũng không thể cắn lại một miếng!"
Tiếp đó, Tiêu Dung Diệp bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến bên giường sạp, khiêng Linh nhi bị dùng chăn bọc lại thân thể lên trên vai.
Nhìn thấy Tiêu Dung Diệp có một tia giận dữ, thậm chí coi mình như không khí lướt qua, Lệ Ảnh Yên càng thêm không thuận theo, vài bước nhỏ tiến lên, lầu bầu lẩm bẩm nói qua - -
"Ngươi còn nói bản thân không có bao che nàng ta, ngươi rõ ràng chính là thích nàng ta!"
"Ta thích chính là nàng!"
Tiêu Dung Diệp quay đầu, ánh mắt kiên định nói qua với Lệ Ảnh Yên.
Chỉ dừng lại trong nháy mắt, Tiêu Dung Diệp lại lần nữa quay đầu, khiêng thân thể Linh nhi sải bước đi ra ngoài.
Mà Lệ Ảnh Yên vốn đang tức giận la lối, bị lời nói vừa rồi của Tiêu Dung Diệp hóa đá trong nháy mắt, như là một pho tượng Phật, không nhúc nhích cứng ngắc tại chỗ.
Hắn vừa mới nói cái gì? Thích nàng sao? Nàng không có nghe lầm chứ?
Tiếng nói trầm thấp đầy từ tính của Tiêu Dung Diệp còn đang phiêu đãng bên tai Lệ Ảnh Yên, dien-dan.le.quy.dn lượn quanh nhiều lần, không ngừng vang vọng.
Lệ Ảnh Yên không thể tin, hắn thật sự nói thích nàng ư? Tại sao cảm giác như là đang trêu chọc mình chứ? Nhưng ánh mắt đó...
Lệ Ảnh Yên còn đang đắm chìm vào câu nói ý ở ngoài lời kia, giờ phút này nàng quả thực là kinh ngạc đến chết, nàng không có nằm mơ chứ?
Nâng tay, Lệ Ảnh Yên hung hăng bấm một cái ở bên má của mình.
"Á... Đau..."
Xem ra chính mình là không có nằm mơ, vậy hắn nói với mình lời này là có ý gì?
Lệ Ảnh Yên hoàn toàn choáng váng, không phải hắn chán ghét mình ư? Làm sao có thể thích mình chứ?
"Này, vương gia, đợi ta với!"
Suy tư thật lâu, Lệ Ảnh Yên mới phản ứng kịp, vội vàng điên cuồng đuổi theo Tiêu Dung Diệp.
- - phân cách tuyến - -
Về tới Thần vương phủ, Lệ Ảnh Yên giống như bị câm vậy, luôn luôn không nói chuyện,cũng không đi tìm Tiêu Dung Diệp hỏi hắn câu nói kia là thế nào, chỉ một mình lập tức về phòng.
Đến ngay cả này đám anh em đến tìm nàng ăn cơm, nàng cũng không có mở cửa.
Hành động không giải thích được này khiến mọi người vừa tò mò vừa lo lắng.
"Cốc cốc!"
"Lão đại, người ở bên trong sao? Nói chuyện đi, lão đại!"
"Này, lão đại, bây giờ người ăn cơm không? Nếu không, chúng ta đổ xí ngầu nha!"
"Đúng vậy. Lão đại, đêm qua ta và Thảo Bao thắng A Quân văn tiền, mời người ra ngoài uống rượu?"
"Lão đại, nói chuyện với người đó, có phải sinh bệnh rồi không?"
Hai người Sơn Pháo và Thảo Bao ở ngoài cửa phòng Lệ Ảnh Yên gọi nàng, nhưng Lệ Ảnh Yên ngược lại giống như là tảng đá, đánh chết cũng không chịu đáp lại một tiếng.
Lệ Ảnh Yên không ăn không uống, cũng không nói chuyện, hai tên bang tiểu la ngoài cửa gấp đến dậm chân, cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Hai bọn họ muốn xông vào, lại sợ Lệ Ảnh Yên nổi bão, không thể không làm gì khác, liền ở bên ngoài liên tục gõ cửa.
"Sao vậy?"
Chợt, một giọng nói trầm ổn nội liễm giống như mang theo ma lực bay vào tai hai người.
"Chào Thần vương gia!"
Thảo Bao và Sơn Pháo khom người với Tiêu Dung Diệp, ở Thần vương phủ này đợi mấy ngày, bang Tiểu La cũng đã trở nên lễ phép hơn.
Tiêu Dung Diệp gật gật đầu, tiếng nói liền vang lên, lại lần nữa hỏi câu - -
"Đã xảy ra chuyện gì? Hai người các ngươi ở trong này làm cái gì?"
"Aizz, còn không phải lão đại sao! Từ tối hôm qua trở về đến bây giờ, không ăn cũng không uống, quan trọng nhất chính là, 'Hắn' lại có thể không nói chuyện, tự nhốt mình ở trong phòng này một ngày một đêm rồi!"
Nghe được hai người Tiểu La nói như vậy, đột nhiên Tiêu Dung Diệp giống là nhớ tới đến cái gì.
Từ tối hôm qua trở về đến bây giờ đã là hai ngày trời rồi, hắn đều luôn thẩm vấn Linh nhi kia, bận rộn đến loạn tay loạn chân, thật đúng là xem nhẹ nữ cặn bã kia, chẳng lẽ nàng đang giận dỗi với mình?
"Lão đại của các ngươi cứ giao cho bổn vương xử lý là tốt rồi, hiện tại hai người các ngươi đi phòng bếp, nhìn xem còn có thể ăn cái gì không, sau đó đưa tới đây."
Nghe được Tiêu Dung Diệp một phen phân phó, hai người Thảo Bao và Sơn Pháo liền tiêu sái đáp ứng.
Sau khi thấy hai tiểu la này đi ra ngoài, Tiêu Dung Diệp nhàn nhạt hít một hơi không khí lạnh lẽo, sau đó mở cửa phòng Lệ Ảnh Yên ra, bước tiếp bước chân vững vàng đi vào bên trong.
Vừa vào cửa liền thấy Lệ Ảnh Yên co rút thành một đoàn, nằm ở trên giường.
Thân thể nhỏ nhắn đưa lưng về phía cửa, lúc Tiêu Dung Diệp nhìn ra sự cô đơn bất lực.
Nhìn thấy nàng gầy nhỏ như vậy, ánh mắt Tiêu Dung Diệp không khỏi trở nên nhu hòa.
Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau! - Chapter 167
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Không có nguyên nhân gì, vì phát triển buôn bán nên rời đi, đây mà cũng là lý do sao?"
Ánh mắt Hoắc Bỉnh Thân không dám nháy một cái, sợ ánh mắt mình không cẩn thận tiết lộ, sẽ khiến Hoắc Thiếu Nghi phát hiện ra manh mối gì.
"Đúng vậy, Thiếu Nghi. Lúc trước rời đi quả thật không có lý do gì, chỉ đơn thuần vì buôn bán thôi!"
Hoắc mẫu ở bên cạnh nói giúp, bà rõ ràng chân tướng chuyện này, làm sao có thể nói nguyên nhân cho nhi tử của mình chứ?
"Không có nguyên nhân? A, lúc trước hai vị lão nhân các người một khóc, hai nháo, ba thắt cổ lấy chết đi uy hiếp ta, khi ta nghĩ muốn mang theo thị nữ cùng nhau đi, các ngươi đều không đồng ý, ta liền không rõ, các ngươi đều có thể mang hạ nhân khác đi, vì sao chỉ riêng nàng thì không được?"
Nghe được chất vấn của Hoắc Thiếu Nghi, thân thể hai vị lão nhân đều run lên theo bản năng.
Câu hỏi vừa rồi của hắn không quan trọng, mấu chốt vấn đề khiến suy nghĩ của hai người bọn họ đột nhiên trở lại năm năm trước.
Hoắc Thiếu Nghi bỗng nhiên nhắc tới nữ tử này, làm cho bọn họ rất là khiếp sợ. Dù sao nhiều năm qua, sao có thể lại nhắc tới chuyện xưa đây?
"Sao lại đột nhiên nhắc tới năm năm trước, hơn nữa quan trọng là còn nhắc đến nữ tử kia?"
Hoắc Bỉnh Thân kinh hãi, bất an cười gượng hai tiếng. Chỉ cần nhắc đến nữ hài tử đó, đến bây giờ đối với ông, ký ức đó vẫn còn mới mẻ.
Vì tránh cho Hoắc Thiếu Nghi thấy thần sắc quẫn bách của mình, Hoắc Bỉnh Thân cầm lấy ly trà làm bộ nhấp một hớp.
Cho dù ông che giấu cực kỳ tốt, nhưng ánh mắt sắc bén của Hoắc Thiếu Nghi vẫn phát hiện ra một ít manh mối.
"Phụ than, nương, hai người có biết Thần vương phi này là ai không?"
"..."
"Chính là Lệ Ảnh Yên - nữ hài tử các người cự tuyệt mang đi vào năm đó. Nàng sắp là Thần vương phi của An Nam quốc!"
"Choang!"
"Cái gì?"
Hoắc Thiếu Nghi gầm nhẹ, lời vừa mới nói ra miệng, tay cầm tách của Hoắc Bỉnh Thân đột nhiên run một cái, tách trà rơi xuống đất, vỡ nát.
"Con nói cái gì? Con lặp lại lần nữa?"
Hoắc Bỉnh Thân run giọng càng lợi hại, giống như là sắp nghẹt thở vậy.
Mà Hoắc mẫu ở bên cạnh cũng kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
Khiếp sợ, không thể tin, toàn bộ đều hiện lên trên mặt.
"Như thế nào? Hai người giống như rất khiếp sợ?"
Hoắc Thiếu Nghi là một bộ dáng lưu manh, giọng điệu cũng có vài phần khinh thường. Hắn chỉ biết, để cho bọn họ biết tin tức này, chắc chắn làm cho bọn họ kinh hãi. Dù sao lúc trước Lệ Ảnh Yên kia chỉ là một tiểu nha đầu làm việc vặt ở Hoắc phủ, chỉ năm năm không gặp mà thôi, nàng liền biến hóa nhanh chóng, thành Thần vương phi, sao hai vị lão nhân bọn họ có thể tin tưởng đây!
Hoắc Bỉnh Thân tiến lên, một phen kéo lấy cổ tay Hoắc Thiếu Nghi, lạnh lùng nói - -
"Nói mau, đây đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Thấy thần sắc phụ thân mình không giống thường ngày, Hoắc Thiếu Nghi có chút kinh ngạc, không phải là thị nữ biến thành vương phi thôi sao? Có cần chuyện bé xé to như vậy không?
"Phụ thân, người gấp gáp hỏi ta như vậy, rốt cuộc là vì sao?"
"Nói mau, sao nàng lại thành Thần vương phi?"
Hoắc Bỉnh Thân cho là bọn họ rời khỏi An Nam quốc, vậy người tiểu nha đầu đó cũng sẽ đi các nước khác, hoặc là sống cuộc sống ăn xin dọc phố. Chính là không nghĩ tới, nàng lại...lại thành Thần vương phi.
Xem ra, năm năm này thay đổi thật là rất lớn, trong lúc đó đã gặp nhau vài lần, bản thân đến tiểu nha đầu lớn lên trông thế nào cũng quên mất. Thật đúng là năm tháng không buông tha người, tiểu nha đầu không rành thế sự lúc trước, hiện tại đã trở nên quang vinh chói lọi như vậy rồi.
Thấy vẻ mặt kích động của Hoắc Bỉnh Thân, Hoắc Thiếu Nghi đột nhiên cảm thấy chuyện giống như không có đơn giản như vậy.
"Ta, ta cũng không biết tình huống như thế nào, nhưng bọn họ quả thật ở cùng một chỗ, hơn nữa..."
Đang nói, cổ họng Hoắc Thiếu Nghi lại trở nên nghẹn ngào.
"Hơn nữa cái gì?"
Hoắc phụ, Hoắc mẫu không chờ kịp, vội vàng hỏi ra miệng.
Vừa hỏi liền khiến cho tâm tư Hoắc Thiếu Nghi càng thêm ngưng trọng, hình như phụ thân và nương hắn có cảm xúc rất lớn khi Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên ở cùng nhau.
"Hơn nữa, Yên Nhi nàng đã có đứa nhỏ của Tiêu Dung Diệp!"
"Cái gì?" Giờ khắc này, đôi mắt Hoắc phụ, Hoắc mẫu trừng lớn, biểu cảm giật mình này có thể cường ngạnh nuốt vào một quả táo.
"Như thế nào? Hai người phản ứng có chút không thích hợp? Phụ thân, nương, rốt cuộc là như thế nào?"
Hoắc Thiếu Nghi dùng giọng điệu cứng rắn hỏi ra lời, thân mình hai vị lão nhân lập tức xụi lơ ngồi lên trên ghế.
Ánh mắt kích động, mang theo bất an xao động.
"Đến tột cùng là như thế nào? Các người đừng dọa con!"
Hoắc Thiếu Nghi thấy biểu hiện phụ thân và nương mình khác ngày thường thì sợ tới mức sắc mặt tái nhợt giống người chết
"Nghiệp chướng!"
"Haizz" một tiếng, Hoắc Bỉnh Thân ngửa mặt lên trời thở dài, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ nồng đậm.
"Đến cùng là như thế nào? Phụ thân, người nói đi!"
Thấy biểu cảm của phụ thân, Hoắc Thiếu Nghi cũng trở nên khẩn trương, tiếng lòng căng thẳng vội vàng chất vấn.
Nhưng nào biết, Hoắc Bỉnh Thân chỉ lắc lắc đầu, không phát ra một tiếng. Tiếng thở dài nồng đậm như là bị dồn ép kinh sợ, thật lâu cũng không thể bình phục!
"Phụ thân, người đừng dọa con!"
Thấy phụ thân bên này không có phản ứng, Hoắc Thiếu Nghi lại vội vàng đi hỏi mẹ ruột ở bên kia.
"Đến cùng là như thế nào? Nương, ngài đến nói cho con!"
"Aizz!"
Hoắc mẫu vừa bị hỏi đến, cũng chỉ là lắc đầu thở dài, vẻ mặt không thể làm gì khiến cho bà thật tiều tụy.
"Thiếu Nghi, con có biết lúc trước phụ thân dẫn dắt bộ tộc Hoắc thị rời khỏi An Nam quốc, chính là vì nàng không!"
"Cái gì?"
Nghe được Hoắc Bỉnh Thân nói như vậy, Hoắc Thiếu Nghi cũng kinh ngạc.
Làm sao có thể? Hàng năm Hoắc phủ đều sẽ thu lưu vài đứa không nhà để về ở trên đường cái, dien^dan^le@quy$don@ nàng cũng chỉ là một trong số đó thôi, làm sao có thể khiến cho bộ tộc Hoắc thị rời xa An Nam quốc chứ?
"Con là có điều không biết, Thiếu Nghi. Đứa bé kia đâu phải là đứa bé con nhà bình thường chứ? Nàng... Nàng... Nàng là công chúa vong quốc Bắc Minh quốc! Là vị công chúa cuối cùng của Bắc Minh quốc!"
"Cái gì? Nàng..."
Nghe thấy phụ thân mình nói như vậy, Hoắc Thiếu Nghi càng thêm kinh hãi, điều này sao có thể, nàng lại có thể là...
Thân thế bí ẩn bực này, phụ thân và nương của mình biết được từ đâu chứ?
"Người, làm sao hai người biết được?"
Hoắc Thiếu Nghi vẫn không nguyện ý tin tưởng, nàng quả thật là một đứa bé lưu lạc không nhà để về, làm sao có thể là công chúa vong quốc đây?
"Thiếu Nghi, mới đầu chúng ta cũng cho rằng nàng là đứa nhỏ gia đình bình thường, chính vào lúc nàng tắm rửa, nương đi đổi nước cho nàng, trong lúc vô tình thấy một khối ngọc tím trên người nàng, mà khối ngọc thạch màu tím này, con cũng biết, đó chính là vật đính ước hoàng thượng Bắc Minh quốc - Lệ Hùng Phong đưa cho hoàng hậu Hứa Di!"
"..."
"Hiện tại, khối ngọc tím này ở trên thân thể nàng, vậy nàng tất nhiên là người Bắc Minh quốc. Tại sao tín vật định tình của hoàng hậu lại có thể cho bé gái bình thường, đây tất nhiên là cốt nhục của hoàng hậu thôi!"
"Nương con nói rất đúng, lúc nương con nói tin tức đó cho phụ thân, mới đầu phụ thân cũng không tin, dù sao Bắc Minh quốc này bị An Nam quốc tàn sát hàng loạt dân trong thành, làm sao có thể để nàng sống sót. Nhưng khối ngọc tím này quả thật là vật tượng trưng thân phận của nàng. Nàng là bé gái mất nước, điểm ấy không thể nghi ngờ!"
Hai phu thê Hoắc Bỉnh Thân nói từ đầu đến cuối phát triển chuyện đó cho Hoắc Thiếu Nghi.
Mà sau khi nghe đầy đủ quá trình toàn bộ mọi chuyện, hắn sớm đã kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt cũng biến thành một mảnh trống trơn.
"Cho nên, lúc hai người phát hiện nàng là công chúa vong quốc, liền muốn nghĩ hết thảy biện pháp vứt bỏ nàng đi. Thậm chí không tiếc lấy sinh mạng uy hiếp con, cùng các người rời khỏi An Nam quốc. Mục đích rất đơn giản, vì để nàng tự sinh tự diệt, không liên lụy gì đến bộ tộc Hoắc thị!"
Hoắc Thiếu Nghi nói tiếp lời của phụ mẫu hắn, vì vậy mới thiết kế toàn bộ quá trình khoa trương lại giả tạo, thậm chí hắn có một loại xúc động muốn cười to.
"Ừ, con nói rất đúng, Thiếu Nghi. Nhưng vì một bé gái mất nước mà phải kéo theo tính mạng toàn bộ gia tộc Hoắc thị, phụ thân phải làm như vậy sao! Ta không thể tàn nhẫn đuổi tận giết tuyệt nàng, hoặc là bẩm báo quan phủ, cho nên ta chỉ có thể lựa chọn để nàng tự sinh tự diệt. Chỉ là không nghĩ tới, aizz... nàng lại có thể thành Thần vương phi!"
"Thế sự khó liệu, coi như lúc trước chúng ta mang nàng đi rồi thì sao chứ? Phụ thân, người có biết hay không, người làm như vậy là hại ta? Ta thích nàng, lại phải cưới một nữ tử ta không yêu làm thê tử, người không biết đây rất không công bằng sao?"
"Câm miệng!"
Ấnh mắt Hoắc Bỉnh Thân rất bình tĩnh, đột nhiên cắt đứt lời Hoắc Thiếu Nghi, đôi mắt quắc thước nhiễm lên ngọn lửa tức giận.
"Đừng nói là ngươi, ai cũng không có tư cách cưới nàng làm vợ. Ngươi cũng biết, Thần vương Điện hạ sẽ đại hôn với nàng, hoàn toàn là không cưới được!"
"Cái gì? Vì sao không cưới được?"
Hoắc Thiếu Nghi run run giọng, đối với nói lời của phụ thân mình, hắn hoàn toàn không hiểu nổi. Cho dù Lệ Ảnh Yên là công chúa vong quốc, sự việc này đều đã qua nhiều năm như vậy, chỉ cần chuyện này không có mấy người biết, vì sao bọn họ lại không thể đại hôn đây?
Hơn nữa, gạo đã nấu thành cơm rồi, cũng đã có đứa nhỏ, nếu không đại hôn, vậy Lệ Ảnh Yên có thể sẽ bị chậm trễ!
Nghe được Hoắc Thiếu Nghi chất vấn, ánh mắt Hoắc Bỉnh Thân đột nhiên trở nên sắc bén, ngay sau đó gằn từng tiếng từ trong kẽ răng- -
"Bởi vì bọn họ là huynh muội, nếu đại hôn, còn sinh đứa nhỏ, đó chính là chuyện ô nhục nhất của hoàng thất, loạn luân!"
"Cái gì? Bọn họ là huynh muội?"
Khiếp sợ một cái tiếp một cái, Hoắc Thiếu Nghi quả thực sắp bị sét đánh đến nổ tung.
Điều này sao có thể? Bọn họ là huynh muội, vui đùa tình cảm ở ranh giới khai quốc sao!
"Không sai, bọn họ quả thật là huynh muội, nha đầu kia là đứa nhỏ của hoàng hậu Hứa Di Bắc Minh quốc và thiên tử đương triều An Nam quốc! Chuyện năm đó, cũng coi như là chuyện ô nhục nhất của hai nước!"