Lệ Ảnh Yên biết sở dĩ hôm nay người nam nhân này không khống chế được cảm xúc, tất nhiên có lý do của hắn, hơn nữa nguyên nhân hậu quả chuyện này nhất định có quan hệ tới mình.
"Yên Nhi, nàng trước đừng kích động, hãy nghe ta nói!"
Hoắc Thiếu Nghi thật sự nóng nảy, nữ tử này có bao nhiêu bướng bỉnh, hắn rất rõ ràng.
"Ngươi nói, ta nghe đây!"
Lệ Ảnh Yên thấy Hoắc Thiếu Nghi sốt ruột như vậy, nghĩ rằng nhất định là có chuyện trọng đại gì đó, bằng không hắn sẽ không không làm như vậy.
"Hãy nghe ta nói, Yên Nhi, nàng trước lấy kéo xuống, nàng để kéo ở trên cổ tay, ta sẽ lo lắng!"
Hoắc Thiếu Nghi gấp đến độ giữa trán trực tiếp đổ mồ hôi lạnh. Động tác đưa tay ý bảo Lệ Ảnh Yên bỏ kéo xuống, đến tay hắn đều đang run rẩy.
"Thế nào? Sợ ta chết ư? Vậy ngươi nhanh nói đi, kéo này không có mắt đâu, nói không chừng, ta quá kích động sẽ tự mình kết thúc!"
Lệ Ảnh Yên nửa là uy hiếp, nửa là tính toán nói qua, hôm nay thế nào nàng cũng phải biết toàn bộ rõ ràng mọi chuyện từ miệng hắn, bằng không nàng thật sự không để ý lấy chết uy hiếp.
"Yên Nhi, nàng đừng làm ta sợ!"
"Hoắc Thiếu Nghi, ngươi cũng biết ta nhiều năm như vậy, tính tình của ta, ngươi rất rõ ràng, nếu ta đã ra tay, nhất định sẽ không có thương lượng đường sống!"
Hoắc Thiếu Nghi biết Lệ Ảnh Yên thật sự không phải đang uy hiếp mình, năm đó bản thân mình rời đi, đã để hắn biết được quyết liệt của nàng.
Đốt sạch toàn bộ trí nhớ về hắn, đồ hắn tặng cho nàng đều cháy sạch như một làn khói, không thừa một mảnh vụn
Năm đó Lệ Ảnh Yên lạnh lùng tuyệt tình liếc mắt một cái, khiến trong lòng Hoắc Thiếu Nghi đã biết nữ tử này cố chấp ngang bướng.
Giờ phút này lấy sinh mệnh đến uy hiếp mình, nàng nhất định có thể xuống tay.
"Yên Nhi, ta..."
Thật lâu sau, Hoắc Thiếu Nghi ấp úng nói không nên lời, bởi vì cử chỉ chấn động này của Lệ Ảnh Yên, cả trái tim của hắn đều nhảy vọt lên cổ họng.
"Nói!"
Đột nhiên, Lệ Ảnh Yên kéo lưỡi kéo trên da thịt trắng nõn, nhẹ nhàng quẹt một cái, nhất thời một vết đỏ hiện ra.
"Yên Nhi..."
"Ngươi nói!"
Lệ Ảnh Yên đau triệt nội tâm rống to một tiếng, dù cả trái tim đều đột nhiên run rẩy lên.
"Yên Nhi, nàng ngàn vạn đừng dọa ta! Ta nói, ta nói..."
Hoắc Thiếu Nghi thấy dấu vết bắt mắt đó, tâm triệt để hoảng hốt.
Bất đắc dĩ hít sâu một hơi, giọng nói mang theo thê lương vang lên.
"Nàng không thể ở cùng Dung Diệp, không phải ta cố ý, là vì..."
"Bởi vì sao?"
Nghe được Lệ Ảnh Yên chất vấn, Hoắc Thiếu Nghi bất an nắm lấy tóc. Nghĩ rằng quả thật nên để nàng biết chân tướng chuyện này, bằng không tiếp tục như vậy, chỉ có thể tăng thêm nghiệt duyên.
Chỉ là bây giờ phải giải quyết chuyện này như thế nào? Hắn không xác định Lệ Ảnh Yên có thể tiếp nhận chuyện tàn khốc này không? Hay là nàng có thể hoàn toàn nhìn rõ chân tướng, không bao giờ muốn có liên quan gì với Tiêu Dung Diệp nữa, từ đây trải qua cuộc sống vô ưu vô lo của nàng.
Nghĩ đến lý do cuối cùng, Hoắc Thiếu Nghi âm thầm cho mình sức mạnh.
Cho dù loại khả năng này thật nhỏ, nhưng nàng là một nữ tử có thể nhận rõ chân tướng sự thật, tự nhiên nàng vẫn rất có thể lựa chọn khả năng cuối cùng.
Nghĩ đến điều này, Hoắc Thiếu Nghi tìm cho mình một lý do sứt sẹo nhất.
"Bởi vì... nàng và Dung Diệp là huynh muội ruột...cùng phụ thân khác mẹ!"
Giọng nói của Hoắc Thiếu Nghi càng ngày càng nhỏ, thậm chí đã bắt đầu lo lắng không yên.
"Không có khả năng!"
Lệ Ảnh Yên lập tức bạo rống một tiếng trời đen kịt, cả trái tim đang run rẩy kịch liệt.
"Ta không tin, không tin, đây nhất định là ngươi vì để ta rời khỏi Dung Diệp nên lừa gạt ta. Hoắc Thiếu Nghi, ta sẽ không ngốc đến mức lại mắc mưu của ngươi đâu!"
"Yên Nhi, không phải, ta không có lừa nàng, đây là sự thật, nếu không sao ta có thể dao động cảm xúc lớn như vậy! Nàng và Dung Diệp thật sự là là huynh muội ruột, mẫu thân của nàng từng là nữ nhân của thiên tử đương triều, điểm ấy không có sai!"
Từng chữ châu ngọc của Hoắc Thiếu Nghi hoàn toàn không có chút sai lầm nào.
Thấy trong mắt thâm thúy của hắn đều là vẻ kích động rõ ràng, đều là thần sắc thê lương.
Ánh mắt và lời nói chắc chắn, không lúc nào không đang ám chỉ nàng, hắn không có lừa nàng.
"Mẫu thân của ta? Sao ngươi có thể biết những thứ này? Hoắc Thiếu Nghi, nếu ngươi không cho ta một lý do đầy đủ chứng thực lời nói của ngươi, ta sẽ hận ngươi cả đời!"
Lệ Ảnh Yên run giọng, nàng không tin, nàng cần một lý do đầy đủ để nàng hoàn toàn tin tưởng, bằng không nàng thật sự sẽ hận hắn cả đời.
"Thân thế của nàng, ta cũng mới biết được trước đó không lâu! Nàng có biết lý do năm năm trước, tộc Hoắc thị chúng ta rời khỏi An Nam quốc là gì không? Đó cũng là nguyên nhân đi không từ giã với nàng?"
Lệ Ảnh Yên ngưng mi nghi hoặc, thân thế của nàng có quan hệ gì với một nhà Hoắc thị rời xa An Nam quốc.
"Năm đó, lúc mẹ ta tắm cho nàng, trong lúc vô tình phát hiện một khối Ngọc Thạch màu tím trên người nàng, khối ngọc tím này là tín vật định tình hoàng thượng Bắc Minh quốc Lệ Hùng Phong tặng cho hoàng hậu Hứa Di. Mà trên người nàng có khối ngọc thạch này, liền chứng thực thân phận của nàng là công chúa mất nước của Bắc Minh quốc!"
Hoắc Thiếu Nghi nhàn nhạt hít vào một hơi, tiếp tục nhẹ nhàng nói - -
"Mà nàng cũng không phải đứa nhỏ của Lệ Hùng Phong. Năm đó thiên tử An Nam quốc Tiêu Hạo Thiên đi sứ Bắc Minh quốc, bởi vì hàng năm hoàng đề Bắc Minh quốc bận rộn chính sự mà không đi hậu cung, điều này làm cho Tiêu Hạo Thiên và hoàng hậu Hứa Di có cơ hội quan hệ với nhau."
"Hai người bọn họ điên loan đổ phượng, sinh ra nàng. Mà chuyện này bị Lệ Hùng Phong biết được, không chỉ có nhốt hoàng hậu vào lãnh cung, còn muốn giết nàng khi còn trong tã lót. Mà nương nàng, cũng là hoàng hậu Hứa Di của Bắc Minh quốc biết được trước tiên, đưa nàng đến ngoài cung, để cho nàng không bị chết!"
"Vì thế, Tiêu Hạo Thiên không tiếc hợp lực đánh bắc, tàn sát hàng loạt dân trong thành Bắc Minh. Hứa Di - nương nàng cũng coi là hồng nhan mệnh ngắn, ngày binh mã giẫm đạp đó, đã cùng hoàng thượng uống rượu độc mà chết!"
"Dung Diệp là hoàng tử của hoàng thượng và Ý phi, cũng là hoàng huynh cùng phụ thân khác mẹ với nàng. Yên Nhi, chuyện này, nàng không tin cũng phải tin, hắn - - thật sự là huynh muội ruột với nàng!"
"Keng!" một tiếng, kéo nắm chặt trong tay Lệ Ảnh Yên đột nhiên rơi xuống đất.
"Làm sao có thể?"
Lệ Ảnh Yên trừng lớn mắt, mắt đầy hoảng sợ.
"Ngươi gạt ta đúng hay không? Đúng hay không? Ta và hắn... làm sao có thể là huynh muội!"
Lệ Ảnh Yên hoàn toàn bị lời nói Hoắc Thiếu Nghi kích thích đến phát điên.
Thân mình gầy yếu như là lục bình trôi dạt bất định trong gió, trái tim đều đang bởi vì lời nói của Hoắc Thiếu Nghi mà nhảy bật kịch liệt.
"Yên Nhi, ta biết trong lòng nàng nhất định rất thống khổ, nhưng đây là chân tướng sự thật!"
Hoắc Thiếu Nghi vừa mới dứt lời, chỉ nghe - -
"Á!"
Một tiếng thét lên tê tâm liệt phế, hai tay Lệ Ảnh Yên nắm chặt tóc hỗn loạn của mình, tay mềm giống như kim loại lôi kéo sang hai bên, bộ dáng hung dữ nổi điên giống như là muốn ăn thịt người.
Đầu Lệ Ảnh Yên bởi vì biết chân tướng sự thật, cảm giác giống như sắp nổ tung, đau đớn xông thẳng tới đáy lòng, khiến mỗi lần hô hấp nàng đều mang theo đau đớn triệt tâm triệt phổi.
"Tại sao có thể như vậy? Vì sao?"
Lệ Ảnh Yên lâm vào trong sợ hãi thật sâu, nàng không tin, sao loại chuyện quạ đen này có thể sẽ phát sinh ở trên thân thể nàng.
Trời cao, quả thực mở một trận đùa giỡn lớn với nàng.
"Yên Nhi, phát sinh loại chuyện này, chúng ta đều đau lòng, nàng cũng đừng quá kích động, ta nói rõ những việc này cho nàng, sợ nàng nhìn không ra. Nhưng hiện tại nàng đã biết toàn bộ chân tướng rồi, cho nên đây cũng là lý do ép ta nổi điên ngăn trở nàng như vậy!"
Hoắc Thiếu Nghi tiến lên, tay Lệ Ảnh Yên níu chặt tóc mình kéo xuống dưới, tiếp đó ôm lấy nàng vào lòng, cẩn thận an ủi đầy đủ.
"Yên Nhi, nếu chuyện đã phát sinh, ai cũng bất ngờ, nàng cũng là người bị hại, ân oán đời trước, đời này liền để cho nó qua đi! Hiện tại nàng rời khỏi An Nam quốc, mới có thể trôi qua cuộc sống an bình! Chỉ cần nàng nguyện ý, ta nguyện ý bỏ qua hết thảy, ở cùng với nàng."
Hoắc Thiếu Nghi trấn an, không chút nào phát hiện Lệ Ảnh Yên trong ngực, sắc mặt đang dần dần trở nên trắng bệch.
Mà giờ phút này, đầu Lệ Ảnh Yên bị suy nghĩ hỗn loạn này tra tấn đến nổ tung, nơi nào còn có tâm tư đi nghe Hoắc Thiếu Nghi nói cái gì!
Nàng thật sự rất khó tưởng tượng, bản thân lại có thể xảy ra loại chuyện này với anh trai của mình, nhưng lại không biết xấu hổ mà còn có con.
Thật sự là nghiệp chướng! Nghiệp chướng mà!
"Yên Nhi!"
Hoắc Thiếu Nghi bị đẩy ra liền ngẩn ngơ, còn chưa phản ứng kịp - -
Chỉ thấy Lệ Ảnh Yên bưng nồi canh gà lên, ngửa mặt lên trời uống, chính là "ừng ực, ừng ực" uống xong.
"Yên Nhi, nàng... nàng làm cái gì vậy?"
Hoắc Thiếu Nghi một phen tiến lên lôi kéo Lệ Ảnh Yên qua, mắt đầy kinh hoảng.
"Không phải ngươi hạ thuốc xảy thai vào trong này ư? Ha ha, đúng lúc, để hủy đi nghiệt chủng trong bụng và mọi thứ liên quan! Ha ha!"
Lệ Ảnh Yên cười điên cuồng ha hả, vừa nói xong, nước mắt khó có thể ngừng chảy xuôi.
Nếu tất cả đã là nghiệt duyên, vậy thì để nó kết thúc hết đi!
Nghĩ, Lệ Ảnh Yên đưa tay để lên bụng.
"Con à, thực xin lỗi, là nương có lỗi với con!"
Mắt Lệ Ảnh Yên rưng rưng nước nói xong, mắt sắc thấy chiếc kéo trên đất.
Xô đẩy gông cùm xiềng xích của Hoắc Thiếu Nghi với mình ra, Lệ Ảnh Yên nhanh chóng nhặt chiếc kéo mình vứt bỏ lên.
Cầm kéo, đột nhiên đâm xuống ngực mình - -
"Yên Nhi!"
Hoắc Thiếu Nghi thật sự sợ ngây người, may là hắn tay mắt lanh lẹ, vội vàng đưa tay chặn chiếc kéo này lại.
"Ưm..."
Hoắc Thiếu Nghi cảm thấy đau đớn truyền từ tay đến khắp toàn thân, cái loại đau đớn tan lòng nát dạ này đột nhiên khiến hắn hít vào một hơi.
Máu tươi, như là một dòng suối, chảy ào ào từ tay Hoắc Thiếu Nghi xuống dưới.
Lệ Ảnh Yên sợ ngây người, nàng... nàng lại có thể đâm xuyên qua bàn tay Hoắc Thiếu Nghi!
Nhưng mà, trong lòng những người này nghĩ như thế nào, Tiêu Dung Diệp không cách nào ngăn lại, hắn chỉ có thể chặn miệng bọn họ thôi.
Đám hạ nhân cũng không ngốc, tự nhiên biết tinh thần Thần vương gia này càng ngày càng sảng khoái, đương nhiên là chiếm được dễ chịu, mà hai người Cẩu Đản và vương gia đều ngày ngày quấn quýt chặt, không xa rời nhau, người sáng suốt đều sẽ biết hai người bọn họ có khó hiểu.
Huống chi pp của Cẩu Đản cũng càng ngày càng vểnh lên, dùng chân nghĩ cũng có thể phán đoán ra là kết quả sau khi ì ạch với Thần vương gia của bọn họ rồi.
"Đều quản thật nghiêm miệng đám phá la các ngươi lại, người nói loạn bậy bạ, bổn vương nhất định sẽ cắt đầu lưỡi của hắn. Được rồi, nên nói thì bổn vương đã nói hết rồi, đều đi dùng đồ ăn sáng đi!"
Nhận được mệnh lệnh của Tiêu Dung Diệp, một đám hạ nhân ào ào cúi đầu tránh ra. Dù sao chủ tử nổi bão, làm không tốt chính là bản thân chịu tội, loại chuyện này tự nhiên là càng sớm không có liên quan với mình thì càng tốt, cho nên mọi người không chút do dự liền đi ra ngoài.
Thấy đám người rời đi, Tiêu Dung Diệp như trút gánh nặng, thở dài một hơi.
Trong đáy lòng không khỏi rủa thầm một câu - -
"Mẹ nó, chuyện của mình và Cẩu Đản làm rất bí mật, vì sao còn có thể bị một đám hạ nhân này phát hiện đây?"
Nghĩ vậy, Tiêu Dung Diệp liền bóp cổ tay, hận không thể hộc máu. Rõ ràng tối hôm qua đã trêu chọc Cẩu Đản dến khí thế ngất trời, mình cũng lập tức có thể vác súng ra trận, lại đánh chết cũng thật không ngờ có thể bị đám Tiểu La không cân não cường ngạnh cắt đứt.
Mà Cẩu Đản cũng tỉnh táo lại trong nháy mắt, đánh chết cũng không chịu lên giường với bản thân, làm hại Tiêu Dung Diệp không thể không nghẹn suốt cả một buổi tối, cuối cùng khiến hắn dùng tắm đến giảm bớt tình dục xao động này.
Đuổi xong đám hạ nhân, Tiêu Dung Diệp cũng hợp thời nên tiến cung đi diện thánh, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn nhanh chóng nói vụ án của Dư Văn Diên với hoàng thượng, an bày một đối sách. Kết quả này của hắn, cũng có thể để hai lão giả thôn dân chạy nạn an tâm rồi.
Suy nghĩ một chút, Tiêu Dung Diệp liền chuẩn bị trở lại trong phòng của mình đổi một thân y phục.
Trong nháy mắt xoay người, đôi mắt sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn, má đào của Lệ Ảnh Yên liền rơi vào bên trong con mắt thâm thúy.
Tiêu Dung Diệp do dự một chút, nàng... xuất hiện khi nào?
Mà Lệ Ảnh Yên đúng lúc đi ngang qua nơi này, cũng thấy gương mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp, trong lòng nhất thời trở nên bất an, ngay cả bàn tay cũng đều để ở sau người, lo lắng đan vào nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, nhu tình nhàn nhạt như nước trút xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn này hắn nhìn thế nào cũng không đủ, gần ngay trước mắt như vậy, Tiêu Dung Diệp nhấc chân, theo bản năng tiến lên, kéo bờ vai nàng vào trong ngực, nhanh chóng lắc mình một cái, trốn vào trong góc.
Cột gỗ cao lớn che lại, che giấu hai bóng dáng trong một góc không người quấy rầy.
Tiêu Dung Diệp ép Lệ Ảnh Yên đến góc tường, một tay chống đỡ ở trên tường, một tay kéo cằm khéo léo của nàng qua.
"Trốn ở nơi đó bao lâu rồi? Hả?"
Tiếng nói ôn nhuận mang theo ý cười mỉa, khuôn mặt tuấn tú hơi lấn đến gần, mang theo hơi thở tà mị như yêu nghiệt, xẹt qua chóp mũi Lệ Ảnh Yên, cả trái tim nhỏ đều hơi run rẩy.
"Ta..."
"Tối hôm qua để ta chật vật như vậy, có phải muốn tẩm bổ ta một chút không? Hả?"
Tiếng nói trầm khàn trêu chọc, lộ ra một dòng tình cảm rung động lòng người.
"..."
Lệ Ảnh Yên không nói, một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng cúi đầu, cũng không nghĩ muốn làm việc mất công, né tránh cằm bị nắm trong tay.
"Chậc chậc, yên tâm, hiện tại ta sẽ không mạnh mẽ muốn nàng! Hiện tại ta muốn vào cung, chờ sau khi kết thúc vụ án của Dư Văn Diên, nàng đã đáp ứng ta ba ngày ba đêm, đến lúc đó cũng không thể nuốt lời đâu!"
Cười nhàn nhạt, ở trong lòng Lệ Ảnh Yên xẹt qua một chút gợn sóng. Ngay sau đó, cánh môi sầm bạc ấn lên trán trơn bóng của Lệ Ảnh Yên.
Nụ hôn quyến luyên mê ly như vậy, như là đang che chở trân bảo của thế gian, thong thả mà mang theo hâm mộ.
- - phân cách tuyến - -
Trải qua hơn mười ngày âm thầm điều tra vặn hỏi, Tiêu Dung Diệp đã nắm giữ đủ loại hành vi phạm tội mà Dư Văn Diên đã phạm phải, giải quyết xong Linh nhi, nàng ta cũng nguyện ý đứng ra làm chứng, sắp xếp tội trạng đã điều tra rõ ràng của Dư Văn Diên thành trạng thư.
"Bẩm báo phụ hoàng, hiện nay thôn dân chạy nạn bên kia đã có toàn bộ thôn nhân làm chứng, Dư Văn Diên xem mạng người như cỏ rác, giết hại tánh mạng hai vị lão giả vô tội. Mà nhi thần cũng đã tìm được nhân chứng, nguyện ý ra mặt làm chứng, Dư Văn Diên phạm phải đủ loại hành vi phạm tội. Hiện tại mọi chuyện sẵn sàng, thỉnh phụ hoàng hạ chỉ, truy bắt Dư Văn Diên về quy án, bắt giam vào Đại Lý Tự!"
"Ừ, Dung Diệp, làm tốt lắm, không hổ là hoàng tử đắc ý nhất của trẫm. Vậy trẫm lập tức hạ chỉ, con dẫn binh đi phủ đệ Dư Văn Diên, truy bắt hắn quy án, bắt cả gia quyến vào Đại Lý Tự, chờ đợi xử lý."
"Vâng, nhi thần tuân chỉ!"
Lấy được gật đầu của Tiêu Hạo Thiên, Tiêu Dung Diệp muốn nhất định xử lý xong Dư Văn Diên.
- - phân cách tuyến - -
Đội ngũ xe ngựa chính tề đi đến phủ đệ Dư Văn Diên, lập tức bao vây quanh biệt viện tư nhân xa hoa này
"Dư đại nhân, không... không tốt rồi!"
Tiểu nô bộc bên ngoài tè ra quần tiến vào, vốn Dư Văn Diên còn đang hứng trí bừng bừng điêu tình với một đám thị nữ.
"Mẹ nó, đồ hỗn trướng, không nhìn thấy lão tử đang vui vẻ tiêu dao sao?"
Dư Văn Diên còn chưa có tức giận mắng xong, chỉ nghe từ xa lại gần, tiếng rít gào như sấm trút xuống bên tai.
Giọng nói đè ép lấn đến gần, Dư Văn Diên nhất thời dọa mềm chân.
Mẹ meo, đây là đã xảy ra chuyện gì?
Lúc Dư Văn Diên sững sờ, thân mình cao to tuấn mỹ của Tiêu Dung Diệp giáng xuống, sáng rọi rạng rỡ giống như một vị thần giáng xuống từ trên trời.
Tay Tiêu Dung Diệp cầm thượng phương bảo kiếm của hoàng thượng, trong mắt Dư Văn Diên lại âm lãnh như là Satan đi ra từ địa ngục.
"Thần... Thần vương điện hạ!"
"Bổn vương phụng chỉ, trước áp giải Dư đại tướng quân đi Đại Lý Tự một chuyến. Dư đại tướng quân, đi thôi!"
"Cái gì, cái gì? Đại... Đại Lý Tự?"
Dư Văn Diên khiếp sợ, hắn không ngốc, tự nhiên sẽ hiểu Đại Lý Tự chính là nơi thẩm hình, dien-dan.le.quy.dn sao bản thân lại đột ngột bị gọi đến đó, chẳng lẽ...
"Thần vương điện hạ khai ân! Thần không nên đi chỗ đó, điện hạ khai ân!"
Hai chân Dư Văn Diên run run quỳ ở trên mặt đất, vừa dập đầu lạy, vừa chắp tay năn nỉ.
Nếu đi vào Đại Lý Tự, lại nghĩ ra được, giống như lên trời.
"Hoàng mệnh khó vi phạm, Dư đại tướng quân cũng đừng chậm trễ, bổn vương phụng chỉ làm việc. Người tới, mang Dư đại tướng quân - - lông tóc không tổn hao gì đi!"
Tiếng nói mang theo hung dữ khác với lạnh như băng lúc trước, tâm Dư Văn Diên kinh sợ, nhất là mấy chữ cuối cùng, Tiêu Dung Diệp gần như nặn ra từ trong hàm răng.
"Không cần, điện hạ khai ân! Không cần..."
Dư Văn Diên bị binh lính kéo đi, giọng nói càng lúc càng xa.
Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp cầm lấy chén nhỏ mài từ ngọc bích được Dư Văn Diên đặt ở trên bàn, cười tà mị.
"Xem ra tham ô đích thực không ít, đến ly rượu cũng xa xỉ như vậy!"
"Bốp!" một tiếng, lực đạo ngoan lệ từ trong bàn tay của Tiêu Dung Diệp bóp nát ly rượu chạm trổ tinh xảo trong nháy mắt.
- - phân cách tuyến - -
Vụ án của Dư Văn Diên, nhân chứng, vật chứng đều có, Dư Văn Diên bị chặt đầu là không thể nghi ngờ.
Chính là trên công đường xử án, mấy người Tiểu La mà Tiêu Dung Diệp vốn không xem trọng kia lại phóng ánh sáng kỳ lạ, miêu tả sinh động như thật quá trình Dư Văn Diên bạo ngược giết chết hai lão giả của thôn dân chạy nạn như thế nào, cảnh này khiến hắn phải đổi cách nhìn với đám vô lại này rồi.
Xem ra, mắt nhìn người của nữ cặn bã Lệ Ảnh Yên không sai! Thế nào cũng sẽ không có làm hư việc, còn làm được giỏi như vậy, chuyện này thật đúng là làm nổi bật một câu kia "Người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đo bằng đấu"!
Đoàn người Lệ Ảnh Yên bái tế hai vị lão giả đã chết một chút, không vì cái gì khác, hoangdung_๖ۣۜdiendanlequydncm chỉ vì tâm an để linh hồn hai lão giả chết đi được an nghỉ.
Vừa mới bái tế xong, một đám người chuẩn bị đi trở về, ở trên nửa đường gặp Tiêu Dung Diệp một thân áo trắng.
Một đám người sau khi ồn ào vấn an Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên liền để bọn họ trở về.
Lệ Ảnh Yên biết được, hắn vì bản thân làm chuyện này, tự nhiên muốn thực hiện yêu cầu vô lý đã hứa đáp ứng hắn.
Huống chi, sự xuất hiện của hắn ở bên trong dự kiến của mình.
Đợi đám người đi xa rồi, trong rừng cây to như vậy chỉ có hai người bọn họ.
Nổi lên một trận gió nhẹ, lướt qua quanh thân hai người.
"Chuyện đều đã kết thúc, tâm tình có tốt chút nào không?"
Giọng nói ôn nhuận như trước khiến trong lòng Lệ Ảnh Yên ấm áp.
Vừa nghĩ đến hai lão nhân yêu thương mình như vậy, cuối cùng vì bản thân mà chết, trong lòng nàng vẫn áy náy.
Cánh mũi không khỏi thút thít hai lần, nước mắt "tách, tách!" hạ xuống, như là viên trân châu rơi xuống trên khay ngọc.
"Hai vị đại gia vì ta mà chết, ta... ta thế nào có thể yên tâm bớt buồn đây! Hu... Đều là ta hại bọn họ, hu..."
Nước mắt không ngừng rơi xuống, khiến cho nàng khóc đến bất lực như vậy.
Tiêu Dung Diệp tiến lên một bước, kéo hai vai của nàng vào trong ngực, cằm khẽ để ở trên đỉnh đầu Lệ Ảnh Yên, vuốt tóc nàng, ôn nhu nói - -
"Tốt lắm, đừng khóc nữa, bọn họ yêu thương nàng như vậy, nếu biết nàng khóc to vì bọn họ, bọn họ làm sao có thể an tâm tiêu sái đây? Đừng khóc nữa, người chết thì không thể sống lại, nàng phải sống vui vẻ thay bọn họ, như vậy cái chết của bọn họ mới có ý nghĩa, nàng đã báo thù cho bọn họ rồi, ngoan!"
Bàn tay nắm chặt đầu vai của nàng, nhàn nhạt thở dài một hơi lạnh bạc.
Kỳ thực lần này Tiêu Dung Diệp tìm đến nàng là vì hoàng thượng bên kia đã hạ thông điệp với hắn, muốn hắn đuổi Cẩu Đản về trong cung.
Tiêu Dung Diệp tự nhiên là có một trăm vạn lần không đồng ý, một trăm vạn lần luyến tiếc, nhưng hoàng mệnh khó vi phạm, phụ mệnh khó kháng lại, dù không muốn dứt bỏ cũng phải bỏ.