"Con yên tâm, trẫm nhất định sẽ cho con danh phận công chúa, cho con bình bình thản thản vào hoàng thất!"
Nghe được lời nói của Tiêu Hạo Thiên, thân mình Tiêu Dung Diệp bên cạnh cửa đột nhiên run lên.
Quả nhiên, nàng - - thật sự là muội muội của mình.
Hơn nữa phụ hoàng mình lại còn muốn cho nàng thân phận công chúa, ông định chính thức thừa nhận nữ nhi này lại sao?
Không phải nàng vốn chính là vương phi của mình ư?
Đang lúc Tiêu Dung Diệp nghĩ đến đầu sắp nổ tung, giọng nói già nua của Tiêu Hạo Thiên tiếp tục vang lên.
"Đứa nhỏ, chờ sau khi con tỉnh, phụ thân liền mang con đi cúng tế mộ của mẫu thân con. Nói cho nàng biết, phụ thân và nữ nhi chúng ta đã nhận nhau, được không hả?"
Bên môi Tiêu Hạo Thiên là nụ cười hiền lành, cảm giác của ông đối với nữ nhi từ trên trời rơi xuống này thật sự không tệ.
Suýt nữa, ông đã có xúc động đại xá thiên hạ rồi.
Nhưng nghĩ đến thương tổn nặng nề trên người Lệ Ảnh Yên, ông còn chưa kịp hỏi thái y rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đâu.
Một lòng chỉ nghĩ đến nhận nàng lại, hoàn toàn không có lo lắng rốt cuộc tại sao nàng lại bị thương.
Nghĩ nghĩ, dù sao cũng là đứa con thất lạc ở dân gian của mình, còn chưa làm rõ tình huống của nàng liền vội vã nhận thức nữ nhi này lại, về lý là không thể nào nói nổi.
Nghĩ đến đây, Tiêu Hạo Thiên xoa xoa nước mắt kích động nơi khóe mắt, lần nữa đặt tay Lệ Ảnh Yên vào trong chăn. Sau khi đắp kín chăn cho nàng, liền ra khỏi phòng.
Thấy Tiêu Hạo Thiên đi ra, Tiêu Dung Diệp vội vàng lắc mình đến một bên, tránh cho Tiêu Hạo Thiên thấy mình.
Biết được Tiêu Hạo Thiên đi hỏi thái y về tình huống của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp liền thừa dịp Tiêu Hạo Thiên không ở đây, rón ra rón rén vào trong phòng.
Ngồi ở bên cạnh giường, Tiêu Dung Diệp nhìn khuôn mặt lộ ra vẻ tái nhợt mệt mỏi, đến cả cánh môi cũng không có chút huyết sắc nào, hắn rất là thương tiếc đưa tay ve vuốt khuôn mặt mà mình thương nhớ đã lâu.
"Vì sao phải tàn nhẫn với ta như vậy? Thậm chí tàn nhẫn đến mức không muốn lưu lại đứa nhỏ, nàng có từng lo lắng đến cảm nhận của ta chưa? Nàng biết không, Cẩu Đản, ta thật sự là vừa yêu vừa hận nàng! Ta hoàn toàn không tin tưởng nàng là muội muội quỷ quái gì của ta, ta chỉ biết là nàng là nữ nhân mà đời này Tiêu Dung Diệp ta yêu nhất."
Vừa nói xong, lấy tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên từ trong chăn ra, nắm chặt ở trong lòng bàn tay, dán sát ở bên má của mình, chậm rãi vuốt ve.
"Cẩu Đản, ta muốn mang nàng rời khỏi nơi này, ta sẽ không để phụ hoàng ta nhận thức lại nàng. Nếu không, cả đời ta nhất định sẽ là quan hệ huynh muội với nàng rồi! Tiêu Dung Diệp ta không thích quan hệ buồn cười đó, cho nên Cẩu Đản, mặc kệ thân thể nàng suy yếu cỡ nào, ta đều phải mang nàng rời đi!" Nói xong, Tiêu Dung Diệp không dám chậm trễ giây phút nào, bế thân thể gầy yếu của Lệ Ảnh Yên vào trong ngực.
Không cần nghĩ ngợi, ôm nàng, tránh thoát tầm mắt mọi người, ra khỏi Thái Y viện.
- - phân cách tuyến - -
- - phân cách tuyến - -
Đợi Tiêu Dung Diệp ôm thân thể suy yếu của Lệ Ảnh Yên ra ngoài cung, Hoắc Thiếu Nghi đã chuẩn bị tốt xe ngựa, chờ bọn họ ở dưới cây liễu lớn.
"Thiếu Nghi!"
"Trước đừng nói nhiều như vậy, thừa dịp trời tối mang theo Yên Nhi chạy nhanh đi!"
Hoắc Thiếu Nghi vội vàng giúp đỡ Tiêu Dung Diệp đỡ Lệ Ảnh Yên lên xe ngựa.
"Thiếu Nghi, ngươi..."
"Trên xe, ta đẫ chuẩn bị tốt lương khô và ngân lượng. Dung Diệp ngươi lên xe chăm sóc Yên Nhi, ta đưa các ngươi một đoạn đường, đến thôn trấn cách ngoài thành năm mươi dặm. Còn lại, phải dựa vào bản thân các ngươi rồi!"
Hoắc Thiếu Nghi vội vàng, sau khi nói xong liền điều khiển xe ngựa, chở hai người bọn họ nghênh ngang rời đi.
- - phân cách tuyến - -
Đợi Tiêu Hạo Thiên từ trong miệng thái y Lộ Lệ biết được Lệ Ảnh Yên hư thai mới dẫn đến chảy nhiều máu như vậy, ông gần như khó có thể tin.
Tiêu Hạo Thiên vốn nghĩ rằng giữa nàng và Tiêu Dung Diệp là trong sạch, thật sự khó có thể che giấu chấn kinh nơi đáy mắt rồi.
Bọn họ là huynh muội, lại có thể xảy ra loại chuyện này, thậm chí còn có con, đây không phải là loạn luân vi phạm cương thường luân lý sao?
Nghĩ đến đây, Tiêu Hạo Thiên đến cả tâm muốn chết cũng đã có, đây hoàn toàn là nghiệp chướng mà!
Sao lúc trước ông lại không nghĩ tớ Lệ Ảnh Yên có khả năng là con của mình chứ?
Bộ dáng của nó và Hứa Di giống nhau như thế, ông hẳn phải nghĩ đến khả năng tồn tại quan hệ giữa hai người đó là rất lớn chứ? Làm sao có thể bởi vì trên người Lệ Ảnh Yên không có vật chứng khối ngọc tím này, liền loạn điểm Uyên Ương, tác hợp hai huynh muội bọn họ ở cùng một chỗ.
Thậm chí còn không quan tâm để cho bọn họ xảy ra quan hệ, hoài thai nghiệt tử!
Đây hết thảy đều là nghiệp chướng! Mà bản thân thật đáng buồn, lại là đầu sỏ gây nên tất cả oan nghiệt này!
Tiêu Hạo Thiên vô cùng đau đớn, cái loại cảm giác nổ mạnh trong đầu này không khác Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, nổ tung đầu ông, đau "ong ong".
"Hoàng thượng, ngài có khỏe không?"
Thấy hai tay Tiêu Hạo Thiên chống đầu, thần sắc thống khổ tràn đầy trên mặt, mấy người thái y hoảng sợ tiến lên hỏi thăm.
"Trẫm... Trẫm không có việc gì! Chỉ là hơi đau đầu thôi! Đúng rồi, cái kia, Thần vương phi, không đúng, nữ tử bên trong phòng này, khi nào có thể tỉnh?"
Tiêu Hạo Thiên rất chú ý vấn đề này, mặc kệ thế nào, ông vẫn muốn đợi con bé tỉnh, hỏi rõ tất cả, rồi xử lý chuyện hư hỏng này thì tốt hơn. Dù sao đứa nhỏ đã mất còn có khả năng không phải là của Tiêu Dung Diệp.
Tiêu Hạo Thiên tận lực tìm cho mình một lý do có thể thuyết phục bản thân, ông cũng không muốn trong sử sách ghi lại một nét bút đậm màu huynh muội loạn luân này.
"Khởi bẩm hoàng thượng, Thần vương phi đã không còn đáng ngại, chỉ chờ hết thuốc tê, Thần vương phi liền có thể tỉnh lại."
Nghe được Lộ Lệ há mồm ngậm miệng đều là "Thần vương phi", trong lòng Tiêu Hạo Thiên tự nhiên tràn đầy khó chịu.
"Lộ thái y, sau này đừng gọi Cẩu Đản là Thần vương phi nữa, trẫm muốn thu nàng làm nghĩa nữ!"
Tiêu Hạo Thiên lạnh lùng bỏ lại những lời này, sắc mặt ngưng trọng, lần nữa trở về trong phòng.
Ông phải đợi con bé tỉnh lại, rồi biết rõ ràng hết mọi chuyện.
Thấy bóng lưng cô đơn của hoàng thượng - lão nhân gia này, Lộ Lệ có chút cảm giác nói không rõ, dien^dan^le@quy$don@ hình như hoàng thượng đối xử với Cẩu Đản này rất không bình thường, thậm chí cũng không để nàng làm con dâu, sửa làm nữ nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đang lúc Lộ Lệ ngưng mi nghi hoặc, giọng nói Tiêu Hạo Thiên như là phát điên truyền đến từ trong phòng.
"Người tới, người tới, người tới nhanh!"
Nghe được hoàng thượng kêu to, mấy người thái y vội vàng vào trong phòng.
Vừa vào trong phòng, liền thấy mắt Tiêu Hạo Thiên màu đỏ tươi tiến lên kéo lấy cổ áo Lộ Lệ.
"Con bé đâu rồi? Nghĩa nữ của trẫm đâu rồi! Có phải các ngươi giấu nó rồi không? Hả?"
Tiêu Hạo Thiên rít gào giống như phát điên, làm cho thái y kinh sợ đứng tại chỗ. Vẻ mặt muốn ăn người khác này đã sớm vượt quá quan tâm và yêu mến của một phụ hoàng đối với con dâu, càng giống như tình cảm giữa phụ thân và nữ nhi.
Nghĩ đến lúc trước, công chúa Tiêu Uyển Nhu cắt cổ tay tự sát, hoàng thượng cũng không có luống cuống như thế, hôm nay vì một con dâu tương lai còn chưa qua cửa lại tàn phá bừa bãi như vậy, nhóm thái y tự nhiên là hai mặt nhìn nhau.
"Hoàng thượng, ngài trước bình tĩnh một chút, Thần vương phi, à không, là Cẩu Đản, nàng không có khả năng trốn đi. Vi thần phái người đi tìm, ngài trước đừng có gấp."
Lộ Lệ tiến lên khuyên giải an ủi, đi ra ngoài tìm người thị vệ hỏi.
Biết được vừa rồi Lệ Ảnh Yên chính là bị Tiêu Dung Diệp - nam cặn bã kia mang đi rồi.
- - phân cách tuyến - -
Xe ngựa ra roi thúc ngựa, chạy tới trấn Bình An cách ngoài cung năm mươi dặm trước hừng đông.
Người dân nơi này thành thật chất phác, nam cày ruộng nữ dệt lụa, vẫn có thể xem là địa phương tốt nhất được chọn để sinh sống.
Hoắc Thiếu Nghi đưa Lệ Ảnh Yên và Tiêu Dung Diệp đến một quán trọ liền chuẩn bị cáo từ.
"Dung Diệp, đưa ngươi và Yên Nhi đến nơi này. Còn lại, phải dựa vào bản thân các ngươi sống qua. Không có ta ở bên cạnh chăm sóc các ngươi, các ngươi phải cẩn thận mọi việc."
Nói xong, Hoắc Thiếu Nghi thở dài một tiếng, đưa tay khoát lên trên vai Tiêu Dung Diệp.
"Chăm sóc Yên Nhi thật tốt, nếu nàng bị ủy khuất, ta nhất định tìm đến ngươi!"
Thấy biểu cảm của Hoắc Thiếu Nghi nghiêm túc như vậy, Tiêu Dung Diệp chợt cười.
"Ngươi có thể yên tâm, Cẩu Đản là nữ nhân của ta, sao ta có thể cho phép nàng nhận lấy ủy khuất gì chứ!"
"Có những lời này của ngươi, ta an tâm. Yên Nhi còn chưa có tỉnh lại, thân mình còn rất suy yếu, ngươi mau mang nàng vào quán trọ đi, đừng ở nơi gió lạnh này! Ta cũng nên đi, sau khi từ biệt, không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại!"
Nói xong, hai tay Hoắc Thiếu Nghi ôm quyền gật đầu, xoay người, có chút khó khăn bước tiếp bước chân.
"Thiếu Nghi, đợi một chút!"
Đột nhiên Tiêu Dung Diệp mở miệng gọi hắn lại.
"Không cần ngươi nói, ta cũng biết rõ. Yên tâm đi, dựa vào danh tiếng bộ tộc Hoắc thị ta ở An Nam quốc, hoàng thượng sẽ không diệt môn. Huống chi có Uyển Nhu ở đây, nàng sẽ không nỡ để ta chết, nàng nhất định sẽ cầu tình cho ta. Hoắc Thiếu Nghi ta phúc lớn mệnh lớn, không chết được."
"..."
"Không cần lo lắng cho ta, ngươi vẫn là chăm sóc Yên Nhi thật tốt đi. Nơi mẫu phi ngươi, ta sẽ báo hiếu thay ngươi!"
Hoắc Thiếu Nghi nói ra hết tất cả lời Tiêu Dung Diệp muốn nói ra, hai người bọn họ là huynh đệ, dien^dan^le@quy$don@ là người từng quen thuộc nhất, có chút lời nói, cho dù đối phương không nói, cũng làm trong lòng xúc động.
Thấy Hoắc Thiếu Nghi vẫn hiểu bản thân trước sau như một, Tiêu Dung Diệp được an ủi từ trong đáy lòng.
"Thiếu Nghi, kỳ thực ta..."
"Được rồi, đừng lề mề nữa. Dung Diệp, ngươi lại nói nữa, liền không phải là tính cách của ngươi rồi!"
Hoắc Thiếu Nghi biết được, Tiêu Dung Diệp nghĩ muốn nói lời xin lỗi với hắn, dù sao trước đó hắn ta hiểu lầm hắn, còn đánh hắn, nhưng mà những thứ này, Hoắc Thiếu Nghi hắn đều không có để ở trong lòng.
Thấy Hoắc Thiếu Nghi không muốn hắn tiếp tục nói hết, Tiêu Dung Diệp hiểu ý cười khẽ một tiếng, tiếp đó bĩu bĩu môi - -
"Thiếu Nghi, giữ gìn sức khỏe!"
Tiễn Hoắc Thiếu Nghi rời đi, Tiêu Dung Diệp ôm Lệ Ảnh Yên lên nhã gian của quán trọ, vừa mới đặt Lệ Ảnh Yên lên giường, giật mình phát hiện, nàng đã tỉnh!
"Dung Diệp, con khen Lan Cẩn tốt như thế, là thật sự nguyện ý cưới nàng làm vợ sao?"
Tiêu Hạo Thiên nhíu mi nghi ngờ, dù sao ông vẫn cho rằng Tiêu Dung Diệp thích chính là Tiểu Cẩu Đản này, sao đột nhiên lại khen Lan Cẩn tốt, chẳng lẽ hắn thích chính là Lan Cẩn ư?
"Lan Cẩn này quả thật là tốt hiếm thấy, hơn nữa hoàn toàn thích hợp làm vương phi của nhi thần."
Tiêu Dung Diệp tà tứ nhếch môi nói qua, một đôi mắt ưng sáng sắc bén chớp mắt một cái, lại chớp mắt một cái, ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng thuần, giống như muốn in tất cả biểu cảm của Lệ Ảnh Yên vào trong đầu vậy.
Mà Lệ Ảnh Yên vốn còn cúi đầu nháy mắt như là bị cái gì kích thích, đột nhiên nâng lên.
Đúng lúc, ánh mắt hai người giao nhau.
"Nhi thần cảm thấy nữ tử tùy tiện càng thích hợp với nhi thần - tiểu tử phóng đãng này hơn. Cho nên, cho dù cưới vợ, nhi thần cũng hi vọng là một nữ tử khiến nhi thần vui vẻ."
Tiêu Dung Diệp gằn từng tiếng, lời nói rất là chắc chắn, trên gương mặt tuấn tú đều không có vẻ đùa giỡn không kềm chế được.
Một khuôn mặt tuấn tú kiên định không dời in ở trong mắt Lệ Ảnh Yên, khiến tiếng lòng vốn bình tĩnh của nàng đột nhiên run lên.
Lệ Ảnh Yên vừa kích động lại hiếu kỳ để tay lên ngực tự hỏi.
Hắn... nói người nữ tử đó là mình sao?
Quả nhiên, Tiêu Hạo Thiên đã sớm đoán được tên tiểu tử này không thích Lan Cẩn, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn mà nữ tử tùy tiện, nói chính là Cẩu Đản đi.
Xem ra chính mình coi như là hiểu rõ nhi tử của mình.
"Dung Diệp, dựa theo lời con nói, trong lòng trẫm thật có biết một nữ tử như vậy."
Nói xong, Tiêu Hạo Thiên dừng một chút, con ngươi quắc thước mang theo đánh giá nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Tiêu Dung Diệp một chút, lại nhìn Tiểu Cẩu Đản đang cúi đầu một chút.
Chốc lát, hắng giọng một tiếng.
"Trẫm quyết định, gả Cẩu Đản cho Dung Diệp làm vương phi!"
"Cái gì?"
Lệ Ảnh Yên lập tức nâng đầu lên, không thể tin mở to con ngươi, một trái tim nhỏ đều sắp bắn ra từ trong cổ họng.
"Có vấn đề gì sao? Tiểu Cẩu Đản?" Tiêu Hạo Thiên đã sớm liệu đến Cẩu Đản này sẽ có biểu cảm hoảng sợ không thể tin được này, đến giọng nói cũng là sóng nước chẳng xao không sợ hãi như vậy.
Ngược lại nhi tử này của mình, sao nghe câu nói như thế lại giống như người không việc gì chứ?
"Không được, hoàng thượng."
Sao ngài có thể gả ta cho nam cặn bã này hả?
Lệ Ảnh Yên không khỏi rối rắm hỏi một câu ở trong đáy lòng, hiện tại trong đầu nàng cực kỳ loạn. Hoàng thượng này nói gả mình cho ai, sao ngay cả suy tính cũng không thèm suy tính chứ?
"Vì sao không được? Cẩu Đản."
"Ta..."
Lệ Ảnh Yên ấp úng nói không nên lời nguyên do vì sao, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lại với nhau, mười ngón bất an đan xen.
Nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Hạo Thiên cũng không làm khó tiểu cô nương này nữa!
Lời nói liền xoay chuyển, chỉ mũi nhọn vào Tiêu Dung Diệp.
"Dung Diệp, nếu trẫm gả Cẩu Đản cho con! Con có ý kiến gì không?"
Bị Tiêu Hạo Thiên hỏi, trong lòng Tiêu Dung Diệp đã sớm vui đến nở hoa, dien-dan.le.quy.dn nhưng không muốn nữ cặn bã đáng chết kia biết hắn có bao nhiêu khát vọng với hôn sự này, liền cố làm ra vẻ hắng giọng.
"Cái này...cái này sao..."
Tiêu Dung Diệp đưa tay, vuốt ve cánh môi mỏng của mình, mày núi đẹp giống như đang rối rắm nhíu chặt với nhau.
Thật lâu sau vẫn không đợi được câu dưới của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên không hiểu, gấp đến độ trong lòng bàn tay đều chảy ra một tầng mồ hôi. Mà Tiêu Hạo Thiên cũng đã chờ đến vô cùng sốt ruột.
Chợt, tiếng nói thâm thúy mang theo từ tính du dương vang lên.
"Lệnh của phụ mẫu, nhi thần cũng không thể không theo, nhi thần hết thảy đều mặc cho phụ hoàng làm chủ!"
"Tốt! Ha ha!"
Tiêu Hạo Thiên chợt kích động nhếch miệng cười to, trên mặt là trạng thái người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái bừng bừng.
"Tốt lắm, vậy ba ngày sau con và hoàng muội của con đồng thời đại hôn!"
"Cái gì?"
Vẻ mặt Lệ Ảnh Yên đầy kinh ngạc, giống như là tiến vào bên trong chảo nhuộm lớn, hoangdung_๖ۣۜdiendanlequydncm biến hóa đủ màu đủ dạng.
- - phân cách tuyến - -
Thấy Tiêu Dung Diệp nghênh ngang theo hoàng thượng đi ra từ trong thiên điện, trên mặt Lệ Ảnh Yên lập tức sưng lên giống như gan heo thối, một phen kéo Tiêu Dung Diệp vào trong phòng của mình.
Vừa vào cửa, tiếng rít gào to lớn của Lệ Ảnh Yên liền đổ ập xuống - -
"Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết, ngươi chơi ta phải hay không? Không phải ngươi muốn kết hôn với Tư Đồ Lan Cẩn kia sao? Quỷ quái thế nào lại biến thành ta! Ngươi mau cho ta một đáp án, bằng không hôm nay ta liền thiến ngươi!"
"A, tiểu nương tử của ta, sao lại nổi giận như vậy? Phụ hoàng ta hi vọng ta cưới ai, ta liền cưới người đó? Chẳng lẽ vậy cũng cần lý do sao!"
Tiêu Dung Diệp bất cần đời mở hai tay ra, nhún nhún vai, tựa như chuyện gì cũng không có quan hệ gì với hắn vậy, lắc đầu sang trái, lắc đầu sang phải.
Nhưng biểu cảm càng phóng đãng không kềm chế được như thế lại càng khiến Lệ Ảnh Yên nổi giận, giơ nắm tay lên, hành hung lên trên người Tiêu Dung Diệp.
"Bốp, bốp, bốp!"
"Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết, ngươi khi dễ ta nghiện rồi phải không? Còn muốn cưới ta trở về, ngươi nằm mơ!"
Chợt, Lệ Ảnh Yên rút ra, lấy bộ tiết y hôm qua hắn tặng mình, một phen ngăn chận cái miệng thúi kia của Tiêu Dung Diệp.
"Ưm..."
"Nam cặn bã đáng chết, lão nương cho ngươi không thể nói một câu nào hết. Mẹ nó, ngươi nghe đây, hiện tại lập tức đi đến chỗ hoàng thượng, nói muốn hủy hôn ước kia cho lão nương. Bằng không, hiện tại ta liền biến ngươi thành thái giám!"
Lệ Ảnh Yên tận lực dùng lời nói uy hiếp Tiêu Dung Diệp, một khuôn mặt khéo léo đều dữ tợn đến sắp ăn thịt người rồi
Trước đó, nam cặn bã đáng chết đã nói Tư Đồ Lan Cẩn tốt như vậy, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn cố tình muốn chết tiệt cưới nàng, xem Lệ Ảnh Yên nàng là đần độn ư? Sau khi cho một bạt tai, lại cho bản thân một viên táo ngọt.
"Ưm..."
Tiêu Dung Diệp tìm đường chết, làm bộ như bản thân bị Lệ Ảnh Yên ức hiếp không chỗ dung thân, ấp úng lắc lư chân tay, như là đang khẩn cầu Lệ Ảnh Yên buông tha hắn vậy.
Thấy trong con ngươi đen của Tiêu Dung Diệp đều là vẻ hoảng sợ kinh hồn táng đảm, Lệ Ảnh Yên tiến đến gần hắn trên giường sạp, chống hai tay ở hai bên thân thể hắn.
"Mẹ nó, muốn ta thả ngươi sao? Được thôi, đi tìm hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Vậy thì ta sẽ tha cho ngươi, bằng không..."
Lệ Ảnh Yên đột nhiên nhếch môi, híp mắt cười tà ác, lấy một chiếc kéo qua.
"két, két" dao động ở trước mắt Tiêu Dung Diệp hai lần.
Nhất thời, mắt sáng của Tiêu Dung Diệp trừng lớn hơn nữa.
"Hắc hắc, sợ rồi sao? Không muốn đoạn tử tuyệt tôn thì mau đi tìm hoàng thượng."
Thấy tình thế, Tiêu Dung Diệp vội vàng gật đầu, hình như rất sợ hãi.
Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau! - Chapter 175
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Con yên tâm, trẫm nhất định sẽ cho con danh phận công chúa, cho con bình bình thản thản vào hoàng thất!"
Nghe được lời nói của Tiêu Hạo Thiên, thân mình Tiêu Dung Diệp bên cạnh cửa đột nhiên run lên.
Quả nhiên, nàng - - thật sự là muội muội của mình.
Hơn nữa phụ hoàng mình lại còn muốn cho nàng thân phận công chúa, ông định chính thức thừa nhận nữ nhi này lại sao?
Không phải nàng vốn chính là vương phi của mình ư?
Đang lúc Tiêu Dung Diệp nghĩ đến đầu sắp nổ tung, giọng nói già nua của Tiêu Hạo Thiên tiếp tục vang lên.
"Đứa nhỏ, chờ sau khi con tỉnh, phụ thân liền mang con đi cúng tế mộ của mẫu thân con. Nói cho nàng biết, phụ thân và nữ nhi chúng ta đã nhận nhau, được không hả?"
Bên môi Tiêu Hạo Thiên là nụ cười hiền lành, cảm giác của ông đối với nữ nhi từ trên trời rơi xuống này thật sự không tệ.
Suýt nữa, ông đã có xúc động đại xá thiên hạ rồi.
Nhưng nghĩ đến thương tổn nặng nề trên người Lệ Ảnh Yên, ông còn chưa kịp hỏi thái y rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đâu.
Một lòng chỉ nghĩ đến nhận nàng lại, hoàn toàn không có lo lắng rốt cuộc tại sao nàng lại bị thương.
Nghĩ nghĩ, dù sao cũng là đứa con thất lạc ở dân gian của mình, còn chưa làm rõ tình huống của nàng liền vội vã nhận thức nữ nhi này lại, về lý là không thể nào nói nổi.
Nghĩ đến đây, Tiêu Hạo Thiên xoa xoa nước mắt kích động nơi khóe mắt, lần nữa đặt tay Lệ Ảnh Yên vào trong chăn. Sau khi đắp kín chăn cho nàng, liền ra khỏi phòng.
Thấy Tiêu Hạo Thiên đi ra, Tiêu Dung Diệp vội vàng lắc mình đến một bên, tránh cho Tiêu Hạo Thiên thấy mình.
Biết được Tiêu Hạo Thiên đi hỏi thái y về tình huống của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp liền thừa dịp Tiêu Hạo Thiên không ở đây, rón ra rón rén vào trong phòng.
Ngồi ở bên cạnh giường, Tiêu Dung Diệp nhìn khuôn mặt lộ ra vẻ tái nhợt mệt mỏi, đến cả cánh môi cũng không có chút huyết sắc nào, hắn rất là thương tiếc đưa tay ve vuốt khuôn mặt mà mình thương nhớ đã lâu.
"Vì sao phải tàn nhẫn với ta như vậy? Thậm chí tàn nhẫn đến mức không muốn lưu lại đứa nhỏ, nàng có từng lo lắng đến cảm nhận của ta chưa? Nàng biết không, Cẩu Đản, ta thật sự là vừa yêu vừa hận nàng! Ta hoàn toàn không tin tưởng nàng là muội muội quỷ quái gì của ta, ta chỉ biết là nàng là nữ nhân mà đời này Tiêu Dung Diệp ta yêu nhất."
Vừa nói xong, lấy tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên từ trong chăn ra, nắm chặt ở trong lòng bàn tay, dán sát ở bên má của mình, chậm rãi vuốt ve.
"Cẩu Đản, ta muốn mang nàng rời khỏi nơi này, ta sẽ không để phụ hoàng ta nhận thức lại nàng. Nếu không, cả đời ta nhất định sẽ là quan hệ huynh muội với nàng rồi! Tiêu Dung Diệp ta không thích quan hệ buồn cười đó, cho nên Cẩu Đản, mặc kệ thân thể nàng suy yếu cỡ nào, ta đều phải mang nàng rời đi!" Nói xong, Tiêu Dung Diệp không dám chậm trễ giây phút nào, bế thân thể gầy yếu của Lệ Ảnh Yên vào trong ngực.
Không cần nghĩ ngợi, ôm nàng, tránh thoát tầm mắt mọi người, ra khỏi Thái Y viện.
- - phân cách tuyến - -
- - phân cách tuyến - -
Đợi Tiêu Dung Diệp ôm thân thể suy yếu của Lệ Ảnh Yên ra ngoài cung, Hoắc Thiếu Nghi đã chuẩn bị tốt xe ngựa, chờ bọn họ ở dưới cây liễu lớn.
"Thiếu Nghi!"
"Trước đừng nói nhiều như vậy, thừa dịp trời tối mang theo Yên Nhi chạy nhanh đi!"
Hoắc Thiếu Nghi vội vàng giúp đỡ Tiêu Dung Diệp đỡ Lệ Ảnh Yên lên xe ngựa.
"Thiếu Nghi, ngươi..."
"Trên xe, ta đẫ chuẩn bị tốt lương khô và ngân lượng. Dung Diệp ngươi lên xe chăm sóc Yên Nhi, ta đưa các ngươi một đoạn đường, đến thôn trấn cách ngoài thành năm mươi dặm. Còn lại, phải dựa vào bản thân các ngươi rồi!"
Hoắc Thiếu Nghi vội vàng, sau khi nói xong liền điều khiển xe ngựa, chở hai người bọn họ nghênh ngang rời đi.
- - phân cách tuyến - -
Đợi Tiêu Hạo Thiên từ trong miệng thái y Lộ Lệ biết được Lệ Ảnh Yên hư thai mới dẫn đến chảy nhiều máu như vậy, ông gần như khó có thể tin.
Tiêu Hạo Thiên vốn nghĩ rằng giữa nàng và Tiêu Dung Diệp là trong sạch, thật sự khó có thể che giấu chấn kinh nơi đáy mắt rồi.
Bọn họ là huynh muội, lại có thể xảy ra loại chuyện này, thậm chí còn có con, đây không phải là loạn luân vi phạm cương thường luân lý sao?
Nghĩ đến đây, Tiêu Hạo Thiên đến cả tâm muốn chết cũng đã có, đây hoàn toàn là nghiệp chướng mà!
Sao lúc trước ông lại không nghĩ tớ Lệ Ảnh Yên có khả năng là con của mình chứ?
Bộ dáng của nó và Hứa Di giống nhau như thế, ông hẳn phải nghĩ đến khả năng tồn tại quan hệ giữa hai người đó là rất lớn chứ? Làm sao có thể bởi vì trên người Lệ Ảnh Yên không có vật chứng khối ngọc tím này, liền loạn điểm Uyên Ương, tác hợp hai huynh muội bọn họ ở cùng một chỗ.
Thậm chí còn không quan tâm để cho bọn họ xảy ra quan hệ, hoài thai nghiệt tử!
Đây hết thảy đều là nghiệp chướng! Mà bản thân thật đáng buồn, lại là đầu sỏ gây nên tất cả oan nghiệt này!
Tiêu Hạo Thiên vô cùng đau đớn, cái loại cảm giác nổ mạnh trong đầu này không khác Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, nổ tung đầu ông, đau "ong ong".
"Hoàng thượng, ngài có khỏe không?"
Thấy hai tay Tiêu Hạo Thiên chống đầu, thần sắc thống khổ tràn đầy trên mặt, mấy người thái y hoảng sợ tiến lên hỏi thăm.
"Trẫm... Trẫm không có việc gì! Chỉ là hơi đau đầu thôi! Đúng rồi, cái kia, Thần vương phi, không đúng, nữ tử bên trong phòng này, khi nào có thể tỉnh?"
Tiêu Hạo Thiên rất chú ý vấn đề này, mặc kệ thế nào, ông vẫn muốn đợi con bé tỉnh, hỏi rõ tất cả, rồi xử lý chuyện hư hỏng này thì tốt hơn. Dù sao đứa nhỏ đã mất còn có khả năng không phải là của Tiêu Dung Diệp.
Tiêu Hạo Thiên tận lực tìm cho mình một lý do có thể thuyết phục bản thân, ông cũng không muốn trong sử sách ghi lại một nét bút đậm màu huynh muội loạn luân này.
"Khởi bẩm hoàng thượng, Thần vương phi đã không còn đáng ngại, chỉ chờ hết thuốc tê, Thần vương phi liền có thể tỉnh lại."
Nghe được Lộ Lệ há mồm ngậm miệng đều là "Thần vương phi", trong lòng Tiêu Hạo Thiên tự nhiên tràn đầy khó chịu.
"Lộ thái y, sau này đừng gọi Cẩu Đản là Thần vương phi nữa, trẫm muốn thu nàng làm nghĩa nữ!"
Tiêu Hạo Thiên lạnh lùng bỏ lại những lời này, sắc mặt ngưng trọng, lần nữa trở về trong phòng.
Ông phải đợi con bé tỉnh lại, rồi biết rõ ràng hết mọi chuyện.
Thấy bóng lưng cô đơn của hoàng thượng - lão nhân gia này, Lộ Lệ có chút cảm giác nói không rõ, dien^dan^le@quy$don@ hình như hoàng thượng đối xử với Cẩu Đản này rất không bình thường, thậm chí cũng không để nàng làm con dâu, sửa làm nữ nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đang lúc Lộ Lệ ngưng mi nghi hoặc, giọng nói Tiêu Hạo Thiên như là phát điên truyền đến từ trong phòng.
"Người tới, người tới, người tới nhanh!"
Nghe được hoàng thượng kêu to, mấy người thái y vội vàng vào trong phòng.
Vừa vào trong phòng, liền thấy mắt Tiêu Hạo Thiên màu đỏ tươi tiến lên kéo lấy cổ áo Lộ Lệ.
"Con bé đâu rồi? Nghĩa nữ của trẫm đâu rồi! Có phải các ngươi giấu nó rồi không? Hả?"
Tiêu Hạo Thiên rít gào giống như phát điên, làm cho thái y kinh sợ đứng tại chỗ. Vẻ mặt muốn ăn người khác này đã sớm vượt quá quan tâm và yêu mến của một phụ hoàng đối với con dâu, càng giống như tình cảm giữa phụ thân và nữ nhi.
Nghĩ đến lúc trước, công chúa Tiêu Uyển Nhu cắt cổ tay tự sát, hoàng thượng cũng không có luống cuống như thế, hôm nay vì một con dâu tương lai còn chưa qua cửa lại tàn phá bừa bãi như vậy, nhóm thái y tự nhiên là hai mặt nhìn nhau.
"Hoàng thượng, ngài trước bình tĩnh một chút, Thần vương phi, à không, là Cẩu Đản, nàng không có khả năng trốn đi. Vi thần phái người đi tìm, ngài trước đừng có gấp."
Lộ Lệ tiến lên khuyên giải an ủi, đi ra ngoài tìm người thị vệ hỏi.
Biết được vừa rồi Lệ Ảnh Yên chính là bị Tiêu Dung Diệp - nam cặn bã kia mang đi rồi.
- - phân cách tuyến - -
Xe ngựa ra roi thúc ngựa, chạy tới trấn Bình An cách ngoài cung năm mươi dặm trước hừng đông.
Người dân nơi này thành thật chất phác, nam cày ruộng nữ dệt lụa, vẫn có thể xem là địa phương tốt nhất được chọn để sinh sống.
Hoắc Thiếu Nghi đưa Lệ Ảnh Yên và Tiêu Dung Diệp đến một quán trọ liền chuẩn bị cáo từ.
"Dung Diệp, đưa ngươi và Yên Nhi đến nơi này. Còn lại, phải dựa vào bản thân các ngươi sống qua. Không có ta ở bên cạnh chăm sóc các ngươi, các ngươi phải cẩn thận mọi việc."
Nói xong, Hoắc Thiếu Nghi thở dài một tiếng, đưa tay khoát lên trên vai Tiêu Dung Diệp.
"Chăm sóc Yên Nhi thật tốt, nếu nàng bị ủy khuất, ta nhất định tìm đến ngươi!"
Thấy biểu cảm của Hoắc Thiếu Nghi nghiêm túc như vậy, Tiêu Dung Diệp chợt cười.
"Ngươi có thể yên tâm, Cẩu Đản là nữ nhân của ta, sao ta có thể cho phép nàng nhận lấy ủy khuất gì chứ!"
"Có những lời này của ngươi, ta an tâm. Yên Nhi còn chưa có tỉnh lại, thân mình còn rất suy yếu, ngươi mau mang nàng vào quán trọ đi, đừng ở nơi gió lạnh này! Ta cũng nên đi, sau khi từ biệt, không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại!"
Nói xong, hai tay Hoắc Thiếu Nghi ôm quyền gật đầu, xoay người, có chút khó khăn bước tiếp bước chân.
"Thiếu Nghi, đợi một chút!"
Đột nhiên Tiêu Dung Diệp mở miệng gọi hắn lại.
"Không cần ngươi nói, ta cũng biết rõ. Yên tâm đi, dựa vào danh tiếng bộ tộc Hoắc thị ta ở An Nam quốc, hoàng thượng sẽ không diệt môn. Huống chi có Uyển Nhu ở đây, nàng sẽ không nỡ để ta chết, nàng nhất định sẽ cầu tình cho ta. Hoắc Thiếu Nghi ta phúc lớn mệnh lớn, không chết được."
"..."
"Không cần lo lắng cho ta, ngươi vẫn là chăm sóc Yên Nhi thật tốt đi. Nơi mẫu phi ngươi, ta sẽ báo hiếu thay ngươi!"
Hoắc Thiếu Nghi nói ra hết tất cả lời Tiêu Dung Diệp muốn nói ra, hai người bọn họ là huynh đệ, dien^dan^le@quy$don@ là người từng quen thuộc nhất, có chút lời nói, cho dù đối phương không nói, cũng làm trong lòng xúc động.
Thấy Hoắc Thiếu Nghi vẫn hiểu bản thân trước sau như một, Tiêu Dung Diệp được an ủi từ trong đáy lòng.
"Thiếu Nghi, kỳ thực ta..."
"Được rồi, đừng lề mề nữa. Dung Diệp, ngươi lại nói nữa, liền không phải là tính cách của ngươi rồi!"
Hoắc Thiếu Nghi biết được, Tiêu Dung Diệp nghĩ muốn nói lời xin lỗi với hắn, dù sao trước đó hắn ta hiểu lầm hắn, còn đánh hắn, nhưng mà những thứ này, Hoắc Thiếu Nghi hắn đều không có để ở trong lòng.
Thấy Hoắc Thiếu Nghi không muốn hắn tiếp tục nói hết, Tiêu Dung Diệp hiểu ý cười khẽ một tiếng, tiếp đó bĩu bĩu môi - -
"Thiếu Nghi, giữ gìn sức khỏe!"
Tiễn Hoắc Thiếu Nghi rời đi, Tiêu Dung Diệp ôm Lệ Ảnh Yên lên nhã gian của quán trọ, vừa mới đặt Lệ Ảnh Yên lên giường, giật mình phát hiện, nàng đã tỉnh!