Tiêu Dung Diệp phụ họa ở bên tai nàng, trên gương mặt tuấn tú đều là sớm phai nhạt tư thái nghiêm nghị.
Hắn biết, nếu mình cố ý muốn ở cùng Lệ Ảnh Yên, tất nhiên phải đánh một trận chiến cứng rắn.
Mà về phía phụ hoàng của mình, là cửa ải khó khăn nhất.
Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp không chần chờ kéo tay nhỏ bé Lệ Ảnh Yên tiến lên.
"Phụ hoàng, sao ngài lại đến đây?"
So sánh tương đối thần sắc kinh hãi của Lệ Ảnh Yên, biểu hiện của Tiêu Dung Diệp cực kỳ thong dong lạnh nhạt, bản thân đã yêu khắc sâu tiểu nữ cặn bã này, chuyện sở hữu như vậy, hắn nhất định phải bắt nàng lại.
"Trẫm... Tới đón nữ nhi của trẫm trở về!"
Giọng nói già nua của Tiêu Hạo Thiên do dự, nhưng giây lát liền nói một câu "nữ tử có ơn" đã suy tư thật lâu kia.
Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên cũng không ngốc, tự nhiên nghe ra được một tầng hàm nghĩa khác của câu "Nữ tử có ơn" kia.
Ông nhấn mạnh Lệ Ảnh Yên là nữ nhi của ông.
"Phụ hoàng, ngài hồ đồ, là hoàng nhi và con dâu của ngài mới đúng!"
Không muốn Tiêu Hạo Thiên coi Lệ Ảnh Yên trở thành nữ nhi, đó là nữ nhân của hắn, nữ nhân hắn yêu nhất, sao có thể để phụ hoàng mình tùy ý nhận thức làm nữ nhi đâu! Chẳng lẽ không cố gắng nhấn mạnh đó là nữ nhân của hắn, huynh muội hai người bọn họ đang loạn luân sao?
Nghe thấy Tiêu Dung Diệp nói như vậy, sắc mặt Tiêu Hạo Thiên lập tức trở nên khó coi.
Tiếp đó, đỡ ngực phát đâu, nhìn nữ nhân đan xen mười ngón trước mặt, trong mắt có gợn sóng mãnh liệt nói không nên lời.
Nhưng nghĩ đến nơi này còn có nhiều thị vệ ở đây như vậy, bản thân cũng không tiện giận dữ, liền ổn định tâm tình mở miệng - -
"Hồi cung với trẫm, có chuyện gì, ngày sau lại bàn!"
Trong giọng nói già nua là nồng đậm không thể làm gì.
Bản thân loạn điểm uyên ương, lại không nghĩ loạn điểm nhi nữ và nhi tử của mình đến với nhau.
Đây thật sự là nét bút thất bại lớn nhất cả đời Tiêu Hạo Thiên ông mà!
Nghĩ đến phụ hoàng mình cũng khổ sở, Tiêu Dung Diệp liền thức thời đáp ứng, nhưng bàn tay to kéo chặt tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên, không có ý buông ra chút nào.
"Này, nam cặn bã!"
Lệ Ảnh Yên nhỏ giọng nói ở bên lỗ tai Tiêu Dung Diệp, dù sao hai người như vậy, như trước đây thì không có gì, nhưng hiện tại không giống. Bây giờ quan hệ bọn họ mẫn cảm như vậy, làm cho người ta hiểu lầm, đây chính là muốn ai trong bọn họ cũng không ngẩng đầu lên làm người được.
"Không phải sợ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, nàng chỉ cần nhớ nắm lấy tay của ta, không buông ra là được rồi!"
Tiêu Dung Diệp an ủi ở bên tai Lệ Ảnh Yên, trời sập xuống, hắn còn không sợ, chỉ sợ nàng sẽ buông tay mình ra.
Nghe được lời nói phiến tình như thế của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên nghiêm túc gật gật đầu.
Nắm tay cùng nhau đi, ai cũng không buông tay ra!
Hai người như tâm ý tương thông ra hiệu cho nhau, tiếp đó không chú ý đến ánh mắt khác thường của mọi người, lên một chiếc xe ngựa trống.
Thấy hai người không chú ý đến ánh mắt thế tục như vậy, Tiêu Hạo Thiên thở dài lắc đầu.
Rốt cuộc nghiệt duyên này đến khi nào mới dừng lại?
- - phân cách tuyến - -
Hoàng cung, xanh vàng rực rỡ loá mắt, Quỳnh Lâu Ngọc Vũ (*) san sát nhau.
Ánh vàng rực rỡ mái ngói bằng ngọc lưu ly phát sáng ở dưới ánh mặt trời rạng rỡ.
Đang lúc hoàng hôn, ánh sáng loang lổ chiếu xuống, rải đầy ánh chiều tà thanh u, mấy chiếc xe ngựa trên đường đi qua cửa cung, giống con cá vui vẻ xuyên qua tường đỏ ngói xanh biếc.
Đến Đại Hùng bảo điện, Tiêu Hạo Thiên được Tiêu Dung Vĩ đỡ xuống xe ngựa.
Đúng lúc này cũng thấy Tiêu Dung Diệp ôm Lệ Ảnh Yên ngủ say xuống xe ngựa.
Sắc mặt Lệ Ảnh Yên có hơi trắng bệch khó coi, dù sao nàng vừa mới sinh non, không nên ra gió, càng không thích hợp đi đường mệt nhọc.
Những nghĩ đến thời gian chưa đến ba ngày nay, nàng tới tới lui lui đều bị ép buộc hai lần, sao thân mình gầy yếu có thể chịu nổi đây!
Nhìn thấy bộ dạng suy yếu của nữ nhi, Tiêu Hạo Thiên lảo đảo bước chân tiến lên.
Ông rất muốn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lệ Ảnh Yên một chút, lại bị Tiêu Dung Diệp tay mắt lanh lẹ phát hiện rồi.
"Phụ hoàng, nàng rất mệt, vẫn đừng đánh thức nàng!"
Theo lời nói của Tiêu Dung Diệp, tay Tiêu Hạo Thiên cứ như vậy cứng ngắc dừng ở giữa không trung.
Nghĩ đến lời nói Tiêu Dung Diệp cũng có lý, nên liền thôi.
Chuyển mắt phân phó Tiêu Dung Vĩ, nói- -
"Dung Vĩ, đi Thái Y viện thỉnh thái y đến thiên thất của trẫm!"
Nhận được phân phó, Tiêu Dung Vĩ lui người đi.
Biết được phụ hoàng mình thỉnh thái y hỏi chẩn cho Lệ Ảnh Yên, dù sao đau lòng hòn ngọc quý trong biển cả trên tay cũng là hợp tình hợp lý.
Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp liền không nói thêm gì, vẫn ôm Lệ Ảnh Yên nhẹ nhàng như cánh ve, sải bước vào thiên thất.
Vào bên trong thiên thất, hương mực lượn lờ đánh úp lại, thật là làm người ta thư giãn tâm tình.
Đợi Tiêu Dung Diệp đặt Lệ Ảnh Yên lên giường, phát giác nàng đã mở mắt buồn ngủ mơ màng ra.
Dù động tác Tiêu Dung Diệp rất dịu dàng, nhưng vẫn quấy rầy đến nàng.
"Ưm... nam cặn bã, đây là nơi nào?"
Vốn Lệ Ảnh Yên thấy tất cả đều xa lạ, rất là hoảng sợ, nhưng chỉ chớp mắt liền thấy Tiêu Dung Diệp xuất hiện ở trong đôi mắt trong suốt của mình, nàng liền an tâm một chút.
"Nơi này là thiên thất của Đại Hùng bảo điện!"
Tiêu Dung Diệp nhẫn nại trả lời Lệ Ảnh Yên, hắn thuận thế ngồi xuống, bàn tay to kéo bả vai gầy yếu của Lệ Ảnh Yên vào trong ngực, nhẹ để cằm sạch sẽ ở trên đầu nhỏ chưa tỉnh táo, rất là yêu thương vuốt thuận sợi tóc lộn xộn của nàng.
"Mặc kệ hoàng thượng bên kia xử lý chuyện của chúng ta như thế nào, nàng chỉ cần nhớ nàng không đáp ứng làm nữ nhi của ông ấy là được rồi, còn lại đều giao ta xử lý!"
Tiêu Dung Diệp trảm đinh chặt sắt nói qua, cả trái tim đều đập vì nàng, hắn không biết nếu không có nàng, hắn sẽ thế nào!
Lệ Ảnh Yên rúc vào trong lòng Tiêu Dung Diệp, yên lặng gật gật đầu. Tiếp đó, như sợ mất đi hắn, đứa tay nắm chặt lấy thắt lưng của hắn.
"Chàng... thật sự có thể ứng phó được sao?"
Lệ Ảnh Yên nhàn nhạt hỏi, thấy Tiêu Dung Diệp nhíu chặt mày, trong lòng nàng tự nhiên là ngũ vị tạp trần.
Không khỏi đưa tay, chậm rãi vuốt lên mi tâm của hắn.
Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp bắt lấy tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên, đưa đến bên môi, môi nhẹ nhàng hôn lên.
"Yên tâm đi, ta là nam nhân của nàng, là phu quân của nàng. Phu quân lớn hơn trời, trời sập xuống cũng có ta chống đỡ cho nàng, tóm lại chuyện nàng là muội muội ruột của ta, đánh chết ta cũng sẽ không thể thừa nhận, nàng cũng đừng thừa nhận, được không?"
"Được, nhưng ... ta sợ..." "Không có gì phải sợ, yên tâm đi. Cẩu Đản, trừ phi xương trắng đất vàng, bằng không ta sẽ bảo vệ cả đời nàng không lo lắng gì!"
Tiêu Dung Diệp nói lời thâm tình, khiến Lệ Ảnh Yên lộ vẻ xúc động, nước mắt vui sướng không chịu khống chế, lã chã rơi xuống.
Thấy Lệ Ảnh Yên khóc, Tiêu Dung Diệp rất dịu dàng lau nước mắt cho nàng.
"Nha đầu ngốc, sao lại khóc? Ở cùng với ta, ta muốn nàng là nữ cặn bã vui vẻ kia!"
Vừa nói xong, càng ôm chặt Lệ Ảnh Yên vào lòng.
Bất đắc dĩ thở dài, từ từ xẹt qua đáy mắt đen trong veo.
Kỳ thực, Tiêu Dung Diệp biết được, Lệ Ảnh Yên lo lắng cũng không phải không có lý. Không nói tầng quan hệ huynh muội phức tạp giữa bọn họ, còn liên lụy Hoắc Thiếu Nghi vào, thậm chí đến ân oán cá nhân với Bắc Minh quốc năm đó cũng đều kéo ra ngoài, đây đối với đôi uyên ương số khổ bọn họ mà nói, thật đúng là phản ứng dây chuyền liên tiếp mà!
Nhưng mặc kệ thế nào, Tiêu Dung Diệp đều sẽ không để Lệ Ảnh Yên có việc.
Bọn họ sẽ hạnh phúc ở cùng nhau, nhất định!
Đang lúc hai người ôm nhau, Tiêu Hạo Thiên tiến vào không đúng lúc, vừa vặn bắt gặp một màn này.
Thấy nhi tử và nhi nữ của mình ôm nhau giống như một đôi tình lữ, tâm của ông giống như là bị xe ngựa nghiền qua, có khó chịu nói không nên lời.
Vẫn là Lộ Lệ phía sau phát hiện vẻ không bình thường này của hoàng thượng, liền thay thế ông, tiến lên một bước, mất tự nhiên ho khan một tiếng.
"Khụ khụ!"
Nghe được âm thanh bên cạnh, hai người đang đắm chìm trong biển tình mới hơi liếc nhìn về phía cạnh cửa.
Chỉ thấy phía sau Lộ Lệ, khuôn mặt già nua của Tiêu Hạo Thiên như một màu gan heo.
Dù sao hai người không thể càn rỡ như vậy, Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên vẫn là khó khăn tách ra.
"Vi thần là phụng ý chỉ hoàng thượng, vội tới... hỏi chẩn cho Cẩu Đản!"
"Lộ thái y, là Thần vương phi mới đúng!"
Tiêu Dung Diệp cho rằng cần phải nhắc nhở người bạn xấu này của mình một chút, dù sao ai cũng có thể gọi thẳng tên Cẩu Đản, nhưng Lộ Lệ hắn ta - người huynh đệ kết nghĩa này của hắn tuyệt đối là không thể.
Hắn nhìn hai người bọn họ từ oan gia vui vẻ đến ở cùng nhau, làm sao có thể như những kẻ a dua khác đều gọi Lệ Ảnh Yên là "Cẩu Đản" chứ!
Nghe được Tiêu Dung Diệp nói như vậy, Lộ Lệ bất an sờ sờ mũi.
Nam cặn bã đáng chết độc miệng này, sao lại phải so đo nhiều như vậy làm chi? Biết là nữ nhân của ngươi, không phải gọi Cẩu Đản cũng là rất bình thường sao?
Lộ Lệ hận không thể liếc mắt xem thường nam cặn bã đáng chết Tiêu Dung Diệp thối không biết xấu hổ này.
"Gọi cái gì cũng đơn giản là một xưng hô mà thôi, Dung Diệp, để Lộ thái y chẩn bệnh cho Cẩu Đản. Con theo trẫm ra ngoài, trẫm muốn nói chuyện thật tốt với con!"
Nghe được Tiêu Hạo Thiên nói như vậy, Tiêu Dung Diệp cảm thấy bản thân cũng nên nói chuyện thật tốt với ông. Dù phụ hoàng không tìm hắn, hắn cũng tính toán tìm thời gian tìm ông thôi.
Trấn an cho Lệ Ảnh Yên một ánh mắt yên tâm, tiếp đó theo bước chân Tiêu Hạo Thiên, đi ra khỏi phòng.
- - phân cách tuyến - -
Đến trong thư phòng của Tiêu Hạo Thiên, Tiêu Dung Diệp vẫn rất cung kính cúi thấp người với Tiêu Hạo Thiên, dù sao cũng là phụ hoàng của mình, lễ nghi hiếu đạo này là phẩm chất tốt đẹp, bản thân vẫn muốn tuân thủ.
"Dung Diệp, con tới nói cho trẫm biết, Cẩu Đản... đứa nhỏ sinh non trong bụng nó, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Hạo Thiên run giọng, vấn đề này sớm quấn lấy ông thật lâu thật lâu, còn không hỏi ra miệng, ông thật sự sẽ điên mất.
Nghe được Tiêu Hạo Thiên hỏi mình như vậy, Tiêu Dung Diệp lạnh nhạt như gió mở miệng nói - -
"Phụ hoàng biết rõ còn cố hỏi, hết thảy chuyện này, không phải ngài đều nhìn ở trong mắt sao!"
Thấy Tiêu Dung Diệp không có phản ứng, Tiêu Uyển Nhu chỉ có thể tự mình nhấc chân đuổi theo.
Trong nháy mắt sượt qua vai, cho Tiêu Dung Diệp một ánh mắt sắc bén.
Sau khi Tiêu Uyển Nhu chạy ra ngoài, toàn bộ Bích Tiêu cung lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Mà Ý phi lão luyện này gần như bị lời nói của Tiêu Dung Diệp dọa cho choáng váng, bỗng chốc an vị ở trên giường, mắt đều là vẻ không thể tin.
Bà đã an bày thỏa đáng hết tất cả, sao cái lão bất tử hoàng thượng kia đột nhiên thay đổi chủ ý?
Chẳng lẽ là Diệp nhi - đứa nhỏ này muốn hoàng thượng thay đổi chủ ý?
"Diệp nhi, ngươi không có lừa bản cung? Hoàng thượng khâm định Thần vương phi thật sự không phải Lan Cẩn sao?"
"Những lời của nhi thần là thật, nếu như không tin, ngài có thể hỏi phụ hoàng!"
Tiêu Dung Diệp nói từng chữ vang vang, Ý phi liền ngu muội ngay tại chỗ.
Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ tất cả kế hoạch của bản thân đều phải mất hết sao?
Không cam lòng, không cam lòng.
Ý phi âm thầm nắm tay thành nắm đâm cúi để ở bên sườn.
"Người tới, bãi giá! Bản cung muốn gặp mặt thánh thượng!"
Nói xong, Ý phi liền vội vàng kéo váy Yên La uốn lượn rơi xuống đất, đi tới cửa.
Đợi sau khi Ý phi đi ra ngoài, trong Bích Tiêu cung to như vậy chỉ còn sót lại Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi.
"Ngươi... thật sự muốn cưới Yên Nhi?"
Giọng nói Hoắc Thiếu Nghi gần như run rẩy chất vấn, nam tử trước mắt này vốn là huynh đệ tốt hắn nể trọng nhất, tại sao có thể như vậy? Gần năm năm không gặp mà thôi, sao hắn ta lại biến thành một người vì đạt được mục đích mà không tiếc sử dùng thủ đoạn?
Yên Nhi, nàng biết nam nhân này đã làm gì ta không?
"Thế nào? Muội phu tương lai có ý kiến gì? Nàng là nữ nhân của ta, cưới nàng, về tình về lý, toàn bộ đều thông suốt!"
Khóe môi Tiêu Dung Diệp ôm lấy một tia nghiền ngẫm, nhìn biểu cảm ăn cứt này của Hoắc Thiếu Nghi, hắn liền muốn cười.
Hiện tại Hoắc Thiếu Nghi hắn còn tưởng rằng bản thân là ai chứ? Từ khi Cẩu Đản nhìn thấy một màn hắn ta và Tiêu Uyển Nhu ôm hôn, nàng liền hoàn toàn hết hy vọng với hắn.
Mà Tiêu Dung Diệp hắn thì không giống, cho dù hắn cố ý tỉ mỉ chế tạo một màn kia, hơn nữa trùng hợp bị Cẩu Đản thấy.
Hoàn toàn là vì hắn nghĩ cho nàng, hắn từng ôm chầm eo của nàng, từng hôn qua môi của nàng, là người từng ngủ cùng nàng, tương lai nàng còn có thể sanh con dưỡng cái cho hắn.
Nàng là nữ nhân của hắn, làm sao có thể cho phép nam nhân khác có cơ hội tiếp cận nàng. Đừng nói là bằng hữu tốt, ngay cả huynh đệ thân như tay chân, Tiêu Dung Diệp hắn cũng tuyệt đối sẽ không cho phép.
"Nếu ngươi cưới Yên Nhi, hoàn toàn là đang hại nàng! Nàng rất đơn thuần, ngươi không thể làm nàng có bất kỳ dính dấp gì ở trong tranh đấu cung đình giữ kín như bưng này, ngươi hiểu không? Ngươi - tên hỗn đản này!"
"Ngươi là đang nói ta không cho nàng được cảm giác an toàn sao? Hoắc Thiếu Nghi, ngươi sai lầm rồi, không cho nàng được cảm giác an toàn chính là ngươi mới đúng. Người đều đã rời bỏ nàng, vì sao còn muốn trở về trêu chọc nàng? Thậm chí còn gây ra vụ án hai mạng người ở thôn dân chạy nạn. Hoắc Thiếu Nghi, ngươi không biết tất cả đều là do người khởi xướng ư?"
Tiêu Dung Diệp nói từng chữ vang vang, lời nói hoàn toàn giống như một cây đao sắc bén gọn gàng dứt khoát đâm vào trong trái tim Hoắc Thiếu Nghi.
Bỗng dưng, hai tròng mắt màu đỏ tươi của Hoắc Thiếu Nghi giống như nhiễm lên màu máu.
"Không phải như thế, Yên Nhi nàng là của ta mới đúng. Rời bỏ nàng, ta tất nhiên là có nỗi khổ! Ta trở về, chỉ là vì lấy được thứ vốn thuộc về ta!"
Hoắc Thiếu Nghi gần như bi ai như sói rít gào, cả trái tim đều theo lời nói kịch liệt của hắn mà run rẩy.
Yên Nhi, nữ tử thiện lương đơn thuần kia, lúc trước vì sao mình phải nhẫn tâm bỏ rơi nàng như vậy?
"Mặc kệ là nguyên nhân gì, rời khỏi nàng đã nói lên ngươi buông tha nàng. Hiện tại trở về tìm nàng, còn có ý nghĩa gì? Hơn nữa, ta chỉ là trùng hợp thiết kế để nàng thấy được hình ảnh ngươi và Uyển Nhu ôm hôn. Cho dù nàng không nhìn thấy, ngươi vẫn là hôn Uyển Nhu. Có thể lừa gạt được nhất thời, nhưng không lừa được một đời, nếu ta không để nàng thấy, vậy thì ngươi còn tính toán lừa gạt nàng bao lâu?"
Tiêu Dung Diệp ngẫm lại liền cảm thấy phẫn nộ, bên này vốn là hôn nhau với hoàng muội mình, còn mưu toan gạt Cẩu Đản. Đối với tiểu nữ cặn bã đó mà nói, không phải là rất tàn nhẫn và không công bằng sao?
"Ta chưa từng nghĩ muốn giấu giếm nàng chuyện gì. Ta chỉ là bị thâm tình của Uyển Nhu làm cho váng đầu nên mới có thể hôn nàng ta! Nhưng... trong lòng ta có Yên Nhi!"
"Bốp!" một tiếng.
Tiêu Dung Diệp giận không kềm được cho Hoắc Thiếu Nghi một quyền.
Nhất thời, chất lỏng đỏ bừng theo khóe môi Hoắc Thiếu Nghi chậm rãi tràn ra.
"Ngươi - đồ nam nhân yếu đuối, đến chính ngươi yêu ai mà ngươi cũng không biết, ngươi còn dám lượn quanh ở giữa hai nữ nhân! Ngươi có nghĩ tới cảm thụ của họ không? Ngươi tâm thần bất định như vậy, hoàn toàn không xứng được yêu! Lại càng không xứng nói trong lòng ngươi có nàng!"
Tiêu Dung Diệp khó thở, lại lần nữa khó có thể khống chế cảm xúc cho Hoắc Thiếu Nghi một quyền.
Bị đánh liên tục hai quyền, Hoắc Thiếu Nghi khó thở, cảm giác Tiêu Dung Diệp quả thực là đang ô nhục tình yêu của hắn với Yên Nhi.
Không khỏi vung đấm tay lên, cho Tiêu Dung Diệp một cú đấm sâu mãnh liệt.
"Ta không xứng với Yên Nhi, chẳng lẽ ngươi xứng sao? Làm hoàng tử nhà đế vương, hoàn toàn không có khả năng chỉ cưới một người nữ tử làm vợ. Nếu ngươi cưới Yên Nhi, sau này còn có thể cưới rất nhiều vương phi. Như vậy, ngươi cảm thấy Yên Nhi có thể chịu được ư? Ngươi hoàn toàn không hiểu nàng, dựa vào cái gì nói muốn cưới nàng!"
Hoắc Thiếu Nghi cũng nóng nảy, hắn luôn luôn quý trọng, coi Lệ Ảnh Yên như mạng của mình, dien-dan.le.quy.dn lại không nghĩ đến nam nhân này chạm vào làm thân thể nàng dơ bẩn.
Con cái nhà đế vương nhất định là đám hỏi chính trị. Hoắc Thiếu Nghi biết rõ, Tiêu Dung Diệp này hoàn toàn không có khả năng chỉ cưới một mình nàng. Vì hạnh phúc sau này của Lệ Ảnh Yên, Hoắc Thiếu Nghi kiên quyết không thể để Lệ Ảnh Yên gả cho Tiêu Dung Diệp.
"Nếu ta vì nàng, nguyện ý buông tha cho thân vương vị chí cao vô thượng này, một đời một kiếp chỉ yêu một mình nàng, vải thô áo tang cũng được, lưu lạc thiên nhai cũng tốt, ta đều có thể đi theo nàng! Vậy ngươi còn có lý do gì nói ta không xứng cưới nàng. Nói đến người không hiểu nàng, ta nghĩ hẳn là ngươi mới đúng đấy!"
Nói xong, hai nam tử có dáng người cao ngất giống nhau, thấy phiên đấm đánh túi bụi.
- - phân cách tuyến - -
Trong Dịch Đình, Lệ Ảnh Yên vẫn đang ngủ vui vẻ, nhưng đột nhiên tiếng bước chân đánh úp lại, vội vàng tiến tới gõ cửa phòng của nàng.
"Này, Cẩu Đản, ngươi ở đâu? Mở cửa nhanh, không tốt, chuyện lớn rồi!"
Giọng nói Diên nhi vô cùng lo lắng, gần như khàn khàn hô.
Trên tay không khỏi gia tăng lực gõ cửa thêm vài phân.
"Này, Cầu Đản, mở cửa nhanh, nhanh chút, việc lớn không tốt rồi!"
"Như thế nào?"
Lệ Ảnh Yên trong cơn mê mang, xoa nhẹ cặp mắt nhập nhèm, cũng không biết người nào không thức thời quấy rầy mộng đẹp hẹn hò của nàng với Chu công.
Lau nước miếng chảy còn lưu lại bên khóe miệng, Lệ Ảnh Yên mơ mơ màng màng tiến lên mở cửa.
Cửa vừa được mở ra, Diên nhi liền cấp tốc nắm lấy cổ tay Lệ Ảnh Yên, tiếp đó cũng không nói lời nào liền lôi kéo Lệ Ảnh Yên đi ra ngoài.
"A!"
Tình hình đột nhiên xảy ra, Lệ Ảnh Yên lập tức thanh tỉnh, tay mắt lanh lẹ giữ chặt khung cửa.
"Đợi một chút, ngươi làm gì mà gấp như vậy?"
Lệ Ảnh Yên nhìn chăm chú hỏi, dù sao bản thân chính là mặc áo khoác đơn giản, khuya khoắt liền lao ra, để người ta gặp được, sẽ không tốt lắm.
"Có thể không vội ư, hai người Thần vương điện hạ và Phò mã tương lai bởi vì ngươi ra tay quá nặng, hiện tại đều ở Thái Y viện rồi!"
"Cái gì? Ra tay quá nặng? Bởi vì... ta?"
Lệ Ảnh Yên khiếp sợ đưa tay chỉ vào bản thân, nàng không có nghe lầm chớ?
Hai đại nam nhân bọn họ ra tay quá nặng, lại có thể bởi vì nàng ư?
Không nghĩ tới nàng có một ngày có thể làm hồng nhan họa thủy.
"Ừ, đúng vậy. Được rồi, đừng nhiều lời, ngươi mau đi xem một chút đi!"
Nói xong, Diên nhi lại lần nữa lôi kéo Lệ Ảnh Yên đi ra ngoài.
"Đợi một chút, ta mặc y phục đã!"
"Mặc cái gì mà mặc? Đi thôi!"
- - phân cách tuyến - -
Vừa mới tiến vào cửa Thái Y viện, Lệ Ảnh Yên liền thấy hai hai nam nhân có khuôn mặt quải thai, sưng lớn giống như bánh màn thầu.
Nhìn thấy biểu cảm một khối xanh đen, một khối tím buồn cười.
"Phốc xuy" một tiếng, khóe miệng Lệ Ảnh Yên liền không chịu khống chế bắt đầu chuyển động co giật.
Tiếng cười thình lình vang lên làm Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi ào ào ngẩng đầu liếc nhìn.
Chỉ thấy Lệ Ảnh Yên mặc y phục trắng thuần, giống như tiên tử từ trên trời giáng xuống, mang theo một vẻ xinh đẹp khéo léo. Nhất là nụ cười này, bộ dáng cười yếu ớt cực kỳ giống như trăng khuyết mới lên, còn có hai lúm đồng tiền, càng khiến nàng đẹp không gì sánh nổi.
"Yên Nhi?"
"Này, nữ cặn bã, cười cái gì mà cười?"
Vốn cùng nhau lên tiếng, lại không nghĩ giọng nói Tiêu Dung Diệp bỗng chốc liền lấn át Hoắc Thiếu Nghi.
"Nam cặn bã đáng chết, vì sao ta không thể cười, ngươi thế nào lại không bị hủy dung vậy? Nếu bị hủy dung, ta sẽ cười đến càng đắc ý! Ha ha!"
Ngẫm lại sắc mặt giống như cứt chó này của hắn, Lệ Ảnh Yên liền không chịu khống chế nhẹ nhàng nở nụ cười.
Trong mắt chỉ có khuôn mặt của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Hoắc Thiếu Nghi.
"Nữ nhân đáng chết không lương tâm, thật sự là không biết cảm ơn, cũng không ngẫm lại ta đầu đầy màu sắc là vì ai?"
Tiêu Dung Diệp tức giận liếc mắt nhìn Lệ Ảnh Yên một cái, tuy rằng nói hai người như là gà chọi với nhau, nhưng mà trên mặt hai người đều hiện lên cảm xúc hạnh phúc nhàn nhạt khi đấu võ mồm với nhau.
Giờ khắc này, Hoắc Thiếu Nghi chợt cảm thấy bản thân thật sự rất dư thừa.
Nội tâm không khỏi đau xót.
Hai người trêu đùa lẫn nhau, nhìn bọn họ ở cùng nhau rất là hạnh phúc.
"Yên Nhi..."
Đột nhiên, Hoắc Thiếu Nghi cảm thấy cổ họng mìn căng lên khẽ gọi một tiếng.
Hắn không biết tiếng gọi khẽ của mình là có ý nghĩa gì, có lẽ chỉ là đơn thuần hi vọng nàng có thể chú ý tới sự tồn tại của mình.
Mà giọng nói Hoắc Thiếu Nghi cho dù không lớn, Lệ Ảnh Yên vẫn nghe được một tiếng gọi này cực kỳ rõ ràng.
Lệ Ảnh Yên theo bản năng phóng ánh mắt đến nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy Hoắc Thiếu Nghi cũng là đầu đầy màu sắc, đang dùng ánh mắt sáng rực nhìn nàng.