Thấy Lệ Ảnh Yên vô cùng lo lắng xô đẩy bản thân, Tiêu Dung Diệp làm nũng không đồng ý, dù sao hắn thật sự thật sự rất nhớ nàng, cho dù có khúc mắc quan hệ không sáng không tối này, nhưng hắn ôm nàng một lát, vẫn là có thể chứ!
"Lập tức một lát sau, cũng không phải không gặp mặt được, chàng nhanh đi đi! Ta cũng không muốn cho người khác thấy ta ở chung một phòng với nam cặn bã thối chàng!"
Càng nói, lực đạo xô đẩy Tiêu Dung Diệp đi ra ngoài của Lệ Ảnh Yên càng lớn.
"Một khắc, để ta ôm nàng một khắc, được không? Cẩu Đản, nàng đừng vội vã đuổi ta đi như vậy!"
"Đừng ồn ào nữa, ồn ào cũng không hữu dụng! Mau đi đi, lão nương ta đang cữ đấy, cần tĩnh dưỡng! Chàng mau cút đi, ngày mai, xử lý tốt chuyện ta phân phó cho chàng! Bằng không, vĩnh viễn đừng nghĩ lại thấy ta!"
Lệ Ảnh Yên nửa uy hiếp nửa đe dọa nói qua, kỳ thực, sao nàng lại không muốn ở cùng nam cặn bã đáng chết chứ!
Nhưng hiện tại là thời khắc đặc biệt, bây giờ giữa bọn họ nhiều hơn một tầng quan hệ huynh muội, không thể giống như trước kia càn rỡ ở cùng nhau như vậy!
"Muốn ta đi cũng được, để ta hôn nàng một cái, chỉ một cái thôi, có được không? Hôn xong, ta đi ngay! Ngoan, Cẩu Đản, để ta hôn một cái, ta thật sự rất nhớ nàng!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền bĩu môi, lấn đến gần Lệ Ảnh Yên.
"Ôi chao, hôn cái gì mà hôn! Chàng lại không có đánh răng, xấu xí muốn chết, đừng hôn!"
Lệ Ảnh Yên lung tung tránh đi khuôn mặt tuấn tú đang lấn đến gần của hắn, bị bất đắc dĩ, nàng lấy tay che giấu đôi môi của mình.
"Cẩu Đản, ngoan, hất tay ra, hôn một chút, chỉ một chút thôi!"
Tiêu Dung Diệp vừa dỗ lại lừa nói qua, nhưng Lệ Ảnh Yên vẫn là bộ dáng không chịu.
"Hôn cái gì mà hôn, không hôn!"
"Hôn một chút thôi!"
Vài ngày nay hắn thật sự nhịn đến hỏng, thấy chất lỏng mỹ vị bên khóe miệng, bản thân lại không được ăn, thật là rất ấm ức!
Nghẹn lâu như vậy, lại nghẹn thêm nữa, Tiêu Dung Diệp đoán chừng hắn sẽ thành hòa thượng mất!
Không được, hắn thật là không thể nhịn được nữa, hôm nay hắn phải hôn nàng một cái, cho đỡ thèm ăn một chút!
Một khi ý nghĩ này hình thành ở trong đầu Tiêu Dung Diệp, liền trở nên thâm căn cố đế.
Nghĩ, Tiêu Dung Diệp liền vươn bàn tay to có lực ra, tiến lên một phen kiềm chế trụ hai cổ tay giãy dụa của Lệ Ảnh Yên.
Tay kia thì mãnh liệt giữ chặt cái gáy của Lệ Ảnh Yên, nắm trong tay tư thế giãy dụa của nàng, ngay sau đó cánh môi sầm bạc không chịu khống chế hạ xuống.
Mang theo si mê quyến luyến, Tiêu Dung Diệp khó có thể tự giữ khống chế được ôm hôn nàng.
"Ưm..."
Lệ Ảnh Yên mở lớn cái miệng nhỏ nhắn, môi giận dữ muốn nói cái gì đó, lại bị Tiêu Dung Diệp bá đạo lại cường thế cắn nuốt, một giây sau lưỡi linh động như là mọc mắt, nhanh chóng chui vào trong khoang miệng của Lệ Ảnh Yên, bừa bãi triền miên mút cái lưỡi thơm tho.
Nhấm nháp mĩ vị này, như là thật lâu không có chạm đến, đột nhiên tiếp xúc như vậy, ước số phấn khích trong thân thể lập tức bị thoát ra rồi.
Khuấy đảo một trận long trời lở đất, khiến đầu óc Lệ Ảnh Yên mơ mơ màng màng, kể cả ý thức đều bắt đầu trở nên tan rã.
"Ưm..."
Lệ Ảnh Yên bị hôn đến gần như muốn ngừng thở, nỉ non mở miệng nức nở.
Rõ ràng cảm nhận được khí lực lưỡi Lệ Ảnh Yên quấn lấy mình dần dần giảm nhỏ, Tiêu Dung Diệp biết cô gái nhỏ này đã bị mình hôn đến mức hít thở không thông.
Tiêu Dung Diệp nhanh chóng thả cánh môi của Lệ Ảnh Yên ra.
"A ưm..."
Một lần nữa lấy được không khí, Lệ Ảnh Yên thở hổn hển từng ngụm, miệng lên lên xuống xuống, như là còn chưa thoát khỏi nụ hôn lúc nãy.
Thấy Lệ Ảnh Yên còn chưa khôi phục lại từ trong nụ hôn kịch liệt lúc nãy, Tiêu Dung Diệp nâng tay, quyến luyến xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực này.
"Tiểu yêu tinh, hương vị của nàng thật là quá ngọt, ta liền không muốn rời khỏi nàng rồi!"
Thấy Tiêu Dung Diệp giống một vô lại vuốt ve mình, Lệ Ảnh Yên nổi hết da gà.
"Hôn cũng hôn xong rồi, chàng có thể lăn, ngựa không dừng vó cút cho ta!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền nâng chân lên, sau đó đột nhiên khẽ đạp pp của Tiêu Dung Diệp.
"A ưm... Đau..."
"Cút!"
"Rầm!" một tiếng, ván cửa bị Lệ Ảnh Yên dùng lực nhanh chóng khép lại.
Thấy mình bị ăn canh bế môn, Tiêu Dung Diệp bất đắc dĩ nhún vai, hình như tính khí cô gái nhỏ này càng lúc càng lớn?
Nhưng cô gái nhỏ này có bộ dạng gì, hắn đều thích, không phải sao?
Nghĩ đến mình vừa được hôn nàng như ý nguyện, thoáng phóng lửa dục vọng đè nén ra một chút, Tiêu Dung Diệp liền cảm thấy trong lòng như là ăn mật, cực kỳ mĩ vị.
Chuyện nên làm cũng đã làm, nghĩ ngày mai còn phải đi miếu Thành Hoàng, Tiêu Dung Diệp vẫn nên nhanh chóng về ngủ một giấc.
Nghĩ vậy, Tiêu Dung Diệp liền bước tiếp bước chân đi ra ngoài cung.
Đột nhiên, trong nháy mắt Tiêu Dung Diệp bước đi, một bóng đen ma xui quỷ khiến nhoáng lên một cái ở trước mắt hắn.
Tiêu Dung Diệp giật mình, nhưng dù sao hắn cũng có công phu trong người.
Đã có người nghĩ muốn chơi đùa với hắn, vậy hắn tự nhiên là muốn phụng bồi đến cùng rồi!
"Vèo!" một tiếng, Tiêu Dung Diệp xoay người lộn ngược ra sau một cú hoàn mỹ, tìm được bóng đen vừa rồi, liền bước nhanh đuổi theo.
Xông qua vài toà cung điện tráng lệ, lướt qua mấy đường hành lang, mắt thấy sắp đuổi theo bóng đen đó, lại chợt phát hiện, bóng đen này giống như biến mất trong không khí.
Tiêu Dung Diệp không khỏi kinh ngạc, người này là ai? Tại sao khinh công lại cao như thế?
Đang lúc Tiêu Dung Diệp không biết làm sao, chợt phát hiện một bóng dáng dưới ánh trăng
"Vèo!" Lộn ngược ra sau một cái, Tiêu Dung Diệp tới sau lưng bóng đen lúc ẩn lúc hiện kia.
"Xin hỏi các hạ là ai?"
Lệ Ảnh Yên bị người nam nhân trước mắt này chất vấn liền hết hồn, đôi mắt nước trong suốt khiếp sợ kinh ngạc nhìn ông ta.
Sao ông ta biết trên người mình có khối Tử Ngọc? Chuyện này, không có mấy người biết được!
"Trên người ta nào có Tử Ngọc gì đâu, ngưoi cho ta là ngọc gia bảo à, xuất thân như thế còn có thể mang khối ngọc rách ư? Thật sự là buồn cười!"
Lệ Ảnh Yên tức giận nói, nàng cảm giác trong khối Tử Ngọc giấu một câu đố thân thế của mình. Mà người này, ông ta là muốn tới giết bản thân, làm sao có thể nói bí mật này cho ông ta chứ?
Cho dù ông ta biết, hoặc là không biết bí mật Tử Ngọc này, hiện tại Lệ Ảnh Yên đều không quan tâm rồi.
Nghe được câu trả lời của Lệ Ảnh Yên, Liêu Chiêm Hạo vẫn không chịu tin tưởng lời của nàng, dù sao các nàng thật là quá giống nhau.
"Ngươi... ngươi tên gì?"
"Cẩu Đản!"
"Đây là cái tên quỷ quái gì?"
"Có quỷ quái gì đâu? Không có phụ thân thương, không có nương yêu, ta nhảy ra từ trong tảng đá, không gọi Cẩu Đản thì gọi là gì?"
Lệ Ảnh Yên trả lời lưu manh, trong giọng nói ngượng ngùng tràn đầy khinh thường.
Nam nhân này thật đúng là kỳ quái, vừa bắt đầu còn nghiêm nghị chính khí nói muốn giết mình, hiện tại lại ở đây hỏi đông, hỏi tây. Hàng này giống như bị lừa đá quá đi? Hoặc là hồi nhỏ bị tê liệt?
Thấy Lệ Ảnh Yên không phối hợp như vậy, Liêu Chiêm Hạo sớm tức đỏ hai mắt, giận không kềm được, một phen xiết chặt cánh tay Lệ Ảnh Yên.
"Ngươi thành thật trả lời ta, rốt cuộc trên người có khối Tử Ngọc không?"
"Ưm... Đau, buông ta ra!"
"Nói, đến cùng là có hay không?"
"Ta nói ngươi bệnh thần kinh à? Ưm... Ta có... hay không có thì có quan hệ gì với ngươi?"
"Nếu như có, quan hệ liền rất lớn. Ngươi mau trả lời ta, có hay không?"
"Không có, ta không có!"
Lệ Ảnh Yên dùng lực giãy dụa ở trong lòng bàn tay Liêu Chiêm Hạo, một đôi lông mày thanh tú nhíu chặt.
Dùng lực xé rách, hai người thậm chí đều đã có va chạm tay chân.
"Roẹt" một tiếng, y phục Lệ Ảnh Yên bị xé rách mở ra một lỗ hổng lớn.
Nhất thời, một khối ngọc thạch màu tím óng ánh trong suốt ẩn ẩn hiện ra một chữ 'Lệ'.
Trên da thịt lộ ra ở bên ngoài của Lệ Ảnh Yên, khối ngọc thạch này càng tôn lên vẻ cao quý của nàng.
Khối ngọc thạch này là thứ Lệ Ảnh Yên dè dặt cẩn trọng trân quý, đã lâu chưa chạm vào.
Hôm nay đúng lúc cơ duyên xảo hợp, nàng mang theo khối ngọc thạch này đi thử y phục, không nghĩ đến lại bị người áo đen che mặt này truy hỏi tới cùng, mà bản thân lại bất hạnh vừa khéo đeo khối ngọc thạch này.
Sau khi nhìn thấy khối Tử Ngọc, Liêu Chiêm Hạo đầu tiên là kinh ngạc ngẩn ra, dnhưng mà một giây sau, tảng đá lớn trong lòng đột nhiên tháo dỡ xuống.
"Keng" một tiếng, bội kiếm trong tay rơi ở trên mặt đất. Âm thanh kim loại va chạm đá cẩm thạch, thanh thúy, nhưng nhiều hơn nữa là vào ban đêm không người, âm thanh này trở nên đặc biệt quỷ dị.
Nàng thật là...
Chợt, tiếng bước chân ngắn mà dồn dập từ xa đến gần.
Liêu Chiêm Hạo phản ứng nhanh nhẹn, ông lộn ngược ra sau một vòng, chạy trối chết, đến bội kiếm trên đất cũng đã quên nhặt lên.
Mà Lệ Ảnh Yên cảm thấy áp lực gấp bội, sau khi Liêu Chiêm Hạo đi rồi, thân thể cứng ngắc cũng như trút được gánh nặng, ngã xuống đất.
Một màn mạo hiểm vừa rồi thật là hù chết nàng, nàng suýt nữa cho rằng bản thân sẽ chết trong tay người áo đen kia.
Bất quá, bản thân còn may mắn, thế nhưng có thể tránh được một kiếp này.
Nhưng mà, hình như lời nói của ông ta có chút không thích hợp.
Sao ông ta biết trên người mình có khối Tử Ngọc?
Không phải ông ta chính là người tình của mụ Ý phi sao? Thế nào lại có cảm xúc kích động như vậy với mình?
Rốt cuộc là có cái gì?
Lệ Ảnh Yên bị các loại suy nghĩ hỗn độn tràn đầy trong đầu, bây giờ nàng cực kỳ loạn, cũng cực kỳ sợ hãi, sợ bản thân không lưu ý một chút sẽ có người ám sát mình trước tiên.
"Cẩu Đản, nàng..."
Thấy vẻ mặt Lệ Ảnh Yên tái nhợt ngồi ngốc ở trên mặt đá cẩm thạch lạnh như băng, Tiêu Dung Diệp có chút hoảng hồn tiến lên.
Vừa Hình như vừa rồi hắn nghe được một vài âm thanh nho nhỏ rải rác, h giống như có nam nhân?
"Nàng làm sao vậy? Cẩu Đản."
Tiêu Dung Diệp tiến lên, một phen ôm đầu vai Lệ Ảnh Yên vào trong ngực.
Đã trễ thế này mà hắn còn nghĩ muốn tới xem nàng, hoàn toàn bởi vì dạ yến tối nay. Ăn ở nhà hoàng thân rất khác biệt, thấy tiểu cô nương này có khả năng giận dỗi. Sau tiệc tối, Tiêu Dung Diệp liền lo lắng đi theo, nhưng có một số việc phát sinh.
"Vừa rồi, nàng ở đây... nói chuyện với ai?"
Lệ Ảnh Yên không nói, bộ dáng nàng thê lương trắng bệch dọa người.
Chợt, ánh mắt sắc bén của Tiêu Dung Diệp phát hiện điểm không đúng, y phục của nàng bị kéo rách một đường dài, hơn nữa có một thứ gì đó lóe sáng ở trên da thịt.
"Cẩu Đản, đây là cái gì?"
Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau! - Chapter 184
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Hoàng Dung
Thấy Lệ Ảnh Yên vô cùng lo lắng xô đẩy bản thân, Tiêu Dung Diệp làm nũng không đồng ý, dù sao hắn thật sự thật sự rất nhớ nàng, cho dù có khúc mắc quan hệ không sáng không tối này, nhưng hắn ôm nàng một lát, vẫn là có thể chứ!
"Lập tức một lát sau, cũng không phải không gặp mặt được, chàng nhanh đi đi! Ta cũng không muốn cho người khác thấy ta ở chung một phòng với nam cặn bã thối chàng!"
Càng nói, lực đạo xô đẩy Tiêu Dung Diệp đi ra ngoài của Lệ Ảnh Yên càng lớn.
"Một khắc, để ta ôm nàng một khắc, được không? Cẩu Đản, nàng đừng vội vã đuổi ta đi như vậy!"
"Đừng ồn ào nữa, ồn ào cũng không hữu dụng! Mau đi đi, lão nương ta đang cữ đấy, cần tĩnh dưỡng! Chàng mau cút đi, ngày mai, xử lý tốt chuyện ta phân phó cho chàng! Bằng không, vĩnh viễn đừng nghĩ lại thấy ta!"
Lệ Ảnh Yên nửa uy hiếp nửa đe dọa nói qua, kỳ thực, sao nàng lại không muốn ở cùng nam cặn bã đáng chết chứ!
Nhưng hiện tại là thời khắc đặc biệt, bây giờ giữa bọn họ nhiều hơn một tầng quan hệ huynh muội, không thể giống như trước kia càn rỡ ở cùng nhau như vậy!
"Muốn ta đi cũng được, để ta hôn nàng một cái, chỉ một cái thôi, có được không? Hôn xong, ta đi ngay! Ngoan, Cẩu Đản, để ta hôn một cái, ta thật sự rất nhớ nàng!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền bĩu môi, lấn đến gần Lệ Ảnh Yên.
"Ôi chao, hôn cái gì mà hôn! Chàng lại không có đánh răng, xấu xí muốn chết, đừng hôn!"
Lệ Ảnh Yên lung tung tránh đi khuôn mặt tuấn tú đang lấn đến gần của hắn, bị bất đắc dĩ, nàng lấy tay che giấu đôi môi của mình.
"Cẩu Đản, ngoan, hất tay ra, hôn một chút, chỉ một chút thôi!"
Tiêu Dung Diệp vừa dỗ lại lừa nói qua, nhưng Lệ Ảnh Yên vẫn là bộ dáng không chịu.
"Hôn cái gì mà hôn, không hôn!"
"Hôn một chút thôi!"
Vài ngày nay hắn thật sự nhịn đến hỏng, thấy chất lỏng mỹ vị bên khóe miệng, bản thân lại không được ăn, thật là rất ấm ức!
Nghẹn lâu như vậy, lại nghẹn thêm nữa, Tiêu Dung Diệp đoán chừng hắn sẽ thành hòa thượng mất!
Không được, hắn thật là không thể nhịn được nữa, hôm nay hắn phải hôn nàng một cái, cho đỡ thèm ăn một chút!
Một khi ý nghĩ này hình thành ở trong đầu Tiêu Dung Diệp, liền trở nên thâm căn cố đế.
Nghĩ, Tiêu Dung Diệp liền vươn bàn tay to có lực ra, tiến lên một phen kiềm chế trụ hai cổ tay giãy dụa của Lệ Ảnh Yên.
Tay kia thì mãnh liệt giữ chặt cái gáy của Lệ Ảnh Yên, nắm trong tay tư thế giãy dụa của nàng, ngay sau đó cánh môi sầm bạc không chịu khống chế hạ xuống.
Mang theo si mê quyến luyến, Tiêu Dung Diệp khó có thể tự giữ khống chế được ôm hôn nàng.
"Ưm..."
Lệ Ảnh Yên mở lớn cái miệng nhỏ nhắn, môi giận dữ muốn nói cái gì đó, lại bị Tiêu Dung Diệp bá đạo lại cường thế cắn nuốt, một giây sau lưỡi linh động như là mọc mắt, nhanh chóng chui vào trong khoang miệng của Lệ Ảnh Yên, bừa bãi triền miên mút cái lưỡi thơm tho.
Nhấm nháp mĩ vị này, như là thật lâu không có chạm đến, đột nhiên tiếp xúc như vậy, ước số phấn khích trong thân thể lập tức bị thoát ra rồi.
Khuấy đảo một trận long trời lở đất, khiến đầu óc Lệ Ảnh Yên mơ mơ màng màng, kể cả ý thức đều bắt đầu trở nên tan rã.
"Ưm..."
Lệ Ảnh Yên bị hôn đến gần như muốn ngừng thở, nỉ non mở miệng nức nở.
Rõ ràng cảm nhận được khí lực lưỡi Lệ Ảnh Yên quấn lấy mình dần dần giảm nhỏ, Tiêu Dung Diệp biết cô gái nhỏ này đã bị mình hôn đến mức hít thở không thông.
Tiêu Dung Diệp nhanh chóng thả cánh môi của Lệ Ảnh Yên ra.
"A ưm..."
Một lần nữa lấy được không khí, Lệ Ảnh Yên thở hổn hển từng ngụm, miệng lên lên xuống xuống, như là còn chưa thoát khỏi nụ hôn lúc nãy.
Thấy Lệ Ảnh Yên còn chưa khôi phục lại từ trong nụ hôn kịch liệt lúc nãy, Tiêu Dung Diệp nâng tay, quyến luyến xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực này.
"Tiểu yêu tinh, hương vị của nàng thật là quá ngọt, ta liền không muốn rời khỏi nàng rồi!"
Thấy Tiêu Dung Diệp giống một vô lại vuốt ve mình, Lệ Ảnh Yên nổi hết da gà.
"Hôn cũng hôn xong rồi, chàng có thể lăn, ngựa không dừng vó cút cho ta!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền nâng chân lên, sau đó đột nhiên khẽ đạp pp của Tiêu Dung Diệp.
"A ưm... Đau..."
"Cút!"
"Rầm!" một tiếng, ván cửa bị Lệ Ảnh Yên dùng lực nhanh chóng khép lại.
Thấy mình bị ăn canh bế môn, Tiêu Dung Diệp bất đắc dĩ nhún vai, hình như tính khí cô gái nhỏ này càng lúc càng lớn?
Nhưng cô gái nhỏ này có bộ dạng gì, hắn đều thích, không phải sao?
Nghĩ đến mình vừa được hôn nàng như ý nguyện, thoáng phóng lửa dục vọng đè nén ra một chút, Tiêu Dung Diệp liền cảm thấy trong lòng như là ăn mật, cực kỳ mĩ vị.
Chuyện nên làm cũng đã làm, nghĩ ngày mai còn phải đi miếu Thành Hoàng, Tiêu Dung Diệp vẫn nên nhanh chóng về ngủ một giấc.
Nghĩ vậy, Tiêu Dung Diệp liền bước tiếp bước chân đi ra ngoài cung.
Đột nhiên, trong nháy mắt Tiêu Dung Diệp bước đi, một bóng đen ma xui quỷ khiến nhoáng lên một cái ở trước mắt hắn.
Tiêu Dung Diệp giật mình, nhưng dù sao hắn cũng có công phu trong người.
Đã có người nghĩ muốn chơi đùa với hắn, vậy hắn tự nhiên là muốn phụng bồi đến cùng rồi!
"Vèo!" một tiếng, Tiêu Dung Diệp xoay người lộn ngược ra sau một cú hoàn mỹ, tìm được bóng đen vừa rồi, liền bước nhanh đuổi theo.
Xông qua vài toà cung điện tráng lệ, lướt qua mấy đường hành lang, mắt thấy sắp đuổi theo bóng đen đó, lại chợt phát hiện, bóng đen này giống như biến mất trong không khí.
Tiêu Dung Diệp không khỏi kinh ngạc, người này là ai? Tại sao khinh công lại cao như thế?
Đang lúc Tiêu Dung Diệp không biết làm sao, chợt phát hiện một bóng dáng dưới ánh trăng
"Vèo!" Lộn ngược ra sau một cái, Tiêu Dung Diệp tới sau lưng bóng đen lúc ẩn lúc hiện kia.