Đúng lúc lúc này, bà vú đeo khăn che mặt, được Lệ Ảnh Yên dìu đỡ, run rẩy vào Thiên Điện.
"Bà... bà là..."
"Không cần kinh ngạc, để bọn họ lui ra đi, ta có lời muốn nói với ngài!"
Nghe được bà vú nói bà có chuyện nói với mình, Tiêu Hạo Thiên vội vàng để những người khác ở đây đều lui xuống.
Trong thiên điện to như vậy, chỉ còn lại Tiêu Hạo Thiên và bà vú.
Bà vú không nói gì, liền ngồi đến trên giường.
Tiếp đó thong thả kéo khăn che mặt xuống.
Nhìn thấy khăn che mặt được lấy xuống, dần dần lộ ra một khuôn mặt vô cùng xấu xí, Tiêu Hạo Thiên kinh hồn táng đảm trừng lớn hai mắt - -
"Bà... bà..."
"Không cần chuyện bé xé to, năm đó vì giữ mạng, ta mới không tiếc hủy đi mặt của mình!"
Nghe được bà vú nói như thế, vẻ mặt kinh hãi của Tiêu Hạo Thiên biến thành màu gan heo.
Bà vú này tuyệt đối không có đơn giản như vậy.
"Rốt cuộc bà... bà là ai?"
"Thế nào? Cách nhiều năm như thế, ông quên mất ta rồi ư?"
Trong giọng nói của bà vú lộ ra gợn sóng tang thương nhàn nhạt.
"Nàng... nàng là Di nhi?"
Tiêu Hạo Thiên khiếp sợ mở miệng hỏi, một đôi mắt càng không ngừng dừng lại trên mặt bà vú, quan sát từ trên xuống dưới.
"A, cuối cùng nhớ ra ta rồi sao?"
"Nàng... nàng... nàng thật là Di nhi?"
Hai mắt Tiêu Hạo Thiên tràn ngập vẻ không thể tin.
"Tiêu Hạo Thiên, năm đó ta không tiếc hủy đi dung nhan của mình, hiện tại bộ dáng ta xấu xí như vậy, ông không nhận ra ta, cũng rất bình thường. Chẳng qua ta thất vọng đau khổ chính là ông suýt nữa không nhớ được ta!"
"Di nhi, ta làm sao có thể không nhớ rõ nàng chứ? Ta chỉ là... Ta chỉ là rất kinh ngạc, mấy năm nay nàng còn sống, vì sao không tới tìm ta? Còn có, Cẩu Đản - đứa trẻ kia, nó..."
"Con bé không phải là cốt nhục của ông!"
Bà vú nói như đinh chém sắt, tiếp đó lại từ từ nhớ lại chuyện cũ.
"Năm đó, chuyện của ta và ông khiến cho ta không cẩn thận mang thai con của ông. Khi chuyện này bại lộ, Liêu Chiêm Hạo xuất phát từ bảo vệ một mạng của ta, ông ấy không tiếc phá hủy đứa bé của ta và ông. Nhưng chuyện này vẫn bị Lệ Hùng Phong biết, bởi vì ông ta không thể giao hợp, vào lúc ta dưỡng thân thể, phái mười mấy thị vệ cường bạo ta. Vì thế ta mang thai đứa nhỏ, mà đứa nhỏ này chính là Yên Nhi."
"Càng về sau, ta bị Lệ Hùng Phong nhốt đánh vào lãnh cung. Ta vừa phải làm việc vặt, vừa phải bảo vệ đứa nhỏ trong bụng, cuộc sống ở trong lãnh cung vốn rất khó khăn, ta càng thêm luyến tiếc phá bỏ đứa nhỏ, vì thế liền nhẫn nhục sống tạm bợ sinh đứa nhỏ ra."
"Chính lúc này, bà vú đi theo ta nhiều năm, vì để ta có thể rời khỏi lãnh cung, cũng vì đứa nhỏ có thể tiếp tục sống, bà ấy liền tìm thần y học thuật dịch dung, cải trang thành bộ dáng của ta, mà ta cũng biến thành bộ dáng của bà ấy! Cứ như vậy, ta thuận lợi trốn ở trong cung, giao đứa nhỏ còn trong tã lót đến đám sư trong miếu Hoàng Thành!"
Tiêu Hạo Thiên vừa mới hỏi ra miệng, thân mình cao ngất đầy tức giận của Tiêu Dung Diệp liền xuất hiện ở cửa.
Toàn bộ cử chỉ vừa rồi của Tiêu Hạo Thiên, hắn đều nhìn trong mắt, thấy bộ dáng phụ hoàng mình vì Lệ Ảnh Yên này mà thất thanh khóc thút thít, tâm Tiêu Dung Diệp hoàn toàn lâm vào vực sâu vạn trượng.
Chuyện không có đơn giản như vậy, xem ra... Cẩu Đản, thật sự - - là nữ nhi của ông ta, là muội muội ruột cùng cha khác mẹ với mình.
Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp hoàn toàn hỏng mất, đến một tia hy vọng cuối cùng cũng bị cường ngạnh xé tan rồi.
Vốn anh còn dùng tâm lý may mắn cho rằng, hết thảy chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi. Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên nâng ngọc thạch màu tím, bộ dáng già nua rơi lệ đầy mặt thì tâm của hắn hoàn toàn sụp xuống rồi.
Sự thật cuối cùng vẫn là sự thật, muốn che giấu cũng đơn giản chỉ là tự lừa gạt bản thân thôi.
Đang lúc Tiêu Dung Diệp sa sút nhắm hai mắt lại, vô lực dựa bên cạnh cửa, khóe mắt Hoắc Thiếu Nghi phát hiện vẻ sa sút của hắn.
Hoắc Thiếu Nghi bước tiếp bước chân lảo đảo tiến lên, một bàn tay khoát lên bả vai dính đầy máu tươi của Tiêu Dung Diệp.
"Đi đi. Yên Nhi có chuyện gì thì ta sẽ nói với ngươi!"
- - phân cách tuyến - -
Trong ngự hoa viên, vốn là một cảnh trăm hoa đua nở, ganh đua sắc đẹp, lại bởi vì trong hoàng cung đã xảy ra chuyện Thần vương phi sinh non mà không khí có vẻ trở nên trầm lặng, nơi nơi đều là một bộ dáng hoang vắng lạnh lẽo.
Thần sắc của hai đại nam nhân Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi đều suy sút, trên y phục nhuộm đầy máu tươi đi vào đình hóng mát phía sau núi, ngồi xuống.
Thấy bộ dáng Tiêu Dung Diệp còn sa sút hơn mình, Hoắc Thiếu Nghi thương tiếc từ trong đáy lòng.
Thần sắc ngưng trọng, Hoắc Thiếu Nghi trầm thấp mở miệng - -
"Dung Diệp, chuyện của Yên Nhi, là ta... có lỗi với ngươi!"
Giọng nói Hoắc Thiếu Nghi rõ ràng trở nên nghẹn ngào, trên sắc mặt ngưng trọng tràn ngập xin lỗi.
Bản thân hắn muốn Lệ Ảnh Yên rời khỏi Tiêu Dung Diệp, rời khỏi An Nam quốc, trải qua cuộc sống vô ưu vô lo, lại không nghĩ Lệ Ảnh Yên thấy cảm xúc Hoắc Thiếu Nghi kích động, không tiếc lấy sinh mệnh đến uy hiếp hắn, muốn hắn nói ra chân tướng.
Mà Hoắc Thiếu Nghi cũng cho rằng Lệ Ảnh Yên có quyền biết chân tướng, liền một năm một mười nói chân tướng sự tình cho Lệ Ảnh Yên.
Hoắc Thiếu Nghi vốn là có ý tốt, lại hại một sinh mệnh nhỏ chưa ra đời, cũng hại Lệ Ảnh Yên máu chảy thành sông, hôn mê bất tỉnh.
Hiện tại nội tâm Hoắc Thiếu Nghi tràn đầy cảm giác có tội, hắn cảm giác chính hắn có tội ác.
Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết.
Loại chuyện này khiến cho tinh thần bất kỳ người lương thiện nào đều trở nên không yên.
"Ngươi... cũng không có lỗi với ta, không có tường nào không lọt gió, có lẽ duyên phận của ta và nàng chỉ thế thôi!"
Tiêu Dung Diệp thất thần nỉ non, một gương mặt tuấn tú bị giày vò chưa đến một ngày, sớm đã lộ ra vẻ tang thương không thôi.
Chỗ cằm mới mọc râu ria, càng làm nổi bật vẻ sa sút lại vô lực của hắn.
"Dung Diệp, nếu như chuyện đã xảy ra, chúng ta đều không có năng lực đi thay đổi chuyện gì. Ngươi nhìn thoáng chút đi!"
Hoắc Thiếu Nghi không biết nói cái gì cho phải, lời nói động viên kia cũng không giúp không đau khổ được. Miệng vết thương này vỡ ra, há nói xong là có thể tốt hơn sao!
"Nói với ta... toàn bộ, ta phải biết toàn bộ!"
Tiêu Dung Diệp nắm chặt hai tay ở trước ngực, gân xanh ẩn ẩn bỗng nhiên nhảy bật.
Cho tới bây giờ, Tiêu Dung Diệp vẫn không đồng ý tin tưởng sự thật đáng buồn này. Nàng không thể, tuyệt đối không thể là muội muội ruột của mình, từ đầu hắn đã không tin khả năng sứt sẹo này.
Tiêu Dung Diệp kiên trì cho rằng, kiếp này của Lệ Ảnh Yên nàng và Tiêu Dung Diệp hắn chỉ có thể có một loại quan hệ, đó chính là kết thành phu thê, trừ quan hệ đó ra, không có loại quan hệ nào khác!
Kiên trì nơi đáy mắt của Tiêu Dung Diệp, Hoắc Thiếu Nghi thấy toàn bộ ở trong mắt, hắn biết hắn ta không tin tưởng, cũng sẽ không thể thừa nhận sự thật Lệ Ảnh Yên là muội muội của hắn ta.
Nhưng Hoắc Thiếu Nghi thật sự không muốn lừa gạt hắn.
Nghĩ nghĩ, Hoắc Thiếu Nghi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói ra chuyện đã qua.
Đợi sau khi Hoắc Thiếu Nghi nói rõ tất cả chi tiết, hắn phát giác trong mắt Tiêu Dung Diệp hiện lên tơ máu, quay cuồng như là một con báo.
Mắt ưng màu đỏ tươi, lạnh lùng khát máu, bộ dáng không hề có chút tình cảm như là một con sói vận sức chờ phát động.
Nhìn thấy Tiêu Dung Diệp như vậy, Hoắc Thiếu Nghi thật sự kinh hồn táng đảm.
"Dung Diệp, Yên Nhi muốn ta chuyển lời với ngươi. Nàng nói: Nếu thật có kiếp sau, ngươi không phải là Thần vương Điện hạ, nàng không phải là công chúa vong quốc, chỉ là một đôi nam nữ tầm thường, nàng nhất định muốn gả cho ngươi. Nàng muốn ta nói với ngươi, nàng yêu ngươi!"
Hoắc Thiếu Nghi vừa mới dứt lời, chỉ nghe một tiếng "Tách tách!" không lớn không nhỏ. Lần nữa giương mắt, liền thấy bộ dáng rơi lệ thất thần của Tiêu Dung Diệp.
Từ khi Lệ Ảnh Yên gặp chuyện không may cho tới nay, đây là lần thứ hai hắn thống khổ như vậy.
Cùng một nữ nhân, bản thân vì nàng khóc hai lần, trong cuộc đời chỉ có hai lần. Nàng, thật đúng là xương sườn mềm của mình.
Tiêu Dung Diệp nghĩ bản thân vì nàng khóc, vì nàng cười, vì nàng nổi điên, vì nàng sa sút, bản thân có thể như vậy, xem ra là thật sự yêu nàng rồi.
Mặc kệ nàng có phải là muội muội ruột của mình hay không? Tiêu Dung Diệp thật sự khẳng định một điểm, đó chính là hắn thật sự yêu nàng rồi.
"Vì sao? Vì sao lại phát sinh chuyện như vậy ? Vì sao?"
"Tiêu Dung Diệp, ngươi chính là một phế vật, một cặn bã, nữ nhân của ngươi đã xảy ra chuyện như vậy, ngươi lại không giúp được nàng chuyện gì. Thật sự là phế vật, phế vật, phế vật!"
Nghĩ đến nữ nhân mình yêu thích đã xảy ra chuyện như vậy, mà bản thân lại bất lực không thể làm gì cho nàng, Tiêu Dung Diệp cảm giác bản thân thật sự là một phế vật.
Hắn không khỏi thấp giọng mỏng manh nói, như là một con sói bi ai, đang kêu rên tàn sát bừa bãi.
Tiêu Dung Diệp nâng tay đấm vào đầu mình, bộ dáng thống khổ tràn đầy trên mặt.
Lần đầu tiên, hắn không ngụy trang nữa, tùy ý phát tiết nội tâm đã chịu đựng đau xót thật lâu.
"Dung Diệp, ngươi đừng như vậy, vì Yên Nhi, ngươi phải sống tốt, không phải sao? Ngươi yêu nàng, nàng yêu ngươi, các ngươi vốn nên ở cùng nhau. Chờ Yên Nhi tỉnh, nếu nàng nguyện ý, ngươi có thể lựa chọn không chú ý đến ánh mắt thế tục, cùng nàng tìm kiếm một nơi không người hỏi thăm, sống cuộc sống vô ưu vô lo!"
Hoắc Thiếu Nghi an ủi, thấy Tiêu Dung Diệp như vậy, lòng hắn đau như đao cắt. Hai sinh mệnh quan trong nhất trong đời hắn, hiện tại đều đang giãy dụa trong nước sôi lửa bỏng. Dù hắn đứng ở góc độ nào, đều phải là một người trợ giúp bọn họ nhiều nhất mới đúng.
Huống chi, Lệ Ảnh Yên phát sinh chuyện như vậy, Hoắc Thiếu Nghi hắn có một nửa trách nhiệm.
"Ta và nàng... thật sự có thể không chú ý đến ánh mắt thế tục sao?"
Tiêu Dung Diệp thấp giọng chất vấn, mắt đều là nghi hoặc khó có thể che giấu.
Nói như thế nào thì hắn cũng là Tứ hoàng tử của An Nam quốc, nếu như cùng bỏ trốn với Lệ Ảnh Yên - vốn nên là công chúa An Nam quốc, vậy để cho sách sử dày cộm nặng nề ghi lại một nét mực đậm màu như thế nào đây?
Hắn yêu nàng, yêu đến dù biết nàng là muội muội của mình cũng muốn chiếm lấy, kết tóc làm phu thê với nàng.
Nhưng mà không để ý đến ánh mắt thế tục, nàng sẽ cư xử như thế nào? Tiêu Dung Diệp không thể hiểu hết.
"Dung Diệp, các ngươi yêu nhau không có sai, gông xiềng của ánh mắt thế tục chia rẽ bao nhiêu nam nữ si tình, chúng ta đều không thể chạm đến, nhưng ta không muốn các ngươi đều có tiếc nuối. Sau khi Yên Nhi sinh non, ta mới biết được nàng yêu ngươi sâu đậm như thế nào."
"Ta sai lầm rồi, ta xem nhẹ sức nặng của tình yêu. Vốn tưởng rằng Yên Nhi rời khỏi ngươi liền có được hạnh phúc, nhưng ta sai lầm rồi, là ta cường ngạnh ngăn cản các ngươi yêu nhau."
Nói xong, giọng nói của Hoắc Thiếu Nghi cũng đã trở nên nghẹn ngào, câu nói cuối cùng mà Lệ Ảnh Yên nói với hắn, hắn biết đó là thanh âm phát ra từ nội tâm của nàng, người nàng yêu quả thật chính là Tiêu Dung Diệp.
"Dung Diệp, ngươi hẳn biết được, Yên Nhi luôn luôn có một vị trí mà không người nào có thể thay thế ở trong lòng ta. Giao nàng cho ngươi, ta rất yên tâm! Mang nàng đi đi!"
Lời nói thấm thía, Hoắc Thiếu Nghi chịu đựng đau lòng nói qua, nợ nghiệt trái của thế hệ khác, vì sao muốn bọn họ đến hứng chịu.
Yêu nhau, muốn liều lĩnh ở cùng nhau, không đúng sao?
- - phân cách tuyến - -
Nói chuyện một buổi với Hoắc Thiếu Nghi xong, thần sắc của Tiêu Dung Diệp tốt hơn lúc trước một chút.
Cho dù hắn rất mệt mỏi, rất mệt, nhưng hắn nhất định phải ở bên cạnh Lệ Ảnh Yên, tận mắt thấy nàng tỉnh lại, sau đó mang theo nàng rời đi.
Kéo thân mình mệt mỏi trở lại Thái Y viện, liền nghe Lộ Lệ nói Lệ Ảnh Yên đã không còn chảy máu, hẳn là không có gì đáng ngại, bây giờ còn đang hôn mê, chỉ là thật sự không giữ được đứa nhỏ.
Nghe Lộ Lệ nói xong, Tiêu Dung Diệp vẫn đau xót trong lòng.
Cho dù không còn đứa nhỏ đã ở trong dự đoán của mình, nhưng nghe đến đáp án cực kỳ rõ ràng như vậy, tâm hắn vẫn run rẩy đau một chút.
Tiêu Dung Diệp muốn vào nhìn Lệ Ảnh Yên, dù chỉ nhìn dung nhan yên tĩnh ngủ say của nàng cũng tốt, hắn muốn vào nhìn nàng một chút.
Mới vừa vào cạnh cửa phòng trong, liền nghe thấy bên trong truyền đến vài tiếng động
Tiêu Dung Diệp cảnh giác tính thử ghé đầu lắng nghe.
Chỉ thấy bên cạnh giường, bàn tay to già nua của hoàng thượng Tiêu Hạo Thiên đang gắt gao bao vây lấy tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên, mắt đầy yêu thương chỉnh lại sợi tóc hỗn loạn.
"Con à, đều là phụ hoàng không tốt! Mấy năm nay để con ở bên ngoài chịu khổ! Lúc phụ hoàng hỏi trên người con có gì không, vì sao không nói cho trẫm? Có phải cảm thấy trẫm là một lão già hư hỏng, không xứng chức làm phụ thân của con không?"
"Đúng vậy, trẫm quả thật là một người phụ thân không xứng chức, để con của mình lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy. Ngay cả khi con xuất hiện ở trước mặt trẫm, cũng không có nhận ra con là con của trẫm. Trẫm thật là một người phụ thân không xứng chức!"
Tiêu Hạo Thiên nỉ non tự nói, càng nhìn kỹ khuôn mặt giống như Hứa Di này, ông lại càng là cảm thấy hai người quả thực là khắc ra từ một khuôn mẫu.
"Con yên tâm, trẫm nhất định sẽ cho con danh phận công chúa, cho con bình bình thản thản vào hoàng thất!"