Nghe lời nói của Tiêu Dung Diệp, trong lòng Lệ Ảnh Yên không khỏi có một dòng nước ấm chậm rãi chảy xuôi qua.
Nhưng không muốn bản thân cứ như vậy bị nam cặn bã đáng chết này chinh phục, Lệ Ảnh Yên tiếp tục một bộ dáng cố làm ra vẻ.
"Nam cặn bã đáng chết, ta không hiểu nổi chàng đang nói cái gì?"
"Thế nào? Chẳng lẽ ta nói chưa đủ rõ sao?"
Tiêu Dung Diệp nghe được lời nói của Lệ Ảnh Yên, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Sao mình có thể ngốc như vậy, nghĩ những lời kịch thổ lộ với nàng, bản thân đã luyện tập thật lâu thật lâu, sao lúc đối mặt với cô gái nhỏ này, vẫn sẽ nói sai chứ?
"Không rõ, không rõ, ta nghe không hiểu một chút xíu nào!"
Lệ Ảnh Yên một bộ dáng phùng má giả làm người mập, chính là giả ngốc tỏ vẻ bản thân không rõ.
"Này..."
Tiêu Dung Diệp không khỏi cà lăm một trận, bộ dáng lắp bắp in vào trong mắt Lệ Ảnh Yên, quả nhiên là cực kỳ đáng yêu.
Suýt chút nữa, Lệ Ảnh Yên đã cười ra tiếng rồi.
"Thôi, nếu ta nói không rõ, vậy thì đến làm, như vậy nàng liền hiểu rõ rồi!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp thừa dịp Lệ Ảnh Yên chưa kịp chuẩn bị, liền sói đói vồ mồi bổ nhào tới.
# đã che chắn #.
"Tiểu yêu tinh, xem thế này đã hiểu chưa? Lần sau lại không biết, chúng ta vẫn dùng hành động thực tế, đến chứng thực 'Yêu!' của ta với nàng"
Tiêu Dung Diệp thở hổn hển, vừa nói, nhưng vẫn còn không quên vừa cười tà tứ.
Hắn thật sự thích hôn cô gái nhỏ này, nghiện giống như là hút anh túc, khiến hắn lưu luyến quên về, thậm chí không khống chế được, bị mê hoặc bởi nàng.
"Chàng... xấu lắm!"
Lệ Ảnh Yên tức giận nâng đôi bàn tay trắng như phấn lên, đánh mấy cái lên ngực Tiêu Dung Diệp.
Mà đúng lúc, tay nhỏ bé bị Tiêu Dung Diệp kỹ thuật tài tình bắt được.
"Hắc hắc, xem thế này, biết ý tứ của ta sao? Hả?"
Tiêu Dung Diệp tiếp tục cười tà tứ, một đôi lông mày xinh đẹp, nhiễm gợn sóng phập phồng nhàn nhạt.
Một giây sau, Tiêu Dung Diệp lại lần nữa đưa cỏ đuôi chó đến trước mặt Lệ Ảnh Yên.
"Không được người hiểu! Giống như giữa ta và nàng, cho dù lúc trước có ràng buộc huyết thống, nhưng vẫn yêu đối phương không hối hận, đây là tình yêu không được người hiểu, nhưng khắc sâu giữa chúng ta. Cẩu Đản, ta yêu nàng!"
Lại một lần nữa, Tiêu Dung Diệp lặp lại tình yêu của mình với Lệ Ảnh Yên, mà Lệ Ảnh Yên cũng bởi vì lời nói của Tiêu Dung Diệp, trên mặt nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt, tiếp đó môi nhiễm một chút nụ cười mê người như hoa quỳnh.
"Nam cặn bã, ta cũng yêu chàng!"
Nói xong, hai người nhìn nhau cười, ôm chặt nhau.
- - - - - - - - - - - -
Hoàn chính văn
"Con yên tâm, trẫm nhất định sẽ cho con danh phận công chúa, cho con bình bình thản thản vào hoàng thất!"
Nghe được lời nói của Tiêu Hạo Thiên, thân mình Tiêu Dung Diệp bên cạnh cửa đột nhiên run lên.
Quả nhiên, nàng - - thật sự là muội muội của mình.
Hơn nữa phụ hoàng mình lại còn muốn cho nàng thân phận công chúa, ông định chính thức thừa nhận nữ nhi này lại sao?
Không phải nàng vốn chính là vương phi của mình ư?
Đang lúc Tiêu Dung Diệp nghĩ đến đầu sắp nổ tung, giọng nói già nua của Tiêu Hạo Thiên tiếp tục vang lên.
"Đứa nhỏ, chờ sau khi con tỉnh, phụ thân liền mang con đi cúng tế mộ của mẫu thân con. Nói cho nàng biết, phụ thân và nữ nhi chúng ta đã nhận nhau, được không hả?"
Bên môi Tiêu Hạo Thiên là nụ cười hiền lành, cảm giác của ông đối với nữ nhi từ trên trời rơi xuống này thật sự không tệ.
Suýt nữa, ông đã có xúc động đại xá thiên hạ rồi.
Nhưng nghĩ đến thương tổn nặng nề trên người Lệ Ảnh Yên, ông còn chưa kịp hỏi thái y rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đâu.
Một lòng chỉ nghĩ đến nhận nàng lại, hoàn toàn không có lo lắng rốt cuộc tại sao nàng lại bị thương.
Nghĩ nghĩ, dù sao cũng là đứa con thất lạc ở dân gian của mình, còn chưa làm rõ tình huống của nàng liền vội vã nhận thức nữ nhi này lại, về lý là không thể nào nói nổi.
Nghĩ đến đây, Tiêu Hạo Thiên xoa xoa nước mắt kích động nơi khóe mắt, lần nữa đặt tay Lệ Ảnh Yên vào trong chăn. Sau khi đắp kín chăn cho nàng, liền ra khỏi phòng.
Thấy Tiêu Hạo Thiên đi ra, Tiêu Dung Diệp vội vàng lắc mình đến một bên, tránh cho Tiêu Hạo Thiên thấy mình.
Biết được Tiêu Hạo Thiên đi hỏi thái y về tình huống của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp liền thừa dịp Tiêu Hạo Thiên không ở đây, rón ra rón rén vào trong phòng.
Ngồi ở bên cạnh giường, Tiêu Dung Diệp nhìn khuôn mặt lộ ra vẻ tái nhợt mệt mỏi, đến cả cánh môi cũng không có chút huyết sắc nào, hắn rất là thương tiếc đưa tay ve vuốt khuôn mặt mà mình thương nhớ đã lâu.
"Vì sao phải tàn nhẫn với ta như vậy? Thậm chí tàn nhẫn đến mức không muốn lưu lại đứa nhỏ, nàng có từng lo lắng đến cảm nhận của ta chưa? Nàng biết không, Cẩu Đản, ta thật sự là vừa yêu vừa hận nàng! Ta hoàn toàn không tin tưởng nàng là muội muội quỷ quái gì của ta, ta chỉ biết là nàng là nữ nhân mà đời này Tiêu Dung Diệp ta yêu nhất."
Vừa nói xong, lấy tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên từ trong chăn ra, nắm chặt ở trong lòng bàn tay, dán sát ở bên má của mình, chậm rãi vuốt ve.
"Cẩu Đản, ta muốn mang nàng rời khỏi nơi này, ta sẽ không để phụ hoàng ta nhận thức lại nàng. Nếu không, cả đời ta nhất định sẽ là quan hệ huynh muội với nàng rồi! Tiêu Dung Diệp ta không thích quan hệ buồn cười đó, cho nên Cẩu Đản, mặc kệ thân thể nàng suy yếu cỡ nào, ta đều phải mang nàng rời đi!" Nói xong, Tiêu Dung Diệp không dám chậm trễ giây phút nào, bế thân thể gầy yếu của Lệ Ảnh Yên vào trong ngực.
Không cần nghĩ ngợi, ôm nàng, tránh thoát tầm mắt mọi người, ra khỏi Thái Y viện.
- - phân cách tuyến - -
- - phân cách tuyến - -
Đợi Tiêu Dung Diệp ôm thân thể suy yếu của Lệ Ảnh Yên ra ngoài cung, Hoắc Thiếu Nghi đã chuẩn bị tốt xe ngựa, chờ bọn họ ở dưới cây liễu lớn.
"Thiếu Nghi!"
"Trước đừng nói nhiều như vậy, thừa dịp trời tối mang theo Yên Nhi chạy nhanh đi!"
Hoắc Thiếu Nghi vội vàng giúp đỡ Tiêu Dung Diệp đỡ Lệ Ảnh Yên lên xe ngựa.
"Thiếu Nghi, ngươi..."
"Trên xe, ta đẫ chuẩn bị tốt lương khô và ngân lượng. Dung Diệp ngươi lên xe chăm sóc Yên Nhi, ta đưa các ngươi một đoạn đường, đến thôn trấn cách ngoài thành năm mươi dặm. Còn lại, phải dựa vào bản thân các ngươi rồi!"
Hoắc Thiếu Nghi vội vàng, sau khi nói xong liền điều khiển xe ngựa, chở hai người bọn họ nghênh ngang rời đi.
- - phân cách tuyến - -
Đợi Tiêu Hạo Thiên từ trong miệng thái y Lộ Lệ biết được Lệ Ảnh Yên hư thai mới dẫn đến chảy nhiều máu như vậy, ông gần như khó có thể tin.
Tiêu Hạo Thiên vốn nghĩ rằng giữa nàng và Tiêu Dung Diệp là trong sạch, thật sự khó có thể che giấu chấn kinh nơi đáy mắt rồi.
Bọn họ là huynh muội, lại có thể xảy ra loại chuyện này, thậm chí còn có con, đây không phải là loạn luân vi phạm cương thường luân lý sao?
Nghĩ đến đây, Tiêu Hạo Thiên đến cả tâm muốn chết cũng đã có, đây hoàn toàn là nghiệp chướng mà!
Sao lúc trước ông lại không nghĩ tớ Lệ Ảnh Yên có khả năng là con của mình chứ?
Bộ dáng của nó và Hứa Di giống nhau như thế, ông hẳn phải nghĩ đến khả năng tồn tại quan hệ giữa hai người đó là rất lớn chứ? Làm sao có thể bởi vì trên người Lệ Ảnh Yên không có vật chứng khối ngọc tím này, liền loạn điểm Uyên Ương, tác hợp hai huynh muội bọn họ ở cùng một chỗ.
Thậm chí còn không quan tâm để cho bọn họ xảy ra quan hệ, hoài thai nghiệt tử!
Đây hết thảy đều là nghiệp chướng! Mà bản thân thật đáng buồn, lại là đầu sỏ gây nên tất cả oan nghiệt này!
Tiêu Hạo Thiên vô cùng đau đớn, cái loại cảm giác nổ mạnh trong đầu này không khác Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, nổ tung đầu ông, đau "ong ong".
"Hoàng thượng, ngài có khỏe không?"
Thấy hai tay Tiêu Hạo Thiên chống đầu, thần sắc thống khổ tràn đầy trên mặt, mấy người thái y hoảng sợ tiến lên hỏi thăm.
"Trẫm... Trẫm không có việc gì! Chỉ là hơi đau đầu thôi! Đúng rồi, cái kia, Thần vương phi, không đúng, nữ tử bên trong phòng này, khi nào có thể tỉnh?"
Tiêu Hạo Thiên rất chú ý vấn đề này, mặc kệ thế nào, ông vẫn muốn đợi con bé tỉnh, hỏi rõ tất cả, rồi xử lý chuyện hư hỏng này thì tốt hơn. Dù sao đứa nhỏ đã mất còn có khả năng không phải là của Tiêu Dung Diệp.
Tiêu Hạo Thiên tận lực tìm cho mình một lý do có thể thuyết phục bản thân, ông cũng không muốn trong sử sách ghi lại một nét bút đậm màu huynh muội loạn luân này.
"Khởi bẩm hoàng thượng, Thần vương phi đã không còn đáng ngại, chỉ chờ hết thuốc tê, Thần vương phi liền có thể tỉnh lại."
Nghe được Lộ Lệ há mồm ngậm miệng đều là "Thần vương phi", trong lòng Tiêu Hạo Thiên tự nhiên tràn đầy khó chịu.
"Lộ thái y, sau này đừng gọi Cẩu Đản là Thần vương phi nữa, trẫm muốn thu nàng làm nghĩa nữ!"
Tiêu Hạo Thiên lạnh lùng bỏ lại những lời này, sắc mặt ngưng trọng, lần nữa trở về trong phòng.
Ông phải đợi con bé tỉnh lại, rồi biết rõ ràng hết mọi chuyện.
Thấy bóng lưng cô đơn của hoàng thượng - lão nhân gia này, Lộ Lệ có chút cảm giác nói không rõ, dien^dan^[email protected][email protected] hình như hoàng thượng đối xử với Cẩu Đản này rất không bình thường, thậm chí cũng không để nàng làm con dâu, sửa làm nữ nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đang lúc Lộ Lệ ngưng mi nghi hoặc, giọng nói Tiêu Hạo Thiên như là phát điên truyền đến từ trong phòng.
"Người tới, người tới, người tới nhanh!"
Nghe được hoàng thượng kêu to, mấy người thái y vội vàng vào trong phòng.
Vừa vào trong phòng, liền thấy mắt Tiêu Hạo Thiên màu đỏ tươi tiến lên kéo lấy cổ áo Lộ Lệ.
"Con bé đâu rồi? Nghĩa nữ của trẫm đâu rồi! Có phải các ngươi giấu nó rồi không? Hả?"
Tiêu Hạo Thiên rít gào giống như phát điên, làm cho thái y kinh sợ đứng tại chỗ. Vẻ mặt muốn ăn người khác này đã sớm vượt quá quan tâm và yêu mến của một phụ hoàng đối với con dâu, càng giống như tình cảm giữa phụ thân và nữ nhi.
Nghĩ đến lúc trước, công chúa Tiêu Uyển Nhu cắt cổ tay tự sát, hoàng thượng cũng không có luống cuống như thế, hôm nay vì một con dâu tương lai còn chưa qua cửa lại tàn phá bừa bãi như vậy, nhóm thái y tự nhiên là hai mặt nhìn nhau.
"Hoàng thượng, ngài trước bình tĩnh một chút, Thần vương phi, à không, là Cẩu Đản, nàng không có khả năng trốn đi. Vi thần phái người đi tìm, ngài trước đừng có gấp."
Lộ Lệ tiến lên khuyên giải an ủi, đi ra ngoài tìm người thị vệ hỏi.
Biết được vừa rồi Lệ Ảnh Yên chính là bị Tiêu Dung Diệp - nam cặn bã kia mang đi rồi.
- - phân cách tuyến - -
Xe ngựa ra roi thúc ngựa, chạy tới trấn Bình An cách ngoài cung năm mươi dặm trước hừng đông.
Người dân nơi này thành thật chất phác, nam cày ruộng nữ dệt lụa, vẫn có thể xem là địa phương tốt nhất được chọn để sinh sống.
Hoắc Thiếu Nghi đưa Lệ Ảnh Yên và Tiêu Dung Diệp đến một quán trọ liền chuẩn bị cáo từ.
"Dung Diệp, đưa ngươi và Yên Nhi đến nơi này. Còn lại, phải dựa vào bản thân các ngươi sống qua. Không có ta ở bên cạnh chăm sóc các ngươi, các ngươi phải cẩn thận mọi việc."
Nói xong, Hoắc Thiếu Nghi thở dài một tiếng, đưa tay khoát lên trên vai Tiêu Dung Diệp.
"Chăm sóc Yên Nhi thật tốt, nếu nàng bị ủy khuất, ta nhất định tìm đến ngươi!"
Thấy biểu cảm của Hoắc Thiếu Nghi nghiêm túc như vậy, Tiêu Dung Diệp chợt cười.
"Ngươi có thể yên tâm, Cẩu Đản là nữ nhân của ta, sao ta có thể cho phép nàng nhận lấy ủy khuất gì chứ!"
"Có những lời này của ngươi, ta an tâm. Yên Nhi còn chưa có tỉnh lại, thân mình còn rất suy yếu, ngươi mau mang nàng vào quán trọ đi, đừng ở nơi gió lạnh này! Ta cũng nên đi, sau khi từ biệt, không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại!"
Nói xong, hai tay Hoắc Thiếu Nghi ôm quyền gật đầu, xoay người, có chút khó khăn bước tiếp bước chân.
"Thiếu Nghi, đợi một chút!"
Đột nhiên Tiêu Dung Diệp mở miệng gọi hắn lại.
"Không cần ngươi nói, ta cũng biết rõ. Yên tâm đi, dựa vào danh tiếng bộ tộc Hoắc thị ta ở An Nam quốc, hoàng thượng sẽ không diệt môn. Huống chi có Uyển Nhu ở đây, nàng sẽ không nỡ để ta chết, nàng nhất định sẽ cầu tình cho ta. Hoắc Thiếu Nghi ta phúc lớn mệnh lớn, không chết được."
"..."
"Không cần lo lắng cho ta, ngươi vẫn là chăm sóc Yên Nhi thật tốt đi. Nơi mẫu phi ngươi, ta sẽ báo hiếu thay ngươi!"
Hoắc Thiếu Nghi nói ra hết tất cả lời Tiêu Dung Diệp muốn nói ra, hai người bọn họ là huynh đệ, dien^dan^[email protected][email protected] là người từng quen thuộc nhất, có chút lời nói, cho dù đối phương không nói, cũng làm trong lòng xúc động.
Thấy Hoắc Thiếu Nghi vẫn hiểu bản thân trước sau như một, Tiêu Dung Diệp được an ủi từ trong đáy lòng.
"Thiếu Nghi, kỳ thực ta..."
"Được rồi, đừng lề mề nữa. Dung Diệp, ngươi lại nói nữa, liền không phải là tính cách của ngươi rồi!"
Hoắc Thiếu Nghi biết được, Tiêu Dung Diệp nghĩ muốn nói lời xin lỗi với hắn, dù sao trước đó hắn ta hiểu lầm hắn, còn đánh hắn, nhưng mà những thứ này, Hoắc Thiếu Nghi hắn đều không có để ở trong lòng.
Thấy Hoắc Thiếu Nghi không muốn hắn tiếp tục nói hết, Tiêu Dung Diệp hiểu ý cười khẽ một tiếng, tiếp đó bĩu bĩu môi - -
"Thiếu Nghi, giữ gìn sức khỏe!"
Tiễn Hoắc Thiếu Nghi rời đi, Tiêu Dung Diệp ôm Lệ Ảnh Yên lên nhã gian của quán trọ, vừa mới đặt Lệ Ảnh Yên lên giường, giật mình phát hiện, nàng đã tỉnh!