Thấy Tiêu Dung Diệp này nói chuyện như là hiểu rõ nhiều đạo lý lớn, lông mày nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên nhíu lại, giọng mỉa mai khinh thường - -
“Cắt, chàng cũng không phải nữ nhân, sao có thể biết suy nghĩ của nữ nhân chứ?”
“Ta thật sự không phải nữ nhân, nhưng ta chính là biết suy nghĩ chân thật nhất trong lòng nữ nhân. Ha ha, ai bảo tướng công nàng thông minh lanh lợi như vậy, không có bất ngờ gì xảy ra, hiện tại nàng chính là đang suy nghĩ, đêm nay nên thỏa mãn ta thế nào, khà khà!”
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền như là đánh máu gà, cười ha hả điên cuồng.
Mà lời nói như vậy cũng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên không khỏi đỏ lên.
“Câm miệng, nam cặn bã đáng chết, nếu chàng đã nói như vậy, vậy chàng suy nghĩ cho Thiếu Nghi một chút đi, làm sao bắt được tâm của Uyển Nhu?”
“Có một loại tình yêu gọi là cảm động, ba ngày hai bữa đưa ấm áp cho nàng ta thì tốt rồi. A, đúng rồi, còn phải học ta, cặn bã lên!”
Càng nghe Tiêu Dung Diệp nói chuyện không đầu không đuôi như vậy, Hoắc Thiếu Nghi trực tiếp cảm giác bản thân đau cả đầu.
“Dung Diệp, ta đọc sách ít, ngươi không cần nói tiếng địa phương, ta nghe không hiểu, nói tiếng phổ thông đi.”
Hoắc Thiếu Nghi nắm cào tóc, không hiểu ra sao nghe những chiêu thức người cặn bã này nêu ra cho mình.
“Ôi chao, Thiếu Nghi ca ca, huynh đừng nghe nam cặn bã này nói chuyện. Này, như vậy, ta bày cách cho huynh, huynh ấy, liền làm một chút chuyện lãng mạn, tặng hoa, đưa trâm cài, tốt nhất lại xem chút pháo hoa, làm chút chuyện lãng mạn duy mỹ, như vậy nữ tử đều sẽ thích, hơn nữa rất dễ dàng cảm động.”
“Nhưng những thứ này... rất kỳ lạ đó?”
“Rất kỳ lạ? Làm sao có thể chứ? Ta đây chính là nữ tử, liền đặc biệt hi vọng nam sinh có thể làm những thứ này cho ta, mà không giống như nam cặn bã thối nào đấy, chỉ là lời nói ngoài miệng, không có hành động thực tế.”
“Cẩu Đản, đêm nay, ta liền mang nàng đi thả đèn Khổng Minh, như vậy lãng mạn chưa?”
Nghe được Lệ Ảnh Yên chê bai mình, Tiêu Dung Diệp vội vàng không phục khó chịu chen vào nói phản kích nàng.
“Câm miệng, không đi!”
Lại lần nữa liếc mắt nhìn Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên tiếp tục nói với Hoắc Thiếu Nghi.
“Thiếu Nghi ca ca, đêm nay ta đi hẹn Uyển Nhu ra, còn huynh phải đi chuẩn bị chút pháo hoa, còn có hoa tươi, tốt nhất còn phải có vật định tình giữa các người.”
Lệ Ảnh Yên quỷ linh tinh nói xong, đợi đến Lệ Ảnh Yên an bày tất cả gần xong, mi phong nhíu chặt của Hoắc Thiếu Nghi bỗng nhiên mở rộng thông suốt.
Dưới cảm xúc kích động, Hoắc Thiếu Nghi theo bản năng vươn tay, ôm Lệ Ảnh Yên vào trong lòng.
“Yên Nhi, cám ơn muội, may mà có muội ở đây, may mà có muội bày mưu tính kế cho ta!”
Cảm xúc cao hứng, Hoắc Thiếu Nghi chỉ lo nhanh chóng ôm Lệ Ảnh Yên, hoàn toàn không có nhìn đến khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp dần dần trở nên xanh mét, mơ hồ nhảy gân xanh lên.
“Mẹ nó, nữ cặn bã đáng chết, nàng coi lão tử là đã chết sao? Lại có thể ở trước mặt ta đưa tình với người khác? Còn ôm ôm ấp ấp!”
Nổi giận, điên cuồng, Tiêu Dung Diệp như là một sư tử bị thương, thổn thức rít gào.
“Này, nam cặn bã đáng chết, chàng ăn dấm chua cũng quá không đạo lý rồi!”
Lệ Ảnh Yên khó thở, nam nhân này cứ kêu gào như vậy nữa, không chừng bình dấm chua lại bị đánh lật!
“Ta... hai người các ngươi ôm ôm ấp ấp, xem người tướng công chính quy như ta thành cái gì rồi hả?”
“Câm miệng, còn không câm miệng, đêm nay bản thân tự sờ đi! Ta mặc kệ chàng rồi!”
Tiêu Dung Diệp quả nhiên là bộ dạng “vợ quản nghiêm”, nghe được Lệ Ảnh Yên nói như vậy, sau đó lập tức liền rụt rụt đầu, không nói chuyện nữa.
Không bật hoàn toàn với hắn, vậy còn khó chịu hơn cả giết hắn.
Thấy Tiêu Dung Diệp giống như một con mèo ngoan ngoãn, không nói nữa, Lệ Ảnh Yên cười giảo hoạt, bản thân quả nhiên là đối thủ một mất một còn với nam cặn bã này.
“Này, nam cặn bã, đêm nay, chàng đi giúp Thiếu Nghi ca ca, chuẩn bị tốt pháo hoa, nghe chưa?”
“Ừ ừ!”
Nghe được Lệ Ảnh Yên phân phó, Tiêu Dung Diệp yếu ớt gật gật đầu.
Mà đợi ở một bên, Hoắc Thiếu Nghi không khỏi nhẹ nhàng nhếch môi cười yếu ớt.
Xem ra, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, khí phách của Tiêu Dung Diệp chính là bị Lệ Ảnh Yên - chiếc xương sườn mềm này hàng phục.
Xem ra, thật đúng là không thể không phục chuyện duyên phận này.
“Được rồi, Thiếu Nghi ca ca, chuyện này ta sẽ làm thỏa đáng giúp huynh. Đêm nay, huynh có thể ôm mỹ nhân về rồi!”
- - phân cách tuyến - -
Màn đêm buông xuống, đèn hoa lộng lẫy, ngọn đèn chói mắt, bị thị nữ cầm đèn, thắp sáng một chén rồi một chén, nhất thời, toàn bộ cung đình được chiếu rọi giống như ban ngày.
Trong rừng rậm xa xa, Tiêu Dung Diệp giúp Hoắc Thiếu Nghi dọn xong trận ngọn nến, còn có chuẩn bị tốt pháo hoa từ trước, và một bó hoa đủ loại kiểu dáng, thậm chí Hoắc Thiếu Nghi còn lấy được một chuỗi ngọc trai san hô vô giá từ quốc gia thương mại Điền Xuyên.
Lo lắng chuẩn bị mọi thứ, chỉ vì hôm nay có thể giúp Hoắc Thiếu Nghi lấy được trái tim mỹ nhân.
Lệ Ảnh Yên đến Bích Tiêu cung, nhìn thấy Tiêu Uyển Nhu đang học nữ công với Ý phi.
Bắt đầu từ đêm Tiêu Hạo Thiên gặp chuyện, quan hệ giữa Lệ Ảnh Yên và Ý phi cải thiện rất nhiều, thậm chí nghĩ đến tương lai bà ta sắp là mẫu phi của mình, Lệ Ảnh Yên cũng kính trọng bà hơn nhiều.
“Cẩu Đản bái kiến Ý phi nương nương! Bái kiến Uyển Nhu công chúa!”
Lệ Ảnh Yên kéo vạt áo chắp tay thi lễ, một bộ dáng tiểu nữ tử có lễ phép với bà ấy.
Nhìn thấy Lệ Ảnh Yên lúc này không giống ngày xưa, Ý phi cười nhàn nhạt.
“Từ khi nào thì nha đầu kia liền khách khí như vậy, lập tức là người một nhà rồi, mau mau đứng dậy đi!”
Vừa nói xong, Ý phi liền để Lệ Ảnh Yên đi lên.
Lệ Ảnh Yên tiến lên một bước, thần bí nói qua - -
“Ý phi nương nương, cái kia... Ta tìm Uyển Nhu có một chút việc!”
Nghe được lời nói lạnh như băng này của Lệ Ảnh Yên, tâm Tiêu Dung Diệp hoàn toàn chết lặng rồi.
Ta hoàn toàn khinh thường sinh đứa nhỏ cho chàng!
Những lời này, không thể nghi ngờ là một thanh dao găm có lực sát thương nhất, hoàn toàn cắt tâm hắn rách tả tơi.
"Lời này của nàng, chính là suy nghĩ chân thật nhất của nàng sao?"
Tiêu Dung Diệp run giọng chất vấn, hắn không tin, một chút cũng không tin.
Hoắc Thiếu Nghi nói mình buông tha vẫn còn ở bên tai. Sao mới mấy ngày, nàng liền vứt bỏ mọi thứ lên đến chín từng mây đây?
Suy nghĩ của nữ tử này thật ác tâm như vậy sao?
"Đúng, đây là suy nghĩ chân thật của ta. Tiêu Dung Diệp, chàng nhìn rõ chút được không? Lúc trước ta ở chung với chàng, mục đích rất đơn giản, vì chọc tức Hoắc Thiếu Nghi, đúng lúc kẻ ngu ngốc chàng cũng đã giúp ta đạt được mục đích. Hiện tại chàng đối với ta mà nói, chính là một đôi giày rách, hoàn toàn không có giá trị lợi dụng!"
Lệ Ảnh Yên tiếp tục nói qua lời đau lòng, kích thích Tiêu Dung Diệp.
Nàng không muốn, thật sự không muốn làm như vậy!
Lúc nàng đang nói lời tổn thương hắn, cảm giác bi thương của nàng không thể ít hơn hắn, thậm chí còn nhiều hơn.
Trời biết, nàng có bao nhiêu khát vọng sinh mạng nhỏ đã đến kia?
Nhưng mạng của nó là nghiệt trái, cuối cùng cũng phải trả, coi như đứa nhỏ này là kết quả của nghiệt duyên, để cho tất cả mọi thứ không nên phát sinh này của bọn họ đều trở về điểm ban đầu đi!
"Cẩu Đản, nàng đang gạt ta. Ha ha, nàng là người nữ tử hư hỏng, làm sao có thể gạt ta chứ?"
"..."
"Mặc kệ nàng nói cái gì đến kích thích ta, ta đều không tin tưởng nàng. Từ đầu tới cuối, ta chỉ tin tưởng câu nói nàng nhờ Thiếu Nghi truyền đạt cho ta, nàng nói: Nếu quả có kiếp sau, ta không là Thần vương Điện hạ, nàng không phải công chúa mất nước, chỉ là một đôi nam nữ tầm thường, nàng nhất định phải gả cho ta, nàng nhờ Thiếu Nghi nói với ta, nàng yêu ta! Cẩu Đản, đây mới là lời nói trong lòng nàng mới đúng!"
Tiêu Dung Diệp khóc thút thít nói, hắn tin tưởng vững chắc tình cảm của nàng đối với mình, không có khả năng dừng lại vì ràng buộc huyết thống.
Nàng yêu mình, điểm ấy, Tiêu Dung Diệp thật sự khẳng định.
"Đủ, đừng nói nữa!"
Nghe được Tiêu Dung Diệp lặp lại lời nói khi mình sinh non, cả trái tim Lệ Ảnh Yên đều đang kịch liệt run rẩy.
Nàng thật sự sợ vẻ bề ngoài mà bản thân cố giả bộ cường thế sẽ tan rã trong nháy mắt.
Quả thật, nàng không bỏ hắn xuống được, cho dù ràng buộc huyết thống cũng khó phân chia tình yêu say đắm đến tận cốt tủy đó.
Lệ Ảnh Yên nổi điên ôm chặt đầu mình, nàng lâm vào bên trong thống khổ thật sâu, cúi đầu rất thấp.
Nàng cũng không muốn như vậy, nhưng là...
Nhớ đi nhớ lại, nước mắt sẽ không chịu khống chế mà lã chã rơi xuống.
Nước mắt này, Lệ Ảnh Yên thật sự nghẹn thật lâu thật lâu, kiềm nén rất vất vả. Nàng chưa bao giờ lường được, nam tử mà mình yêu toàn tâm toàn ý là bản thân ca ca ruột cùng cha khác mẹ.
Nghĩ đến đây, nước mắt Lệ Ảnh Yên chảy càng mãnh liệt, hoàn toàn không dừng lại được.
Nhìn thấy Lệ Ảnh Yên khóc nỉ non giống như đứa bé bị thương, cả trái tim Tiêu Dung Diệp đều mềm nhũn rồi.
Tiến lên, ôm thân thể khóc đến thân mình phát run của Lệ Ảnh Yên ở trong lòng mình.
Như là phụ thân dung túng nữ nhi phát giận, an ủi cảm xúc bi thương của nàng.
"Cẩu Đản, đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng đừng để ý ánh mắt những người khác, được không? Chúng ta yêu nhau không có sai. Huống chi, từ đầu ta cũng không tin nàng là muội muội ruột quỷ quái gì của ta!"
Tiêu Dung Diệp thở dài một hơi, để cằm trong suốt ở trên đầu nhỏ của Lệ Ảnh Yên, lẳng lặng nhắm mắt lại, cảm thụ được hương vị trong veo nhàn nhạt trên người nàng.
"Hu... Vì sao? Sao chuyện lại biến thành như vậy? Ta là đứa bé không có cha mẹ mới đúng, vì sao bỗng nhiên nhảy ra cái giá cao muốn cướp nam tử trong lòng ta. Hu... nam cặn bã đáng chết, ta thật sự thật sự rất yêu chàng! Nhưng ta... ta..."
Càng nói, Lệ Ảnh Yên càng làm càn khóc rống lên ở trong lòng Tiêu Dung Diệp.
"Được rồi, đừng nói nữa, ta biết nàng yêu ta! Ta cũng thật sự thật sự yêu nàng! Cẩu Đản, vì nàng, Tiêu Dung Diệp ta thật sự có thể làm tội nhân thiên cổ bị vạn người chỉ trỏ, vạn người phỉ nhổ, nhưng ta thật sự thật sự không thể mất đi nàng!"
Tiêu Dung Diệp cũng lộ vẻ xúc động nói qua, dù sao từ khi hai người quen biết đến hiểu nhau, rồi đến chậm rãi yêu nhau, sớm cùng chung một sinh mạng.
Thật tình yêu đối phương, điểm ấy, làm sao có thể nói dễ dàng buông, liền để xuống được đâu!
Tiêu Dung Diệp nhanh nắm lấy thân mình nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên, càng thêm rúc vào trong lòng.
Hắn thật sự rất sợ, rất sợ, rất sợ nàng giống như lúc sinh non, rời khỏi bản thân, làm hại bản thân hoang mang lo sợ, sa sút chật vật!
Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp giống như là nhớ tới cái gì.
Buông Lệ Ảnh Yên ra, nắm hai vai của nàng ở trong bàn tay to của mình.
"Cẩu Đản, nói với ta! Khối ngọc thạch màu tím trên người nàng là ở trên người nàng khi mới vừa sinh ra sao? Hay là sau này ai tặng cho nàng?"
Mặc kệ có bao nhiêu sự thật khiến hắn thừa nhận nàng là muội muội của hắn, nhưng Tiêu Dung Diệp vẫn cố chấp tin tưởng vững chắc, giữa bọn họ tuyệt đối không có quan hệ huyết thống gì đó, tuyệt đối không có.
Tin tưởng lý do vững chắc này, để Tiêu Dung Diệp ký thác toàn bộ hy vọng đến khối ngọc thạch màu tím không rõ xuất hiện từ đầu trên thân thể Lệ Ảnh Yên.
"Ta... khối ngọc tím này của ta đã có từ khi ta ra đời, năm đó ta cũng không biết là bị ai vứt bỏ, được người ta ôm đến miếu Hoàng Thành. Trong khối ngọc tím này có một chữ 'Lệ', sư phụ trong miếu liền lấy từ 'Lệ' này làm họ của ta, sau đó dựa theo canh giờ nhận nuôi, ban thưởng tên 'Ảnh Yên', vì thế ta gọi là Lệ Ảnh Yên. Chỉ là không nghĩ tới, ta..."
Lệ Ảnh Yên có chút trở nên nghẹn ngào, câu nói kế tiếp, rốt cuộc nàng chua xót không nói nên lời.
Biết được trong lòng Lệ Ảnh Yên khó chịu, Tiêu Dung Diệp cũng liền không nghĩ để nàng nói thêm gì nữa.
"Được rồi, Cẩu Đản, đừng nói nữa. Tất cả mọi chuyện, ta đều biết được. Yên tâm đi, ta sẽ tra hoàn toàn triệt để thân thế của nàng. Rõ ràng, chuyện nàng là muội muội ta, dù như thế nào ta cũng không thể nhận!"
"..."
"Ta muốn nàng, chỉ có thể là nữ nhân của ta. Trừ quan hệ đó ra, ta đều sẽ không thừa nhận bất cứ loại quan hệ gì!"
Từng chữ vang vang của Tiêu Dung Diệp, có lẽ xuất phát từ ám hiệu trong lòng, hoặc là sự thật chính như thế. Dù như thế nào, Tiêu Dung Diệp cũng không thể nhận loại quan hệ huynh muội loạn luân vừa khoa trương lại giả tạo này.
Đang lúc hai người ôm nhau, cửa phòng bị một lực mạnh đẩy ra.
Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên bị tiếng động này làm kinh sợ, vội vàng buông nhau ra, nhìn chăm chú bên cạnh cửa.
Chỉ thấy một đám thị vệ mang theo vũ khí mở cửa ra, chốc lát, thân mình cao lớn của Tiêu Dung Vĩ xuất hiện ở trong phòng.
"Tứ Hoàng Huynh, huynh thật sự ở trong này sao?" Đối với việc Tiêu Dung Vĩ đến thăm, Tiêu Dung Diệp tự nhiên là cảm thấy khiếp sợ.
"Sao đệ lại tới đây, lão Lục?"
"Sao đệ lại đến đây? Còn không phải bởi vì huynh! Huynh mang theo Thần vương phi, à không, Cẩu Đản bỏ trốn, trên dưới triều đình đều vì vậy mà chấn động. Phụ hoàng bởi vì chuyện các ngươi bỏ trốn, đã phạm vào cấm kỵ của người. Bởi vậy, phụ hoàng hạ lệnh, phái đệ cần phải mang các ngươi về!"
Tiêu Dung Vĩ giải thích, kỳ thực đối với việc bọn họ bỏ trốn, hắn rất là cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao hai người đều sắp đại hôn, sao lại gây ra chuyện thiêu thân thét to như vậy!
Lại không nghĩ, lời nói của Tiêu Dung Vĩ khiến sắc mặt Tiêu Dung Diệp nhất thời ngưng trọng. Không từ mà biệt, lại chỉ cần đổi danh hào từ Thần vương phi thành Cẩu Đản, có thể khiến hắn cảm nhận được quyết tâm hoàng thượng muốn nhận người nữ nhi này trở về.
Nhưng Cẩu Đản này là nữ nhân của mình, làm sao có thể để nàng trở về làm muội muội danh chính ngôn thuận của mình chứ!
"Dung Vĩ, có một số việc, nhìn trên tình huynh đệ vài năm của chúng ta, đệ mở một con mắt, nhắm một con mắt được không?" Trong giọng điệu của Tiêu Dung Diệp rõ ràng mang theo một chút năn nỉ.
Dù như thế nào, cho dù là để hắn quỳ xuống, hắn cũng không thể giao Cẩu Đản giao ra, bằng không bọn họ chính là thật sự không có cơ hội ở cùng nhau rồi.
Tiêu Dung Vĩ không ngốc, cũng có thể nhìn ra tồn tại nguyên nhân không hề tầm thường trong đó, nhưng mà...
"Nhưng Tứ Hoàng Huynh, phụ hoàng ông ấy... ông ấy ở trong xe ngựa bên ngoài, chờ các ngươi đấy!"
"..."
"Huống chi, Phò mã gia tương lai cũng đã bị bắt giam rồi!"
"Cái gì?"
Thấy thế, Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên đồng thời chớ có lên tiếng.
Xem ra, hết thảy quả nhiên không còn đơn giản rồi!
Không chỉ bắt giữ Hoắc Thiếu Nghi, đến cả hoàng thượng cửu ngũ chí tôn cũng tự mình xuất mã rồi!
Lão hoàng đế này thật đúng là không thấy tường nam không quay đầu lại mà!
Nghĩ đến đây, mày kiếm Tiêu Dung Diệp khó có thể trút giận, đều nhíu lại với nhau.
Thấy cảm xúc Tiêu Dung Diệp biến hóa mãnh liệt như vậy, Lệ Ảnh Yên vội vàng nắm chặt ống tay áo của hắn từ phía sau.
Cảm nhận được Lệ Ảnh Yên kéo hắn, liền chủ động ngoái đầu lại nhìn đối diện nàng.
Đôi mắt trong suốt của Lệ Ảnh Yên lắc lắc, ý bảo hắn đừng xúc động, nhất định phải an tâm một chút, chớ vội nóng nảy.
Thấy vậy, Tiêu Dung Diệp đồng ý gật gật đầu.
Dù sao hai người yêu nhau như thế, cho nên chỉ cần trao đổi một ánh mắt liền có thể nhìn thấu tâm tư nhau.
"Được, lục hoàng đệ, vi huynh trở về với đệ!"
- - phân cách tuyến - -
Vội vàng bỏ trốn hai ngày, cứ như vậy hoa lệ lệ kết thúc rồi.
Tiêu Dung Diệp không chút kiêng kỵ dìu Lệ Ảnh Yên ra khỏi quán trọ, vốn hắn định ôm nàng đi ra, nhưng tiểu nữ cặn bã này đánh chết cũng không đồng ý, bởi vậy liền dìu nàng đi ra.
Quả nhiên, hai người vừa mới đi ra từ bên trong liền thấy một lão già già nua chờ ở chỗ xe ngựa.
Liếc mắt một cái, Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên liền nhận ra, đó là hoàng thượng.
Thân thể hai người không khỏi cứng đờ.
Thấy vậy, bàn tay to của Tiêu Dung Diệp càng nắm chặt lấy tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên.
"Đừng sợ, dù phát sinh chuyện gì đều không thể chia rẽ chúng ta!"
Tiêu Dung Diệp phụ họa ở bên tai nàng, trên gương mặt tuấn tú đều là sớm phai nhạt tư thái nghiêm nghị.