Lệ Ảnh Yên vừa đi ra ngoài mấy bước, Tiêu Uyển Nhu liền một phen tiến lên kéo lấy nàng.
“Còn muốn chạy, không có cửa đâu, ta mới sẽ không cho ngươi đi câu. Cách thiếu nghi ca ca xa một chút! Còn có, ngươi gọi ta ra, vì chuyện này thôi sao?”
“Buông ta ra, nữ nhân điên, ta thật sự buồn bực, sao thiếu nghi ca ca có thể coi trọng ngươi - người điên này!”
“Ngươi... Ngươi lại còn nói ta là kẻ điên!”
Tiêu Uyển Nhu tức giận đến không kịp thở, trong cơn giận dữ,con ngươi như có thể đốt Lệ Ảnh Yên thành tro bụi.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Công chúa bệnh, rốt cuộc mình có yêu thiếu nghi ca ca hay không cũng không biết, đáng đời ngươi làm một lão khuê nữ không ai thèm lấy!”
“Ngươi... Ngươi dám nguyền rủa ta?”
“Nguyền rủa ngươi thì như thế nào? Hiện tại ta chỉ muốn biết, rốt cuộc trong lòng có thiếu nghi ca ca không thôi?”
Lệ Ảnh Yên thấy bộ dáng tâm không ổn định của Tiêu Uyển Nhu, liền hận không thể vung cho nàng ta hai cái tát, mệt cho Hoắc thiếu nghi cuồng dại nàng ta một trận, dienddanulequyndong nàng ta lại có thể già mồm cãi láo như vậy.
Thật lâu sau, Tiêu Uyển Nhu mím mím môi, mới nức nở nói qua - -
“Lần đầu tiên ta gặp được thiếu nghi, là vào mười năm trước, lúc ấy hắn đang đánh cúc cầu với đám hoàng tử trong Hoàng thất, liếc mắt một cái, ta liền sa vào trong nụ cười dịu dàng của hắn. Lúc ấy, ta còn nhỏ tuổi, không hiểu gì, nhưng ta chính là thích hắn từ trong đáy lòng, vì thế ta liền âm thầm hạ quyết tâm, ta muốn làm bản thân lột xác trở nên xinh đẹp nổi tiếng, chờ bản thân lớn lên, ta nhất định phải gả cho hắn.”
“Cứ như vậy, từ đó trở đi, cho đến bây giờ, ta đã yên lặng thích hắn mười năm. Lúc hắn trở về, ta cảm giác thế giới của ta lập tức được ánh mặt trời vây quanh, ta liền tìm mẫu phi, để bà ấy an bày ta múa một điệu uyển chuyển ở trên yến tiệc, có thể là mẫu phi ta nhìn thấu tâm tư của ta, liền nói với phụ hoàng, để ta và hắn đại hôn. Một khắc kia, ta không thể kiềm chế niềm vui sướng, liền cảm giác ông trời rất chiếu cố ta.”
“Nhưng sau này, sự xuất hiện của ngươi hoàn toàn đánh vỡ tất cả sự yên tĩnh vốn có! Ta hận ngươi, hận ngươi vì sao muốn cướp đi thiếu nghi, hận ngươi vì sao lại muốn dây dưa không rõ với hoàng huynh của ta, thậm chí thủ đoạn cao minh đến có thể khiến phụ hoàng nhận ngươi làm nghĩa nữ, ta hận ngươi, hận ngươi vừa xuất hiện liền muốn đoạt đi tất cả mọi thứ vốn nên thuộc về ta!”
“Ta chưa từng có nghĩ tới muốn cướp đi thứ gì của ngươi? Năm năm trước Thiếu nghi ca ca từng đưa tay trợ giúp ta, nhưng sau này huynh ấy rời đi, bởi vậy, huynh ấy luôn cảm thấy huynh ấy mắc nợ ta, cho nên mới sẽ đối tốt với ta.”
“Về phần hoàng huynh của ngươi, ta quen biết với hắn, chính là một trò khôi hài, chính là không nghĩ tới cuối cùng biến thành như vậy, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ta thật khẳng định ta yêu hắn, tất cả sẽ không bởi vì Tiêu Uyển Nhu ngươi, hoặc là bất luận kẻ nào, mà rời khỏi hắn.”
“Mà phụ hoàng ngươi có thể thu ta làm nghĩa nữ, càng là một chuyện nực cười, ông ta lại có thể cho rằng ta là đứa nhỏ thất lạc nhiều năm của ông ta. Chỉ tiếc, ta không phải, cho nên ngươi hoàn toàn không cần phải hận ta, trừ bỏ Tiêu dung diệp, Lệ Ảnh Yên ta không có cướp thứ gì của ngươi, chỉ cần ngươi muốn, tình yêu của thiếu nghi ca ca và tình thương người cha của hoàng thượng đều vẫn là của ngươi.”
Lệ Ảnh Yên từ từ nói, nghe được Tiêu Uyển Nhu có nhiều oán niệm với mình như vậy, nàng thật sự cảm thấy hoàn toàn là đang cố tình gây sự.
Chuyện nàng đã trải qua, những đau khổ đã chịu, có mấy người có thể biết đâu, từ nhỏ Tiêu Uyển Nhu nàng ta liền được người nâng niu che chở trong lòng bàn tay, chưa từng trải qua qua những chuyện này, hiện tại ngược lại, lại có thể oán trách nàng như thế, dựa vào cái gì hả?
Đáy lòng Lệ Ảnh Yên không khỏi thê lương.
“Là của ta?”
Nghe được lời nói của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Uyển Nhu không khỏi nhíu mày, đè nặng giọng nói chất vấn.
“Đúng, tất cả vẫn là của ngươi, chỉ cần ngươi không dễ dàng buông tha, vậy tất cả vẫn là của ngươi! Trong lòng Thiếu nghi ca ca, nói như thế nào, cũng vẫn là của ngươi! Cho nên...”
“Ta yêu thiếu nghi, nhưng... Hắn... Hắn thật ngốc muốn chết, lại có thể muốn xem ta như hàng hóa để mua bán, ta...”
Tiêu Uyển Nhu thương tâm đáp lời Lệ Ảnh Yên, chỉ cần nghĩ đến ngày đó, Hoắc thiếu nghi cầm ngân phiếu nói muốn cưới mình, nàng liền cảm thấy bản thân là giống như con dê con, mặc cho hắn mua bán.
“Ta thật sự không biết rốt cuộc ngươi đang khó chịu cái gì, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, ngươi muốn vì một hành động của hắn, liền chối bỏ toàn bộ của hắn, ta chỉ có thể nói, ngươi không đủ thương hắn!”
Lệ Ảnh Yên nói trảm đinh chặt sắt, từng chữ khoét tâm, mỗi một chữ, mỗi một câu đều có chứa lực sát thương mạnh mẽ, trực tiếp tiến vào trong đáy lòng của Tiêu Uyển Nhu.
“Không phải như thế, ta yêu hắn, giống như ngươi yêu hoàng huynh ta vậy. Nhưng mà... ta sợ, sợ hắn sẽ giống như mấy lần trước vậy, lại lần nữa vứt bỏ ta, ta sợ, ta sợ, ta thật sự rất sợ!”
Nội tâm thấp thỏm lo âu lại tàn phá toàn bộ lý trí Tiêu Uyển Nhu.
Nức nở vài tiếng, nước mắt của Tiêu Uyển Nhu liền như là hạt châu bị đứt, “tách tách” rơi xuống!
Thấy Tiêu Uyển Nhu ngồi trên mặt đất, khóc đến như là mít ướt, Lệ Ảnh Yên nhất thời sinh lòng thương hại.
Tiến lên, ngồi xổm người xuống.
“Không cần sợ nữa, thiếu nghi ca ca sẽ dụng tâm che chở ngươi cả đời, mà ngươi cần phải làm là, toàn tâm toàn ý đi yêu huynh ấy, không cần lại hoài nghi tình cảm của huynh ấy với ngươi sẽ rất ít, kế tiếp, ngươi liền lau nước mắt đi, đi một chỗ với ta!”
“Hả?”
Nghe được lời nói của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Uyển Nhu hoài nghi nâng mắt lệ lên nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết này.
Lần đầu tiên, Tiêu Uyển Nhu buông dè dặt, buông kiêu ngạo, buông cảnh giác nói chuyện với Lệ Ảnh Yên, bỗng nhiên cảm thấy nàng ta cũng không chán ghét như trong tưởng tượng, ngược lại có chút ngây thơ đáng yêu.
“Ta nói công chúa bệnh, đừng khóc nữa, mang ngươi đi địa phương tốt! Mau đứng lên!”
Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền không chú ý đến không thoải mái giữa các nàng nữa, đưa tay liền kéo Tiêu Uyển Nhu vẻ mặt mờ mịt trên mặt đất.
Tiếp đó, nắm tay nhỏ bé của nàng ta, Lệ Ảnh Yên như là ngựa hoang vui vẻ, mang theo Tiêu Uyển Nhu chạy tới Ngự Hoa Viên.
Tiêu Dung Diệp phụ họa ở bên tai nàng, trên gương mặt tuấn tú đều là sớm phai nhạt tư thái nghiêm nghị.
Hắn biết, nếu mình cố ý muốn ở cùng Lệ Ảnh Yên, tất nhiên phải đánh một trận chiến cứng rắn.
Mà về phía phụ hoàng của mình, là cửa ải khó khăn nhất.
Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp không chần chờ kéo tay nhỏ bé Lệ Ảnh Yên tiến lên.
"Phụ hoàng, sao ngài lại đến đây?"
So sánh tương đối thần sắc kinh hãi của Lệ Ảnh Yên, biểu hiện của Tiêu Dung Diệp cực kỳ thong dong lạnh nhạt, bản thân đã yêu khắc sâu tiểu nữ cặn bã này, chuyện sở hữu như vậy, hắn nhất định phải bắt nàng lại.
"Trẫm... Tới đón nữ nhi của trẫm trở về!"
Giọng nói già nua của Tiêu Hạo Thiên do dự, nhưng giây lát liền nói một câu "nữ tử có ơn" đã suy tư thật lâu kia.
Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên cũng không ngốc, tự nhiên nghe ra được một tầng hàm nghĩa khác của câu "Nữ tử có ơn" kia.
Ông nhấn mạnh Lệ Ảnh Yên là nữ nhi của ông.
"Phụ hoàng, ngài hồ đồ, là hoàng nhi và con dâu của ngài mới đúng!"
Không muốn Tiêu Hạo Thiên coi Lệ Ảnh Yên trở thành nữ nhi, đó là nữ nhân của hắn, nữ nhân hắn yêu nhất, sao có thể để phụ hoàng mình tùy ý nhận thức làm nữ nhi đâu! Chẳng lẽ không cố gắng nhấn mạnh đó là nữ nhân của hắn, huynh muội hai người bọn họ đang loạn luân sao?
Nghe thấy Tiêu Dung Diệp nói như vậy, sắc mặt Tiêu Hạo Thiên lập tức trở nên khó coi.
Tiếp đó, đỡ ngực phát đâu, nhìn nữ nhân đan xen mười ngón trước mặt, trong mắt có gợn sóng mãnh liệt nói không nên lời.
Nhưng nghĩ đến nơi này còn có nhiều thị vệ ở đây như vậy, bản thân cũng không tiện giận dữ, liền ổn định tâm tình mở miệng - -
"Hồi cung với trẫm, có chuyện gì, ngày sau lại bàn!"
Trong giọng nói già nua là nồng đậm không thể làm gì.
Bản thân loạn điểm uyên ương, lại không nghĩ loạn điểm nhi nữ và nhi tử của mình đến với nhau.
Đây thật sự là nét bút thất bại lớn nhất cả đời Tiêu Hạo Thiên ông mà!
Nghĩ đến phụ hoàng mình cũng khổ sở, Tiêu Dung Diệp liền thức thời đáp ứng, nhưng bàn tay to kéo chặt tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên, không có ý buông ra chút nào.
"Này, nam cặn bã!"
Lệ Ảnh Yên nhỏ giọng nói ở bên lỗ tai Tiêu Dung Diệp, dù sao hai người như vậy, như trước đây thì không có gì, nhưng hiện tại không giống. Bây giờ quan hệ bọn họ mẫn cảm như vậy, làm cho người ta hiểu lầm, đây chính là muốn ai trong bọn họ cũng không ngẩng đầu lên làm người được.
"Không phải sợ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, nàng chỉ cần nhớ nắm lấy tay của ta, không buông ra là được rồi!"
Tiêu Dung Diệp an ủi ở bên tai Lệ Ảnh Yên, trời sập xuống, hắn còn không sợ, chỉ sợ nàng sẽ buông tay mình ra.
Nghe được lời nói phiến tình như thế của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên nghiêm túc gật gật đầu.
Nắm tay cùng nhau đi, ai cũng không buông tay ra!
Hai người như tâm ý tương thông ra hiệu cho nhau, tiếp đó không chú ý đến ánh mắt khác thường của mọi người, lên một chiếc xe ngựa trống.
Thấy hai người không chú ý đến ánh mắt thế tục như vậy, Tiêu Hạo Thiên thở dài lắc đầu.
Rốt cuộc nghiệt duyên này đến khi nào mới dừng lại?
- - phân cách tuyến - -
Hoàng cung, xanh vàng rực rỡ loá mắt, Quỳnh Lâu Ngọc Vũ () san sát nhau.
Ánh vàng rực rỡ mái ngói bằng ngọc lưu ly phát sáng ở dưới ánh mặt trời rạng rỡ.
Đang lúc hoàng hôn, ánh sáng loang lổ chiếu xuống, rải đầy ánh chiều tà thanh u, mấy chiếc xe ngựa trên đường đi qua cửa cung, giống con cá vui vẻ xuyên qua tường đỏ ngói xanh biếc.
Đến Đại Hùng bảo điện, Tiêu Hạo Thiên được Tiêu Dung Vĩ đỡ xuống xe ngựa.
Đúng lúc này cũng thấy Tiêu Dung Diệp ôm Lệ Ảnh Yên ngủ say xuống xe ngựa.
Sắc mặt Lệ Ảnh Yên có hơi trắng bệch khó coi, dù sao nàng vừa mới sinh non, không nên ra gió, càng không thích hợp đi đường mệt nhọc.
Những nghĩ đến thời gian chưa đến ba ngày nay, nàng tới tới lui lui đều bị ép buộc hai lần, sao thân mình gầy yếu có thể chịu nổi đây!
Nhìn thấy bộ dạng suy yếu của nữ nhi, Tiêu Hạo Thiên lảo đảo bước chân tiến lên.
Ông rất muốn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lệ Ảnh Yên một chút, lại bị Tiêu Dung Diệp tay mắt lanh lẹ phát hiện rồi.
"Phụ hoàng, nàng rất mệt, vẫn đừng đánh thức nàng!"
Theo lời nói của Tiêu Dung Diệp, tay Tiêu Hạo Thiên cứ như vậy cứng ngắc dừng ở giữa không trung.
Nghĩ đến lời nói Tiêu Dung Diệp cũng có lý, nên liền thôi.
Chuyển mắt phân phó Tiêu Dung Vĩ, nói- -
"Dung Vĩ, đi Thái Y viện thỉnh thái y đến thiên thất của trẫm!"
Nhận được phân phó, Tiêu Dung Vĩ lui người đi.
Biết được phụ hoàng mình thỉnh thái y hỏi chẩn cho Lệ Ảnh Yên, dù sao đau lòng hòn ngọc quý trong biển cả trên tay cũng là hợp tình hợp lý.
Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp liền không nói thêm gì, vẫn ôm Lệ Ảnh Yên nhẹ nhàng như cánh ve, sải bước vào thiên thất.
Vào bên trong thiên thất, hương mực lượn lờ đánh úp lại, thật là làm người ta thư giãn tâm tình.
Đợi Tiêu Dung Diệp đặt Lệ Ảnh Yên lên giường, phát giác nàng đã mở mắt buồn ngủ mơ màng ra.
Dù động tác Tiêu Dung Diệp rất dịu dàng, nhưng vẫn quấy rầy đến nàng.
"Ưm... nam cặn bã, đây là nơi nào?"
Vốn Lệ Ảnh Yên thấy tất cả đều xa lạ, rất là hoảng sợ, nhưng chỉ chớp mắt liền thấy Tiêu Dung Diệp xuất hiện ở trong đôi mắt trong suốt của mình, nàng liền an tâm một chút.
"Nơi này là thiên thất của Đại Hùng bảo điện!"
Tiêu Dung Diệp nhẫn nại trả lời Lệ Ảnh Yên, hắn thuận thế ngồi xuống, bàn tay to kéo bả vai gầy yếu của Lệ Ảnh Yên vào trong ngực, nhẹ để cằm sạch sẽ ở trên đầu nhỏ chưa tỉnh táo, rất là yêu thương vuốt thuận sợi tóc lộn xộn của nàng.
"Mặc kệ hoàng thượng bên kia xử lý chuyện của chúng ta như thế nào, nàng chỉ cần nhớ nàng không đáp ứng làm nữ nhi của ông ấy là được rồi, còn lại đều giao ta xử lý!"
Tiêu Dung Diệp trảm đinh chặt sắt nói qua, cả trái tim đều đập vì nàng, hắn không biết nếu không có nàng, hắn sẽ thế nào!
Lệ Ảnh Yên rúc vào trong lòng Tiêu Dung Diệp, yên lặng gật gật đầu. Tiếp đó, như sợ mất đi hắn, đứa tay nắm chặt lấy thắt lưng của hắn.
"Chàng... thật sự có thể ứng phó được sao?"
Lệ Ảnh Yên nhàn nhạt hỏi, thấy Tiêu Dung Diệp nhíu chặt mày, trong lòng nàng tự nhiên là ngũ vị tạp trần.
Không khỏi đưa tay, chậm rãi vuốt lên mi tâm của hắn.
Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp bắt lấy tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên, đưa đến bên môi, môi nhẹ nhàng hôn lên.
"Yên tâm đi, ta là nam nhân của nàng, là phu quân của nàng. Phu quân lớn hơn trời, trời sập xuống cũng có ta chống đỡ cho nàng, tóm lại chuyện nàng là muội muội ruột của ta, đánh chết ta cũng sẽ không thể thừa nhận, nàng cũng đừng thừa nhận, được không?"
"Được, nhưng ... ta sợ..." "Không có gì phải sợ, yên tâm đi. Cẩu Đản, trừ phi xương trắng đất vàng, bằng không ta sẽ bảo vệ cả đời nàng không lo lắng gì!"
Tiêu Dung Diệp nói lời thâm tình, khiến Lệ Ảnh Yên lộ vẻ xúc động, nước mắt vui sướng không chịu khống chế, lã chã rơi xuống.
Thấy Lệ Ảnh Yên khóc, Tiêu Dung Diệp rất dịu dàng lau nước mắt cho nàng.
"Nha đầu ngốc, sao lại khóc? Ở cùng với ta, ta muốn nàng là nữ cặn bã vui vẻ kia!"
Vừa nói xong, càng ôm chặt Lệ Ảnh Yên vào lòng.
Bất đắc dĩ thở dài, từ từ xẹt qua đáy mắt đen trong veo.
Kỳ thực, Tiêu Dung Diệp biết được, Lệ Ảnh Yên lo lắng cũng không phải không có lý. Không nói tầng quan hệ huynh muội phức tạp giữa bọn họ, còn liên lụy Hoắc Thiếu Nghi vào, thậm chí đến ân oán cá nhân với Bắc Minh quốc năm đó cũng đều kéo ra ngoài, đây đối với đôi uyên ương số khổ bọn họ mà nói, thật đúng là phản ứng dây chuyền liên tiếp mà!
Nhưng mặc kệ thế nào, Tiêu Dung Diệp đều sẽ không để Lệ Ảnh Yên có việc.
Bọn họ sẽ hạnh phúc ở cùng nhau, nhất định!
Đang lúc hai người ôm nhau, Tiêu Hạo Thiên tiến vào không đúng lúc, vừa vặn bắt gặp một màn này.
Thấy nhi tử và nhi nữ của mình ôm nhau giống như một đôi tình lữ, tâm của ông giống như là bị xe ngựa nghiền qua, có khó chịu nói không nên lời.
Vẫn là Lộ Lệ phía sau phát hiện vẻ không bình thường này của hoàng thượng, liền thay thế ông, tiến lên một bước, mất tự nhiên ho khan một tiếng.
"Khụ khụ!"
Nghe được âm thanh bên cạnh, hai người đang đắm chìm trong biển tình mới hơi liếc nhìn về phía cạnh cửa.
Chỉ thấy phía sau Lộ Lệ, khuôn mặt già nua của Tiêu Hạo Thiên như một màu gan heo.
Dù sao hai người không thể càn rỡ như vậy, Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên vẫn là khó khăn tách ra.
"Vi thần là phụng ý chỉ hoàng thượng, vội tới... hỏi chẩn cho Cẩu Đản!"
"Lộ thái y, là Thần vương phi mới đúng!"
Tiêu Dung Diệp cho rằng cần phải nhắc nhở người bạn xấu này của mình một chút, dù sao ai cũng có thể gọi thẳng tên Cẩu Đản, nhưng Lộ Lệ hắn ta - người huynh đệ kết nghĩa này của hắn tuyệt đối là không thể.
Hắn nhìn hai người bọn họ từ oan gia vui vẻ đến ở cùng nhau, làm sao có thể như những kẻ a dua khác đều gọi Lệ Ảnh Yên là "Cẩu Đản" chứ!
Nghe được Tiêu Dung Diệp nói như vậy, Lộ Lệ bất an sờ sờ mũi.
Nam cặn bã đáng chết độc miệng này, sao lại phải so đo nhiều như vậy làm chi? Biết là nữ nhân của ngươi, không phải gọi Cẩu Đản cũng là rất bình thường sao?
Lộ Lệ hận không thể liếc mắt xem thường nam cặn bã đáng chết Tiêu Dung Diệp thối không biết xấu hổ này.
"Gọi cái gì cũng đơn giản là một xưng hô mà thôi, Dung Diệp, để Lộ thái y chẩn bệnh cho Cẩu Đản. Con theo trẫm ra ngoài, trẫm muốn nói chuyện thật tốt với con!"
Nghe được Tiêu Hạo Thiên nói như vậy, Tiêu Dung Diệp cảm thấy bản thân cũng nên nói chuyện thật tốt với ông. Dù phụ hoàng không tìm hắn, hắn cũng tính toán tìm thời gian tìm ông thôi.
Trấn an cho Lệ Ảnh Yên một ánh mắt yên tâm, tiếp đó theo bước chân Tiêu Hạo Thiên, đi ra khỏi phòng.
- - phân cách tuyến - -
Đến trong thư phòng của Tiêu Hạo Thiên, Tiêu Dung Diệp vẫn rất cung kính cúi thấp người với Tiêu Hạo Thiên, dù sao cũng là phụ hoàng của mình, lễ nghi hiếu đạo này là phẩm chất tốt đẹp, bản thân vẫn muốn tuân thủ.
"Dung Diệp, con tới nói cho trẫm biết, Cẩu Đản... đứa nhỏ sinh non trong bụng nó, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Hạo Thiên run giọng, vấn đề này sớm quấn lấy ông thật lâu thật lâu, còn không hỏi ra miệng, ông thật sự sẽ điên mất.
Nghe được Tiêu Hạo Thiên hỏi mình như vậy, Tiêu Dung Diệp lạnh nhạt như gió mở miệng nói - -
"Phụ hoàng biết rõ còn cố hỏi, hết thảy chuyện này, không phải ngài đều nhìn ở trong mắt sao!"