"Không nói đến bổn vương thích sạch sẽ, ngươi đã nói nói ngươi thối chân, ta làm sao có thể chịu được! Còn có, ta cũng không hy vọng phòng ngủ của ta đều là mùi hôi!"
Tiếng nói trầm thấp như bàn thạch của Tiêu Dung Diệp mang theo ý cường ngạnh, cũng mang theo cố chấp không thể xoay chuyển.
"Vậy vương gia chính là không chịu để cho Cẩu Đản ngủ một giấc an ổn?" Lệ Ảnh Yên mang theo giọng điệu chất vấn, mắt to tròn đen tuyền tỏa sáng, bộ dáng lại mang theo khổ sở chọc người thương tiếc.
"Không phải không chịu, là tình huống của ngươi để cho chúng ta, ai cũng chịu không nổi! Như vậy đi, ta để A Quân cho ngươi thêm mấy tấm chăn, dù sao cũng là mùa hè, ngươi hẳn là không thể sinh bệnh!"
Dứt lời, Tiêu Dung Diệp liền dặn dò toàn bộ với A Quân thật tốt!
Thấy bản thân làm được cũng coi như thỏa đáng, Tiêu Dung Diệp thật một hơi thật dài, có loại cảm giác như trút được gánh nặng.
"Được rồi, Cẩu Đản, bổn vương đã an bày xong tất cả mọi việc cho ngươi, ngươi liền an tâm ngủ ngon đi!" Tiêu Dung Diệp vui mừng nhướng mày cười nói với Lệ Ảnh Yên, tuấn dung hiền lành mang theo một loại yêu nghiệt khó có thể bỏ qua, làm cho người ta khó có thể dời ánh mắt!
"Aizz, ép buộc lâu như vậy, cuối cùng có thể ngủ một giấc an ổn rồi. Được rồi, bổn vương đi đây, Cẩu Đản, ngày mai - - tiện!"
Tiêu Dung Diệp cố ý cắn mạnh một chữ cuối cùng, tiếp đó vẫy tay tượng trưng với Lệ Ảnh Yên, mang theo chút ý cười, nghênh ngang mà đi!
- - phân cách tuyến - -
Ánh trăng như nước giấu diếm phía chân trời, một chút ánh sáng xa xoa giống như đang treo trong một màn trời đêm đen tối, ngôi sao và ánh nắng sớm chiếu lên bầu trời đêm giống như ban ngày.
Giờ tý giữa khuya vừa qua khỏi, Thần vương phủ lại khôi phục yên tĩnh như cũ, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn phần lớn thị nữ tùy tùng đều rơi vào mộng đẹp, nhưng mà nơi nào đó nhất định không yên tĩnh, một bóng dáng màu đen nhỏ bé gầy yếu nhanh chóng chui vào trong một phòng!
Bởi vì từ trước đến nay Thần vương phủ đều bình an vô sự, cho nên Tiêu Dung Diệp hoàn toàn không có thói quen an bày hạ nhân gác đêm! Vì thế, một bóng dáng nhỏ nào đấy mới dám lớn mật làm bậy như vậy!
Hương thơm lượn lờ trong phòng ngủ sạch sẽ rộng lớn, mấy ngọn đèn lay động tạo ra nhiều ảo ảnh, mờ ảo làm tôn lên ra khuôn mặt nhỏ nhắn lấm la lấm lét của Lệ Ảnh Yên.
Phía sau bình phong kỳ thú mang điềm tốt lành, hơi thở đều đều ổn định cách bình phong truyền vào trong tai Lệ Ảnh Yên.
Mẹ nó, ngươi - cái đồ không có tiết tháo, ngủ rất an ổn! Nhớ đến một nam cặn bã nào đấy nằm ở trên giường ấm áp ngủ đến nhẹ nhàng thoải mái, lửa giận trong lòng Lệ Ảnh Yên không xả không được.
Lệ Ảnh Yên rón ra rón rén cẩn thận đi đến sau bình phong, liền thấy một tên gia hỏa anh khí bất ngờ nào đấy đang hẹn hò với chu công!
Trong lúc ngủ mơ, vẻ mặt kiêu căng tuấn mỹ của Tiêu Dung Diệp ở dưới ánh nến càng làm nổi bật vẻ thâm thúy, ánh sáng lúc sáng lúc tối chiếu lên mặt của hắn, càng tăng thêm vài phần yêu mị tà khí!
Woa, nam nhân này thật đúng là cực phẩm, vẻ mặt khi ngủ đẹp trai đến nối khiến người ta háo sắc!
Bất quá trong đầu nhất nhớ đến bộ dáng trêu đùa mình, trong cơn giận dữ, Lệ Ảnh Yên liền lắc lắc đầu mình, vứt hết biểu tình háo sắc của bản thân ra sau đầu!
"Lệ Ảnh Yên, ngươi - kẻ ngu ngốc này, ngươi tới là có nhiệm vụ, cũng không phải đến xem soái ca!" Sau khi âm thầm mắng bản thân vài câu, Lệ Ảnh Yên lấy mật ong đã sớm chuẩn bị tốt từ bên hông ra!
Nhìn bình sứ thanh hoa xinh xắn chứa mật ong mà mình dùng để trả thù Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên cười tà ác. Tiếp đó, cẩn thật vẽ loạn mật ở trên giường Tiêu Dung Diệp!