Tiêu Dung Diệp bế Lệ Ảnh Yên vừa ra khỏi y quán, liền quẹo vào một ngõ hẻm.
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh hoàng hôn màu đỏ đã lui, bóng đêm mang theo đen tối đánh úp lại, trong ngõ nhỏ hẹp dài sâu thẳm, thỉnh thoảng vài tia ánh sáng chiếu vào vũng nước phản xạ gợn sóng trên tường, làm nổi bật ảo ảnh loang lỗ.
Tiêu Dung Diệp tức giận quăng Lệ Ảnh Yên từ trên vai xuống đất.
"Â!", chỉ nghe một tiếng la đau đến nhe răng trợn mắt.
"Đáng chết, rốt cục chịu tỉnh rồi à?"
Một đôi mắt ưng giận đến đỏ bừng, một tiếng gầm thét đổ ập xuống khiến Lệ Ảnh Yên sợ tới mức run sợ theo bản năng.
"Thế nào? Ngươi còn biết sợ?" Tiêu Dung Diệp tức giận, giọng nói mang theo tức giận không thể ngăn chặn.
"Từ khi ngươi hôn mê, rồi đi đến y quán, toàn bộ quá trình, từ đầu bổn vương đã không tin tên đáng chết ngươi có thể ngất đi, thế nào? Thật thích giả chết đúng không?"
Nghe Tiêu Dung Diệp gần như điên cuồng chất vấn, Lệ Ảnh Yên không phản bác được.
Đúng vậy, đúng là nàng đang giả chết, nguyên nhân chỉ vì hắn ra lệnh cho nàng dọn dẹp cả căn phòng, cho nên bản thân rất không phục, suy nghĩ tìm biện pháp diễn trò trêu chọc hắn một chút, không nghĩ tới, vẫn là bị hắn nhìn thấu!
"Ta giả chết đó, thế nào? Ai bảo ngươi bắt ta dọn phòng trước, khi dễ ta, thực có ý tứ. Cẩu Đản ta ở trên giang hồ lăn lộn nhiều năm như vậy, ngươi há có thể khi dễ sao?"
Lệ Ảnh Yên một bộ dáng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang kêu gào, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn phải biết rằng Lệ Ảnh Yên nàng có thể an toàn không việc gì ở trên giang hồ lăn lộn nhiều năm như vậy, tự nhiên không ai có thể khi dễ!
"Ngươi còn rống ta!" Tiêu Dung Diệp tiến một bước lớn lên, kéo lấy cánh tay Lệ Ảnh Yên, con ngươi đen lạnh lùng dựng đứng không che giấu tức giận chút nào.
"Nói thật cho ngươi biết, việc ngươi làm, ta đều biết đến hết, gần đây ta thật sự quá mệt, không có tâm tư tìm ngươi tính sổ, ngươi ngang ngược, ngày một nghiêm trọng, để một đống kiến trèo lên giường của bổn vương! Thế nào? Bổn vương không so đo với ngươi, ngươi thật đúng xem bổn vương là ngu ngôc, đầu bị nước vào sao!"
"Ta cũng không nói ngươi là ngu ngốc đầu bị nước vào, là chính ngươi thừa nhận!"
"Còn dám già mồm!" Tay Tiêu Dung Diệp tăng thêm vài phần lực đạo!
"Ưm, đau!"
"Ngươi có tư cách la đau sao?" Tiêu Dung Diệp hết sức kích động, hận không thể vặn đứt cánh tay của Lệ Ảnh Yên.
"Ngươi buông ta ra, buông ra!"
"Không tha, nếu ngươi không nhận lỗi với ta, ta cam đoan, ngươi cứ chờ biến thành tàn phế đi!"
"Sao ngươi không phân rõ phải trái như vậy? Vì sao muốn ta xin lỗi ngươi! Ưm!"
Tay Tiêu Dung Diệp lại tăng thêm lực đạo, khiến Lệ Ảnh Yên theo bản năng hít một hơi!
"Đã biết đau, liền xin lỗi bổn vương đi!"
"Ngươi bệnh thần kinh? Ngươi bắt ta dọn dẹp phòng cho xong, tại sao còn muốn ta xin lỗi ngươi, ngươi nói đạo lý được không? Nam cặn bã không có tiết tháo!"
"A, nói thật cho ngươi biết, từ sau khi bổn vương gặp ngươi, hoàn toàn không biết cái gì gọi là đạo lý, cái gì gọi là tiết tháo? Đây đều là do ngươi? Có thể nói sao?"
"Không thể nói lý!" Lệ Ảnh Yên tức giận bắn ra mấy chữ này từ giữa kẽ răng, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m không chút nào phát hiện tuấn nhan Tiêu Dung Diệp càng thêm xanh mét lạnh như băng.
"Ngươi xin lỗi không?"
"Không!"
"Ta đây liền kéo ngươi đi gặp quan!"
Tuấn nhan Tiêu Dung Diệp từ xanh mét biến thành đen, xem ra hắn không nghĩ chút biện pháp, tiểu gia hỏa không biết sống chết này vĩnh viễn sẽ không học ngoan.
Quả nhiên, nghe được Tiêu Dung Diệp nói muốn bắt mình đi gặp quan, Lệ Ảnh Yên lập tức héo rùi, nàng bất đắc dĩ, yếu ớt nói một câu: "Vương gia, thực xin lỗi, Cẩu Đản không nên dây vào ngươi!"
Tiêu Dung Diệp bế Lệ Ảnh Yên vừa ra khỏi y quán, liền quẹo vào một ngõ hẻm.
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh hoàng hôn màu đỏ đã lui, bóng đêm mang theo đen tối đánh úp lại, trong ngõ nhỏ hẹp dài sâu thẳm, thỉnh thoảng vài tia ánh sáng chiếu vào vũng nước phản xạ gợn sóng trên tường, làm nổi bật ảo ảnh loang lỗ.
Tiêu Dung Diệp tức giận quăng Lệ Ảnh Yên từ trên vai xuống đất.
"Â!", chỉ nghe một tiếng la đau đến nhe răng trợn mắt.
"Đáng chết, rốt cục chịu tỉnh rồi à?"
Một đôi mắt ưng giận đến đỏ bừng, một tiếng gầm thét đổ ập xuống khiến Lệ Ảnh Yên sợ tới mức run sợ theo bản năng.
"Thế nào? Ngươi còn biết sợ?" Tiêu Dung Diệp tức giận, giọng nói mang theo tức giận không thể ngăn chặn.
"Từ khi ngươi hôn mê, rồi đi đến y quán, toàn bộ quá trình, từ đầu bổn vương đã không tin tên đáng chết ngươi có thể ngất đi, thế nào? Thật thích giả chết đúng không?"
Nghe Tiêu Dung Diệp gần như điên cuồng chất vấn, Lệ Ảnh Yên không phản bác được.
Đúng vậy, đúng là nàng đang giả chết, nguyên nhân chỉ vì hắn ra lệnh cho nàng dọn dẹp cả căn phòng, cho nên bản thân rất không phục, suy nghĩ tìm biện pháp diễn trò trêu chọc hắn một chút, không nghĩ tới, vẫn là bị hắn nhìn thấu!
"Ta giả chết đó, thế nào? Ai bảo ngươi bắt ta dọn phòng trước, khi dễ ta, thực có ý tứ. Cẩu Đản ta ở trên giang hồ lăn lộn nhiều năm như vậy, ngươi há có thể khi dễ sao?"
Lệ Ảnh Yên một bộ dáng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang kêu gào, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn phải biết rằng Lệ Ảnh Yên nàng có thể an toàn không việc gì ở trên giang hồ lăn lộn nhiều năm như vậy, tự nhiên không ai có thể khi dễ!
"Ngươi còn rống ta!" Tiêu Dung Diệp tiến một bước lớn lên, kéo lấy cánh tay Lệ Ảnh Yên, con ngươi đen lạnh lùng dựng đứng không che giấu tức giận chút nào.
"Nói thật cho ngươi biết, việc ngươi làm, ta đều biết đến hết, gần đây ta thật sự quá mệt, không có tâm tư tìm ngươi tính sổ, ngươi ngang ngược, ngày một nghiêm trọng, để một đống kiến trèo lên giường của bổn vương! Thế nào? Bổn vương không so đo với ngươi, ngươi thật đúng xem bổn vương là ngu ngôc, đầu bị nước vào sao!"
"Ta cũng không nói ngươi là ngu ngốc đầu bị nước vào, là chính ngươi thừa nhận!"
"Còn dám già mồm!" Tay Tiêu Dung Diệp tăng thêm vài phần lực đạo!
"Ưm, đau!"
"Ngươi có tư cách la đau sao?" Tiêu Dung Diệp hết sức kích động, hận không thể vặn đứt cánh tay của Lệ Ảnh Yên.
"Ngươi buông ta ra, buông ra!"
"Không tha, nếu ngươi không nhận lỗi với ta, ta cam đoan, ngươi cứ chờ biến thành tàn phế đi!"
"Sao ngươi không phân rõ phải trái như vậy? Vì sao muốn ta xin lỗi ngươi! Ưm!"
Tay Tiêu Dung Diệp lại tăng thêm lực đạo, khiến Lệ Ảnh Yên theo bản năng hít một hơi!
"Đã biết đau, liền xin lỗi bổn vương đi!"
"Ngươi bệnh thần kinh? Ngươi bắt ta dọn dẹp phòng cho xong, tại sao còn muốn ta xin lỗi ngươi, ngươi nói đạo lý được không? Nam cặn bã không có tiết tháo!"
"A, nói thật cho ngươi biết, từ sau khi bổn vương gặp ngươi, hoàn toàn không biết cái gì gọi là đạo lý, cái gì gọi là tiết tháo? Đây đều là do ngươi? Có thể nói sao?"
"Không thể nói lý!" Lệ Ảnh Yên tức giận bắn ra mấy chữ này từ giữa kẽ răng, hoangdung_๖ۣۜdiendanlequydncm không chút nào phát hiện tuấn nhan Tiêu Dung Diệp càng thêm xanh mét lạnh như băng.
"Ngươi xin lỗi không?"
"Không!"
"Ta đây liền kéo ngươi đi gặp quan!"
Tuấn nhan Tiêu Dung Diệp từ xanh mét biến thành đen, xem ra hắn không nghĩ chút biện pháp, tiểu gia hỏa không biết sống chết này vĩnh viễn sẽ không học ngoan.
Quả nhiên, nghe được Tiêu Dung Diệp nói muốn bắt mình đi gặp quan, Lệ Ảnh Yên lập tức héo rùi, nàng bất đắc dĩ, yếu ớt nói một câu: "Vương gia, thực xin lỗi, Cẩu Đản không nên dây vào ngươi!"