Chỉ nghe "Hí" một tiếng, tuấn mã bị trêu chọc, thân ngựa khẽ đạp, đá chân sau, hai người liền cùng lăn xuống ngựa.
"Á!" Một tiếng la to hơn một tiếng và bụi đất cuồn cuộn cùng nhau phá vỡ sự yên tĩnh của con đường núi hiểm trở.
Lệ Ảnh Yên và Tiêu Dung Diệp ôm nhau, sau khi ở trên đường đất lăn vài vòng, liền cùng nhau trượt đến bụi cỏ ven đường mới ngừng lại được.
"Ưm! Đau quá!" Lệ Ảnh Yên theo bản năng hô đau một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu và cả lông mày nhỏ thanh tú đều nhăn lại một chỗ.
"Như thế nào? Đau ở đâu?" Tiêu Dung Diệp bảo vệ Lệ Ảnh Yên ở trong ngực, vừa nghe Lệ Ảnh Yên kêu đau, liền không để ý thân mình đau đớn, đứng dậy hỏi tình huống của Lệ Ảnh Yên.
"Chân, chân đau quá!" Lệ Ảnh Yên nhíu mày, nhe răng trợn mắt nói.
"Ta nhìn xem!" Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền đi qua chỗ chân không thể động đậy mà Lệ Ảnh Yên nhắc tới.
"Ưm, đau!" Vừa nói, Lệ Ảnh Yên vừa không cho Tiêu Dung Diệp kiểm tra chân mình, bởi vì hắn chạm đến chân đau của nàng.
"Đừng nhúc nhích, ngươi muốn để chân mình tàn phế sao?"
Tiếng nói trầm thấp thâm thúy giống như tảng đá lộ ra chút tức giận, lại mang theo sủng nịnh không dễ bị phát hiện.
Vừa nghe đến chân mình có khả năng tàn phế, Lệ Ảnh Yên liền thật nghe lời không nhúc nhích nữa, nhưng du côn như nàng, vẫn còn không quên chu miệng lên kháng nghị với Tiêu Dung Diệp.
Thấy Lệ Ảnh Yên không lộn xộn nữa, Tiêu Dung Diệp liền dằn lại tâm tư giúp Lệ Ảnh Yên nhìn lại xem chỗ nào bị thương.
Bộ dáng chăm chú của Tiêu Dung Diệp đều chiếu vào trong mắt Lệ Ảnh Yên. Nói thật, bộ dạng nam tử này thật là đẹp mắt, mày kiếm đen tuyền bởi vì nghiêm túc mà nhíu chặt lại, cánh môi mỏng manh cũng nhếch thành một độ cong cẩn thận, một đôi mắt xếch chăm chú kiểm tra chân của Lệ Ảnh Yên.
Lệ Ảnh Yên thấy hắn bởi vì nàng ngã bị thương mà sốt ruột đến giữa trán ẩn ẩn toát đầy mồ hôi chảy ròng ròng, tim nàng theo bản năng đập mạnh, trái tim nhiều năm nay chưa từng bị người chạm đến có chút ấm áp, thậm chí ở trong hồ nước nàng trông coi cẩn thận giống như bị gió mát thổi qua, nổi lên gợn sóng nhàn nhạt.
Nhìn nhìn, Lệ Ảnh Yên không phát giác, bản thân thậm chí có chút nhìn đến ngây ngốc!
Đang lúc Lệ Ảnh Yên nhìn đến ngây ngốc, đột nhiên Tiêu Dung Diệp bẻ chân nàng một cái.
"Á!" hét thảm một tiếng, Lệ Ảnh Yên đau đến giữa trán đều đổ mồ hôi lạnh.
"Ngươi, ngươi đặc biệt tính toán phế đi chân này của ta sao?"
Lệ Ảnh Yên tức giận gào to với Tiêu Dung Diệp, khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến nhíu thành một chữ "囧".
"Ta không làm như vậy, chân của ngươi trực tiếp tàn phế. Được rồi, đừng cằn nhằn, ngươi đứng dậy xem có thể đi được không?". Tiếng nói trầm thấp vững vàng của Tiêu Dung Diệp vừa dỗ lại lừa, giọng nói dễ nghe như là mật ong, Lệ Ảnh Yên nghe thấy, lại được Tiêu Dung Diệp đỡ lên, theo bản năng đứng dậy.
Quả nhiên, sau khi Tiêu Dung Diệp hắn bẻ một cái, giống như không có đau như trước nữa.
"Như thế nào? Có được không? Đến, thử đi vài bước!"
Nghe được Tiêu Dung Diệp nói như vậy, Lệ Ảnh Yên gật gật đầu, thong thả hoạt động bước chân.
Nhưng mới vừa đi chưa được vài bước, chân Lệ Ảnh Yên lại không ổn định, suýt nữa té ngã .
"Ưm."
"Không có việc gì chứ?" Tiêu Dung Diệp lại quan tâm hỏi, giờ phút này hắn ôn nhu giống như nước suối, vây quanh tầng tầng thân thể Lệ Ảnh Yên.