Lần nữa trở lại Thần vương phủ, tâm Lệ Ảnh Yên hiếm khi lại bình tĩnh như vậy.
Không biết vì sao, mình lại gọn gàng dứt khoát đáp ứng nam cặn bã kia trở lại nơi hắc ám này.
Lúc nàng nghe được hắn nói muốn giữ nàng lại bên cạnh ba tháng, nàng theo bản năng phản kháng. Ba tháng lâu lắm, tuy rằng nàng không rõ vì sao mình muốn trở về, nhưng ba tháng, nàng tuyệt đối không thể đáp ứng, nhiều lắm là một tháng. Trong một tháng, nàng muốn xử lý xong tất cả.
Kỳ thực đối với Lệ Ảnh Yên nàng mà nói, nàng vẫn là có lòng riêng. Cho dù Hoắc Thiếu Nghi không phải của mình, dù nàng và hắn không có khả năng, nhưng nàng có cố chấp của nàng. Cho dù chuyện xưa của bọn họ không đoán được kết cục, nhưng nàng còn có thể chờ mong tham gia đại hôn điển lễ của hắn, nàng vẫn muốn nhìn thấy bộ dáng làm tân lang của hắn. Coi như là cho mình một kết thúc, để mình triệt để hết hy vọng với hắn.
Nhìn đến thân thể bé bỏng của Lệ Ảnh Yên đứng lặng ở cửa lớn Thần vương phủ, hơi ngửa đầu ngước mắt, lẳng lặng nhìn bầu trời xanh thẳm rõ ràng. Ánh sáng nhu hòa rơi xuống, bao phủ trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt của nàng, càng biểu lộ vẻ ôn nhu.
"Nghĩ cái gì?" Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp tiến lên vỗ bả vai Lệ Ảnh Yên.
Hắn thật sự không muốn đánh vỡ dáng vẻ ngắm nhìn bầu trời này của nàng, bộ dáng im lặng này theo ý hắn - - là cực kỳ xinh đẹp!
Nhưng bộ dáng như gần như xa này của nàng, làm hắn không thể không đi quấy rầy nàng.
Nội tâm của nàng, hắn muốn hiểu rõ hơn, nhưng mỗi khi chạm đến, đều là giỏ trúc múc nước chẳng được gì.
"Thời tiết hôm nay thật tốt!" Lệ Ảnh Yên nhàn nhạt nói qua, vẻ mặt trong veo vẫn lẳng lặng nhìn trời quang như trước.
Ánh sáng rải rác nho nhỏ dịu dàng chiếu lên mặt của nàng, bao phủ trên người nàng một tầng ảo ảnh màu vàng xinh đẹp.
Kỳ thực Lệ Ảnh Yên nàng chẳng phải nữ tử xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng bộ dáng an tĩnh của nàng thật đúng là dáng vẻ thanh thuần của một thiếu nữ. Nhất là ánh mắt ngập nước, đen bóng, giống như có thể nói.
Nàng mặc trang phục nữ tử, sẽ rất xinh đẹp đi? Suy nghĩ này chợt lóe lên ở trong đầu Tiêu Dung Diệp.
"Thời tiết tốt như vậy, tâm tình cũng rất tốt đúng không!" Tiêu Dung Diệp nhìn theo tầm mắt của nàng, từng áng mây trôi lơ lửng tự do, thật sự rất đẹp.
Thật lâu sau, Tiêu Dung Diệp thu hồi ánh mắt, kéo hai vai Lệ Ảnh Yên qua, làm cho bọn họ bốn mắt nhìn nhau.
"Cẩu Đản, nhìn ta!"
Bị nói như vậy, Lệ Ảnh Yên thật sự không muốn nhìn hắn, cũng không biết vì sao, hôm nay tâm tư bình tĩnh của mình giống như không thể khống chế được, ngước mắt nhìn khuôn mặt thâm thúy của Tiêu Dung Diệp.
"Kỳ thực, ta thừa nhận là ta ích kỷ, mang nàng trở về lần nữa, hoàn toàn xuất phát từ tư tâm của ta. Ta thích nhìn bộ dáng càn rỡ đại náo của nàng, mà không phải giống như bây giờ, một bộ dáng rối gỗ lạnh lùng."
"Hai lần trước, ta thừa nhận là ngoài ý muốn, nhưng ta càng hi vọng nó không phải là ngoài ý muốn. Chuyện gì đã xảy ra, đều là định mệnh, chúng ta không có cách nào làm trái, vậy thì lựa chọn tiếp nhận đi!"
"Khuôn mặt trong suốt này của nàng, đơn thuần giống như trẻ con, không có tạp chất gì, ta thích nhìn ánh mắt của nàng. Nếu nàng muốn trở về thôn dân chạy nạn, ta có thể trở về với nàng. Nhưng đáp ứng ta, ở lại bên cạnh ta, đừng đi, được không?"
Tiêu Dung Diệp dằn lại tâm tư, gằn từng tiếng nói với Lệ Ảnh Yên. Hắn thật sự hi vọng nàng có thể lưu lại, bồi ở cạnh mình.
Nhưng... tâm tư của nàng - - hắn không bắt được!
"Ta không biết ngươi giữ ta ở bên cạnh, rốt cuộc có dụng ý gì? Vì dục vọng buồn cười này? Hay coi ta như con khỉ dùng để trêu chọc đùa giỡn? Nếu như vậy, có lẽ ngươi có thể đi tìm kỹ nữ hoặc là con hát."
Giọng nói của Lệ Ảnh Yên vẫn thanh lãnh như trước, đôi mắt nàng không chuyển động, như là đang nói chuyện không có quan hệ gì với nàng.
"Sao nàng nhất định phải nghĩ ta như vậy? Nàng mang cho ta vui vẻ mà người khác không thể thay thế, ta muốn nàng, không đơn thuần là trên xác thịt, còn có linh hồn và gửi gắm tâm hồn! Cho nên đừng xuyên tạc ý của ta nữa!"
"Ta đã trở lại rồi, ngươi còn muốn ta làm thế nào nữa?"
Ngữ khí nhàn nhạt không xao động, so với Tiêu Dung Diệp, giờ phút này Lệ Ảnh Yên thật sự cực kỳ lạnh nhạt.
Nghe nói như thế, ánh mắt Tiêu Dung Diệp bị kiềm hăm.
Đúng vậy, nàng đã đáp ứng mình trở lại Thần vương phủ, vì sao mình còn muốn bức bách nàng đây.
"Vừa rồi... thật có lỗi, ta không muốn bức bách nàng làm chuyện nàng không muốn. Được rồi, đừng nói chuyện không vui này nữa, cái kia..."
Tiêu Dung Diệp hắng giọng một cái, sau đó một bộ nghiêm trang nói qua: "Cẩu Đản, ta muốn nhìn bộ dáng nàng mặc trang phục nữ tử!"
"Gì?" Vốn Lệ Ảnh Yên đang sững sờ, nàng lập tức giật mình, kêu to ra tiếng, miệng có thể nuốt vào một quả trứng gà.
"Được rồi, đi thôi!"
Còn chưa chờ nàng mở miệng phản bác, Tiêu Dung Diệp liền lôi kéo tay nàng đi đến cửa lớn!
- - phân cách tuyến - -
Lệ Ảnh Yên được vài nha hoàn trong vương phủ trang điểm xong, mang theo làn váy dài, xoay xoay vặn vặn đi tới trong phòng.
Vừa vào phòng, đôi mắt trong veo trong nước của Lệ Ảnh Yên mang theo tức giận, hoảng loạn nhìn về phía Tiêu Dung Diệp đang ngồi trong chính đường.
"Vương gia, bọn nô tì đã giúp Cẩu Đản rửa mặt chải đầu xong." Bốn thị nữ hăng hái gật đầu, cử chỉ không rõ ràng này của vương gia, mấy người thị nữ các nàng đều phải cười trừ thôi.
Vương gia các nàng lại có thể, lại có thể muốn các nàng - - trang điểm cho một người nam nhân!
"Ừ, đi xuống đi!" Động tác uống trà của Tiêu Dung Diệp chậm dần, con ngươi hẹp dài như là cách không đồ vật nhìn về phía Lệ Ảnh Yên.
Kỳ thực từ khi nàng vừa vào cửa, hắn đã chú ý tới nàng, không thể không nói, thật đúng là ở trong dự liệu của hắn, nàng mặc trang phục nữ tử - - thật đẹp!
Đợi sau khi bốn tỳ nữ lui ra, trong phòng rộng rãi chỉ có hai người Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên.
Lệ Ảnh Yên ẩn nhẫn hồi lâu, tức giận bùng nổ trong nháy mắt. Theo bản năng nắm chặt tay ở hai bên sườn, liền nổi giận đùng đùng tiến lên.
"Tiêu Dung Diệp, ngươi - nam cặn bã không có tiết tháo!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên giương tay vung cho hắn một bạt tai.
Nhưng Tiêu Dung Diệp hắn cũng không phải ăn chay, hắn vốn luyện võ, liền ngăn tay nàng lại ở giữa không trung.
Bàn tay to nắm chặt cổ tay trắng nõn của nàng, đột nhiên lôi kéo, Lệ Ảnh Yên liền ngồi ở trên đùi Tiêu Dung Diệp.
"Hôm nay nàng - - rất đẹp!" Tiêu Dung Diệp cúi đầu ở bên tai nàng, đắm đuối đưa tình, dùng giọng nói trầm thấp như bàn thạch khen.
Hắn không nói dối, hôm nay nàng thật sự rất đẹp.
Quần áo màu trắng lụa mỏng như tuyết, chải hai búi tóc đặc trưng của thiếu nữ, búi tóc chỉ dùng một cây trâm trân châu màu trắng buộc tóc lên. Trên hai gò má không trang điểm, lại không có chút khuyết điểm, lông mi dài như cánh bướm bao trùm đôi mắt trong suốt của nàng, run rẩy nhẹ nhàng như một cây quạt, có một loại ngây thơ của thiếu nữ. Bộ dáng như thế, dập dờn như tiên, một đời cô độc, giống như một tiên tử một đời trong sạch nhẹ nhàng.
Con ngươi đen tĩnh lặng của Tiêu Dung Diệp lướt qua một tia giảo hoạt, khuôn mặt lập tức khôi phục vẻ lưu manh.
"Đẹp thì đẹp, nhưng tính khí quá nóng nảy!" Tiêu Dung Diệp giống như tiếc hận nói qua, tiếp đó tiến tới bên tai nàng tiếp tục tâng bốc không tiết tháo, nói: "Bất quá - - ta thích!"
Tiếp đó, Tiêu Dung Diệp ở trên cổ Lệ Ảnh Yên, nhẹ nhàng thổi ngụm khí, cảm giác tê dại thoáng qua, làm thân thể của nàng run lên.
"Ngươi cũng đặc biệt ghê tởm!" Lệ Ảnh Yên vội vàng đẩy Tiêu Dung Diệp ra, bật ra từ trong lòng nàng, nghe lời nói không tiết tháo này của hắn, Lệ Ảnh Yên nổi da gà, rớt trên đất.
"Ta xem như phát hiện, ngươi mẹ nó chính là một người điên *, phát thần kinh bắt ta mặc trang phục nữ tử biến thái này, ta mẹ nó là nam nhân, nam nhân!"
Lệ Ảnh Yên không tiết tháo điên cuồng oanh tạc, vừa nói, vừa tức giận xé rách trang phục nữ tử không tiết tháo của mình.
"Roẹt, roẹt" vài tiếng, một mảng lớn da thịt trước ngực Lệ Ảnh Yên liền bại lộ ra rồi.
Lệ Ảnh Yên xé rách lung tung, hơi nghiêng mắt liếc nhìn mắt ưng lợi hại của Tiêu Dung Diệp sắp rơi khỏi hốc mắt rồi!
Chợt phát hiện ánh mắt nóng rực của hắn đang nhìn ngực của mình, Lệ Ảnh Yên theo bản năng liền kéo vải che ngực của mình, giọng nói tức giận - -
"Tiêu Dung Diệp ngươi biến thái, lưu manh thối!" Lệ Ảnh Yên vừa nắm chặt vạt áo trước ngực, vừa hùng hổ nói qua. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ đã nhiễm lên đỏ ửng khả nghi.
"Ta biến thái? Ta lưu manh? Ta mẹ nó làm cái gì? Để nàng oán trách ta như vậy?" Tức giận mắng Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp chỉ cảm thấy mình nằm cũng trúng đạn, liền tức giận phản bác nói với nàng.
"Ngươi làm cái gì? Ngươi làm cái gì trong lòng ngươi rõ ràng. Ta phi, ngươi - nam cặn bã đáng chết, nhìn ta... nhìn ta cởi áo, còn không phải lưu manh sao?"
Nghe được lời nói của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp đột nhiên cười ngượng ngùng, cười đến vô cùng tà mị.
Bàn tay to lôi kéo Lệ Ảnh Yên qua, cố định nàng ở trên đùi của mình, ngón tay dài khẽ nắm giữ cằm của nàng.
"Có câu - - có tiện nghi không chiếm chính là khốn khiếp! Nàng nói ta không chiếm, có phải chính là khốn khiếp rồi không?"
Giọng nói thâm thúy tràn đầy từ tính của Tiêu Dung Diệp du dương vang lên, nghe như mang theo hài hước, lại làm cho người ta có cảm giác mặt đỏ tai hồng.
"Ngươi có chiếm tiện nghi hay không, đều là khốn khiếp!"
Lời nói tức giận của Lệ Ảnh Yên tràn đầy khiêu chiến uy quyền của hắn.
Bỗng nhiên, bàn tay to Tiêu Dung Diệp giữ chặt cằm nàng tăng thêm vài phần lực đạo, khiến Lệ Ảnh Yên cảm thấy rất đau.
Ánh mắt thâm thúy của Tiêu Dung Diệp liếc nhìn ảnh ngược của mình ở bên trong đôi mắt của khuôn mặt nhỏ nhắn.
Tiếng nói trầm thấp giận quá hóa cười nói qua: "Điều này liên quan tới phụ hoàng ta mà cũng dám mắng ư? Nàng mở miệng thật đúng là sẽ tìm chết!"
Lần nữa trở lại Thần vương phủ, tâm Lệ Ảnh Yên hiếm khi lại bình tĩnh như vậy.
Không biết vì sao, mình lại gọn gàng dứt khoát đáp ứng nam cặn bã kia trở lại nơi hắc ám này.
Lúc nàng nghe được hắn nói muốn giữ nàng lại bên cạnh ba tháng, nàng theo bản năng phản kháng. Ba tháng lâu lắm, tuy rằng nàng không rõ vì sao mình muốn trở về, nhưng ba tháng, nàng tuyệt đối không thể đáp ứng, nhiều lắm là một tháng. Trong một tháng, nàng muốn xử lý xong tất cả.
Kỳ thực đối với Lệ Ảnh Yên nàng mà nói, nàng vẫn là có lòng riêng. Cho dù Hoắc Thiếu Nghi không phải của mình, dù nàng và hắn không có khả năng, nhưng nàng có cố chấp của nàng. Cho dù chuyện xưa của bọn họ không đoán được kết cục, nhưng nàng còn có thể chờ mong tham gia đại hôn điển lễ của hắn, nàng vẫn muốn nhìn thấy bộ dáng làm tân lang của hắn. Coi như là cho mình một kết thúc, để mình triệt để hết hy vọng với hắn.
Nhìn đến thân thể bé bỏng của Lệ Ảnh Yên đứng lặng ở cửa lớn Thần vương phủ, hơi ngửa đầu ngước mắt, lẳng lặng nhìn bầu trời xanh thẳm rõ ràng. Ánh sáng nhu hòa rơi xuống, bao phủ trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt của nàng, càng biểu lộ vẻ ôn nhu.
"Nghĩ cái gì?" Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp tiến lên vỗ bả vai Lệ Ảnh Yên.
Hắn thật sự không muốn đánh vỡ dáng vẻ ngắm nhìn bầu trời này của nàng, bộ dáng im lặng này theo ý hắn - - là cực kỳ xinh đẹp!
Nhưng bộ dáng như gần như xa này của nàng, làm hắn không thể không đi quấy rầy nàng.
Nội tâm của nàng, hắn muốn hiểu rõ hơn, nhưng mỗi khi chạm đến, đều là giỏ trúc múc nước chẳng được gì.
"Thời tiết hôm nay thật tốt!" Lệ Ảnh Yên nhàn nhạt nói qua, vẻ mặt trong veo vẫn lẳng lặng nhìn trời quang như trước.
Ánh sáng rải rác nho nhỏ dịu dàng chiếu lên mặt của nàng, bao phủ trên người nàng một tầng ảo ảnh màu vàng xinh đẹp.
Kỳ thực Lệ Ảnh Yên nàng chẳng phải nữ tử xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng bộ dáng an tĩnh của nàng thật đúng là dáng vẻ thanh thuần của một thiếu nữ. Nhất là ánh mắt ngập nước, đen bóng, giống như có thể nói.
Nàng mặc trang phục nữ tử, sẽ rất xinh đẹp đi? Suy nghĩ này chợt lóe lên ở trong đầu Tiêu Dung Diệp.
"Thời tiết tốt như vậy, tâm tình cũng rất tốt đúng không!" Tiêu Dung Diệp nhìn theo tầm mắt của nàng, từng áng mây trôi lơ lửng tự do, thật sự rất đẹp.
Thật lâu sau, Tiêu Dung Diệp thu hồi ánh mắt, kéo hai vai Lệ Ảnh Yên qua, làm cho bọn họ bốn mắt nhìn nhau.
"Cẩu Đản, nhìn ta!"
Bị nói như vậy, Lệ Ảnh Yên thật sự không muốn nhìn hắn, cũng không biết vì sao, hôm nay tâm tư bình tĩnh của mình giống như không thể khống chế được, ngước mắt nhìn khuôn mặt thâm thúy của Tiêu Dung Diệp.
"Kỳ thực, ta thừa nhận là ta ích kỷ, mang nàng trở về lần nữa, hoàn toàn xuất phát từ tư tâm của ta. Ta thích nhìn bộ dáng càn rỡ đại náo của nàng, mà không phải giống như bây giờ, một bộ dáng rối gỗ lạnh lùng."
"Hai lần trước, ta thừa nhận là ngoài ý muốn, nhưng ta càng hi vọng nó không phải là ngoài ý muốn. Chuyện gì đã xảy ra, đều là định mệnh, chúng ta không có cách nào làm trái, vậy thì lựa chọn tiếp nhận đi!"
"Khuôn mặt trong suốt này của nàng, đơn thuần giống như trẻ con, không có tạp chất gì, ta thích nhìn ánh mắt của nàng. Nếu nàng muốn trở về thôn dân chạy nạn, ta có thể trở về với nàng. Nhưng đáp ứng ta, ở lại bên cạnh ta, đừng đi, được không?"
Tiêu Dung Diệp dằn lại tâm tư, gằn từng tiếng nói với Lệ Ảnh Yên. Hắn thật sự hi vọng nàng có thể lưu lại, bồi ở cạnh mình.
Nhưng... tâm tư của nàng - - hắn không bắt được!
"Ta không biết ngươi giữ ta ở bên cạnh, rốt cuộc có dụng ý gì? Vì dục vọng buồn cười này? Hay coi ta như con khỉ dùng để trêu chọc đùa giỡn? Nếu như vậy, có lẽ ngươi có thể đi tìm kỹ nữ hoặc là con hát."
Giọng nói của Lệ Ảnh Yên vẫn thanh lãnh như trước, đôi mắt nàng không chuyển động, như là đang nói chuyện không có quan hệ gì với nàng.
"Sao nàng nhất định phải nghĩ ta như vậy? Nàng mang cho ta vui vẻ mà người khác không thể thay thế, ta muốn nàng, không đơn thuần là trên xác thịt, còn có linh hồn và gửi gắm tâm hồn! Cho nên đừng xuyên tạc ý của ta nữa!"
"Ta đã trở lại rồi, ngươi còn muốn ta làm thế nào nữa?"
Ngữ khí nhàn nhạt không xao động, so với Tiêu Dung Diệp, giờ phút này Lệ Ảnh Yên thật sự cực kỳ lạnh nhạt.
Nghe nói như thế, ánh mắt Tiêu Dung Diệp bị kiềm hăm.
Đúng vậy, nàng đã đáp ứng mình trở lại Thần vương phủ, vì sao mình còn muốn bức bách nàng đây.
"Vừa rồi... thật có lỗi, ta không muốn bức bách nàng làm chuyện nàng không muốn. Được rồi, đừng nói chuyện không vui này nữa, cái kia..."
Tiêu Dung Diệp hắng giọng một cái, sau đó một bộ nghiêm trang nói qua: "Cẩu Đản, ta muốn nhìn bộ dáng nàng mặc trang phục nữ tử!"
"Gì?" Vốn Lệ Ảnh Yên đang sững sờ, nàng lập tức giật mình, kêu to ra tiếng, miệng có thể nuốt vào một quả trứng gà.
"Được rồi, đi thôi!"
Còn chưa chờ nàng mở miệng phản bác, Tiêu Dung Diệp liền lôi kéo tay nàng đi đến cửa lớn!
- - phân cách tuyến - -
Lệ Ảnh Yên được vài nha hoàn trong vương phủ trang điểm xong, mang theo làn váy dài, xoay xoay vặn vặn đi tới trong phòng.
Vừa vào phòng, đôi mắt trong veo trong nước của Lệ Ảnh Yên mang theo tức giận, hoảng loạn nhìn về phía Tiêu Dung Diệp đang ngồi trong chính đường.
"Vương gia, bọn nô tì đã giúp Cẩu Đản rửa mặt chải đầu xong." Bốn thị nữ hăng hái gật đầu, cử chỉ không rõ ràng này của vương gia, mấy người thị nữ các nàng đều phải cười trừ thôi.
Vương gia các nàng lại có thể, lại có thể muốn các nàng - - trang điểm cho một người nam nhân!
"Ừ, đi xuống đi!" Động tác uống trà của Tiêu Dung Diệp chậm dần, con ngươi hẹp dài như là cách không đồ vật nhìn về phía Lệ Ảnh Yên.
Kỳ thực từ khi nàng vừa vào cửa, hắn đã chú ý tới nàng, không thể không nói, thật đúng là ở trong dự liệu của hắn, nàng mặc trang phục nữ tử - - thật đẹp!
Đợi sau khi bốn tỳ nữ lui ra, trong phòng rộng rãi chỉ có hai người Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên.
Lệ Ảnh Yên ẩn nhẫn hồi lâu, tức giận bùng nổ trong nháy mắt. Theo bản năng nắm chặt tay ở hai bên sườn, liền nổi giận đùng đùng tiến lên.
"Tiêu Dung Diệp, ngươi - nam cặn bã không có tiết tháo!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên giương tay vung cho hắn một bạt tai.
Nhưng Tiêu Dung Diệp hắn cũng không phải ăn chay, hắn vốn luyện võ, liền ngăn tay nàng lại ở giữa không trung.
Bàn tay to nắm chặt cổ tay trắng nõn của nàng, đột nhiên lôi kéo, Lệ Ảnh Yên liền ngồi ở trên đùi Tiêu Dung Diệp.
"Hôm nay nàng - - rất đẹp!" Tiêu Dung Diệp cúi đầu ở bên tai nàng, đắm đuối đưa tình, dùng giọng nói trầm thấp như bàn thạch khen.
Hắn không nói dối, hôm nay nàng thật sự rất đẹp.
Quần áo màu trắng lụa mỏng như tuyết, chải hai búi tóc đặc trưng của thiếu nữ, búi tóc chỉ dùng một cây trâm trân châu màu trắng buộc tóc lên. Trên hai gò má không trang điểm, lại không có chút khuyết điểm, lông mi dài như cánh bướm bao trùm đôi mắt trong suốt của nàng, run rẩy nhẹ nhàng như một cây quạt, có một loại ngây thơ của thiếu nữ. Bộ dáng như thế, dập dờn như tiên, một đời cô độc, giống như một tiên tử một đời trong sạch nhẹ nhàng.
Con ngươi đen tĩnh lặng của Tiêu Dung Diệp lướt qua một tia giảo hoạt, khuôn mặt lập tức khôi phục vẻ lưu manh.
"Đẹp thì đẹp, nhưng tính khí quá nóng nảy!" Tiêu Dung Diệp giống như tiếc hận nói qua, tiếp đó tiến tới bên tai nàng tiếp tục tâng bốc không tiết tháo, nói: "Bất quá - - ta thích!"
Tiếp đó, Tiêu Dung Diệp ở trên cổ Lệ Ảnh Yên, nhẹ nhàng thổi ngụm khí, cảm giác tê dại thoáng qua, làm thân thể của nàng run lên.
"Ngươi cũng đặc biệt ghê tởm!" Lệ Ảnh Yên vội vàng đẩy Tiêu Dung Diệp ra, bật ra từ trong lòng nàng, nghe lời nói không tiết tháo này của hắn, Lệ Ảnh Yên nổi da gà, rớt trên đất.
"Ta xem như phát hiện, ngươi mẹ nó chính là một người điên , phát thần kinh bắt ta mặc trang phục nữ tử biến thái này, ta mẹ nó là nam nhân, nam nhân!"
Lệ Ảnh Yên không tiết tháo điên cuồng oanh tạc, vừa nói, vừa tức giận xé rách trang phục nữ tử không tiết tháo của mình.
"Roẹt, roẹt" vài tiếng, một mảng lớn da thịt trước ngực Lệ Ảnh Yên liền bại lộ ra rồi.
Lệ Ảnh Yên xé rách lung tung, hơi nghiêng mắt liếc nhìn mắt ưng lợi hại của Tiêu Dung Diệp sắp rơi khỏi hốc mắt rồi!
Chợt phát hiện ánh mắt nóng rực của hắn đang nhìn ngực của mình, Lệ Ảnh Yên theo bản năng liền kéo vải che ngực của mình, giọng nói tức giận - -
"Tiêu Dung Diệp ngươi biến thái, lưu manh thối!" Lệ Ảnh Yên vừa nắm chặt vạt áo trước ngực, vừa hùng hổ nói qua. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ đã nhiễm lên đỏ ửng khả nghi.
"Ta biến thái? Ta lưu manh? Ta mẹ nó làm cái gì? Để nàng oán trách ta như vậy?" Tức giận mắng Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp chỉ cảm thấy mình nằm cũng trúng đạn, liền tức giận phản bác nói với nàng.
"Ngươi làm cái gì? Ngươi làm cái gì trong lòng ngươi rõ ràng. Ta phi, ngươi - nam cặn bã đáng chết, nhìn ta... nhìn ta cởi áo, còn không phải lưu manh sao?"
Nghe được lời nói của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp đột nhiên cười ngượng ngùng, cười đến vô cùng tà mị.
Bàn tay to lôi kéo Lệ Ảnh Yên qua, cố định nàng ở trên đùi của mình, ngón tay dài khẽ nắm giữ cằm của nàng.
"Có câu - - có tiện nghi không chiếm chính là khốn khiếp! Nàng nói ta không chiếm, có phải chính là khốn khiếp rồi không?"
Giọng nói thâm thúy tràn đầy từ tính của Tiêu Dung Diệp du dương vang lên, nghe như mang theo hài hước, lại làm cho người ta có cảm giác mặt đỏ tai hồng.
"Ngươi có chiếm tiện nghi hay không, đều là khốn khiếp!"
Lời nói tức giận của Lệ Ảnh Yên tràn đầy khiêu chiến uy quyền của hắn.
Bỗng nhiên, bàn tay to Tiêu Dung Diệp giữ chặt cằm nàng tăng thêm vài phần lực đạo, khiến Lệ Ảnh Yên cảm thấy rất đau.
Ánh mắt thâm thúy của Tiêu Dung Diệp liếc nhìn ảnh ngược của mình ở bên trong đôi mắt của khuôn mặt nhỏ nhắn.
Tiếng nói trầm thấp giận quá hóa cười nói qua: "Điều này liên quan tới phụ hoàng ta mà cũng dám mắng ư? Nàng mở miệng thật đúng là sẽ tìm chết!"