Một dàn hậu cung của nữ chính đi theo và bảo vệ nữ chính, có cả Băng.
Một cô gái dáng người nhỏ nhắn bước vào lời đầu tiên cô ta thốt ra:" chị... Chị... Hức... Chị Thảo... Hức... hức... chị có.... hức hức sao k? ( T/g: Vâng không ai hết ngoài nữ chính tiểu bạch thỏ của chúng ta!!!!
Bạn biên tập: hoan hô *vỗ tay * cuối cùng nữ chính cũng lên sàn chị Diệp nhà ta lại khổ òi~~~~khổ thân ghê)
"À ha đây chẳng phải con em gái 'yêu quý' của nguyên chủ sao? " _Diệp nghĩ rồi bất giác cười nửa miệng.
Quản gia vừa vào đến gần cửa rồi thấy nhị tiểu thư ở trong liền định chạy vào can ngăn nhưng một tiếng động không hề nhỏ đã đánh bay nối suy nghĩ (ngây thơ như con nai tơ) đơn giản của ông Diệp đã phi nhanh như cước đá bay tên nam chính ( Băng). Nhờ cú đá đó mà khuôn mặt vốn điển Trai của hắn đã về đoàn tụ với đất mẹ bằng cách rất chi là 'nhẹ nhàng' nha.
Băng cố gắng đứng dậy đi về phía Diệp, bốp Diệp lãnh trọn một cú tát mạnh nhất... Khóe miệng Diệp rỉ máu. ( T/g: thôi xong rồi bbt (bạn biên tập) ơi sắp đến ngày Băng đi gặp ông bà cố rồi, cầu nguyện cho cậu ta sớm được siêu thoát đi, kẻo lại biến thành linh hồn lang thang.
Bbt và t/g: amen)
Đau... Diệp đang khoái chí vì có thể đạp một nam nhân thân hình lực lưỡng bay ôm hôn đất mẹ, chưa kịp định hình thì một cơn đau ùa tới mặt rất dát. Đập vào mắt Diệp là thân hình của nam chính. Diệp lấy tay chùi miệng, là máu.. hắn ta tát cô chảy máu ư? Sao hắn giám....
Tâm tình của cô cực kì không bình thường, nhảy lên túm tóc nam chính tẩn túi bụi, tất cả đồ đạc trong phòng giờ thành một mảnh tang hoang. Nam chính vì bị Diệp cho liên hoàn cước, không thể chống chả anh chỉ còn cách than kêu "đừng hự... Đừng đánh vào... Hự... Vào mặt.." _Băng
Mọi người ai lấy đều đổ mồ hôi lạnh và không ngừng cảm thán chị Diệp nhà ta!
(T/g:* tự hào* đúng là con gái cưng của ta)
Một cô gái dáng người nhỏ nhắn bước vào lời đầu tiên cô ta thốt ra:" chị... Chị... Hức... Chị Thảo... Hức... hức... chị có.... hức hức sao k? ( T/g: Vâng không ai hết ngoài nữ chính tiểu bạch thỏ của chúng ta!!!!
Bạn biên tập: hoan hô *vỗ tay * cuối cùng nữ chính cũng lên sàn chị Diệp nhà ta lại khổ òi~~~~khổ thân ghê)
"À ha đây chẳng phải con em gái 'yêu quý' của nguyên chủ sao? " _Diệp nghĩ rồi bất giác cười nửa miệng.
Quản gia vừa vào đến gần cửa rồi thấy nhị tiểu thư ở trong liền định chạy vào can ngăn nhưng một tiếng động không hề nhỏ đã đánh bay nối suy nghĩ (ngây thơ như con nai tơ) đơn giản của ông Diệp đã phi nhanh như cước đá bay tên nam chính ( Băng). Nhờ cú đá đó mà khuôn mặt vốn điển Trai của hắn đã về đoàn tụ với đất mẹ bằng cách rất chi là 'nhẹ nhàng' nha.
Băng cố gắng đứng dậy đi về phía Diệp, bốp Diệp lãnh trọn một cú tát mạnh nhất... Khóe miệng Diệp rỉ máu. ( T/g: thôi xong rồi bbt (bạn biên tập) ơi sắp đến ngày Băng đi gặp ông bà cố rồi, cầu nguyện cho cậu ta sớm được siêu thoát đi, kẻo lại biến thành linh hồn lang thang.
Bbt và t/g: amen)
Đau... Diệp đang khoái chí vì có thể đạp một nam nhân thân hình lực lưỡng bay ôm hôn đất mẹ, chưa kịp định hình thì một cơn đau ùa tới mặt rất dát. Đập vào mắt Diệp là thân hình của nam chính. Diệp lấy tay chùi miệng, là máu.. hắn ta tát cô chảy máu ư? Sao hắn giám....
Tâm tình của cô cực kì không bình thường, nhảy lên túm tóc nam chính tẩn túi bụi, tất cả đồ đạc trong phòng giờ thành một mảnh tang hoang. Nam chính vì bị Diệp cho liên hoàn cước, không thể chống chả anh chỉ còn cách than kêu "đừng hự... Đừng đánh vào... Hự... Vào mặt.." _Băng
Mọi người ai lấy đều đổ mồ hôi lạnh và không ngừng cảm thán chị Diệp nhà ta!
(T/g:* tự hào* đúng là con gái cưng của ta)