Thời gian nghỉ trưa, trên một bờ cát gần tập đoàn tài chính J, Đường Ninh mặc chiếc áo T-shirt màu lam nhạt đang nằm nghỉ trưa trên chiếc ghế dựa dài dưới tán dù. Cô đẩy chiếc kính râm màu đen đến đỉnh đầu rồi cúi xuống nhìn điện thoại di động trong tay.
Vừa nãy Lâm Hạ gọi điện hỏi cô bây giờ có rảnh không. Đúng là hiện giờ cô không bận bịu gì, chỉ thấy lạ, không biết tại sao Lâm Hạ lại tìm cô.
Đang chìm trong suy nghĩ thì bỗng một nhân viên trong tập đoàn chạy tới hỏi: "Đường tiểu thư, đạo diễn nói tất cả đã chuẩn bị xong, phiền tiểu thư nhanh chóng qua đó."
Ông Đường dặn cô phải chuẩn bị thực hiện một đoạn phim để chiếu trong buổi lễ gây quỹ từ thiện. Hôm nay dự định bắt đầu bấm máy, lấy cảnh biển làm nền.
Đường Ninh ngẩng đầu, hướng nhân viên kia nở nụ cười, "Được rồi, chúng ta đi thôi." Đoạn phim ngắn này chiếu khoảng hai mươi phút, thời gian quay dự kiến khoảng một tuần, chủ yếu mang tính tượng trưng, lấy hình ảnh ở tập đoàn tài chính J làm trung tâm nên không thể thiếu cảnh biển đẹp ở đây.
Ngành nghề nào cũng có cái khổ của nó, Đường Ninh lúc này nghĩ rằng chuyện này cũng đơn giản thôi, ai ngờ chỉ việc mời những người mẫu nổi tiếng hỗ trợ cũng gặp chút rắc rối. Người ta chỉ thấy thành quả phía trước lại quên mất những nổ lực cực khổ của những người phía sau hậu trường. Thật vất vả mới kết thúc một ngày chụp hình lấy bối cảnh, đạo diễn vừa thông báo hôm nay không phải tăng ca, tất cả nhân viên phía dưới ai nấy đều không nhịn được vui sướng một hồi.
Đường Ninh thấy bây giờ cũng còn rất sớm, ánh mắt không tự giác lại nhìn tới chiếc di động rồi nghĩ về Lâm Hạ. Bỗng Lâm Hạ lại gọi đến, cô nhấn nút nghe một âm thanh ôn nhu xuyên thấu tới chỗ cô đang đứng:
"Bạn học Đường Ninh, tớ đang đứng ở chỗ áp phích nhìn thấy cậu vừa quay xong phim. Tớ có chuyện cần hỏi cậu, chuyện này có liên quan đến quỹ từ thiện của ngôi sao, tớ nghĩ...cậu có thể gặp tớ nói chuyện một chút không?"
"Có thể." Đường Ninh ánh mắt hướng về phía bãi biển ngắm nhìn một chút, tâm tình trở nên rất tốt hỏi thẳng: "Cậu muốn hỏi về phương diện nào?"
Đầu bên kia di động trầm mặc một chút, sau đó một tiếng cười dịu dàng truyền tới, "Tớ muốn biết quỹ ngôi sao này bình thường người ngoài muốn quyên tiền sẽ xử lý ra sao? Quá trình chi tiết như thế nào?"
" Việc quyên góp đều được xử lý rất chuyên nghiệp, tỉ mỉ chuyện này không thể gói gọn trong một hai lời nhưng quá trình hoàn toàn công khai minh bạch. Cậu muốn quyên tiền à?"
Bên kia di động Lâm Hạ sững sờ nói tiếp: "Tớ chỉ là...muốn tìm hiểu trước một chút."
Đường Ninh hơi run run, tự nhiên trong lòng cô có cảm giác Lâm Hạ đang muốn bàn giao cho cô để thanh thản đi tìm cái chết.
Lâm Hạ tìm Đường Ninh đúng là để bàn về chuyện quyên góp, Lâm Hạ muốn quyên tặng một toà biệt thự. Điều này làm Đường Ninh thật sự bất ngờ. Lâm Hạ thấy thế nở nụ cười, "Mẹ tớ khi còn sống rất thích làm việc từ thiện. Tớ hiện tại không lo ăn không lo mặc nên cũng muốn bắt chước mẹ mình hi vọng có thể giúp càng nhiều người càng tốt."
Đường Ninh khó xử, không biết nói gì, thăm dò hỏi: "Vậy hiện tại cậu đang ở đâu?"
"Tớ đang ở cùng với ba." Lâm Hạ mỉm cười, nói tiếp: "Ba tớ hi vọng cả nhà có thể ở cùng một chỗ." Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng cô ấy không muốn Đường Ninh biết chuyện xấu trong nhà mình.
Đường Ninh cảm thấy Lâm Hạ không có chỗ nào kì lạ cả nhưng cô biết nhà họ Lâm rút cuộc đang xảy ra chuyện gì. Thế nhưng Lâm Hạ không nói cô cũng không thể để lộ là mình đã biết hết. Chuyện xấu trong nhà không thể nói lung tung, đạo lý này cô hiểu. Đường Ninh trong lòng âm thầm thở dài nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: "Những chuyện này thật ra tớ cũng không hiểu rõ lắm, hôm nào đó rảnh sẽ đích thân mời chuyên gia cố vấn đến nhà cậu giúp cậu tư vấn một chút. Hơn nữa..." Đường Ninh dừng lại một chút, cười nói: "Nếu mẹ cậu đem căn biệt thự để lại cho cậu đương nhiên hi vọng cậu có chỗ để ở, cậu vẫn nên suy nghĩ kĩ lại một chút đi, cậu nghĩ sao?"
Lâm Hạ lắc đầu đang muốn giải thích thêm thì bỗng nhiên một bóng người vọt tới chắn trước hai cô đang nói chuyện nói xen vào. Đường Ninh nhíu mày nhìn sang, chỉ thấy đó là một cô bé trên mặt vẫn mang theo vài phần non nớt, mặc áo hở lưng cùng một chiếc quần soóc ngắn cũn cỡn, mặt đầy son phấn mở miệng quát lớn, đưa một ngón tay chỉ thẳng mặt Lâm Hạ: "Này, sao hôm nay buổi trưa không về nhà ăn cơm, đã thế còn không nói tiếng nào?" Âm lượng quá lớn làm những người xung quanh ai ai cũng nhìn chằm chằm qua bên này.
Đường Ninh thấy thế không nhịn được đang muốn lên tiếng trách cứ cô ta liền nhìn thấy Lâm Hạ buông xuống hai mắt, nói: "Chuyện này chị đã nhắn lại rồi, trưa nay chị không về."
"Chị nói rồi? Nói cho ai nghe?" Cô gái kia càng cao giọng quát sau đó một cái ghế gần đó qua một chân nhấc lên ghế nghênh ngang chửi tiếp: "Chị có biết cả nhà chúng tôi chờ chị về cả nửa tiếng đồng hồ? Ba lúc đi còn trách mẹ tôi sao không hỏi chị rốt cuộc có về nhà ăn cơm không? Chị nói cho tôi nghe xem, chuyện này là ai sai?"
"Gia Gia, chuyện này về nhà nói sau, chị đang cùng bạn học của mình nói chuyện." Lâm Hạ cau mày ngữ khí có chút không vui nhưng vẫn giữ được dáng vẻ bình tĩnh, không hề nổi giận.
"Bạn học, ai thế?" Cô gái kia lúc này mới liếc về phía Đường Ninh vẫn giữ thái độ cao cao tại thượng ánh mắt không kiên kè đánh giá cô.
Lâm Hạ càng nhíu mày chặt hơn, có chút lúng túng lại vô cùng xin lỗi nhìn về phía Đường Ninh đưa tay ra giới thiệu: "Đây là ...Lâm Gia." Em gái - hai chữ này Lâm Hạ vẫn không thể thốt ra khỏi miệng.
Đường Ninh cười cợt hoá ra chỉ là một đứa con rơi chẳng trách lại hống hách như thế. Cô vẫn thoải mái thong thả thu lượm tất cả các tài liệu trên bàn, không ngẩng đầu, âm thanh nhàn nhạt nói, "Chỉ bằng thân phận của em gái cậu không có tư cách chào hỏi tớ! Em gái cậu, chậc, đúng là chẳng được dạy dỗ chút nào lễ nghi cơ bản cũng không biết, thật chẳng ra sao!"
Lâm Gia nghe vậy, nhìn về phía Lâm Hạ, "Chị, có thể nhìn em gái mình bị người khác sỉ nhục mà không biết nói gì giúp tôi sao?"
Đường Ninh trong lòng thấy thật buồn cười, cái logic gì đây, không bắt nạt được cô lại muốn người khác giúp đỡ mình chửi lại cô sao. Đường Ninh cầm văn kiện lên, nhìn về phía Lâm Hạ, lạnh nhạt nói: "Nơi này quá ầm ĩ, chúng ta chuyển sang chỗ khác nói chuyện tiếp."
"..." Lâm Hạ có chút do dự.
"Này, cô đừng tưởng bản thân mình xinh đẹp thì muốn làm gì cũng được, cô tưởng cô là ai? Có tin hay không trước mặt mọi người, tôi tặng cho khuôn mặt xinh đẹp của cô vài vết sẹo, xem cô còn có thể hung hăng nổi không?" Lâm Gia đứng thẳng người, giương nanh múa vuốt, ánh mắt độc ác nhìn thẳng Đường Ninh, cô ta ghét nhất là loại người xinh đẹp hơn cô ta thế nhưng lại xem thường cô ta.
Đường NInh nghiêng đầu, cười nói: "Thế cô có tin hay không những lời nói nãy giờ của cô, đủ để tôi khiến cô thân bại danh liệt". Muốn hù doạ cô? Không có cửa đâu, ngay cả cửa sổ cũng không có! Cô ghét nhất là hạng tiểu nhân hay đắc ý, không phải chỉ là con rơi của tiểu Tam thôi sao, có gì hay ho chứ?
"Gia Gia đừng như vậy!" Lâm Hạ bắt đầu cuống lên.
Lâm Gia cười gằn, "Ồ! Tôi thì sao nào? Nói cho chị biết không cần chị giúp tôi, chị không giúp tôi tự khắc cũng có người khác chịu giúp tôi." Nói xong cô ta quay đầu lại hướng ra cửa chính hô to, "Chị họ chị mau vào đây."
Chị họ?
Lâm Hạ cùng Đường Ninh đều sửng sốt một chút, nhìn theo ra ngoài vừa nhìn Đường Ninh liền cảm thấy trái đất này đúng thật là quá nhỏ. Ở phòng ăn bên ngoài gần cửa chính chính là La Tinh Tinh, cô ta nhìn ba người bên trong cũng rất lúng túng, xem ra những hành động mất mặt như thế này của Lâm Gia không chỉ có Lâm Hạ xấu hổ mà La Tinh Tinh cũng ngượng ngùng thay.
Đường Ninh nhìn La Tinh Tinh đang đi tới khuôn mặt mang theo vài phần trào phúng hỏi: "Tinh Tinh, cậu là chị họ của cô ta?"
"Thật một trăm phần trăm! Mẹ tôi là cô ruột của chị ấy." Lâm Gia dương dương tự đắc nói rồi nhìn về phía Đường Ninh," Cô cũng là sinh viên trường đại học tài chính Z? Lẽ nào cô không biết chị họ tôi ở trường Z nổi danh là tài nữ đa tài đa nghệ? Đã thế chị họ tôi còn là bạn tốt của Đường Ninh!"
"Gia Gia, em đừng nói nữa!" La Tinh Tinh nghe những lời này của Lâm Gia, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng nhanh miệng đánh gãy lời của cô ta.
"Tại sao lại không cho em nói, không phải cô ta đang rất đắc ý hay sao, con mắt đã lên đến đầu rồi!" Lâm Gia vừa nói vừa không nhịn được trừng mắt nhìn thẳng Đường Ninh một chút.
Trong phòng ăn ngày càng có nhiều ngươi vây đến đây, Đường Ninh không muốn trở thành trò hề cho người khác, cô cũng tin tưởng Lâm Hạ cũng vậy nên lập tức thu dọn đồ đạc sau đó kéo tay Lâm Hạ, "Chúng ta đi thôi." Thực sự quá mất mặt, nhà họ Lâm không sợ mất danh dự nhưng Đường Ninh cô thì không thể nhịn nhục như vậy được.
Lâm Hạ bị Đường Ninh kéo ra bên ngoài, Lâm Gia một bộ tiểu nhân đắc chí tựa hồ không sợ mất mặt vẫn dai dẳng bám theo, không cho Đường Ninh cơ hội thoát thân, "Này, sao cô lại dám bỏ chạy. Quay lại đây! Cô còn chưa cúi đầu xin lỗi tôi?"
Đi ra đến cửa rút cuộc Đường Ninh không nhịn nổi nữa, đột nhiên xoay người, mắt phượng híp lại nhìn về phía Lâm Gia, lạnh giọng nói rõ: "Nếu cô còn dám cố tình gây sự nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Vậy cô mau báo cảnh sát đi, tôi muốn xem thử đến lúc đó ai có thể giúp cô?" Lâm Gia gào lên.
Lâm Hạ thấy thế rút cuộc nhịn không nổi nữa lên tiếng: "Gia Gia, em đùa quá mức rồi!"
"Chị, còn dám thông đồng với người ngoài ức hiếp tôi, cứ chờ đó về đến nhà tôi sẽ mách ba, xem ba trị tội chị như thế nào? Hừm!" Lâm Gia vòng hai tay lại hung hăng chửi rủa.
Đường Ninh không nhịn được lắc đầu, kéo tay Lâm Hạ quay đầu rời đi, cùng hạng người này đôi co nói lý quả thực là tự hạ thấp giá trị bản thân.
"Này này! Các cô đứng lại cho tôi!" Lâm Gia ngay lập tức đuổi theo. Cô ta ngày ngày đều bắt nạt Lâm Hạ, thế nhưng gần đây Lâm Hạ hay đi sớm về trễ, chỉ chọn những lúc có ba ở nhà mới xuất hiện khi đó cô ta không thể làm gì khác hơn là giả bộ làm một cô em gái ngoan ngoãn. Bây giờ có cơ hội cho cô ta và cả bạn cô ta một trận nên thân, cô ngu gì mà tha cho bọn họ đi dễ dàng như thế?
"Đủ rồi Gia Gia!"La Tinh Tinh tức giận kéo tay Lâm Gia không cho cô ta cố tình làm loạn nữa.
Lâm Gia sững sờ, quay đầu nhìn về phía La Tinh Tinh có chút không hiểu hỏi: "Chị chẳng phải chị luôn dạy ta phải thường xuyên ăn hiếp Lâm Hạ hay sao?"
"Chị dạy em tuyệt đối không thể để cho Lâm Hạ sống yên ổn nhưng em cũng phải nhìn kĩ tình huống chứ, em có biết người vừa rồi là ai không?" La Tinh Tinh cau mày ngữ khí rất tức giận nói thẳng.
Lâm Gia tựa hồ rất xem trọng người chị họ này đôi mắt cô ta ngay lập tức trở nên lo lắng," Là ai vậy chị?"
"Người vừa nãy chính là Đường Ninh." Lâm Gia trước mặt Đường Ninh làm loạn còn tệ hơn nữa lôi cô vào vũng bùn nhầy do cô ta bày ra. Chuyện cô của cô ta làm Tiểu Tam cho người đàn ông giàu có đã có vợ và con gái đã sớm loan truyền khắp nơi trong giới thượng lưu, trở thành trò hề cho người đời sỉ vả. La Tinh Tinh trăm phương ngàn kế không để lộ chuyện này trước mặt Đường Ninh thế nhưng hiện nay mọi thứ đã đổ sông đổ biển. Chuyện của nhà họ Lâm hiện giờ đã bị lộ rồi, thật sự là thành sự không đủ bại sự có thừa!
Thời gian nghỉ trưa, trên một bờ cát gần tập đoàn tài chính J, Đường Ninh mặc chiếc áo T-shirt màu lam nhạt đang nằm nghỉ trưa trên chiếc ghế dựa dài dưới tán dù. Cô đẩy chiếc kính râm màu đen đến đỉnh đầu rồi cúi xuống nhìn điện thoại di động trong tay.
Vừa nãy Lâm Hạ gọi điện hỏi cô bây giờ có rảnh không. Đúng là hiện giờ cô không bận bịu gì, chỉ thấy lạ, không biết tại sao Lâm Hạ lại tìm cô.
Đang chìm trong suy nghĩ thì bỗng một nhân viên trong tập đoàn chạy tới hỏi: "Đường tiểu thư, đạo diễn nói tất cả đã chuẩn bị xong, phiền tiểu thư nhanh chóng qua đó."
Ông Đường dặn cô phải chuẩn bị thực hiện một đoạn phim để chiếu trong buổi lễ gây quỹ từ thiện. Hôm nay dự định bắt đầu bấm máy, lấy cảnh biển làm nền.
Đường Ninh ngẩng đầu, hướng nhân viên kia nở nụ cười, "Được rồi, chúng ta đi thôi." Đoạn phim ngắn này chiếu khoảng hai mươi phút, thời gian quay dự kiến khoảng một tuần, chủ yếu mang tính tượng trưng, lấy hình ảnh ở tập đoàn tài chính J làm trung tâm nên không thể thiếu cảnh biển đẹp ở đây.
Ngành nghề nào cũng có cái khổ của nó, Đường Ninh lúc này nghĩ rằng chuyện này cũng đơn giản thôi, ai ngờ chỉ việc mời những người mẫu nổi tiếng hỗ trợ cũng gặp chút rắc rối. Người ta chỉ thấy thành quả phía trước lại quên mất những nổ lực cực khổ của những người phía sau hậu trường. Thật vất vả mới kết thúc một ngày chụp hình lấy bối cảnh, đạo diễn vừa thông báo hôm nay không phải tăng ca, tất cả nhân viên phía dưới ai nấy đều không nhịn được vui sướng một hồi.
Đường Ninh thấy bây giờ cũng còn rất sớm, ánh mắt không tự giác lại nhìn tới chiếc di động rồi nghĩ về Lâm Hạ. Bỗng Lâm Hạ lại gọi đến, cô nhấn nút nghe một âm thanh ôn nhu xuyên thấu tới chỗ cô đang đứng:
"Bạn học Đường Ninh, tớ đang đứng ở chỗ áp phích nhìn thấy cậu vừa quay xong phim. Tớ có chuyện cần hỏi cậu, chuyện này có liên quan đến quỹ từ thiện của ngôi sao, tớ nghĩ...cậu có thể gặp tớ nói chuyện một chút không?"
"Có thể." Đường Ninh ánh mắt hướng về phía bãi biển ngắm nhìn một chút, tâm tình trở nên rất tốt hỏi thẳng: "Cậu muốn hỏi về phương diện nào?"
Đầu bên kia di động trầm mặc một chút, sau đó một tiếng cười dịu dàng truyền tới, "Tớ muốn biết quỹ ngôi sao này bình thường người ngoài muốn quyên tiền sẽ xử lý ra sao? Quá trình chi tiết như thế nào?"
" Việc quyên góp đều được xử lý rất chuyên nghiệp, tỉ mỉ chuyện này không thể gói gọn trong một hai lời nhưng quá trình hoàn toàn công khai minh bạch. Cậu muốn quyên tiền à?"
Bên kia di động Lâm Hạ sững sờ nói tiếp: "Tớ chỉ là...muốn tìm hiểu trước một chút."
Đường Ninh hơi run run, tự nhiên trong lòng cô có cảm giác Lâm Hạ đang muốn bàn giao cho cô để thanh thản đi tìm cái chết.
Lâm Hạ tìm Đường Ninh đúng là để bàn về chuyện quyên góp, Lâm Hạ muốn quyên tặng một toà biệt thự. Điều này làm Đường Ninh thật sự bất ngờ. Lâm Hạ thấy thế nở nụ cười, "Mẹ tớ khi còn sống rất thích làm việc từ thiện. Tớ hiện tại không lo ăn không lo mặc nên cũng muốn bắt chước mẹ mình hi vọng có thể giúp càng nhiều người càng tốt."
Đường Ninh khó xử, không biết nói gì, thăm dò hỏi: "Vậy hiện tại cậu đang ở đâu?"
"Tớ đang ở cùng với ba." Lâm Hạ mỉm cười, nói tiếp: "Ba tớ hi vọng cả nhà có thể ở cùng một chỗ." Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng cô ấy không muốn Đường Ninh biết chuyện xấu trong nhà mình.
Đường Ninh cảm thấy Lâm Hạ không có chỗ nào kì lạ cả nhưng cô biết nhà họ Lâm rút cuộc đang xảy ra chuyện gì. Thế nhưng Lâm Hạ không nói cô cũng không thể để lộ là mình đã biết hết. Chuyện xấu trong nhà không thể nói lung tung, đạo lý này cô hiểu. Đường Ninh trong lòng âm thầm thở dài nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: "Những chuyện này thật ra tớ cũng không hiểu rõ lắm, hôm nào đó rảnh sẽ đích thân mời chuyên gia cố vấn đến nhà cậu giúp cậu tư vấn một chút. Hơn nữa..." Đường Ninh dừng lại một chút, cười nói: "Nếu mẹ cậu đem căn biệt thự để lại cho cậu đương nhiên hi vọng cậu có chỗ để ở, cậu vẫn nên suy nghĩ kĩ lại một chút đi, cậu nghĩ sao?"
Lâm Hạ lắc đầu đang muốn giải thích thêm thì bỗng nhiên một bóng người vọt tới chắn trước hai cô đang nói chuyện nói xen vào. Đường Ninh nhíu mày nhìn sang, chỉ thấy đó là một cô bé trên mặt vẫn mang theo vài phần non nớt, mặc áo hở lưng cùng một chiếc quần soóc ngắn cũn cỡn, mặt đầy son phấn mở miệng quát lớn, đưa một ngón tay chỉ thẳng mặt Lâm Hạ: "Này, sao hôm nay buổi trưa không về nhà ăn cơm, đã thế còn không nói tiếng nào?" Âm lượng quá lớn làm những người xung quanh ai ai cũng nhìn chằm chằm qua bên này.
Đường Ninh thấy thế không nhịn được đang muốn lên tiếng trách cứ cô ta liền nhìn thấy Lâm Hạ buông xuống hai mắt, nói: "Chuyện này chị đã nhắn lại rồi, trưa nay chị không về."
"Chị nói rồi? Nói cho ai nghe?" Cô gái kia càng cao giọng quát sau đó một cái ghế gần đó qua một chân nhấc lên ghế nghênh ngang chửi tiếp: "Chị có biết cả nhà chúng tôi chờ chị về cả nửa tiếng đồng hồ? Ba lúc đi còn trách mẹ tôi sao không hỏi chị rốt cuộc có về nhà ăn cơm không? Chị nói cho tôi nghe xem, chuyện này là ai sai?"
"Gia Gia, chuyện này về nhà nói sau, chị đang cùng bạn học của mình nói chuyện." Lâm Hạ cau mày ngữ khí có chút không vui nhưng vẫn giữ được dáng vẻ bình tĩnh, không hề nổi giận.
"Bạn học, ai thế?" Cô gái kia lúc này mới liếc về phía Đường Ninh vẫn giữ thái độ cao cao tại thượng ánh mắt không kiên kè đánh giá cô.
Lâm Hạ càng nhíu mày chặt hơn, có chút lúng túng lại vô cùng xin lỗi nhìn về phía Đường Ninh đưa tay ra giới thiệu: "Đây là ...Lâm Gia." Em gái - hai chữ này Lâm Hạ vẫn không thể thốt ra khỏi miệng.
Đường Ninh cười cợt hoá ra chỉ là một đứa con rơi chẳng trách lại hống hách như thế. Cô vẫn thoải mái thong thả thu lượm tất cả các tài liệu trên bàn, không ngẩng đầu, âm thanh nhàn nhạt nói, "Chỉ bằng thân phận của em gái cậu không có tư cách chào hỏi tớ! Em gái cậu, chậc, đúng là chẳng được dạy dỗ chút nào lễ nghi cơ bản cũng không biết, thật chẳng ra sao!"
Lâm Gia nghe vậy, nhìn về phía Lâm Hạ, "Chị, có thể nhìn em gái mình bị người khác sỉ nhục mà không biết nói gì giúp tôi sao?"
Đường Ninh trong lòng thấy thật buồn cười, cái logic gì đây, không bắt nạt được cô lại muốn người khác giúp đỡ mình chửi lại cô sao. Đường Ninh cầm văn kiện lên, nhìn về phía Lâm Hạ, lạnh nhạt nói: "Nơi này quá ầm ĩ, chúng ta chuyển sang chỗ khác nói chuyện tiếp."
"..." Lâm Hạ có chút do dự.
"Này, cô đừng tưởng bản thân mình xinh đẹp thì muốn làm gì cũng được, cô tưởng cô là ai? Có tin hay không trước mặt mọi người, tôi tặng cho khuôn mặt xinh đẹp của cô vài vết sẹo, xem cô còn có thể hung hăng nổi không?" Lâm Gia đứng thẳng người, giương nanh múa vuốt, ánh mắt độc ác nhìn thẳng Đường Ninh, cô ta ghét nhất là loại người xinh đẹp hơn cô ta thế nhưng lại xem thường cô ta.
Đường NInh nghiêng đầu, cười nói: "Thế cô có tin hay không những lời nói nãy giờ của cô, đủ để tôi khiến cô thân bại danh liệt". Muốn hù doạ cô? Không có cửa đâu, ngay cả cửa sổ cũng không có! Cô ghét nhất là hạng tiểu nhân hay đắc ý, không phải chỉ là con rơi của tiểu Tam thôi sao, có gì hay ho chứ?
"Gia Gia đừng như vậy!" Lâm Hạ bắt đầu cuống lên.
Lâm Gia cười gằn, "Ồ! Tôi thì sao nào? Nói cho chị biết không cần chị giúp tôi, chị không giúp tôi tự khắc cũng có người khác chịu giúp tôi." Nói xong cô ta quay đầu lại hướng ra cửa chính hô to, "Chị họ chị mau vào đây."
Chị họ?
Lâm Hạ cùng Đường Ninh đều sửng sốt một chút, nhìn theo ra ngoài vừa nhìn Đường Ninh liền cảm thấy trái đất này đúng thật là quá nhỏ. Ở phòng ăn bên ngoài gần cửa chính chính là La Tinh Tinh, cô ta nhìn ba người bên trong cũng rất lúng túng, xem ra những hành động mất mặt như thế này của Lâm Gia không chỉ có Lâm Hạ xấu hổ mà La Tinh Tinh cũng ngượng ngùng thay.
Đường Ninh nhìn La Tinh Tinh đang đi tới khuôn mặt mang theo vài phần trào phúng hỏi: "Tinh Tinh, cậu là chị họ của cô ta?"
"Thật một trăm phần trăm! Mẹ tôi là cô ruột của chị ấy." Lâm Gia dương dương tự đắc nói rồi nhìn về phía Đường Ninh," Cô cũng là sinh viên trường đại học tài chính Z? Lẽ nào cô không biết chị họ tôi ở trường Z nổi danh là tài nữ đa tài đa nghệ? Đã thế chị họ tôi còn là bạn tốt của Đường Ninh!"
"Gia Gia, em đừng nói nữa!" La Tinh Tinh nghe những lời này của Lâm Gia, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng nhanh miệng đánh gãy lời của cô ta.
"Tại sao lại không cho em nói, không phải cô ta đang rất đắc ý hay sao, con mắt đã lên đến đầu rồi!" Lâm Gia vừa nói vừa không nhịn được trừng mắt nhìn thẳng Đường Ninh một chút.
Trong phòng ăn ngày càng có nhiều ngươi vây đến đây, Đường Ninh không muốn trở thành trò hề cho người khác, cô cũng tin tưởng Lâm Hạ cũng vậy nên lập tức thu dọn đồ đạc sau đó kéo tay Lâm Hạ, "Chúng ta đi thôi." Thực sự quá mất mặt, nhà họ Lâm không sợ mất danh dự nhưng Đường Ninh cô thì không thể nhịn nhục như vậy được.
Lâm Hạ bị Đường Ninh kéo ra bên ngoài, Lâm Gia một bộ tiểu nhân đắc chí tựa hồ không sợ mất mặt vẫn dai dẳng bám theo, không cho Đường Ninh cơ hội thoát thân, "Này, sao cô lại dám bỏ chạy. Quay lại đây! Cô còn chưa cúi đầu xin lỗi tôi?"
Đi ra đến cửa rút cuộc Đường Ninh không nhịn nổi nữa, đột nhiên xoay người, mắt phượng híp lại nhìn về phía Lâm Gia, lạnh giọng nói rõ: "Nếu cô còn dám cố tình gây sự nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Vậy cô mau báo cảnh sát đi, tôi muốn xem thử đến lúc đó ai có thể giúp cô?" Lâm Gia gào lên.
Lâm Hạ thấy thế rút cuộc nhịn không nổi nữa lên tiếng: "Gia Gia, em đùa quá mức rồi!"
"Chị, còn dám thông đồng với người ngoài ức hiếp tôi, cứ chờ đó về đến nhà tôi sẽ mách ba, xem ba trị tội chị như thế nào? Hừm!" Lâm Gia vòng hai tay lại hung hăng chửi rủa.
Đường Ninh không nhịn được lắc đầu, kéo tay Lâm Hạ quay đầu rời đi, cùng hạng người này đôi co nói lý quả thực là tự hạ thấp giá trị bản thân.
"Này này! Các cô đứng lại cho tôi!" Lâm Gia ngay lập tức đuổi theo. Cô ta ngày ngày đều bắt nạt Lâm Hạ, thế nhưng gần đây Lâm Hạ hay đi sớm về trễ, chỉ chọn những lúc có ba ở nhà mới xuất hiện khi đó cô ta không thể làm gì khác hơn là giả bộ làm một cô em gái ngoan ngoãn. Bây giờ có cơ hội cho cô ta và cả bạn cô ta một trận nên thân, cô ngu gì mà tha cho bọn họ đi dễ dàng như thế?
"Đủ rồi Gia Gia!"La Tinh Tinh tức giận kéo tay Lâm Gia không cho cô ta cố tình làm loạn nữa.
Lâm Gia sững sờ, quay đầu nhìn về phía La Tinh Tinh có chút không hiểu hỏi: "Chị chẳng phải chị luôn dạy ta phải thường xuyên ăn hiếp Lâm Hạ hay sao?"
"Chị dạy em tuyệt đối không thể để cho Lâm Hạ sống yên ổn nhưng em cũng phải nhìn kĩ tình huống chứ, em có biết người vừa rồi là ai không?" La Tinh Tinh cau mày ngữ khí rất tức giận nói thẳng.
Lâm Gia tựa hồ rất xem trọng người chị họ này đôi mắt cô ta ngay lập tức trở nên lo lắng," Là ai vậy chị?"
"Người vừa nãy chính là Đường Ninh." Lâm Gia trước mặt Đường Ninh làm loạn còn tệ hơn nữa lôi cô vào vũng bùn nhầy do cô ta bày ra. Chuyện cô của cô ta làm Tiểu Tam cho người đàn ông giàu có đã có vợ và con gái đã sớm loan truyền khắp nơi trong giới thượng lưu, trở thành trò hề cho người đời sỉ vả. La Tinh Tinh trăm phương ngàn kế không để lộ chuyện này trước mặt Đường Ninh thế nhưng hiện nay mọi thứ đã đổ sông đổ biển. Chuyện của nhà họ Lâm hiện giờ đã bị lộ rồi, thật sự là thành sự không đủ bại sự có thừa!