Đứng cách đó không xa La Tinh Tinh vẫn không ngừng chú ý từng động tĩnh bên Đường Ninh và Ngạn Tĩnh. Nhìn đến cảnh Ngạn Tĩnh kéo Đường Ninh vào trong ngực thì thầm nhỏ giọng bên tai cô ta thì trái tim cô như vỡ ra từng mảnh nhỏ.
Cô biết cho tới bây giờ, trong lòng Ngạn Tĩnh vẫn chỉ có hình bóng của Đường Ninh. Nhưng khi đối diện với sự thật thì cô vẫn không thể ngừng bi thương thống khổ cho bản thân mình. Cô vẫn đứng đó không hề dời đi nhìn chằm chằm đôi nam nữ ấy, bỗng nhiên Ngạn Tĩnh xoay người, sắc mặt không tốt đi về phía cô.
"Tĩnh, có chuyện gì vậy?" Một giây trước anh ta cùng Đường Ninh thân mật anh anh em em tại sao chỉ một giây sau liền hầm hầm nhìn thẳng cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô?
Ngạn Tĩnh đến cả liếc cũng không thèm liếc nhìn cô ta, trực tiếp lên chiếc xe thể thao sang trọng, rồi một tiếng gầm gừ vang lên, chiếc xe như xé màn đêm mà lao vút đi không hề có một tia do dự nào.
La Tinh Tinh sững sờ đứng tại chỗ, sắc mặt lúc này lúc xanh lúc trắng, ai đó có thể giải thích cho cô ta biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì... Đây là...Chuyện gì đã xảy ra?
Thật lâu sau cô ta cũng hoàn hồn, chậm rãi xoay người, nhìn về phía Đường Ninh cách đó không xa. Cô ta chần chừ một chút, vẫn quyết định đi tới. Đường Ninh không hề né tránh chỉ trừng mắt nhìn cô ta một chút.
"Ninh Ninh."
"Tớ cứ nghĩ cậu sẽ bỏ đi chứ?" Đường Ninh trên mặt mỉm cười nhìn về phía La Tinh Tinh.
Không biết tại sao lúc nãy Ngạn Tĩnh lại hầm hầm bỏ đi, còn bây giờ cô ta chỉ thấy Đường Ninh đang mỉm cười châm chọc cô ta. Ngạn Tĩnh chắc chắn đã bị Đường Ninh nhắc đến chuyện gì đó khiến anh ta tức giận rồi bỏ đi. Kiếp trước lẫn kiếp này Đường Ninh và Ngạn Tĩnh đều hoàn toàn khác nhau cô quả thật không biết vừa rồi chuyện gì đã xảy ra? Cô chỉ biết hiện tại bản thân đang rất ngột ngạt. Một sự tức giận nho nhỏ đang dần dần lớn lên trong cô khiến cô muốn trút ra bên ngoài nhưng trước hết cô ta phải biết rút cuộc vừa nãy chuyện gì đã xảy ra?
" Cậu cùng Tĩnh đã nói cái gì?" Cô ta nghe thấy âm thanh của chính mình đang tức giận đến mức run rẩy.
"Cũng không nói gì nhiều, chỉ nói cho anh ấy biết cô ruột của cậu là mẹ kế của Lâm Hạ mà thôi." Đường Ninh hờn hợt nói.
"Oanh" một tiếng La Tinh Tinh cảm thấy cô ta giống như bị sét đánh giữa trời quang, mặt đất dưới chân cô ta như nứt ra thành hai phần, cô ta không kịp phản ứng, vẻ mặt hơi choáng váng, "Cậu tại sao lại làm như vậy? Tại sao lại nói chuyện này cho Tĩnh biết? Tớ nhớ trước đây không phải như vậy? Tại sao? Tại sao? A..."
La Tinh Tinh như muốn phát điên. Cô ta đã nghĩ rằng tuy Đường Ninh tính tình thay đổi nhưng bản chất vẫn vẫn là bản chất. Đường Ninh có thể hung hăng một chút nhưng tuyệt đối sẽ không làm cô ta lúng túng, thế nhưng hiện giờ cô ta phát hiện ra Đường Ninh ngày càng không thể nói lý, cô ta dựa vào sơ hở Đường Ninh để lại mới cùng Ngạn Tĩnh gặp mặt mách lẻo ai ngờ Đường Ninh lại thẳng tay cho cô ta một cái tát thật mạnh khiến cô ta bây giờ lâm vào tình thế mang đá đập vào chân bản thân mình.
"Tớ đã đem tất cả chuyện về Lâm Hạ mà tớ biết nói tất tần tật cho Tĩnh, chuyện này là muốn tốt cho cậu. Em họ tớ mặc dù đôi lúc rất tuỳ hứng không biết lý lẽ nhưng cô ta sẽ không bao giờ nói bậy với tớ. Là cô ta nói cho tớ biết lúc ở nhà vô tình cô ta tiếp cận Lâm Hạ đã thấy rõ trên cổ tay bên phải của Lâm Hạ có đeo một chiếc vòng tay đó là vì che giấu những vết tích cô ta tự hành hạ thân xác mình."
La Tinh Tinh trong mắt mang vài phần thất vọng cùng khổ sở nhìn về phía Đường Ninh, "Ninh Ninh, cậu không nhận ra sao? Tớ biết cậu đã biết được tâm ý của tớ đối với Tĩnh, cho nên đã hiểu lầm tớ. Nhưng cậu phải tin tớ, tớ không hề cố ý xen vào tình cảm giữa hai người, nếu không ngày hôm nay tại sao tớ lại muốn đem chuyện này nói rõ cho Tĩnh biết? Lâm Hạ này tinh thần thật sự có vấn đề, dạo gần đây cậu cùng cô ta thật sự là gặp nhau tuy là ngoài ý muốn nhưng nếu không cẩn thận đề phòng cô ta, cậu chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Tớ thật sự không muốn cướp Tĩnh từ tay cậu, cậu phải tin tớ chúng ta từng là bạn tốt của nhau mà. Tại sao bây giờ cậu lại không tin tưởng tớ nữa?"
"Ninh Ninh, tớ không thể hiểu rõ được tại sao cậu lại ba lần bảy lượt giúp đỡ cô ta - một đứa có vấn đề về tinh thần như vậy, cậu nghĩ lại đi điều này có đáng giá không?"
Đường Ninh nhìn La Tinh Tinh trước mặt, trên mặt cô ta hiện giờ toàn là bi thương cùng thất vọng tột độ, nhưng mọi thứ đều quá: quá đau thương, quá thất vọng nên cô sẽ không tin La Tinh Tinh. Chỉ có diễn quá lố trên mặt mới biểu hiện hoàn mỹ đến như vậy, thật giống như mỗi bước đi đều được tỉ mỉ sắp xếp không một kẽ hở nào.
"Có đáng hay không là chuyện của tớ!" Đường Ninh lạnh lùng nói, "Tinh Tinh cậu cho rằng cậu là ai? Cậu không cảm thấy bản thân mình hiện giờ đã quá dài tay rồi hay sao?"
Đối với Lâm Hạ, dù mới chỉ trải qua hai lần tiếp xúc nhưng Đường Ninh hiểu rõ Lâm Hạ này quả thật không tranh với đời, chỉ sống trong thế giới của bản thân, không có tâm tình gì quan tâm đến chuyện của người khác. Nếu như cô bây giờ thật sự là Marry Sue, cô sẽ trăm phương nghìn kế giúp đỡ Lâm Hạ nhưng thật tiếc cô không phải là hạng người đó. Cô chỉ là một cô gái rất bình thường, có giấc mộng và hoài bão của chính mình, có người mà mình muốn bảo vệ. Nên mặc kệ Lâm Hạ hay La Tinh Tinh có làm chuyện gì đều không hề liên quan đến cô. Ngược lại, cô cảm thấy hình như La Tinh Tinh không muốn cô cùng Lâm Hạ tiếp xúc với nhau, bằng không sẽ không liều mạng đi tìm Ngạn Tĩnh đến đây khuyên nhủ cô?
La Tinh Tinh bị Đường Ninh nói cho nghẹn họng, trong thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho đúng.
Đường Ninh hai tay khoanh trước ngực, liếc xéo cô ta một chút, chậm rãi nói: "Cậu là chị họ của Lâm Gia đúng không? Cô ta hình như rất nghe lời cậu, cậu bình thường sao không đi dạy dỗ cô ta? Cho dù chị gái của cô ta có chút khuynh hướng hành xác bản thân sao cậu không dạy cho cô biết lúc này nên dùng tình cảm gia đình giúp Lâm Hạ vượt qua. Làm sao cậu có thể đem bệnh tình của Lâm Hạ đi nói cho người ngoài biết, làm cho Lâm Hạ mặc cảm đây?"
Đường Ninh cảm thấy thế giới này quả thật rất kì diệu, cô xưa nay chưa từng nghĩ đến La Tinh Tinh chính là chị họ của Lâm Gia. Nhưng cô rõ ràng nhớ được dù trước hay sau khi Lâm Hạ tự sát La Tinh Tinh chưa hề tiết lộ nửa câu cô ta và nhà họ Lâm có quan hệ này. Cô ta có thể che dấu Đường Ninh trước đây ngay cả chuyện này thì làm sao nói đến cô ta thật sự xem Đường Ninh trước đây là bạn tốt đây?
"Ninh Ninh, lời này của cậu là có ý gì?" La Tinh Tinh ngước lên khuôn mặt tràn đầy nước mắt và uỷ khuất nhìn về phía Đường Ninh.
Đường Ninh thấy thế đôi lông mi thanh tú khẽ nhếch lên. Bắt đầu từ bây giờ, cô đã phát hiện ra trước giờ cô đã đánh giá quá thấp La Tinh Tinh này. Ở trong ngôn tình ngược nữ phụ có thể trọng sịnh đoạt đi mọi thứ của nữ chính, ngoại trừ mang theo kí ức hồi sinh hay là thủ đoạn của cô ta thì Đường Ninh cô cũng không thể xem thường cô ta được.
"Không có gì." Đường Ninh cúi đầu nhìn một chút chiếc đồng hồ đeo treo cổ tay rồi nói: "Trời cũng không còn sớm nữa, tớ còn có việc, đi trước."
La Tinh Tinh đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng xinh đẹp đang ngày càng khuất dần, trong mắt toát ra vài phần sát khí. Mềm không được mà cứng cũng không xong, xem ra cô đã đánh giá quá thấp Đường Ninh này rồi!
Mùa hè này, Đường Ninh thật sự rất bận thế nhưng chuyện cần làm thì chưa giải quyết xong mà những chuyện vặt vãnh lại cứ thi nhau tới tấp không thể tránh được. Lần trước ở bãi biển quay một đoạn ngắn ai ngờ một nhân viên không cẩn thận làm mất, đạo diễn rất nổi giận nhưng vẫn phải thu xếp quay lại cảnh đó.
Bởi vì làm lại lần hai nên rất thuận lợi. Sau đó mọi chuyện đều đi đúng quỹ đạo bộ phim ngắn rút cuộc đã quay xong. Đạo diễn nói phía hậu cần cần phải chuẩn bị thêm một tháng nữa nên đầu tháng chín mới có thể biết được bộ phim ngắn này có thành công hay không?
Một bên trợ lý đang muốn hỏi Đường Ninh có cần chuẩn bị xe đưa cô về trước không thì Đường Ninh đã khéo léo từ chối. Cô nhìn ánh tà dương bên ngoài rồi lại nhìn người người đi qua đi lại trên bờ cát trắng, cười trả lời: "Không cần, tôi có thể tự sắp xếp được." Cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp như thế này, cô muốn đi dạo trên bờ biển một chút, hơn nữa dạo này trong lòng cô có một chút lo lắng, tắm nắng một chút sẽ làm tâm trạng cô tốt hơn.
Trợ lý nghe Đường Ninh nói thế khuôn mặt có chút khó khăn nhìn cô. Cô gái này không phải là nhân viên bình thường, cô là thiên kim duy nhất của chủ tịch, nếu như xui xẻo có chuyện gì bất trắc, thời điểm cấp trên có hỏi tới anh ta làm sao giải trình đây?
Đường Ninh nhìn thấu sự khó xử trong lòng anh ta, một tay cầm áo choàng tơ tằm, một tay xách theo túi xách, quay đầu mỉm cười nói tiếp với trợ lý: "Không sao, tôi hay cũng thư kí Vương đi xung quanh đây nên sẽ không có chuyện gì đâu." Thư kí Vương là thư kí của chủ tịch.
Trợ lý nghe vậy không thể làm gì khác hơn là để cô đi.
Đường Ninh đi bộ trên bờ cát, nơi này cách quán cà phê Red Garlic rất gần, đi thêm một đoạn nữa sẽ đến. Nhớ tới trước đây không lâu cô còn cùng Lạc Nhất Phàm ngồi uống cà phê cùng nhau, nghĩ đến chuyện này cô khẽ mỉm cười, Lạc Nhất Phàm nói chuyện rất thú vị, con người anh ta lại có vẻ hào hoa phong nhã. Anh ta là con lai, mẹ là người Anh, ba là người Trung Quốc, bây giờ ba mẹ anh ta đều định cư ở Anh, thỉnh thoảng anh ta sẽ quay trở về thăm họ một thời gian. Người bình thường nếu ra vẻ hào hoa phong nhã cô sẽ cảm thấy không thể thích ứng nổi nhưng nếu đấy là Lạc Nhất Phàm thì sẽ thấy mọi thứ đều là chuyện rất tự nhiên.
Mới đi một chút mà từ xa cô đã thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, vóc người cao lớn đang đi về phía cô. Nhìn dáng vẻ tuấn dật phong lưu của anh, Đường Ninh đứng lại, không nói được gì chỉ biết cười trừ, thật là khéo, mới nghĩ đến anh ta, anh ta liền xuất hiện.
Đối phương dường như cũng nhận ra tầm mắt của cô, nhìn thấy cô anh cũng rất ngạc nhiên, bước chân thêm dài ra hướng cô ung dung đi tới.
"Lạc Nhất Phàm, thật tình cờ!" Đường Ninh nghiêng đầu, cười híp mắt nói. Lạc Nhất Phàm đã từng nói nếu cô không chê có thể gọi anh ta là Phàm. Thế nhưng Đường Ninh cảm thấy gọi ông chủ Đường thì quá xa lạ, gọi Nhất Phàm lại thấy quá thân thiết, gọi Lạc Nhất Phàm liền vừa vặn. Cô cảm thấy giữa bạn bè với nhau , gọi như vậy là tiện nhất.
Lạc Nhất Phàm tinh tế nhìn kĩ cô, cô trên trán có vài giọt mồ hôi, trên mặt da dẻ hơi đỏ hồng xem ra cô đã đi bộ đến đây, "Thật là trùng hợp lại gặp cô."
Đường Ninh cười nói, "Lạc Nhất Phàm cũng lâu rồi không tới quán Red Garlic, không nghĩ tới hôm nay có thể gặp anh ở đây, hay chúng ta đi cùng một đoạn?"
Lạc Nhất Phàm nghe vậy nhẹ nhíu mi sau đó xoay người theo sát phía sau cô, duy trì một khoảng cách nhất định cùng đi đến quán với Đường Ninh.
Đường Ninh nghiêng đầu liếc nhìn Lạc Nhất Phàm một chút sau đó không chút nể mặt khoé môi treo lên một nụ cười. Cô cứ nghĩ Lạc Nhất Phàm rất dễ làm quen, ít nhất lần trước anh ta giúp cô khỏi ngã, lúc cùng nói chuyện anh ta còn mỉm cười với cô. Hiện tại qua mấy lần tiếp xúc, cô phát hiện ra anh ta rất lãnh đạm tính cách có chút lạnh lùng nhưng do tu dưỡng tốt sẽ không dễ dàng để người đối diện cảm thấy lúng túng. Ở trước mặt anh ta có thể thoải mái nói những gì cô thích cho dù anh ta mất kiên nhẫn cũng chỉ có thể hỏi cô có khát nước không ... Chỉ có thể làm thế mà thôi!
Đứng cách đó không xa La Tinh Tinh vẫn không ngừng chú ý từng động tĩnh bên Đường Ninh và Ngạn Tĩnh. Nhìn đến cảnh Ngạn Tĩnh kéo Đường Ninh vào trong ngực thì thầm nhỏ giọng bên tai cô ta thì trái tim cô như vỡ ra từng mảnh nhỏ.
Cô biết cho tới bây giờ, trong lòng Ngạn Tĩnh vẫn chỉ có hình bóng của Đường Ninh. Nhưng khi đối diện với sự thật thì cô vẫn không thể ngừng bi thương thống khổ cho bản thân mình. Cô vẫn đứng đó không hề dời đi nhìn chằm chằm đôi nam nữ ấy, bỗng nhiên Ngạn Tĩnh xoay người, sắc mặt không tốt đi về phía cô.
"Tĩnh, có chuyện gì vậy?" Một giây trước anh ta cùng Đường Ninh thân mật anh anh em em tại sao chỉ một giây sau liền hầm hầm nhìn thẳng cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô?
Ngạn Tĩnh đến cả liếc cũng không thèm liếc nhìn cô ta, trực tiếp lên chiếc xe thể thao sang trọng, rồi một tiếng gầm gừ vang lên, chiếc xe như xé màn đêm mà lao vút đi không hề có một tia do dự nào.
La Tinh Tinh sững sờ đứng tại chỗ, sắc mặt lúc này lúc xanh lúc trắng, ai đó có thể giải thích cho cô ta biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì... Đây là...Chuyện gì đã xảy ra?
Thật lâu sau cô ta cũng hoàn hồn, chậm rãi xoay người, nhìn về phía Đường Ninh cách đó không xa. Cô ta chần chừ một chút, vẫn quyết định đi tới. Đường Ninh không hề né tránh chỉ trừng mắt nhìn cô ta một chút.
"Ninh Ninh."
"Tớ cứ nghĩ cậu sẽ bỏ đi chứ?" Đường Ninh trên mặt mỉm cười nhìn về phía La Tinh Tinh.
Không biết tại sao lúc nãy Ngạn Tĩnh lại hầm hầm bỏ đi, còn bây giờ cô ta chỉ thấy Đường Ninh đang mỉm cười châm chọc cô ta. Ngạn Tĩnh chắc chắn đã bị Đường Ninh nhắc đến chuyện gì đó khiến anh ta tức giận rồi bỏ đi. Kiếp trước lẫn kiếp này Đường Ninh và Ngạn Tĩnh đều hoàn toàn khác nhau cô quả thật không biết vừa rồi chuyện gì đã xảy ra? Cô chỉ biết hiện tại bản thân đang rất ngột ngạt. Một sự tức giận nho nhỏ đang dần dần lớn lên trong cô khiến cô muốn trút ra bên ngoài nhưng trước hết cô ta phải biết rút cuộc vừa nãy chuyện gì đã xảy ra?
" Cậu cùng Tĩnh đã nói cái gì?" Cô ta nghe thấy âm thanh của chính mình đang tức giận đến mức run rẩy.
"Cũng không nói gì nhiều, chỉ nói cho anh ấy biết cô ruột của cậu là mẹ kế của Lâm Hạ mà thôi." Đường Ninh hờn hợt nói.
"Oanh" một tiếng La Tinh Tinh cảm thấy cô ta giống như bị sét đánh giữa trời quang, mặt đất dưới chân cô ta như nứt ra thành hai phần, cô ta không kịp phản ứng, vẻ mặt hơi choáng váng, "Cậu tại sao lại làm như vậy? Tại sao lại nói chuyện này cho Tĩnh biết? Tớ nhớ trước đây không phải như vậy? Tại sao? Tại sao? A..."
La Tinh Tinh như muốn phát điên. Cô ta đã nghĩ rằng tuy Đường Ninh tính tình thay đổi nhưng bản chất vẫn vẫn là bản chất. Đường Ninh có thể hung hăng một chút nhưng tuyệt đối sẽ không làm cô ta lúng túng, thế nhưng hiện giờ cô ta phát hiện ra Đường Ninh ngày càng không thể nói lý, cô ta dựa vào sơ hở Đường Ninh để lại mới cùng Ngạn Tĩnh gặp mặt mách lẻo ai ngờ Đường Ninh lại thẳng tay cho cô ta một cái tát thật mạnh khiến cô ta bây giờ lâm vào tình thế mang đá đập vào chân bản thân mình.
"Tớ đã đem tất cả chuyện về Lâm Hạ mà tớ biết nói tất tần tật cho Tĩnh, chuyện này là muốn tốt cho cậu. Em họ tớ mặc dù đôi lúc rất tuỳ hứng không biết lý lẽ nhưng cô ta sẽ không bao giờ nói bậy với tớ. Là cô ta nói cho tớ biết lúc ở nhà vô tình cô ta tiếp cận Lâm Hạ đã thấy rõ trên cổ tay bên phải của Lâm Hạ có đeo một chiếc vòng tay đó là vì che giấu những vết tích cô ta tự hành hạ thân xác mình."
La Tinh Tinh trong mắt mang vài phần thất vọng cùng khổ sở nhìn về phía Đường Ninh, "Ninh Ninh, cậu không nhận ra sao? Tớ biết cậu đã biết được tâm ý của tớ đối với Tĩnh, cho nên đã hiểu lầm tớ. Nhưng cậu phải tin tớ, tớ không hề cố ý xen vào tình cảm giữa hai người, nếu không ngày hôm nay tại sao tớ lại muốn đem chuyện này nói rõ cho Tĩnh biết? Lâm Hạ này tinh thần thật sự có vấn đề, dạo gần đây cậu cùng cô ta thật sự là gặp nhau tuy là ngoài ý muốn nhưng nếu không cẩn thận đề phòng cô ta, cậu chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Tớ thật sự không muốn cướp Tĩnh từ tay cậu, cậu phải tin tớ chúng ta từng là bạn tốt của nhau mà. Tại sao bây giờ cậu lại không tin tưởng tớ nữa?"
"Ninh Ninh, tớ không thể hiểu rõ được tại sao cậu lại ba lần bảy lượt giúp đỡ cô ta - một đứa có vấn đề về tinh thần như vậy, cậu nghĩ lại đi điều này có đáng giá không?"
Đường Ninh nhìn La Tinh Tinh trước mặt, trên mặt cô ta hiện giờ toàn là bi thương cùng thất vọng tột độ, nhưng mọi thứ đều quá: quá đau thương, quá thất vọng nên cô sẽ không tin La Tinh Tinh. Chỉ có diễn quá lố trên mặt mới biểu hiện hoàn mỹ đến như vậy, thật giống như mỗi bước đi đều được tỉ mỉ sắp xếp không một kẽ hở nào.
"Có đáng hay không là chuyện của tớ!" Đường Ninh lạnh lùng nói, "Tinh Tinh cậu cho rằng cậu là ai? Cậu không cảm thấy bản thân mình hiện giờ đã quá dài tay rồi hay sao?"
Đối với Lâm Hạ, dù mới chỉ trải qua hai lần tiếp xúc nhưng Đường Ninh hiểu rõ Lâm Hạ này quả thật không tranh với đời, chỉ sống trong thế giới của bản thân, không có tâm tình gì quan tâm đến chuyện của người khác. Nếu như cô bây giờ thật sự là Marry Sue, cô sẽ trăm phương nghìn kế giúp đỡ Lâm Hạ nhưng thật tiếc cô không phải là hạng người đó. Cô chỉ là một cô gái rất bình thường, có giấc mộng và hoài bão của chính mình, có người mà mình muốn bảo vệ. Nên mặc kệ Lâm Hạ hay La Tinh Tinh có làm chuyện gì đều không hề liên quan đến cô. Ngược lại, cô cảm thấy hình như La Tinh Tinh không muốn cô cùng Lâm Hạ tiếp xúc với nhau, bằng không sẽ không liều mạng đi tìm Ngạn Tĩnh đến đây khuyên nhủ cô?
La Tinh Tinh bị Đường Ninh nói cho nghẹn họng, trong thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho đúng.
Đường Ninh hai tay khoanh trước ngực, liếc xéo cô ta một chút, chậm rãi nói: "Cậu là chị họ của Lâm Gia đúng không? Cô ta hình như rất nghe lời cậu, cậu bình thường sao không đi dạy dỗ cô ta? Cho dù chị gái của cô ta có chút khuynh hướng hành xác bản thân sao cậu không dạy cho cô biết lúc này nên dùng tình cảm gia đình giúp Lâm Hạ vượt qua. Làm sao cậu có thể đem bệnh tình của Lâm Hạ đi nói cho người ngoài biết, làm cho Lâm Hạ mặc cảm đây?"
Đường Ninh cảm thấy thế giới này quả thật rất kì diệu, cô xưa nay chưa từng nghĩ đến La Tinh Tinh chính là chị họ của Lâm Gia. Nhưng cô rõ ràng nhớ được dù trước hay sau khi Lâm Hạ tự sát La Tinh Tinh chưa hề tiết lộ nửa câu cô ta và nhà họ Lâm có quan hệ này. Cô ta có thể che dấu Đường Ninh trước đây ngay cả chuyện này thì làm sao nói đến cô ta thật sự xem Đường Ninh trước đây là bạn tốt đây?
"Ninh Ninh, lời này của cậu là có ý gì?" La Tinh Tinh ngước lên khuôn mặt tràn đầy nước mắt và uỷ khuất nhìn về phía Đường Ninh.
Đường Ninh thấy thế đôi lông mi thanh tú khẽ nhếch lên. Bắt đầu từ bây giờ, cô đã phát hiện ra trước giờ cô đã đánh giá quá thấp La Tinh Tinh này. Ở trong ngôn tình ngược nữ phụ có thể trọng sịnh đoạt đi mọi thứ của nữ chính, ngoại trừ mang theo kí ức hồi sinh hay là thủ đoạn của cô ta thì Đường Ninh cô cũng không thể xem thường cô ta được.
"Không có gì." Đường Ninh cúi đầu nhìn một chút chiếc đồng hồ đeo treo cổ tay rồi nói: "Trời cũng không còn sớm nữa, tớ còn có việc, đi trước."
La Tinh Tinh đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng xinh đẹp đang ngày càng khuất dần, trong mắt toát ra vài phần sát khí. Mềm không được mà cứng cũng không xong, xem ra cô đã đánh giá quá thấp Đường Ninh này rồi!
Mùa hè này, Đường Ninh thật sự rất bận thế nhưng chuyện cần làm thì chưa giải quyết xong mà những chuyện vặt vãnh lại cứ thi nhau tới tấp không thể tránh được. Lần trước ở bãi biển quay một đoạn ngắn ai ngờ một nhân viên không cẩn thận làm mất, đạo diễn rất nổi giận nhưng vẫn phải thu xếp quay lại cảnh đó.
Bởi vì làm lại lần hai nên rất thuận lợi. Sau đó mọi chuyện đều đi đúng quỹ đạo bộ phim ngắn rút cuộc đã quay xong. Đạo diễn nói phía hậu cần cần phải chuẩn bị thêm một tháng nữa nên đầu tháng chín mới có thể biết được bộ phim ngắn này có thành công hay không?
Một bên trợ lý đang muốn hỏi Đường Ninh có cần chuẩn bị xe đưa cô về trước không thì Đường Ninh đã khéo léo từ chối. Cô nhìn ánh tà dương bên ngoài rồi lại nhìn người người đi qua đi lại trên bờ cát trắng, cười trả lời: "Không cần, tôi có thể tự sắp xếp được." Cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp như thế này, cô muốn đi dạo trên bờ biển một chút, hơn nữa dạo này trong lòng cô có một chút lo lắng, tắm nắng một chút sẽ làm tâm trạng cô tốt hơn.
Trợ lý nghe Đường Ninh nói thế khuôn mặt có chút khó khăn nhìn cô. Cô gái này không phải là nhân viên bình thường, cô là thiên kim duy nhất của chủ tịch, nếu như xui xẻo có chuyện gì bất trắc, thời điểm cấp trên có hỏi tới anh ta làm sao giải trình đây?
Đường Ninh nhìn thấu sự khó xử trong lòng anh ta, một tay cầm áo choàng tơ tằm, một tay xách theo túi xách, quay đầu mỉm cười nói tiếp với trợ lý: "Không sao, tôi hay cũng thư kí Vương đi xung quanh đây nên sẽ không có chuyện gì đâu." Thư kí Vương là thư kí của chủ tịch.
Trợ lý nghe vậy không thể làm gì khác hơn là để cô đi.
Đường Ninh đi bộ trên bờ cát, nơi này cách quán cà phê Red Garlic rất gần, đi thêm một đoạn nữa sẽ đến. Nhớ tới trước đây không lâu cô còn cùng Lạc Nhất Phàm ngồi uống cà phê cùng nhau, nghĩ đến chuyện này cô khẽ mỉm cười, Lạc Nhất Phàm nói chuyện rất thú vị, con người anh ta lại có vẻ hào hoa phong nhã. Anh ta là con lai, mẹ là người Anh, ba là người Trung Quốc, bây giờ ba mẹ anh ta đều định cư ở Anh, thỉnh thoảng anh ta sẽ quay trở về thăm họ một thời gian. Người bình thường nếu ra vẻ hào hoa phong nhã cô sẽ cảm thấy không thể thích ứng nổi nhưng nếu đấy là Lạc Nhất Phàm thì sẽ thấy mọi thứ đều là chuyện rất tự nhiên.
Mới đi một chút mà từ xa cô đã thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, vóc người cao lớn đang đi về phía cô. Nhìn dáng vẻ tuấn dật phong lưu của anh, Đường Ninh đứng lại, không nói được gì chỉ biết cười trừ, thật là khéo, mới nghĩ đến anh ta, anh ta liền xuất hiện.
Đối phương dường như cũng nhận ra tầm mắt của cô, nhìn thấy cô anh cũng rất ngạc nhiên, bước chân thêm dài ra hướng cô ung dung đi tới.
"Lạc Nhất Phàm, thật tình cờ!" Đường Ninh nghiêng đầu, cười híp mắt nói. Lạc Nhất Phàm đã từng nói nếu cô không chê có thể gọi anh ta là Phàm. Thế nhưng Đường Ninh cảm thấy gọi ông chủ Đường thì quá xa lạ, gọi Nhất Phàm lại thấy quá thân thiết, gọi Lạc Nhất Phàm liền vừa vặn. Cô cảm thấy giữa bạn bè với nhau , gọi như vậy là tiện nhất.
Lạc Nhất Phàm tinh tế nhìn kĩ cô, cô trên trán có vài giọt mồ hôi, trên mặt da dẻ hơi đỏ hồng xem ra cô đã đi bộ đến đây, "Thật là trùng hợp lại gặp cô."
Đường Ninh cười nói, "Lạc Nhất Phàm cũng lâu rồi không tới quán Red Garlic, không nghĩ tới hôm nay có thể gặp anh ở đây, hay chúng ta đi cùng một đoạn?"
Lạc Nhất Phàm nghe vậy nhẹ nhíu mi sau đó xoay người theo sát phía sau cô, duy trì một khoảng cách nhất định cùng đi đến quán với Đường Ninh.
Đường Ninh nghiêng đầu liếc nhìn Lạc Nhất Phàm một chút sau đó không chút nể mặt khoé môi treo lên một nụ cười. Cô cứ nghĩ Lạc Nhất Phàm rất dễ làm quen, ít nhất lần trước anh ta giúp cô khỏi ngã, lúc cùng nói chuyện anh ta còn mỉm cười với cô. Hiện tại qua mấy lần tiếp xúc, cô phát hiện ra anh ta rất lãnh đạm tính cách có chút lạnh lùng nhưng do tu dưỡng tốt sẽ không dễ dàng để người đối diện cảm thấy lúng túng. Ở trước mặt anh ta có thể thoải mái nói những gì cô thích cho dù anh ta mất kiên nhẫn cũng chỉ có thể hỏi cô có khát nước không ... Chỉ có thể làm thế mà thôi!