Học kì mới còn chưa bắt đầu, hội học sinh đã mở một cuộc họp bàn về kế hoạch chào đón tân sinh viên nhưng lần này hội nghị còn phải bàn thêm về chuyện mở một buổi đấu giá quyên góp từ thiện. Buổi đấu giá này sẽ do Đường đại tiểu thư đảm nhiệm.
Trước mặt Đường Ninh hiện giờ có đủ loại tư liệu, ngồi bên cạnh cô là một cô gái điềm đạm đáng yêu. Nếu Đường Ninh có mỹ mạo và phong thái của nữ vương thì cô gái ngồi bên tựa như một Molly. Cả hai đều khiến những người đối diện không thể rời mắt.
Hội học sinh của trường đại học tài chính Z đa số thành viên đều là nam sinh. Trong phòng họp lại có hai vị nữ vương thế này làm bọn họ không ai dám xem thường, tập trung làm việc tránh xảy ra sơ sót bất cẩn lại khiến cho hai người đẹp có ấn tượng xấu với họ.
Đường Ninh vì buổi đấu giá từ thiện này đã phải làm rất nhiều thứ, từ chuẩn bị công tác hậu trường đến chủ trì công tác khai mạc. Cô còn mời Mạc Cách - người đang dẫn đầu giới thời trang trong nước và quốc tế đến chủ trì buổi đấu giá. Hội học sinh muốn sắp xếp nhân viên hổ trợ như thế nào cô đều không tham dự, cô tin tưởng vào năng lực làm việc của hội học sinh.
Cô không ngờ chỉ một buổi đấu giá nhỏ mà phải trải qua rất nhiều phân đoạn chuẩn bị, mỗi một phân đoạn đều phải rõ ràng minh bạch từ việc mời luật sư, tìm quan chức chính quyền công chứng giấy tờ...
"Nếu như mọi người không có bất cứ ý kiến gì thì cuộc họp lần này kết thúc tại đây."
Ngoài chủ tịch hội học sinh – một chàng trai đeo kính nhã nhặn, phong thái rạng ngời, ánh mắt nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào xấp tài liệu trước mặt Đường Ninh thig những nam sinh còn lại trong phòng hội nghị ánh mắt không hẹn mà cùng xoay chuyển nhìn thẳng cô.
Tựa hồ nhận ra ánh nhìn của mọi người, Đường Ninh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của mọi người biểu tình tự nhiên không hề bối rối. Cô mỉm cười nói: " Về phía bản thân tôi tự cảm thấy không còn vấn đề gì nữa. Tôi tin tưởng năng lực làm việc của hội học sinh, hi vọng mọi người sẽ cố gắng hết mình cho buổi đấu giá từ thiện này."
Cuối buổi họp Đường Ninh và Lâm Hạ ở lại bàn bạc một số vẫn đề quan trọng với hội trưởng hội học sinh.
Lâm Hạ mắt nhìn tài liệu trong tay, nhỏ giọng phát biểu: "Kế hoạch của chúng ta là đấu giá một số đồ vật. Nhưng những hiện vật này vẫn chưa được công chứng giấy tờ, muộn nhất ngày mai mới hoàn thành xong. Đến lúc đó chúng ta sẽ bắt đầu xử lí những công tác hậu cần còn lại."
Vị học trưởng kia nghe được những lời này của Lâm Hạ, một tay đẩy gọng kính lên mỉm cười tiếp lời: "Bởi vì chuyện này, Đường Ninh mới đưa ra ý kiến lấy tiệc rượu làm mở đầu sau khi khai mạc buổi đấu giá nhưng tôi vẫn còn một điểm muốn nhắc nhở mọi người, chúng ta phải tìm một người pha chế rượu giỏi như vậy mới phù hợp với ý tưởng chủ đề: " Phẩm rượu bình việc thiện.""
Người pha chế rượu?
Đường Ninh cùng Lâm Hạ liếc nhìn nhau, Đường Ninh cười lắc đầu, nói rằng: "Không cần người pha chế rượu." Cô dùng phẩm rượu làm chủ đề cũng không phải là để giải trí, những thiếu nữ giàu có này bình thường rất thích nghiên cứu rượu vang; nếu buổi đấu giá đơn thuần chỉ là đấu giá từ thiện những vị khách quý này tuyệt nhiên sẽ không hề hứng thú. Đương nhiên sở dĩ cô mời Mạc Cách làm chủ sự cũng vì khí chất hào hoa phong nhã của anh ta, cô tin tưởng rằng chỉ cần nơi nào anh ta xuất hiện thì nơi đó các thiếu nữ lập tức bị hấp dẫn còn lòng dạ nào mà thưởng thức rượu nữa.
Học trưởng gật đầu nhưng lập tức lại hỏi: "Người pha chế có thể không cần nhưng còn đầu bếp thì phải tính sao đây?"
"Học trưởng anh cứ yên tâm, chuyện này quỹ ngôi sao sẽ toàn quyền phụ trách." Khẩu vị của các thiếu gia tiểu thư con nhà quyền quý này cô còn lạ gì nữa. Tuy rằng ba cô đã nói: "Quỹ ngôi sao chỉ đứng ra phụ trách, tập đoàn nhà họ Đường chúng ta tài chính hổ trợ cũng có hạn. Nếu con vượt qua ngân quỹ thì phải hoàn toàn tự giải quyết." Nhưng cô rất tự tin vào năng lực của bản thân, muốn mời miễn phí người pha chế và đầu bếp cô vẫn có cách giải quyết.
Học trưởng nghe cô đảm bảo như thế liền gật đầu yên tâm.
Thật ra cái chức vụ hội trưởng hội học sinh cũng chỉ là đi giải quyết các công việc vặt vãnh của sinh viên trong trường, phụ trợ giảng viên, giúp đỡ, hỗ trợ những chuyện bên lề. Anh ta không cần có gia thế hùng hậu hay phải là người đứng đầu trong mọi kì thi, chỉ cần là một người biết quán xuyến, nâng cao tinh thần đoàn kết của hội, chủ trì các hoạt động thiết yếu do nhà trường đề ra. Nếu làm tốt cái chức vụ này có thể khiến anh ta một bước lên mây tiến vào giới thượng lưu của trường đại học tài chính Z. Đường Ninh trước đây luôn nghĩ vào hội học sinh cũng chẳng có gì ghê gớm, những việc phải làm ở đây không hề có ích gì cho tương lai của cô ta. Nhưng Đường Ninh hiện tại lại cảm thấy làm việc ở hội học sinh sẽ giúp cô có được những kinh nghiệm vô cùng quý báu, cách quản lí cơ chế nhân sự, cách nhìn nhận giải quyết vấn đề trong bối cảnh lợi ích chung của tập thể...Cho nên hiện giờ cô cảm thấy ba chữ hội học sinh này rất thân thiết và gần gũi.
Sau khi bàn bạc sau mọi chuyện, Lâm Hạ mời Đường Ninh đến biệt thự của cô ấy. Ngôi biệt thự này là do mẹ của Lâm Hạ để lại cho cô nhưng trước đó Lâm Hạ muốn quyên tặng ngôi biệt thự này cho quỹ ngôi sao. Nhiều ngày nay Đường Ninh luôn bận rộn với chuyện đấu giá từ thiện ở trường, Lâm Hạ lại phụ giúp Đường Ninh nên cũng không tiện hối thúc về việc cử người tư vấn cho cô để quyên tặng ngôi biệt thự này. Hơn nữa mỗi lần hai người thảo luận vấn đề đều phải ra bên ngoài luận đàm cũng rất bất tiện nên gần đây Lâm Hạ đều mời Đường Ninh đến đây. Bên trong biệt thự mọi thứ đều ổn thoả chỉ cần mua một ích nguyên vật liệu thứ phẩm nữa là xong.
Lâm Hạ kiểm tra lại các vật phẩm đấu giá rồi giá cần đưa ra tham khảo, tất cả cô đề ghi lại vào sổ. Đường Ninh ngồi bên cạnh đang nhâm nhi trà. Trên trán cô lấm tấm mấy giọt mồ hôi nhỏ, mái tóc gọn gàng tết sang một bên vai. Đường Ninh muốn đem tất cả các vật phẩm đấu giá cất vào két sắt cho an toàn. Lâm Hạ luôn cảm thấy Đường Ninh là một thục nữ đúng mẫu, ở cô luôn có sự tinh tế và dịu dàng đầy chuẩn mực.
Lâm Hạ rất ít khi tò mò về người khác thế nhưng qua mấy lần tiếp xúc với Đường Ninh, cô cảm thấy tất cả những tin đồn về Đường Ninh mà cô nghe trước đây đều không thể tin.
Miễn cưỡng ngồi trên ghế sa lông, một tay nâng ly trà, Đường Ninh cảm thấy ánh nhìn đầy dò xét của người đối diện, đôi mi thanh tú khẽ giương lên,mang theo ngữ khí lười biếng kết hợp cùng nụ cười thường trực trên môi, cô mở lời trước: "Hạ Hạ, sao cậu lại nhìn tớ chằm chằm như thế, cậu đang có gì cần hỏi tớ à?" Cô nghĩ chắc Lâm Hạ đang thắc mắc về tài vụ chứ không hề nghĩ rằng Lâm Hạ đang rất hiếu kỳ về cô.
Lâm Hạ dời ánh mắt sang chỗ khác, nở nụ cười nói: "Tớ cảm thấy cậu chắc chắn khiến cho bố mẹ rất tự hào." Hay là, Đường Ninh hiện tại cũng đã làm cho ba mẹ cô ấy rất tự hào.
Đường Ninh khom lưng, đem ly trà đặt xuống trước mặt, đi tới chỗ Lâm Hạ đang ngồi kiểm tra ghi chép sổ sách, cầm lấy một chiếc vong tay khảm ngọc quý giá mỉm cười nói: "Có thể khiến hai người ấy tự hào hay không là một chuyện nhưng tớ nghĩ chỉ cần khiến họ không lo lắng cho tớ nữa là đã tốt rồi."
Lâm Hạ sững sờ.
Đường Ninh không tiếp tục nói về đề tài này nữa, cô chăm chú nhìn chiếc vòng trong tay cười nói: "Chiếc vòng này thật sự rất đẹp. Cậu thật sự muốn quyên tặng nó?" Đường Ninh vừa nhìn đã biết chiếc vòng tay này rất có giá trị.
Lâm Hạ nhìn chiếc vòng trong tay Đường Ninh đau buồn nói: "Mẹ tớ sẽ đồng ý."
Đường Ninh cười buồn tiếp lời: "Tớ chỉ là cảm thấy chiếc vòng tay này rất đẹp lại cực quý nên không biết phải ra giá thế nào mới tốt. Hơn nữa...Cậu không sợ nó sẽ bị người khác ra giá thấp hay sao?" Buổi đấu giá phân chia rất nhiều công đoạn mà đa phần những đồ trang sức kiểu này thường sẽ không mang ra đấu giá vì thứ nhất mua xong cũng không thể dùng sợ mất đi danh tiếng, thứ hai cũng không thể tuỳ tiện vứt nó đi. Hazi....
"Lẽ nào cậu thật sự không có chút lưu luyến với nó?" Đường Ninh hỏi thăm dò.
"Ý tớ đã quyết."
Thôi được rồi nếu người trong cuộc đã nói thế thì cô người ngoài cuộc còn có thể nói gì thêm đây. Đường Ninh để chiếc vòng về lại chỗ cũ sau đó lấy một cái túi bỏ hết tất cả các vật phẩm mà Lâm Hạ đã kiểm duyệt xong vào nó, "Cậu có muốn cùng tớ đi thăm quỹ một chút không?"
Lâm Hạ lắc đầu, "Không cần đâu, tớ còn có chuyện khác cần làm."
Đường Ninh gật đầu sau đó đưa mắt nhìn quanh căn biệt thự, thuận miệng nói: "Cậu ngày nào cũng mang đồ ăn đến trường cho Đại Mao. Tớ thắc mắc tại sao cậu không mang nó vào sống trong căn biệt thự này?"
"...Tớ chưa bao giờ nghĩ đến điều này."
"Vậy bây giờ cậu bắt đầu suy ngẫm nó đi. Tớ nghĩ cậu không cần thiết suốt ngày tìm chủ cho nó. Cậu nên thử nuôi nó đi không biết chừng ngày nào đó nó lang thang bên ngoài người ta không biết ai nghĩ rằng nó là mèo hoang bắt đi làm thịt thì cũng tội cho nó."
Lâm Hạ nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Đường Ninh.
Đường Ninh trong lòng thầm mỉm cười nhưng ngoài mặt vẫn bình thản không hề để ý gì đến cái nhìn của Lâm Hạ, "Tớ không hề lừa cậu, ngày ngày trên mạng đầy rẫy những việc chó hoang mèo hoang bị bắt đi làm thịt. Coi như nó may mắn không bị ăn thịt cũng không chắc một ngày nào đó nó lơ đãng bị xe hơi tông...Còn không bằng cậu mang nó đến đây trú ngụ mang đồ ăn đến cho nó mỗi ngày không phải sao?"
Đường Ninh cũng lười quan sát biểu tình của Lâm Hạ, cô cầm lấy túi đựng vật phẩm đứng thẳng người nói: "Bác Vương đang chờ tớ bên ngoài, tớ đi trước đây."
Lâm Hạ tiễn Đường Ninh ra tận xe sau đó nhìn cho đến khi chiếc xe biến mất. Cô lơ đãng ngồi trên bậc thềm vẻ mặt đầy mê man. Lúc nãy trước khi đi Đường Ninh có nhắc đến...
Có thể khiến hai người ấy tự hào hay không là một chuyện nhưng tớ nghĩ chỉ cần khiến họ không lo lắng cho tớ nữa là đã tốt rồi.
Không biết bây giờ...Ở trên trời mẹ cô có đang nhìn thấy cô không? Có thể hay không đang lo lắng cho cô?
...
Sau khi đem túi vật phẩm để ở nơi an toàn, cô dự định về nhà cùng bà Đường ăn cơm tối thế nhưng bà Đường lại gọi điện đến thông báo rằng tối nay cả ông Đường và bà Đường đều không về nhà ăn cơm cùng cô. Hai người phải tham gia một bữa tiệc quan trọng. Không có ai ở nhà, nhìn quanh căn phòng không người, trong đầu cô chợt nhớ đến chuyện cô đã hứa sẽ làm một phần sầu riêng mang đến cho Đường Bác. Thế là cô mua vật liệu cần thiết rồi bắt tay vào làm.
Học kì mới còn chưa bắt đầu, hội học sinh đã mở một cuộc họp bàn về kế hoạch chào đón tân sinh viên nhưng lần này hội nghị còn phải bàn thêm về chuyện mở một buổi đấu giá quyên góp từ thiện. Buổi đấu giá này sẽ do Đường đại tiểu thư đảm nhiệm.
Trước mặt Đường Ninh hiện giờ có đủ loại tư liệu, ngồi bên cạnh cô là một cô gái điềm đạm đáng yêu. Nếu Đường Ninh có mỹ mạo và phong thái của nữ vương thì cô gái ngồi bên tựa như một Molly. Cả hai đều khiến những người đối diện không thể rời mắt.
Hội học sinh của trường đại học tài chính Z đa số thành viên đều là nam sinh. Trong phòng họp lại có hai vị nữ vương thế này làm bọn họ không ai dám xem thường, tập trung làm việc tránh xảy ra sơ sót bất cẩn lại khiến cho hai người đẹp có ấn tượng xấu với họ.
Đường Ninh vì buổi đấu giá từ thiện này đã phải làm rất nhiều thứ, từ chuẩn bị công tác hậu trường đến chủ trì công tác khai mạc. Cô còn mời Mạc Cách - người đang dẫn đầu giới thời trang trong nước và quốc tế đến chủ trì buổi đấu giá. Hội học sinh muốn sắp xếp nhân viên hổ trợ như thế nào cô đều không tham dự, cô tin tưởng vào năng lực làm việc của hội học sinh.
Cô không ngờ chỉ một buổi đấu giá nhỏ mà phải trải qua rất nhiều phân đoạn chuẩn bị, mỗi một phân đoạn đều phải rõ ràng minh bạch từ việc mời luật sư, tìm quan chức chính quyền công chứng giấy tờ...
"Nếu như mọi người không có bất cứ ý kiến gì thì cuộc họp lần này kết thúc tại đây."
Ngoài chủ tịch hội học sinh – một chàng trai đeo kính nhã nhặn, phong thái rạng ngời, ánh mắt nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào xấp tài liệu trước mặt Đường Ninh thig những nam sinh còn lại trong phòng hội nghị ánh mắt không hẹn mà cùng xoay chuyển nhìn thẳng cô.
Tựa hồ nhận ra ánh nhìn của mọi người, Đường Ninh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của mọi người biểu tình tự nhiên không hề bối rối. Cô mỉm cười nói: " Về phía bản thân tôi tự cảm thấy không còn vấn đề gì nữa. Tôi tin tưởng năng lực làm việc của hội học sinh, hi vọng mọi người sẽ cố gắng hết mình cho buổi đấu giá từ thiện này."
Cuối buổi họp Đường Ninh và Lâm Hạ ở lại bàn bạc một số vẫn đề quan trọng với hội trưởng hội học sinh.
Lâm Hạ mắt nhìn tài liệu trong tay, nhỏ giọng phát biểu: "Kế hoạch của chúng ta là đấu giá một số đồ vật. Nhưng những hiện vật này vẫn chưa được công chứng giấy tờ, muộn nhất ngày mai mới hoàn thành xong. Đến lúc đó chúng ta sẽ bắt đầu xử lí những công tác hậu cần còn lại."
Vị học trưởng kia nghe được những lời này của Lâm Hạ, một tay đẩy gọng kính lên mỉm cười tiếp lời: "Bởi vì chuyện này, Đường Ninh mới đưa ra ý kiến lấy tiệc rượu làm mở đầu sau khi khai mạc buổi đấu giá nhưng tôi vẫn còn một điểm muốn nhắc nhở mọi người, chúng ta phải tìm một người pha chế rượu giỏi như vậy mới phù hợp với ý tưởng chủ đề: " Phẩm rượu bình việc thiện.""
Người pha chế rượu?
Đường Ninh cùng Lâm Hạ liếc nhìn nhau, Đường Ninh cười lắc đầu, nói rằng: "Không cần người pha chế rượu." Cô dùng phẩm rượu làm chủ đề cũng không phải là để giải trí, những thiếu nữ giàu có này bình thường rất thích nghiên cứu rượu vang; nếu buổi đấu giá đơn thuần chỉ là đấu giá từ thiện những vị khách quý này tuyệt nhiên sẽ không hề hứng thú. Đương nhiên sở dĩ cô mời Mạc Cách làm chủ sự cũng vì khí chất hào hoa phong nhã của anh ta, cô tin tưởng rằng chỉ cần nơi nào anh ta xuất hiện thì nơi đó các thiếu nữ lập tức bị hấp dẫn còn lòng dạ nào mà thưởng thức rượu nữa.
Học trưởng gật đầu nhưng lập tức lại hỏi: "Người pha chế có thể không cần nhưng còn đầu bếp thì phải tính sao đây?"
"Học trưởng anh cứ yên tâm, chuyện này quỹ ngôi sao sẽ toàn quyền phụ trách." Khẩu vị của các thiếu gia tiểu thư con nhà quyền quý này cô còn lạ gì nữa. Tuy rằng ba cô đã nói: "Quỹ ngôi sao chỉ đứng ra phụ trách, tập đoàn nhà họ Đường chúng ta tài chính hổ trợ cũng có hạn. Nếu con vượt qua ngân quỹ thì phải hoàn toàn tự giải quyết." Nhưng cô rất tự tin vào năng lực của bản thân, muốn mời miễn phí người pha chế và đầu bếp cô vẫn có cách giải quyết.
Học trưởng nghe cô đảm bảo như thế liền gật đầu yên tâm.
Thật ra cái chức vụ hội trưởng hội học sinh cũng chỉ là đi giải quyết các công việc vặt vãnh của sinh viên trong trường, phụ trợ giảng viên, giúp đỡ, hỗ trợ những chuyện bên lề. Anh ta không cần có gia thế hùng hậu hay phải là người đứng đầu trong mọi kì thi, chỉ cần là một người biết quán xuyến, nâng cao tinh thần đoàn kết của hội, chủ trì các hoạt động thiết yếu do nhà trường đề ra. Nếu làm tốt cái chức vụ này có thể khiến anh ta một bước lên mây tiến vào giới thượng lưu của trường đại học tài chính Z. Đường Ninh trước đây luôn nghĩ vào hội học sinh cũng chẳng có gì ghê gớm, những việc phải làm ở đây không hề có ích gì cho tương lai của cô ta. Nhưng Đường Ninh hiện tại lại cảm thấy làm việc ở hội học sinh sẽ giúp cô có được những kinh nghiệm vô cùng quý báu, cách quản lí cơ chế nhân sự, cách nhìn nhận giải quyết vấn đề trong bối cảnh lợi ích chung của tập thể...Cho nên hiện giờ cô cảm thấy ba chữ hội học sinh này rất thân thiết và gần gũi.
Sau khi bàn bạc sau mọi chuyện, Lâm Hạ mời Đường Ninh đến biệt thự của cô ấy. Ngôi biệt thự này là do mẹ của Lâm Hạ để lại cho cô nhưng trước đó Lâm Hạ muốn quyên tặng ngôi biệt thự này cho quỹ ngôi sao. Nhiều ngày nay Đường Ninh luôn bận rộn với chuyện đấu giá từ thiện ở trường, Lâm Hạ lại phụ giúp Đường Ninh nên cũng không tiện hối thúc về việc cử người tư vấn cho cô để quyên tặng ngôi biệt thự này. Hơn nữa mỗi lần hai người thảo luận vấn đề đều phải ra bên ngoài luận đàm cũng rất bất tiện nên gần đây Lâm Hạ đều mời Đường Ninh đến đây. Bên trong biệt thự mọi thứ đều ổn thoả chỉ cần mua một ích nguyên vật liệu thứ phẩm nữa là xong.
Lâm Hạ kiểm tra lại các vật phẩm đấu giá rồi giá cần đưa ra tham khảo, tất cả cô đề ghi lại vào sổ. Đường Ninh ngồi bên cạnh đang nhâm nhi trà. Trên trán cô lấm tấm mấy giọt mồ hôi nhỏ, mái tóc gọn gàng tết sang một bên vai. Đường Ninh muốn đem tất cả các vật phẩm đấu giá cất vào két sắt cho an toàn. Lâm Hạ luôn cảm thấy Đường Ninh là một thục nữ đúng mẫu, ở cô luôn có sự tinh tế và dịu dàng đầy chuẩn mực.
Lâm Hạ rất ít khi tò mò về người khác thế nhưng qua mấy lần tiếp xúc với Đường Ninh, cô cảm thấy tất cả những tin đồn về Đường Ninh mà cô nghe trước đây đều không thể tin.
Miễn cưỡng ngồi trên ghế sa lông, một tay nâng ly trà, Đường Ninh cảm thấy ánh nhìn đầy dò xét của người đối diện, đôi mi thanh tú khẽ giương lên,mang theo ngữ khí lười biếng kết hợp cùng nụ cười thường trực trên môi, cô mở lời trước: "Hạ Hạ, sao cậu lại nhìn tớ chằm chằm như thế, cậu đang có gì cần hỏi tớ à?" Cô nghĩ chắc Lâm Hạ đang thắc mắc về tài vụ chứ không hề nghĩ rằng Lâm Hạ đang rất hiếu kỳ về cô.
Lâm Hạ dời ánh mắt sang chỗ khác, nở nụ cười nói: "Tớ cảm thấy cậu chắc chắn khiến cho bố mẹ rất tự hào." Hay là, Đường Ninh hiện tại cũng đã làm cho ba mẹ cô ấy rất tự hào.
Đường Ninh khom lưng, đem ly trà đặt xuống trước mặt, đi tới chỗ Lâm Hạ đang ngồi kiểm tra ghi chép sổ sách, cầm lấy một chiếc vong tay khảm ngọc quý giá mỉm cười nói: "Có thể khiến hai người ấy tự hào hay không là một chuyện nhưng tớ nghĩ chỉ cần khiến họ không lo lắng cho tớ nữa là đã tốt rồi."
Lâm Hạ sững sờ.
Đường Ninh không tiếp tục nói về đề tài này nữa, cô chăm chú nhìn chiếc vòng trong tay cười nói: "Chiếc vòng này thật sự rất đẹp. Cậu thật sự muốn quyên tặng nó?" Đường Ninh vừa nhìn đã biết chiếc vòng tay này rất có giá trị.
Lâm Hạ nhìn chiếc vòng trong tay Đường Ninh đau buồn nói: "Mẹ tớ sẽ đồng ý."
Đường Ninh cười buồn tiếp lời: "Tớ chỉ là cảm thấy chiếc vòng tay này rất đẹp lại cực quý nên không biết phải ra giá thế nào mới tốt. Hơn nữa...Cậu không sợ nó sẽ bị người khác ra giá thấp hay sao?" Buổi đấu giá phân chia rất nhiều công đoạn mà đa phần những đồ trang sức kiểu này thường sẽ không mang ra đấu giá vì thứ nhất mua xong cũng không thể dùng sợ mất đi danh tiếng, thứ hai cũng không thể tuỳ tiện vứt nó đi. Hazi....
"Lẽ nào cậu thật sự không có chút lưu luyến với nó?" Đường Ninh hỏi thăm dò.
"Ý tớ đã quyết."
Thôi được rồi nếu người trong cuộc đã nói thế thì cô người ngoài cuộc còn có thể nói gì thêm đây. Đường Ninh để chiếc vòng về lại chỗ cũ sau đó lấy một cái túi bỏ hết tất cả các vật phẩm mà Lâm Hạ đã kiểm duyệt xong vào nó, "Cậu có muốn cùng tớ đi thăm quỹ một chút không?"
Lâm Hạ lắc đầu, "Không cần đâu, tớ còn có chuyện khác cần làm."
Đường Ninh gật đầu sau đó đưa mắt nhìn quanh căn biệt thự, thuận miệng nói: "Cậu ngày nào cũng mang đồ ăn đến trường cho Đại Mao. Tớ thắc mắc tại sao cậu không mang nó vào sống trong căn biệt thự này?"
"...Tớ chưa bao giờ nghĩ đến điều này."
"Vậy bây giờ cậu bắt đầu suy ngẫm nó đi. Tớ nghĩ cậu không cần thiết suốt ngày tìm chủ cho nó. Cậu nên thử nuôi nó đi không biết chừng ngày nào đó nó lang thang bên ngoài người ta không biết ai nghĩ rằng nó là mèo hoang bắt đi làm thịt thì cũng tội cho nó."
Lâm Hạ nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Đường Ninh.
Đường Ninh trong lòng thầm mỉm cười nhưng ngoài mặt vẫn bình thản không hề để ý gì đến cái nhìn của Lâm Hạ, "Tớ không hề lừa cậu, ngày ngày trên mạng đầy rẫy những việc chó hoang mèo hoang bị bắt đi làm thịt. Coi như nó may mắn không bị ăn thịt cũng không chắc một ngày nào đó nó lơ đãng bị xe hơi tông...Còn không bằng cậu mang nó đến đây trú ngụ mang đồ ăn đến cho nó mỗi ngày không phải sao?"
Đường Ninh cũng lười quan sát biểu tình của Lâm Hạ, cô cầm lấy túi đựng vật phẩm đứng thẳng người nói: "Bác Vương đang chờ tớ bên ngoài, tớ đi trước đây."
Lâm Hạ tiễn Đường Ninh ra tận xe sau đó nhìn cho đến khi chiếc xe biến mất. Cô lơ đãng ngồi trên bậc thềm vẻ mặt đầy mê man. Lúc nãy trước khi đi Đường Ninh có nhắc đến...
Có thể khiến hai người ấy tự hào hay không là một chuyện nhưng tớ nghĩ chỉ cần khiến họ không lo lắng cho tớ nữa là đã tốt rồi.
Không biết bây giờ...Ở trên trời mẹ cô có đang nhìn thấy cô không? Có thể hay không đang lo lắng cho cô?
...
Sau khi đem túi vật phẩm để ở nơi an toàn, cô dự định về nhà cùng bà Đường ăn cơm tối thế nhưng bà Đường lại gọi điện đến thông báo rằng tối nay cả ông Đường và bà Đường đều không về nhà ăn cơm cùng cô. Hai người phải tham gia một bữa tiệc quan trọng. Không có ai ở nhà, nhìn quanh căn phòng không người, trong đầu cô chợt nhớ đến chuyện cô đã hứa sẽ làm một phần sầu riêng mang đến cho Đường Bác. Thế là cô mua vật liệu cần thiết rồi bắt tay vào làm.