Chiếc xe rẽ vào biệt thự của nhà họ Đường, Đường Ninh chỉ về phía trước, " Dừng ở đằng trước là được rồi." Sau khi xuống xe cô quay lại nhìn anh nói: "Cảm ơn anh, đã gây cho anh chút phiền phức rồi."
Lạc Nhất Phàm không nhịn được cười khẽ, thật là một cô gái khó hiểu. Lúc thì lạnh nhạt một lời cũng không nói lúc thì nói cảm ơn quá nhiều.
Nghe tiếng cười khẽ của Lạc Nhất Phàm, Đường Ninh không nhịn được trừng mắt đầy kích động. Cô lúc nào cũng có thể lạnh nhạt không để ý tiểu tiết nhưng mỗi lần đứng trước mặt anh, cô lại không nhịn được thể hiện sự kích động của mình, cái cảm giác này thật không thể khống chế.
Cô cảm thấy hơi ảo não thế nhưng cũng phải cảm ơn anh đã đưa cô về, đây là lễ tiết cơ bản. Cô tháo dây an toàn ra, bước xuống xe sau đó cô khom lưng quay đầu lại nói: "Lạc Nhất Phàm, thật sự cám ơn anh!"
Chiếc xe không hề nhúc nhích.
Đường Ninh hơi ngạc nhiên, ánh mắt trong veo mang theo vài phần nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông trong xe. Tại sao còn chưa chịu đi?
Người đàn ông đối diện hình như nhìn thấu suy nghĩ của cô, vẻ mặt vẫn như cũ nhưng mỉm cười nói: "Đường Bác dặn phải tận mắt nhìn thấy cô vào nhà rồi mới được quay đầu xe đi."
À? Đường Ninh không hề nghi ngờ điều này vẫn tiếp tục nói: "Cái kia...Cảm ơn anh đã đưa em về”. Rồi cô lại nhìn anh bổ sung thêm, "Trên đương nhớ cẩn thận, chúc anh ngủ ngon."
Lạc Nhất Phàm nhẹ nhàng gật đầu, âm thanh ôn nhu truyền tới: "Ngủ ngon Ninh Ninh!"
Ninh Ninh? Suýt chút nữa cô trượt bậc thang. Cô quay đầu lại kinh ngạc nhìn anh.
Không ngờ đối phương chỉ nhẹ nhàng nói: "Lẽ nào không thể gọi như thế? Chẳng lẽ anh phải kêu em là cô Ninh?"
Được rồi dù sao Ninh Ninh cũng tốt hơn cô Ninh rất nhiều nhưng mà Ninh Ninh cái cách gọi này cũng quá thân thiết rồi! Khoé miệng cô dật dật nhưng lập tức mỉm cười, ngữ khí có chút hỡn dỗi lại mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi, "Lạc Nhất Phàm, dù như vậy anh cũng không nên so sánh tên em với cái tên gọi là cô Ninh."
Người kia chỉ tựa lưng vào ghế, một tay khoát lên trên tay lái tư thế vẫn ung dung tự tại nói: "Vì thế mới kêu em là Ninh Ninh!" Không phải Đường Bác cũng gọi cô như thế sao, anh nhớ cô cũng vui vẻ chấp nhận mà! Hoá ra cái tên Ninh Ninh này cũng phải tuỳ người mới được gọi. Nghĩ đến anh và Đường Bác không cùng cấp bậc trong lòng cô, Lạc Nhất Phàm không nhin được mày khẽ nhíu, đây tuyệt đối không phải là do anh ghen tị.
Đường Ninh cảm thấy mối quan hệ giữa người với người quả thật rất kì diệu. Cùng là một người nhưng qua mấy lần tình cờ gặp gỡ đã cảm thấy đối phương và mình đã trở nên gần gũi khó tin; nhưng cũng có những người dù quen biết nhau nhiều năm lại không thể nào tiến gần lại với nhau. Lạc Nhất Phàm là một người rất lạnh lùng, ít nói nhưng khi ở cạnh anh cô cảm thấy cũng không tệ. Anh phong độ ngời ngời lúc nào cũng làm như lơ đãng không thèm chú ý đến cái gì, đôi lúc cũng kiêu ngạo tự phụ nhưng nếu không phải tình huống bất đắc dĩ anh sẽ không để đối phương phải lúng túng. Ở bên cạnh anh, cô chưa bao giờ chiếm thế thượng phong dù có cố gắng thế nào cũng bị anh hung hăng áp chế.
Đường Ninh mỉm cười đầy đáng yêu nhìn thẳng vào người đang ở trong xe nói: "Vậy tôi đi vào trước đây.
"Ngủ ngon." Người trong xe tiếp tục nói.
"Ngủ ngon." Đường Ninh yêu kiều đứng tại chỗ mỉm cười tiếp lời sau đó xoay người đi thẳng vào nhà.
Lạc Nhất Phàm thấy cô bước vào nhà, mỉm cười chân đạp ga chiếc xe lao vút vào màn đêm. Đường Ninh thấy thế không nhịn được bĩu môi, anh ta thật đúng là ghê gớm hãy đợi đấy có một ngày nào đó cô cũng sẽ tiêu sái rời đi như vậy.
Thời gian thấm thoát trôi qua, rút cuộc buổi đấu giá cũng đến lúc khai mạc. Lạc Nhất Phàm thực sự giữ lời, anh ta phái Hoa Phổ cùng đầu bếp đến trợ giúp cho cô nhưng bọn họ lại bắt cô đồng ý sẽ làm miễn phí coi như ủng hộ cho buổi đấu giá từ thiện này. Đường Ninh vui vẻ chấp nhận bởi cô luôn nghĩ làm việc thiện là trách nhiệm của mỗi người không phân biệt giàu hay nghèo, chỉ cần có lòng ai cũng có thể làm được.
Buổi đấu giá hôm đó, Mạc Cách là người hấp dẫn nhiều sự chú ý nhất. Đêm đó anh ta mê đảo biết bao thiếu nữ hoài xuân, họ rít gào gọi tên anh ta đến khàn cả giọng. Thế nhưng Mạc Cách lại rất kiêu ngạo, anh ta trắng trợn hướng chúng nữ sinh vui vẻ mỉm cười không hề biết khiêm tốn là gì. Đường Bác cũng đến góp vui. Ngoài ra anh ta còn kéo thêm người đàn ông mặt lạnh kia đến nữa, không cần nhìn cũng biết đó chính là Lạc Nhất Phàm.
Đường Ninh lúc nhìn thấy Lạc Nhất Phàm cũng sửng sốt một chút, Đường Bác thấy mỉm cười trêu cô: "Thế nào rất ngạc nhiên đúng không?"
Đường Ninh hoàn hồn, cười nói: "Đương nhiên, anh đến đã làm cho em thụ sủng nhược kinh thế mà còn mang theo bạn tốt của anh đến nữa, em đây rất áp lực đó nha!" Đường Bác đến cũng được thôi bởi vì đây là lần đầu cô tự tay chủ trì một cuộc đấu giá khí tránh khỏi sơ sót, có anh ta ở đây cô thật sự rất yên tâm.
Lạc Nhất Phàm nhàn nhạt liếc nhìn cô, giọng nói mang theo vài phần chế nhạo: "Cô cảm thấy áp lực à?"
"Đương nhiên!" Đường Ninh cười sau đó gọi nhân viên hướng dẫn họ đến hàng ghế dành cho khách quý. Trong lúc Đường Ninh đang tiếp đón khách khứa thì phía sau hậu trường Lâm Hạ đang gặp một chút rắc rối nhỏ...
Buổi đấu giá do Mạc Cách là người chủ trì chính mà người phối hợp cùng anh ta...Lúc đầu Đường Ninh không phải đứng trên sân khấu như thế này, cách đây vài phút cô gái đáng lẽ phải đứng cạnh Mạc Cách bỗng nhiên bị đau ruột thừa phải đưa đi bệnh viện cấp cứu mà Đường Ninh lại là người duy nhất hiểu rõ tất cả các vật phẩm đấu giá ngày hôm nay nên bất đắc dĩ cô phải ra thay thế.
MC nam thì phong hoa tuyệt diễm, MC nữ lại kinh diễm không kém, hai người lại là bạn tốt của nhau nên phối hợp vô cùng ăn ý khiến không khí buổi lễ sôi nổi vô cùng.
Ngồi ở hàng ghế khách quý bên dưới, Đường Bác vẫn chăm chú ngắm nhìn Đường Ninh toả sáng trên sân khấu, anh không nhịn được nói với người bên cạnh: "Ôi, em họ đã thật sự trưởng thành rồi! Không biết sau này người đàn ông nào có phúc khí có thể cưới được em ấy đây?" Không phải anh khoe khoang, cô em họ này của anh ngay từ cấp ba đã tinh thông cầm kì thư hoạ đã thế bây giờ lại biết cách đối nhân xử thế. Rút cuộc cô của anh làm sao có thể bồi dưỡng nên một cô con gái như thế này nhỉ?
Đường Bác là trợ thủ đắc lực của ông Đường trong kinh doanh và cả quản lí công ty. Đường Ninh còn nhớ khi tập đoàn tài chính nhà họ Đường lâm vào nguy khốn chính Đường Bác là người đứng ra lãnh đạo vực dậy công ty. Sau đó sức khoẻ ông Đường không tốt nên đưa Ngạn Tĩnh - lúc đó là con rể của ông lên tiếp quản công ty thế nhưng những chính sách cải cách công ty của Ngạn Tĩnh và Đường Bác lại xung đột với nhau nên Đướng Bác rút lui khỏi tập đoàn. Ngạn Tĩnh và Đường Ninh ly hôn, tập đoàn lại lâm vào tình trạng tài chính suy kiệt nhưng lúc này cô lại kiêu ngạo bỏ qua sự giúp đỡ của Đường Bác nên công ty mới dần dần sụp đổ. Mặc dù công ty phá sản nhưng cô và ông Đường không hề phải chịu bất kì thiệt hại về tài chính nào, Đường Bác là người duy nhất chịu ảnh hưởng, anh ta thân bại danh liệt một mình chống chọi, không hề liên luỵ cô và ông Đường.
Lạc Nhất Phàm nghe vậy, nghiêng đầu nhìn Đường Bác, nhàn nhạt nói: "Cậu nên lo lắng sau này ai có quản lí được cô ấy?"
Đường Bác trừng mắt nhìn anh ta: "Bác tớ cưng chiều em ấy như vậy, xem ai dám quản em ấy?" Em họ của anh là để người khác yêu thương bảo vệ chứ không phải để ai đó đến quản lí giám sát.
Lạc Nhất Phàm không nói gì, khuôn mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc nào nhìn về phía khán đài. Trên sân khấu hiện giờ đang đấu giá một chiếc vòng tay bảo thạch khảm ngọc quý giá nhưng giá lại quá rẻ chỉ có 3 vạn. Anh trừng mắt nhìn, nói với Đường Bác bên cạnh: "Chiếc vòng tay này không phải là cô ấy cố tình muốn chúng ta mua tặng cô ấy chứ?"
Nhưng đáng tiếc chính là, Đường Bác chưa kịp hô giá thì bỗng nhiên một giọng nữ vô vùng trẻ con xông thẳng lên khán đài, trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người ở đây, cô ta chạy lên sân khấu chỉ thẳng vào mặt Đường Ninh tức giận quát lớn: "Đường Ninh, cô là một kẻ lừa đảo!"
Lời cô ta vừa dứt, cả khán phòng bắt đầu xôn xao nghị luận, nhân viên lúc này áy náy vì không kịp lôi cô ta xuống. Đường Bác cùng Lạc Nhất Phàm nhất thời có chút hồ đồ nhưng Lâm Hạ lúc này sắc mặt rất khó coi.
Cô gái kia chính là em cùng cha khác mẹ với cô ta: Lâm Gia!
Chiếc xe rẽ vào biệt thự của nhà họ Đường, Đường Ninh chỉ về phía trước, " Dừng ở đằng trước là được rồi." Sau khi xuống xe cô quay lại nhìn anh nói: "Cảm ơn anh, đã gây cho anh chút phiền phức rồi."
Lạc Nhất Phàm không nhịn được cười khẽ, thật là một cô gái khó hiểu. Lúc thì lạnh nhạt một lời cũng không nói lúc thì nói cảm ơn quá nhiều.
Nghe tiếng cười khẽ của Lạc Nhất Phàm, Đường Ninh không nhịn được trừng mắt đầy kích động. Cô lúc nào cũng có thể lạnh nhạt không để ý tiểu tiết nhưng mỗi lần đứng trước mặt anh, cô lại không nhịn được thể hiện sự kích động của mình, cái cảm giác này thật không thể khống chế.
Cô cảm thấy hơi ảo não thế nhưng cũng phải cảm ơn anh đã đưa cô về, đây là lễ tiết cơ bản. Cô tháo dây an toàn ra, bước xuống xe sau đó cô khom lưng quay đầu lại nói: "Lạc Nhất Phàm, thật sự cám ơn anh!"
Chiếc xe không hề nhúc nhích.
Đường Ninh hơi ngạc nhiên, ánh mắt trong veo mang theo vài phần nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông trong xe. Tại sao còn chưa chịu đi?
Người đàn ông đối diện hình như nhìn thấu suy nghĩ của cô, vẻ mặt vẫn như cũ nhưng mỉm cười nói: "Đường Bác dặn phải tận mắt nhìn thấy cô vào nhà rồi mới được quay đầu xe đi."
À? Đường Ninh không hề nghi ngờ điều này vẫn tiếp tục nói: "Cái kia...Cảm ơn anh đã đưa em về”. Rồi cô lại nhìn anh bổ sung thêm, "Trên đương nhớ cẩn thận, chúc anh ngủ ngon."
Lạc Nhất Phàm nhẹ nhàng gật đầu, âm thanh ôn nhu truyền tới: "Ngủ ngon Ninh Ninh!"
Ninh Ninh? Suýt chút nữa cô trượt bậc thang. Cô quay đầu lại kinh ngạc nhìn anh.
Không ngờ đối phương chỉ nhẹ nhàng nói: "Lẽ nào không thể gọi như thế? Chẳng lẽ anh phải kêu em là cô Ninh?"
Được rồi dù sao Ninh Ninh cũng tốt hơn cô Ninh rất nhiều nhưng mà Ninh Ninh cái cách gọi này cũng quá thân thiết rồi! Khoé miệng cô dật dật nhưng lập tức mỉm cười, ngữ khí có chút hỡn dỗi lại mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi, "Lạc Nhất Phàm, dù như vậy anh cũng không nên so sánh tên em với cái tên gọi là cô Ninh."
Người kia chỉ tựa lưng vào ghế, một tay khoát lên trên tay lái tư thế vẫn ung dung tự tại nói: "Vì thế mới kêu em là Ninh Ninh!" Không phải Đường Bác cũng gọi cô như thế sao, anh nhớ cô cũng vui vẻ chấp nhận mà! Hoá ra cái tên Ninh Ninh này cũng phải tuỳ người mới được gọi. Nghĩ đến anh và Đường Bác không cùng cấp bậc trong lòng cô, Lạc Nhất Phàm không nhin được mày khẽ nhíu, đây tuyệt đối không phải là do anh ghen tị.
Đường Ninh cảm thấy mối quan hệ giữa người với người quả thật rất kì diệu. Cùng là một người nhưng qua mấy lần tình cờ gặp gỡ đã cảm thấy đối phương và mình đã trở nên gần gũi khó tin; nhưng cũng có những người dù quen biết nhau nhiều năm lại không thể nào tiến gần lại với nhau. Lạc Nhất Phàm là một người rất lạnh lùng, ít nói nhưng khi ở cạnh anh cô cảm thấy cũng không tệ. Anh phong độ ngời ngời lúc nào cũng làm như lơ đãng không thèm chú ý đến cái gì, đôi lúc cũng kiêu ngạo tự phụ nhưng nếu không phải tình huống bất đắc dĩ anh sẽ không để đối phương phải lúng túng. Ở bên cạnh anh, cô chưa bao giờ chiếm thế thượng phong dù có cố gắng thế nào cũng bị anh hung hăng áp chế.
Đường Ninh mỉm cười đầy đáng yêu nhìn thẳng vào người đang ở trong xe nói: "Vậy tôi đi vào trước đây.
"Ngủ ngon." Người trong xe tiếp tục nói.
"Ngủ ngon." Đường Ninh yêu kiều đứng tại chỗ mỉm cười tiếp lời sau đó xoay người đi thẳng vào nhà.
Lạc Nhất Phàm thấy cô bước vào nhà, mỉm cười chân đạp ga chiếc xe lao vút vào màn đêm. Đường Ninh thấy thế không nhịn được bĩu môi, anh ta thật đúng là ghê gớm hãy đợi đấy có một ngày nào đó cô cũng sẽ tiêu sái rời đi như vậy.
Thời gian thấm thoát trôi qua, rút cuộc buổi đấu giá cũng đến lúc khai mạc. Lạc Nhất Phàm thực sự giữ lời, anh ta phái Hoa Phổ cùng đầu bếp đến trợ giúp cho cô nhưng bọn họ lại bắt cô đồng ý sẽ làm miễn phí coi như ủng hộ cho buổi đấu giá từ thiện này. Đường Ninh vui vẻ chấp nhận bởi cô luôn nghĩ làm việc thiện là trách nhiệm của mỗi người không phân biệt giàu hay nghèo, chỉ cần có lòng ai cũng có thể làm được.
Buổi đấu giá hôm đó, Mạc Cách là người hấp dẫn nhiều sự chú ý nhất. Đêm đó anh ta mê đảo biết bao thiếu nữ hoài xuân, họ rít gào gọi tên anh ta đến khàn cả giọng. Thế nhưng Mạc Cách lại rất kiêu ngạo, anh ta trắng trợn hướng chúng nữ sinh vui vẻ mỉm cười không hề biết khiêm tốn là gì. Đường Bác cũng đến góp vui. Ngoài ra anh ta còn kéo thêm người đàn ông mặt lạnh kia đến nữa, không cần nhìn cũng biết đó chính là Lạc Nhất Phàm.
Đường Ninh lúc nhìn thấy Lạc Nhất Phàm cũng sửng sốt một chút, Đường Bác thấy mỉm cười trêu cô: "Thế nào rất ngạc nhiên đúng không?"
Đường Ninh hoàn hồn, cười nói: "Đương nhiên, anh đến đã làm cho em thụ sủng nhược kinh thế mà còn mang theo bạn tốt của anh đến nữa, em đây rất áp lực đó nha!" Đường Bác đến cũng được thôi bởi vì đây là lần đầu cô tự tay chủ trì một cuộc đấu giá khí tránh khỏi sơ sót, có anh ta ở đây cô thật sự rất yên tâm.
Lạc Nhất Phàm nhàn nhạt liếc nhìn cô, giọng nói mang theo vài phần chế nhạo: "Cô cảm thấy áp lực à?"
"Đương nhiên!" Đường Ninh cười sau đó gọi nhân viên hướng dẫn họ đến hàng ghế dành cho khách quý. Trong lúc Đường Ninh đang tiếp đón khách khứa thì phía sau hậu trường Lâm Hạ đang gặp một chút rắc rối nhỏ...
Buổi đấu giá do Mạc Cách là người chủ trì chính mà người phối hợp cùng anh ta...Lúc đầu Đường Ninh không phải đứng trên sân khấu như thế này, cách đây vài phút cô gái đáng lẽ phải đứng cạnh Mạc Cách bỗng nhiên bị đau ruột thừa phải đưa đi bệnh viện cấp cứu mà Đường Ninh lại là người duy nhất hiểu rõ tất cả các vật phẩm đấu giá ngày hôm nay nên bất đắc dĩ cô phải ra thay thế.
MC nam thì phong hoa tuyệt diễm, MC nữ lại kinh diễm không kém, hai người lại là bạn tốt của nhau nên phối hợp vô cùng ăn ý khiến không khí buổi lễ sôi nổi vô cùng.
Ngồi ở hàng ghế khách quý bên dưới, Đường Bác vẫn chăm chú ngắm nhìn Đường Ninh toả sáng trên sân khấu, anh không nhịn được nói với người bên cạnh: "Ôi, em họ đã thật sự trưởng thành rồi! Không biết sau này người đàn ông nào có phúc khí có thể cưới được em ấy đây?" Không phải anh khoe khoang, cô em họ này của anh ngay từ cấp ba đã tinh thông cầm kì thư hoạ đã thế bây giờ lại biết cách đối nhân xử thế. Rút cuộc cô của anh làm sao có thể bồi dưỡng nên một cô con gái như thế này nhỉ?
Đường Bác là trợ thủ đắc lực của ông Đường trong kinh doanh và cả quản lí công ty. Đường Ninh còn nhớ khi tập đoàn tài chính nhà họ Đường lâm vào nguy khốn chính Đường Bác là người đứng ra lãnh đạo vực dậy công ty. Sau đó sức khoẻ ông Đường không tốt nên đưa Ngạn Tĩnh - lúc đó là con rể của ông lên tiếp quản công ty thế nhưng những chính sách cải cách công ty của Ngạn Tĩnh và Đường Bác lại xung đột với nhau nên Đướng Bác rút lui khỏi tập đoàn. Ngạn Tĩnh và Đường Ninh ly hôn, tập đoàn lại lâm vào tình trạng tài chính suy kiệt nhưng lúc này cô lại kiêu ngạo bỏ qua sự giúp đỡ của Đường Bác nên công ty mới dần dần sụp đổ. Mặc dù công ty phá sản nhưng cô và ông Đường không hề phải chịu bất kì thiệt hại về tài chính nào, Đường Bác là người duy nhất chịu ảnh hưởng, anh ta thân bại danh liệt một mình chống chọi, không hề liên luỵ cô và ông Đường.
Lạc Nhất Phàm nghe vậy, nghiêng đầu nhìn Đường Bác, nhàn nhạt nói: "Cậu nên lo lắng sau này ai có quản lí được cô ấy?"
Đường Bác trừng mắt nhìn anh ta: "Bác tớ cưng chiều em ấy như vậy, xem ai dám quản em ấy?" Em họ của anh là để người khác yêu thương bảo vệ chứ không phải để ai đó đến quản lí giám sát.
Lạc Nhất Phàm không nói gì, khuôn mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc nào nhìn về phía khán đài. Trên sân khấu hiện giờ đang đấu giá một chiếc vòng tay bảo thạch khảm ngọc quý giá nhưng giá lại quá rẻ chỉ có vạn. Anh trừng mắt nhìn, nói với Đường Bác bên cạnh: "Chiếc vòng tay này không phải là cô ấy cố tình muốn chúng ta mua tặng cô ấy chứ?"
Nhưng đáng tiếc chính là, Đường Bác chưa kịp hô giá thì bỗng nhiên một giọng nữ vô vùng trẻ con xông thẳng lên khán đài, trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người ở đây, cô ta chạy lên sân khấu chỉ thẳng vào mặt Đường Ninh tức giận quát lớn: "Đường Ninh, cô là một kẻ lừa đảo!"
Lời cô ta vừa dứt, cả khán phòng bắt đầu xôn xao nghị luận, nhân viên lúc này áy náy vì không kịp lôi cô ta xuống. Đường Bác cùng Lạc Nhất Phàm nhất thời có chút hồ đồ nhưng Lâm Hạ lúc này sắc mặt rất khó coi.
Cô gái kia chính là em cùng cha khác mẹ với cô ta: Lâm Gia!