Lạc Nhất Phàm dường như cảm ứng được người đối diện hơi kì lạ nhưng anh biết các cô gái ở độ tuổi này thường hay có một chút tâm tư lơ đãng. Nên vẫn bĩnh tĩnh xem như không có chuyện gì, hai mắt tập trung vào cuốn tạp chí trước mặt. Đường Ninh bây giờ đang vô thức dùng ngón tay trắng nõn xoa xoa bên ngoài ly thuỷ tinh, ánh mắt nhìn xa xăm bên ngoài cửa sổ, cánh môi hồng nhạt hơi hơi mím lại.
Lạc Nhất Phàm nhíu nhíu mi không thể tiếp tục được nữa, khép tờ tạp chí trong tay lại mở miệng gọi cô:
"Ninh Ninh." Âm thanh mạnh mẽ vang lên thành công thu hút sự chú ý của người đối diện.
Đường Ninh hoàn hồn, mắt phượng chớp chớp quay đầu lại về phía anh, nhìn thẳng cặp mắt hổ phách của anh, có chút lơ mơ hỏi lại:
"Hả?"
Lạc Nhất Phàm mỉm cười: "Em đến đây ngoại trừ đưa một chai rượu vang cho anh thì đờ người ra như vậy hay sao?"
Đường Ninh nghiêng đầu, nhìn anh hỏi ngược lại: "Không được sao?"
"Đương nhiên có thể nhưng nếu em cứ tiếp tục như vậy anh sẽ nghĩ em có chuyện buồn gì đó muốn tâm sự với anh." Đáy lòng than thở, anh cũng quá để ý cô rồi! Tưởng chừng như chỉ là chuyện nhỏ thế nhưng từng bước từng bước sự chú ý của anh đối với cô dần dần nhiều hơn, đôi lúc anh không thể ngừng bận tâm vì cô...
Đường Ninh nghe vậy hơi kinh ngạc nhưng cô biết bản thân cô đang rất vui. Vẻ mặt toát lên niềm vui, đôi mắt cong cong nhìn anh: "Anh lo em có buồn hay không?" Một giây trước còn ủ rũ nhìn lung tung, một giây sau tinh thần đã hưng phấn ngạc nhiên hỏi ngược lại anh. Biểu tình thay đổi đến chóng mắt khiến anh kịp thời khó thích nghi, không tự chủ được hơi sốt sắng: "Không phải lo lắng gì lắm, chỉ là khuôn mặt em đầy tâm sự." Lúc này nhiệt độ trên mặt anh cũng hơi nóng, đôi mắt hổ phách không dám nhìn thẳng mặt cô.
Đường Ninh ngẩn ra, không nhịn được vuốt ve mặt chính mình, chẳng lẽ rõ ràng như vậy sao? Suy nghĩ một chút, cô mỉm cười: "Lạc Nhất Phàm, anh nói bậy! Em chắc chắn sẽ không để lộ ra sự buồn phiền trên mặt, dù cho có buồn đến thế nào đi nữa."
Nói như vậy chắc chắn cô có tâm sự gì rồi. Chẳng trách hôm nay cô lại gầy như thế!
Lúc này tự nhiên cô lại lên tinh thần, kinh ngạc hỏi anh: "Lạc Nhất Phàm, em rất hứng thú với khu vườn sau quán anh, anh có thể dẫn em đi tham quan không?"
Đề tài chuyển đổi quá nhanh khiến anh có chút hoài nghi nhìn cô.
Hai tay nắm chặt trước ngực, ánh mắt chờ mong nhìn anh: "Em biết có hơi đường đột một chút nhưng anh đồng ý nha! Giáng sinh hôm trước tình cờ thấy nó, em cũng chưa ngắm rõ lắm nhưng em biết chắc chắn kiến trúc chỗ này rất đẹp, rất hoàn hảo!"
Lạc Nhất Phàm bật cười: "Em thất sự muốn xem nó?"
"Đương nhiên." Nếu anh đã nói như vậy thì mau mau dắt cô đi đi.
Lạc Nhất Phàm vẻ mặt tựa tiếu phi tiêu nhìn cô, thật giống như có chút bất đắc dĩ cùng cô đi xem khu vườn nhỏ sau quán. Cô cũng quá thông minh đi, dễ dàng lôi kéo anh ra khỏi đề tài nhạy cảm kia của cô, tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã linh hoạt như thế này quả thật không đơn giản chút nào!
Nhìn vẻ mặt kia của anh cô có chút quẫn bách, tâm tư nho nhỏ của cô đối với anh tuyệt đối không thể để lộ ra bên ngoài. Vì thế cố gắng hung hăng lên một chút, ra lệnh: "Lạc Nhất Phàm, anh nghĩ em tuỳ tiện nổi lên hứng thú với khu vườn nhỏ đó sao? Nhanh nhanh dắt em đi xem đi!!"
Nhìn dáng vẻ của cô lúc này khoé miệng anh không nhịn được khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn cô ngày càng có chiều sâu. Anh bỗng nhiên nhận ra cô gái trước mặt này cũng có lúc đáng yêu một chút....Đường Ninh không hề phát giác ra điều này, cô chỉ tập trung đi về phía trước, cố gắng làm cho bản thân vui vẻ lên.
Trước mặt là một hành lang dài, hai bên cây cối được trang trí tỉ mỉ cắt tỉa hoàn hảo. Càng đi về phía vườn có thể nhận thấy sự bố trí kết cấu ở đây rất đẹp, không gian rất hài hoà thể hiện sự tinh tế giao hoà của kiến trúc và thiên nhiên, ngoài ra còn có một chòi nghỉ mát tuyệt đẹp phía trước. Đường Ninh theo sau Lạc Nhất Phàm bước vào hành lang. Thật quá đáng tiếc bây giờ lại là mùa đông, nếu như là mùa hè, cô có thể đi chân đất trên bãi cỏ xanh thơ mộng này rồi, chắc chắn cảm giác sẽ rất tuyệt...
"Nơi này quả nhiên giống với trí tượng tượng của em. Nó quá đẹp!" Bố cục rất hoàn hảo, từng cọng cây ngọn cỏ đều được bố trí rất tinh vi bất giác cô yêu cầu: "Lạc Nhất Phàm, em có thể đi xung quanh không?"
Lạc Nhất Phàm gật đầu cho phép.
Nếu ông chủ đã gật đầu cô cũng không cần khách khí nữa. Những dãy đá thạch anh xếp vòng theo độ cong của khu vườn dẫn đến hành lang sâu trong vườn. Cạnh đó có một bộ bàn ghế đá thạch anh xanh thẫm, trước mặt có một ao cá nhỏ bên cạnh là đồ ăn cho cá để sẵn. Đường Ninh mở mắt nhìn rồi rất tự nhiên cầm một chút đồ ăn cho cá lên vẩy vào trong ao. Nhìn những con cá kia dành nhau ăn cô cảm thấy vui lên không ít, đáy lòng cũng tĩnh lặng lại.
Lạc Nhất Phàm đi tới, đưa tay cầm lấy khay đồ ăn cho cá kia: "Cách đây không lâu đã cho chúng ăn, em đừng cho nó ăn nữa."
Cô nghiêng đầu nhìn về phía anh, bàn tay không an phận tiếp tục lấy thức ăn muốn thả vào trong ao.
Lạc Nhất Phàm sắc mặt vẫn không đổi vu vơ nói: "Lần trước Hoa Phổ cũng giống em như thế này cứ cho chúng ăn, sau đó ba con cá đã chết vì ăn quá no."
"..." Được rồi, cô tâm tình không tốt lắm nên không để ý gì, hình như đã thể hiện ra quá mức rồi.
Đường Ninh trầm mặc, cánh tay cũng dừng lại trong không trung đem đồ ăn thả về chỗ cũ. Mấy con cá này chắc chắn giá trị không nhỏ, nếu như cô hại chết chúng hình như tội lỗi rất nặng....
"Trường học bắt đầu cho nghỉ đông rồi à?" Lạc Nhất Phàm hỏi.
"Vẫn chưa." Kỳ nghỉ đông cũng sắp đến rồi! Thế là cô đã ở thế giới này gần một năm rồi. Trong khoảng thời gian này mọi thứ đều rất tốt, cô đã thành công tránh xa La Tinh Tinh, thẳng thắng nói rõ lòng mình với Ngạn Tĩnh. Cô biết cô hơi có lỗi với Ngạn Tĩnh thế nhưng anh chắc chắn có thể quên cô...Kiếp trước Đường Ninh và Ngạn Tĩnh ở chung rất hài hoà nhưng bị La Tinh Tinh thọc gậy bánh xe nên khiến Ngạn Tĩnh thiếu quyết đoán, do dự trong mọi chuyện... Nghĩ dến La Tinh Tinh cô liền nhớ đến lần gặp gỡ kia, mọi thứ bây giờ đều không phải của cô, một ngày nào đó có lẽ chúng sẽ rời bỏ cô? Nếu như đúng là vậy chẳng lẽ muốn cô từ bỏ tất cả mọi thứ của "Đường Ninh" sao? Ý nghĩ này khiến cô có chút nhức đầu không nhịn được vươn tay ra ôm trán. Xem ra cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi! Cô tin mọi chuyện xảy ra đều có lí do của nó, khi cô bước chân vào thân thể này mọi thứ đã đi chệch ra quỹ đạo vốn có...Người không vì mình trời tru đất diệt, cô không phải nên hiểu rõ bản chất sự việc rồi sao?
Lạc Nhất Phàm đứng bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô, giống như vô ý hỏi: "Đã có sắp xếp gì cho kỳ nghỉ đông chưa?"
Đường Ninh nói: "Cuối năm này, ba muốn em thực tập ở công ty sẵn tiện theo anh họ học tập một chút." Dừng chốc lát, cô bổ sung thêm: "Em muốn dẫn theo Lâm Hạ vào công ty." Ba cô nói cô nên có một người bạn bên cạnh để tiện phấn đấu.
"Lạc Nhất Phàm, tết sắp đến rồi anh định về Anh hay là đi Hồng Kông?" Nghe anh họ nói Lạc Nhất Phàm có hai quốc tịch, một là Anh hai là Hồng Kông.
Lạc Nhất Phàm mỉm cười: "Tạm thời chưa nghĩ đến."
Đường Ninh nhìn anh, sau đó gật đầu: "Ra là vậy." Đàn cá trước mặt vẫn không đi, hình như chúng vẫn chưa hết hi vọng, vẫn chờ cô thả mồi xuống. Thật giống như sản sinh cảm giác ỷ lại, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ ở trên chúng sẽ nhanh chóng tập trung lại chờ người ở trên thả mồi xuống. Dù không có ai thả gì xuống chúng cũng sẽ chờ thật lâu sau đó mới tản ra, thất vọng chui sâu xuống ao. Con người thật ra cũng vậy, chỉ cần một suy nghĩ xấu manh nha lé lên trong đầu sẽ không ngừng thay thế hi vọng bằng thất vọng khi tiếp tục nghĩ về nó, đã thế còn tưởng tượng thêm rất nhiều tình cảnh tiêu cực khác. Cô biết trong lòng cô có bóng ma nên La Tinh Tinh chỉ cần nói vài câu đã khiến cô đứng ngồi không yên, xoắn xuýt mãi không tìm ra lối thoát. Thế nhưng cũng không phải cô thích nghĩ nhiều, chỉ là bản thân cô không phải là Đường Ninh chân chính. Cô biết cô phải quý trọng người thân của mình, cố gắng phấn đấu nỗ lực hơn vì họ, sẽ có một ngày cô có sức mạnh để bảo vệ họ. Nghĩ như vậy tâm tình cô nhất thời cũng có thể buông xuống. Quay đầu lại nhìn về phía Lạc Nhất Phàm hỏi: "Nếu anh không ở thành phố J, quán cà phê có đóng cửa không?"
"Không. Hoa Phổ sẽ tiếp quản nó."
Đường Ninh nghiêng đầu, mái tóc dài theo động tác của cô mà trút xuống khỏi vai, trên mặt là nụ cười ngọt ngào hỏi anh: "Lạc Nhất Phàm, có phải anh chỉ là ông chủ trên danh nghĩa hay không?"
Gió thổi nhẹ, một vài sợi tóc bay bay theo gió chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ của anh khiến anh có chút tâm loạn muốn vươn tay kéo vài sợi tóc nghịch ngợm kia ra nhưng ngón tay khẽ nhúc nhích mà động tác thì vẫn không có.
Anh cười hỏi ngược lại: "Em thấy sao?"
Đường Ninh lắc đầu: "Cảm thấy không giống lắm." Ông chủ gì mà suốt ngày ngồi một chỗ trong quán ngồi xem tài liệu, đã thế đôi lúc còn tập trung vào laptop bên cạnh không biết làm gì. Từ ngày gặp anh đến nay, cô đều thấy rất rõ anh luôn như thế, có lúc thấy anh cau mày như đang lo nghĩ chuyện gì. Cô nhận ra rất rõ đây là vẻ mặt của ba khi ngồi trong thư phòng xử lí chuyện công ty, đều là hết sức tập trung vào công việc.
Lạc Nhất Phàm chỉ cười không nói gì. Đường Ninh đứng lên dọc theo hành lang trở về, đi tới cửa chợt dừng bước, xoay người khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh: "Khu vườn này chính anh thiết kế sao?"
"Sao em lại nghĩ vậy?" Lạc Nhất Phàm cũng bước tới cạnh cô, thân hình cao lớn khoẻ mạnh dựa vào cây cột trên hành lang gần đó.
Đường Ninh nghe thế, đôi mắt mở to khó tin run run hỏi lại: "Em đoán đúng rồi sao? Ha ha xem ra em nên đi mua vé số thôi!"
Lạc Nhất Phàm không nhịn được mỉm cười: "Không phải lúc nào vận may cũng chào đón em đâu!"
"Dạo này vận may cứ gõ cửa đến nhà em. Giáng sinh được anh giúp đỡ, hôm nay lại đoán đúng anh là người thiết kế khu vườn nhỏ kai. Anh nói xem vận may của em đến rồi đúng không?" Đường Ninh mỉm cười thật tươi, phản bác anh.
Lạc Nhất Phàm ánh mắt lơ đãng dừng lại trên cánh môi hồng nhuận kia, đột nhiên nghĩ đến một màn đêm giáng sinh kia...Tim anh bỗng chốc đập rất nhanh khi nghĩ đến nó, tâm trí hơi rối loạn. Sức hấp dẫn giữa nam và nữ thì ra lại mạnh mẽ như thế...tình cảm nảy sinh có lẽ chỉ trong khoảng khắc mà thôi. Dù có cố gắng không nghĩ nó cũng tự nhiên khiến ta nhớ đến mà thôi...
Ví dụ như lúc này chỉ nhìn cô cũng đủ khiến anh bối rối. Đáy lòng âm thầm thở dài, cố gắng trấn tĩnh lại cười nói: "Lúc này cũng không còn sớm nữa, tài xế của em sắp đến chưa?"
Uyển chuyển ra lệnh đuổi khách...Đường Ninh là người thức thời tự nhiên có thể hiểu rõ, cô nhìn anh trừng mắt cười nói: "Cũng sắp đến." Cô biết anh rất đặc biệt đối với cô, dù cô có che giấu tốt đến mức nào cũng sẽ có ngày để lộ ra thôi. Anh để ý quan tâm cô có phải phần lớn đều do cô là em họ của Đường Bác?
Lạc Nhất Phàm là người đàn ông rất có phong độ, anh tuyệt đối không thể chỉ vì lí do đó mà đối xử tốt với cô. Chắc chắn trong lòng anh cô cũng chiếm một vị trí vô cùng đặc biệt. Cô không nên vội làm gì, chuyện tình cảm không nên quá chủ kiến, cứ từ từ thuận theo tự nhiên mới là tốt nhất...
============
Kỳ nghỉ đông cũng đến, cô và Lâm Hạ bắt đầu vào công ty thực tập. Lúc đầu cả hai cùng nhau làm những việc vặt. Mọi thứ đối với họ đều rất mới mẻ nên lúc đầu có chút ngơ ngơ ngác ngác. Vì thân phận Đường Ninh có chút đặc biệt nên Đường Bác luôn dắt cô theo sát bên cạnh, cho dù mở bất kì cuộc họp nào cũng sẽ mang cô theo.
Đường Ninh lấy thân phận là...trợ lý bước vào công ty. Cô biết thân phận này rất 囧 thế nhưng Đường Bác lại xem đây là chuyện đương nhiên: "Anh biết em thấy hơi kì nhưng em nhất định phải theo sát anh mà học hỏi cho tốt."
Năm đó Đường Bác lúc mới vào công ty cũng trực tiếp được ông Đường bổ nhiệm vào chức vụ tổng giám đốc công ty. Với năng lực xuất chúng của anh công ty dần dần thu được những món lợi vô cùng khổng lồ, tạo ra một kỳ tích mới trong doanh nhân. Ai ai cũng tâm phục khẩu phục trước mặt anh. Anh tuy tuổi còn trẻ nhưng năng lực thực chiến đã rất tốt, xử sự luôn quyết đoán, tầm nhìn lại độc đáo, rất có sáng tạo, không rề rà khuôn mẫu...
Đường Bác cảm thấy Đường Ninh cũng có thể giống anh trực tiếp đi thẳng không cần phải đi từ thấp lên cao làm gì cho tốn thời gian. Anh tin tưởng cô chắc chắn có cái năng lực ấy. Đường Bác bình thường yêu chiều cô hết mực nhưng trong công việc lại rất nghiêm khắc đối với cô.
Lúc này Đường Ninh đang ở trong thư phòng của ông Đường xem lại các văn kiện để chuẩn bị cho cuộc hợp hội đồng sắp tới. Cô lúc này rất tập trung, mười ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng gõ lanh lảnh...
Ông Đường cầm văn kiện trên tay đặt xuống bàn, nhìn về phía con gái ông đang cau mày kia. Đường Ninh bây giờ đang cắn môi dưới, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình máy tính, mái tóc xoã ngang vai, đôi tay có có chút múa loạn trên bàn phím, áo choàng trên người cô cũng rơi xuống không biết tự lúc nào.
Ông Đường đẩy gọng kính trên mũi, lên tiếng: "Ninh Ninh."
"Dạ? Ba, có chuyện gì à?" Âm thanh gõ bàn phím vẫn vang lên không ngừng, ánh mắt vẫn nhìn màn hình, Đường Ninh ngạc nhiên lên tiếng.
Ông Đường thấy cô như thế có chút bật cười: "Bận lắm sao? Không thể dừng lại nói chuyện với ba một chút à?"
Đường Ninh nhìn ba, mười ngón tay đang lướt nhanh trên bàn phím bỗng dừng lại. Cô đẩy máy tính bảng về phía trước, sau đó một tay chống lên bàn nâng cằm lên, ngữ khí có chút yêu kiều lên tiếng: "Cũng không bận lắm ba ạ. Con chỉ muốn cố gắng hết sức không làm cho ba và anh họ phải thất vọng." Cô không muốn chỉ vì gia thế mà có được những ưu đãi kia, năng lực phải do chính bản thân mình cố gắng rèn luyện thật nhiều...
"Con và Lâm Hạ dạo này rất thân?" Ông Đường nhìn cô, dạo này hình như cô có chút gầy đi rồi, cằm đã trở nên nhọn...
Đường Ninh mỉm cười: "Cũng bình thường ba ạ. Mọi người trong công ty ai cũng chăm sóc, chiếu cố cho con. Anh họ lúc nào cũng dắt theo con đi mọi nơi để học tập. Lâm Hạ thì được điều đến phòng tài vụ, gần đây cậu ấy đang bận bịu quyết toán chi tiêu cuối năm nên tụi con cũng không gặp nhau nhiều." Công việc cần có tính nhẫn nại cao nhưng năng lực cũng rất cần được chú trọng.
Gần đây cô cũng rất bận, anh họ muốn đẩy nhanh tốc độ xây dựng suối nước nóng phục vụ cho ngành du lịch nên cô cũng phải chạy theo giải quyết đề án này. Mỗi ngày cô ra khỏi nhà lúc sáng sớm, tối mới về nhà ăn bữa cơm cùng ba mẹ rồi lại lao vô phòng tiếp tục làm việc. Mạc Cách nhiều lần hẹn cô cùng Lâm Hạ đi đánh golf đều không được, ngay cả thời gian đến Red Garlic cô cũng không có. Điều này khiến cô rất phiền muộn thế nhưng bận rộn như thế này đôi lúc cũng không có gì xấu cả đúng không?
Ông Đường nhìn vẻ uể oải trên mặt cô đáy lòng không nhịn được cũng mềm đi không ít, đây là tiểu công chúa mà ông cùng vợ đã nâng niu từ tấm bé, là hòn ngọc quý trong tay ông. Nay nó đã hai mươi tuổi mà chỉ biết đến công việc, người làm cha như ông không khỏi cảm thấy xót xa...Nhưng nhìn cô ngày càng trưởng thành, chịu khó học hỏi người đi trước, chăm chỉ cần cù phấn đấu vì tương lai của nó khiến ông hết sức tự hào và vui mừng. Người xưa nói quả không sai, ngọc cho dù quý đến đâu cũng phải qua mài dũa mới trở nên sáng, con người muốn trở nên ưu tú không tránh khỏi phải được tôi luyện. Vì thế dù có đau lòng đến thế nào chăng nữa ông cũng không cho phép mình yếu lòng ngăn cản bước tiến của cô. Ông có thể che chở cô nhưng không thể chăm sóc cho cô cả đời được....
"Bác đang thúc đẩy việc xây dựng suối nước nóng à?"
"Dạ."
Ông Đường hơi trầm ngâm sau đó hỏi thẳng cô: "Học kì tới chương trình học của con có nhiều quá không?"
Đường Ninh sửng sốt một chút, lắc đầu cười nói: "Cũng bình thường thôi ba. Ở trường thành tích của con rất tốt nên giáo viên đôi lúc cũng mắt nhắm mắt mở cho con trốn tiết. Hạng mục lần này con và anh họ cùng tham gia, anh ấy muốn con nhanh chóng đẩy nhanh thêm tiến độ." Dự án này vô cùng quan trọng rất có tính chiến lược cao. Mấy ngày nữa nếu được cô muốn cùng anh họ đến tận nơi khảo sát tình hình thực tế...
Ông Đường nghe vậy chăm chú nhìn cô: "Con trực tiếp tham gia?"
Đường Ninh mỉm cười hướng ông làm nũng: "Ba, ba nên học cách tin tưởng con gái yêu dấu của ba nha."
Ông Đường thở dài: "Ba chỉ lo lắng với tình hình này mẹ con sẽ suốt ngày càm ràm bên tai ba mà thôi." Ngoài mặt thở dài nhưng trong lòng rất hãnh diện vì cô. Có Đường Bác bên cạnh cô ông rất an tâm. Ông biết cô rất có tài, việc đấu giá từ thiện lần trước đã cho ông cái nhìn khác về cô. Tuổi còn trẻ mà năng lực của cô đã thế này là rất hiếm, ông có thể ngẩng đầu khoe khoang cô với các chiến hữu làm ăn khác của ông. Đây là điều ông và vợ rất tự hào....
"Mẹ con không biết đâu." Đường Ninh cười rạng rỡ nói: "Những lúc rãnh rỗi con đều bồi mẹ đi shopping khắp nơi, hơn nữa mỗi tối khi mẹ làm đồ ăn khuya mang lên con đều ăn sạch bách hết chắc chắn mẹ sẽ không nghi ngờ gì đâu. Ba cứ yên tâm." Bây giờ cô rất sợ mình sẽ mập ra, mấy tháng nay cô ăn quá nhiều đi, phỏng chừng vài ngày nữa mẹ cô sẽ bắt cô giảm béo cũng nên....
"Con thấy Lâm Hạ thế nào?" Ông Đường hỏi. Ông nhìn rất rõ cô cố ý an bài cho Lâm Hạ đến phòng tài vụ thực tập. Ông đoán cô đang muốn Lâm Hạ nhanh chóng nắm rõ nguồn lực tài chính hùng mạnh của tập đoàn.
"Lâm Hạ không tệ. Ba, gần đây biểu hiện của bạn ấy rất tốt, có thể hay không cho cô ấy học hỏi nhiều hơn ở Lưu tổng? Bạn ấy rất có tài. Con nghĩ sau khi bạn ấy tốt nghiệp có thể cho bạn ấy đảm nhiệm chức kế toán, ba thấy sao?"
Ông Đường ý vị nhìn cô: "Ninh Ninh, con phải cân nhắc cho kĩ. Con không nghĩ đến, nó vào tập đoàn này chẳng lẽ chỉ muốn như thế thôi?"
Ông Đường nhiều năm lăn lộn trên thương trường, chút kế vặt này của cô sao lọt qua nổi đôi mắt ông. Lâm Hạ này, về gia cảnh ông có thể đồng tình thế nhưng cô gái này lại đột nhiên tiếp cận con ông. Ông biết Ninh Ninh nhà ông rất thông minh thế nhưng cái vũng nước đục này ông không muốn con gái ông phải vướng vào.
Đường Ninh không giấu diếm gì nữa nói thẳng cho ông Đường biết: "Ba, con người sống là phải có mục tiêu. Bất luận cái mục đích đó là xấu hay tốt đều sẽ cho ta sức mạnh để tiến thẳng về phía trước." Vì thế những nỗ lực của Lâm Hạ cô đều công nhận.
"Chỉ cần sống cho bản thân mình là tốt rồi!" Ông Đường mỉm cười nhưng lập tức nghiêm khắc nhìn cô: "Ninh Ninh, con đem nó bố trí ở phòng tài vụ là không ổn." Chỉ cần người tinh mắt thì đều có thể nhận ra dã tâm của Lâm Hạ. Ông biết kế hoạch của cô vẫn chưa tiến hành thế nhưng ông phải giúp cô lo nghĩ đến hậu quả sau này...
"Con cố ý làm thế." Hơn nữa đây cũng là yêu cầu của Lâm Hạ. Lâm Gia nhiều lần đến làm phiền, mỉa mai Lâm Hạ. Cô biết mấy người kia đang dè chừng Lâm Hạ nhất là khi nghe tin Lâm Hạ vào làm việc cho tập đoàn nhà cô.
Ông Đường thở dài nói: "Hai con còn nhỏ có thể làm ra đại sự gì chứ?" Ông sợ con ông quá kiêu ngạo, nhiệt tình thái quá xen vào chuyện gia đình người khác thôi.
Đường Ninh đến gần giúp ông xoa bóp hai vai: "Ba, thật ra bản thân Lâm Hạ hiểu rất rõ, bạn ấy không thể làm nên chuyện đại sự gì." Nói đến đây, cô lại mỉm cười ngữ khí hơi nhẹ nói tiếp: "Bạn ấy chỉ muốn họ sống không yên mà thôi. Ngày ngày sẽ lo lắng không biết Lâm Hạ đang mưu tính chuyện gì hãm hại bọn họ..."
Phụ nữ không giống đàn ông. Lâm Thành nhìn hành động này của Lâm Hạ sẽ phản ứng giống ông Đường. Thế nhưng Lâm Gia và mẹ cô ta thì lại khác, sẽ lo lắng rất nhiều, có khi còn mất ăn mất ngủ bằng không sẽ không hơi tí lại tìm đến gây khó cho Lâm Hạ. Cô biết Lâm Hạ có rất nhiều tiền do mẹ cô ấy để lại thế nhưng cô ấy lại không có tí quyền lực nào. Nhưng bọn họ sẽ không nghĩ như thế, họ sẽ rất khó chịu với hành động phản kháng này của Lâm Hạ, sẽ sinh ra rất rất nhiều tâm ma và không dễ dàng gì buông xuống nổi....
Đường Ninh nhìn ông thả lỏng cả người nhịn không được có chút xót thương: "Ba, gần đây ba cũng nên nghỉ ngơi chút đi, ba xem bắp thịt chỗ nào cũng cứng ngắc thế này con làm sao yên tâm đây?"
Lạc Nhất Phàm dường như cảm ứng được người đối diện hơi kì lạ nhưng anh biết các cô gái ở độ tuổi này thường hay có một chút tâm tư lơ đãng. Nên vẫn bĩnh tĩnh xem như không có chuyện gì, hai mắt tập trung vào cuốn tạp chí trước mặt. Đường Ninh bây giờ đang vô thức dùng ngón tay trắng nõn xoa xoa bên ngoài ly thuỷ tinh, ánh mắt nhìn xa xăm bên ngoài cửa sổ, cánh môi hồng nhạt hơi hơi mím lại.
Lạc Nhất Phàm nhíu nhíu mi không thể tiếp tục được nữa, khép tờ tạp chí trong tay lại mở miệng gọi cô:
"Ninh Ninh." Âm thanh mạnh mẽ vang lên thành công thu hút sự chú ý của người đối diện.
Đường Ninh hoàn hồn, mắt phượng chớp chớp quay đầu lại về phía anh, nhìn thẳng cặp mắt hổ phách của anh, có chút lơ mơ hỏi lại:
"Hả?"
Lạc Nhất Phàm mỉm cười: "Em đến đây ngoại trừ đưa một chai rượu vang cho anh thì đờ người ra như vậy hay sao?"
Đường Ninh nghiêng đầu, nhìn anh hỏi ngược lại: "Không được sao?"
"Đương nhiên có thể nhưng nếu em cứ tiếp tục như vậy anh sẽ nghĩ em có chuyện buồn gì đó muốn tâm sự với anh." Đáy lòng than thở, anh cũng quá để ý cô rồi! Tưởng chừng như chỉ là chuyện nhỏ thế nhưng từng bước từng bước sự chú ý của anh đối với cô dần dần nhiều hơn, đôi lúc anh không thể ngừng bận tâm vì cô...
Đường Ninh nghe vậy hơi kinh ngạc nhưng cô biết bản thân cô đang rất vui. Vẻ mặt toát lên niềm vui, đôi mắt cong cong nhìn anh: "Anh lo em có buồn hay không?" Một giây trước còn ủ rũ nhìn lung tung, một giây sau tinh thần đã hưng phấn ngạc nhiên hỏi ngược lại anh. Biểu tình thay đổi đến chóng mắt khiến anh kịp thời khó thích nghi, không tự chủ được hơi sốt sắng: "Không phải lo lắng gì lắm, chỉ là khuôn mặt em đầy tâm sự." Lúc này nhiệt độ trên mặt anh cũng hơi nóng, đôi mắt hổ phách không dám nhìn thẳng mặt cô.
Đường Ninh ngẩn ra, không nhịn được vuốt ve mặt chính mình, chẳng lẽ rõ ràng như vậy sao? Suy nghĩ một chút, cô mỉm cười: "Lạc Nhất Phàm, anh nói bậy! Em chắc chắn sẽ không để lộ ra sự buồn phiền trên mặt, dù cho có buồn đến thế nào đi nữa."
Nói như vậy chắc chắn cô có tâm sự gì rồi. Chẳng trách hôm nay cô lại gầy như thế!
Lúc này tự nhiên cô lại lên tinh thần, kinh ngạc hỏi anh: "Lạc Nhất Phàm, em rất hứng thú với khu vườn sau quán anh, anh có thể dẫn em đi tham quan không?"
Đề tài chuyển đổi quá nhanh khiến anh có chút hoài nghi nhìn cô.
Hai tay nắm chặt trước ngực, ánh mắt chờ mong nhìn anh: "Em biết có hơi đường đột một chút nhưng anh đồng ý nha! Giáng sinh hôm trước tình cờ thấy nó, em cũng chưa ngắm rõ lắm nhưng em biết chắc chắn kiến trúc chỗ này rất đẹp, rất hoàn hảo!"
Lạc Nhất Phàm bật cười: "Em thất sự muốn xem nó?"
"Đương nhiên." Nếu anh đã nói như vậy thì mau mau dắt cô đi đi.
Lạc Nhất Phàm vẻ mặt tựa tiếu phi tiêu nhìn cô, thật giống như có chút bất đắc dĩ cùng cô đi xem khu vườn nhỏ sau quán. Cô cũng quá thông minh đi, dễ dàng lôi kéo anh ra khỏi đề tài nhạy cảm kia của cô, tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã linh hoạt như thế này quả thật không đơn giản chút nào!
Nhìn vẻ mặt kia của anh cô có chút quẫn bách, tâm tư nho nhỏ của cô đối với anh tuyệt đối không thể để lộ ra bên ngoài. Vì thế cố gắng hung hăng lên một chút, ra lệnh: "Lạc Nhất Phàm, anh nghĩ em tuỳ tiện nổi lên hứng thú với khu vườn nhỏ đó sao? Nhanh nhanh dắt em đi xem đi!!"
Nhìn dáng vẻ của cô lúc này khoé miệng anh không nhịn được khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn cô ngày càng có chiều sâu. Anh bỗng nhiên nhận ra cô gái trước mặt này cũng có lúc đáng yêu một chút....Đường Ninh không hề phát giác ra điều này, cô chỉ tập trung đi về phía trước, cố gắng làm cho bản thân vui vẻ lên.
Trước mặt là một hành lang dài, hai bên cây cối được trang trí tỉ mỉ cắt tỉa hoàn hảo. Càng đi về phía vườn có thể nhận thấy sự bố trí kết cấu ở đây rất đẹp, không gian rất hài hoà thể hiện sự tinh tế giao hoà của kiến trúc và thiên nhiên, ngoài ra còn có một chòi nghỉ mát tuyệt đẹp phía trước. Đường Ninh theo sau Lạc Nhất Phàm bước vào hành lang. Thật quá đáng tiếc bây giờ lại là mùa đông, nếu như là mùa hè, cô có thể đi chân đất trên bãi cỏ xanh thơ mộng này rồi, chắc chắn cảm giác sẽ rất tuyệt...
"Nơi này quả nhiên giống với trí tượng tượng của em. Nó quá đẹp!" Bố cục rất hoàn hảo, từng cọng cây ngọn cỏ đều được bố trí rất tinh vi bất giác cô yêu cầu: "Lạc Nhất Phàm, em có thể đi xung quanh không?"
Lạc Nhất Phàm gật đầu cho phép.
Nếu ông chủ đã gật đầu cô cũng không cần khách khí nữa. Những dãy đá thạch anh xếp vòng theo độ cong của khu vườn dẫn đến hành lang sâu trong vườn. Cạnh đó có một bộ bàn ghế đá thạch anh xanh thẫm, trước mặt có một ao cá nhỏ bên cạnh là đồ ăn cho cá để sẵn. Đường Ninh mở mắt nhìn rồi rất tự nhiên cầm một chút đồ ăn cho cá lên vẩy vào trong ao. Nhìn những con cá kia dành nhau ăn cô cảm thấy vui lên không ít, đáy lòng cũng tĩnh lặng lại.
Lạc Nhất Phàm đi tới, đưa tay cầm lấy khay đồ ăn cho cá kia: "Cách đây không lâu đã cho chúng ăn, em đừng cho nó ăn nữa."
Cô nghiêng đầu nhìn về phía anh, bàn tay không an phận tiếp tục lấy thức ăn muốn thả vào trong ao.
Lạc Nhất Phàm sắc mặt vẫn không đổi vu vơ nói: "Lần trước Hoa Phổ cũng giống em như thế này cứ cho chúng ăn, sau đó ba con cá đã chết vì ăn quá no."
"..." Được rồi, cô tâm tình không tốt lắm nên không để ý gì, hình như đã thể hiện ra quá mức rồi.
Đường Ninh trầm mặc, cánh tay cũng dừng lại trong không trung đem đồ ăn thả về chỗ cũ. Mấy con cá này chắc chắn giá trị không nhỏ, nếu như cô hại chết chúng hình như tội lỗi rất nặng....
"Trường học bắt đầu cho nghỉ đông rồi à?" Lạc Nhất Phàm hỏi.
"Vẫn chưa." Kỳ nghỉ đông cũng sắp đến rồi! Thế là cô đã ở thế giới này gần một năm rồi. Trong khoảng thời gian này mọi thứ đều rất tốt, cô đã thành công tránh xa La Tinh Tinh, thẳng thắng nói rõ lòng mình với Ngạn Tĩnh. Cô biết cô hơi có lỗi với Ngạn Tĩnh thế nhưng anh chắc chắn có thể quên cô...Kiếp trước Đường Ninh và Ngạn Tĩnh ở chung rất hài hoà nhưng bị La Tinh Tinh thọc gậy bánh xe nên khiến Ngạn Tĩnh thiếu quyết đoán, do dự trong mọi chuyện... Nghĩ dến La Tinh Tinh cô liền nhớ đến lần gặp gỡ kia, mọi thứ bây giờ đều không phải của cô, một ngày nào đó có lẽ chúng sẽ rời bỏ cô? Nếu như đúng là vậy chẳng lẽ muốn cô từ bỏ tất cả mọi thứ của "Đường Ninh" sao? Ý nghĩ này khiến cô có chút nhức đầu không nhịn được vươn tay ra ôm trán. Xem ra cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi! Cô tin mọi chuyện xảy ra đều có lí do của nó, khi cô bước chân vào thân thể này mọi thứ đã đi chệch ra quỹ đạo vốn có...Người không vì mình trời tru đất diệt, cô không phải nên hiểu rõ bản chất sự việc rồi sao?
Lạc Nhất Phàm đứng bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô, giống như vô ý hỏi: "Đã có sắp xếp gì cho kỳ nghỉ đông chưa?"
Đường Ninh nói: "Cuối năm này, ba muốn em thực tập ở công ty sẵn tiện theo anh họ học tập một chút." Dừng chốc lát, cô bổ sung thêm: "Em muốn dẫn theo Lâm Hạ vào công ty." Ba cô nói cô nên có một người bạn bên cạnh để tiện phấn đấu.
"Lạc Nhất Phàm, tết sắp đến rồi anh định về Anh hay là đi Hồng Kông?" Nghe anh họ nói Lạc Nhất Phàm có hai quốc tịch, một là Anh hai là Hồng Kông.
Lạc Nhất Phàm mỉm cười: "Tạm thời chưa nghĩ đến."
Đường Ninh nhìn anh, sau đó gật đầu: "Ra là vậy." Đàn cá trước mặt vẫn không đi, hình như chúng vẫn chưa hết hi vọng, vẫn chờ cô thả mồi xuống. Thật giống như sản sinh cảm giác ỷ lại, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ ở trên chúng sẽ nhanh chóng tập trung lại chờ người ở trên thả mồi xuống. Dù không có ai thả gì xuống chúng cũng sẽ chờ thật lâu sau đó mới tản ra, thất vọng chui sâu xuống ao. Con người thật ra cũng vậy, chỉ cần một suy nghĩ xấu manh nha lé lên trong đầu sẽ không ngừng thay thế hi vọng bằng thất vọng khi tiếp tục nghĩ về nó, đã thế còn tưởng tượng thêm rất nhiều tình cảnh tiêu cực khác. Cô biết trong lòng cô có bóng ma nên La Tinh Tinh chỉ cần nói vài câu đã khiến cô đứng ngồi không yên, xoắn xuýt mãi không tìm ra lối thoát. Thế nhưng cũng không phải cô thích nghĩ nhiều, chỉ là bản thân cô không phải là Đường Ninh chân chính. Cô biết cô phải quý trọng người thân của mình, cố gắng phấn đấu nỗ lực hơn vì họ, sẽ có một ngày cô có sức mạnh để bảo vệ họ. Nghĩ như vậy tâm tình cô nhất thời cũng có thể buông xuống. Quay đầu lại nhìn về phía Lạc Nhất Phàm hỏi: "Nếu anh không ở thành phố J, quán cà phê có đóng cửa không?"
"Không. Hoa Phổ sẽ tiếp quản nó."
Đường Ninh nghiêng đầu, mái tóc dài theo động tác của cô mà trút xuống khỏi vai, trên mặt là nụ cười ngọt ngào hỏi anh: "Lạc Nhất Phàm, có phải anh chỉ là ông chủ trên danh nghĩa hay không?"
Gió thổi nhẹ, một vài sợi tóc bay bay theo gió chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ của anh khiến anh có chút tâm loạn muốn vươn tay kéo vài sợi tóc nghịch ngợm kia ra nhưng ngón tay khẽ nhúc nhích mà động tác thì vẫn không có.
Anh cười hỏi ngược lại: "Em thấy sao?"
Đường Ninh lắc đầu: "Cảm thấy không giống lắm." Ông chủ gì mà suốt ngày ngồi một chỗ trong quán ngồi xem tài liệu, đã thế đôi lúc còn tập trung vào laptop bên cạnh không biết làm gì. Từ ngày gặp anh đến nay, cô đều thấy rất rõ anh luôn như thế, có lúc thấy anh cau mày như đang lo nghĩ chuyện gì. Cô nhận ra rất rõ đây là vẻ mặt của ba khi ngồi trong thư phòng xử lí chuyện công ty, đều là hết sức tập trung vào công việc.
Lạc Nhất Phàm chỉ cười không nói gì. Đường Ninh đứng lên dọc theo hành lang trở về, đi tới cửa chợt dừng bước, xoay người khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh: "Khu vườn này chính anh thiết kế sao?"
"Sao em lại nghĩ vậy?" Lạc Nhất Phàm cũng bước tới cạnh cô, thân hình cao lớn khoẻ mạnh dựa vào cây cột trên hành lang gần đó.
Đường Ninh nghe thế, đôi mắt mở to khó tin run run hỏi lại: "Em đoán đúng rồi sao? Ha ha xem ra em nên đi mua vé số thôi!"
Lạc Nhất Phàm không nhịn được mỉm cười: "Không phải lúc nào vận may cũng chào đón em đâu!"
"Dạo này vận may cứ gõ cửa đến nhà em. Giáng sinh được anh giúp đỡ, hôm nay lại đoán đúng anh là người thiết kế khu vườn nhỏ kai. Anh nói xem vận may của em đến rồi đúng không?" Đường Ninh mỉm cười thật tươi, phản bác anh.
Lạc Nhất Phàm ánh mắt lơ đãng dừng lại trên cánh môi hồng nhuận kia, đột nhiên nghĩ đến một màn đêm giáng sinh kia...Tim anh bỗng chốc đập rất nhanh khi nghĩ đến nó, tâm trí hơi rối loạn. Sức hấp dẫn giữa nam và nữ thì ra lại mạnh mẽ như thế...tình cảm nảy sinh có lẽ chỉ trong khoảng khắc mà thôi. Dù có cố gắng không nghĩ nó cũng tự nhiên khiến ta nhớ đến mà thôi...
Ví dụ như lúc này chỉ nhìn cô cũng đủ khiến anh bối rối. Đáy lòng âm thầm thở dài, cố gắng trấn tĩnh lại cười nói: "Lúc này cũng không còn sớm nữa, tài xế của em sắp đến chưa?"
Uyển chuyển ra lệnh đuổi khách...Đường Ninh là người thức thời tự nhiên có thể hiểu rõ, cô nhìn anh trừng mắt cười nói: "Cũng sắp đến." Cô biết anh rất đặc biệt đối với cô, dù cô có che giấu tốt đến mức nào cũng sẽ có ngày để lộ ra thôi. Anh để ý quan tâm cô có phải phần lớn đều do cô là em họ của Đường Bác?
Lạc Nhất Phàm là người đàn ông rất có phong độ, anh tuyệt đối không thể chỉ vì lí do đó mà đối xử tốt với cô. Chắc chắn trong lòng anh cô cũng chiếm một vị trí vô cùng đặc biệt. Cô không nên vội làm gì, chuyện tình cảm không nên quá chủ kiến, cứ từ từ thuận theo tự nhiên mới là tốt nhất...
============
Kỳ nghỉ đông cũng đến, cô và Lâm Hạ bắt đầu vào công ty thực tập. Lúc đầu cả hai cùng nhau làm những việc vặt. Mọi thứ đối với họ đều rất mới mẻ nên lúc đầu có chút ngơ ngơ ngác ngác. Vì thân phận Đường Ninh có chút đặc biệt nên Đường Bác luôn dắt cô theo sát bên cạnh, cho dù mở bất kì cuộc họp nào cũng sẽ mang cô theo.
Đường Ninh lấy thân phận là...trợ lý bước vào công ty. Cô biết thân phận này rất 囧 thế nhưng Đường Bác lại xem đây là chuyện đương nhiên: "Anh biết em thấy hơi kì nhưng em nhất định phải theo sát anh mà học hỏi cho tốt."
Năm đó Đường Bác lúc mới vào công ty cũng trực tiếp được ông Đường bổ nhiệm vào chức vụ tổng giám đốc công ty. Với năng lực xuất chúng của anh công ty dần dần thu được những món lợi vô cùng khổng lồ, tạo ra một kỳ tích mới trong doanh nhân. Ai ai cũng tâm phục khẩu phục trước mặt anh. Anh tuy tuổi còn trẻ nhưng năng lực thực chiến đã rất tốt, xử sự luôn quyết đoán, tầm nhìn lại độc đáo, rất có sáng tạo, không rề rà khuôn mẫu...
Đường Bác cảm thấy Đường Ninh cũng có thể giống anh trực tiếp đi thẳng không cần phải đi từ thấp lên cao làm gì cho tốn thời gian. Anh tin tưởng cô chắc chắn có cái năng lực ấy. Đường Bác bình thường yêu chiều cô hết mực nhưng trong công việc lại rất nghiêm khắc đối với cô.
Lúc này Đường Ninh đang ở trong thư phòng của ông Đường xem lại các văn kiện để chuẩn bị cho cuộc hợp hội đồng sắp tới. Cô lúc này rất tập trung, mười ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng gõ lanh lảnh...
Ông Đường cầm văn kiện trên tay đặt xuống bàn, nhìn về phía con gái ông đang cau mày kia. Đường Ninh bây giờ đang cắn môi dưới, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình máy tính, mái tóc xoã ngang vai, đôi tay có có chút múa loạn trên bàn phím, áo choàng trên người cô cũng rơi xuống không biết tự lúc nào.
Ông Đường đẩy gọng kính trên mũi, lên tiếng: "Ninh Ninh."
"Dạ? Ba, có chuyện gì à?" Âm thanh gõ bàn phím vẫn vang lên không ngừng, ánh mắt vẫn nhìn màn hình, Đường Ninh ngạc nhiên lên tiếng.
Ông Đường thấy cô như thế có chút bật cười: "Bận lắm sao? Không thể dừng lại nói chuyện với ba một chút à?"
Đường Ninh nhìn ba, mười ngón tay đang lướt nhanh trên bàn phím bỗng dừng lại. Cô đẩy máy tính bảng về phía trước, sau đó một tay chống lên bàn nâng cằm lên, ngữ khí có chút yêu kiều lên tiếng: "Cũng không bận lắm ba ạ. Con chỉ muốn cố gắng hết sức không làm cho ba và anh họ phải thất vọng." Cô không muốn chỉ vì gia thế mà có được những ưu đãi kia, năng lực phải do chính bản thân mình cố gắng rèn luyện thật nhiều...
"Con và Lâm Hạ dạo này rất thân?" Ông Đường nhìn cô, dạo này hình như cô có chút gầy đi rồi, cằm đã trở nên nhọn...
Đường Ninh mỉm cười: "Cũng bình thường ba ạ. Mọi người trong công ty ai cũng chăm sóc, chiếu cố cho con. Anh họ lúc nào cũng dắt theo con đi mọi nơi để học tập. Lâm Hạ thì được điều đến phòng tài vụ, gần đây cậu ấy đang bận bịu quyết toán chi tiêu cuối năm nên tụi con cũng không gặp nhau nhiều." Công việc cần có tính nhẫn nại cao nhưng năng lực cũng rất cần được chú trọng.
Gần đây cô cũng rất bận, anh họ muốn đẩy nhanh tốc độ xây dựng suối nước nóng phục vụ cho ngành du lịch nên cô cũng phải chạy theo giải quyết đề án này. Mỗi ngày cô ra khỏi nhà lúc sáng sớm, tối mới về nhà ăn bữa cơm cùng ba mẹ rồi lại lao vô phòng tiếp tục làm việc. Mạc Cách nhiều lần hẹn cô cùng Lâm Hạ đi đánh golf đều không được, ngay cả thời gian đến Red Garlic cô cũng không có. Điều này khiến cô rất phiền muộn thế nhưng bận rộn như thế này đôi lúc cũng không có gì xấu cả đúng không?
Ông Đường nhìn vẻ uể oải trên mặt cô đáy lòng không nhịn được cũng mềm đi không ít, đây là tiểu công chúa mà ông cùng vợ đã nâng niu từ tấm bé, là hòn ngọc quý trong tay ông. Nay nó đã hai mươi tuổi mà chỉ biết đến công việc, người làm cha như ông không khỏi cảm thấy xót xa...Nhưng nhìn cô ngày càng trưởng thành, chịu khó học hỏi người đi trước, chăm chỉ cần cù phấn đấu vì tương lai của nó khiến ông hết sức tự hào và vui mừng. Người xưa nói quả không sai, ngọc cho dù quý đến đâu cũng phải qua mài dũa mới trở nên sáng, con người muốn trở nên ưu tú không tránh khỏi phải được tôi luyện. Vì thế dù có đau lòng đến thế nào chăng nữa ông cũng không cho phép mình yếu lòng ngăn cản bước tiến của cô. Ông có thể che chở cô nhưng không thể chăm sóc cho cô cả đời được....
"Bác đang thúc đẩy việc xây dựng suối nước nóng à?"
"Dạ."
Ông Đường hơi trầm ngâm sau đó hỏi thẳng cô: "Học kì tới chương trình học của con có nhiều quá không?"
Đường Ninh sửng sốt một chút, lắc đầu cười nói: "Cũng bình thường thôi ba. Ở trường thành tích của con rất tốt nên giáo viên đôi lúc cũng mắt nhắm mắt mở cho con trốn tiết. Hạng mục lần này con và anh họ cùng tham gia, anh ấy muốn con nhanh chóng đẩy nhanh thêm tiến độ." Dự án này vô cùng quan trọng rất có tính chiến lược cao. Mấy ngày nữa nếu được cô muốn cùng anh họ đến tận nơi khảo sát tình hình thực tế...
Ông Đường nghe vậy chăm chú nhìn cô: "Con trực tiếp tham gia?"
Đường Ninh mỉm cười hướng ông làm nũng: "Ba, ba nên học cách tin tưởng con gái yêu dấu của ba nha."
Ông Đường thở dài: "Ba chỉ lo lắng với tình hình này mẹ con sẽ suốt ngày càm ràm bên tai ba mà thôi." Ngoài mặt thở dài nhưng trong lòng rất hãnh diện vì cô. Có Đường Bác bên cạnh cô ông rất an tâm. Ông biết cô rất có tài, việc đấu giá từ thiện lần trước đã cho ông cái nhìn khác về cô. Tuổi còn trẻ mà năng lực của cô đã thế này là rất hiếm, ông có thể ngẩng đầu khoe khoang cô với các chiến hữu làm ăn khác của ông. Đây là điều ông và vợ rất tự hào....
"Mẹ con không biết đâu." Đường Ninh cười rạng rỡ nói: "Những lúc rãnh rỗi con đều bồi mẹ đi shopping khắp nơi, hơn nữa mỗi tối khi mẹ làm đồ ăn khuya mang lên con đều ăn sạch bách hết chắc chắn mẹ sẽ không nghi ngờ gì đâu. Ba cứ yên tâm." Bây giờ cô rất sợ mình sẽ mập ra, mấy tháng nay cô ăn quá nhiều đi, phỏng chừng vài ngày nữa mẹ cô sẽ bắt cô giảm béo cũng nên....
"Con thấy Lâm Hạ thế nào?" Ông Đường hỏi. Ông nhìn rất rõ cô cố ý an bài cho Lâm Hạ đến phòng tài vụ thực tập. Ông đoán cô đang muốn Lâm Hạ nhanh chóng nắm rõ nguồn lực tài chính hùng mạnh của tập đoàn.
"Lâm Hạ không tệ. Ba, gần đây biểu hiện của bạn ấy rất tốt, có thể hay không cho cô ấy học hỏi nhiều hơn ở Lưu tổng? Bạn ấy rất có tài. Con nghĩ sau khi bạn ấy tốt nghiệp có thể cho bạn ấy đảm nhiệm chức kế toán, ba thấy sao?"
Ông Đường ý vị nhìn cô: "Ninh Ninh, con phải cân nhắc cho kĩ. Con không nghĩ đến, nó vào tập đoàn này chẳng lẽ chỉ muốn như thế thôi?"
Ông Đường nhiều năm lăn lộn trên thương trường, chút kế vặt này của cô sao lọt qua nổi đôi mắt ông. Lâm Hạ này, về gia cảnh ông có thể đồng tình thế nhưng cô gái này lại đột nhiên tiếp cận con ông. Ông biết Ninh Ninh nhà ông rất thông minh thế nhưng cái vũng nước đục này ông không muốn con gái ông phải vướng vào.
Đường Ninh không giấu diếm gì nữa nói thẳng cho ông Đường biết: "Ba, con người sống là phải có mục tiêu. Bất luận cái mục đích đó là xấu hay tốt đều sẽ cho ta sức mạnh để tiến thẳng về phía trước." Vì thế những nỗ lực của Lâm Hạ cô đều công nhận.
"Chỉ cần sống cho bản thân mình là tốt rồi!" Ông Đường mỉm cười nhưng lập tức nghiêm khắc nhìn cô: "Ninh Ninh, con đem nó bố trí ở phòng tài vụ là không ổn." Chỉ cần người tinh mắt thì đều có thể nhận ra dã tâm của Lâm Hạ. Ông biết kế hoạch của cô vẫn chưa tiến hành thế nhưng ông phải giúp cô lo nghĩ đến hậu quả sau này...
"Con cố ý làm thế." Hơn nữa đây cũng là yêu cầu của Lâm Hạ. Lâm Gia nhiều lần đến làm phiền, mỉa mai Lâm Hạ. Cô biết mấy người kia đang dè chừng Lâm Hạ nhất là khi nghe tin Lâm Hạ vào làm việc cho tập đoàn nhà cô.
Ông Đường thở dài nói: "Hai con còn nhỏ có thể làm ra đại sự gì chứ?" Ông sợ con ông quá kiêu ngạo, nhiệt tình thái quá xen vào chuyện gia đình người khác thôi.
Đường Ninh đến gần giúp ông xoa bóp hai vai: "Ba, thật ra bản thân Lâm Hạ hiểu rất rõ, bạn ấy không thể làm nên chuyện đại sự gì." Nói đến đây, cô lại mỉm cười ngữ khí hơi nhẹ nói tiếp: "Bạn ấy chỉ muốn họ sống không yên mà thôi. Ngày ngày sẽ lo lắng không biết Lâm Hạ đang mưu tính chuyện gì hãm hại bọn họ..."
Phụ nữ không giống đàn ông. Lâm Thành nhìn hành động này của Lâm Hạ sẽ phản ứng giống ông Đường. Thế nhưng Lâm Gia và mẹ cô ta thì lại khác, sẽ lo lắng rất nhiều, có khi còn mất ăn mất ngủ bằng không sẽ không hơi tí lại tìm đến gây khó cho Lâm Hạ. Cô biết Lâm Hạ có rất nhiều tiền do mẹ cô ấy để lại thế nhưng cô ấy lại không có tí quyền lực nào. Nhưng bọn họ sẽ không nghĩ như thế, họ sẽ rất khó chịu với hành động phản kháng này của Lâm Hạ, sẽ sinh ra rất rất nhiều tâm ma và không dễ dàng gì buông xuống nổi....
Đường Ninh nhìn ông thả lỏng cả người nhịn không được có chút xót thương: "Ba, gần đây ba cũng nên nghỉ ngơi chút đi, ba xem bắp thịt chỗ nào cũng cứng ngắc thế này con làm sao yên tâm đây?"