"Đứng lại!"
Lâm Phương Phương vừa mở miệng, cả Liễu Thu Thu cùng Dương Kiến Bang đều cảm thấy bất ngờ. Vốn tưởng cô sẽ như vậy giữ im lặng, nhất là Liễu Thu Thu, cô ta hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Phương Phương sẽ mở miệng kêu cô ta đứng lại, nãy giờ nghe đối thoại cũng có thấy cô lên tiếng chút nào đâu. Liễu Thu Thu mờ mịt ngước lên hỏi.
"Có chuyện gì?"
Chát..t..t!
Một cái bạt tai vang dội rơi trên khuôn mặt Liễu Thu Thu, Lâm Phương Phương xuống tay không hề có chút lưu tình, thậm chí lòng bàn tay cô còn cảm thấy hơi đau.
"Cái này là dành cho việc cô năm lần bảy lượt tới khiêu khích tôi!"
Chát..t..t!
Liễu Thu Thu chưa kịp phản ứng đã nhận thêm cái tát thứ hai, lần này còn vang dội hơn lần trước, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta phút chốc sưng đỏ lợi hại.
"Cái này là cho việc cô dòm ngó đàn ông của tôi!"
"Cô..cô dám xuống tay với tôi.."
Liễu Thu Thu đưa tay bụm mặt, hai dòng nước mắt lã chã rơi, vô cùng ủy khuất nhìn qua Dương Kiến Bang đang trợn mắt đứng bên cạnh. Hừ, được lắm, đồ tiện nhân hôm nay lá gan cũng thật lớn, dám ra tay đánh cô, còn đánh trước mặt Dương Kiến Bang nữa, để xem lần này anh thấy được bộ mặt thật của cô ta còn nghĩ tốt về cô ta hay không, Liễu Thu Thu có chút hả hê trong lòng. Tuy Liễu Thu Thu không dự đoán được Lâm Phương Phương sẽ xuống tay với cô, nhưng chuyện này cũng coi như là loại chuyện không tệ. Dương Kiến Bang đứng kế bên bị hành động của Lâm Phương Phương làm cho hết hồn, không nghĩ cô nãy giờ im lặng không nói tiếng nào, ra tay đánh người lại cường hãn như vậy. Bất quá, nhìn tay cô sau đó cũng đỏ lên một mảng, anh không khỏi cảm thấy đau lòng, tiến lên, cầm tay cô xoa nhẹ.
"Sao lại không cẩn thận như vậy? Có đau không?"
Liễu Thu Thu nghe xong trợn to mắt, không thể tin nhìn Dương Kiến Bang.
"Người bị đánh là em! Anh có lầm lẫn không? Em mới là người bị đau cơ mà!"
Dương Kiến Bang rét lạnh nhìn một mắt.
"Thì sao? Phương Phương muốn đánh ai liền để cô ấy đánh. Nếu cô không chịu nổi ủy khuất có thể kiện!"
"Sao anh có thể đối với em như vậy? Cuối cùng thì em đã làm gì để thua cho chị ta?"
"Cô không làm gì cả. Cô cũng không cần tìm mọi cách lắc lư trước mặt cô ấy và tôi nữa. Đừng để tôi phải lặp lại thêm lần nữa!"
Xong cũng không thèm nhìn Liễu Thu Thu thêm một chút nào nữa, Dương Kiến Bang nửa ôm nửa dắt kéo Lâm Phương Phương đi về phía thang máy. Liễu Thu Thu một mình đứng ở sảnh rộng lớn, khuôn mặt sưng đỏ, ánh mắt cực kỳ phẫn hận nhìn theo phương hướng hai người bỏ đi, bàn tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào thịt rớm máu, sau đó không cam lòng quay người nện bước rời đi.
Lâm Phương Phương đi theo Dương Kiến Bang lên phòng chủ tịch trên tầng cao nhất, tâm trạng vô cùng mất hứng. Vốn dĩ lúc tới đây tuy rằng cô cũng không phải thật sự tình nguyện, là do Lâm Dật Phong lo lắng căn dặn nên mới tới, nhưng tốt xấu gì, Dương Kiến Bang cũng đã cùng cô thân mật, bây giờ một nữ nhân khác đến nói hươu nói vượn trước mặt cô, lại không khéo nữ nhân đó là Liễu Thu Thu, nữ chủ vốn dĩ có quan hệ mật thiết với nam chính, điều đó làm tâm trạng Lâm Phương Phương càng thêm bực bội, khó chịu. Dương Kiến Bang một đường đi không dám nói chuyện mà lặng lẽ quan sát biểu tình Lâm Phương Phương, thấy khuôn mặt cô lạng lùng, hai hàng chân mày nhăn chặt lại liền biết cô đang mất hứng, cũng thừa biết là bản thân mình chọc họa nên hành động càng thêm săn sóc. Hai người vừa bước vào phòng chủ tịch, thư ký riêng của Dương Kiến Bang đã bước đến nhắc nhở.
"Dương tổng, phía hai cha con Trần tổng chờ bên kia, không biết nên an bài thế nào?"
Trần Hiểu Lan? Nghe nhắc đến lông mày Lâm Phương Phương càng nhíu chặt. Dương Kiến Bang quay qua nói.
"Cứ để họ tiếp tục chờ!"
Thư ký thấy không khí có phần không đúng, cũng không tốt nói nhiều, đáp một tiếng rồi nhanh chóng đi ra ngoài đóng cửa lại. Cửa vừa khép lại, Dương Kiến Bang vội ôm Lâm Phương Phương vào lòng, nhẹ giọng gọi.
"Bà xã... mất hứng sao?"
Lâm Phương Phương hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi chỗ khác không đáp. Dương Kiến Bang càng thêm luống cuống, vòng tay ôm Lâm Phương Phương càng chặt.
"Anh đã cắt đứt với cô ta rồi, cũng không biết hôm nay cô ta đến. Em đừng tin mấy lời bậy bạ hồi nãy cô ta nói. Anh yêu em thật hay không, em nhìn hành động của anh là đủ rồi!"
"Em không có thời gian. Anh yêu ai cũng không quan hệ đến em, nói cho cùng, bây giờ chúng ta trên mặt luật pháp cũng không có gì ràng buộc nhau hết, anh yêu ai em cũng không quản được, càng không có ý muốn quản!"
Nghe xong lời nói này, Dương Kiến Bang thấy trong lồng ngực nhéo một cái. Một cỗ chua xót trào lên, cô nói chuyện cũng quá tuyệt tình rồi. Tuy biết không phải một sớm một chiều là có thể lấy lại tâm của cô, nhưng nghe xong những lời này anh cũng không thể coi như không nghe thấy được. Vòng tay ôm cô lại vô thức xiết chặt thêm một chút. Ánh mắt anh mê mang nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô, lướt trên làn môi đỏ căng mọng. Dương Kiến Bang khẽ cúi xuống há miệng gặm lấy từng chút một. Đầu lưỡi bá đạo đưa vào trong càn quấy, kéo mở đầu lưỡi nhỏ của cô, nước bọt dây dưa. Lâm Phương Phương bị bất ngờ tập kích, còn chưa kịp mở miệng kháng nghị, cả khuôn miệng đã bị lấp đầy, cô chỉ còn biết ưm ưm nho nhỏ trong miệng, yếu ớt giãy dụa. Không phản ứng còn tốt, phản ứng lại càng kích thích Dương Kiến Bang phía trên hành động càng thêm mạnh mẽ. Bàn tay với những ngón tay thon dài của anh khẽ trượt xuống ngực, mở ra cúc áo, rồi luồn vào bên trong, lách qua áo ngực, vân vê hạt nhũ tiêm của cô. Kích thích bất ngờ làm Lâm Phương Phương không kịp phản ứng. Đến khi định thần lại đã bị anh bế đến trong phòng nghỉ phía trong, đặt trên giường. Không hiểu vì sao trong đầu Lâm Phương Phương xẹt qua một ý nghĩ, anh và người kia cùng nhau trên chiếc giường này. Cô dùng hết sức đẩy anh ra, miệng thở hổn hển.
"Không được...ở nơi này.."
"Vì sao?"
"Bẩn..."
Dương Kiến Bang đâu phải là loại người chịu thua dễ dàng, nhanh chóng áp cô xuống, bàn tay lại lưu loát thoát đi áo ngoài cùng áo ngực của cô, miệng lạnh nhạt đáp một tiếng.
"Đã đổi...tất cả trong phòng này đã đổi..không liên quan ai..."
Lâm Phương Phương chưa kịp phân tích kỹ câu nói kia, đã bị cả thân hình cao lớn của anh đè ép xuống. Nụ hôn của anh kéo dài từ phần trán, trượt xuống cái cổ thon thon, lưu luyến chần chừ nơi khuôn ngực. Bàn tay chu du khắp chốn trên cơ thể cô làm loạn. Mùi hương quyến rũ từ người cô tỏa ra len vào trong chóp mũi, đánh thẳng lên thần kinh làm Dương Kiến Bang có chút mất kiểm soát. Đầu nhũ ngậm trong miệng bị anh dùng răng nanh nhéo nhẹ một cái, Lâm Phương Phương khẽ rên lên.
"ưm...đau...Kiến Bang...ừ..m.."
Khi ngón tay trỏ của anh trượt xuống khe hẹp phía dưới của cô, ở đó đã là một mảnh ướt đẫm. Mỉm cười vươn tay kéo xuống chiếc váy trên người cô, Dương Kiến Bang cúi xuống một đường đem u cốc non mềm kia ngậm chặt trong miệng, đầu lưỡi không quên chà sát phần trân châu đã sớm trồi lên phía trên hoa huy*t. Lâm Phương Phương bị kích thích thoáng rùng mình một cái. Cô không hiểu vì sao hai người Lâm Dật Phong cũng như Dương Kiến Bang đều rất thích hôn hít chỗ đó của mình, tuy đem lại cho cô khoái cảm rất cao, nhưng cũng làm cô vô cùng ngại ngùng, nhất là bây giờ đang là ban ngày, trong phòng rèm che cũng không cản nổi ánh sáng, mọi thứ hiện ra rõ ràng làm cô mắc cỡ không biết làm. Lâm Phương Phương co người lại, đưa tay đẩy cái đầu Dương Kiến Bang ra xa một chút, ngại ngùng nói.
"Đừng...Kiến Bang... rất..mắc cỡ...chỗ đó..."
Dương Kiến Bang mỉm cười đối mặt cô dỗ dành.
"Không phải, Phương Phương. Chỗ đó rất đẹp, mùi vị rất ngon!"
Nói xong lại đem cả người cô kéo lại gần, cúi đầu tiếp tục dùng đầu lưỡi đưa vào bên trong càn quấy. Lâm Phương Phương vốn định nói thêm gì đó, đúng lúc Dương Kiến Bang dùng răng nanh cọ cọ nhẹ hạt châu phía trên u huyệt của cô một cái. Một luồng xuân thủy tứa ra, Lâm Phương Phương khẽ rùng mình, suy nghĩ thoáng chốc bay lên tận trời xanh. Hai vách tường thịt bên trong hoa huy*t không ngừng bị đầu lưỡi chà sát, liên tục co siết lại. Xung quanh chóp mũi Dương Kiến Bang là mùi vị nữ nhân mà anh yêu thương đang động tình. Ngước nhìn lên thấy hai mắt cô lóng lánh chút nước, cái miệng nhỏ bật ra tiếng rên rỉ như mèo con, Dương Kiến Bang chỉ cảm thấy máu huyết trong người sôi trào, nhanh chóng thoát ly quần áo, đem cự long sớm đã cứng rắn đâm thẳng vào cửa huyệt nhỏ hẹp ướt át kia. Cơ thể Lâm Phương Phương đang trống rỗng bay bổng, bỗng nhiên tiếp nhận thêm một dị vật to lớn, theo bản năng, tử cung của cô nhanh chóng tiến đến ôm siết lấy vật lạ. Một cảm giác chặt chẽ, ẩm ướt lại có phần ấm nóng bao quanh lấy cự long, Dương Kiến Bang không biết có thể diễn tả đến cùng là như thế nào, chỉ thấy cả người vừa thư sướng lại vừa nóng nảy như muốn nổ tung. Anh nhanh chóng di chuyển phần hông, đẩy cự long của mình ra vào không ngừng nơi cửa huyệt, chín cạn một sâu, liên tục kích thích Lâm Phương Phương. Phía trên hai tay anh cũng không nhàn rỗi, một tay xoa nắn hai bầu vú, còn lại đem hai ngón tay cho vào miệng cô mô tả động tác ra vào phía dưới. Nhìn gương mặt chìm trong lửa dục của cô, anh khẽ mỉm cười hài lòng, phía dưới càng bỏ thêm sức cố gắng cày cấy. Hai người giằng co khoảng gần một tiếng đồng hồ nữa thì kết thúc. Lâm Phương Phương cả người mềm nhũn được Dương Kiến Bang bế trong ngực đem vào buồng tắm bên cạnh tẩy rửa sạch sẽ. Sau đó hai người sóng vai bước đến phòng khách gặp hai cha con Trần tổng, nói là sóng vai bước đi, không bằng nói Dương Kiến Bang nửa ôm nửa dìu Lâm Phương Phương đi. Ban đầu anh vốn muốn để cô nằm trong phòng nghỉ ngơi tốt nhưng khi Lâm Phương Phương biết Trần Hiểu Lan đợi ở đây liền nhất định muốn đi gặp.
Khi hai người bước vào cũng là lúc cha con Trần tổng chờ đợi đến nóng nảy. Cửa vừa mở, Trần Hiểu Lan thấy bóng dáng cao lớn của Dương Kiến Bang bước vào hai mắt xẹt qua một tia sáng, đến khi thấy bóng dáng Lâm Phương Phương bên cạnh, ánh nhìn không tự chủ tối sầm lại. Sao cô đi đâu cũng đụng phải đồ tiện nhân này, Trần Hiểu Lan thầm rủa một tiếng trong lòng. Trần phụ vừa nhìn thấy Dương Kiến Bang bước vào, nhanh chóng đứng dậy tươi cười đưa tay ra bắt, biểu tình thoải mái, bộ dáng thần thanh khí sảng của anh cũng được ông ta thầm cho vào mắt, dấy lên hi vọng Trần thị sẽ thoát khỏi hiểm cảnh trong lòng. Trần phụ mau mắn bước lên ha ha cười lấy lòng.
"Không nghĩ tới hôm nay lại được gặp mặt Dương phu nhân ở chỗ này, xem xem, hai người thật xứng đôi!"
Ánh mắt Dương Kiến Bang ánh lên một tia hài lòng, bắt tay xong với Trần phụ liền nhẹ nhàng tiêu sái ngồi xuống, Lâm Phương Phương ngồi bên cạnh mỉm cười nhưng không nói gì. Trần Hiểu Lan nhìn đến khuôn mặt tinh xảo, da dẻ mịn màng, ánh mắt còn lóng lánh hàm xuân, rõ ràng là bộ dáng người đàn bà được yêu thương nâng niu phá lệ làm cô cảm thấy chói mắt. Ghen tị trong lòng như con mãng xà gào thét muốn bật ra ngoài, bàn tay vô thức nắm chặt lại, móng tay bấu chặt vào da thịt muốn bật máu. Tại sao cô lại phải ngồi một bên hâm mộ ghen tị nhìn tiện nhân này trôi qua ngày được dễ dàng khoái hoạt như vậy. Không, cô không cam lòng. Trần phụ không để ý đến thay đổi xúc cảm của Trần Hiểu Lan, mà ngồi một bên vừa nói vừa đưa tay đẩy đẩy cô ta ra hiệu.
"Hôm nay tôi tới đây dắt theo con gái xin lỗi với Dương tổng, có gì không phải còn mong Dương tổng bỏ quá cho!"
Dương Kiến Bang bộ dáng quay trở về lạnh nhạt như lúc trước, lơ đãng nói.
"Trần tiểu thư làm sao lại đụng chạm gì tôi, Trần tổng quá lời!"
Bộ dáng không để ý này càng làm trong lòng Trần phụ gấp gáp, tay bên cạnh ra sức đẩy Trần Hiểu Lan thêm cái nữa, cười lấy lòng.
"Nhà chúng tôi không dạy dỗ tốt con gái, mong Dương tổng giơ cao đánh khẽ. Chỉ là con gái còn trẻ người non dạ không hiểu chuyện, mong Dương tổng người lớn đại nhân đại lượng bỏ qua cho!"
"Ha ha bây giờ tôi mới biết tôi lấy vợ trẻ con đấy!"
Lời nói xong, cả khuôn mặt Trần phụ cứng ngắc tím tái. Ông đã quên mất con gái mình bằng tuổi Lâm Phương Phương. Nhưng lời nói rồi cũng không còn cách thu lại, chỉ có thể trừng mắt nhìn con gái mình. Trần Hiểu Lan bên cạnh cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu có chút không tình nguyện.
"Là tôi sai lầm bỏ thuốc Dương tổng, mong Dương tổng rộng lượng thứ lỗi!"
Dương Kiến Bang cười như không cười dựa lưng ra sau ghế, mắt nhìn Trần Hiểu Lan.
"À thì ra là Trần tiểu thư bỏ thuốc tôi, nếu không phải chính miệng Trần tiểu thư đây nói, Dương mỗ còn không có biết. Như vậy làm sao nói thứ lỗi hay không nhỉ!"
Trần Hiểu Lan lúc này có chút nóng nảy.
"Nói vậy thì sao Dương tổng anh lại hạ thủ lên Trần thị được cơ chứ? Cho dù nói tôi bỏ thuốc anh là sai, cũng không phải nhờ vậy anh và vợ mình lại được một lần nữa ở chung với nhau sao?"
"Như thế tôi ngược lại còn phải nói một tiếng cảm ơn với Trần tiểu thư rồi!"
Trần Hiểu Lan vẫn chưa nghe ra được ý tứ trong đó, tự cho là đúng tiếp tục nói.
"Cảm ơn thì không cần, nhưng anh cũng không nên xuống tay với Trần thị của chúng tôi!"
Trần phụ ngồi bên cạnh nghe con gái nói như vậy, hận không thể ngay tại chỗ cho Trần Hiểu Lan một cái tát tai, quát khẽ một tiếng.
"Hiểu Lan, con ngậm miệng lại cho cha!"
Trần Hiểu Lan tuy vẫn còn một bụng ấm ức, nhưng hiển nhiên vẫn sợ Trần phụ nên đành không tình nguyện ngồi im, ánh mắt nhìn Lâm Phương Phương càng thêm thù hằn. Tất cả đều được Dương Kiến Bang thu hết vào trong mắt. Hừ, dám có tư thù với vợ anh, ngại sống quá tốt sao? Không khí im lặng bao trùm cả căn phòng, nhìn sắc mặt Dương tổng hoàn toàn không đoán ra được tâm tình của anh lúc này, Trần phụ không khỏi cảm thấy trong lòng co rút mấy bận, nếu lần này không thể vãn hồi, tương lai Trần thị ông thật không dám nghĩ. Hơn mười lăm phút trôi qua, cuối cùng Dương Kiến Bang mới chậm rãi cất lời.
"Chuyện bỏ thuốc này dù sao cũng không gây ra thiệt thòi lớn nào cho tôi nên coi như dừng lại ở đây!"
Hai cha con Trần Hiểu Lan nghe được lời này cùng nhau thở ra một hơi. Nhưng chưa vui mừng được bao lâu lại nghe Dương Kiến Bang nói tiếp.
"Nhưng sau này chuyện hợp tác giữa Dương thị và Trần thị chúng ta coi như không còn duyên phận. Tương lai, Dương thị và Lâm thị cũng sẽ không nhúng tay vào bất kỳ việc làm ăn nào của Trần thị nữa."
Trần phụ tái mặt. Xưa nay việc làm ăn của Trần thị phần lớn đều đi theo Dương thị và Lâm thị, nếu hai nhà đều bỏ mặc Trần thị qua một bên, không cần nghĩ cũng biết, tương lai Trần thị nhất định là khó càng thêm khó. Trần Hiểu Lan ngồi bên cạnh tức giận vội gấp gáp lên tiếng.
"Chuyện quyết định của Lâm thị cũng không phải là Dương tổng có thể nói. Dù sao chúng tôi cũng chưa từng nghe Lâm tổng đề cập qua chuyện này cơ mà!"
Ánh mắt Trần phụ nhìn sang Lâm Phương Phương thoáng có chút hi vọng cùng chờ mong. Dù sao con gái ông cũng coi như là bạn thân từ nhỏ của Lâm tiểu thư, có lẽ Lâm gia nhìn trên phần nhân tình này sẽ không bỏ mặc Trần thị chứ. Còn Trần Hiểu Lan trong lòng xưa nay vẫn nghĩ mình không sớm thì muộn sẽ kết hôn với Lâm Dật Phong nên chuyện Lâm thị kết hợp cùng Dương thị bỏ rơi Trần thị đối với cô ta càng là chuyện không thể nào. Lâm Phương Phương ngồi một bên nãy giờ giữ im lặng, cuối cùng cũng mở miệng.
"Chuyện Lâm thị đúng là không tới phiên Dương tổng quyết định thật. Bất quá, việc Trần tiểu thư bỏ thuốc Dương tổng ngay trong tiệc sinh nhật của tôi tại Lâm gia, anh trai tôi cũng phải cho Dương tổng một công đạo. Mà việc này tôi không tiện tham dự. Có gì thắc mắc có thể hỏi thẳng Lâm tổng!"
Trần Hiểu Lan trợn mắt, không kiềm chế được la lớn.
"Không thể nào, Dật Phong không bao giờ đối xử tôi như vậy. Tôi không tin. Cô ghen tị tôi ở chung với anh ấy nên bày ra việc này đúng không?"
Tuy là câu hỏi, nhưng vốn dĩ trong lòng Trần Hiểu Lan cũng đã có tám phần đáp án. Có điều cô ta vẫn ôm lấy hai phần hi vọng không thể buông tha. Dù sao cô ta yêu thích Lâm Dật Phong lâu như vậy, đối với mấy người bạn chơi chung cũng bóng gió nói rằng cô ta sớm muộn gả cho Lâm Dật Phong làm Lâm phu nhân. Bây giờ nói anh đối xử với Trần thị nhà cô thế này, cô thật không muốn tin. Lâm Phương Phương đối với chất vấn của Trần Hiểu Lan cũng không tỏ thái độ gì, chỉ im lặng gọi điện thoại cho Lâm Dật Phong đang làm việc ở nước ngoài. Điện thoại vừa reo một tiếng đã có người nhấc máy, cô bấm loa ngoài cho mọi người trong phòng cùng nghe, giọng nói dịu dàng ôn nhuận của Lâm Dật Phong vang lên.
"Phương Phương, có chuyện gì tìm anh sao? Đã ăn trưa chưa?"
Khóe miệng Lâm Phương Phương khẽ mỉm cười, mỗi lần nghe được giọng nói của anh, tâm tình của cô không biết sao liền tốt hơn rất nhiều, cô nhỏ nhẹ đáp lời.
"Chuẩn bị đi ăn rồi. Nhưng còn cha con Trần tổng ở bên này đang muốn hỏi về chuyện Lâm thị chúng ta ngưng hợp tác trong tương lai với Trần thị, nhất là Trần tiểu thư, có vẻ như còn khúc mắc với anh đấy!"
Đầu dây bên kia Lâm Dật Phong cười thành tiếng.
"Có khúc mắc gì? Căn bản anh và cô ta chưa từng có tiếp xúc thân mật, anh cũng không hề có ý nghĩ đó, vậy khúc mắc của cô ta không liên quan đến anh. Còn việc ngừng hợp tác với Trần thị, đó là việc anh đã làm xong quyết định, việc cô ta dám làm thì cũng nên có can đảm thừa nhận hậu quả."
"Nếu vậy em không nói thêm nữa. Anh nghỉ ngơi đi, tối nay em lại gọi cho anh!"
"Được, Phương Phương không có anh ở nhà phải biết tự chăm sóc bản thân cho tốt. Anh rất nhanh sẽ trở về!"
Lâm Phương Phương đáp một tiếng rồi cúp máy. Ngước nhìn vẻ mặt Trần phụ xám xịt cùng gương mặt trắng bệch của Trần Hiểu Lan phía đối diện, cô chậm rãi lên tiếng.
"Hai người cũng nghe thấy, chuyện này thật sự là quyết định của Lâm tổng!"
Trần Hiểu Lan như người mất lý trí, đột nhiên xông lên, muốn túm lấy áo Lâm Phương Phương gào to.
"Là cô, là cô nói gì với anh ấy đúng không? Tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã làm gì sai cơ chứ? Nếu tôi lấy anh trai cô thì cũng va chạm gì với đứa em gái là cô đâu? Tại sao lại muốn dồn tôi vào đường cùng?"
Trần phụ nhìn thấy thế tái mặt vội vã lao đến kéo Trần Hiểu Lan ra. Bây giờ Trần thị đã như vậy, nếu thật sự để con gái đắc tội với hai nhà Lâm Dương nữa, Trần gia nhất định bị hủy.
"Con điên à? Mau bỏ Dương phu nhân ra!"
Dương Kiến Bang đang muốn xông lên, một tiếng Dương phu nhân liền làm cơn tức của anh giảm xuống một chút. Trước khi Trần phụ tha Trần Hiểu Lan ra ngoài, Dương Kiến Bang tốt bụng nói thêm một câu.
"Trần thị tiểu thư xem ra cần có một người đến quản giáo thật tốt rồi. Bằng không, Trần gia thật không biết tương lai như thế nào đâu!"
Một câu nói đề tỉnh Trần phụ. Cũng không còn cách nào, ngoài Trần Hiểu Lan ra hai vợ chồng ông còn đứa con trai nữa, nếu tiếp tục để con gái điên cuồng như vậy phá nát tâm huyết cả đời của ông, không bằng kiếm một người có thể quản giáo nó được gả đi, cũng coi như có câu trả lời cho hai nhà Lâm Dương. Ông nhìn lại, gật đầu một cái.
"Cảm ơn Dương tổng chỉ bảo. Sau này nhất định không để nha đầu này làm loạn phiền đến ngài nữa."
Sau đó nhanh chóng đưa Trần Hiểu Lan đi mất. Đáng lý là một buổi trưa tốt lành, sự xuất hiện của Liễu Thu Thu cùng hai cha con Trần Hiểu Lan hoàn toàn phá vỡ tâm tình của Lâm Phương Phương. Cô dứt khoát cự tuyệt Dương Kiến Bang, một mình ngồi xe trở về nhà, trong lòng thầm bỏ thêm một câu, Dương thị đúng là chỗ có phong thủy đối nghịch với cô, sau này nên ít tới đó mới tốt.
Lâm Phương Phương vừa mở miệng, cả Liễu Thu Thu cùng Dương Kiến Bang đều cảm thấy bất ngờ. Vốn tưởng cô sẽ như vậy giữ im lặng, nhất là Liễu Thu Thu, cô ta hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Phương Phương sẽ mở miệng kêu cô ta đứng lại, nãy giờ nghe đối thoại cũng có thấy cô lên tiếng chút nào đâu. Liễu Thu Thu mờ mịt ngước lên hỏi.
"Có chuyện gì?"
Chát..t..t!
Một cái bạt tai vang dội rơi trên khuôn mặt Liễu Thu Thu, Lâm Phương Phương xuống tay không hề có chút lưu tình, thậm chí lòng bàn tay cô còn cảm thấy hơi đau.
"Cái này là dành cho việc cô năm lần bảy lượt tới khiêu khích tôi!"
Chát..t..t!
Liễu Thu Thu chưa kịp phản ứng đã nhận thêm cái tát thứ hai, lần này còn vang dội hơn lần trước, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta phút chốc sưng đỏ lợi hại.
"Cái này là cho việc cô dòm ngó đàn ông của tôi!"
"Cô..cô dám xuống tay với tôi.."
Liễu Thu Thu đưa tay bụm mặt, hai dòng nước mắt lã chã rơi, vô cùng ủy khuất nhìn qua Dương Kiến Bang đang trợn mắt đứng bên cạnh. Hừ, được lắm, đồ tiện nhân hôm nay lá gan cũng thật lớn, dám ra tay đánh cô, còn đánh trước mặt Dương Kiến Bang nữa, để xem lần này anh thấy được bộ mặt thật của cô ta còn nghĩ tốt về cô ta hay không, Liễu Thu Thu có chút hả hê trong lòng. Tuy Liễu Thu Thu không dự đoán được Lâm Phương Phương sẽ xuống tay với cô, nhưng chuyện này cũng coi như là loại chuyện không tệ. Dương Kiến Bang đứng kế bên bị hành động của Lâm Phương Phương làm cho hết hồn, không nghĩ cô nãy giờ im lặng không nói tiếng nào, ra tay đánh người lại cường hãn như vậy. Bất quá, nhìn tay cô sau đó cũng đỏ lên một mảng, anh không khỏi cảm thấy đau lòng, tiến lên, cầm tay cô xoa nhẹ.
"Sao lại không cẩn thận như vậy? Có đau không?"
Liễu Thu Thu nghe xong trợn to mắt, không thể tin nhìn Dương Kiến Bang.
"Người bị đánh là em! Anh có lầm lẫn không? Em mới là người bị đau cơ mà!"
Dương Kiến Bang rét lạnh nhìn một mắt.
"Thì sao? Phương Phương muốn đánh ai liền để cô ấy đánh. Nếu cô không chịu nổi ủy khuất có thể kiện!"
"Sao anh có thể đối với em như vậy? Cuối cùng thì em đã làm gì để thua cho chị ta?"
"Cô không làm gì cả. Cô cũng không cần tìm mọi cách lắc lư trước mặt cô ấy và tôi nữa. Đừng để tôi phải lặp lại thêm lần nữa!"
Xong cũng không thèm nhìn Liễu Thu Thu thêm một chút nào nữa, Dương Kiến Bang nửa ôm nửa dắt kéo Lâm Phương Phương đi về phía thang máy. Liễu Thu Thu một mình đứng ở sảnh rộng lớn, khuôn mặt sưng đỏ, ánh mắt cực kỳ phẫn hận nhìn theo phương hướng hai người bỏ đi, bàn tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào thịt rớm máu, sau đó không cam lòng quay người nện bước rời đi.
Lâm Phương Phương đi theo Dương Kiến Bang lên phòng chủ tịch trên tầng cao nhất, tâm trạng vô cùng mất hứng. Vốn dĩ lúc tới đây tuy rằng cô cũng không phải thật sự tình nguyện, là do Lâm Dật Phong lo lắng căn dặn nên mới tới, nhưng tốt xấu gì, Dương Kiến Bang cũng đã cùng cô thân mật, bây giờ một nữ nhân khác đến nói hươu nói vượn trước mặt cô, lại không khéo nữ nhân đó là Liễu Thu Thu, nữ chủ vốn dĩ có quan hệ mật thiết với nam chính, điều đó làm tâm trạng Lâm Phương Phương càng thêm bực bội, khó chịu. Dương Kiến Bang một đường đi không dám nói chuyện mà lặng lẽ quan sát biểu tình Lâm Phương Phương, thấy khuôn mặt cô lạng lùng, hai hàng chân mày nhăn chặt lại liền biết cô đang mất hứng, cũng thừa biết là bản thân mình chọc họa nên hành động càng thêm săn sóc. Hai người vừa bước vào phòng chủ tịch, thư ký riêng của Dương Kiến Bang đã bước đến nhắc nhở.
"Dương tổng, phía hai cha con Trần tổng chờ bên kia, không biết nên an bài thế nào?"
Trần Hiểu Lan? Nghe nhắc đến lông mày Lâm Phương Phương càng nhíu chặt. Dương Kiến Bang quay qua nói.
"Cứ để họ tiếp tục chờ!"
Thư ký thấy không khí có phần không đúng, cũng không tốt nói nhiều, đáp một tiếng rồi nhanh chóng đi ra ngoài đóng cửa lại. Cửa vừa khép lại, Dương Kiến Bang vội ôm Lâm Phương Phương vào lòng, nhẹ giọng gọi.
"Bà xã... mất hứng sao?"
Lâm Phương Phương hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi chỗ khác không đáp. Dương Kiến Bang càng thêm luống cuống, vòng tay ôm Lâm Phương Phương càng chặt.
"Anh đã cắt đứt với cô ta rồi, cũng không biết hôm nay cô ta đến. Em đừng tin mấy lời bậy bạ hồi nãy cô ta nói. Anh yêu em thật hay không, em nhìn hành động của anh là đủ rồi!"
"Em không có thời gian. Anh yêu ai cũng không quan hệ đến em, nói cho cùng, bây giờ chúng ta trên mặt luật pháp cũng không có gì ràng buộc nhau hết, anh yêu ai em cũng không quản được, càng không có ý muốn quản!"
Nghe xong lời nói này, Dương Kiến Bang thấy trong lồng ngực nhéo một cái. Một cỗ chua xót trào lên, cô nói chuyện cũng quá tuyệt tình rồi. Tuy biết không phải một sớm một chiều là có thể lấy lại tâm của cô, nhưng nghe xong những lời này anh cũng không thể coi như không nghe thấy được. Vòng tay ôm cô lại vô thức xiết chặt thêm một chút. Ánh mắt anh mê mang nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô, lướt trên làn môi đỏ căng mọng. Dương Kiến Bang khẽ cúi xuống há miệng gặm lấy từng chút một. Đầu lưỡi bá đạo đưa vào trong càn quấy, kéo mở đầu lưỡi nhỏ của cô, nước bọt dây dưa. Lâm Phương Phương bị bất ngờ tập kích, còn chưa kịp mở miệng kháng nghị, cả khuôn miệng đã bị lấp đầy, cô chỉ còn biết ưm ưm nho nhỏ trong miệng, yếu ớt giãy dụa. Không phản ứng còn tốt, phản ứng lại càng kích thích Dương Kiến Bang phía trên hành động càng thêm mạnh mẽ. Bàn tay với những ngón tay thon dài của anh khẽ trượt xuống ngực, mở ra cúc áo, rồi luồn vào bên trong, lách qua áo ngực, vân vê hạt nhũ tiêm của cô. Kích thích bất ngờ làm Lâm Phương Phương không kịp phản ứng. Đến khi định thần lại đã bị anh bế đến trong phòng nghỉ phía trong, đặt trên giường. Không hiểu vì sao trong đầu Lâm Phương Phương xẹt qua một ý nghĩ, anh và người kia cùng nhau trên chiếc giường này. Cô dùng hết sức đẩy anh ra, miệng thở hổn hển.
"Không được...ở nơi này.."
"Vì sao?"
"Bẩn..."
Dương Kiến Bang đâu phải là loại người chịu thua dễ dàng, nhanh chóng áp cô xuống, bàn tay lại lưu loát thoát đi áo ngoài cùng áo ngực của cô, miệng lạnh nhạt đáp một tiếng.
"Đã đổi...tất cả trong phòng này đã đổi..không liên quan ai..."
Lâm Phương Phương chưa kịp phân tích kỹ câu nói kia, đã bị cả thân hình cao lớn của anh đè ép xuống. Nụ hôn của anh kéo dài từ phần trán, trượt xuống cái cổ thon thon, lưu luyến chần chừ nơi khuôn ngực. Bàn tay chu du khắp chốn trên cơ thể cô làm loạn. Mùi hương quyến rũ từ người cô tỏa ra len vào trong chóp mũi, đánh thẳng lên thần kinh làm Dương Kiến Bang có chút mất kiểm soát. Đầu nhũ ngậm trong miệng bị anh dùng răng nanh nhéo nhẹ một cái, Lâm Phương Phương khẽ rên lên.
"ưm...đau...Kiến Bang...ừ..m.."
Khi ngón tay trỏ của anh trượt xuống khe hẹp phía dưới của cô, ở đó đã là một mảnh ướt đẫm. Mỉm cười vươn tay kéo xuống chiếc váy trên người cô, Dương Kiến Bang cúi xuống một đường đem u cốc non mềm kia ngậm chặt trong miệng, đầu lưỡi không quên chà sát phần trân châu đã sớm trồi lên phía trên hoa huy*t. Lâm Phương Phương bị kích thích thoáng rùng mình một cái. Cô không hiểu vì sao hai người Lâm Dật Phong cũng như Dương Kiến Bang đều rất thích hôn hít chỗ đó của mình, tuy đem lại cho cô khoái cảm rất cao, nhưng cũng làm cô vô cùng ngại ngùng, nhất là bây giờ đang là ban ngày, trong phòng rèm che cũng không cản nổi ánh sáng, mọi thứ hiện ra rõ ràng làm cô mắc cỡ không biết làm. Lâm Phương Phương co người lại, đưa tay đẩy cái đầu Dương Kiến Bang ra xa một chút, ngại ngùng nói.
"Đừng...Kiến Bang... rất..mắc cỡ...chỗ đó..."
Dương Kiến Bang mỉm cười đối mặt cô dỗ dành.
"Không phải, Phương Phương. Chỗ đó rất đẹp, mùi vị rất ngon!"
Nói xong lại đem cả người cô kéo lại gần, cúi đầu tiếp tục dùng đầu lưỡi đưa vào bên trong càn quấy. Lâm Phương Phương vốn định nói thêm gì đó, đúng lúc Dương Kiến Bang dùng răng nanh cọ cọ nhẹ hạt châu phía trên u huyệt của cô một cái. Một luồng xuân thủy tứa ra, Lâm Phương Phương khẽ rùng mình, suy nghĩ thoáng chốc bay lên tận trời xanh. Hai vách tường thịt bên trong hoa huy*t không ngừng bị đầu lưỡi chà sát, liên tục co siết lại. Xung quanh chóp mũi Dương Kiến Bang là mùi vị nữ nhân mà anh yêu thương đang động tình. Ngước nhìn lên thấy hai mắt cô lóng lánh chút nước, cái miệng nhỏ bật ra tiếng rên rỉ như mèo con, Dương Kiến Bang chỉ cảm thấy máu huyết trong người sôi trào, nhanh chóng thoát ly quần áo, đem cự long sớm đã cứng rắn đâm thẳng vào cửa huyệt nhỏ hẹp ướt át kia. Cơ thể Lâm Phương Phương đang trống rỗng bay bổng, bỗng nhiên tiếp nhận thêm một dị vật to lớn, theo bản năng, tử cung của cô nhanh chóng tiến đến ôm siết lấy vật lạ. Một cảm giác chặt chẽ, ẩm ướt lại có phần ấm nóng bao quanh lấy cự long, Dương Kiến Bang không biết có thể diễn tả đến cùng là như thế nào, chỉ thấy cả người vừa thư sướng lại vừa nóng nảy như muốn nổ tung. Anh nhanh chóng di chuyển phần hông, đẩy cự long của mình ra vào không ngừng nơi cửa huyệt, chín cạn một sâu, liên tục kích thích Lâm Phương Phương. Phía trên hai tay anh cũng không nhàn rỗi, một tay xoa nắn hai bầu vú, còn lại đem hai ngón tay cho vào miệng cô mô tả động tác ra vào phía dưới. Nhìn gương mặt chìm trong lửa dục của cô, anh khẽ mỉm cười hài lòng, phía dưới càng bỏ thêm sức cố gắng cày cấy. Hai người giằng co khoảng gần một tiếng đồng hồ nữa thì kết thúc. Lâm Phương Phương cả người mềm nhũn được Dương Kiến Bang bế trong ngực đem vào buồng tắm bên cạnh tẩy rửa sạch sẽ. Sau đó hai người sóng vai bước đến phòng khách gặp hai cha con Trần tổng, nói là sóng vai bước đi, không bằng nói Dương Kiến Bang nửa ôm nửa dìu Lâm Phương Phương đi. Ban đầu anh vốn muốn để cô nằm trong phòng nghỉ ngơi tốt nhưng khi Lâm Phương Phương biết Trần Hiểu Lan đợi ở đây liền nhất định muốn đi gặp.
Khi hai người bước vào cũng là lúc cha con Trần tổng chờ đợi đến nóng nảy. Cửa vừa mở, Trần Hiểu Lan thấy bóng dáng cao lớn của Dương Kiến Bang bước vào hai mắt xẹt qua một tia sáng, đến khi thấy bóng dáng Lâm Phương Phương bên cạnh, ánh nhìn không tự chủ tối sầm lại. Sao cô đi đâu cũng đụng phải đồ tiện nhân này, Trần Hiểu Lan thầm rủa một tiếng trong lòng. Trần phụ vừa nhìn thấy Dương Kiến Bang bước vào, nhanh chóng đứng dậy tươi cười đưa tay ra bắt, biểu tình thoải mái, bộ dáng thần thanh khí sảng của anh cũng được ông ta thầm cho vào mắt, dấy lên hi vọng Trần thị sẽ thoát khỏi hiểm cảnh trong lòng. Trần phụ mau mắn bước lên ha ha cười lấy lòng.
"Không nghĩ tới hôm nay lại được gặp mặt Dương phu nhân ở chỗ này, xem xem, hai người thật xứng đôi!"
Ánh mắt Dương Kiến Bang ánh lên một tia hài lòng, bắt tay xong với Trần phụ liền nhẹ nhàng tiêu sái ngồi xuống, Lâm Phương Phương ngồi bên cạnh mỉm cười nhưng không nói gì. Trần Hiểu Lan nhìn đến khuôn mặt tinh xảo, da dẻ mịn màng, ánh mắt còn lóng lánh hàm xuân, rõ ràng là bộ dáng người đàn bà được yêu thương nâng niu phá lệ làm cô cảm thấy chói mắt. Ghen tị trong lòng như con mãng xà gào thét muốn bật ra ngoài, bàn tay vô thức nắm chặt lại, móng tay bấu chặt vào da thịt muốn bật máu. Tại sao cô lại phải ngồi một bên hâm mộ ghen tị nhìn tiện nhân này trôi qua ngày được dễ dàng khoái hoạt như vậy. Không, cô không cam lòng. Trần phụ không để ý đến thay đổi xúc cảm của Trần Hiểu Lan, mà ngồi một bên vừa nói vừa đưa tay đẩy đẩy cô ta ra hiệu.
"Hôm nay tôi tới đây dắt theo con gái xin lỗi với Dương tổng, có gì không phải còn mong Dương tổng bỏ quá cho!"
Dương Kiến Bang bộ dáng quay trở về lạnh nhạt như lúc trước, lơ đãng nói.
"Trần tiểu thư làm sao lại đụng chạm gì tôi, Trần tổng quá lời!"
Bộ dáng không để ý này càng làm trong lòng Trần phụ gấp gáp, tay bên cạnh ra sức đẩy Trần Hiểu Lan thêm cái nữa, cười lấy lòng.
"Nhà chúng tôi không dạy dỗ tốt con gái, mong Dương tổng giơ cao đánh khẽ. Chỉ là con gái còn trẻ người non dạ không hiểu chuyện, mong Dương tổng người lớn đại nhân đại lượng bỏ qua cho!"
"Ha ha bây giờ tôi mới biết tôi lấy vợ trẻ con đấy!"
Lời nói xong, cả khuôn mặt Trần phụ cứng ngắc tím tái. Ông đã quên mất con gái mình bằng tuổi Lâm Phương Phương. Nhưng lời nói rồi cũng không còn cách thu lại, chỉ có thể trừng mắt nhìn con gái mình. Trần Hiểu Lan bên cạnh cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu có chút không tình nguyện.
"Là tôi sai lầm bỏ thuốc Dương tổng, mong Dương tổng rộng lượng thứ lỗi!"
Dương Kiến Bang cười như không cười dựa lưng ra sau ghế, mắt nhìn Trần Hiểu Lan.
"À thì ra là Trần tiểu thư bỏ thuốc tôi, nếu không phải chính miệng Trần tiểu thư đây nói, Dương mỗ còn không có biết. Như vậy làm sao nói thứ lỗi hay không nhỉ!"
Trần Hiểu Lan lúc này có chút nóng nảy.
"Nói vậy thì sao Dương tổng anh lại hạ thủ lên Trần thị được cơ chứ? Cho dù nói tôi bỏ thuốc anh là sai, cũng không phải nhờ vậy anh và vợ mình lại được một lần nữa ở chung với nhau sao?"
"Như thế tôi ngược lại còn phải nói một tiếng cảm ơn với Trần tiểu thư rồi!"
Trần Hiểu Lan vẫn chưa nghe ra được ý tứ trong đó, tự cho là đúng tiếp tục nói.
"Cảm ơn thì không cần, nhưng anh cũng không nên xuống tay với Trần thị của chúng tôi!"
Trần phụ ngồi bên cạnh nghe con gái nói như vậy, hận không thể ngay tại chỗ cho Trần Hiểu Lan một cái tát tai, quát khẽ một tiếng.
"Hiểu Lan, con ngậm miệng lại cho cha!"
Trần Hiểu Lan tuy vẫn còn một bụng ấm ức, nhưng hiển nhiên vẫn sợ Trần phụ nên đành không tình nguyện ngồi im, ánh mắt nhìn Lâm Phương Phương càng thêm thù hằn. Tất cả đều được Dương Kiến Bang thu hết vào trong mắt. Hừ, dám có tư thù với vợ anh, ngại sống quá tốt sao? Không khí im lặng bao trùm cả căn phòng, nhìn sắc mặt Dương tổng hoàn toàn không đoán ra được tâm tình của anh lúc này, Trần phụ không khỏi cảm thấy trong lòng co rút mấy bận, nếu lần này không thể vãn hồi, tương lai Trần thị ông thật không dám nghĩ. Hơn mười lăm phút trôi qua, cuối cùng Dương Kiến Bang mới chậm rãi cất lời.
"Chuyện bỏ thuốc này dù sao cũng không gây ra thiệt thòi lớn nào cho tôi nên coi như dừng lại ở đây!"
Hai cha con Trần Hiểu Lan nghe được lời này cùng nhau thở ra một hơi. Nhưng chưa vui mừng được bao lâu lại nghe Dương Kiến Bang nói tiếp.
"Nhưng sau này chuyện hợp tác giữa Dương thị và Trần thị chúng ta coi như không còn duyên phận. Tương lai, Dương thị và Lâm thị cũng sẽ không nhúng tay vào bất kỳ việc làm ăn nào của Trần thị nữa."
Trần phụ tái mặt. Xưa nay việc làm ăn của Trần thị phần lớn đều đi theo Dương thị và Lâm thị, nếu hai nhà đều bỏ mặc Trần thị qua một bên, không cần nghĩ cũng biết, tương lai Trần thị nhất định là khó càng thêm khó. Trần Hiểu Lan ngồi bên cạnh tức giận vội gấp gáp lên tiếng.
"Chuyện quyết định của Lâm thị cũng không phải là Dương tổng có thể nói. Dù sao chúng tôi cũng chưa từng nghe Lâm tổng đề cập qua chuyện này cơ mà!"
Ánh mắt Trần phụ nhìn sang Lâm Phương Phương thoáng có chút hi vọng cùng chờ mong. Dù sao con gái ông cũng coi như là bạn thân từ nhỏ của Lâm tiểu thư, có lẽ Lâm gia nhìn trên phần nhân tình này sẽ không bỏ mặc Trần thị chứ. Còn Trần Hiểu Lan trong lòng xưa nay vẫn nghĩ mình không sớm thì muộn sẽ kết hôn với Lâm Dật Phong nên chuyện Lâm thị kết hợp cùng Dương thị bỏ rơi Trần thị đối với cô ta càng là chuyện không thể nào. Lâm Phương Phương ngồi một bên nãy giờ giữ im lặng, cuối cùng cũng mở miệng.
"Chuyện Lâm thị đúng là không tới phiên Dương tổng quyết định thật. Bất quá, việc Trần tiểu thư bỏ thuốc Dương tổng ngay trong tiệc sinh nhật của tôi tại Lâm gia, anh trai tôi cũng phải cho Dương tổng một công đạo. Mà việc này tôi không tiện tham dự. Có gì thắc mắc có thể hỏi thẳng Lâm tổng!"
Trần Hiểu Lan trợn mắt, không kiềm chế được la lớn.
"Không thể nào, Dật Phong không bao giờ đối xử tôi như vậy. Tôi không tin. Cô ghen tị tôi ở chung với anh ấy nên bày ra việc này đúng không?"
Tuy là câu hỏi, nhưng vốn dĩ trong lòng Trần Hiểu Lan cũng đã có tám phần đáp án. Có điều cô ta vẫn ôm lấy hai phần hi vọng không thể buông tha. Dù sao cô ta yêu thích Lâm Dật Phong lâu như vậy, đối với mấy người bạn chơi chung cũng bóng gió nói rằng cô ta sớm muộn gả cho Lâm Dật Phong làm Lâm phu nhân. Bây giờ nói anh đối xử với Trần thị nhà cô thế này, cô thật không muốn tin. Lâm Phương Phương đối với chất vấn của Trần Hiểu Lan cũng không tỏ thái độ gì, chỉ im lặng gọi điện thoại cho Lâm Dật Phong đang làm việc ở nước ngoài. Điện thoại vừa reo một tiếng đã có người nhấc máy, cô bấm loa ngoài cho mọi người trong phòng cùng nghe, giọng nói dịu dàng ôn nhuận của Lâm Dật Phong vang lên.
"Phương Phương, có chuyện gì tìm anh sao? Đã ăn trưa chưa?"
Khóe miệng Lâm Phương Phương khẽ mỉm cười, mỗi lần nghe được giọng nói của anh, tâm tình của cô không biết sao liền tốt hơn rất nhiều, cô nhỏ nhẹ đáp lời.
"Chuẩn bị đi ăn rồi. Nhưng còn cha con Trần tổng ở bên này đang muốn hỏi về chuyện Lâm thị chúng ta ngưng hợp tác trong tương lai với Trần thị, nhất là Trần tiểu thư, có vẻ như còn khúc mắc với anh đấy!"
Đầu dây bên kia Lâm Dật Phong cười thành tiếng.
"Có khúc mắc gì? Căn bản anh và cô ta chưa từng có tiếp xúc thân mật, anh cũng không hề có ý nghĩ đó, vậy khúc mắc của cô ta không liên quan đến anh. Còn việc ngừng hợp tác với Trần thị, đó là việc anh đã làm xong quyết định, việc cô ta dám làm thì cũng nên có can đảm thừa nhận hậu quả."
"Nếu vậy em không nói thêm nữa. Anh nghỉ ngơi đi, tối nay em lại gọi cho anh!"
"Được, Phương Phương không có anh ở nhà phải biết tự chăm sóc bản thân cho tốt. Anh rất nhanh sẽ trở về!"
Lâm Phương Phương đáp một tiếng rồi cúp máy. Ngước nhìn vẻ mặt Trần phụ xám xịt cùng gương mặt trắng bệch của Trần Hiểu Lan phía đối diện, cô chậm rãi lên tiếng.
"Hai người cũng nghe thấy, chuyện này thật sự là quyết định của Lâm tổng!"
Trần Hiểu Lan như người mất lý trí, đột nhiên xông lên, muốn túm lấy áo Lâm Phương Phương gào to.
"Là cô, là cô nói gì với anh ấy đúng không? Tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã làm gì sai cơ chứ? Nếu tôi lấy anh trai cô thì cũng va chạm gì với đứa em gái là cô đâu? Tại sao lại muốn dồn tôi vào đường cùng?"
Trần phụ nhìn thấy thế tái mặt vội vã lao đến kéo Trần Hiểu Lan ra. Bây giờ Trần thị đã như vậy, nếu thật sự để con gái đắc tội với hai nhà Lâm Dương nữa, Trần gia nhất định bị hủy.
"Con điên à? Mau bỏ Dương phu nhân ra!"
Dương Kiến Bang đang muốn xông lên, một tiếng Dương phu nhân liền làm cơn tức của anh giảm xuống một chút. Trước khi Trần phụ tha Trần Hiểu Lan ra ngoài, Dương Kiến Bang tốt bụng nói thêm một câu.
"Trần thị tiểu thư xem ra cần có một người đến quản giáo thật tốt rồi. Bằng không, Trần gia thật không biết tương lai như thế nào đâu!"
Một câu nói đề tỉnh Trần phụ. Cũng không còn cách nào, ngoài Trần Hiểu Lan ra hai vợ chồng ông còn đứa con trai nữa, nếu tiếp tục để con gái điên cuồng như vậy phá nát tâm huyết cả đời của ông, không bằng kiếm một người có thể quản giáo nó được gả đi, cũng coi như có câu trả lời cho hai nhà Lâm Dương. Ông nhìn lại, gật đầu một cái.
"Cảm ơn Dương tổng chỉ bảo. Sau này nhất định không để nha đầu này làm loạn phiền đến ngài nữa."
Sau đó nhanh chóng đưa Trần Hiểu Lan đi mất. Đáng lý là một buổi trưa tốt lành, sự xuất hiện của Liễu Thu Thu cùng hai cha con Trần Hiểu Lan hoàn toàn phá vỡ tâm tình của Lâm Phương Phương. Cô dứt khoát cự tuyệt Dương Kiến Bang, một mình ngồi xe trở về nhà, trong lòng thầm bỏ thêm một câu, Dương thị đúng là chỗ có phong thủy đối nghịch với cô, sau này nên ít tới đó mới tốt.