Lâm Dật Phong mang tâm trạng vui sướng đi như bay ra khỏi quán cà phê. Sau khi hủy toàn bộ lịch trình làm việc trong ngày trước con mắt trợn to hết cỡ của thư ký, anh lên xe trực tiếp lái thẳng về nhà, giữa đường còn ghé qua tiệm hoa mua một bó hoa baby lớn trắng ngần, đây là loại hoa mà Lâm Phương Phương thích nhất. Không thể không nói, thông tin mà quản gia Hà vừa nói với anh buổi sáng là một tin làm cho anh kích động nhất từ trước tới giờ, cũng dứt khoát cởi bỏ xuống phần nặng nề còn lại trong lòng anh. Từ nay anh đã có thể quang minh chính đại yêu cô, có thể nghĩ tới tương lai với những đứa con xinh xắn cùng cô, trên đời này với anh không còn chuyện gì có thể vui sướng hơn. Quãng đường lái xe thường ngày mất hơn nửa tiếng mới về nhà, nhưng hôm nay anh dùng tốc độ nhanh nhất có thể rút ngắn xuống còn hơn mười lăm phút.
Vừa về đến nhà, Lâm Dật Phong vội vàng vứt chìa khóa xe cùng áo vest cho người giúp việc, chạy như bay lên lầu, hướng phòng ngủ của Lâm Phương Phương đi tới. Lâm Phương Phương lúc này vừa mới tắm rửa xong bước ra, trên người còn quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, mái tóc vừa được cô sấy khô xõa xuống bờ vai trần mềm mại. Khi Lâm Dật Phong bước vào phòng, Lâm Phương Phương đang đứng trước gương gần phía cửa sổ, ánh nắng vàng như sợi tơ chiếu trên gương mặt xinh xắn làm nổi bật lên từng đường nét tinh xảo, khăn tắm mỏng manh quấn hờ quanh ngực không che được hết những đường cong hấp dẫn mà càng làm nó như ẩn như hiện cực kỳ cuốn hút. Lâm Dật Phong ba bước thành một tiến đến ôm lấy cô xoay tròn. Lâm Phương Phương cười khúc khích la lớn.
"Bỏ em xuống..ha ha..mau bỏ em xuống, Dật Phong!"
Lâm Dật Phong cũng không trả lời, đi đến ngồi xuống giường, chuyển tư thế bế cô đặt lên đùi mình, khẽ cúi đầu xuống, đáp lên môi cô một nụ hôn dài. Anh hôn cô say mê, cuồng nhiệt như chưa bao giờ được hôn. Đầu lưỡi hung hăng tiến vào trong khoang miệng, cạy mở từng chiếc răng nhỏ xinh, liếm nuốt từng giọt nước ngọt ngào tiết ra trong miệng cô, thẳng cho đến khi Lâm Phương Phương khó thở giãy dụa anh mới hài lòng rời môi cô, giữa hai khuôn mặt là một đường chỉ bạc mỏng manh lấp lánh dưới ánh nắng đang xuyên vào phòng. Thái độ nhiệt tình bất ngờ của anh làm cô vừa ngạc nhiên lại vừa hạnh phúc.
"Sao hôm nay anh về sớm vậy? Có chuyện gì vui à?"
"Ừ đúng là có chuyện vui. Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn mừng!"
Nói xong anh còn đùa giỡn kéo kéo góc khăn trên người cô. Lâm Phương Phương mắc cỡ gắt nhẹ.
"Đừng đùa, tuột ra bây giờ!"
"Thì cứ để nó tuột ra. Dù sao em không mặc gì vẫn rất đẹp!"
"Lưu manh!"
Lâm Phương Phương bị anh đùa giỡn tức giận như con mèo giương móng vuốt, đứng dậy định bỏ đi chỗ khác. Lâm Dật Phong thấy vậy vội vã vươn tay kéo cô lại, thái độ thành khẩn.
"Đừng đi! Là anh sai rồi. Bà xã đại nhân đại lượng.."
"Ai là bà xã của anh? Đừng nói lung tung..."
Nói đến đây, cô tự nhiên cảm thấy nghẹn ngào. Đúng vậy, cô và anh là hai anh em, đạo lý luân thường sẽ không bao giờ có thể chấp nhận tình yêu này. Lâm Dật Phong tự nhiên cảm thấy cô thay đổi cảm xúc, liền biết cô nghĩ đến cái gì, anh dịu dàng ôm cô vào lòng dỗ dành.
"Đối với anh, em là bà xã duy nhất, mãi mãi không ai có thể thay thế được em trong lòng anh!"
"Ừm, ân!"
Lâm Phương Phương gật đầu nhè nhẹ, hít mũi một cái rồi quay sang nhìn anh hỏi.
"Sao hôm nay anh về sớm thế? Ở công ty không có chuyện gì à?"
Nghe thấy cô muốn đổi đề tài câu chuyện, Lâm Dật Phong cũng hài lòng hùa theo, vui vẻ đáp lời.
"Hôm nay anh có chuyện vui. Không, là chúng ta có chuyện vui nên anh nghỉ một ngày, dắt em đi chơi!"
"Em cũng có chuyện vui? Không phải chuyện vui nhất của em là ở bên cạnh anh hay sao?"
Lâm Phương Phương chun cái mũi trêu ghẹo, Lâm Dật Phong chính là yêu nhất chính là biểu cảm này của cô, sủng nịch cúi xuống in lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng. Lâm Phương Phương cũng nhiệt tình đáp trả, vươn đôi tay trần trắng mịn như ngọc thạch quấn lấy cổ anh, đầu lưỡi cô cũng hùa theo đùa nghịch cùng anh trong miệng. Chiếc khăn tắm sớm đã bị Lâm Dật Phong kéo xuống vứt chỏng chơ dưới đất làm làn da trắng như bạch ngọc của cô bại lộ trước mắt anh. Lâm Dật Phong cẩn thận đưa tay vuốt nhẹ, ánh mắt si mê nhìn Lâm Phương Phương không chớp. Rời khỏi hai cánh môi mọng, anh nhẹ nhàng hôn lên cần cổ thon, bàn tay dùng lực xoa nắn hai khỏa căng tràn trước ngực cô, ngón tay chốc chốc lại đem đỉnh nhọn miết nhẹ. Lâm Phương Phương nhắm mắt hưởng thụ cảm giác tê dại truyền đi khắp thân thể theo từng cử động bàn tay của anh. Khi ngón tay trượt xuống nơi non nớt mềm mại phía dưới, khẽ tách ra hai cánh hoa xinh đẹp rồi tiến vào bên trong u cốc, cổ họng cô bật ra một tiếng rên nhỏ, một luồng thủy nhiệt theo chuyển động ngón tay chảy ra bên ngoài, cơ thể Lâm Phương Phương dưới cơn kích tình liên tục tỏa ra một mùi thơm quyến rũ. Quần áo trên người Lâm Dật Phong đã được anh thoát xuống từ lúc nào. Vòng ngực tinh tráng cùng cơ bụng săn chắc màu lúa mạch của anh nổi bật trước mắt cô, hơi thở nam tính vây quanh làm Lâm Phương Phương thoáng chốc chìm vào mê muội. Lâm Dật Phong âu yếm thì thầm bên tai cô, tiếng nói như tiếng đàn réo rắt dụ hoặc.
"Phương Phương, sinh con cho anh, có được không?"
Lâm Phương Phương mờ mịt nhìn vào mắt anh, sinh con sao? Anh quên rằng hai người bọn họ vốn định sẵn là không thể cùng nhau sinh con sao? Cơ thể Lâm Phương Phương đang bay bổng trong cảm giác phiêu bồng trong chốc lát vì đề nghị của Lâm Dật Phong mà trở về trạng thái tỉnh táo. Cô chua xót trả lời anh.
"Không phải anh cũng biết giữa chúng ta là không thể sinh? Anh đang đùa cợt em sao?"
Lâm Dật Phong yêu thương sờ trán cô, vén những sợi tóc đen lòa xòa sang hai bên, sau đó chậm rãi thả một nụ hôn rồi nhẹ giọng đáp trả.
"Không, anh hoàn toàn nghiêm túc. Hôm nay quản gia Hà nói với anh một bí mật. Bảo bối, chúng ta không phải anh em ruột, hoàn toàn có đủ tư cách cùng nhau sinh con!"
Lâm Phương Phương nghe xong trợn to mắt, không thể tin được lắp bắp trong miệng hỏi lại.
"Là..là thật? Anh không có gạt em?"
"Là thật. Nếu em không tin, chiều nay chúng ta đi làm xét nghiệm chứng thực!"
"Không! Đi, đi ngay bây giờ, em không thể đợi đến chiều được!"
Lâm Phương Phương nói xong hấp tấp xuống giường, chạy đến tủ quần áo lục lọi. Để lại Lâm Dật Phong nằm chỏng trơ trên giường, tiểu đệ phía dưới còn đang sừng sững đứng vững chãi. Gương mặt anh khẽ nhéo lên một nụ cười khổ, lắc lắc đầu cố gắng đè nén dục vọng trong lòng xuống, rồi anh đi đến bên cạnh cô hỗ trợ mặc quần áo, bản thân mình cũng nhanh chóng kiếm một bộ đồ mới mặc vào.
Trên xe đi đến bệnh viện, Lâm Phương Phương ngồi cũng không yên tâm mà nhấp nhổm nhìn hai bên đường, quãng đường vốn dĩ mọi thường không có gì, vậy mà sao hôm nay cô lại thấy như nó dài ra đi mãi không đến. Lâm Dật Phong lái xe bên cạnh nhìn thấy biểu cảm sốt ruột đó khóe miệng cong lên, trong lòng là một mảnh ấm áp.
Xe rẽ vào bệnh viện D, đi vào khu vực đậu xe riêng dành cho những bệnh nhân có thân phận nhạy cảm. Viện trưởng bệnh viện này vốn là bạn thời đại học của Lâm Dật Phong nên mỗi lần anh có việc đến đây đều không cần phải chờ lâu, vả lại trực tiếp viện trưởng sẽ khám cho anh. Yêu cầu hôm nay có phần đặc biệt, là xét nghiệm ADN chứng minh quan hệ huyết thống của hai anh em nhà họ Lâm, đích thân trưởng khoa huyết học dưới sự chỉ đạo của viện trưởng thực hiện. Sau khi lấy mẫu máu cùng mẫu tóc giữ lại, Lâm Dật Phong được hẹn đến ngày hôm sau sẽ nhận được kết quả.
Rời bệnh viện, tâm trạng Lâm Phương Phương vẫn chưa hết kích động. Nếu chuyện này là thật, đồng nghĩa với việc cô sẽ được công khai nắm tay anh dạo phố, công khai đi bên cạnh với danh nghĩa là bạn gái chứ không phải là em gái, cũng được công khai đem những người đàn bà vây xung quanh anh đuổi đi xa, công khai yêu anh, thật là tốt quá, hai hàng nước mắt theo ý nghĩ chảy tràn ra hai bên. Lâm Dật Phong dịu dàng đưa tay lau mắt cho cô, sủng nịch nói.
"Tại sao lại khóc? Việc này là việc vui không phải sao, bảo bối?"
"Đúng, là việc vui. Chúng ta có thể quang minh chính đại sống bên nhau mà không sợ người đời cười chê nhạo báng. Em cũng không cần phải ngày đêm lo sợ việc này sẽ làm hại đến anh nữa!"
Lâm Phương Phương vừa nói vừa gật đầu, nhưng nước mắt vẫn cứ tràn ra như vỡ đê. Ở phía xa xa khuất tầm nhìn của hai người, một ống kính máy ảnh bấm tách tách liên hồi. Từ lúc xe của Lâm Dật Phong lăn bánh ra từ biệt thự Lâm gia đã có người lái xe đuổi theo cho đến khi anh đưa Lâm Phương Phương đi vào bệnh viện. Cả hai người đang chìm trong tâm trạng kích động vui sướng vốn dĩ không để ý xung quanh. Sau khi dỗ dành Lâm Phương Phương ổn định một chút, Lâm Dật Phong mới lái xe đưa cô đi dạo phố mua sắm, một ngày này anh vui vẻ làm người xách đồ kiêm trả tiền, chọc cô tươi cười không thôi. Sau đó cả hai cùng nhau đi xem phim như những cặp đôi bình thường khác, rồi kết thúc một ngày với một bữa ăn lãng mạn bên ánh nến trong nhà hàng trên tháp xoay nổi tiếng của thành phố.
Tại biệt thự Trần gia.
Xoảng...
Trần Hiểu Lan tức giận cầm chiếc bình hoa bên cạnh ném xuống đất vỡ tan thành từng mảnh. Trên bàn là hình ảnh thám tử tư vừa gửi cho ả, Lâm Dật Phong cùng Lâm Phương Phương vui vẻ hạnh phúc dạo phố mua sắm xem phim, cuối cùng là hình ảnh hai người cùng sánh vai đi vào bên trong một nhà hàng hạng sang, anh cưng chiều gắp đồ ăn vào chén cho Lâm Phương Phương. Tất cả những điều này chọc Trần Hiểu Lan tức phát điên. Tại sao, tại sao cô ta lại có thể có được tất cả yêu thương cưng chiều của anh? Vậy thì Trần Hiểu Lan cô càng muốn biết anh sẽ phản ứng ra sao nếu việc cô ta không phải là con gái ruột Lâm gia được công khai cho cả thế giới biết? Ả muốn xem anh còn có thể bảo vệ được cô ta nữa không?
Nghĩ đến là làm ngay, Trần Hiểu Lan lập tức nhấc điện thoại lên tìm một người giỏi về máy tính, tung lên mạng lời đồn Lâm gia tiểu thư Lâm Phương Phương, người vừa mới ly hôn với Dương tổng của tập đoàn Dương thị trở về nhà mẹ đẻ không phải là con gái ruột của Lâm gia. Tin tức này lập tức thành đề tài nóng nhất trên mạng. Dư luận là vậy, luôn luôn có hứng thú muốn tò mò về cuộc sống bên trong của các gia đình thuộc giới thượng lưu ngoài việc theo dõi đến đời tư của các ngôi sao giải trí. Một truyền mười, mười truyền trăm, tin này càng lan càng xa, cũng biến tướng trở thành Lâm gia tiểu thư sau khi ly hôn lập tức quay trở về Lâm gia mục đích muốn cùng Lâm gia tổng tranh giành gia sản, cũng có một vài người liên tưởng đến hai anh em Lâm gia vì nguyên nhân không phải anh em ruột nên đối với nhau bằng mặt mà không bằng lòng, những hành động cưng chiều em gái của Lâm tổng vốn là dùng để che mắt người ngoài mà thôi.
Lời đồn càng truyền càng khó nghe. Khi sự việc đến tai Lâm Dật Phong, nó đã được bàn tán hết một ngày. Tất cả những tranh luận suy đoán nhằm vào Lâm gia hầu hết nằm trên các mạng xã hội chứ không đăng lên bất kỳ tờ báo nào, cho nên nói, muốn dập tắt chúng hoàn toàn là một chuyện không đơn giản. Tuy nhiên, để điều tra được ra nguồn gốc ai là thủ phạm phát tán tin đồn thì lại dễ dàng hơn nhiều. Tốn không đến một ngày thời gian, Lâm Dật Phong đã biết được kẻ gây ra sự việc. Cầm tờ giấy báo cáo được đặt trên bàn, ánh mắt Lâm Dật Phong lạnh lẽo, tựa hồ như muốn giết người. Trần gia, Trần Hiểu Lan, giỏi cho một mưu kế ném đá giấu tay! Bàn tay nắm tờ giấy của anh siết chặt lại.
Trong lúc đó, tại Trần gia, Trần Hiểu Lan vẫn đang hả hê đọc những bình luận trên mạng về tin tức ả vừa cho người phát tán, hoàn toàn không hề biết nguy cơ đang rình rập, thì Trần phụ đã đá mạnh cánh cửa phòng, hét lớn.
"Hiểu Lan, con ra đây cho cha mau lên!"
Tiếng giày đá vào cánh cửa cùng tiếng la lớn của Trần phụ làm Trần Hiểu Lan đang ôm điện thoại nằm trên giường giật mình. Ả líu ríu bước đến mở cửa, lí nhí hỏi.
"Cha, có chuyện gì vậy? Ai đã làm cha tức giận sao?"
"Cái này cha phải hỏi con. Con có làm gì đụng chạm đến Lâm tiểu thư của Lâm thị nữa hay không? Mau nói cho cha biết!"
Trải qua lần kinh nghiệm đau thương trước, Trần phụ rất nhạy cảm với mỗi hành động của Dương thị và Lâm thị đối với Trần thị của mình. Trần thị sau khi bị hai tập đoàn lớn bỏ rơi đến giờ vẫn còn chưa tìm được đường ra, tuy ông không bị mất đi ghế chủ tịch nhưng vẫn bị các cổ đông nhìn chằm chằm tạo áp lực. Hôm nay trong một ngày, Trần thị bị Lâm thị đoạt đi ba mối làm ăn mà Trần phụ khó khăn lắm mới kiếm được làm giá cổ phiếu của Trần thị lại một lần nữa trượt dài. Ba mối làm ăn này tuy nói là rất quan trọng với Trần thị nhưng nếu đem so sánh cho Lâm thị thì thật ra lại không đáng là gì. Khi không Lâm thị lại bỏ công sức đi đoạt mối làm ăn của Trần thị, việc này làm cho Trần phụ liên tưởng tới lần trước Trần Hiểu Lan gây họa. Không suy nghĩ nhiều, Trần phụ liền lập tức về nhà kiếm Trần Hiểu Lan hỏi cho ra lẽ. Trần Hiểu Lan vừa làm chuyện xấu, nay bị người hỏi đến có phần chột dạ, nhưng vẫn cứng miệng lắp bắp chối.
"Cha..cha nói gì..con nghe không hiểu!"
Thái độ này liền lập tức làm Trần phụ càng thêm nghi ngờ, âm giọng cũng cất cao hơn.
"Con dám nói con không làm gì? Vậy tại sao Lâm thị lại bắt đầu ra tay động thủ với Trần thị?"
Trần Hiểu Lan nghe xong trợn mắt, buột miệng nói.
"Cái gì? Tin tức mới vừa tung ra hôm qua, làm sao họ có thể tra ra được nhanh như vậy?"
Vừa nói xong Trần Hiểu Lan liền biết mình lỡ lời, vội vã đưa tay bụm miệng. Trần phụ cũng không phải à người già lãng tai, cộng thêm thái độ chột dạ của Trần Hiểu Lan liền hiểu được con gái lại làm ra chuyện ngu xuẩn, giận dữ hạ xuống một cái tát như trời giáng xuống mặt Trần Hiểu Lan, làm khuôn mặt trắng trẻo của ả đau rát sưng đỏ lợi hại.
"Đồ ngu xuẩn, mày có biết mày đã làm hại Trần thị như thế nào không? Tại sao tao lại đẻ ra đứa con ngu ngốc như mày chứ? Chuyện lần trước Dương tổng cảnh cáo mày đã quên rồi hả? Mày thật sự muốn trải qua cuộc sống nghèo khổ thiếu ăn thiếu mặc mày mới biết hối hận?"
Trần Hiểu Lan đang đưa tay che một bên má oán hận, nghe xong hậu quả Trần phụ nói, khuôn mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch. Không, ả không muốn sống nghèo khổ cơm không đủ no, ả chỉ muốn giẫm đạp tiện nhân Lâm Phương Phương kia dưới chân mình chứ không phải là đem cuộc sống giàu sang sung sướng hiện giờ của ả bồi vào trong đó mà không được gì cả. Trong đầu Trần Hiểu Lan gào thét lên như vậy, nhưng thân mình lại xụi lơ run rẩy dựa vào góc tường không còn chút sức, lúc này ả mới biết sợ hãi, nhưng không biết bây giờ...sợ hãi có còn kịp không?
Vừa về đến nhà, Lâm Dật Phong vội vàng vứt chìa khóa xe cùng áo vest cho người giúp việc, chạy như bay lên lầu, hướng phòng ngủ của Lâm Phương Phương đi tới. Lâm Phương Phương lúc này vừa mới tắm rửa xong bước ra, trên người còn quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, mái tóc vừa được cô sấy khô xõa xuống bờ vai trần mềm mại. Khi Lâm Dật Phong bước vào phòng, Lâm Phương Phương đang đứng trước gương gần phía cửa sổ, ánh nắng vàng như sợi tơ chiếu trên gương mặt xinh xắn làm nổi bật lên từng đường nét tinh xảo, khăn tắm mỏng manh quấn hờ quanh ngực không che được hết những đường cong hấp dẫn mà càng làm nó như ẩn như hiện cực kỳ cuốn hút. Lâm Dật Phong ba bước thành một tiến đến ôm lấy cô xoay tròn. Lâm Phương Phương cười khúc khích la lớn.
"Bỏ em xuống..ha ha..mau bỏ em xuống, Dật Phong!"
Lâm Dật Phong cũng không trả lời, đi đến ngồi xuống giường, chuyển tư thế bế cô đặt lên đùi mình, khẽ cúi đầu xuống, đáp lên môi cô một nụ hôn dài. Anh hôn cô say mê, cuồng nhiệt như chưa bao giờ được hôn. Đầu lưỡi hung hăng tiến vào trong khoang miệng, cạy mở từng chiếc răng nhỏ xinh, liếm nuốt từng giọt nước ngọt ngào tiết ra trong miệng cô, thẳng cho đến khi Lâm Phương Phương khó thở giãy dụa anh mới hài lòng rời môi cô, giữa hai khuôn mặt là một đường chỉ bạc mỏng manh lấp lánh dưới ánh nắng đang xuyên vào phòng. Thái độ nhiệt tình bất ngờ của anh làm cô vừa ngạc nhiên lại vừa hạnh phúc.
"Sao hôm nay anh về sớm vậy? Có chuyện gì vui à?"
"Ừ đúng là có chuyện vui. Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn mừng!"
Nói xong anh còn đùa giỡn kéo kéo góc khăn trên người cô. Lâm Phương Phương mắc cỡ gắt nhẹ.
"Đừng đùa, tuột ra bây giờ!"
"Thì cứ để nó tuột ra. Dù sao em không mặc gì vẫn rất đẹp!"
"Lưu manh!"
Lâm Phương Phương bị anh đùa giỡn tức giận như con mèo giương móng vuốt, đứng dậy định bỏ đi chỗ khác. Lâm Dật Phong thấy vậy vội vã vươn tay kéo cô lại, thái độ thành khẩn.
"Đừng đi! Là anh sai rồi. Bà xã đại nhân đại lượng.."
"Ai là bà xã của anh? Đừng nói lung tung..."
Nói đến đây, cô tự nhiên cảm thấy nghẹn ngào. Đúng vậy, cô và anh là hai anh em, đạo lý luân thường sẽ không bao giờ có thể chấp nhận tình yêu này. Lâm Dật Phong tự nhiên cảm thấy cô thay đổi cảm xúc, liền biết cô nghĩ đến cái gì, anh dịu dàng ôm cô vào lòng dỗ dành.
"Đối với anh, em là bà xã duy nhất, mãi mãi không ai có thể thay thế được em trong lòng anh!"
"Ừm, ân!"
Lâm Phương Phương gật đầu nhè nhẹ, hít mũi một cái rồi quay sang nhìn anh hỏi.
"Sao hôm nay anh về sớm thế? Ở công ty không có chuyện gì à?"
Nghe thấy cô muốn đổi đề tài câu chuyện, Lâm Dật Phong cũng hài lòng hùa theo, vui vẻ đáp lời.
"Hôm nay anh có chuyện vui. Không, là chúng ta có chuyện vui nên anh nghỉ một ngày, dắt em đi chơi!"
"Em cũng có chuyện vui? Không phải chuyện vui nhất của em là ở bên cạnh anh hay sao?"
Lâm Phương Phương chun cái mũi trêu ghẹo, Lâm Dật Phong chính là yêu nhất chính là biểu cảm này của cô, sủng nịch cúi xuống in lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng. Lâm Phương Phương cũng nhiệt tình đáp trả, vươn đôi tay trần trắng mịn như ngọc thạch quấn lấy cổ anh, đầu lưỡi cô cũng hùa theo đùa nghịch cùng anh trong miệng. Chiếc khăn tắm sớm đã bị Lâm Dật Phong kéo xuống vứt chỏng chơ dưới đất làm làn da trắng như bạch ngọc của cô bại lộ trước mắt anh. Lâm Dật Phong cẩn thận đưa tay vuốt nhẹ, ánh mắt si mê nhìn Lâm Phương Phương không chớp. Rời khỏi hai cánh môi mọng, anh nhẹ nhàng hôn lên cần cổ thon, bàn tay dùng lực xoa nắn hai khỏa căng tràn trước ngực cô, ngón tay chốc chốc lại đem đỉnh nhọn miết nhẹ. Lâm Phương Phương nhắm mắt hưởng thụ cảm giác tê dại truyền đi khắp thân thể theo từng cử động bàn tay của anh. Khi ngón tay trượt xuống nơi non nớt mềm mại phía dưới, khẽ tách ra hai cánh hoa xinh đẹp rồi tiến vào bên trong u cốc, cổ họng cô bật ra một tiếng rên nhỏ, một luồng thủy nhiệt theo chuyển động ngón tay chảy ra bên ngoài, cơ thể Lâm Phương Phương dưới cơn kích tình liên tục tỏa ra một mùi thơm quyến rũ. Quần áo trên người Lâm Dật Phong đã được anh thoát xuống từ lúc nào. Vòng ngực tinh tráng cùng cơ bụng săn chắc màu lúa mạch của anh nổi bật trước mắt cô, hơi thở nam tính vây quanh làm Lâm Phương Phương thoáng chốc chìm vào mê muội. Lâm Dật Phong âu yếm thì thầm bên tai cô, tiếng nói như tiếng đàn réo rắt dụ hoặc.
"Phương Phương, sinh con cho anh, có được không?"
Lâm Phương Phương mờ mịt nhìn vào mắt anh, sinh con sao? Anh quên rằng hai người bọn họ vốn định sẵn là không thể cùng nhau sinh con sao? Cơ thể Lâm Phương Phương đang bay bổng trong cảm giác phiêu bồng trong chốc lát vì đề nghị của Lâm Dật Phong mà trở về trạng thái tỉnh táo. Cô chua xót trả lời anh.
"Không phải anh cũng biết giữa chúng ta là không thể sinh? Anh đang đùa cợt em sao?"
Lâm Dật Phong yêu thương sờ trán cô, vén những sợi tóc đen lòa xòa sang hai bên, sau đó chậm rãi thả một nụ hôn rồi nhẹ giọng đáp trả.
"Không, anh hoàn toàn nghiêm túc. Hôm nay quản gia Hà nói với anh một bí mật. Bảo bối, chúng ta không phải anh em ruột, hoàn toàn có đủ tư cách cùng nhau sinh con!"
Lâm Phương Phương nghe xong trợn to mắt, không thể tin được lắp bắp trong miệng hỏi lại.
"Là..là thật? Anh không có gạt em?"
"Là thật. Nếu em không tin, chiều nay chúng ta đi làm xét nghiệm chứng thực!"
"Không! Đi, đi ngay bây giờ, em không thể đợi đến chiều được!"
Lâm Phương Phương nói xong hấp tấp xuống giường, chạy đến tủ quần áo lục lọi. Để lại Lâm Dật Phong nằm chỏng trơ trên giường, tiểu đệ phía dưới còn đang sừng sững đứng vững chãi. Gương mặt anh khẽ nhéo lên một nụ cười khổ, lắc lắc đầu cố gắng đè nén dục vọng trong lòng xuống, rồi anh đi đến bên cạnh cô hỗ trợ mặc quần áo, bản thân mình cũng nhanh chóng kiếm một bộ đồ mới mặc vào.
Trên xe đi đến bệnh viện, Lâm Phương Phương ngồi cũng không yên tâm mà nhấp nhổm nhìn hai bên đường, quãng đường vốn dĩ mọi thường không có gì, vậy mà sao hôm nay cô lại thấy như nó dài ra đi mãi không đến. Lâm Dật Phong lái xe bên cạnh nhìn thấy biểu cảm sốt ruột đó khóe miệng cong lên, trong lòng là một mảnh ấm áp.
Xe rẽ vào bệnh viện D, đi vào khu vực đậu xe riêng dành cho những bệnh nhân có thân phận nhạy cảm. Viện trưởng bệnh viện này vốn là bạn thời đại học của Lâm Dật Phong nên mỗi lần anh có việc đến đây đều không cần phải chờ lâu, vả lại trực tiếp viện trưởng sẽ khám cho anh. Yêu cầu hôm nay có phần đặc biệt, là xét nghiệm ADN chứng minh quan hệ huyết thống của hai anh em nhà họ Lâm, đích thân trưởng khoa huyết học dưới sự chỉ đạo của viện trưởng thực hiện. Sau khi lấy mẫu máu cùng mẫu tóc giữ lại, Lâm Dật Phong được hẹn đến ngày hôm sau sẽ nhận được kết quả.
Rời bệnh viện, tâm trạng Lâm Phương Phương vẫn chưa hết kích động. Nếu chuyện này là thật, đồng nghĩa với việc cô sẽ được công khai nắm tay anh dạo phố, công khai đi bên cạnh với danh nghĩa là bạn gái chứ không phải là em gái, cũng được công khai đem những người đàn bà vây xung quanh anh đuổi đi xa, công khai yêu anh, thật là tốt quá, hai hàng nước mắt theo ý nghĩ chảy tràn ra hai bên. Lâm Dật Phong dịu dàng đưa tay lau mắt cho cô, sủng nịch nói.
"Tại sao lại khóc? Việc này là việc vui không phải sao, bảo bối?"
"Đúng, là việc vui. Chúng ta có thể quang minh chính đại sống bên nhau mà không sợ người đời cười chê nhạo báng. Em cũng không cần phải ngày đêm lo sợ việc này sẽ làm hại đến anh nữa!"
Lâm Phương Phương vừa nói vừa gật đầu, nhưng nước mắt vẫn cứ tràn ra như vỡ đê. Ở phía xa xa khuất tầm nhìn của hai người, một ống kính máy ảnh bấm tách tách liên hồi. Từ lúc xe của Lâm Dật Phong lăn bánh ra từ biệt thự Lâm gia đã có người lái xe đuổi theo cho đến khi anh đưa Lâm Phương Phương đi vào bệnh viện. Cả hai người đang chìm trong tâm trạng kích động vui sướng vốn dĩ không để ý xung quanh. Sau khi dỗ dành Lâm Phương Phương ổn định một chút, Lâm Dật Phong mới lái xe đưa cô đi dạo phố mua sắm, một ngày này anh vui vẻ làm người xách đồ kiêm trả tiền, chọc cô tươi cười không thôi. Sau đó cả hai cùng nhau đi xem phim như những cặp đôi bình thường khác, rồi kết thúc một ngày với một bữa ăn lãng mạn bên ánh nến trong nhà hàng trên tháp xoay nổi tiếng của thành phố.
Tại biệt thự Trần gia.
Xoảng...
Trần Hiểu Lan tức giận cầm chiếc bình hoa bên cạnh ném xuống đất vỡ tan thành từng mảnh. Trên bàn là hình ảnh thám tử tư vừa gửi cho ả, Lâm Dật Phong cùng Lâm Phương Phương vui vẻ hạnh phúc dạo phố mua sắm xem phim, cuối cùng là hình ảnh hai người cùng sánh vai đi vào bên trong một nhà hàng hạng sang, anh cưng chiều gắp đồ ăn vào chén cho Lâm Phương Phương. Tất cả những điều này chọc Trần Hiểu Lan tức phát điên. Tại sao, tại sao cô ta lại có thể có được tất cả yêu thương cưng chiều của anh? Vậy thì Trần Hiểu Lan cô càng muốn biết anh sẽ phản ứng ra sao nếu việc cô ta không phải là con gái ruột Lâm gia được công khai cho cả thế giới biết? Ả muốn xem anh còn có thể bảo vệ được cô ta nữa không?
Nghĩ đến là làm ngay, Trần Hiểu Lan lập tức nhấc điện thoại lên tìm một người giỏi về máy tính, tung lên mạng lời đồn Lâm gia tiểu thư Lâm Phương Phương, người vừa mới ly hôn với Dương tổng của tập đoàn Dương thị trở về nhà mẹ đẻ không phải là con gái ruột của Lâm gia. Tin tức này lập tức thành đề tài nóng nhất trên mạng. Dư luận là vậy, luôn luôn có hứng thú muốn tò mò về cuộc sống bên trong của các gia đình thuộc giới thượng lưu ngoài việc theo dõi đến đời tư của các ngôi sao giải trí. Một truyền mười, mười truyền trăm, tin này càng lan càng xa, cũng biến tướng trở thành Lâm gia tiểu thư sau khi ly hôn lập tức quay trở về Lâm gia mục đích muốn cùng Lâm gia tổng tranh giành gia sản, cũng có một vài người liên tưởng đến hai anh em Lâm gia vì nguyên nhân không phải anh em ruột nên đối với nhau bằng mặt mà không bằng lòng, những hành động cưng chiều em gái của Lâm tổng vốn là dùng để che mắt người ngoài mà thôi.
Lời đồn càng truyền càng khó nghe. Khi sự việc đến tai Lâm Dật Phong, nó đã được bàn tán hết một ngày. Tất cả những tranh luận suy đoán nhằm vào Lâm gia hầu hết nằm trên các mạng xã hội chứ không đăng lên bất kỳ tờ báo nào, cho nên nói, muốn dập tắt chúng hoàn toàn là một chuyện không đơn giản. Tuy nhiên, để điều tra được ra nguồn gốc ai là thủ phạm phát tán tin đồn thì lại dễ dàng hơn nhiều. Tốn không đến một ngày thời gian, Lâm Dật Phong đã biết được kẻ gây ra sự việc. Cầm tờ giấy báo cáo được đặt trên bàn, ánh mắt Lâm Dật Phong lạnh lẽo, tựa hồ như muốn giết người. Trần gia, Trần Hiểu Lan, giỏi cho một mưu kế ném đá giấu tay! Bàn tay nắm tờ giấy của anh siết chặt lại.
Trong lúc đó, tại Trần gia, Trần Hiểu Lan vẫn đang hả hê đọc những bình luận trên mạng về tin tức ả vừa cho người phát tán, hoàn toàn không hề biết nguy cơ đang rình rập, thì Trần phụ đã đá mạnh cánh cửa phòng, hét lớn.
"Hiểu Lan, con ra đây cho cha mau lên!"
Tiếng giày đá vào cánh cửa cùng tiếng la lớn của Trần phụ làm Trần Hiểu Lan đang ôm điện thoại nằm trên giường giật mình. Ả líu ríu bước đến mở cửa, lí nhí hỏi.
"Cha, có chuyện gì vậy? Ai đã làm cha tức giận sao?"
"Cái này cha phải hỏi con. Con có làm gì đụng chạm đến Lâm tiểu thư của Lâm thị nữa hay không? Mau nói cho cha biết!"
Trải qua lần kinh nghiệm đau thương trước, Trần phụ rất nhạy cảm với mỗi hành động của Dương thị và Lâm thị đối với Trần thị của mình. Trần thị sau khi bị hai tập đoàn lớn bỏ rơi đến giờ vẫn còn chưa tìm được đường ra, tuy ông không bị mất đi ghế chủ tịch nhưng vẫn bị các cổ đông nhìn chằm chằm tạo áp lực. Hôm nay trong một ngày, Trần thị bị Lâm thị đoạt đi ba mối làm ăn mà Trần phụ khó khăn lắm mới kiếm được làm giá cổ phiếu của Trần thị lại một lần nữa trượt dài. Ba mối làm ăn này tuy nói là rất quan trọng với Trần thị nhưng nếu đem so sánh cho Lâm thị thì thật ra lại không đáng là gì. Khi không Lâm thị lại bỏ công sức đi đoạt mối làm ăn của Trần thị, việc này làm cho Trần phụ liên tưởng tới lần trước Trần Hiểu Lan gây họa. Không suy nghĩ nhiều, Trần phụ liền lập tức về nhà kiếm Trần Hiểu Lan hỏi cho ra lẽ. Trần Hiểu Lan vừa làm chuyện xấu, nay bị người hỏi đến có phần chột dạ, nhưng vẫn cứng miệng lắp bắp chối.
"Cha..cha nói gì..con nghe không hiểu!"
Thái độ này liền lập tức làm Trần phụ càng thêm nghi ngờ, âm giọng cũng cất cao hơn.
"Con dám nói con không làm gì? Vậy tại sao Lâm thị lại bắt đầu ra tay động thủ với Trần thị?"
Trần Hiểu Lan nghe xong trợn mắt, buột miệng nói.
"Cái gì? Tin tức mới vừa tung ra hôm qua, làm sao họ có thể tra ra được nhanh như vậy?"
Vừa nói xong Trần Hiểu Lan liền biết mình lỡ lời, vội vã đưa tay bụm miệng. Trần phụ cũng không phải à người già lãng tai, cộng thêm thái độ chột dạ của Trần Hiểu Lan liền hiểu được con gái lại làm ra chuyện ngu xuẩn, giận dữ hạ xuống một cái tát như trời giáng xuống mặt Trần Hiểu Lan, làm khuôn mặt trắng trẻo của ả đau rát sưng đỏ lợi hại.
"Đồ ngu xuẩn, mày có biết mày đã làm hại Trần thị như thế nào không? Tại sao tao lại đẻ ra đứa con ngu ngốc như mày chứ? Chuyện lần trước Dương tổng cảnh cáo mày đã quên rồi hả? Mày thật sự muốn trải qua cuộc sống nghèo khổ thiếu ăn thiếu mặc mày mới biết hối hận?"
Trần Hiểu Lan đang đưa tay che một bên má oán hận, nghe xong hậu quả Trần phụ nói, khuôn mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch. Không, ả không muốn sống nghèo khổ cơm không đủ no, ả chỉ muốn giẫm đạp tiện nhân Lâm Phương Phương kia dưới chân mình chứ không phải là đem cuộc sống giàu sang sung sướng hiện giờ của ả bồi vào trong đó mà không được gì cả. Trong đầu Trần Hiểu Lan gào thét lên như vậy, nhưng thân mình lại xụi lơ run rẩy dựa vào góc tường không còn chút sức, lúc này ả mới biết sợ hãi, nhưng không biết bây giờ...sợ hãi có còn kịp không?