Đây là lần thứ hai hắn vào phòng An Vân Thương, đứng yên lặng nhìn xung quanh. Trước đây, hắn chỉ đứng ở trước cửa phòng cãi nhau cùng cô, chẳng thèm liếc nhìn một cái, lần trước xông vào phòng cô cũng không kịp để ý xung quanh nên không biết phòng cô có kiểu dáng thế nào.
Hiện tại, nhìn thấy trong phòng toàn màu phấn hồng, rất đáng yêu, Lương Mạc Sâm không khỏi cảm thấy buồn nôn. Hắn ghét nhất là màu sắc này, thầm nghĩ sau khi cô đi rồi, phải tìm người đến sơn trắng lại toàn bộ căn phòng, những thứ linh tinh đều vứt đi hết.
Lúc hắn đang nghĩ như vậy, An Vân Thương đã tìm được gối ôm của Chu Ảm tặng cô.
Nhân tiện cô thu dọn quần áo của mình, sắp xếp tất cả vào vali, muốn mang đi hết. Cô không muốn quay về tiếp tục nhìn bộ mặt như muốn giết người của Lương Mạc Sâm, vì thế cô quyết định mang toàn bộ đồ đạc của mình đi, không muốn để lại đây bất cứ thứ gì.
Hai người xếp hết quần áo lại, Tưởng Nguyệt kéo một vali đi trước, An Vân Thương một tay kéo hành lý, một tay ôm cái gối đi theo sau.
Lương Mạc Sâm đứng cạnh cửa nhìn hai người, đợi Tưởng Nguyệt bước ra, An Vân Thương bước theo đi ngang qua hắn ta, đột nhiên hắn đưa tay chặn cô lại: “Tôi phải kiểm tra vali của cô.”
An Vân Thương ngước nhìn Lương Mạc Sâm, cười nhạt: “Trong đó đều là quần áo của tôi, anh muốn kiểm tra? Lương Mạc Sâm, anh thật không biết xấu hổ.”
Nghe thấy tiếng nói phía sau, Tưởng Nguyệt để vali xuống, quay trở lại che An Vân Thương ở sau lưng mình, hét lên với Lương Mạc Sâm: “Họ Lương kia, chúng tôi không hề lấy bất cứ thứ gì của anh, vừa rồi anh không nhìn chúng tôi thu dọn hành lý sao, bây giờ lại muốn mở vali ra kiểm tra là có ý gì?”
“Ý của hai người là không thể kiểm tra vali này?” Lương Mạc Sâm đè lại chiếc vali An Vân Thương đang cầm, không có ý buông tay.
“Đương nhiên, vì sao phải cho anh kiểm tra? Chẳng phải đã nói trong đó không có đồ gì của nhà anh hay sao?” Tưởng Nguyệt bất mãn la to.
An Vân Thương cũng gật đầu: “Phải, không cho anh kiểm tra, trong này đều là quần áo của tôi, không có thứ gì là của Lương gia nhà anh.”
“Các cô càng như vậy, tôi càng muốn kiểm tra.” Sắc mặt Lương Mạc Sâm u ám, đoạt lấy vali trong tay An Vân Thương, mở mạnh ra, toàn bộ quần áo trong đó đều bị hắn ta đổ ra hết, rơi đầy dưới sàn nhà.
Lương Mạc Sâm nhíu chặt mày, quả thật không tìm thấy đồ gì trong nhà chỉ toàn là quần áo của cô, lúc này hắn mới đứng dậy, thản nhiên nói: “Được rồi, đã kiểm tra xong, các cô có thể đi.”
“Bốp!” An Vân Thương giơ tay tát Lương Mạc Sâm một bạt tai: “Lương Mạc Sâm, anh khinh người quá đáng, tôi đã nói là không lấy đồ gì của anh vậy mà anh còn đem quần áo của tôi trút đầy dưới đất, bây giờ không tìm được gì, chẳng lẽ anh không định giải thích gì sao?”
Lương Mạc Sâm bắt lấy tay cô: “Cô đánh tôi?” Ánh mắt trầm xuống, sắc mặt cũng đen lại: “Cô đánh tôi, còn muốn tôi giải thích với cô?”
“Buông Vân Thương ra, anh có phải là đàn ông không? Đem quần áo con gái người ta ném xuống đất, đánh anh một cái thì đã sao?” Tưởng Nguyệt giơ chân lên đá Lương Mạc Sâm.
Lương Mạc Sâm bị Tưởng Nguyệt tay đấm chân đá không hề hấn gì, hắn quay lại, nheo mắt nhìn Tưởng Nguyệt: “Việc này không liên quan đến cô, mời cô tránh sang một bên.”
“Tiểu Nguyệt, cậu đừng để ý đến anh ta, mình không sao.” An Vân Thương sợ Lương Mạc Sâm ức hiếp Tưởng Nguyệt, vội khuyên can.
“Vân Thương, cậu đừng sợ, mình sẽ bảo vệ cậu.” Tưởng Nguyệt không quan tâm lời can ngăn của An Vân Thương, nhìn Lương Mạc Sâm khiêu khích: “Sao lại không liên quan? Hiện tại Vân Thương chính là chị dâu của tôi, tôi đã đồng ý với anh mình phải bảo vệ cậu ấy.”
“Cô… Chị dâu? Cô ta là chị dâu của cô? Tưởng Nguyệt, cô nói gì vậy?” Lương Mạc Sâm không tin, tin tức này thật sự đến quá bất ngờ, sao hắn ta có thể tin đột nhiên An Vân Thương lại trở thành chị dâu của người ta. Điều đó chứng tỏ, cô đã là người phụ nữ của người khác.
Cô mới chuyển ra ngoài không bao lâu, làm thế nào đã có đàn ông khác.
Thấy anh ta không tin, Tưởng Nguyệt nhất thời nóng nảy: “Đúng, cậu ấy là chị dâu tôi, tại anh chưa biết thôi, nhưng giờ biết cũng không muộn. Vì vậy từ giờ trở đi, anh nên biết rằng chị dâu tôi sẽ không có bất kỳ ý gì với anh, anh vui lòng đừng ở trước mặt chị dâu tôi làm loạn hòng tìm kiếm chút tình cảm nào, hiểu không.”
“Người đó là ai? Anh trai Tưởng Nguyệt? Anh trai cô là ai? Sao tôi chưa từng nghe cô nói đến?” Anh trai Tưởng Nguyệt là ai, Lương Mạc Sâm thật sự không biết, hắn cũng không rõ Tưởng Nguyệt có anh trai hay không.
An Vân Thương miễn cưỡng liếc hắn: “Không liên quan đến anh.” Nói xong, cô ngồi xuống nhặt lại quần áo của mình. Tuy cô rất muốn bảo Lương Mạc Sâm nhặt chúng, nhưng cô biết hắn tuyệt đối sẽ không làm việc này, vì muốn nhanh rời khỏi đây, cô đành phải tự làm.
“Trả lời cho tôi, anh cô ta là ai? Sao lại quen anh ta? Có phải lần này chuyển ra ngoài là sống cùng với người đàn ông đó hay không?” Lương Mạc Sâm cũng ngồi xổm xuống, đồng thời nắm lấy vai cô lắc mạnh.
Không hiểu tại sao khi biết cô quen người đàn ông khác, bỗng nhiên hắn cảm thấy hơi khó chịu.
“Không phải chuyện của anh, anh hỏi nhiều vậy làm gì?” An Vân Thương lạnh lùng nhìn Lương Mạc Sâm: “Trong vali của tôi không có đồ của nhà anh, anh cũng đã kiểm tra rồi, thu dọn xong tôi có thể đi được rồi chứ?”
“Được, cô đi nhanh đi, không bao giờ được phép trở về đây nữa.” Ánh mắt của cô khiến trong lòng Lương Mạc Sâm hoảng hốt, hắn tức giận hét lớn, sau đó ra khỏi phòng của cô, đi xuống lầu.
An Vân Thương cũng không nhìn đến hắn ta, lẳng lặng nhặt quần áo.
Tưởng Nguyệt ngồi xuống giúp cô. Hai người yên lặng thu dọn rồi ra khỏi Lương gia, lên xe rời đi.
Nhưng hai người không ngờ đến, sau khi xe các cô vừa rời khỏi thì một chiếc màu đen khác cũng nhanh chóng đuổi theo phía sau. Trên xe là Lương Mạc Sâm với gương mặt lạnh lẽo, đáng sợ.
Sau khi An Vân Thương chuyển hết đồ đạc vào trong phòng, Tưởng Nguyệt và cô ngây người một lúc, Tưởng Nguyệt nói có chuyện phải đi.
Nghĩ đến sau khi Tưởng Nguyệt đi rồi, khi Chu Ảm trở về chỉ có cô và anh, trái tim nhỏ bé của An Vân Thương bắt đầu không nghe lời đập loạn, cô cảm thấy trong lòng hoang mang hoảng hốt, cùng sợ hãi. An Vân Thương ôm chặt cổ Tưởng Nguyệt, bất luận thế nào cũng không cho cô đi.
“Thôi mà, cậu yên tâm đi, nếu cậu không cho phép anh ấy sẽ không làm gì quá đáng với cậu đâu, ngày mai mình còn đến nữa mà, cậu đừng sợ.” Tưởng Nguyệt an ủi cô, hiển nhiên sự an ủi này không có tác dụng, An Vân Thương vẫn gắt gao ôm chặt lấy cô, không buông tay, cũng không nói gì.
Tưởng Nguyệt nhất thời sốt ruột, cô cũng muốn ở lại, nhưng không biết ông anh họ có chịu hay không.
Suy nghĩ một chút, cô nói: “Cậu đã đồng ý sống cùng anh mình rồi, chẳng lẽ bây giờ còn sợ anh ấy sao?”
“Haiz, thôi quên đi, cậu về đi, nhớ đến mình đã thấy xấu hổ rồi.” An Vân Thương bị câu nói cuối cùng này của Tưởng Nguyệt làm cho mặt đỏ bừng. Đúng vậy, chính cô đã đồng ý ở cùng với Chu Ảm rồi, bây giờ còn thẹn thùng gì nữa. Dù gì Chu Ảm sẽ không cư xử tùy tiện với cô như Tưởng Nguyệt đã nói, điều này cô biết rõ.
Tưởng Nguyệt đi rồi, An Vân Thương trốn luôn ở trong phòng, nằm trên giường gọi điện cho dì.
Mấy ngày nay vì chuyện của Lương Mạc Tư khiến cho không khí ở Lương gia vô cùng ngột ngạt. Lương Khải vì lo nghĩ cho vợ, sau khi xử lý tốt chuyện của Lương Mạc Tư, ông để con trai chuyển về nhà ở vài ngày, sau đó dẫn vợ đi du lịch.
Sau khi gọi cho dì, An Vân Thương mới biết chuyện bà đã đi du lịch. Trước đó cô còn cảm thấy kì lạ tại sao đến Lương gia lại không thấy dì ở nhà, thì ra hai người đã rời khỏi nhà.
Hỏi thăm vài câu, biết được hiện giờ dì rất tốt, cô cũng yên tâm cúp máy.
Sau khi gác máy, cô không có chuyện gì để làm, đang suy nghĩ xem có nên làm bữa tối hay không thì di động chợt vang lên, là Chu Ảm gọi. Cô hắng giọng rồi mới nghe máy: “Alo, sao vậy ạ?”
“Đói chưa? Anh vừa tan làm, trở về đưa em đi ăn tối nhé.”
“Hả?” Lúc này An Vân Thương mới quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoá ra trời cũng sắp tối rồi, anh ấy cũng đã tan làm, còn muốn ăn tối cùng cô.
Cô không trả lời, Chu Ảm lại nói tiếp: “Không phải em sợ đi ăn cùng anh chứ?”
“Ha ha, sao lại có chuyện đó, em đi thay quần áo ngay đây.” An Vân Thương suy nghĩ một chút vẫn không nên từ chối, dù gì cũng đã đồng ý quen với anh, lại sống cùng một nhà, đi ăn một bữa cơm hay đại loại như vậy cùng là bình thường thôi, cô cứ ngần ngại, xem ra có vẻ giống đang làm màu.
Nơi Chu Ảm chọn dùng cơm là một nhà hàng cao cấp nhưng bởi vì không có tiền nên cả đời An Vân Thương cũng chưa bao giờ được vào những nơi như vậy. Sau khi xuyên vào trong tiểu thuyết, vì An Vân Thương luôn muốn né tránh tên nam chính đáng ghét kia nên cũng không thường xuyên đi ra ngoài, vì vậy cô chưa bao giờ đến những nhà hàng cao cấp thế này.
Vì lẽ đó lúc cô đi theo Chu Ảm bước vào nhà hàng, liền cảm thấy tay chân có chút ràng buộc không thoải mái, bước đi cứng nhắc, cô không quen với không khí trong này.
Chu Ảm nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của An Vân Thương, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, kề sát tai dịu dàng hỏi: “Có phải khó chịu ở đâu hay không?” Anh tưởng là thân thể cô không thoải mái, dù sao trước giờ An Vân Thương sống trong gia đình giàu có, anh không nghĩ rằng cô chưa từng tới những nơi này.
An Vân Thương được anh ôm cũng không còn sợ sệt khó chịu như vừa rồi. Nhưng cô vẫn nói anh biết: “Thực ra, em chưa từng tới những nơi như thế này, cảm thấy có chút không quen.”
“…” Nghe cô trả lời, Chu Ảm hơi sửng sốt nhưng cũng chỉ là thoáng qua, anh không hỏi nữa, cầm lấy tay cô nắm thật chặt, dẫn cô ngồi vào một chỗ hơi khuất.
Xung quanh chỗ này được một chậu cây xanh lớn che khuất, hai người ngồi bên trong, không dễ bị người ta nhìn thấy.
Ngồi vào chỗ, An Vân Thương thấy cô và anh không bị nhiều người nhìn đến, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Đây là lần thứ hai hắn vào phòng An Vân Thương, đứng yên lặng nhìn xung quanh. Trước đây, hắn chỉ đứng ở trước cửa phòng cãi nhau cùng cô, chẳng thèm liếc nhìn một cái, lần trước xông vào phòng cô cũng không kịp để ý xung quanh nên không biết phòng cô có kiểu dáng thế nào.
Hiện tại, nhìn thấy trong phòng toàn màu phấn hồng, rất đáng yêu, Lương Mạc Sâm không khỏi cảm thấy buồn nôn. Hắn ghét nhất là màu sắc này, thầm nghĩ sau khi cô đi rồi, phải tìm người đến sơn trắng lại toàn bộ căn phòng, những thứ linh tinh đều vứt đi hết.
Lúc hắn đang nghĩ như vậy, An Vân Thương đã tìm được gối ôm của Chu Ảm tặng cô.
Nhân tiện cô thu dọn quần áo của mình, sắp xếp tất cả vào vali, muốn mang đi hết. Cô không muốn quay về tiếp tục nhìn bộ mặt như muốn giết người của Lương Mạc Sâm, vì thế cô quyết định mang toàn bộ đồ đạc của mình đi, không muốn để lại đây bất cứ thứ gì.
Hai người xếp hết quần áo lại, Tưởng Nguyệt kéo một vali đi trước, An Vân Thương một tay kéo hành lý, một tay ôm cái gối đi theo sau.
Lương Mạc Sâm đứng cạnh cửa nhìn hai người, đợi Tưởng Nguyệt bước ra, An Vân Thương bước theo đi ngang qua hắn ta, đột nhiên hắn đưa tay chặn cô lại: “Tôi phải kiểm tra vali của cô.”
An Vân Thương ngước nhìn Lương Mạc Sâm, cười nhạt: “Trong đó đều là quần áo của tôi, anh muốn kiểm tra? Lương Mạc Sâm, anh thật không biết xấu hổ.”
Nghe thấy tiếng nói phía sau, Tưởng Nguyệt để vali xuống, quay trở lại che An Vân Thương ở sau lưng mình, hét lên với Lương Mạc Sâm: “Họ Lương kia, chúng tôi không hề lấy bất cứ thứ gì của anh, vừa rồi anh không nhìn chúng tôi thu dọn hành lý sao, bây giờ lại muốn mở vali ra kiểm tra là có ý gì?”
“Ý của hai người là không thể kiểm tra vali này?” Lương Mạc Sâm đè lại chiếc vali An Vân Thương đang cầm, không có ý buông tay.
“Đương nhiên, vì sao phải cho anh kiểm tra? Chẳng phải đã nói trong đó không có đồ gì của nhà anh hay sao?” Tưởng Nguyệt bất mãn la to.
An Vân Thương cũng gật đầu: “Phải, không cho anh kiểm tra, trong này đều là quần áo của tôi, không có thứ gì là của Lương gia nhà anh.”
“Các cô càng như vậy, tôi càng muốn kiểm tra.” Sắc mặt Lương Mạc Sâm u ám, đoạt lấy vali trong tay An Vân Thương, mở mạnh ra, toàn bộ quần áo trong đó đều bị hắn ta đổ ra hết, rơi đầy dưới sàn nhà.
Lương Mạc Sâm nhíu chặt mày, quả thật không tìm thấy đồ gì trong nhà chỉ toàn là quần áo của cô, lúc này hắn mới đứng dậy, thản nhiên nói: “Được rồi, đã kiểm tra xong, các cô có thể đi.”
“Bốp!” An Vân Thương giơ tay tát Lương Mạc Sâm một bạt tai: “Lương Mạc Sâm, anh khinh người quá đáng, tôi đã nói là không lấy đồ gì của anh vậy mà anh còn đem quần áo của tôi trút đầy dưới đất, bây giờ không tìm được gì, chẳng lẽ anh không định giải thích gì sao?”
Lương Mạc Sâm bắt lấy tay cô: “Cô đánh tôi?” Ánh mắt trầm xuống, sắc mặt cũng đen lại: “Cô đánh tôi, còn muốn tôi giải thích với cô?”
“Buông Vân Thương ra, anh có phải là đàn ông không? Đem quần áo con gái người ta ném xuống đất, đánh anh một cái thì đã sao?” Tưởng Nguyệt giơ chân lên đá Lương Mạc Sâm.
Lương Mạc Sâm bị Tưởng Nguyệt tay đấm chân đá không hề hấn gì, hắn quay lại, nheo mắt nhìn Tưởng Nguyệt: “Việc này không liên quan đến cô, mời cô tránh sang một bên.”
“Tiểu Nguyệt, cậu đừng để ý đến anh ta, mình không sao.” An Vân Thương sợ Lương Mạc Sâm ức hiếp Tưởng Nguyệt, vội khuyên can.
“Vân Thương, cậu đừng sợ, mình sẽ bảo vệ cậu.” Tưởng Nguyệt không quan tâm lời can ngăn của An Vân Thương, nhìn Lương Mạc Sâm khiêu khích: “Sao lại không liên quan? Hiện tại Vân Thương chính là chị dâu của tôi, tôi đã đồng ý với anh mình phải bảo vệ cậu ấy.”
“Cô… Chị dâu? Cô ta là chị dâu của cô? Tưởng Nguyệt, cô nói gì vậy?” Lương Mạc Sâm không tin, tin tức này thật sự đến quá bất ngờ, sao hắn ta có thể tin đột nhiên An Vân Thương lại trở thành chị dâu của người ta. Điều đó chứng tỏ, cô đã là người phụ nữ của người khác.
Cô mới chuyển ra ngoài không bao lâu, làm thế nào đã có đàn ông khác.
Thấy anh ta không tin, Tưởng Nguyệt nhất thời nóng nảy: “Đúng, cậu ấy là chị dâu tôi, tại anh chưa biết thôi, nhưng giờ biết cũng không muộn. Vì vậy từ giờ trở đi, anh nên biết rằng chị dâu tôi sẽ không có bất kỳ ý gì với anh, anh vui lòng đừng ở trước mặt chị dâu tôi làm loạn hòng tìm kiếm chút tình cảm nào, hiểu không.”
“Người đó là ai? Anh trai Tưởng Nguyệt? Anh trai cô là ai? Sao tôi chưa từng nghe cô nói đến?” Anh trai Tưởng Nguyệt là ai, Lương Mạc Sâm thật sự không biết, hắn cũng không rõ Tưởng Nguyệt có anh trai hay không.
An Vân Thương miễn cưỡng liếc hắn: “Không liên quan đến anh.” Nói xong, cô ngồi xuống nhặt lại quần áo của mình. Tuy cô rất muốn bảo Lương Mạc Sâm nhặt chúng, nhưng cô biết hắn tuyệt đối sẽ không làm việc này, vì muốn nhanh rời khỏi đây, cô đành phải tự làm.
“Trả lời cho tôi, anh cô ta là ai? Sao lại quen anh ta? Có phải lần này chuyển ra ngoài là sống cùng với người đàn ông đó hay không?” Lương Mạc Sâm cũng ngồi xổm xuống, đồng thời nắm lấy vai cô lắc mạnh.
Không hiểu tại sao khi biết cô quen người đàn ông khác, bỗng nhiên hắn cảm thấy hơi khó chịu.
“Không phải chuyện của anh, anh hỏi nhiều vậy làm gì?” An Vân Thương lạnh lùng nhìn Lương Mạc Sâm: “Trong vali của tôi không có đồ của nhà anh, anh cũng đã kiểm tra rồi, thu dọn xong tôi có thể đi được rồi chứ?”
“Được, cô đi nhanh đi, không bao giờ được phép trở về đây nữa.” Ánh mắt của cô khiến trong lòng Lương Mạc Sâm hoảng hốt, hắn tức giận hét lớn, sau đó ra khỏi phòng của cô, đi xuống lầu.
An Vân Thương cũng không nhìn đến hắn ta, lẳng lặng nhặt quần áo.
Tưởng Nguyệt ngồi xuống giúp cô. Hai người yên lặng thu dọn rồi ra khỏi Lương gia, lên xe rời đi.
Nhưng hai người không ngờ đến, sau khi xe các cô vừa rời khỏi thì một chiếc màu đen khác cũng nhanh chóng đuổi theo phía sau. Trên xe là Lương Mạc Sâm với gương mặt lạnh lẽo, đáng sợ.
Sau khi An Vân Thương chuyển hết đồ đạc vào trong phòng, Tưởng Nguyệt và cô ngây người một lúc, Tưởng Nguyệt nói có chuyện phải đi.
Nghĩ đến sau khi Tưởng Nguyệt đi rồi, khi Chu Ảm trở về chỉ có cô và anh, trái tim nhỏ bé của An Vân Thương bắt đầu không nghe lời đập loạn, cô cảm thấy trong lòng hoang mang hoảng hốt, cùng sợ hãi. An Vân Thương ôm chặt cổ Tưởng Nguyệt, bất luận thế nào cũng không cho cô đi.
“Thôi mà, cậu yên tâm đi, nếu cậu không cho phép anh ấy sẽ không làm gì quá đáng với cậu đâu, ngày mai mình còn đến nữa mà, cậu đừng sợ.” Tưởng Nguyệt an ủi cô, hiển nhiên sự an ủi này không có tác dụng, An Vân Thương vẫn gắt gao ôm chặt lấy cô, không buông tay, cũng không nói gì.
Tưởng Nguyệt nhất thời sốt ruột, cô cũng muốn ở lại, nhưng không biết ông anh họ có chịu hay không.
Suy nghĩ một chút, cô nói: “Cậu đã đồng ý sống cùng anh mình rồi, chẳng lẽ bây giờ còn sợ anh ấy sao?”
“Haiz, thôi quên đi, cậu về đi, nhớ đến mình đã thấy xấu hổ rồi.” An Vân Thương bị câu nói cuối cùng này của Tưởng Nguyệt làm cho mặt đỏ bừng. Đúng vậy, chính cô đã đồng ý ở cùng với Chu Ảm rồi, bây giờ còn thẹn thùng gì nữa. Dù gì Chu Ảm sẽ không cư xử tùy tiện với cô như Tưởng Nguyệt đã nói, điều này cô biết rõ.
Tưởng Nguyệt đi rồi, An Vân Thương trốn luôn ở trong phòng, nằm trên giường gọi điện cho dì.
Mấy ngày nay vì chuyện của Lương Mạc Tư khiến cho không khí ở Lương gia vô cùng ngột ngạt. Lương Khải vì lo nghĩ cho vợ, sau khi xử lý tốt chuyện của Lương Mạc Tư, ông để con trai chuyển về nhà ở vài ngày, sau đó dẫn vợ đi du lịch.
Sau khi gọi cho dì, An Vân Thương mới biết chuyện bà đã đi du lịch. Trước đó cô còn cảm thấy kì lạ tại sao đến Lương gia lại không thấy dì ở nhà, thì ra hai người đã rời khỏi nhà.
Hỏi thăm vài câu, biết được hiện giờ dì rất tốt, cô cũng yên tâm cúp máy.
Sau khi gác máy, cô không có chuyện gì để làm, đang suy nghĩ xem có nên làm bữa tối hay không thì di động chợt vang lên, là Chu Ảm gọi. Cô hắng giọng rồi mới nghe máy: “Alo, sao vậy ạ?”
“Đói chưa? Anh vừa tan làm, trở về đưa em đi ăn tối nhé.”
“Hả?” Lúc này An Vân Thương mới quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoá ra trời cũng sắp tối rồi, anh ấy cũng đã tan làm, còn muốn ăn tối cùng cô.
Cô không trả lời, Chu Ảm lại nói tiếp: “Không phải em sợ đi ăn cùng anh chứ?”
“Ha ha, sao lại có chuyện đó, em đi thay quần áo ngay đây.” An Vân Thương suy nghĩ một chút vẫn không nên từ chối, dù gì cũng đã đồng ý quen với anh, lại sống cùng một nhà, đi ăn một bữa cơm hay đại loại như vậy cùng là bình thường thôi, cô cứ ngần ngại, xem ra có vẻ giống đang làm màu.
Nơi Chu Ảm chọn dùng cơm là một nhà hàng cao cấp nhưng bởi vì không có tiền nên cả đời An Vân Thương cũng chưa bao giờ được vào những nơi như vậy. Sau khi xuyên vào trong tiểu thuyết, vì An Vân Thương luôn muốn né tránh tên nam chính đáng ghét kia nên cũng không thường xuyên đi ra ngoài, vì vậy cô chưa bao giờ đến những nhà hàng cao cấp thế này.
Vì lẽ đó lúc cô đi theo Chu Ảm bước vào nhà hàng, liền cảm thấy tay chân có chút ràng buộc không thoải mái, bước đi cứng nhắc, cô không quen với không khí trong này.
Chu Ảm nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của An Vân Thương, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, kề sát tai dịu dàng hỏi: “Có phải khó chịu ở đâu hay không?” Anh tưởng là thân thể cô không thoải mái, dù sao trước giờ An Vân Thương sống trong gia đình giàu có, anh không nghĩ rằng cô chưa từng tới những nơi này.
An Vân Thương được anh ôm cũng không còn sợ sệt khó chịu như vừa rồi. Nhưng cô vẫn nói anh biết: “Thực ra, em chưa từng tới những nơi như thế này, cảm thấy có chút không quen.”
“…” Nghe cô trả lời, Chu Ảm hơi sửng sốt nhưng cũng chỉ là thoáng qua, anh không hỏi nữa, cầm lấy tay cô nắm thật chặt, dẫn cô ngồi vào một chỗ hơi khuất.
Xung quanh chỗ này được một chậu cây xanh lớn che khuất, hai người ngồi bên trong, không dễ bị người ta nhìn thấy.
Ngồi vào chỗ, An Vân Thương thấy cô và anh không bị nhiều người nhìn đến, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.