An Vân Thương cười híp mắt: “Em không tranh giành ghen tuông, em chỉ che chở cho anh mà thôi. Có em bảo vệ, bất luận kẻ nào cũng không cướp anh đi được.”
“Vân Thương, em không hiểu anh nói gì sao?” Lương Mạc Sâm siết chặt nắm tay, hắn sợ mình không nhịn được sẽ ra tay đánh cô.
Hắn phát hiện, sau khi cô mất trí nhớ đã quay trở về với tính cách phiền toái trước đây.
“Anh Mạc Sâm, anh mau nghỉ ngơi đi, chờ sau khi vết thương của anh khá lên, chúng ta xuất viện về nhà đi.” An Vân Thương hoàn toàn không biết Lương Mạc Sâm đang suy nghĩ gì, cô nói xong lại quyến luyến nhìn anh, chăm chú đến mức không dời đi dù chỉ một chút.
Lương Mạc Sâm bị cô nhìn đến phát phiền nhưng vẫn nhịn xuống không mắng cô. Hắn ta buộc lòng phải nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Lúc ban đầu Lương Mạc Sâm vô cùng vui vẻ khi An Vân Thương đã chọn lựa đứng bên cạnh mình, nhưng sau đó hắn phát hiện ra tính cách của cô lại quay trở về giống như trước đây khiến hắn lại bắt đầu cảm thấy phiền.
Hắn không thích cô như vậy, hoàn toàn không thích, nói gì cô cũng không nghe, đột nhiên hắn nghi ngờ rằng mình thật sự thích cô sao? Hay là do đột nhiên đầu óc không được tỉnh táo nên mới cho rằng hắn thích cô, nhưng đến khi thật sự có được rồi lại cảm thấy phiền.
Bóng đêm bao phủ, trong một căn phòng không người ở hộp đêm náo nhiệt, có một người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha đang mở to mắt, dần dần tỉnh táo lại.
Nhìn cảnh vật xung quanh thấy không phải là ở trong phòng trọ của mình, An Vân Thương mới nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi phát hiện ra mình đã xuyên không quay trở về cuộc sống ở thế giới thực, An Vân Thương vô cùng đau khổ, khi bình tĩnh trở lại, cô suy nghĩ có lẽ nên mắng lại An Vân Thương trong tiểu thuyết một lần nữa, biết đâu lại có kỳ tích xảy ra.
Nhưng dù bất kể cô mắng bao nhiêu lần rằng An Vân Thương là đồ đầu heo, ngu ngốc, đần độn thì vẫn không xuyên qua được.
Cô cố chịu vài ngày, rốt cục cũng nghĩ ra biện pháp tương tự như thế, đó chính là mắng nhân vật khác.
Cô nghĩ nếu như mắng tính cách của một nhân vật nữ mới xuyên qua được, vậy cô sẽ lại mắng tính cách của một nhân vật nữ khác là được rồi.
Vì thế, người đầu tiên cô chọn là Tả Lâm Lâm.
An Vân Thương mắng Tả Lâm Lâm là đại ngốc, ngu dốt không có thuốc chữa, bởi vì Tả Lâm Lâm thích Lương Mạc Sâm đến vậy, nhưng rõ ràng hắn không hề thích cô ta. Nghĩ tới nghĩ lui, nữ phụ Tả Lâm Lâm này vẫn rất đáng bị chửi.
Sau khi mắng Tả Lâm Lâm, kỳ tích liền xảy ra, trước mắt cô tối sầm, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, cô phát hiện mình không ở trong căn phòng thuê trọ, cô thở ra một hơi, nghĩ rằng có lẽ mình đã xuyên được vào trong tiểu thuyết, chỉ chốc lát nữa là có thể nhìn thấy Chu Ảm.
Không biết hiện giờ anh thế nào rồi.
Nhưng vừa định đứng lên, cô phát hiện cơ thể mình hơi kỳ lạ. Trên người cô vẫn đang mặc bộ quần áo giống ở thế giới bên kia, hơn nữa trong tay cô còn cầm theo cuốn sách “Yêu sâu đậm tổng giám đốc”.
Hình như lần này cô xuyên qua không phải chỉ có linh hồn, mà ngay cả thể xác cũng xuyên theo, đồng thời còn mang cả quyển sách thần kỳ “Yêu sâu đậm tổng giám đốc” này đi cùng.
Vì thế có thể kết luận rằng, cho dù phải niệm tên Tả Lâm Lâm mới xuyên qua được, nhưng cơ thể và khuôn mặt vẫn là của cô.
An Vân Thương đứng lên, đi tới phía cửa và chạy ra ngoài. Bên ngoài có rất nhiều tiếng ồn ào ầm ĩ giúp cô tỉnh táo hơn.
Ở hành lang cô gặp phải rất nhiều phụ nữ ăn mặc hở hang, cùng đám đàn ông uống say. Cô hiểu ra nơi mình xuyên qua là một quán bar hoặc hộp đêm nào đó.
Cô muốn chạy thật nhanh ra ngoài để nhìn xem rốt cuộc cô đang ở nơi nào.
Đang chạy trên hàng lang, cô bỗng thấy cánh cửa phía trước mặt bật mở, một người phụ nữ nhìn rất quen mắt từ bên trong bước ra. Dường như cô ta uống rất nhiều rượu, trông bộ dạng rất khó chịu. Cô ta dựa người vào vách tường, đau khổ nhắm mắt lại.
Đó là Tả Lâm Lâm, An Vân Thương không biết tại sao cô ta lại ở đây, tuy rằng vì niệm tên cô ta nên cô mới xuyên qua, nhưng quan hệ giữa An Vân Thương và Tả Lâm Lâm hoàn toàn không tốt, cô nghiêng người tránh đi, không muốn để ý tới Tả Lâm Lâm.
May thay, Tả Lâm Lâm vẫn không phát hiện ra cô, An Vân Thương an toàn đi qua cô ta, sau đó len vào đám người náo nhiệt bên ngoài. Tìm thấy lối ra, cô nhanh chóng ra khỏi hộp đêm.
Nhìn xung quanh, phát hiện mình đang đứng trên một con đường sầm uất, cô chưa từng tới nơi này bèn đi hỏi đường.
Hỏi xong mới biết đi từ nơi này đến nơi ở trước kia của cô và Chu Ảm phải mất hơn nửa tiếng. Trên người cô không có tiền, cô thử hỏi tài xế taxi xem có chịu chở cô về trước, rồi cô sẽ nhờ bạn trai đến trả tiền sau được hay không. Tài xế suy nghĩ một hồi, không đồng ý.
Cô đi một mình trên đường, có lẽ phải tới một siêu thị nào đó để gọi điện thoại cho Chu Ảm tới đây đón cô.
Nếu không gọi được, vậy cô phải tự đi bộ trở về.
An Vân Thương đi đến một siêu thị, cô hỏi người bán hàng rằng mình muốn gọi một cuộc điện thoại, sau đó sẽ có người tới đón cô và trả tiền thay.
Nhân viên cửa hàng suy nghĩ một lúc, thấy cô không giống với loại người lừa gạt nên quy định cô đừng gọi quá 5 phút là được. Nhân viên cửa hàng sợ nếu như cô thật sự là một kẻ lừa đảo thì gọi 5 phút cũng không có vấn đề gì.
An Vân Thương liên tục nói cảm ơn, sau đó gọi điện thoại.
Cô nhớ rõ số của Chu Ảm, cho dù hiện tại không có di động, cũng nhớ rất rõ.
Sau khi bấm xong tám con số, trong lòng cô hơi lo lắng và bồn chồn bất an.
Rất nhanh, đầu bên kia đã có người nhận, An Vân Thương vội vàng nắm chặt tai nghe, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị nói chuyện.
Tai nghe truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Xin chào, xin hỏi tìm ai?”
“Chu… Chu Ảm, anh vẫn chưa quên em chứ?” An Vân Thương vừa nghe thấy giọng nói của anh, nước mắt nhất thời không kiềm chế được chảy xuống. Cô rất lo lắng, dù sao cũng là xuyên qua lại lần nữa, nếu anh quên mất những chuyện đã xảy ra với cô trước đây thì sao.
Chu Ảm nghe được giọng nói của cô, anh nhanh chóng đáp lời: “Em đang ở đâu? Nói cho anh biết, anh sẽ lập tức đến đón em.”
Cô không biết nơi này là chỗ nào, biết anh còn nhớ rõ cô, muốn đến tìm cô, cô vừa khóc vừa nói: “Em đang ở trên một con đường rất đông đúc, từ nơi này đến chỗ của anh mất nửa giờ. Em đứng ở một siêu thị nhỏ bên cạnh quán cà phê gọi cho anh, anh có thể đến đây được không?”
Chu Ảm vội vàng an ủi: “Đừng khóc, em đừng cúp điện thoại, anh sẽ tới ngay lập tức. Em nói cho anh biết, trên con đường đó có bảng hiệu hay toà nhà nào lớn hay không.”
“Hiện giờ em không có tiền, người ta nói chỉ có thể gọi được 5 phút, em thấy nơi này có một hộp đêm rất lớn, em còn nhìn thấy Tả Lâm Lâm ở đó nữa.” An Vân Thương gạt nước mắt, nói chi tiết cho anh nghe.
“Được, vậy em cứ ở yên tại siêu thị chờ anh, anh lập tức đến ngay.” Chu Ảm bất đắc dĩ cúp điện thoại, sau đó lao ngay ra ngoài.
Tưởng Nguyệt đang cùng mọi người trong gia đình xem TV ở phòng khách, vừa thấy điệu bộ vội vàng của anh họ, cô vội hỏi: “Anh, anh đi đâu vậy? Đã trễ thế này rồi.”
“Vân Thương quay trở lại rồi, anh đi đón cô ấy. Tối nay anh không về đây đâu, anh và cô ấy sẽ ở bên kia.” Bên kia chính là căn nhà trước đây anh đã dọn qua ở cùng Vân Thương, trong khoảng thời gian này bởi vì cô đã đi rồi, anh không muốn một mình ở nơi đó nên đã chuyển về nhà của Tưởng Nguyệt.
Tuy nhiên, bây giờ người anh mong chờ đã trở lại, anh sẽ quay về nơi đó cùng cô.
Tưởng Nguyệt khó hiểu nhìn Chu Ảm, chẳng phải Vân Thương không còn liên lạc với bọn họ nữa hay sao? Cô ấy đã sống cùng với cái tên Lương Mạc Sâm kia rồi, làm sao còn có thể trở về? Nhưng cô chưa kịp nói gì, Chu Ảm đã mở cửa chạy ngay ra ngoài.
Chu Ảm lái xe rất nhanh đến một khu phố sầm uất.
Lúc này, vì An Vân Thương không muốn khiến cho nhân viên cửa hàng khó xử, nên cô nói lại một lát nữa bạn trai cô sẽ đến trả tiền, rồi bước ra ngoài siêu thị, ngồi xuống chiếc ghế ở cạnh đó, chờ Chu Ảm đến.
Thỉnh thoảng cô lại nhìn lên chiếc đồng hồ trong siêu thị. Hai mươi phút sau, Chu Ảm vẫn chưa xuất hiện. Cô hơi lo lắng, ánh mắt tìm kiếm xung quanh.
Mười phút nữa lại trôi qua, anh vẫn chưa đến, cô uể oải cúi đầu, ôm lấy hai chân mình. Có phải anh lạc đường rồi hay không, từ chỗ của anh đến đây chỉ cần khoảng nửa giờ, dù mới qua thời gian đó nhưng chưa nhìn thấy bóng dáng anh, trong lòng cô vẫn đầy sợ hãi.
Ngay lúc cô đang cúi đầu nghĩ ngợi lung tung, bỗng một giọng nói quen thuộc mang theo tiếng thở dốc vang lên.
“Vân Thương, anh đến đón em.”
Cô ngẩng phắt đầu lên, là Chu Ảm, là Chu Ảm mà cô luôn tha thiết muốn trở về bên cạnh anh.
Khóe môi An Vân Thương lập tức nở nụ cười thật tươi. Cô đứng dậy và nhào vào trong ngực anh. Mà anh cũng đưa tay ra ôm chặt lấy cô.
Anh nhìn ra được, đây chính là Vân Thương mà anh thích, không phải là An Vân Thương đang ở cùng Lương Mạc Sâm kia. Dù hai người có cùng một khuôn mặt, nhưng biểu cảm và ánh mắt lại hoàn toàn không giống nhau.
Anh yêu chính là ánh mắt này, biểu cảm này, là An Vân Thương đã đồng ý yêu anh.
“Em đã xuyên trở về, lúc em ngã xuống ở trận hỏa hoạn nơi đó, sau khi tỉnh lại, em thấy mình đã quay trở về thế giới thực.” Cô nức nở ở trong ngực anh.
“Anh biết, anh biết em đã đi rồi, anh vẫn chờ em, anh tin sẽ có một ngày em quay trở lại. May mắn là hiện tại em đã ở đây rồi.” Anh ôm chặt cô, giọng nói nghẹn ngào.
“Lần này em xuyên qua mang theo cơ thể của chính mình, em còn cầm theo quyển sách kia, sau này em sẽ không phải rời đi nữa.”
“Thật tốt, không đi nữa là tốt rồi.”
An Vân Thương khóc một hồi, cảm thấy cứ đứng đây khóc cũng không hay cho lắm nên cô nén nước mắt, vỗ nhẹ vào ngực Chu Ảm: “Lúc nãy em gọi điện thoại cho anh ở trong đó, còn chưa trả tiền cho người ta đâu, anh giúp em đi trả tiền đi.”
“Em có đói không?” Chu Ảm gật đầu rồi kéo tay cô đi vào siêu thị
“Có một chút.” Cô ngượng ngùng gật đầu.
“Anh mua ít đồ ăn, về nhà làm cơm cho em.”
“Dạ.”
Sau đó, hai người trở về nơi họ từng ở trước đây, An Vân Thương đi tắm rửa trước, còn Chu Ảm vào bếp làm cơm.
Cô tắm xong bước ra, anh đã làm xong đồ ăn, đang sắp xếp lên bàn.
An Vân Thương ngồi ở bàn ăn, chăm chú nhìn theo Chu Ảm. Cô không dám tin mình còn có thể được ở bên cạnh anh, hưởng thụ sự dịu dàng mà anh dành cho cô. Giờ phút này, cô cảm thấy mình thật sự hạnh phúc. Cô sẽ cùng anh kết hôn, sau đó rời khỏi thành phố này, đi đến một nơi cách Lương Mạc Sâm thật xa.
Lần trước bởi vì Lương Mạc Sâm nên cô mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó xuyên trở về thế giới của mình.
Lần này, cô không muốn gặp lại Lương Mạc Sâm, hay xảy ra chuyện bất trắc gì nữa.
Vì thế khi ăn cơm, cô liền hỏi Chu Ảm: “Chu Ảm, chúng ta kết hôn đi, sau khi kết hôn thì rời khỏi thành phố này, đến một thành phố khác sinh sống.”
“Khụ… Em đang cầu hôn anh sao?” Chu Ảm suýt bị sặc cơm, anh không ngờ An Vân Thương sẽ đột ngột nói điều như vậy, anh quả thực vừa vui mừng, vừa kinh ngạc.
Đúng ra phải là, lúc này cô ăn cơm xong rồi đi nghỉ ngơi, đợi vài ngày sau cô khỏe lên rồi anh sẽ đi mua một chiếc nhẫn kim cương cầu hôn với cô. Nhưng trái lại, cô vừa ăn cơm vừa nói đến chuyện này.
An Vân Thương cũng bất ngờ, cô cười ngượng ngịu: “Em không phải đang cầu hôn, chỉ là muốn đề nghị chút thôi, dù sao em sợ nếu Lương Mạc Sâm biết em ở đây cùng anh, anh ta có thể sẽ tìm đến đây làm phiền chúng ta.”
“Không có chuyện đ đâu, anh ta sẽ không đến đây làm phiền chúng ta nữa.” Biết cô vì chuyện này mà buồn phiền, Chu Ảm muốn làm cho cô yên tâm, anh nói: “Lúc đó khi em đi rồi, An Vân Thương kia tỉnh lại, hiện tại, cô ấy đang ở cùng một chỗ với Lương Mạc Sâm.”
“Cái gì?” An Vân Thương nhất thời kinh ngạc quên cả ăn uống.
“Đừng kích động, khi đó anh chưa biết em đã đi rồi nên vẫn ở bệnh viện trông chừng em, nhưng khi em tỉnh lại không biết anh là ai, còn nói chỉ thích Lương Mạc Sâm. Lúc ấy anh mới phát hiện em đã không còn ở trong cô ấy, cô ấy không phải là em. Anh sẽ không dây dưa với cô ấy nữa, rồi sau đó Lương Mạc Sâm gọi cô ấy đến và họ ở bên nhau.” Chu Ảm nghĩ vẫn nên kể lại toàn bộ mọi chuyện cho An Vân Thương biết.
Anh dừng một chút, lại nói tiếp: “Hiện giờ chân của Lương Mạc Sâm đã tàn tật, chỉ có thể ngồi trên xe lăn.”
An Vân Thương thở phào nhẹ nhõm. “Vậy à, như vậy em sẽ không còn lo lắng nữa. Bây giờ chỉ cần em không đi lượn lờ trước mặt bọn họ thì em sẽ an toàn.”
Bây giờ cô chính là cô, không còn là cái người dây dưa với Lương Mạc Sâm nữa. Ngay cả dì Trầm Nguyệt cũng không có quan hệ với cô nữa rồi, bây giờ người có quan hệ với cô ở thế giới này chỉ còn Chu Ảm.
“Tuy nhiên, anh cảm thấy đề nghị của em cũng không tồi, vậy trước tiên em hãy nghỉ ngơi vài ngày, anh sẽ sắp xếp hết mọi chuyện ở đây, sau đó trở về bên kia nói với cậu anh một tiếng, rồi hai chúng ta chuyển đến thành phố khác.” Chu Ảm nở nụ cười, rõ ràng cũng muốn rời khỏi nơi này.
“Vâng, mọi chuyện em đều nghe theo anh.” An Vân Thương gật đầu mỉm cười.
Một tháng sau.
Tại một thành phố xa lạ, trong quán cà phê ở góc đường, An Vân Thương và Chu Ảm ngồi đối diện nhau.
“Em có thích cuộc sống hiện giờ không?” Anh hỏi cô.
Họ đã rời khỏi thành phố trước kia, cũng đã đi đăng ký kết hôn, chỉ là không tổ chức hôn lễ mà thôi, nhưng chuyện này không thành vấn đề, nếu An Vân Thương muốn tổ chức khi nào, anh đều đáp ứng.
An Vân Thương cười tươi: “Vâng, rất thích ạ, không có người khác tới quấy rầy chúng ta, em cũng không cần lo lắng đề phòng nữa, chỉ có anh và em, em cảm thấy rất tốt.”
“Vậy em mau viết đi, đoạn cuối của quyển sách, viết vào kết cục của anh, viết rằng sau này anh và em mãi mãi bên nhau.”
“Anh đừng vội, em đang suy nghĩ nên viết như thế nào đây.” Trong tay An Vân Thương cầm cuốn tiểu thuyết mà cô đã mang từ thế giới thực sang.
Cô và Chu Ảm đã bàn bạc rất kỹ, trong cuốn tiểu thuyết gốc này viết là Chu Ảm sẽ cô đơn suốt đời. Nhưng cô không muốn anh phải như vậy nên quyết định bỏ đi chi tiết đó, cô muốn viết lại kết cục của anh và cả của cô nữa.
Nếu Lương Mạc Sâm đã ở cùng một chỗ với nữ chính như nội dung ban đầu của tiểu thuyết. Vậy thì An Vân Thương nghĩ rằng cô cũng nên đem kết cục của Chu Ảm cùng với sự xuất hiện của mình viết vào trong sách, để tránh cho chuyện không tốt lại xảy ra.
Chu Ảm trìu mến nhìn dáng vẻ suy nghĩ của cô, chính anh cũng bắt đầu trầm mặc.
Từ cuốn tiểu thuyết anh biết mình chỉ là một nhân vật phụ, còn An Vân Thương cũng chỉ là đột nhiên xuyên qua thành nữ chính và biết được anh sau đó, anh cảm thấy duyên phận giữa anh và cô thật kỳ diệu, cũng thật đáng quý. Anh rất quý trọng nó, cho nên anh tán thành việc cô viết vào trong tiểu thuyết, sửa đổi kết cục của anh, anh không muốn cô đơn suốt đời, anh sống bên cạnh cô mãi mãi.
Ở thế giới kia An Vân Thương cũng chỉ có một mình, anh hy vọng cô sẽ vĩnh viễn ở lại trong thế giới này, đứng bên cạnh anh, và anh sẽ bảo vệ cô mãi mãi.
——HẾT——
An Vân Thương cười híp mắt: “Em không tranh giành ghen tuông, em chỉ che chở cho anh mà thôi. Có em bảo vệ, bất luận kẻ nào cũng không cướp anh đi được.”
“Vân Thương, em không hiểu anh nói gì sao?” Lương Mạc Sâm siết chặt nắm tay, hắn sợ mình không nhịn được sẽ ra tay đánh cô.
Hắn phát hiện, sau khi cô mất trí nhớ đã quay trở về với tính cách phiền toái trước đây.
“Anh Mạc Sâm, anh mau nghỉ ngơi đi, chờ sau khi vết thương của anh khá lên, chúng ta xuất viện về nhà đi.” An Vân Thương hoàn toàn không biết Lương Mạc Sâm đang suy nghĩ gì, cô nói xong lại quyến luyến nhìn anh, chăm chú đến mức không dời đi dù chỉ một chút.
Lương Mạc Sâm bị cô nhìn đến phát phiền nhưng vẫn nhịn xuống không mắng cô. Hắn ta buộc lòng phải nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Lúc ban đầu Lương Mạc Sâm vô cùng vui vẻ khi An Vân Thương đã chọn lựa đứng bên cạnh mình, nhưng sau đó hắn phát hiện ra tính cách của cô lại quay trở về giống như trước đây khiến hắn lại bắt đầu cảm thấy phiền.
Hắn không thích cô như vậy, hoàn toàn không thích, nói gì cô cũng không nghe, đột nhiên hắn nghi ngờ rằng mình thật sự thích cô sao? Hay là do đột nhiên đầu óc không được tỉnh táo nên mới cho rằng hắn thích cô, nhưng đến khi thật sự có được rồi lại cảm thấy phiền.
Bóng đêm bao phủ, trong một căn phòng không người ở hộp đêm náo nhiệt, có một người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha đang mở to mắt, dần dần tỉnh táo lại.
Nhìn cảnh vật xung quanh thấy không phải là ở trong phòng trọ của mình, An Vân Thương mới nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi phát hiện ra mình đã xuyên không quay trở về cuộc sống ở thế giới thực, An Vân Thương vô cùng đau khổ, khi bình tĩnh trở lại, cô suy nghĩ có lẽ nên mắng lại An Vân Thương trong tiểu thuyết một lần nữa, biết đâu lại có kỳ tích xảy ra.
Nhưng dù bất kể cô mắng bao nhiêu lần rằng An Vân Thương là đồ đầu heo, ngu ngốc, đần độn thì vẫn không xuyên qua được.
Cô cố chịu vài ngày, rốt cục cũng nghĩ ra biện pháp tương tự như thế, đó chính là mắng nhân vật khác.
Cô nghĩ nếu như mắng tính cách của một nhân vật nữ mới xuyên qua được, vậy cô sẽ lại mắng tính cách của một nhân vật nữ khác là được rồi.
Vì thế, người đầu tiên cô chọn là Tả Lâm Lâm.
An Vân Thương mắng Tả Lâm Lâm là đại ngốc, ngu dốt không có thuốc chữa, bởi vì Tả Lâm Lâm thích Lương Mạc Sâm đến vậy, nhưng rõ ràng hắn không hề thích cô ta. Nghĩ tới nghĩ lui, nữ phụ Tả Lâm Lâm này vẫn rất đáng bị chửi.
Sau khi mắng Tả Lâm Lâm, kỳ tích liền xảy ra, trước mắt cô tối sầm, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, cô phát hiện mình không ở trong căn phòng thuê trọ, cô thở ra một hơi, nghĩ rằng có lẽ mình đã xuyên được vào trong tiểu thuyết, chỉ chốc lát nữa là có thể nhìn thấy Chu Ảm.
Không biết hiện giờ anh thế nào rồi.
Nhưng vừa định đứng lên, cô phát hiện cơ thể mình hơi kỳ lạ. Trên người cô vẫn đang mặc bộ quần áo giống ở thế giới bên kia, hơn nữa trong tay cô còn cầm theo cuốn sách “Yêu sâu đậm tổng giám đốc”.
Hình như lần này cô xuyên qua không phải chỉ có linh hồn, mà ngay cả thể xác cũng xuyên theo, đồng thời còn mang cả quyển sách thần kỳ “Yêu sâu đậm tổng giám đốc” này đi cùng.
Vì thế có thể kết luận rằng, cho dù phải niệm tên Tả Lâm Lâm mới xuyên qua được, nhưng cơ thể và khuôn mặt vẫn là của cô.
An Vân Thương đứng lên, đi tới phía cửa và chạy ra ngoài. Bên ngoài có rất nhiều tiếng ồn ào ầm ĩ giúp cô tỉnh táo hơn.
Ở hành lang cô gặp phải rất nhiều phụ nữ ăn mặc hở hang, cùng đám đàn ông uống say. Cô hiểu ra nơi mình xuyên qua là một quán bar hoặc hộp đêm nào đó.
Cô muốn chạy thật nhanh ra ngoài để nhìn xem rốt cuộc cô đang ở nơi nào.
Đang chạy trên hàng lang, cô bỗng thấy cánh cửa phía trước mặt bật mở, một người phụ nữ nhìn rất quen mắt từ bên trong bước ra. Dường như cô ta uống rất nhiều rượu, trông bộ dạng rất khó chịu. Cô ta dựa người vào vách tường, đau khổ nhắm mắt lại.
Đó là Tả Lâm Lâm, An Vân Thương không biết tại sao cô ta lại ở đây, tuy rằng vì niệm tên cô ta nên cô mới xuyên qua, nhưng quan hệ giữa An Vân Thương và Tả Lâm Lâm hoàn toàn không tốt, cô nghiêng người tránh đi, không muốn để ý tới Tả Lâm Lâm.
May thay, Tả Lâm Lâm vẫn không phát hiện ra cô, An Vân Thương an toàn đi qua cô ta, sau đó len vào đám người náo nhiệt bên ngoài. Tìm thấy lối ra, cô nhanh chóng ra khỏi hộp đêm.
Nhìn xung quanh, phát hiện mình đang đứng trên một con đường sầm uất, cô chưa từng tới nơi này bèn đi hỏi đường.
Hỏi xong mới biết đi từ nơi này đến nơi ở trước kia của cô và Chu Ảm phải mất hơn nửa tiếng. Trên người cô không có tiền, cô thử hỏi tài xế taxi xem có chịu chở cô về trước, rồi cô sẽ nhờ bạn trai đến trả tiền sau được hay không. Tài xế suy nghĩ một hồi, không đồng ý.
Cô đi một mình trên đường, có lẽ phải tới một siêu thị nào đó để gọi điện thoại cho Chu Ảm tới đây đón cô.
Nếu không gọi được, vậy cô phải tự đi bộ trở về.
An Vân Thương đi đến một siêu thị, cô hỏi người bán hàng rằng mình muốn gọi một cuộc điện thoại, sau đó sẽ có người tới đón cô và trả tiền thay.
Nhân viên cửa hàng suy nghĩ một lúc, thấy cô không giống với loại người lừa gạt nên quy định cô đừng gọi quá phút là được. Nhân viên cửa hàng sợ nếu như cô thật sự là một kẻ lừa đảo thì gọi phút cũng không có vấn đề gì.
An Vân Thương liên tục nói cảm ơn, sau đó gọi điện thoại.
Cô nhớ rõ số của Chu Ảm, cho dù hiện tại không có di động, cũng nhớ rất rõ.
Sau khi bấm xong tám con số, trong lòng cô hơi lo lắng và bồn chồn bất an.
Rất nhanh, đầu bên kia đã có người nhận, An Vân Thương vội vàng nắm chặt tai nghe, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị nói chuyện.
Tai nghe truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Xin chào, xin hỏi tìm ai?”
“Chu… Chu Ảm, anh vẫn chưa quên em chứ?” An Vân Thương vừa nghe thấy giọng nói của anh, nước mắt nhất thời không kiềm chế được chảy xuống. Cô rất lo lắng, dù sao cũng là xuyên qua lại lần nữa, nếu anh quên mất những chuyện đã xảy ra với cô trước đây thì sao.
Chu Ảm nghe được giọng nói của cô, anh nhanh chóng đáp lời: “Em đang ở đâu? Nói cho anh biết, anh sẽ lập tức đến đón em.”
Cô không biết nơi này là chỗ nào, biết anh còn nhớ rõ cô, muốn đến tìm cô, cô vừa khóc vừa nói: “Em đang ở trên một con đường rất đông đúc, từ nơi này đến chỗ của anh mất nửa giờ. Em đứng ở một siêu thị nhỏ bên cạnh quán cà phê gọi cho anh, anh có thể đến đây được không?”
Chu Ảm vội vàng an ủi: “Đừng khóc, em đừng cúp điện thoại, anh sẽ tới ngay lập tức. Em nói cho anh biết, trên con đường đó có bảng hiệu hay toà nhà nào lớn hay không.”
“Hiện giờ em không có tiền, người ta nói chỉ có thể gọi được phút, em thấy nơi này có một hộp đêm rất lớn, em còn nhìn thấy Tả Lâm Lâm ở đó nữa.” An Vân Thương gạt nước mắt, nói chi tiết cho anh nghe.
“Được, vậy em cứ ở yên tại siêu thị chờ anh, anh lập tức đến ngay.” Chu Ảm bất đắc dĩ cúp điện thoại, sau đó lao ngay ra ngoài.
Tưởng Nguyệt đang cùng mọi người trong gia đình xem TV ở phòng khách, vừa thấy điệu bộ vội vàng của anh họ, cô vội hỏi: “Anh, anh đi đâu vậy? Đã trễ thế này rồi.”
“Vân Thương quay trở lại rồi, anh đi đón cô ấy. Tối nay anh không về đây đâu, anh và cô ấy sẽ ở bên kia.” Bên kia chính là căn nhà trước đây anh đã dọn qua ở cùng Vân Thương, trong khoảng thời gian này bởi vì cô đã đi rồi, anh không muốn một mình ở nơi đó nên đã chuyển về nhà của Tưởng Nguyệt.
Tuy nhiên, bây giờ người anh mong chờ đã trở lại, anh sẽ quay về nơi đó cùng cô.
Tưởng Nguyệt khó hiểu nhìn Chu Ảm, chẳng phải Vân Thương không còn liên lạc với bọn họ nữa hay sao? Cô ấy đã sống cùng với cái tên Lương Mạc Sâm kia rồi, làm sao còn có thể trở về? Nhưng cô chưa kịp nói gì, Chu Ảm đã mở cửa chạy ngay ra ngoài.
Chu Ảm lái xe rất nhanh đến một khu phố sầm uất.
Lúc này, vì An Vân Thương không muốn khiến cho nhân viên cửa hàng khó xử, nên cô nói lại một lát nữa bạn trai cô sẽ đến trả tiền, rồi bước ra ngoài siêu thị, ngồi xuống chiếc ghế ở cạnh đó, chờ Chu Ảm đến.
Thỉnh thoảng cô lại nhìn lên chiếc đồng hồ trong siêu thị. Hai mươi phút sau, Chu Ảm vẫn chưa xuất hiện. Cô hơi lo lắng, ánh mắt tìm kiếm xung quanh.
Mười phút nữa lại trôi qua, anh vẫn chưa đến, cô uể oải cúi đầu, ôm lấy hai chân mình. Có phải anh lạc đường rồi hay không, từ chỗ của anh đến đây chỉ cần khoảng nửa giờ, dù mới qua thời gian đó nhưng chưa nhìn thấy bóng dáng anh, trong lòng cô vẫn đầy sợ hãi.
Ngay lúc cô đang cúi đầu nghĩ ngợi lung tung, bỗng một giọng nói quen thuộc mang theo tiếng thở dốc vang lên.
“Vân Thương, anh đến đón em.”
Cô ngẩng phắt đầu lên, là Chu Ảm, là Chu Ảm mà cô luôn tha thiết muốn trở về bên cạnh anh.
Khóe môi An Vân Thương lập tức nở nụ cười thật tươi. Cô đứng dậy và nhào vào trong ngực anh. Mà anh cũng đưa tay ra ôm chặt lấy cô.
Anh nhìn ra được, đây chính là Vân Thương mà anh thích, không phải là An Vân Thương đang ở cùng Lương Mạc Sâm kia. Dù hai người có cùng một khuôn mặt, nhưng biểu cảm và ánh mắt lại hoàn toàn không giống nhau.
Anh yêu chính là ánh mắt này, biểu cảm này, là An Vân Thương đã đồng ý yêu anh.
“Em đã xuyên trở về, lúc em ngã xuống ở trận hỏa hoạn nơi đó, sau khi tỉnh lại, em thấy mình đã quay trở về thế giới thực.” Cô nức nở ở trong ngực anh.
“Anh biết, anh biết em đã đi rồi, anh vẫn chờ em, anh tin sẽ có một ngày em quay trở lại. May mắn là hiện tại em đã ở đây rồi.” Anh ôm chặt cô, giọng nói nghẹn ngào.
“Lần này em xuyên qua mang theo cơ thể của chính mình, em còn cầm theo quyển sách kia, sau này em sẽ không phải rời đi nữa.”
“Thật tốt, không đi nữa là tốt rồi.”
An Vân Thương khóc một hồi, cảm thấy cứ đứng đây khóc cũng không hay cho lắm nên cô nén nước mắt, vỗ nhẹ vào ngực Chu Ảm: “Lúc nãy em gọi điện thoại cho anh ở trong đó, còn chưa trả tiền cho người ta đâu, anh giúp em đi trả tiền đi.”
“Em có đói không?” Chu Ảm gật đầu rồi kéo tay cô đi vào siêu thị
“Có một chút.” Cô ngượng ngùng gật đầu.
“Anh mua ít đồ ăn, về nhà làm cơm cho em.”
“Dạ.”
Sau đó, hai người trở về nơi họ từng ở trước đây, An Vân Thương đi tắm rửa trước, còn Chu Ảm vào bếp làm cơm.
Cô tắm xong bước ra, anh đã làm xong đồ ăn, đang sắp xếp lên bàn.
An Vân Thương ngồi ở bàn ăn, chăm chú nhìn theo Chu Ảm. Cô không dám tin mình còn có thể được ở bên cạnh anh, hưởng thụ sự dịu dàng mà anh dành cho cô. Giờ phút này, cô cảm thấy mình thật sự hạnh phúc. Cô sẽ cùng anh kết hôn, sau đó rời khỏi thành phố này, đi đến một nơi cách Lương Mạc Sâm thật xa.
Lần trước bởi vì Lương Mạc Sâm nên cô mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó xuyên trở về thế giới của mình.
Lần này, cô không muốn gặp lại Lương Mạc Sâm, hay xảy ra chuyện bất trắc gì nữa.
Vì thế khi ăn cơm, cô liền hỏi Chu Ảm: “Chu Ảm, chúng ta kết hôn đi, sau khi kết hôn thì rời khỏi thành phố này, đến một thành phố khác sinh sống.”
“Khụ… Em đang cầu hôn anh sao?” Chu Ảm suýt bị sặc cơm, anh không ngờ An Vân Thương sẽ đột ngột nói điều như vậy, anh quả thực vừa vui mừng, vừa kinh ngạc.
Đúng ra phải là, lúc này cô ăn cơm xong rồi đi nghỉ ngơi, đợi vài ngày sau cô khỏe lên rồi anh sẽ đi mua một chiếc nhẫn kim cương cầu hôn với cô. Nhưng trái lại, cô vừa ăn cơm vừa nói đến chuyện này.
An Vân Thương cũng bất ngờ, cô cười ngượng ngịu: “Em không phải đang cầu hôn, chỉ là muốn đề nghị chút thôi, dù sao em sợ nếu Lương Mạc Sâm biết em ở đây cùng anh, anh ta có thể sẽ tìm đến đây làm phiền chúng ta.”
“Không có chuyện đ đâu, anh ta sẽ không đến đây làm phiền chúng ta nữa.” Biết cô vì chuyện này mà buồn phiền, Chu Ảm muốn làm cho cô yên tâm, anh nói: “Lúc đó khi em đi rồi, An Vân Thương kia tỉnh lại, hiện tại, cô ấy đang ở cùng một chỗ với Lương Mạc Sâm.”
“Cái gì?” An Vân Thương nhất thời kinh ngạc quên cả ăn uống.
“Đừng kích động, khi đó anh chưa biết em đã đi rồi nên vẫn ở bệnh viện trông chừng em, nhưng khi em tỉnh lại không biết anh là ai, còn nói chỉ thích Lương Mạc Sâm. Lúc ấy anh mới phát hiện em đã không còn ở trong cô ấy, cô ấy không phải là em. Anh sẽ không dây dưa với cô ấy nữa, rồi sau đó Lương Mạc Sâm gọi cô ấy đến và họ ở bên nhau.” Chu Ảm nghĩ vẫn nên kể lại toàn bộ mọi chuyện cho An Vân Thương biết.
Anh dừng một chút, lại nói tiếp: “Hiện giờ chân của Lương Mạc Sâm đã tàn tật, chỉ có thể ngồi trên xe lăn.”
An Vân Thương thở phào nhẹ nhõm. “Vậy à, như vậy em sẽ không còn lo lắng nữa. Bây giờ chỉ cần em không đi lượn lờ trước mặt bọn họ thì em sẽ an toàn.”
Bây giờ cô chính là cô, không còn là cái người dây dưa với Lương Mạc Sâm nữa. Ngay cả dì Trầm Nguyệt cũng không có quan hệ với cô nữa rồi, bây giờ người có quan hệ với cô ở thế giới này chỉ còn Chu Ảm.
“Tuy nhiên, anh cảm thấy đề nghị của em cũng không tồi, vậy trước tiên em hãy nghỉ ngơi vài ngày, anh sẽ sắp xếp hết mọi chuyện ở đây, sau đó trở về bên kia nói với cậu anh một tiếng, rồi hai chúng ta chuyển đến thành phố khác.” Chu Ảm nở nụ cười, rõ ràng cũng muốn rời khỏi nơi này.
“Vâng, mọi chuyện em đều nghe theo anh.” An Vân Thương gật đầu mỉm cười.
Một tháng sau.
Tại một thành phố xa lạ, trong quán cà phê ở góc đường, An Vân Thương và Chu Ảm ngồi đối diện nhau.
“Em có thích cuộc sống hiện giờ không?” Anh hỏi cô.
Họ đã rời khỏi thành phố trước kia, cũng đã đi đăng ký kết hôn, chỉ là không tổ chức hôn lễ mà thôi, nhưng chuyện này không thành vấn đề, nếu An Vân Thương muốn tổ chức khi nào, anh đều đáp ứng.
An Vân Thương cười tươi: “Vâng, rất thích ạ, không có người khác tới quấy rầy chúng ta, em cũng không cần lo lắng đề phòng nữa, chỉ có anh và em, em cảm thấy rất tốt.”
“Vậy em mau viết đi, đoạn cuối của quyển sách, viết vào kết cục của anh, viết rằng sau này anh và em mãi mãi bên nhau.”
“Anh đừng vội, em đang suy nghĩ nên viết như thế nào đây.” Trong tay An Vân Thương cầm cuốn tiểu thuyết mà cô đã mang từ thế giới thực sang.
Cô và Chu Ảm đã bàn bạc rất kỹ, trong cuốn tiểu thuyết gốc này viết là Chu Ảm sẽ cô đơn suốt đời. Nhưng cô không muốn anh phải như vậy nên quyết định bỏ đi chi tiết đó, cô muốn viết lại kết cục của anh và cả của cô nữa.
Nếu Lương Mạc Sâm đã ở cùng một chỗ với nữ chính như nội dung ban đầu của tiểu thuyết. Vậy thì An Vân Thương nghĩ rằng cô cũng nên đem kết cục của Chu Ảm cùng với sự xuất hiện của mình viết vào trong sách, để tránh cho chuyện không tốt lại xảy ra.
Chu Ảm trìu mến nhìn dáng vẻ suy nghĩ của cô, chính anh cũng bắt đầu trầm mặc.
Từ cuốn tiểu thuyết anh biết mình chỉ là một nhân vật phụ, còn An Vân Thương cũng chỉ là đột nhiên xuyên qua thành nữ chính và biết được anh sau đó, anh cảm thấy duyên phận giữa anh và cô thật kỳ diệu, cũng thật đáng quý. Anh rất quý trọng nó, cho nên anh tán thành việc cô viết vào trong tiểu thuyết, sửa đổi kết cục của anh, anh không muốn cô đơn suốt đời, anh sống bên cạnh cô mãi mãi.
Ở thế giới kia An Vân Thương cũng chỉ có một mình, anh hy vọng cô sẽ vĩnh viễn ở lại trong thế giới này, đứng bên cạnh anh, và anh sẽ bảo vệ cô mãi mãi.
——HẾT——