Sinh ra vào cái ngày lạnh nhất trong năm tôi may mắn được cứu sống bởi trái tim của chính một người khác. Gia đình tôi thuộc loại giàu có. Ba tôi làm việc ở Anh, Mỹ, Pháp còn mẹ thì Hàn Quốc, Nhật Bản. Cuộc sống của tôi chưa bao gioqf là có tònh thương cả. May mà tôi là con út được các anh chị chăm sóc chu đáo. Yêu thương hết mực. Cuộc sống của tôi nay đây mai đó. Hôm nay, tôi có thể ở Mỹ và ngày Mai tôi có thể ở Pháp. Do sự bất đồng giữa ba mẹ tôi, cuối cùng hai người đều quyết định ở lại Ciệt Nam để thuận lợi cho việc đi đi, về về của ba mẹ. Một biệy thự cực lớn tại Đà Lạt. Tôi yêu nơi này lắm bởi nó là nơi mang lại cho tôi sự bình yên, nhẹ nhàng nơi có những ký ức đẹp.
....
17 năm trôi qua.
bây giờ tôi đã học lớp 11, tôi học tại ngôi trường danh tiếng Sky do mẹ tôi lập nên. Do có ông anh là Mafia và một thời gian tôi cũng lặn lội theo anh và được giới giang hồ biết đến. Nên cũng khá nổi.
Sáng 05:00
Đồng hồ báo thức kêu, tôi lần tay tắt đồng hồ. Lề mề vô tắm, sau 30 phút tôi đã mặc bộ đồng phục bắt đầu một buổi sáng thứ hai đầu tuần.
- Kỳ xuống ăn sáng em ơi ! Anh Nghĩa khẽ gọi tôi ngoài cửa.
Tôi nghe giọng anh hai nói nhanh nhẹn bước nhanh xuống nhà.
- Chào cả nhà, tôi cười và chào mọi người.
Cả nhà nhìn tôi. Anh Nghĩa, chị Hân và anh Huy
- Hôm nay trời có bão. Cả ba đồng thanh tập 1 và kèm theo tiếng cười.
Tôi bực bội chẳng thèm nói ngồi xuống bàn ăn và ăn thản nhiên. Hình như cả nhà tôi quê một cục. Ăn được một lúc anh Nghĩa nói với tôi.
- Kỳ em, bắt đầu từ tuần này anh sẽ qua phụ với ba. Hân sẽ qua Pháp. Còn Huy Thì ta Hà Nội có thể cuối tuần về nhà.
Những lời anh Nghĩa nói l tôi đắng nghẹn ở cổ. Đây là lần đầu tiên tôi ở một mình. Anh chị đối với tôi cực kỳ quan trọng. Tôi nghe xong nhẹ nhàng uống nước rồi đi lên phòng. Tôi buồn lắm, bước vô căn phòng tôi liền bước ra ban công. Trươc nhà tôi có một cây đỗ quyên và anh đào. Ngắm cảnh tôi cảm thấy long nhẹ nhàng hẳn đi.
Sugar... Yes ...
Nhạc chuông điện thoại tôi tự nhiên rung.
- Alo. Tôi trả lời
- Alo chồng yêu hả ? Tý chở Vợ đi học với nha. My nói ở đầu bên giây kia.
- uh. Tôi tắt máy phũ phàng.
Đột nhiên, trong tôi có điều gì đó suy nghĩ về My. À! Có lẽ tôi lại khác rồi. Hôm nay 07/02 tôi sẽ chia tay với My. Tôi không coi My như món đồ chơi nhưng bây giờ tôi muốn một mình thôi. Tôi chẳng muốn ai quan tâm hay lo lắng vì tôi cả.
Sinh ra vào cái ngày lạnh nhất trong năm tôi may mắn được cứu sống bởi trái tim của chính một người khác. Gia đình tôi thuộc loại giàu có. Ba tôi làm việc ở Anh, Mỹ, Pháp còn mẹ thì Hàn Quốc, Nhật Bản. Cuộc sống của tôi chưa bao gioqf là có tònh thương cả. May mà tôi là con út được các anh chị chăm sóc chu đáo. Yêu thương hết mực. Cuộc sống của tôi nay đây mai đó. Hôm nay, tôi có thể ở Mỹ và ngày Mai tôi có thể ở Pháp. Do sự bất đồng giữa ba mẹ tôi, cuối cùng hai người đều quyết định ở lại Ciệt Nam để thuận lợi cho việc đi đi, về về của ba mẹ. Một biệy thự cực lớn tại Đà Lạt. Tôi yêu nơi này lắm bởi nó là nơi mang lại cho tôi sự bình yên, nhẹ nhàng nơi có những ký ức đẹp.
....
năm trôi qua.
bây giờ tôi đã học lớp , tôi học tại ngôi trường danh tiếng Sky do mẹ tôi lập nên. Do có ông anh là Mafia và một thời gian tôi cũng lặn lội theo anh và được giới giang hồ biết đến. Nên cũng khá nổi.
Sáng :
Đồng hồ báo thức kêu, tôi lần tay tắt đồng hồ. Lề mề vô tắm, sau phút tôi đã mặc bộ đồng phục bắt đầu một buổi sáng thứ hai đầu tuần.
- Kỳ xuống ăn sáng em ơi ! Anh Nghĩa khẽ gọi tôi ngoài cửa.
Tôi nghe giọng anh hai nói nhanh nhẹn bước nhanh xuống nhà.
- Chào cả nhà, tôi cười và chào mọi người.
Cả nhà nhìn tôi. Anh Nghĩa, chị Hân và anh Huy
- Hôm nay trời có bão. Cả ba đồng thanh tập và kèm theo tiếng cười.
Tôi bực bội chẳng thèm nói ngồi xuống bàn ăn và ăn thản nhiên. Hình như cả nhà tôi quê một cục. Ăn được một lúc anh Nghĩa nói với tôi.
- Kỳ em, bắt đầu từ tuần này anh sẽ qua phụ với ba. Hân sẽ qua Pháp. Còn Huy Thì ta Hà Nội có thể cuối tuần về nhà.
Những lời anh Nghĩa nói l tôi đắng nghẹn ở cổ. Đây là lần đầu tiên tôi ở một mình. Anh chị đối với tôi cực kỳ quan trọng. Tôi nghe xong nhẹ nhàng uống nước rồi đi lên phòng. Tôi buồn lắm, bước vô căn phòng tôi liền bước ra ban công. Trươc nhà tôi có một cây đỗ quyên và anh đào. Ngắm cảnh tôi cảm thấy long nhẹ nhàng hẳn đi.
Sugar... Yes ...
Nhạc chuông điện thoại tôi tự nhiên rung.
- Alo. Tôi trả lời
- Alo chồng yêu hả ? Tý chở Vợ đi học với nha. My nói ở đầu bên giây kia.
- uh. Tôi tắt máy phũ phàng.
Đột nhiên, trong tôi có điều gì đó suy nghĩ về My. À! Có lẽ tôi lại khác rồi. Hôm nay / tôi sẽ chia tay với My. Tôi không coi My như món đồ chơi nhưng bây giờ tôi muốn một mình thôi. Tôi chẳng muốn ai quan tâm hay lo lắng vì tôi cả.