- anh ơi ! Bê lên giùm em với. Em nói cùng tôi.
- ngọt ngào quá ha. Thiên nói.
Cả hai bọn tôi cười không nói gì. Mỗi người một tô phở, khói bay nghi ngút thơm lừng.
- mời cả nhà ăn. Tôi phát biểu.
Mấy cây bò cuộn nấm thì được Hân đảm đang nướng, trong khi chờ đợi thì măm măm phở trước.
- phở ngon qua Thy ơi. Toàn tập cả bọn.
- ủa ? Mà Thy đâu. Hân hỏi.
Tôi vội vàng xuống bếp. Thấy em đang lúi húi trang trí gì đó.
- em đang làm gì vậy ? Tôi hỏi.
- em đang trang trí thôi. Xắp xong rồi nè ! Em nói mà không nhìn tôi.
Tôi im lặng không nói gì.
- này, em biết rồi, đừng dỗi nữa, lần sau em sẽ nhìn anh rồi nói. Em cười.
Tôi bật cười theo, sau đó phụ em mang đồ lên.
- oa, gỏi gà ngon quá đi à. Trình hét lên.
- làm gì mà cuồng vậy. Tôi nhìn nó.
- hiazzzz. Em mà gặp anh trước thì phải hay không ? Trình nhìn Em chớp mắt.
- ước gì có người yêu như vầy. Thiên bắt đua chớp mắt theo.
Kết quả là mỗi thằng bị tôi cho một cóc vào đầu. Cả bọn cười chỉ hai tụi nó thì hằm hằm.
- Ăn đi cho bớt ảo tưởng. Tôi nói.
Cho dù có tức điên thế nào thì hai thằng cũng hậm hực ăn vì đang đói đánh trả thì chỉ có nước ra đường mà ngồi . Nhìn cảnh đấy mà hài không chịu nổi. Ăn uống trong một tiếng đồng hồ no nê say mê. Ăn xong em và Hân đứng lên dọn phụ, tôi cũng đứng lên.
- ù ôi. Em làm gì mà hay vậy Thy thằng Kỳ bữa nay Nam công gia chánh quá. Phong cười thả ga.
- đứng lên dọn mau. Tôi gằn giọng.
Phong giật mình, vội vàng, dọn nhanh nhẹn như có ba đầu sáu tay. Thế là chúng tôi khoẻ, chẳng phải làm nữa.
- dọn sau thì rửa luôn nhé. Tôi nói thêm.
Nhìn bộ mặt của nó tức cười không chịu nổi, nó chẳng khác gì cái ấm đang sôi. Cả bọn cười vật vã.
- cười cái beep, xuống rửa cùng tao hai thằng kia. Phong đá đít Danh và Trình.
- mày liều á. Hai thằng toàn tập.
- uh. Hai chấp một không chột cũng què. Thôi xuống rửa. Phong nói một hơi tỉnh như chưa bao giờ tỉnh hơn.
Bọn tôi cười ầm lên. Cuối cùng thì ba ông tướng đó phải xuống rửa bát. Trên nhà thì còn Chiến, Hân, Thiên, em và tôi. Hân mang đĩa trái cây lên. Thiên hôm nay lạ lắm lấy dao gọt quả măng cụt. Tôi cũng thấy kì cục. Sau đó nó đưa em mới điêu chứ. Tôi nhìn chằm chằm nó với ánh mắt sát thủ.
- Vâng, em biết rồi, không cần nói. Thiên nói kiểu biết điều.
- ai nói gì đâu. Tôi đáp.
- tôi nhìn là biết thái độ của chú rồi. Thiên trả lời.
- tôi với ai. Tôi trả lời.
- dạ dạ em ạ. Thiên cười.
- biết điều đấy, ban cho chú đặc ân gọt quả cho tôi ăn. Tôi nói.
- vâng. Thiên đáp và nhún như nô tì.
Cả Đám lại cười vật vã. Ở dưới nhà có tiếng nói lên.
- cái gì vui vậy. Giọng Danh.
- không phải hớn đâu. Chiến đáp trả.
Thế là im tịt. Cả bọn lại cười. Được lúc sau thì nhóm người hóng chuyện kia cũng rửa bát xong. Trên đĩa trái cây thì hết sạch dân chúng tí tởn đi lên nhà.
- ăn thui, ăn thui. Giọng Phong nhí nhảnh.
- hết rồi, ăn cái gì. Hân đáp trả
- hả ?????? Trình ngân dài.
- hết rồi thì thôi mấy ông cố, lần sau ăn. Danh này mày kéo cái mồm thằng Trình lên đi nó dài lên tới âm phủ rồu kìa. Chiến nói lớn.
- anh Chiến cho câu hay nhất ngày, cho anh hai lai. Thiên vỗ tay.
Đành thế thôi ba thằng lủi thủi vào chỗ. Cả bọn lại ngồi tám. Tôi để ba thằng lắm chuyện hơi nguy hiểm cứ thấy rút ra rút dô, điện thoại không cầm thẳng tay được sao mà cứ phải làm thế. Được hồi thì Danh và Phong đi ra ngoài, hồi sau nữa thì Trình đi ra cửa trước.
- Chúng mày ơi xong rồi. Trình lớn giọng.
Cả bọn chạy ra. Mỗi đứa hứng chọn một xô nước, tôi thì do biết được nên kéo em lại và hứng nước thay. Ba thằng kia đang cười nghiêng nước nghiêng thành thì bắt gặp ánh mắt sát thủ của tôi. Chúng nó im bặt.
- được rồi, đã thế thì ..... Đi bơi hết. Trừ ba thằng này. Tôi nói lớn .
Cả bọn hét và nhảy xuống bể bơi. Ba thằng đứng trên đau khổ. Thấy tội quá, tôi đành ban cho mỗi thằng một trưởng xuống bể bơi. Chưa hết, sau đó mỗi đứa một cái súng nước xịt nhau. Bọn tôi còn thi lặn và ném bom nước, Phải nói tuyệt vời ông mặt trời. Ngâm nước từ 2h đến 5h chiều phải nói đứa nào cũng mệt lử. Bỗng, em hắt hơi, tôi chạy đến và sờ chán. Chuẩn luôn, cảm lạnh rồi. Cả bọn chia tay nhau về. Tôi tức tốc lấy xe chở em về. Em và tôi hai đứa chẳng khác gì chuột lột. Về đến nhà, em thay đồ. Con tôi tranh thủ nấu nồi cháo. Nấu vừa xong thì em cũng vừa đi ra khỏi phòng.
- oa, thơm quá. Em nói.
- ăn đi này. Tôi trả lời.
Bưng lên bàn bát cháo nóng hổi lên bàn. Em nhìn tôi với ánh mắt nũng nịu.
- nàm thaooo. Tôi nhẹ nhàng.
- đút em ăn, cháo nóng. Em cười.
Tôi lấy cháo, thổi từ từ. Sau đó đút từng thìa một. Cứ thế đấy, một chút, một chút cuối cùng cũng hết. Tôi kiếu em về. Ra tới cổng, do còn chưa yên chí tôi nhắn em.
- tối có sốt thì nhắn anh đấy, nghe chưa ?
- vâng , thưa anh yêu. Em nói và choàng lấy cổ tôi.
Một nụ hôn nhẹ nhàng lướt như cơn gió. Tôi cười và ra xe về nhà. Bước vô nhà tôi cũng cảm thấy hơi lạnh, thay đồ bước lên giường tôi cầm điện thoại nhắn tin cho em. " vợ yêu, ngủ ngon nhé.
.
.
.
.
Giật mình bởi bàn tay ai của ai đó.
- nóng quá, anh sốt rồi. Giọng của em nhẹ nhàng.
Tôi mở mắt, người thì cảm thấy rất mệt mỏi và đau nhức.
- em nấu cháo nhé. Em nói và định đi xuống nhà.
Tôi lấy hết sức níu lấy bàn tay em lại.
- không. Ở lại với anh. Giọng tôi khô đặc.
Ước mong của tôi cũng được đáp ứng, em mát-sa chán cho tôi sau khi tôi nói đau đầu. Sau đó thì vuốt ve làn da, lọn tóc. Tôi thấy thoải mái lắm, đỡ mệt hẳn.
- anh phải ăn gì chứ, rồi uống thuốc nữa nè. Giọng em lo lắng.
- không, cần em bên cạnh thôi. Tôi cười mỉm.
- không được. Em đáp.
- em mà xa anh nửa bước bây giờ là anh ốm đấy. Tôi nói.
Em cười.
- mà sao biết anh ốm hay vậy ? Tôi hỏi.
- sáng đợi anh lâu, cũng hơi nghi anh ốm. Em qua nhà xem thế nào. Mà anh này, lần sau khoá cửa cẩn thận đó. Em nhỏ nhẹ.
- anh biết rồi. Mát-xa cho anh nữa đi, anh nhức đầu lắm. Tôi đáp.
Thế rồi, tôi thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy thì thấy bát cháo bên cạnh. Em thì đang ngủ gục cạnh giường tôi. Sau giấc ngủ ấy, tôi cũnh cảm thấy khoẻ hơn chút, tôi nhẹ nhành bước xuống giường nhưng đúng lúc đó em tỉnh giấc.
- anh dậy rồi ư, cháo em nấu xong rồi nè.
Tôi nhéo mũi em.
- oái, anh vẫn còn khoẻ ấy chứ đau ốm cái gì. Em nói.
- ốm liệt giường đây. Tôi kéo dài.
- ghéttttt. Em ngân nga.
- anh bảo đừng xa anh rồi. Phạt cho là phải. Tôi càu nhàu.
- vâng, mà anh này hồi nãy có ai gọi anh đó. Em đưa điện thoại cho tôi.
Màn hình hiện thị số anh Bình chẳng biết có chuyện gì nữa. Tôi gọi lại.
- alo. Tôi nói giọng khản đặc.
- uh. Cả nhà về hết rồi. Đang ở đâu vậy về đi. Anh Bình nói nhỏ.
- nói mọi người là đang không khoẻ nên không thể về nhà. Nói xong tôi cúp máy.
- ai vậy anh. Em hỏi.
- người nhà anh thôi. Tôi đáp.
- anh ăn cháo đi nè ! Em nói.
- lười ăn quá đi à. Tôi đáp.
- hôm qua bắt người ta ăn xong bây giờ như vầy nhỉ ? Em ngân nga.
- hì hì. Mà làm cho anh một chút trái cây đi. Tôi nói.
- okey. Có ngay trong năm phút. Nhí nhảnh em đáp.
Thật sự tôi chẳng thích em nhìn tôi ăn trong tình cảnh thế này, cố gắng ăn nhanh, trong ba phút là xong tô cháo. Em cũng vừa làm xong.
- anh thích ăn quả gì ? Em hỏi.
- cứ gọt đi rồi anh ăn, quả gì em thích là anh thích à. Tôi cười.
- phải hơm, hì hì nịnh quá đi thôi. Em trả lời.
- làm gì có. Tôi trả lời.
- mà e nhớ hồi trước anh lạnh lùng lắm ấy. Em nói.
- uh. Anh thấy bình thường mà. Mà khác ở chỗ nào vậy em. ?
- ờ bây giờ hiền hơn, dễ thương hơn, dễ gần hơn. Em cười.
- trời, trời ghê vậy. Tôi cười.
- hì hì e gọt xong rồi nè, anh ăn đi. Em nói và đứ miếng táo lên miệng tôi.
Và tất nhiên tôi ăn chứ, dại gì không ăn. Bỗng chiếc cửa mở ra, chị Hân và anh Thiên hiện ra trước mặt tôi.
- ôi, ai đây nhỉ ? Chị Hân cười.
- người yêu em. Tôi nói giọng nghiêm.
- thế ư ? Chào em rất vui được làm quen với em, mà Kỳ bị sao vậy em ? Chị Hân hồn nhiên hỏi.
- anh bị sốt ạ !!! Em trả lời.
- cám ơn em đã chăm sóc nó nha. Bị cũng không thèm nói nữa chứ. Chị cười.
- có chuyện gì không vậy chị. Tôi hỏi chị tôi
- không thấy em ở nhà thì chị kiếm thôi. Mà ốm sao không ở nhà ? Chị Hân nói.
- em không thích. Nếu cần thì từ em về cũng được. Tôi đáp.
- uh. Vậy chị về trước, chào hai đứa nha. Chị cười và bước ra ngoài.
- chị Hân của anh đó. Anh thấy chị khá hiền, em không phải lo đâu. Tôi nói cùng Hân.
- lo gì cơ anh ? Em hỏi.
- không phải nỗi sợ của các cô gái khi về nhà chồng là các bà chị à. Tôi cười.
- vậy ư ? Em tưởng mẹ chồng. Em cười.
- chị gái nữa, mẹ chồng cũng là một phần. Tôi nói.
- mà anh lo uống thuốc đi nha. Đây này, nước đây. Em đưa thuốv và nước cho tôi.
- khỏi uống được không ? Anh không muốn uống cho lắm. Tôi nói giọng nhõng nhẽo.
- em không biết, anh phải uống. Em đáp.
Thế thì đành thôi, uống xong em hỏi tôi.
- thế từ anh có phải về nhà không ?
- uh. Chắc có nè em. Qua nhà anh luôn không ? Tôi nói.
- hì hì ngại lắm, thôi cho em về nhà. Em cười.
- sao cũng được nè. Tôi nói và đứng lên thay đồ.
Thay đồ, tôi trở em về rồi sau đó quay về nhà.
- mời cậu vô đây. Đó là giọng nói của ông anh tôi khi tôi vừa về tới nhà.
Tôi bước vô và ngồi xuống ghế. Trước mặt tôi là anh Thiên, Bình và chị Hân.
- sao không dẫn ra mắt luôn hở. Anh Thiên nói
Tôi cười, không nói gì.
- tính khi nào cưới. Chị Hân chọc tôi.
- khi nào chị lấy chồng thì em cưới. Tôi đáp.
- thôi đi. Tôi ở ế, mà bé đó tên gì vậy. chị Hân hỏi.
- tên Thy. Tôi đáp.
- uh. Mà sao nãy giờ trầm ngâm vậy Bình. Chị Hân nói cùng anh Bình.
- tại chẳng biết nói gì. Anh cười trừ.
- uh. Mà cuối tuần ba mẹ về đó nha. Hôm đó quẩy đấy. Hân nờ em đang tính dẫn người yêu ra mắt bố mẹ. Anh Thiên phát biểu.
- trời, trời. Thấy thằng Kỳ công khai xong cũng bắt đầu luôn hở. Chị Hân nói.
- hiazzzz. Ba năm nữa chúng em sẽ cưới. Anh Thiên nói kiểu ông già.
- phải không vậy. ? Chị Hân và Anh Bình đồng thanh.
- 1 tháng nữa. Cô ấy qua Mỹ rồi. Dẫn về ra mắt bố mẹ thôi. Thiên đáp.
- OMG. Chị còn chưa có ai rước đi, mà bọn bây đã lấy vợ ư. Chị Hân ra kiểu thở dài.
- ế. Anh Thiên cười.
- giỡn thôi ! Ta nói chứ ta không thèm, trai theo ta xếp hàng từ bắc vô nam chứ lị. Hân đáp.
- chị Hân ơi ! Xuống đi chạm sàn nhà rồi. Tôi ngước lên trên, cái tay thì vời vời xuống.
- thằng này, phải cho chị lên cao xíu chứ. Chị Hân nói kiểu thua thiệt.
- trèo cao ngã đau đó nha. Thiên cười.
- làm gì mà đông vui thế. Giọng của anh Nghĩa.
- ủa ? Anh cũng về luôn à. Chị Hân hớn hở đứng lên.
- uh. Giới thiệu với mọi người đây là người yêu của anh Nhã Uyên. Anh cười.
- chào chị, rất vui khi được làm quen với chị. Chị Hân chững chạc.
Nhã Uyên bước vô, nhìn thì cũng khá xinh, cao cũng khoảnh bằng chị Hân. Ngoại hình ổn, đôi mắt rất sắc, da hơi trắng, chiếc mũi cũng hơi hơi cao. Trang điểm thì đậm. Cộng với chiếc váy hoa. Nói chung thì tôi không thích cô ta cho lắm, bởi mùi mĩ phẩm nồng nặc, không biết tại sao anh Nghĩa có thể ở bên cô ta mà không bị nghẹt thở.
- chào em. Uyên nói với giọng lạnh ngắt.
Nghe cách chào hỏi, tôi đã cảm thấy không ổn với con người này. Chị Hân vẫn vui vẻ tiếp chuyện. Thiên và anh Bình cũng đường hoàng đứng lên chào hỏi qua loa. Sau đó cả nhà ngồi xuống ghế.
- đợt này đông đủ ghê ta, anh hai này. Bữa nay không biết có làn gió độc nào đánh trúng vào mấy ông nhà mình mà ai cũng dẫn người yêu về hết à. Chị Hân nhí nhảnh.
- hả ? Thiên với Kỳ có người yêu rồi hở ? Không biết cô nào mà bất hạnh thế. Anh Nghĩa cười.
Tôi và anh Thiên nhìn chằm chằm vào anh Nghĩa.
- vậy mới thích chớ. Còn đỡ hơn chẳng biết anh bất hạnh vớ phải cô nào. Thiên đáp một cách thản nhiên.
- này! Thiên. Chị Hân nói cùng Thiên.
Thiên lẳng lơ cười cười cho qua. Tôi biết Dù biết anh Nghĩa đang bực nhưng mà mặt vẫn phải tươi cười.
- à thôi, cũng gần trưa rồi, cả nhà nghỉ ngơi một xíu rồi ăn cơm nha. Chị Hân nói
- Chị có mệt không, em dẫn chị lên lầu nghỉ ha. Hân cười.
- anh dẫn em vô phòng nghỉ nhé. Uyên phớt lờ lời của Hân và quay sang cười với Nghĩa.
- okey này. Anh Nghĩa đáp.
Sau đó hai người họ lên lầu. Thiên lên cơn nói trước.
- Lơ quá đẹp.
- chuẩn không cần chỉnh. Anh Bình phụ hoạ.
- ngại thiệt luôn á trời. Chắc tui chớt. Hân đáp.
- đợt này có bà chị Dâu bá đạo rồi. Tôi nói.
- nghĩ sao vậy, một khi Hân đã không thích là mẹ và bố sẽ không Ưa. Suy ra, đừng có hòng. Chị Hân chơi một lèo.
- chuẩn cơm mẹ nấu. Thiên dơ hai tay hai like.
- mà người yêu của chú thế nào đấy, có như thế này không hay hơn nữa. Chị Hân nói.
- úi dời. Còn thua chán. Anh Thiên cười.
- còn chú, làm sao. Thiên nói và nhìn tôi.
- chị kết bé đó rồi. Tên Thy, rất dễ thương, hiền lành. Chị Hân cắt lời tôi.
Tôi cười mỉm.
- Dẫn về luôn đi, anh muốn xem mặt. Thiên nháy mắt tôi.
- quên đi chỉ có chị mới có quyền thôii. Chị Hân hếch mặt lên.
- tinh tướnggggg. Anh Thiên kéo dài.
- anh Bình mới là người đầu tiên chị à, chị chỉ là người thứ hai thôi. Tôi cười.
- Bình!!!! Tại sao em lại làm như vậy với chị. Chị nói giọng đau khổ.
Anh Bình cười và đáp lại.
- chứ giờ chị muốn em sống sao ?
Tôi và anh Thiên cười phá lên.
- hiazzzz, thôi cũng gần trưa rồi mình làm gì đó ăn đi. Chị Hân lên tiếng.
- oàm! Cả nhà ăn đi nhé, em đang còn ốm hay để tối đê. !!!!!!!!
- okey. Mà tối dẫn em ấy đi đi, anh nóng nòng nắm nun. Anh Thiên nói vẻ cầu xin.
- để xem đã, thôi em ngủ nhé.tôi nói và đi lên cầu thang.
Mặc kệ ở dưới nhà mấy anh chị bèo nhèo, tôi vẫn đi vô phòng. Căn phòng đã lâu ngày không ai đi vô nhưng vẫn sạch sẽ và thơm tho. Ằm ! Ôm chọn chiếc gối tôi đánh một giấc tới 4h chiều. Dụi mắt, ngáp dài, trong người thì mệt mỏi. Vươn vai một cái thế là lại bay vô phòng tắm. Tắm xong xuống nhà, ai cũng có mặt đông đủ trừ anh Nghĩa và cô người yêu.
- gọi bé Thy đi rồi chuẩn bị đi ăn chơi. Anh Thiên nháy mắt.
- cô ấy đang ốm, không biết có đi được không nữa. Tôi trả lời.
- Thy ốm hồi nào vậy ? Anh Bình hỏi.
- mới hôm qua thôi. Tôi trả lời.
- thế khoẻ lên chưa, làm sao mà ốm vậy ? Anh hỏi tiếp.
- làm gì mà hỏi dữ vậy, đưa điện thoại đây chị mượn. Chị Hân quay sang nhìn Bình và nói với tôi.
Tôi nhấn mật khẩu và đưa cho chị.
- lưu là My Love mới chịu, sao mà thắm thiết thế. Chị Hân nói kiểu ganh tị.
Tôi chẳng biết nói gì ngoài việc cười trừ.
- Alo. Em là Thy hả ? Chào em nha chị là Hân chị gái của Kỳ nà. Nghe nói em bị ốm phải không nào.??? Em khoẻ chưa, à vậy hả. Có gì thì Kỳ qua chở em nhé. Ok. Chào em ha. Chị Hân phát biểu một lèo.
- chị làm gì thế. Tôi hỏi sau khi nghe một lèo của bà chị.
- gọi điện chứ làm gì, này lấy xe qua đón Thy đi. Chị. Hân lên giọng.
- lần sau có cần thì nói em. Tôi càu nhàu.
- cái gì zợ. Mới làm vậy thôi mà. Cũng càu nhàu. Chị Hân đáp.
Tôi không trả lời, lấy chìa khoá đi ra ngoài. Chạy xe một mạch tới nhà em. Bóng dáng quen thuộc không ở còn thấy trước nhà. Tôi khẽ mở cửa.
- Thy ơi. Tôi nói lớn.
Không ai trả lời. Nỗi lo lắng lại dồn lên, tìm mọi nơi trong nhà nhưng không thấy em. Cầm điện thoại gọi thì bực bội hơn khi biết chiếc điện thoại không ở cùng em mà lại ở một mình. Tôi bắt đầu bực bội và khó chịu. Vừa định đi ra ngoài, thì cửa chính mở ra.
- em đi đâu thế. Mà tại sao không cầm điện thoại vậy. Tôi nói lớn.
- em đi mua ít đồ. Gương mặt biểu hiện nhng nỗi ngại ngùng, bất ngờ.
Nói xong em đi thẳng qua tôi. Coi như tôi là người dưng. Bỗng cái đầu của tôi cứ quay quay, thế là ...