Im lặng hồi lâu. Tôi không thấy My trả lời thay vào đó là những giọt nước mắt tuân rơi. Có lẽ thứ làm tôi yếu đuối là nước mắt.
- Trả lời anh đi. Tôi nói nhẹ nhàng đồng thời dùng đôi để ôm trọn bờ vai của My.
Thật bất ngờ khi My ghạt tay tôi ra và lạnh lùng một câu nói.
- Mình còn là gì của nhau không anh.
Tôi hơi bàng hoàng. Tôi đang nghĩ gì vậy, là do tôi ư. Mọi thứ. Dường như mọi thứ đang hỗn loạn. Tôi cố gắng chấn tĩnh vẻ bề ngoài. My dậy tính đi ra ngoài nhưng tôi cản.
- Anh muốn bình yên. Anh không muốn sự bình yên của mình ảnh hưởng đến em. Đơn giản mong em hiểu cho. Đừng làm thế, anh không thấy vui.
- Yêu nhau 3 tháng nhưng có bao giờ trong tim anh có em chưa ? My nói và khóc.
- Xin lỗi em anh không thể nói được.
- Anh quá tồi. Mình chẳng là gì nữa. Anh không cần lo lắng cho em đâu mà cho cái tôi của anh đi kìa. My khóc to hơn và vùng chạy ra ngoài.
Nhưng không, tôi không để My đi nữa. Ôm em chặt trong tay. My đánh tôi và luôn miệng nói tôi tồi. Tôi buồn nhưng bản chất là thế rồi, hôn nhẹ lên môi My. My không làm gì tôi nữa. Chúng tôi chứ thế cho đến 2 phút. My hôn tôi mãnh liệt hơn. Rồi 1 cúc, hai cũng áo của tôi mở ra.
- Em làm gì thế. Tôi dùng hai tay dừng lại những hành động lố bịch lại.
- em ... Em ....
- Anh không muốn làm như thế thật đâu. Anh không muốn làm gì để sau này cả hai ta đều phải suy nghĩ. Anh đưa em về. Tôi nhanh chóng chỉnh đồ và ra ngoài lấy xe.
Trên con đường buổi đêm, My và Tôi đang ngắm Đà Lạt Sương Mây chẳng có gì thú vị. Nó chỉ làm tôi liên tưởng với bản thân tôi bây giờ. Mù mịt và không biết làm gì ?!! Tiễn My trước cổng. My chỉ ừ cho nhẹ, rồi đi vô nhà. Sau 2' phóng xe tôi đã có mặt tại phòng mà anh em tụ họp. Bước vô phòng cảnh tưởng đối với một con người trải qua cánh đồng nặng trĩu. Thật kinh khủng, mỗi thằng trong nhóm đều đang ôm một con. Có thể lúc đầu hơi ngỡ ngỡ nhưng lúc sau tôi trở lại bình thường lại ngồi lên ghế. Bỗng! Cả bọn dừng lại, bọn con gái thì được lệnh đi hết ra ngoài.
- Sao. Hôm nay chập chễ vậy. Phong hếch mặt
- ờ lung tung việc thôi. Mà chán quá tao về đây. Tôi trả lời.
- Ơ. Toàn bộ đồng thanh tập 1
- làm sao. Tôi gằn giọng.
- Không có gì. Toàn bộ tập 2
- uh, vậy thôi, xin lỗi bọn mày. Tôi lẳng lặng đi về.
Về tới nhà, bươc vô căn phòng một cách vô vị. Tôi nằm vật ra giường. Từ đâu đó tôi ngước qua cửa sổ ánh trăng ngập tràn mắt tôi cảnh tượng thật đẹp, tôi n Ngủ thiếp lúc nào khôg hay.
.............
- Kỳ, Kỳ giậy đi em !!! Anh Bình gọi tôi.
Mở mắt một cách mệt mỏi. Khó chịu trong người. Tôi mệt lắm.
- ốm rồi hả ? Anh sờ lên chán tôi.
Nghe đến đó là tôi lại ngất tiếp. Lúc sau chợt tỉnh giấc bởi tiếng gọi dậy ăn cháo của anh. Tôi ráng dậy. Ăn một hai thìa là lại nằm xuống. Anh đưa thuốc tôi uống. Tôi uống và lại ngủ đến trưa. 2 giờ triều tôi tỉnh giấc lỡ. Cầm điện thoại 6 tin nhắn. 22 cuộc gọi nhỡ. Mở mục tin nhắn. " cám ơn anh đã ở bên em những ngày qua, em sẽ không làm phiền anh nữa đâu. Em sẽ là một con người mới. Bye bye anh. :) " đó là ba tin nhắn của My gửi tôi.vừa Đọc xong tin nhắn. Thì Một nhóm của tôi từ sau cửa xuất hiện.
- Tao tưởng mày chết rồi. Trình nói
- Điện thoại có làm gì không biết. Danh nói thêm
- Chú lại giống con My rồi ấy. Chiến nói đểu.
Nghe tới đây, tôi hơi xám mặt lại. Có vẻ thằng Thiên thấy sự thay đổi trên gương mặt nên nó nói giúp tôi.
- Thôi đi mấy Ông. Đi thăm người bệnh mà cứ như đi tra tù ấy.
Cả lũ cười. Tôi cũng cười nhạt. Hồi sau, Phonh từ đâu đó dẫn theo một con bé nhìn quen quen. À hình như con bé tên Hân thì phải. Nó đang cầm một giỏ trái cây.
- Chào bọn mày. Phong huê huê tay
- Chào mấy Anh. Hân nhí nhảnh.
- Chào em. Cả bọn cười và trả lời toàn tập phần 1, trừ tôi.
Nói thật, bực đến điên vì có những thằng bạn cờ hó như chúng nó. Đi thăm người bệnh gì mà ăn hết đồ của người ta như lũ chết đói. Còn ồn ào hơn cái trợ nữa chứ, phá tung cả cái phòn tôi lên. Sau 3 tiếng ăn chơi phá phách thì chúng nó giải tán. Để lại một bãi chiến trường thảm khốc cho tôi. May mà có con bé Hân dọn giùm. Bọn nó về hết chỉ trừ Thiên. Thật ra tôi kêu nó ở lại.
- Này, Thiên, My làm sao vậy ? Tôi hỏi
- Thì Hot girl của trường đi du học thôi. Thiên nói
- Vậy hả, tưởng gì ? Tôi trả lời.
- Mà này ông với My chia tay xong là mỗi người một hướng như vậy á hả. Thiên nhỏ nhẹ nói.
Tôi im lặng. Có lẽ Thiên cũng hiểu.
- Mà thôi đừng quan tâm chi. Tôi cười nhạt.
- Uh vậy thôi. Tui về nha. Thiên đứng lên.
Tôi nhẹ gật đầu. Rồi bắt đầu onl facebook. những tin nhắn hỏi thăm, thông báo like và commenter vớ vẩn. Khẽ bật bài forever. Tôi tận hưởng sự buồn rầu.
- khoẻ lại rồi hả ? Anh Bình nói tôi.
- một chút thôi anh mà anh đừng nói với bố mẹ hay anh chị của em nhé. Tôi trả lời.
- uh. Okey. Tối muốn ăn gì ? Nói anh nhé. Anh cười.
- vâng ạ. Tôi trả lời.
- thôi. Anh xuống nhà nha.
Nói xong anh đi xuống nhà. Bỗng điện thoại tôi rung.
Im lặng hồi lâu. Tôi không thấy My trả lời thay vào đó là những giọt nước mắt tuân rơi. Có lẽ thứ làm tôi yếu đuối là nước mắt.
- Trả lời anh đi. Tôi nói nhẹ nhàng đồng thời dùng đôi để ôm trọn bờ vai của My.
Thật bất ngờ khi My ghạt tay tôi ra và lạnh lùng một câu nói.
- Mình còn là gì của nhau không anh.
Tôi hơi bàng hoàng. Tôi đang nghĩ gì vậy, là do tôi ư. Mọi thứ. Dường như mọi thứ đang hỗn loạn. Tôi cố gắng chấn tĩnh vẻ bề ngoài. My dậy tính đi ra ngoài nhưng tôi cản.
- Anh muốn bình yên. Anh không muốn sự bình yên của mình ảnh hưởng đến em. Đơn giản mong em hiểu cho. Đừng làm thế, anh không thấy vui.
- Yêu nhau tháng nhưng có bao giờ trong tim anh có em chưa ? My nói và khóc.
- Xin lỗi em anh không thể nói được.
- Anh quá tồi. Mình chẳng là gì nữa. Anh không cần lo lắng cho em đâu mà cho cái tôi của anh đi kìa. My khóc to hơn và vùng chạy ra ngoài.
Nhưng không, tôi không để My đi nữa. Ôm em chặt trong tay. My đánh tôi và luôn miệng nói tôi tồi. Tôi buồn nhưng bản chất là thế rồi, hôn nhẹ lên môi My. My không làm gì tôi nữa. Chúng tôi chứ thế cho đến phút. My hôn tôi mãnh liệt hơn. Rồi cúc, hai cũng áo của tôi mở ra.
- Em làm gì thế. Tôi dùng hai tay dừng lại những hành động lố bịch lại.
- em ... Em ....
- Anh không muốn làm như thế thật đâu. Anh không muốn làm gì để sau này cả hai ta đều phải suy nghĩ. Anh đưa em về. Tôi nhanh chóng chỉnh đồ và ra ngoài lấy xe.
Trên con đường buổi đêm, My và Tôi đang ngắm Đà Lạt Sương Mây chẳng có gì thú vị. Nó chỉ làm tôi liên tưởng với bản thân tôi bây giờ. Mù mịt và không biết làm gì ?!! Tiễn My trước cổng. My chỉ ừ cho nhẹ, rồi đi vô nhà. Sau ' phóng xe tôi đã có mặt tại phòng mà anh em tụ họp. Bước vô phòng cảnh tưởng đối với một con người trải qua cánh đồng nặng trĩu. Thật kinh khủng, mỗi thằng trong nhóm đều đang ôm một con. Có thể lúc đầu hơi ngỡ ngỡ nhưng lúc sau tôi trở lại bình thường lại ngồi lên ghế. Bỗng! Cả bọn dừng lại, bọn con gái thì được lệnh đi hết ra ngoài.
- Sao. Hôm nay chập chễ vậy. Phong hếch mặt
- ờ lung tung việc thôi. Mà chán quá tao về đây. Tôi trả lời.
- Ơ. Toàn bộ đồng thanh tập
- làm sao. Tôi gằn giọng.
- Không có gì. Toàn bộ tập
- uh, vậy thôi, xin lỗi bọn mày. Tôi lẳng lặng đi về.
Về tới nhà, bươc vô căn phòng một cách vô vị. Tôi nằm vật ra giường. Từ đâu đó tôi ngước qua cửa sổ ánh trăng ngập tràn mắt tôi cảnh tượng thật đẹp, tôi n Ngủ thiếp lúc nào khôg hay.
.............
- Kỳ, Kỳ giậy đi em !!! Anh Bình gọi tôi.
Mở mắt một cách mệt mỏi. Khó chịu trong người. Tôi mệt lắm.
- ốm rồi hả ? Anh sờ lên chán tôi.
Nghe đến đó là tôi lại ngất tiếp. Lúc sau chợt tỉnh giấc bởi tiếng gọi dậy ăn cháo của anh. Tôi ráng dậy. Ăn một hai thìa là lại nằm xuống. Anh đưa thuốc tôi uống. Tôi uống và lại ngủ đến trưa. giờ triều tôi tỉnh giấc lỡ. Cầm điện thoại tin nhắn. cuộc gọi nhỡ. Mở mục tin nhắn. " cám ơn anh đã ở bên em những ngày qua, em sẽ không làm phiền anh nữa đâu. Em sẽ là một con người mới. Bye bye anh. :) " đó là ba tin nhắn của My gửi tôi.vừa Đọc xong tin nhắn. Thì Một nhóm của tôi từ sau cửa xuất hiện.
- Tao tưởng mày chết rồi. Trình nói
- Điện thoại có làm gì không biết. Danh nói thêm
- Chú lại giống con My rồi ấy. Chiến nói đểu.
Nghe tới đây, tôi hơi xám mặt lại. Có vẻ thằng Thiên thấy sự thay đổi trên gương mặt nên nó nói giúp tôi.
- Thôi đi mấy Ông. Đi thăm người bệnh mà cứ như đi tra tù ấy.
Cả lũ cười. Tôi cũng cười nhạt. Hồi sau, Phonh từ đâu đó dẫn theo một con bé nhìn quen quen. À hình như con bé tên Hân thì phải. Nó đang cầm một giỏ trái cây.
- Chào bọn mày. Phong huê huê tay
- Chào mấy Anh. Hân nhí nhảnh.
- Chào em. Cả bọn cười và trả lời toàn tập phần , trừ tôi.
Nói thật, bực đến điên vì có những thằng bạn cờ hó như chúng nó. Đi thăm người bệnh gì mà ăn hết đồ của người ta như lũ chết đói. Còn ồn ào hơn cái trợ nữa chứ, phá tung cả cái phòn tôi lên. Sau tiếng ăn chơi phá phách thì chúng nó giải tán. Để lại một bãi chiến trường thảm khốc cho tôi. May mà có con bé Hân dọn giùm. Bọn nó về hết chỉ trừ Thiên. Thật ra tôi kêu nó ở lại.
- Này, Thiên, My làm sao vậy ? Tôi hỏi
- Thì Hot girl của trường đi du học thôi. Thiên nói
- Vậy hả, tưởng gì ? Tôi trả lời.
- Mà này ông với My chia tay xong là mỗi người một hướng như vậy á hả. Thiên nhỏ nhẹ nói.
Tôi im lặng. Có lẽ Thiên cũng hiểu.
- Mà thôi đừng quan tâm chi. Tôi cười nhạt.
- Uh vậy thôi. Tui về nha. Thiên đứng lên.
Tôi nhẹ gật đầu. Rồi bắt đầu onl facebook. những tin nhắn hỏi thăm, thông báo like và commenter vớ vẩn. Khẽ bật bài forever. Tôi tận hưởng sự buồn rầu.
- khoẻ lại rồi hả ? Anh Bình nói tôi.
- một chút thôi anh mà anh đừng nói với bố mẹ hay anh chị của em nhé. Tôi trả lời.
- uh. Okey. Tối muốn ăn gì ? Nói anh nhé. Anh cười.
- vâng ạ. Tôi trả lời.
- thôi. Anh xuống nhà nha.
Nói xong anh đi xuống nhà. Bỗng điện thoại tôi rung.