Con đường rộng lớn bằng phẳng người người qua lại động đảo, những tòa nhà cao ốc cao chọc trời vô cùng đồ sộ.
Đứng dưới gốc cây Tigôn to lớn, những đóa hoa nhỏ bé lạt trong gió bay bay trên không trung, mang một sắc hồng mảnh mai, nhẹ nhàng.
Nó khẽ đậu lên mái tóc nâu nhạt như sóng biển của một cô gái, thiếu nữ đó ngước đôi mắt tím long lanh của mình nhìn lên cao, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như búp bê, làn da trắng nõn, đáy mắt tĩnh lặng không cảm xúc nào, cô gái xinh đẹp ấy thu hút ánh nhìn của tất cả người đi đường.
Đẹp một cách giản dị, trang nhã lại đáng yêu của một thiếu nữ mười bảy tuổi. Đó còn ai ngoài Tang Họa cô cơ chứ.
Đáy mắt Tang Họa chất chứa những tầng sương mơ hồ, mông lung như nó đang ở một miền xa xôi nào đó.
Trên tấm bảng điện tử to lớn, hình ảnh cô ca sĩ xinh đẹp đập vào mắt cô lúc này.
Cô gái ấy đang hát, như muốn hòa vào thế giới của riêng mình.
Âm nhạc, đã bao lâu cô không còn nghĩ về nó nữa, ước mơ của cô. Ư
ớc mơ của Tang Họa ư? Chính là mong muốn sẽ có một ngày được đứng trên sân khấu lớn, hát bài hát do chính mình sáng tác.
Nhưng cô chẳng thể nào thực hiện được nó sau tai nạn kinh hoàng kia, dây thanh quản bị hỏng.
Cô sẽ không bao giờ hát được nữa. Nhưng bây giờ, cô không chắc, liệu cô có còn khát khao như khi xưa và tràn đầy tự tin như khi xưa không?
Dòng suy nghĩ của Tang Họa nhanh chóng bị cắt đứt sau một chuỗi âm thanh ồn ào huyên náo đằng xa.
Chuyện gì vậy? Đám đông bu vào một chỗ cứ như ruồi thấy mật, Tang Họa cau mày nâng bước đi đến.
" Đồ ăn mày bẩn thiểu, sao mày dám trộm tiền của tao hả? " Đó là tiếng nói oang oang của một cô gái xinh đẹp, nhưng những từ ngữ ấy thốt ra trên cái miệng nhỏ nhắn kia thật sự không hay ho chút nào.
Tang Họa mặt lạnh đánh giá cô ta. Có lẽ cô ta là dân ca sĩ hát đường phố. Ăn mặt như thế này, nói sao nhỉ? Nó hơi thiếu vải cho lắm.
" Em xin lỗi, sau này em sẽ không dám nữa. " Người đi đường xì xào bàn tán, lại chẳng có ai lên để giải quyết chuyện này.
Lòng người chẳng lẽ lại thối nát đến mức như vậy sao? Tang Họa nhìn cậu bé, cả người bẩn thiểu, khuôn mặt lắm lem nước mắt không ngừng cầu xin sự tha thứ từ ta ả.
Cậu bé đói đến mức phải ăn cắp vài đồng vạc lẽ để có thể lấp cái bụng rỗng không của mình.
" Mày có biết tao kiếm tiền cực khổ lắm không hả thằng ranh? Mày nói xem nếu tao cũng đi ăn trộm rồi xin lỗi thì người ta có tha cho tao không hả? Hôm nay tao phải đánh cho mày một trận nên thân. "
Cô ta vén tay áo lên, mặc kệ có bao nhiêu người vây xem nhưng cô ta lại chẳng nể nan gì trực tiếp giơ tay lên tát một cú lật trời vào mặt thằng bé, mọi người đều nín thở chờ đợi kịch hay. Nhưng...
Bàn tay cô ta trong tích tắc bị ai đó chặn lại, lơ lững giữa không trung. Ai ai cũng bất ngờ.
" Đủ rồi đấy. " Tang Họa lạnh nhạt lên tiếng, thanh âm nhẹ nhàng như thế nhưng lại khiến cô ta không rét mà run.
Nhìn cô nàng vẫn đang thất thần ngay tại chỗ, Tang Họa gạt tay cô ta ra sau đó nhẹ nhàng đến bên cậu bé vỗ về " Ổn rồi, em có đau ở đâu không? "
" Cảm ơn chị, chị thật tốt. Chị có phải là tiên nữ hay không ạ? " Cậu bé ngơ ngác nhìn người con gái đẹp như tiên giáng trần trước mặt mình.
Chỉ có thần tiên mới đẹp như vậy, cũng chỉ có thần tiên vừa đẹp lại vừa đối tốt với cậu bé như vậy thôi.
Câu nói ngây ngô của cậu bé làm cho Tang Họa mỉm cười dịu dàng, thật sự toát ra hơi thở của thần tiên tỷ tỷ.
Bất cứ ai cũng đều bị mê hoặc bởi nụ cười đó.
" Cô ở đâu ra vậy hả? Khi không lại xen vào chuyện của người khác. "
Cô gái kia lúc này đã tỉnh táo trở lại, ả giận run lên, hai tay bấu chặt vào nhau căm giận nói.
Đôi mắt hằn đầy tia lửa phóng về phía Tang Họa.
Vẫn giữ nụ cười nhã nhặn trên môi, chẳng ai biết cô gái ấy đang nghĩ gì.
Đại não cô đang rập trung để nhớ lại vài thứ gì đó.
Cô gái trước mắt, mái tóc đen nhánh buộc cao đầy nổi loạn, khuôn mặt kiêu kỳ với nhưng được nét như họa.
Đôi mắt bồ câu long lanh kiêu ngạo.
Cô ta, Tang Họa trong lòng chấn động, một trong những đối thủ nặng ký của Tang Tương - Truy Linh Thụy.
Cô ta là con gái của một gia đình khá giả, cho rằng mình có gương mặt xinh đẹp nên vô cùng kiêu căng.
Nhưng thay vào đó lại có giọng hát thiên bẩm hay như vàng anh.
Cô ta đem lòng yêu một trong n+ nam chủ trong hậu cung của Tang Tương.
Rắp tăm hại nàng.
Sau đó, cô ta được bán vào hộp đêm làm gái mại d**.
Cả nhà chết thảm không biết lý do vì sao.
Cuộc đời cô ta không còn gì để diễn tả bằng hai chữ " tàn tạ ".
Tang Họa không vô tâm, nhưng cũng sẽ không ngu ngốc đến mức đem mình dính vào một trong những người có liên quan đến câu chuyện này.
Cái cô muốn, chính là một người qua đường chờ xem kịch hay diễn ra trước mắt.
Khẽ híp mắt lại, Tang Họa nhẹ nhàng thốt lên từng chữ, đều đều, lại sắc lẹm như muốn róc từng miếng thịt người nghe.
Làm cho cô ta lại một lần nữa thấy nhiệt độ xung quanh giảm dần.
" Đánh một đứa bé ốm yếu vì sinh tồn mà ăn trộm. Giáo dục cô bỏ quên ở nhà rồi à? "
Đảo mắt một hồi, đôi mắt tím lạnh lẽo của Tang Họa xoáy sâu vào ả ta, như muốn nuốt chửng tâm can của ả, giễu cợt.
" Hay là cô vốn không được giáo dục đàng hoàng. "
" Cô.. " Ả cứng họng.
" Là một ca sĩ, hãy dùng miệng mình để nói ra những điều tốt đẹp, đừng nghĩ rằng miệng chó có thể phun ra ngà voi. Cô làm sỉ nhục đến danh dự của một ca sĩ đấy. "
" Được, nếu cô đã nói như vậy. Sáu tháng sau tôi muốn cô tham gia chương trình " Siêu Sao " tìm kiếm tài năng âm nhạc lớn nhất thế giới. Để xem ai rốt cuộc mới là người hiểu về âm nhạc. "
Truy Linh Thụy khẩu khí rất lớn, lời nói hùng hồn thách thức Tang Họa.
Quá kiêu căng rồi, Tang Họa biết tác giả cho cô ta một giọng hát thần thánh để có thể lọt vào top trong nhưng ngay lập tức sẽ bị nữ chủ đánh bại.
Điều đó sẽ làm cho Tang Tương vô cùng nổi bật và tỏa sáng.
Mụ tác giả biết lợi dụng ghê nhỉ?
Truy Linh Thụy có tài thậy đấy, nhưng mãi mãi cũng sẽ không bao giờ ngóc đầu được trước hào quang của nữ chủ đâu?
Lôi Tang Họa vào, có mà chết chùm à lại được thời làm nền cho cô ta.
" Vì sao tôi phải đua với cô, thật là nhàm chán. "
Tang Họa hờ hững buông ra một câu, rồi quay lưng bước đi.
Có lẽ thái độ vừa rồi hoàn toàn đã chọc điên vào con ngựa chiến Truy Linh Thụy.
Cô ta ngoan cố gào lên, hét thất thanh.
Như người đó thiếu nợ gì cô ta vậy.
" Cô, được. Tưởng cô khí phách lắm chứ. Ai dè, cả đời cô chỉ xứng là một con rùa rụt cổ mà thôi. "
Ngay lập tức, bàn chân dừng lại. Tang họa lẩm bẩm: " Rùa- Rụt- Cổ. "
Trong quá khứ.
" Mộc Lung Hoa, chỉ mới như vậy mà cậu muốn từ bỏ tình yêu ca hát. Tôi thật sự đã nhìn lầm cậu. "
" Mộc Lung Hoa, cậu đứng lên cho tôi. Dây thanh quản hỏng thì sao chứ, cậu còn tay, cậu có thể chơi nhạc cụ. Không phải cậu yêu dương cầm sao? Tại sao cậu muốn từ bỏ tương lai đầy huy hoàng này chứ. "
" Mộc Lung Hoa, coi như tôi nhìn nhầm cậu. Cậu không xứng ca hát, Mộc Lung Hoa cứ như thế này, cậu chỉ mãi mãi là một con rùa rụt cổ không hơn không kém. "
Rùa rụt cổ...
Rùa rụt cổ ư?...
Không phải, không phải đâu?
" Được, tôi chấp nhận. "
Ánh mắt kiên cường chứa tầng tia kiên quyết, màu mắt tím long lanh giữa sắc trời lồng lộng, muôn vàn tigôn rơi vấn vương rơi trên mái tóc nâu bầu bềnh.
Thật sự, không thể nào quên.
Nhìn thấy Truy Linh Thụy cao ngạo mĩm cười thỏa mãn. Hét lên: " Tôi tên Truy Linh Thụy. "
Tang Họa cũng nhẹ nhàng trả lời, giọng nói ngọt ngào tan vào gió truyền đên tai Truy Linh Thụy: " Tôi là Tang Họa. "
Xoay người rời đi, rồi nhanh chóng vào hòa dòng người giữa lòng thành phố. Dù vậy, nhưng cốt cách cô nổi bật giữa biển người.
Âm trầm, nhẹ nhàng.
Nhưng Tang Họa hoàn toàn quên mất một điều, đáng nhẽ ra hành động vừa rồi cũng như việc thách đấu ấy phải diễn ra giữa hai người Truy Linh Thụy và Tang Tương mới phải.
Phía xa, một siêu xe đen bóng đứng trong góc khuất ở đó từ rất lâu, có thể là trước cả lúc Tang Họa xuất hiện để xử lý vụ việc vừa rồi.
Cửa kính hạ xuống, một đôi mắt đẹp như lưu ly khẽ dõi theo bóng người đi xa dần, lóe lên tia bất ngờ. Thần thái trầm ổn như bá vương dụ hoặc.
Đôi môi bạc khẽ nhếch, Tang Họa? Người con gái vừa rồi chính là Tang Họa ư? Nụ cười ngây ngất, khuôn mặt thanh thoát dịu dàng.
Tịch Nguyệt Thần nhíu mày nghi vấn.