" Tiểu thư, đã đến giờ ăn cơm ạ." Tuyết Tà Băng đang kiểm tra cơ thể ( Icy: chính xác là săm soi -_-" ) thì một giọng nói thanh thúy dễ nghe truyền vào tai cô. Theo trí nhớ của nguyên chủ thì đây là Thái Thu, con gái của quản gia Lâm thì phải.
" Bảo papa và mama chờ em một chút." Cô nói vọng ra ngoài.
" Vâng." Thái Thu trả lời, chuẩn bị đi xuống nhà thì cô gọi lại. " À phải rồi, chị gọi người sơn tường lại màu tím nhạt nhé. Khoảng năm giờ chiều là phải xong nhé chị."
" Vâng."
Tuyết Tà Băng mở tủ ra chọn quần áo mặc. Tủ quần áo rất lớn nhưng phần lớn là đồ 'kín cổng cao tường' cả. Bây giờ đang là mùa hè, dù đây là hàng hiệu, mặc không thấy nóng nhưng rất cô cảm thấy rất khó chịu nha.
Mất khá lâu thời gian để chọn xong đồ mặc. Cô mặc một cái áo thun màu trắng viền cam. Quần đùi màu cam bó sát, để lộ đôi chân dài thon thả cùng đôi giày búp bê màu cam, nhìn hơi trẻ trâu một chút nhưng rất hợp với gương mặt này.
Quần đùi màu cam bó sát, để lộ đôi chân dài thon thả cùng đôi giày búp bê màu cam, nhìn hơi trẻ trâu một chút nhưng rất hợp với gương mặt này
Nhìn bản thân trong gương, cô nhịn không được mà tặc lưỡi lần thứ n. Phải công nhận là thân hình của nguyên chủ rất chuẩn. Vòng một 42C, eo con kiến, vòng ba chuẩn không cần chỉnh. Với thân hình này thì mặc quần đùi áo ba lỗ đi dép Lào cũng đẹp.
( Icy: Ặc, con gái, con không thể ví hay hơn chút sao -_-"
Tà Băng: mẫu thân, người có ý kiến *liếc xéo*
Icy: tất nhiên là không có, haha *giả ngu*)
Mở cửa đi xuống nhà, cô đi vào phòng bếp. Trên bàn ăn có hai người, một nam một nữ. Tuy đã qua tuổi tứ tuần nhưng vẫn không che dấu được vẻ đẹp họa thủy của hai người khi còn trẻ. Đây có lẽ là cha mẹ của nguyên chủ đi.
" Ba, mẹ." Cô bước vào phòng ăn và tặng cho hai người một nụ cười tỏa nắng.
" Băng Nhi, lại đây ngồi đi con." Mẹ Tuyết nói. Ba Tuyết không nói gì nhưng ánh mắt lại mang theo yêu thương cùng sủng nịnh.
" Dạ." Cô cười nhí nhảnh bước vào chỗ ngồi.
Trong phòng ăn, mọi người vừa nói chuyện vừa ăn cơm, không khí hài hòa ấm áp.
Ơ nhưng mà, cô cứ thấy thiếu thiếu cái gì ấy. Đúng rồi, anh hai và chị hai của nguyên chủ đâu rồi nhỉ, hỏi ba mẹ vậy. Nghĩ là làm, Tuyết Tà Băng hỏi.
" Papa, anh hai và chị hai đâu a...?"
" Anh hai con có việc phải sang Mỹ gấp. Còn chị hai con phải vào bệnh viện vì ngã cầu thang. Con không nhớ sao?" Mẹ Tuyết trả lời thay ba Tuyết.
" Con quên mất." Ngã cầu thang sao? A, hình như nữ phụ này phải nhập viện vì ngã cầu thang sau đó gặp nam chủ Hoàng Lam Thiên sau đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó thấy nữ chính thân thiết với nam chủ này thì ghen tỵ rồi lập mưu hãm hại nữ chủ nhưng sau đó nhờ bàn tay vàng của nữ chủ cảm hóa, rồi chấp nhận buông tay thì phải. Cô có nên can thiệp không ta.
Theo sách viết thì khoảng ba ngày nữa mới bắt đầu sự việc này. Thôi thì mai đi thăm nữ phụ này đi.
" Ba, mẹ, con muốn đi mua sắm." Tuyết Tà Băng nũng nịu nói.
" Hả, cái gì cơ con gái yêu." Bà nghe nhầm rồi phải không, con gái bà bảo muốn đi mua sắm sao. Không trách mẹ Tuyết lại ngạc nhiên vậy. Tuyết Tà Băng nguyên chủ sinh ra đã nhút nhát. Mẹ Tuyết ép mãi cô cũng không chịu đi mua sắm nên bà đành bỏ cuộc nên muốn đi mua sắm thì chính là kỳ tích của kỳ tích đấy.
" Con muốn đi mua sắm ạ. Con muốn thay đổi bản thân để phù hợp với cuộc sống mà con muốn. Con sẽ không nhút nhát nữa." Tuyết Tà Băng kiên định nói. Cô phải thay đổi để bảo vệ gia đình đầm ấm của cô.
" Ừ con yêu, đây là thẻ đặc biệt của con." Con họ trưởng thành thật rồi, không còn nhút nhát làm bọn họ lo lắng nữa. Thật tốt.
" Con cản ơn ba." Ba Tuyết đưa cho cô một cái thẻ màu bạch kim, có biểu tượng hình bông tuyết trắng nằm giữa chiếm hơn phân nửa cái thẻ. Giữa bông tuyết có việt ba chữ màu vàng kim Tuyết Tà Băng. Chỉ có người Tuyết gia mới được sở hữu cái thẻ này.
Cô cầm thẻ vui vẻ hôn ba Tuyết một cái rồi chạy thẳng xuống gara xe.
Có gia đình thật là tốt. Cô sẽ cố gắng bảo vệ gia đình nhỏ này của cô.
" Tiểu thư, đã đến giờ ăn cơm ạ." Tuyết Tà Băng đang kiểm tra cơ thể ( Icy: chính xác là săm soi -_-" ) thì một giọng nói thanh thúy dễ nghe truyền vào tai cô. Theo trí nhớ của nguyên chủ thì đây là Thái Thu, con gái của quản gia Lâm thì phải.
" Bảo papa và mama chờ em một chút." Cô nói vọng ra ngoài.
" Vâng." Thái Thu trả lời, chuẩn bị đi xuống nhà thì cô gọi lại. " À phải rồi, chị gọi người sơn tường lại màu tím nhạt nhé. Khoảng năm giờ chiều là phải xong nhé chị."
" Vâng."
Tuyết Tà Băng mở tủ ra chọn quần áo mặc. Tủ quần áo rất lớn nhưng phần lớn là đồ 'kín cổng cao tường' cả. Bây giờ đang là mùa hè, dù đây là hàng hiệu, mặc không thấy nóng nhưng rất cô cảm thấy rất khó chịu nha.
Mất khá lâu thời gian để chọn xong đồ mặc. Cô mặc một cái áo thun màu trắng viền cam. Quần đùi màu cam bó sát, để lộ đôi chân dài thon thả cùng đôi giày búp bê màu cam, nhìn hơi trẻ trâu một chút nhưng rất hợp với gương mặt này.
Quần đùi màu cam bó sát, để lộ đôi chân dài thon thả cùng đôi giày búp bê màu cam, nhìn hơi trẻ trâu một chút nhưng rất hợp với gương mặt này
Nhìn bản thân trong gương, cô nhịn không được mà tặc lưỡi lần thứ n. Phải công nhận là thân hình của nguyên chủ rất chuẩn. Vòng một C, eo con kiến, vòng ba chuẩn không cần chỉnh. Với thân hình này thì mặc quần đùi áo ba lỗ đi dép Lào cũng đẹp.
( Icy: Ặc, con gái, con không thể ví hay hơn chút sao -_-"
Tà Băng: mẫu thân, người có ý kiến liếc xéo
Icy: tất nhiên là không có, haha giả ngu)
Mở cửa đi xuống nhà, cô đi vào phòng bếp. Trên bàn ăn có hai người, một nam một nữ. Tuy đã qua tuổi tứ tuần nhưng vẫn không che dấu được vẻ đẹp họa thủy của hai người khi còn trẻ. Đây có lẽ là cha mẹ của nguyên chủ đi.
" Ba, mẹ." Cô bước vào phòng ăn và tặng cho hai người một nụ cười tỏa nắng.
" Băng Nhi, lại đây ngồi đi con." Mẹ Tuyết nói. Ba Tuyết không nói gì nhưng ánh mắt lại mang theo yêu thương cùng sủng nịnh.
" Dạ." Cô cười nhí nhảnh bước vào chỗ ngồi.
Trong phòng ăn, mọi người vừa nói chuyện vừa ăn cơm, không khí hài hòa ấm áp.
Ơ nhưng mà, cô cứ thấy thiếu thiếu cái gì ấy. Đúng rồi, anh hai và chị hai của nguyên chủ đâu rồi nhỉ, hỏi ba mẹ vậy. Nghĩ là làm, Tuyết Tà Băng hỏi.
" Papa, anh hai và chị hai đâu a...?"
" Anh hai con có việc phải sang Mỹ gấp. Còn chị hai con phải vào bệnh viện vì ngã cầu thang. Con không nhớ sao?" Mẹ Tuyết trả lời thay ba Tuyết.
" Con quên mất." Ngã cầu thang sao? A, hình như nữ phụ này phải nhập viện vì ngã cầu thang sau đó gặp nam chủ Hoàng Lam Thiên sau đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó thấy nữ chính thân thiết với nam chủ này thì ghen tỵ rồi lập mưu hãm hại nữ chủ nhưng sau đó nhờ bàn tay vàng của nữ chủ cảm hóa, rồi chấp nhận buông tay thì phải. Cô có nên can thiệp không ta.
Theo sách viết thì khoảng ba ngày nữa mới bắt đầu sự việc này. Thôi thì mai đi thăm nữ phụ này đi.
" Ba, mẹ, con muốn đi mua sắm." Tuyết Tà Băng nũng nịu nói.
" Hả, cái gì cơ con gái yêu." Bà nghe nhầm rồi phải không, con gái bà bảo muốn đi mua sắm sao. Không trách mẹ Tuyết lại ngạc nhiên vậy. Tuyết Tà Băng nguyên chủ sinh ra đã nhút nhát. Mẹ Tuyết ép mãi cô cũng không chịu đi mua sắm nên bà đành bỏ cuộc nên muốn đi mua sắm thì chính là kỳ tích của kỳ tích đấy.
" Con muốn đi mua sắm ạ. Con muốn thay đổi bản thân để phù hợp với cuộc sống mà con muốn. Con sẽ không nhút nhát nữa." Tuyết Tà Băng kiên định nói. Cô phải thay đổi để bảo vệ gia đình đầm ấm của cô.
" Ừ con yêu, đây là thẻ đặc biệt của con." Con họ trưởng thành thật rồi, không còn nhút nhát làm bọn họ lo lắng nữa. Thật tốt.
" Con cản ơn ba." Ba Tuyết đưa cho cô một cái thẻ màu bạch kim, có biểu tượng hình bông tuyết trắng nằm giữa chiếm hơn phân nửa cái thẻ. Giữa bông tuyết có việt ba chữ màu vàng kim Tuyết Tà Băng. Chỉ có người Tuyết gia mới được sở hữu cái thẻ này.
Cô cầm thẻ vui vẻ hôn ba Tuyết một cái rồi chạy thẳng xuống gara xe.
Có gia đình thật là tốt. Cô sẽ cố gắng bảo vệ gia đình nhỏ này của cô.