An Bích Vân không chịu được Cuồng Nguyệt kiêu ngạo, trong lòng phiền muộn, liền đi ra một quán rượu giải sầu, ai ngờ lại nhìn thấy tiểu tặc chết tiệt này nữ giả nam trang cười hì hì tiến vào một kỹ viện nổi danh. Nàng tức giận đi theo.
Cuồng Nguyệt vào Như Ý Lâu này kỳ thực cũng không phải là vì phiêu kỹ, chỉ là ở trong dịch quán suốt ngày trầm lặng không tránh khỏi tẻ nhạt liền tới đây nghe vài khúc, trêu chọc mỹ nhân. Cho dù trong nhà đã giai nhân khuynh thành, thế nhưng nàng thật sợ canh tình yêu của Lục Tâm Doanh. Hơn nữa Đỗ Tư Nhiên bận bịu công sự không đếm xỉa tới nàng, nàng không thể làm gì khác hơn là tự mình ra ngoài tìm vui.
Hiện tại đang vui vẻ ôm Hoa nương trang điểm xinh đẹp, Cuồng Nguyệt cười híp mắt uống rượu mạnh Hoa nương đút cho nàng, thực sự là nhân sinh tươi đẹp a! Đắm chìm trong dịu dàng của mỹ nhân, Cuồng Nguyệt cũng không có nhìn thấy trong mắt Hoa nương lóe lên một tia căm ghét! Chẳng qua là ai đưa đến cũng không cự tuyệt mà uống vào rượu mạnh, vẻ mặt say sưa, nhìn Hoa nương xinh đẹp không nhịn được hôn tới, hai tay cũng không nhàn rỗi. Hoa nương thấy con ma men này càng ngày càng ăn đậu hũ* của mình, “cười duyên” mà né tránh nàng cợt nhả, trong tay ngược lại hiện lên ngân châm, đang muốn đâm vào sau cổ của Cuồng Nguyệt, lại nghe thấy một tiếng kêu tức giận.
*giống chiếm tiện nghi = dê
“Cuồng Nguyệt khốn kiếp, ngươi cái tên sắc quỷ này, dĩ nhiên ban ngày ở đây làm bậy, xem ta như thế nào dạy dỗ ngươi!” An Bích Vân thật vất vả lẫn vào, đã thấy tên dâm tặc này vẻ mặt hí hí dê xòm mà cợt nhả Hoa nương, lửa giận bạo phát.
Hoa nương bị tiếng hét của nàng làm cho hoàn hồn liền vội vàng đem châm cất đi, mà Cuồng Nguyệt thì lại mơ mơ màng màng mà nhìn An Bích Vân hướng chính mình vọt tới, sau đó nhấc tay liền cho mình một cái tát, đau đến nàng lệch đầu. Nàng ngẩng đầu lên giận dữ nhìn chằm chằm An Bích Vân “Ta tới nơi này mắc mớ gì tới ngươi a?” lại dám đánh ta, được, rất tốt, đêm nay ta không ăn ngươi thì ta cũng không phải là Cuồng Nguyệt!
An Bích Vân bị nàng trừng có chút chột dạ, dù sao nàng cũng là nữ tử, biết mình đúng là có chút quá đáng, nhưng mà nàng chính là không thích dáng vẻ háo sắc của Cuồng Nguyệt ôm cợt nhả Hoa nương, nàng tức giận nói “Đúng là chuyện không liên quan đến ta, thế nhưng Lục muội muội thì sao, tại sao ngươi có thể như vậy đối với nàng? Đi, theo ta trở về!” nói liền lôi kéo Cuồng Nguyệt, muốn nàng trở lại.
Hoa nương bị bỏ qua một bên nhưng không có nói nhiều, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm Cuồng Nguyệt, thầm nghĩ: Được lắm kẻ phụ tình!
Cuồng Nguyệt bị nàng lôi kéo, nhìn thấy chung quanh những ánh mắt xem cuộc vui kia tất cả đều tập trung ở trong này, có chút tức giận mà gầm nhẹ nói “Buông ta ra, tự ta đi!”
An Bích Vân theo ánh mắt của nàng cũng nhìn thấy rất nhiều người chú ý tới chỗ mình, nghĩ thầm mình tại sao giống như một oán phụ chạy tới bắt gian, lần này thật là vô cùng mất mặt! Trong đầu Cuồng Nguyệt muốn nhất chính là, đêm nay xem ta như thế nào trừng trị ngươi! Hừ!
=================================
“Hái” Vân thất bại!
Buổi tối, Cuồng Nguyệt vũ trang đầy đủ, chuẩn bị thật kỹ càng mà dạy dỗ nữ nhân đanh đá An Bích Vân này một chút, trước đây lúc mới vừa gặp nàng làm sao lại cảm thấy nàng ôn nhu đây, thực sự là mắt bị mù!
Nàng lén lén lút lút trốn ở cửa phòng An Bích Vân thổi khói vào bên trong, An Bích Vân đang ngủ mơ mơ màng màng nghe được một mùi lạ liền cảnh giác, nhưng vẫn bị hít vào một chút mị dược, đối phó An Bích Vân, Cuồng Nguyệt phải sử dụng mị dược lợi hại nhất sư phụ cho nàng, để phòng ngừa vạn nhất thôi. Ai kêu võ công của An Bích Vân lợi hại vậy chứ? Nàng đầu trộm đuôi cướp mà chui vào phòng của An Bích Vân, không chút nào phát hiện mình bị người theo dõi!
Nàng đẩy An Bích Vân trên giường một cái, thấy nàng ấy không có phản ứng liền yên tâm lớn mật mà bắt đầu đùa giỡn, trước ngậm lấy miệng nhỏ của An Bích Vân, sau đó hai tay dạo chơi trên thân thể xinh đẹp của An Bích Vân. An Bích Vân giả bộ ngủ mà kiếm chế rất khổ cực, nàng thực sự không biết nên làm gì tên sắc lang này? Lẽ ra nên một chưởng đập chết nàng, nhưng mà lại không hạ thủ được, hơn nữa Cuồng Nguyệt hôn làm cho nàng có chút ý loạn tình mê, lúc tay của Cuồng Nguyệt muốn cởi y phục của nàng ra, nàng giật mình tỉnh lại, đang muốn đẩy Cuồng Nguyệt ra. Thì thấy phía sau Cuồng Nguyệt có một bóng đen cầm kiếm hướng về Cuồng Nguyệt đâm tới. Nàng vội vã đem Cuồng Nguyệt đẩy ra, sau đó cầm bội kiếm của mình lên cùng người đó đánh nhau.
Đang chìm đắm trong đôi môi ngon ngọt thơm mát của An Bích Vân, Cuồng Nguyệt bị tình cảnh trước mắt làm sửng sốt, người kia là ai a? An Bích Vân lại tỉnh, vậy nàng ấy tại sao không phản kháng a? Vừa nãy nàng đẩy ta không phải là cứu ta sao? Không để ý tình hình tranh đấu trước mắt, nàng còn ngồi dưới đất sững sờ. Lục Tâm Doanh cùng Đỗ Tư Nhiên sát vách nghe tiếng chạy tới, hắc y nhân thấy người càng ngày càng nhiều, liền muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu, lợi dụng lúc An Bích Vân không chú ý hướng Cuồng Nguyệt đang sững sờ mà công tới, Cuồng Nguyệt thấy kiếm hướng chính mình đâm tới vội vã lăn qua một bên, nhưng mà kiếm của hắc y nhân rất nhanh, cắt trúng cánh tay trái của Cuồng Nguyệt. An Bích Vân từ phía sau công kích hắc y nhân muốn dời sự chú ý của hắc y nhân về phía mình, nhìn thấy Cuồng Nguyệt bị thương, trong lòng nàng trầm xuống, toàn lực hướng về hắc y nhân công tới.
Lục Tâm Doanh vừa vào liền nhìn thấy Cuồng Nguyệt bị thương nằm trên đất, kinh hãi mà hét ầm lên, Đỗ Tư Nhiên ngược lại ung dung nhìn An Bích Vân cùng hắc y nhân tranh đấu, hắc y nhân thấy tình thế bất lợi với mình lập tức nhảy ra cửa sổ đào tẩu.
Lục Tâm Doanh khóc lóc nhào tới Cuồng Nguyệt “Tiểu Nguyệt, ngươi...ngươi có sao không?” Đỗ Tư Nhiên trên mặt lạnh lùng cũng lộ ra thần sắc quan tâm, chỉ có An Bích Vân một mặt “Đáng đời ngươi” nhìn Cuồng Nguyệt.
Cuồng Nguyệt bị chút thương nhẹ, thấy các nàng đều đến, thật không tiện nói mình tới hái hoa, nhưng bị người ám sát. Nếu như bị Đỗ Tư Nhiên biết chắc chắn sẽ là người thứ nhất không tha cho mình. Nàng vỗ vỗ cánh tay của Lục Tâm Doanh nói “Ta không sao.” sau đó lại một mặt cảm kích hướng An Bích Vân nói “Đa tạ ân cứu mạng của Vân tỷ tỷ.” hi vọng An Bích Vân sẽ không đem chuyện mình gây rối nói ra, có điều việc này dường như là không thể nào.
Đỗ Tư Nhiên thấy nàng chỉ bị thương cánh tay không có gì đáng ngại cũng an tâm, bình tĩnh nói “Tại sao ngươi ở trong phòng An cô nương?”
Cuồng Nguyệt vẫn chưa trả lời, An Bích Vân liền giành trước đáp “Là nàng nghe được trong phòng ta có tiếng đánh nhau mới chạy tới, không ngờ khiến cho nàng bị thương.” Cuồng Nguyệt nghe vậy kinh ngạc nhìn An Bích Vân, trong lòng Đỗ Tư Nhiên hiểu rõ, nhưng cũng không nói ra, chỉ có Lục Tâm Doanh vẫn một người khóc lóc kéo Cuồng Nguyệt nói “Theo ta vào phòng, ta giúp ngươi băng bó lại.”
An Bích Vân trừng bóng lưng của Cuồng Nguyệt một chút, thầm nghĩ: Tiện nghi ngươi! Bản thân nàng cũng không biết tại sao lại che giấu dùm tên này, nhớ tới nụ hôn nồng nhiệt của nàng, trong lòng một trận khô nóng! Lắc đầu, nàng lên giường tiếp tục ngủ.
Đỗ Tư Nhiên theo các nàng đi vào trong phòng của Lục Tâm Doanh, nghĩ thầm: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Sắc quỷ này nhất định là muốn đi khi dễ An cô nương, kết quả bị thích khách phá hoại, còn bị thương, cũng coi như là quả báo!
Nhìn Lục Tâm Doanh cẩn thận vì Cuồng Nguyệt bôi thuốc, thỉnh thoảng còn săn sóc hỏi Cuồng Nguyệt có đau hay không, làm cho nàng một trận phiền muộn, Lục cô nương này sợ rằng sớm đã bị sắc quỷ này khi dễ đi, thảo nào chuyện gì cũng lấy nàng làm đầu. Thật không biết Lục cô nương này nghĩ như thế nào, lẽ nào cho phép nàng tiếp tục như vậy?
Cuồng Nguyệt yên lòng hưởng thụ Lục Tâm Doanh chăm sóc thì thấy vẻ mặt của Đỗ Tư Nhiên âm trầm nhìn mình, thầm nghĩ: Lẽ nào nàng biết rồi? Dựa theo năng lực quan sát nhạy bén của Đỗ Tư Nhiên, mình nhất định không gạt được nàng, ôi, đi tới đâu tính tới đó vậy!
̃ bị bắt!
*phiêu kỹ là chơi gái đó mấy thím =.='
An Bích Vân không chịu được Cuồng Nguyệt kiêu ngạo, trong lòng phiền muộn, liền đi ra một quán rượu giải sầu, ai ngờ lại nhìn thấy tiểu tặc chết tiệt này nữ giả nam trang cười hì hì tiến vào một kỹ viện nổi danh. Nàng tức giận đi theo.
Cuồng Nguyệt vào Như Ý Lâu này kỳ thực cũng không phải là vì phiêu kỹ, chỉ là ở trong dịch quán suốt ngày trầm lặng không tránh khỏi tẻ nhạt liền tới đây nghe vài khúc, trêu chọc mỹ nhân. Cho dù trong nhà đã giai nhân khuynh thành, thế nhưng nàng thật sợ canh tình yêu của Lục Tâm Doanh. Hơn nữa Đỗ Tư Nhiên bận bịu công sự không đếm xỉa tới nàng, nàng không thể làm gì khác hơn là tự mình ra ngoài tìm vui.
Hiện tại đang vui vẻ ôm Hoa nương trang điểm xinh đẹp, Cuồng Nguyệt cười híp mắt uống rượu mạnh Hoa nương đút cho nàng, thực sự là nhân sinh tươi đẹp a! Đắm chìm trong dịu dàng của mỹ nhân, Cuồng Nguyệt cũng không có nhìn thấy trong mắt Hoa nương lóe lên một tia căm ghét! Chẳng qua là ai đưa đến cũng không cự tuyệt mà uống vào rượu mạnh, vẻ mặt say sưa, nhìn Hoa nương xinh đẹp không nhịn được hôn tới, hai tay cũng không nhàn rỗi. Hoa nương thấy con ma men này càng ngày càng ăn đậu hũ* của mình, “cười duyên” mà né tránh nàng cợt nhả, trong tay ngược lại hiện lên ngân châm, đang muốn đâm vào sau cổ của Cuồng Nguyệt, lại nghe thấy một tiếng kêu tức giận.
*giống chiếm tiện nghi = dê
“Cuồng Nguyệt khốn kiếp, ngươi cái tên sắc quỷ này, dĩ nhiên ban ngày ở đây làm bậy, xem ta như thế nào dạy dỗ ngươi!” An Bích Vân thật vất vả lẫn vào, đã thấy tên dâm tặc này vẻ mặt hí hí dê xòm mà cợt nhả Hoa nương, lửa giận bạo phát.Hoa nương bị tiếng hét của nàng làm cho hoàn hồn liền vội vàng đem châm cất đi, mà Cuồng Nguyệt thì lại mơ mơ màng màng mà nhìn An Bích Vân hướng chính mình vọt tới, sau đó nhấc tay liền cho mình một cái tát, đau đến nàng lệch đầu. Nàng ngẩng đầu lên giận dữ nhìn chằm chằm An Bích Vân “Ta tới nơi này mắc mớ gì tới ngươi a?” lại dám đánh ta, được, rất tốt, đêm nay ta không ăn ngươi thì ta cũng không phải là Cuồng Nguyệt!
An Bích Vân bị nàng trừng có chút chột dạ, dù sao nàng cũng là nữ tử, biết mình đúng là có chút quá đáng, nhưng mà nàng chính là không thích dáng vẻ háo sắc của Cuồng Nguyệt ôm cợt nhả Hoa nương, nàng tức giận nói “Đúng là chuyện không liên quan đến ta, thế nhưng Lục muội muội thì sao, tại sao ngươi có thể như vậy đối với nàng? Đi, theo ta trở về!” nói liền lôi kéo Cuồng Nguyệt, muốn nàng trở lại.
Hoa nương bị bỏ qua một bên nhưng không có nói nhiều, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm Cuồng Nguyệt, thầm nghĩ: Được lắm kẻ phụ tình!
Cuồng Nguyệt bị nàng lôi kéo, nhìn thấy chung quanh những ánh mắt xem cuộc vui kia tất cả đều tập trung ở trong này, có chút tức giận mà gầm nhẹ nói “Buông ta ra, tự ta đi!”
An Bích Vân theo ánh mắt của nàng cũng nhìn thấy rất nhiều người chú ý tới chỗ mình, nghĩ thầm mình tại sao giống như một oán phụ chạy tới bắt gian, lần này thật là vô cùng mất mặt! Trong đầu Cuồng Nguyệt muốn nhất chính là, đêm nay xem ta như thế nào trừng trị ngươi! Hừ!
=================================
“Hái” Vân thất bại!
Buổi tối, Cuồng Nguyệt vũ trang đầy đủ, chuẩn bị thật kỹ càng mà dạy dỗ nữ nhân đanh đá An Bích Vân này một chút, trước đây lúc mới vừa gặp nàng làm sao lại cảm thấy nàng ôn nhu đây, thực sự là mắt bị mù!
Nàng lén lén lút lút trốn ở cửa phòng An Bích Vân thổi khói vào bên trong, An Bích Vân đang ngủ mơ mơ màng màng nghe được một mùi lạ liền cảnh giác, nhưng vẫn bị hít vào một chút mị dược, đối phó An Bích Vân, Cuồng Nguyệt phải sử dụng mị dược lợi hại nhất sư phụ cho nàng, để phòng ngừa vạn nhất thôi. Ai kêu võ công của An Bích Vân lợi hại vậy chứ? Nàng đầu trộm đuôi cướp mà chui vào phòng của An Bích Vân, không chút nào phát hiện mình bị người theo dõi!
Nàng đẩy An Bích Vân trên giường một cái, thấy nàng ấy không có phản ứng liền yên tâm lớn mật mà bắt đầu đùa giỡn, trước ngậm lấy miệng nhỏ của An Bích Vân, sau đó hai tay dạo chơi trên thân thể xinh đẹp của An Bích Vân. An Bích Vân giả bộ ngủ mà kiếm chế rất khổ cực, nàng thực sự không biết nên làm gì tên sắc lang này? Lẽ ra nên một chưởng đập chết nàng, nhưng mà lại không hạ thủ được, hơn nữa Cuồng Nguyệt hôn làm cho nàng có chút ý loạn tình mê, lúc tay của Cuồng Nguyệt muốn cởi y phục của nàng ra, nàng giật mình tỉnh lại, đang muốn đẩy Cuồng Nguyệt ra. Thì thấy phía sau Cuồng Nguyệt có một bóng đen cầm kiếm hướng về Cuồng Nguyệt đâm tới. Nàng vội vã đem Cuồng Nguyệt đẩy ra, sau đó cầm bội kiếm của mình lên cùng người đó đánh nhau.
Đang chìm đắm trong đôi môi ngon ngọt thơm mát của An Bích Vân, Cuồng Nguyệt bị tình cảnh trước mắt làm sửng sốt, người kia là ai a? An Bích Vân lại tỉnh, vậy nàng ấy tại sao không phản kháng a? Vừa nãy nàng đẩy ta không phải là cứu ta sao? Không để ý tình hình tranh đấu trước mắt, nàng còn ngồi dưới đất sững sờ. Lục Tâm Doanh cùng Đỗ Tư Nhiên sát vách nghe tiếng chạy tới, hắc y nhân thấy người càng ngày càng nhiều, liền muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu, lợi dụng lúc An Bích Vân không chú ý hướng Cuồng Nguyệt đang sững sờ mà công tới, Cuồng Nguyệt thấy kiếm hướng chính mình đâm tới vội vã lăn qua một bên, nhưng mà kiếm của hắc y nhân rất nhanh, cắt trúng cánh tay trái của Cuồng Nguyệt. An Bích Vân từ phía sau công kích hắc y nhân muốn dời sự chú ý của hắc y nhân về phía mình, nhìn thấy Cuồng Nguyệt bị thương, trong lòng nàng trầm xuống, toàn lực hướng về hắc y nhân công tới.
Lục Tâm Doanh vừa vào liền nhìn thấy Cuồng Nguyệt bị thương nằm trên đất, kinh hãi mà hét ầm lên, Đỗ Tư Nhiên ngược lại ung dung nhìn An Bích Vân cùng hắc y nhân tranh đấu, hắc y nhân thấy tình thế bất lợi với mình lập tức nhảy ra cửa sổ đào tẩu.
Lục Tâm Doanh khóc lóc nhào tới Cuồng Nguyệt “Tiểu Nguyệt, ngươi...ngươi có sao không?” Đỗ Tư Nhiên trên mặt lạnh lùng cũng lộ ra thần sắc quan tâm, chỉ có An Bích Vân một mặt “Đáng đời ngươi” nhìn Cuồng Nguyệt.
Cuồng Nguyệt bị chút thương nhẹ, thấy các nàng đều đến, thật không tiện nói mình tới hái hoa, nhưng bị người ám sát. Nếu như bị Đỗ Tư Nhiên biết chắc chắn sẽ là người thứ nhất không tha cho mình. Nàng vỗ vỗ cánh tay của Lục Tâm Doanh nói “Ta không sao.” sau đó lại một mặt cảm kích hướng An Bích Vân nói “Đa tạ ân cứu mạng của Vân tỷ tỷ.” hi vọng An Bích Vân sẽ không đem chuyện mình gây rối nói ra, có điều việc này dường như là không thể nào.
Đỗ Tư Nhiên thấy nàng chỉ bị thương cánh tay không có gì đáng ngại cũng an tâm, bình tĩnh nói “Tại sao ngươi ở trong phòng An cô nương?”
Cuồng Nguyệt vẫn chưa trả lời, An Bích Vân liền giành trước đáp “Là nàng nghe được trong phòng ta có tiếng đánh nhau mới chạy tới, không ngờ khiến cho nàng bị thương.” Cuồng Nguyệt nghe vậy kinh ngạc nhìn An Bích Vân, trong lòng Đỗ Tư Nhiên hiểu rõ, nhưng cũng không nói ra, chỉ có Lục Tâm Doanh vẫn một người khóc lóc kéo Cuồng Nguyệt nói “Theo ta vào phòng, ta giúp ngươi băng bó lại.”
An Bích Vân trừng bóng lưng của Cuồng Nguyệt một chút, thầm nghĩ: Tiện nghi ngươi! Bản thân nàng cũng không biết tại sao lại che giấu dùm tên này, nhớ tới nụ hôn nồng nhiệt của nàng, trong lòng một trận khô nóng! Lắc đầu, nàng lên giường tiếp tục ngủ.
Đỗ Tư Nhiên theo các nàng đi vào trong phòng của Lục Tâm Doanh, nghĩ thầm: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Sắc quỷ này nhất định là muốn đi khi dễ An cô nương, kết quả bị thích khách phá hoại, còn bị thương, cũng coi như là quả báo!
Nhìn Lục Tâm Doanh cẩn thận vì Cuồng Nguyệt bôi thuốc, thỉnh thoảng còn săn sóc hỏi Cuồng Nguyệt có đau hay không, làm cho nàng một trận phiền muộn, Lục cô nương này sợ rằng sớm đã bị sắc quỷ này khi dễ đi, thảo nào chuyện gì cũng lấy nàng làm đầu. Thật không biết Lục cô nương này nghĩ như thế nào, lẽ nào cho phép nàng tiếp tục như vậy?
Cuồng Nguyệt yên lòng hưởng thụ Lục Tâm Doanh chăm sóc thì thấy vẻ mặt của Đỗ Tư Nhiên âm trầm nhìn mình, thầm nghĩ: Lẽ nào nàng biết rồi? Dựa theo năng lực quan sát nhạy bén của Đỗ Tư Nhiên, mình nhất định không gạt được nàng, ôi, đi tới đâu tính tới đó vậy!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
̃ bị bắt!
*phiêu kỹ là chơi gái đó mấy thím =.='
An Bích Vân không chịu được Cuồng Nguyệt kiêu ngạo, trong lòng phiền muộn, liền đi ra một quán rượu giải sầu, ai ngờ lại nhìn thấy tiểu tặc chết tiệt này nữ giả nam trang cười hì hì tiến vào một kỹ viện nổi danh. Nàng tức giận đi theo.
Cuồng Nguyệt vào Như Ý Lâu này kỳ thực cũng không phải là vì phiêu kỹ, chỉ là ở trong dịch quán suốt ngày trầm lặng không tránh khỏi tẻ nhạt liền tới đây nghe vài khúc, trêu chọc mỹ nhân. Cho dù trong nhà đã giai nhân khuynh thành, thế nhưng nàng thật sợ canh tình yêu của Lục Tâm Doanh. Hơn nữa Đỗ Tư Nhiên bận bịu công sự không đếm xỉa tới nàng, nàng không thể làm gì khác hơn là tự mình ra ngoài tìm vui.
Hiện tại đang vui vẻ ôm Hoa nương trang điểm xinh đẹp, Cuồng Nguyệt cười híp mắt uống rượu mạnh Hoa nương đút cho nàng, thực sự là nhân sinh tươi đẹp a! Đắm chìm trong dịu dàng của mỹ nhân, Cuồng Nguyệt cũng không có nhìn thấy trong mắt Hoa nương lóe lên một tia căm ghét! Chẳng qua là ai đưa đến cũng không cự tuyệt mà uống vào rượu mạnh, vẻ mặt say sưa, nhìn Hoa nương xinh đẹp không nhịn được hôn tới, hai tay cũng không nhàn rỗi. Hoa nương thấy con ma men này càng ngày càng ăn đậu hũ* của mình, “cười duyên” mà né tránh nàng cợt nhả, trong tay ngược lại hiện lên ngân châm, đang muốn đâm vào sau cổ của Cuồng Nguyệt, lại nghe thấy một tiếng kêu tức giận.
*giống chiếm tiện nghi = dê
“Cuồng Nguyệt khốn kiếp, ngươi cái tên sắc quỷ này, dĩ nhiên ban ngày ở đây làm bậy, xem ta như thế nào dạy dỗ ngươi!” An Bích Vân thật vất vả lẫn vào, đã thấy tên dâm tặc này vẻ mặt hí hí dê xòm mà cợt nhả Hoa nương, lửa giận bạo phát.
Hoa nương bị tiếng hét của nàng làm cho hoàn hồn liền vội vàng đem châm cất đi, mà Cuồng Nguyệt thì lại mơ mơ màng màng mà nhìn An Bích Vân hướng chính mình vọt tới, sau đó nhấc tay liền cho mình một cái tát, đau đến nàng lệch đầu. Nàng ngẩng đầu lên giận dữ nhìn chằm chằm An Bích Vân “Ta tới nơi này mắc mớ gì tới ngươi a?” lại dám đánh ta, được, rất tốt, đêm nay ta không ăn ngươi thì ta cũng không phải là Cuồng Nguyệt!
An Bích Vân bị nàng trừng có chút chột dạ, dù sao nàng cũng là nữ tử, biết mình đúng là có chút quá đáng, nhưng mà nàng chính là không thích dáng vẻ háo sắc của Cuồng Nguyệt ôm cợt nhả Hoa nương, nàng tức giận nói “Đúng là chuyện không liên quan đến ta, thế nhưng Lục muội muội thì sao, tại sao ngươi có thể như vậy đối với nàng? Đi, theo ta trở về!” nói liền lôi kéo Cuồng Nguyệt, muốn nàng trở lại.
Hoa nương bị bỏ qua một bên nhưng không có nói nhiều, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm Cuồng Nguyệt, thầm nghĩ: Được lắm kẻ phụ tình!
Cuồng Nguyệt bị nàng lôi kéo, nhìn thấy chung quanh những ánh mắt xem cuộc vui kia tất cả đều tập trung ở trong này, có chút tức giận mà gầm nhẹ nói “Buông ta ra, tự ta đi!”
An Bích Vân theo ánh mắt của nàng cũng nhìn thấy rất nhiều người chú ý tới chỗ mình, nghĩ thầm mình tại sao giống như một oán phụ chạy tới bắt gian, lần này thật là vô cùng mất mặt! Trong đầu Cuồng Nguyệt muốn nhất chính là, đêm nay xem ta như thế nào trừng trị ngươi! Hừ!
=================================
“Hái” Vân thất bại!
Buổi tối, Cuồng Nguyệt vũ trang đầy đủ, chuẩn bị thật kỹ càng mà dạy dỗ nữ nhân đanh đá An Bích Vân này một chút, trước đây lúc mới vừa gặp nàng làm sao lại cảm thấy nàng ôn nhu đây, thực sự là mắt bị mù!
Nàng lén lén lút lút trốn ở cửa phòng An Bích Vân thổi khói vào bên trong, An Bích Vân đang ngủ mơ mơ màng màng nghe được một mùi lạ liền cảnh giác, nhưng vẫn bị hít vào một chút mị dược, đối phó An Bích Vân, Cuồng Nguyệt phải sử dụng mị dược lợi hại nhất sư phụ cho nàng, để phòng ngừa vạn nhất thôi. Ai kêu võ công của An Bích Vân lợi hại vậy chứ? Nàng đầu trộm đuôi cướp mà chui vào phòng của An Bích Vân, không chút nào phát hiện mình bị người theo dõi!
Nàng đẩy An Bích Vân trên giường một cái, thấy nàng ấy không có phản ứng liền yên tâm lớn mật mà bắt đầu đùa giỡn, trước ngậm lấy miệng nhỏ của An Bích Vân, sau đó hai tay dạo chơi trên thân thể xinh đẹp của An Bích Vân. An Bích Vân giả bộ ngủ mà kiếm chế rất khổ cực, nàng thực sự không biết nên làm gì tên sắc lang này? Lẽ ra nên một chưởng đập chết nàng, nhưng mà lại không hạ thủ được, hơn nữa Cuồng Nguyệt hôn làm cho nàng có chút ý loạn tình mê, lúc tay của Cuồng Nguyệt muốn cởi y phục của nàng ra, nàng giật mình tỉnh lại, đang muốn đẩy Cuồng Nguyệt ra. Thì thấy phía sau Cuồng Nguyệt có một bóng đen cầm kiếm hướng về Cuồng Nguyệt đâm tới. Nàng vội vã đem Cuồng Nguyệt đẩy ra, sau đó cầm bội kiếm của mình lên cùng người đó đánh nhau.
Đang chìm đắm trong đôi môi ngon ngọt thơm mát của An Bích Vân, Cuồng Nguyệt bị tình cảnh trước mắt làm sửng sốt, người kia là ai a? An Bích Vân lại tỉnh, vậy nàng ấy tại sao không phản kháng a? Vừa nãy nàng đẩy ta không phải là cứu ta sao? Không để ý tình hình tranh đấu trước mắt, nàng còn ngồi dưới đất sững sờ. Lục Tâm Doanh cùng Đỗ Tư Nhiên sát vách nghe tiếng chạy tới, hắc y nhân thấy người càng ngày càng nhiều, liền muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu, lợi dụng lúc An Bích Vân không chú ý hướng Cuồng Nguyệt đang sững sờ mà công tới, Cuồng Nguyệt thấy kiếm hướng chính mình đâm tới vội vã lăn qua một bên, nhưng mà kiếm của hắc y nhân rất nhanh, cắt trúng cánh tay trái của Cuồng Nguyệt. An Bích Vân từ phía sau công kích hắc y nhân muốn dời sự chú ý của hắc y nhân về phía mình, nhìn thấy Cuồng Nguyệt bị thương, trong lòng nàng trầm xuống, toàn lực hướng về hắc y nhân công tới.
Lục Tâm Doanh vừa vào liền nhìn thấy Cuồng Nguyệt bị thương nằm trên đất, kinh hãi mà hét ầm lên, Đỗ Tư Nhiên ngược lại ung dung nhìn An Bích Vân cùng hắc y nhân tranh đấu, hắc y nhân thấy tình thế bất lợi với mình lập tức nhảy ra cửa sổ đào tẩu.
Lục Tâm Doanh khóc lóc nhào tới Cuồng Nguyệt “Tiểu Nguyệt, ngươi...ngươi có sao không?” Đỗ Tư Nhiên trên mặt lạnh lùng cũng lộ ra thần sắc quan tâm, chỉ có An Bích Vân một mặt “Đáng đời ngươi” nhìn Cuồng Nguyệt.
Cuồng Nguyệt bị chút thương nhẹ, thấy các nàng đều đến, thật không tiện nói mình tới hái hoa, nhưng bị người ám sát. Nếu như bị Đỗ Tư Nhiên biết chắc chắn sẽ là người thứ nhất không tha cho mình. Nàng vỗ vỗ cánh tay của Lục Tâm Doanh nói “Ta không sao.” sau đó lại một mặt cảm kích hướng An Bích Vân nói “Đa tạ ân cứu mạng của Vân tỷ tỷ.” hi vọng An Bích Vân sẽ không đem chuyện mình gây rối nói ra, có điều việc này dường như là không thể nào.
Đỗ Tư Nhiên thấy nàng chỉ bị thương cánh tay không có gì đáng ngại cũng an tâm, bình tĩnh nói “Tại sao ngươi ở trong phòng An cô nương?”
Cuồng Nguyệt vẫn chưa trả lời, An Bích Vân liền giành trước đáp “Là nàng nghe được trong phòng ta có tiếng đánh nhau mới chạy tới, không ngờ khiến cho nàng bị thương.” Cuồng Nguyệt nghe vậy kinh ngạc nhìn An Bích Vân, trong lòng Đỗ Tư Nhiên hiểu rõ, nhưng cũng không nói ra, chỉ có Lục Tâm Doanh vẫn một người khóc lóc kéo Cuồng Nguyệt nói “Theo ta vào phòng, ta giúp ngươi băng bó lại.”
An Bích Vân trừng bóng lưng của Cuồng Nguyệt một chút, thầm nghĩ: Tiện nghi ngươi! Bản thân nàng cũng không biết tại sao lại che giấu dùm tên này, nhớ tới nụ hôn nồng nhiệt của nàng, trong lòng một trận khô nóng! Lắc đầu, nàng lên giường tiếp tục ngủ.
Đỗ Tư Nhiên theo các nàng đi vào trong phòng của Lục Tâm Doanh, nghĩ thầm: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Sắc quỷ này nhất định là muốn đi khi dễ An cô nương, kết quả bị thích khách phá hoại, còn bị thương, cũng coi như là quả báo!
Nhìn Lục Tâm Doanh cẩn thận vì Cuồng Nguyệt bôi thuốc, thỉnh thoảng còn săn sóc hỏi Cuồng Nguyệt có đau hay không, làm cho nàng một trận phiền muộn, Lục cô nương này sợ rằng sớm đã bị sắc quỷ này khi dễ đi, thảo nào chuyện gì cũng lấy nàng làm đầu. Thật không biết Lục cô nương này nghĩ như thế nào, lẽ nào cho phép nàng tiếp tục như vậy?
Cuồng Nguyệt yên lòng hưởng thụ Lục Tâm Doanh chăm sóc thì thấy vẻ mặt của Đỗ Tư Nhiên âm trầm nhìn mình, thầm nghĩ: Lẽ nào nàng biết rồi? Dựa theo năng lực quan sát nhạy bén của Đỗ Tư Nhiên, mình nhất định không gạt được nàng, ôi, đi tới đâu tính tới đó vậy!