Ân Dụ Tranh dồn Cuồng Nguyệt vào góc, nói: “Rốt cuộc ngươi có mấy người vợ?” giọng nói âm u khiến Cuồng Nguyệt run lên, run rẩy nói: “Ách, không nhiều lắm.” đưa ngón tay lên đếm, do dự nói: “bảy...bảy.” (bảy bảy bốn mươi chín đó.__.)
“Nha, bảy sao?” Ân Dụ Tranh lạnh lùng nhìn Cuồng Nguyệt, nhớ tới dáng vẻ háo sắc của nàng, mình mói không tin nàng chỉ có bảy nữ nhân thôi? Hừ!
“Ách, có tài nữ Lạc Dương Lục Tâm Doanh, nhị tiểu thư Bạch Vân sơn trang An Bích Vân, nữ tuần phủ đại nhân Đỗ Tư Nhiên, Diêm Lăng, Lâm Tử Uyển Lâm tỷ tỷ, tiểu ma nữ Diệp Thư Đồng, đương nhiên còn có nàng nữa!” Cuồng Nguyệt nuốt nước miếng một cái nói.
“Được, tốt, ngoại trừ bảy người chúng ta, sau này nếu thêm một người nữa, ta sẽ phế một ngón tay của ngươi, thêm hai người, phế một cặp. Nhìn ngón tay ngươi xem, có thể cho ta chặt mấy lần, giữ gìn tốt đôi tay háo sắc của ngươi đi! Còn nữa, đôi mắt háo sắc cũng không được nhìn lung tung!” Ân Dụ Tranh vô cùng chăm chú nói, chuyện lúc trước sẽ không so đo, dù sao tên hỗn đản này vẫn chịu trách nhiệm với các nàng, bản thân mình cũng vậy, nhưng nếu ngày sau vẫn hoa tâm, vậy thì không thể quá khách khí với nàng!
Cuồng Nguyệt nghe vậy sợ đến lập tức vội vàng giấu tay ra sau lưng, rất sợ khi Ân Dụ Tranh khó chịu sẽ phế nàng.
Ân Dụ Tranh coi bộ dạng sợ hãi của Cuồng Nguyệt, biết uy hiếp của mình vẫn có tác dụng nhất định đối với nàng, thấy Cuồng Nguyệt ngầm đồng ý, trong lòng nàng phức tạp hỗn loạn tự nhiên cũng bình tĩnh lại, đáp ứng yêu cầu của Diêm Lăng ở lại Thiên Hạ Bảo. Diệp Thư Đồng thì lại nghịch ngợm ở Thiên Hạ Bảo nơi nơi chỉnh người khác, Diêm Lăng hết cách với tiểu muội muội tinh quái này, cũng rất tò mò, ngay cả nàng cũng không chế phục được Cuồng Nguyệt, mà tiểu muội muội khả ái dĩ nhiên có thể chỉnh Cuồng Nguyệt đến liên tục cầu xin tha thứ, bị nàng đè bẹp không có cơ hội xoay người!
Cuồng Nguyệt bị Diệp Thư Đồng chọc giận đến đỉnh đầu bốc khói, để trốn khỏi sự quấy rầy không ngủ không nghỉ của Diệp Thư Đồng, nàng quyết định qua đêm trong phòng Diêm Lăng.
Buổi tối, Cuồng Nguyệt len lén ẩn vào trong phòng Diêm Lăng, như kẻ trộm âm thầm chui vào chăn của Diêm Lăng. Kỳ thực sau khi nàng vừa vào Diêm Lăng cũng đã tỉnh, lặng lẽ chờ nàng, vốn là muốn cho nàng một quả đấm, kết quả người này trực tiếp dán đầu lên bụng của nàng, giống như đang lắng nghe cái gì, điều này làm cho tâm của nàng không khỏi mềm xuống, nàng vươn tay ôm lấy đầu của Cuồng Nguyệt, để cho nàng càng nghe rõ ràng bảo bối chuyển động.
Một lát sau, Cuồng Nguyệt mới từ trong chăn chui ra nói: “Bảo bối thật là lợi hại, dĩ nhiên có thể nói, bảo bối muốn ta nói với nàng, nương a, phụ thân thật suất a, nương phải thương phụ thân thật nhiều a!”
Diêm Lăng nghe vậy xì một tiếng bật cười, nàng là một người lạnh lùng, bình thường đều là mặt không thay đổi. Kết quả nhất gặp phải phu quân nghịch ngợm này, nàng thật là dở khóc dở cười. Nàng không rõ nữ nhân trước mắt này, không, nàng là một nữ dâm tặc, lại háo sắc, lại thích nói dối, cả ngày thay đổi thất thường. Tại sao mình không bỏ được nàng chứ? Nàng bị Cuồng Nguyệt ôm, hưởng thụ nàng ôn nhu vỗ về, thế mới biết mấy tháng này mình tưởng niệm ôm ấp cùng nhiệt độ cơ thể của nàng biết bao nhiêu.
“Diêm Lăng bảo bối, đêm nay chúng ta...” Cuồng Nguyệt vốn chỉ thầm nghĩ chiếm chút tiện nghi, thế nhưng vừa nghĩ tới da thịt trắng mịn của Diêm Lăng, mùi thơm cơ thể nhàn nhạt của nữ tử, thân thể liền hưng phấn.
“Đừng, hài tử...” Diêm Lăng muốn cự tuyệt, lại bị tên háo sắc này đẩy ngã, mặc dù Cuồng Nguyệt háo sắc nhưng cũng cẩn thận bụng của Diêm Lăng, không dám đè lung tung, sự ôn nhu của nàng khiến Diêm Lăng cảm thấy hạnh phúc, bám lấy vai của Cuồng Nguyệt, nàng nghênh đón cao trào lần thứ nhất trong đêm, đêm vẫn còn rất dài...
Ân Dụ Tranh dồn Cuồng Nguyệt vào góc, nói: “Rốt cuộc ngươi có mấy người vợ?” giọng nói âm u khiến Cuồng Nguyệt run lên, run rẩy nói: “Ách, không nhiều lắm.” đưa ngón tay lên đếm, do dự nói: “bảy...bảy.” (bảy bảy bốn mươi chín đó.__.)
“Nha, bảy sao?” Ân Dụ Tranh lạnh lùng nhìn Cuồng Nguyệt, nhớ tới dáng vẻ háo sắc của nàng, mình mói không tin nàng chỉ có bảy nữ nhân thôi? Hừ!
“Ách, có tài nữ Lạc Dương Lục Tâm Doanh, nhị tiểu thư Bạch Vân sơn trang An Bích Vân, nữ tuần phủ đại nhân Đỗ Tư Nhiên, Diêm Lăng, Lâm Tử Uyển Lâm tỷ tỷ, tiểu ma nữ Diệp Thư Đồng, đương nhiên còn có nàng nữa!” Cuồng Nguyệt nuốt nước miếng một cái nói.
“Được, tốt, ngoại trừ bảy người chúng ta, sau này nếu thêm một người nữa, ta sẽ phế một ngón tay của ngươi, thêm hai người, phế một cặp. Nhìn ngón tay ngươi xem, có thể cho ta chặt mấy lần, giữ gìn tốt đôi tay háo sắc của ngươi đi! Còn nữa, đôi mắt háo sắc cũng không được nhìn lung tung!” Ân Dụ Tranh vô cùng chăm chú nói, chuyện lúc trước sẽ không so đo, dù sao tên hỗn đản này vẫn chịu trách nhiệm với các nàng, bản thân mình cũng vậy, nhưng nếu ngày sau vẫn hoa tâm, vậy thì không thể quá khách khí với nàng!
Cuồng Nguyệt nghe vậy sợ đến lập tức vội vàng giấu tay ra sau lưng, rất sợ khi Ân Dụ Tranh khó chịu sẽ phế nàng.
Ân Dụ Tranh coi bộ dạng sợ hãi của Cuồng Nguyệt, biết uy hiếp của mình vẫn có tác dụng nhất định đối với nàng, thấy Cuồng Nguyệt ngầm đồng ý, trong lòng nàng phức tạp hỗn loạn tự nhiên cũng bình tĩnh lại, đáp ứng yêu cầu của Diêm Lăng ở lại Thiên Hạ Bảo. Diệp Thư Đồng thì lại nghịch ngợm ở Thiên Hạ Bảo nơi nơi chỉnh người khác, Diêm Lăng hết cách với tiểu muội muội tinh quái này, cũng rất tò mò, ngay cả nàng cũng không chế phục được Cuồng Nguyệt, mà tiểu muội muội khả ái dĩ nhiên có thể chỉnh Cuồng Nguyệt đến liên tục cầu xin tha thứ, bị nàng đè bẹp không có cơ hội xoay người!
Cuồng Nguyệt bị Diệp Thư Đồng chọc giận đến đỉnh đầu bốc khói, để trốn khỏi sự quấy rầy không ngủ không nghỉ của Diệp Thư Đồng, nàng quyết định qua đêm trong phòng Diêm Lăng.
Buổi tối, Cuồng Nguyệt len lén ẩn vào trong phòng Diêm Lăng, như kẻ trộm âm thầm chui vào chăn của Diêm Lăng. Kỳ thực sau khi nàng vừa vào Diêm Lăng cũng đã tỉnh, lặng lẽ chờ nàng, vốn là muốn cho nàng một quả đấm, kết quả người này trực tiếp dán đầu lên bụng của nàng, giống như đang lắng nghe cái gì, điều này làm cho tâm của nàng không khỏi mềm xuống, nàng vươn tay ôm lấy đầu của Cuồng Nguyệt, để cho nàng càng nghe rõ ràng bảo bối chuyển động.
Một lát sau, Cuồng Nguyệt mới từ trong chăn chui ra nói: “Bảo bối thật là lợi hại, dĩ nhiên có thể nói, bảo bối muốn ta nói với nàng, nương a, phụ thân thật suất a, nương phải thương phụ thân thật nhiều a!”
Diêm Lăng nghe vậy xì một tiếng bật cười, nàng là một người lạnh lùng, bình thường đều là mặt không thay đổi. Kết quả nhất gặp phải phu quân nghịch ngợm này, nàng thật là dở khóc dở cười. Nàng không rõ nữ nhân trước mắt này, không, nàng là một nữ dâm tặc, lại háo sắc, lại thích nói dối, cả ngày thay đổi thất thường. Tại sao mình không bỏ được nàng chứ? Nàng bị Cuồng Nguyệt ôm, hưởng thụ nàng ôn nhu vỗ về, thế mới biết mấy tháng này mình tưởng niệm ôm ấp cùng nhiệt độ cơ thể của nàng biết bao nhiêu.
“Diêm Lăng bảo bối, đêm nay chúng ta...” Cuồng Nguyệt vốn chỉ thầm nghĩ chiếm chút tiện nghi, thế nhưng vừa nghĩ tới da thịt trắng mịn của Diêm Lăng, mùi thơm cơ thể nhàn nhạt của nữ tử, thân thể liền hưng phấn.
“Đừng, hài tử...” Diêm Lăng muốn cự tuyệt, lại bị tên háo sắc này đẩy ngã, mặc dù Cuồng Nguyệt háo sắc nhưng cũng cẩn thận bụng của Diêm Lăng, không dám đè lung tung, sự ôn nhu của nàng khiến Diêm Lăng cảm thấy hạnh phúc, bám lấy vai của Cuồng Nguyệt, nàng nghênh đón cao trào lần thứ nhất trong đêm, đêm vẫn còn rất dài...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ân Dụ Tranh dồn Cuồng Nguyệt vào góc, nói: “Rốt cuộc ngươi có mấy người vợ?” giọng nói âm u khiến Cuồng Nguyệt run lên, run rẩy nói: “Ách, không nhiều lắm.” đưa ngón tay lên đếm, do dự nói: “bảy...bảy.” (bảy bảy bốn mươi chín đó.__.)
“Nha, bảy sao?” Ân Dụ Tranh lạnh lùng nhìn Cuồng Nguyệt, nhớ tới dáng vẻ háo sắc của nàng, mình mói không tin nàng chỉ có bảy nữ nhân thôi? Hừ!
“Ách, có tài nữ Lạc Dương Lục Tâm Doanh, nhị tiểu thư Bạch Vân sơn trang An Bích Vân, nữ tuần phủ đại nhân Đỗ Tư Nhiên, Diêm Lăng, Lâm Tử Uyển Lâm tỷ tỷ, tiểu ma nữ Diệp Thư Đồng, đương nhiên còn có nàng nữa!” Cuồng Nguyệt nuốt nước miếng một cái nói.
“Được, tốt, ngoại trừ bảy người chúng ta, sau này nếu thêm một người nữa, ta sẽ phế một ngón tay của ngươi, thêm hai người, phế một cặp. Nhìn ngón tay ngươi xem, có thể cho ta chặt mấy lần, giữ gìn tốt đôi tay háo sắc của ngươi đi! Còn nữa, đôi mắt háo sắc cũng không được nhìn lung tung!” Ân Dụ Tranh vô cùng chăm chú nói, chuyện lúc trước sẽ không so đo, dù sao tên hỗn đản này vẫn chịu trách nhiệm với các nàng, bản thân mình cũng vậy, nhưng nếu ngày sau vẫn hoa tâm, vậy thì không thể quá khách khí với nàng!
Cuồng Nguyệt nghe vậy sợ đến lập tức vội vàng giấu tay ra sau lưng, rất sợ khi Ân Dụ Tranh khó chịu sẽ phế nàng.
Ân Dụ Tranh coi bộ dạng sợ hãi của Cuồng Nguyệt, biết uy hiếp của mình vẫn có tác dụng nhất định đối với nàng, thấy Cuồng Nguyệt ngầm đồng ý, trong lòng nàng phức tạp hỗn loạn tự nhiên cũng bình tĩnh lại, đáp ứng yêu cầu của Diêm Lăng ở lại Thiên Hạ Bảo. Diệp Thư Đồng thì lại nghịch ngợm ở Thiên Hạ Bảo nơi nơi chỉnh người khác, Diêm Lăng hết cách với tiểu muội muội tinh quái này, cũng rất tò mò, ngay cả nàng cũng không chế phục được Cuồng Nguyệt, mà tiểu muội muội khả ái dĩ nhiên có thể chỉnh Cuồng Nguyệt đến liên tục cầu xin tha thứ, bị nàng đè bẹp không có cơ hội xoay người!
Cuồng Nguyệt bị Diệp Thư Đồng chọc giận đến đỉnh đầu bốc khói, để trốn khỏi sự quấy rầy không ngủ không nghỉ của Diệp Thư Đồng, nàng quyết định qua đêm trong phòng Diêm Lăng.
Buổi tối, Cuồng Nguyệt len lén ẩn vào trong phòng Diêm Lăng, như kẻ trộm âm thầm chui vào chăn của Diêm Lăng. Kỳ thực sau khi nàng vừa vào Diêm Lăng cũng đã tỉnh, lặng lẽ chờ nàng, vốn là muốn cho nàng một quả đấm, kết quả người này trực tiếp dán đầu lên bụng của nàng, giống như đang lắng nghe cái gì, điều này làm cho tâm của nàng không khỏi mềm xuống, nàng vươn tay ôm lấy đầu của Cuồng Nguyệt, để cho nàng càng nghe rõ ràng bảo bối chuyển động.
Một lát sau, Cuồng Nguyệt mới từ trong chăn chui ra nói: “Bảo bối thật là lợi hại, dĩ nhiên có thể nói, bảo bối muốn ta nói với nàng, nương a, phụ thân thật suất a, nương phải thương phụ thân thật nhiều a!”
Diêm Lăng nghe vậy xì một tiếng bật cười, nàng là một người lạnh lùng, bình thường đều là mặt không thay đổi. Kết quả nhất gặp phải phu quân nghịch ngợm này, nàng thật là dở khóc dở cười. Nàng không rõ nữ nhân trước mắt này, không, nàng là một nữ dâm tặc, lại háo sắc, lại thích nói dối, cả ngày thay đổi thất thường. Tại sao mình không bỏ được nàng chứ? Nàng bị Cuồng Nguyệt ôm, hưởng thụ nàng ôn nhu vỗ về, thế mới biết mấy tháng này mình tưởng niệm ôm ấp cùng nhiệt độ cơ thể của nàng biết bao nhiêu.
“Diêm Lăng bảo bối, đêm nay chúng ta...” Cuồng Nguyệt vốn chỉ thầm nghĩ chiếm chút tiện nghi, thế nhưng vừa nghĩ tới da thịt trắng mịn của Diêm Lăng, mùi thơm cơ thể nhàn nhạt của nữ tử, thân thể liền hưng phấn.
“Đừng, hài tử...” Diêm Lăng muốn cự tuyệt, lại bị tên háo sắc này đẩy ngã, mặc dù Cuồng Nguyệt háo sắc nhưng cũng cẩn thận bụng của Diêm Lăng, không dám đè lung tung, sự ôn nhu của nàng khiến Diêm Lăng cảm thấy hạnh phúc, bám lấy vai của Cuồng Nguyệt, nàng nghênh đón cao trào lần thứ nhất trong đêm, đêm vẫn còn rất dài...