Tuy rằng không muốn xa Lục Tâm Doanh và Đỗ Tư Nhiên nhanh như vậy, thế nhưng chuyện của An Bích Vân là lửa sém lông mày*, nếu không kịp cản, An Bích Vân sẽ trở thành tân nương của người khác! Tuy rằng nàng khá dữ, thế nhưng nhớ tới bộ dáng ôn nhu của nàng, tim vẫn không khỏi đập thình thịch!
*vô cùng cấp bách
Lúc Cuồng Nguyệt liều sống liều chết thấy được Bạch Vân sơn trang, tân nương đã bị rước đi ba ngày! Đáng ghét, trong lòng Cuồng Nguyệt rủa thầm, không kịp nghỉ ngơi lại chạy theo hướng đưa hôn.
Trời cao không phụ người có lòng, chạy hai ngày hai đêm, hai người Cuồng Nguyệt mang theo cặp mắt đen thui chặn đội đưa hôn cuuả Bạch Vân sơn trang.
“Ngươi là ai? Mau mau tránh đường!” quản gia dẫn đầu lạnh lùng nói.
“Ta là cô gia nhà ngươi! Ngươi mới phải tránh đường!” Cuồng Nguyệt lớn tiếng cười nói, bộ dạng kiêu căng khiến quản gia Bạch Vân sơn trang nghiến răng nghiến lợi, quát một tiếng, liền muốn giải quyết Cuồng Nguyệt.
*phu quân của tiểu thư trong nhà được gọi là cô gia
An Bích Vân vốn tuyệt vọng ngồi trong kiệu, chợt nghe thanh âm quen thuộc, toàn thân chấn động, lại nghe quản gia muốn thương tổn Cuồng Nguyệt, vội vã lên tiếng ngăn cản: “Không được động thủ, Lôi quản gia, nàng là bằng hữu tốt của ta, để nàng qua đây, ta muốn cùng nàng ôn chuyện.” chịu đựng nội tâm không hiểu sao lại kích động, nàng bình thản nói.
“Thế nhưng tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân, huống...” Lôi quản gia còn chưa nói xong liền bị An Bích Vân cắt đứt: “Nàng là nữ tử, còn có vấn đề gì không? Lôi quản gia!”
Quản gia kia bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là trừng Cuồng Nguyệt cho hết giận!
Cuồng Nguyệt vui vẻ chui vào kiệu của An Bích Vân, đưa tay kéo khăn voan trên đầu An Bích Vân xuống, nói: “Ta đã trở về, nàng không cần thành thân!”
“Chuyện ta thành thân không liên quan đến ngươi!” An Bích Vân đè xuống hưng phấn trong lòng, lãnh đạm nói.
“Đương nhiên liên quan đến ta, nàng là lão bà tương lai của ta, nếu ngươi dám thành thân, ta sẽ cướp dâu!” Cuồng Nguyệt nghe vậy giận dữ nói.
An Bích Vân thấy nàng tức giận đến thổi râu trợn mắt, trong lòng âm thầm buồn cười, thế nhưng mình thật sự có thể đào hôn* sao? “Cuồng Nguyệt, ta...” nàng do dự mà mở miệng.
*trốn khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc
“Ta cái gì nàng cái gì a, nói, có đi hay không? Không đi ta sẽ cướp nàng đi!” Cuồng Nguyệt bá x ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của An Bích Vân nói.
“Ta...” An Bích Vân bị cái ôm của nàng sưởi ấm, trong lòng mềm nhũn, vùi đầu vào trong lòng Cuồng Nguyệt, ngầm cho phép Cuồng Nguyệt!
Cuồng Nguyệt mang theo An Bích Vân thừa đêm tối trốn khỏi khách điếm, đến một ngôi miếu đổ nát.
Cuồng Nguyệt ôm An Bích Vân than phiền nói: “Nếu như ta không về kịp, ngươi sẽ gả cho người khác?”
“Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ra, là ai khiến ta thương tâm như vậy? Đã kêu ngươi đừng đi trêu hoa ghẹo nguyệt, ngươi còn đi gây họa, chọc Ma giáo, thiếu chút nữa đã đánh mất mạng nhỏ. Ngươi nói, ngươi như vậy, khiến chúng ta nương tựa vào ngươi sao?” nghe vậy An Bích Vân không khỏi tức giận, người này thực sự là lăng nhăng háo sắc, thấy mỹ nữ không hỏi thân phận liền khi dễ người ta, như thế rất tốt, chọc tới ma nữ.
“Hắc hắc, sẽ không, sẽ không! Ân Dụ Tranh đã đồng ý gả cho ta, chỉ cần chúng ta trở lại, sau này ta sẽ ngoan ngoãn, không để cho các ngươi lo lắng!” Cuồng Nguyệt bị mắng có chút chột dạ, vội vã bảo đảm.
“Hừ, tốt nhất là như vậy! Phải biết chúng ta theo ngươi là rất ủy khuất!” An Bích Vân hung hăng đánh vào ngực Cuồng Nguyệt nói.
“Ân, biết, biết.” động tác của An Bích Vân làm nổi lên dục vọng của Cuồng Nguyệt, hắc hắc! Đêm nay phải hoàn thành kế hoạch lần trước còn chưa hoàn thành. Cuồng Nguyệt thổi khí vào phía sau tai của An Bích Vân, hai tay khiêu khích chỗ mẫn cảm của An Bích Vân.
An Bích Vân cũng không cự tuyệt Cuồng Nguyệt, chủ động tiếp cận nàng, nói: “Nhớ kỹ cam kết của ngươi, bằng không ta sẽ không buông tha ngươi!”
Trong ngôi miếu đổ nát, cả đêm cảnh xuân không ngừng!
================================
Chương ngắn ko phải tại editor =))
Tuy rằng không muốn xa Lục Tâm Doanh và Đỗ Tư Nhiên nhanh như vậy, thế nhưng chuyện của An Bích Vân là lửa sém lông mày*, nếu không kịp cản, An Bích Vân sẽ trở thành tân nương của người khác! Tuy rằng nàng khá dữ, thế nhưng nhớ tới bộ dáng ôn nhu của nàng, tim vẫn không khỏi đập thình thịch!
*vô cùng cấp bách
Lúc Cuồng Nguyệt liều sống liều chết thấy được Bạch Vân sơn trang, tân nương đã bị rước đi ba ngày! Đáng ghét, trong lòng Cuồng Nguyệt rủa thầm, không kịp nghỉ ngơi lại chạy theo hướng đưa hôn.
Trời cao không phụ người có lòng, chạy hai ngày hai đêm, hai người Cuồng Nguyệt mang theo cặp mắt đen thui chặn đội đưa hôn cuuả Bạch Vân sơn trang.
“Ngươi là ai? Mau mau tránh đường!” quản gia dẫn đầu lạnh lùng nói.
“Ta là cô gia nhà ngươi! Ngươi mới phải tránh đường!” Cuồng Nguyệt lớn tiếng cười nói, bộ dạng kiêu căng khiến quản gia Bạch Vân sơn trang nghiến răng nghiến lợi, quát một tiếng, liền muốn giải quyết Cuồng Nguyệt.
*phu quân của tiểu thư trong nhà được gọi là cô giaAn Bích Vân vốn tuyệt vọng ngồi trong kiệu, chợt nghe thanh âm quen thuộc, toàn thân chấn động, lại nghe quản gia muốn thương tổn Cuồng Nguyệt, vội vã lên tiếng ngăn cản: “Không được động thủ, Lôi quản gia, nàng là bằng hữu tốt của ta, để nàng qua đây, ta muốn cùng nàng ôn chuyện.” chịu đựng nội tâm không hiểu sao lại kích động, nàng bình thản nói.
“Thế nhưng tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân, huống...” Lôi quản gia còn chưa nói xong liền bị An Bích Vân cắt đứt: “Nàng là nữ tử, còn có vấn đề gì không? Lôi quản gia!”
Quản gia kia bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là trừng Cuồng Nguyệt cho hết giận!
Cuồng Nguyệt vui vẻ chui vào kiệu của An Bích Vân, đưa tay kéo khăn voan trên đầu An Bích Vân xuống, nói: “Ta đã trở về, nàng không cần thành thân!”
“Chuyện ta thành thân không liên quan đến ngươi!” An Bích Vân đè xuống hưng phấn trong lòng, lãnh đạm nói.
“Đương nhiên liên quan đến ta, nàng là lão bà tương lai của ta, nếu ngươi dám thành thân, ta sẽ cướp dâu!” Cuồng Nguyệt nghe vậy giận dữ nói.
An Bích Vân thấy nàng tức giận đến thổi râu trợn mắt, trong lòng âm thầm buồn cười, thế nhưng mình thật sự có thể đào hôn* sao? “Cuồng Nguyệt, ta...” nàng do dự mà mở miệng.
*trốn khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc
“Ta cái gì nàng cái gì a, nói, có đi hay không? Không đi ta sẽ cướp nàng đi!” Cuồng Nguyệt bá x ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của An Bích Vân nói.
“Ta...” An Bích Vân bị cái ôm của nàng sưởi ấm, trong lòng mềm nhũn, vùi đầu vào trong lòng Cuồng Nguyệt, ngầm cho phép Cuồng Nguyệt!
Cuồng Nguyệt mang theo An Bích Vân thừa đêm tối trốn khỏi khách điếm, đến một ngôi miếu đổ nát.
Cuồng Nguyệt ôm An Bích Vân than phiền nói: “Nếu như ta không về kịp, ngươi sẽ gả cho người khác?”
“Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ra, là ai khiến ta thương tâm như vậy? Đã kêu ngươi đừng đi trêu hoa ghẹo nguyệt, ngươi còn đi gây họa, chọc Ma giáo, thiếu chút nữa đã đánh mất mạng nhỏ. Ngươi nói, ngươi như vậy, khiến chúng ta nương tựa vào ngươi sao?” nghe vậy An Bích Vân không khỏi tức giận, người này thực sự là lăng nhăng háo sắc, thấy mỹ nữ không hỏi thân phận liền khi dễ người ta, như thế rất tốt, chọc tới ma nữ.
“Hắc hắc, sẽ không, sẽ không! Ân Dụ Tranh đã đồng ý gả cho ta, chỉ cần chúng ta trở lại, sau này ta sẽ ngoan ngoãn, không để cho các ngươi lo lắng!” Cuồng Nguyệt bị mắng có chút chột dạ, vội vã bảo đảm.
“Hừ, tốt nhất là như vậy! Phải biết chúng ta theo ngươi là rất ủy khuất!” An Bích Vân hung hăng đánh vào ngực Cuồng Nguyệt nói.
“Ân, biết, biết.” động tác của An Bích Vân làm nổi lên dục vọng của Cuồng Nguyệt, hắc hắc! Đêm nay phải hoàn thành kế hoạch lần trước còn chưa hoàn thành. Cuồng Nguyệt thổi khí vào phía sau tai của An Bích Vân, hai tay khiêu khích chỗ mẫn cảm của An Bích Vân.
An Bích Vân cũng không cự tuyệt Cuồng Nguyệt, chủ động tiếp cận nàng, nói: “Nhớ kỹ cam kết của ngươi, bằng không ta sẽ không buông tha ngươi!”
Trong ngôi miếu đổ nát, cả đêm cảnh xuân không ngừng!
================================
Chương ngắn ko phải tại editor =))