Ân Dụ Tranh đến khiến lo lắng của An Bích Vân rốt cục cũng hạ xuống! Có Ân Dụ Tranh bảo hộ, nàng cũng không cần sợ mình sẽ bị bắt về! Đương nhiên cho tới bây giờ nàng cũng không nghĩ Ma giáo giáo chủ này lại giúp Cuồng Nguyệt.
Đối với Cuồng Nguyệt, Lục Chính rất tức giận, khi dễ con gái của mình, nhìn nữ nhi thẹn thùng lôi kéo tay áo của Cuồng Nguyệt, cũng biết nữ nhi đã đứng về phía tên hỗn đản này! Hắn nhìn Cuồng Nguyệt đang cười vô lại từ trên xuống dưới, thế nào cũng không hiểu nổi tại sao nữ nhi của mình cuối cùng lại thích một tên dâm tặc!
“Ngươi... Muốn lấy nữ nhi của ta cũng được! Thế nhưng phải đáp ứng ba điều kiện của ta!” Lục Chính nghiêm túc nói.
“Nhạc phụ, ngài có điều kiện gì cứ việc nói đi!” Cuồng Nguyệt vươn tay ôm Lục Tâm Doanh vào lòng hì hì cười nói.
Lục Chính lườm cánh tay không an phận của Cuồng Nguyệt đang tác quái trên lưng nữ nhi của mình, tức giận đến ngứa răng.
“Thứ nhất, ngươi phải giúp Doanh Doanh xử lý việc làm ăn của Lục phủ. Thứ hai, muốn nạp thiếp phải được Doanh Doanh đồng ý. Thứ ba, cũng là điểm trọng yếu nhất, chính là hài tử Doanh Doanh sinh phải mang họ Lục.”
“Hai điều kiện đầu ta có thể đáp ứng, cái cuối cùng không được, bảo bối của ta phải cùng họ với ta.” Cuồng Nguyệt vô cùng kiên trì.
“Vậy ngươi đừng hòng lấy nữ nhi của ta!” Lục Chính hừ lạnh nói.
“Tiểu Nguyệt...” Lục Tâm Doanh vừa nghe phụ thân phản đối vội vàng dùng ánh mắt yêu cầu Cuồng Nguyệt nhượng bộ, Cuồng Nguyệt thấy Lục Tâm Doanh đáng thương nhìn mình. Vì vậy mềm lòng nói: “Cùng lắm thì, hài tử thứ nhất họ Lục, còn lại đều phải theo họ ta.”
Sau khi Lục Chính suy sét, liền đáp ứng, miễn sao Lục gia có hậu là được!
Vô cùng vui vẻ ở Lục phủ mấy ngày, Cuồng Nguyệt nhớ tới đã đến lúc đi đón Tử Uyển lão bà, liền cáo biệt những nữ nhân ở đây mà lên kinh!
Tử Uyển vuốt vuốt bụng còn chưa hiện rõ, mài dược liệu, nghĩ thầm Cuồng Nguyệt cũng sắp trở về!
Đến kinh thành, Cuồng Nguyệt nhìn thấy Tử Uyển vẫn xinh đẹp như trước, kích động ôm nàng vào lòng nói: “Tử Uyển nương tử, ta rất nhớ nàng nga!” (xạo heo =”=)
“Ta cũng nhớ ngươi!” Tử Uyển nhìn thấy Cuồng Nguyệt mà nàng ngày đêm mong nhớ, cũng không nhịn được tưởng niệm ôm lấy Cuồng Nguyệt, hấp thu khí tức quen thuộc trên người nàng, để bản thân cảm thụ được nàng thực sự đã trở về!
Hai người lẳng lặng ôm nhau một hồi, Tử Uyển mới phát hiện chỉ có một mình Cuồng Nguyệt trở về, liền hỏi: “Thư Đồng đâu? Sao không cùng ngươi trở về?”
“Nàng a, còn đang ở Thiên Hạ Bảo. Được rồi, vị kia nàng trị xong chưa?” Cuồng Nguyệt hỏi.
“Ân, đã sắp xong rồi. Mấy ngày nữa chúng ta có thể trở về!” Tử Uyển tựa ở trong lòng Cuồng Nguyệt, nghĩ đến sắp được trở về ngôi nhà nhỏ yên tĩnh ấm áp, trong lòng lại dâng lên một trận ngọt ngào.
“Ân... Tử Uyển...” Cuồng Nguyệt ôm Tử Uyển nghĩ thầm: Tử Uyển có...phải không nhỉ? Ta cố gắng như vậy... Thế nhưng lại không tiện hỏi ra.
“Cái gì?” Tử Uyển cười nhẹ hỏi.
“Nàng, gần đây nàng có cảm thấy dáng người của nàng thay đổi hay không?” Cuồng Nguyệt thử thăm dò nói.
“A, có phải ta mập lên hay không? Làm sao bây giờ?” Tử Uyển biết nàng nói cái gì, bất quá vẫn không nhịn được trêu chọc nàng một chút.
“Không đúng không đúng, không phải mập, chính là đầy đặn chút. Đặc biệt là bụng.” Cuồng Nguyệt sờ sờ bụng của nàng nói.
“Nga, ta... Hình như là...” Tử Uyển đỏ mặt nói: “có.”
“Hắc hắc! Ta biết ngay mà, ta lợi hại như vậy!” Cuồng Nguyệt nghe vậy đắc ý nói.
Tử Uyển xấu hổ vùi vào lòng Cuồng Nguyệt nói: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà ra, nói cho ta biết, ngươi làm như thế nào?” Vì vậy Cuồng Nguyệt đem hết chuyện tình cổ nói cho nàng nghe. Tử Uyển nghe xong thầm nghĩ thật thần kỳ.
Ân Dụ Tranh đến khiến lo lắng của An Bích Vân rốt cục cũng hạ xuống! Có Ân Dụ Tranh bảo hộ, nàng cũng không cần sợ mình sẽ bị bắt về! Đương nhiên cho tới bây giờ nàng cũng không nghĩ Ma giáo giáo chủ này lại giúp Cuồng Nguyệt.
Đối với Cuồng Nguyệt, Lục Chính rất tức giận, khi dễ con gái của mình, nhìn nữ nhi thẹn thùng lôi kéo tay áo của Cuồng Nguyệt, cũng biết nữ nhi đã đứng về phía tên hỗn đản này! Hắn nhìn Cuồng Nguyệt đang cười vô lại từ trên xuống dưới, thế nào cũng không hiểu nổi tại sao nữ nhi của mình cuối cùng lại thích một tên dâm tặc!
“Ngươi... Muốn lấy nữ nhi của ta cũng được! Thế nhưng phải đáp ứng ba điều kiện của ta!” Lục Chính nghiêm túc nói.
“Nhạc phụ, ngài có điều kiện gì cứ việc nói đi!” Cuồng Nguyệt vươn tay ôm Lục Tâm Doanh vào lòng hì hì cười nói.
Lục Chính lườm cánh tay không an phận của Cuồng Nguyệt đang tác quái trên lưng nữ nhi của mình, tức giận đến ngứa răng.
“Thứ nhất, ngươi phải giúp Doanh Doanh xử lý việc làm ăn của Lục phủ. Thứ hai, muốn nạp thiếp phải được Doanh Doanh đồng ý. Thứ ba, cũng là điểm trọng yếu nhất, chính là hài tử Doanh Doanh sinh phải mang họ Lục.”
“Hai điều kiện đầu ta có thể đáp ứng, cái cuối cùng không được, bảo bối của ta phải cùng họ với ta.” Cuồng Nguyệt vô cùng kiên trì.
“Vậy ngươi đừng hòng lấy nữ nhi của ta!” Lục Chính hừ lạnh nói.
“Tiểu Nguyệt...” Lục Tâm Doanh vừa nghe phụ thân phản đối vội vàng dùng ánh mắt yêu cầu Cuồng Nguyệt nhượng bộ, Cuồng Nguyệt thấy Lục Tâm Doanh đáng thương nhìn mình. Vì vậy mềm lòng nói: “Cùng lắm thì, hài tử thứ nhất họ Lục, còn lại đều phải theo họ ta.”
Sau khi Lục Chính suy sét, liền đáp ứng, miễn sao Lục gia có hậu là được!
Vô cùng vui vẻ ở Lục phủ mấy ngày, Cuồng Nguyệt nhớ tới đã đến lúc đi đón Tử Uyển lão bà, liền cáo biệt những nữ nhân ở đây mà lên kinh!
Tử Uyển vuốt vuốt bụng còn chưa hiện rõ, mài dược liệu, nghĩ thầm Cuồng Nguyệt cũng sắp trở về!
Đến kinh thành, Cuồng Nguyệt nhìn thấy Tử Uyển vẫn xinh đẹp như trước, kích động ôm nàng vào lòng nói: “Tử Uyển nương tử, ta rất nhớ nàng nga!” (xạo heo =”=)
“Ta cũng nhớ ngươi!” Tử Uyển nhìn thấy Cuồng Nguyệt mà nàng ngày đêm mong nhớ, cũng không nhịn được tưởng niệm ôm lấy Cuồng Nguyệt, hấp thu khí tức quen thuộc trên người nàng, để bản thân cảm thụ được nàng thực sự đã trở về!
Hai người lẳng lặng ôm nhau một hồi, Tử Uyển mới phát hiện chỉ có một mình Cuồng Nguyệt trở về, liền hỏi: “Thư Đồng đâu? Sao không cùng ngươi trở về?”
“Nàng a, còn đang ở Thiên Hạ Bảo. Được rồi, vị kia nàng trị xong chưa?” Cuồng Nguyệt hỏi.
“Ân, đã sắp xong rồi. Mấy ngày nữa chúng ta có thể trở về!” Tử Uyển tựa ở trong lòng Cuồng Nguyệt, nghĩ đến sắp được trở về ngôi nhà nhỏ yên tĩnh ấm áp, trong lòng lại dâng lên một trận ngọt ngào.
“Ân... Tử Uyển...” Cuồng Nguyệt ôm Tử Uyển nghĩ thầm: Tử Uyển có...phải không nhỉ? Ta cố gắng như vậy... Thế nhưng lại không tiện hỏi ra.
“Cái gì?” Tử Uyển cười nhẹ hỏi.
“Nàng, gần đây nàng có cảm thấy dáng người của nàng thay đổi hay không?” Cuồng Nguyệt thử thăm dò nói.
“A, có phải ta mập lên hay không? Làm sao bây giờ?” Tử Uyển biết nàng nói cái gì, bất quá vẫn không nhịn được trêu chọc nàng một chút.
“Không đúng không đúng, không phải mập, chính là đầy đặn chút. Đặc biệt là bụng.” Cuồng Nguyệt sờ sờ bụng của nàng nói.
“Nga, ta... Hình như là...” Tử Uyển đỏ mặt nói: “có.”
“Hắc hắc! Ta biết ngay mà, ta lợi hại như vậy!” Cuồng Nguyệt nghe vậy đắc ý nói.
Tử Uyển xấu hổ vùi vào lòng Cuồng Nguyệt nói: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà ra, nói cho ta biết, ngươi làm như thế nào?” Vì vậy Cuồng Nguyệt đem hết chuyện tình cổ nói cho nàng nghe. Tử Uyển nghe xong thầm nghĩ thật thần kỳ.