Lục Chính biết được nữ nhi bị dâm tặc làm nhục, đau lòng không dứt, vội vàng triệu tập thủ hạ lùng bắt tên dâm tặc đáng chết, bất quá hắn chết cũng không nghĩ tới tên dâm tặc này lại là một cô nương. Lục tiểu thư ở trong phòng đợi một ngày, sau khi khôi phục tâm tình, thầm nghĩ: không được, ta phải sớm một chút bắt được tên dâm tặc này, nếu không, trên đời này khẳng định có thêm nhiều tỷ muội gặp tai ương! Sau khi quyết định, Lục tiểu thư hướng phụ thân yêu cầu gia nhập hành động truy bắt dâm tặc lần này.
Thế nhưng Lục tiểu thư là tiểu thư danh môn, bị người dâm nhục lại không thể quang minh chánh đại đuổi bắt, chỉ có thể đi theo thủ hạ nhà mình lén lút truy bắt. Lục Chính mặc dù lo lắng, nhưng mà sợ nữ nhi sẽ vì vậy mà nghĩ không thông nên cũng đáp ứng yêu cầu của nàng.
Nói đến Cuồng Nguyệt này lần đầu hái hoa thành công, đắc ý không thôi, vào một gian tửu điếm nhỏ, vui vẻ mở một bàn tiệc ăn mừng một mình.
Đang thảnh thơi mà uống trà thì nhìn thấy một đám người y phục gia đinh đi theo một gã công tử thanh tú đi khắp nơi, mà ánh mắt vị công tử này tìm kiếm xung quanh, ý đồ tìm kiếm tung tích kẻ trộm, Cuồng Nguyệt may mắn bản thân bao một gian phòng nhỏ, nếu không khẳng định bị Lục tiểu thư này bắt được. Ha ha, Lục tiểu thư thật là tình sâu nghĩa nặng a, còn muốn ngàn dặm tìm chồng, bất quá muốn bắt được Cuồng Nguyệt ta cũng không dễ dàng như vậy. Cuồng Nguyệt hắc hắc cười gian, lấy ra Danh Hoa Lục, chỉ vào vị người bị hại thứ hai: An Bích Vân, nhị tiểu thư Bạch Vân sơn trang.
Nói đến Bạch Vân sơn trang là nơi chế tạo binh khí trên thiên hạ, còn phụ trách chế tạo binh khí cho triều đình, có thể thấy được ở trên giang hồ có bao nhiêu ảnh hưởng. Cuồng Nguyệt cau mày, này nếu mà vạn nhất bị bắt được, ta không phải sẽ bị thiên đao vạn quả sao! Được rồi, đại dâm tặc chính là muốn khiêu chiến giới hạn, Cuồng Nguyệt ta tiếp nhận!
Uống xong rượu, Cuồng Nguyệt liền cỡi ngựa đi tìm mục tiêu thứ hai.